Chương 6: Sói Vương
AriesBlack
04/07/2021
Đoàn quân do thiếu nữ dẫn đầu thuận lợi một đường băng băng chạy gần tới đỉnh núi.
GRAO...GRAO...GRAO...
Tiếng gầm chấn động mang theo uy áp kinh người phía trước truyền lại.
Thiếu nữ dừng lại có chút nhíu mày, đây là lời thách đấu của bọn Orphenoch. Không nói hai lời thiếu nữ dùng súng bắn chỉ thiên gọi hội, tên đội trưỡng cũng lập tức phát tín hiệu yêu cầu viện quân. Làm xong nhóm người rẽ theo hướng tiếng gầm mà chạy đến, đối phương đã muốn chạm thì mình phải xúc.
Rất nhanh trong mắt đám người, một vùng rừng đã bị phá hủy thành bình địa phục vụ cho công cuộc bem nhau. Đám Orphenoch lấy hai tên Hổ và Sư đứng đầu, diện mục âm trầm, khí thế từ chúng phát ra ầm ầm như mời gọi.
Sư hóa hình bản thể là con sư tử to lớn dữ tợm, cái bờm trắng đầy ngạo nghễ, tứ chi săn chắc móng vuốt ngọn hoắc, ánh mắt trong trẻo không còn mơ màng chắc đã rã đồ hết rồi, đôi nanh nhe ra kinh người, chốc chốc hắn lại gằm lên, cái đuôi nghoe ngẩy phía sau khá thú vị.
Kế bên hắn là con Hổ vằn đen, chiều cao đến hai mét, dọc cánh tay hắn những đốt xương trắng sắc nhọn mọc ra đôi móng vuốt dài ngoằn, con hổ này không có đuôi.
Phía sau bọn hắn là đám đệ Orphenoch cấp ba lên đến vài chục con, toàn bộ chúng đều hóa hình.
“Tiểu thư, tất cả đội hình đều đã tập hợp đầy đủ, tất cả có 4 tiểu đội, thêm với nhân số chúng ta vừa đủ 70 người. Tất cả sẵn sàng chiến đấu chỉ cần tiểu thư hạ lệnh.” Tên đội trưỡng báo cáo với thiếu nữ, cô gái này đang là chỉ huy cao nhất ở chiến trường này.
Thiếu nữ đảo mắt đánh giá một hồi âm thầm rùng mình, hai tên kia đều là Orphenoch cấp năm tương đương với cường giã Lục Phiến như nàng. Nhưng sức mạnh Orphenoch luôn mạnh hơn cường giả nhân loại cùng cấp rất nhiều, nhục thân của chúng rất vững chắc, dựa vào đống đồ chơi của đám quân nhân này thì dù có vác cả đại đội đến cũng chỉ làm mồi cho tụi nó mà thôi. Bọn họ chỉ dùng để áp chế và tiêu diệt tụi rep kia thì được, còn hai tên kia thì hoàn toàn vô dụng.
Hơn nữa cái tên mà cầm hồ lô thu gặt sinh mệnh có phải là một trong hai con Orphenoch thủ lĩnh kia không thì không thể xác định được. Nàng không thể liều lĩnh được.
Ầm.
Trong lúc nàng suy nghĩ một thanh kiếm đỏ như máu dài ngoằn từ trên trời rơi xuống cắm thẳng trước mặt đám Orphenoch. Lấy trung tâm vết kiếm đâm xuống mặt đất, một luồng sát khí phóng thích ra ngoài khiến cho hai tên Sư và Hổ phải nhiếu mày lùi lại vài bước. Thanh hồng kiếm kia mang theo một sức mạnh có thể xuyên phá phòng ngự bọn chúng.
Mà khi chứng kiến thanh kiếm kia, ánh mắt Long trở nên nghiêm túc, hắn nhận ra lai lịch thanh kiếm kia, Siêu Cấp Thánh Bảo Yêu Đao.
Từ trên thiên không một cô gái toàn thân võ y đỏ rực từ trên rơi xuống đứng kế bên thanh kiếm kia.
Làn da bánh mật khỏe khoắn, tóc dài buối cao, sống lưng thẳng tấp, thân cao mét tám, đôi chân dài miên mang, diện mục âm trầm bình tĩnh nhìn đội hình trước mặt.
Mà khi thấy cô gái này xuất hiện, thiếu nữ ra hiệu toàn đội đi ra nghênh chiến. Cô nàng đi ra đứng sóng vai với cô gái hồng y.
“Tuổi còn trẻ mà đã thanh tựu Lục Phiến cấp 49, tu luyện Sát Kiếm Thuật, lại còn sử dụng được Yêu Đao. Tỷ tỷ kiếm đâu ra con hàng ngon thật.” Long nhiếu mày đánh giá, theieus nữ áo hồng y vừa xuất hiện này tuổi đời bằng với cô bé kia nhưng sức mạnh lại vượt trội hoàn toàn, không cần suy nghĩ cũng biết cả hai cùng một lò đào tạo, nếu con nhỏ này mà rơi vào tay hắn huấn luyện chắc chắn thành tựu còn khủng hơn hiện tại nhiều.
Hồng y cô nương rút thanh kiếm dài cắm quá nữa thân từ mặt đất lên, mũi kiếm sắc bén chĩa thằng về phía Sư và Hổ. “Trúc Lâm Yên Tử, Lê Hoàng Yên tham chiến!” Âm giọng mang theo sát khí vang lên.
Hổ nhìn Sư, cả hai cùng gật đầu “Ăn trưa nào anh em!” Cả hai hưng phấn gầm lên phát uy, bọn chúng là thành phần máu chiến từ khi xâm nhập thế giới này đã phải ẩn mình đến sắp điên rồi, giờ xõa thôi.
Cả bọn gầm lên cùng nhau vác hàng nóng xông lên bọn nhân loại.
Đám quân nhân mỗi tên tay cầm loan đao và súng ngắn, 70 mạng cùng xông lên hội đồng với ba mươi đối thủ.
Loạn chiến nổ ra khốc liệt.
Thiếu nữ áo đỏ hai tay cầm đao lao lên chọn Hổ làm mục tiêu, nhất thời cả hai chiến đấu khốc liệt không ai nhường ai.
Ban đầu Hổ ỷ vào nhục thân mạnh mẽ, móng vuốt sắc nhọn cùng tốc độ ra đòn và né tránh vô cùng linh hoạt, chọn thời cơ ra chiêu tất sát rất đúng thời điểm, hắn thể hiện bản lĩnh chiến đấu vô cùng mạnh mẽ. Nhưng đối thủ hắn không phải dạng ăn chay, Hoàng Yên chỉ đơn thuần là cầm Yêu Đao dài hơn cả chiều cao cô ta mà chém, chỉ chém và chém, Hổ ra đòn tất sát thì lại phải cong đuôi né tránh những cú chém khủng bố đến từ cô ta.
Hồng y thiếu nữ càng chém càng hăng máu, những đường đao sắc bén gọt nhẹ vài cái nanh nhọn của Hổ. Cô nàng áp sát liên tục đến thở cũng không cho Hổ thời gian hít vào.
Hổ nahạn thấy hắn không thể chống lại thế công sáp lá cà được, bèn dùng thiên phú tốc độ kéo dài khoản cách, du đấu tiêu hao chiến với cô ta.
XOET!
Cô nàng thấy đối thủ đột ngột tăng tốc kéo dài thì bất chợt tung ra một đường sát kiếm hình vòng cung vận tốc siêu thanh. Hổ cảm nhận sát ý mãnh liệt nhanh chân phóng lên cao tránh thoát được đường kiếm.
ẦM! ẦM!
Hắn thoát được nhưng hai thằng đệ ngoài xa thì lãnh đủ đường kiếm, cả hai cùng nhau ca bài trở về cát bụi.
Hổ âm thầm chảy mồ hôi lạnh nếu trúng phải đường kiếm kia ít nhất cũng bị mất cặp tay.
Bên kia, Sư cùng cô bé kia thi triễn quyền cước sáp lá cà đơm nhau liên tục, cả hai không ai chiếm được lợi thế rõ ràng. Tách nhau ra hít thở một hơi lại va vào nhau, quyền đối quyền, cước đấu cước, lâu lâu cả hai còn ăn ý cụng đầu trao nhau ấn tượng.
Sau vài hồi trao nhau những cú đấm nồng cháy, những lưỡi kiếm thân thương cả bốn tách nhau ra. Không phải vì đuối sức mà vì một chấn động cực lớn từ sâu trong lòng núi truyền đến.
Trên thân Hổ đầy vết chém, những nanh nhọn từ đôi tay hắn đã bị chém gãy, giữa ngực là một vết chém dài. So với Hổ chật vật thì Sư không hề hấn gì, hắn cùng cô nàng kia ngang tài ngang sức và đặc biệt là đối phương không có vũ khí lợi hại.
“Kéo dài thêm cho bọn thằng Cú, chờ tín hiệu rồi chuồn.” Hổ quay qua nói với Sư. Cả hai cùng ăn ý sử dụng đến thiên phú Hám Địa hấp thu sức mạnh của đại địa gia tăng sức mạnh phòng ngự lên một tầm cao mới, đổi lại tốc độ và uy lực ra đòn của chúng sẽ suy giảm một mảng lớn, cơ thể cả hai phình to ra so với ban đầu rất nhiều, cơ bắp cuồn cuộn, vết thương của Hổ cũng khép lại những cái xương nhọn mọc ra càng thêm hung hãng, chúng bây giờ giống bao cát hơn.
Biến cố đột ngột làm hai cô gái không lường trước được, xem ra bên trong kia có vấn đề vấn lớn nhưng mà có hai tên chắn trước mặt không thể rời đi được nếu không toàn đội 70 người bên kia sẽ đi bụi ngay.
Trong lúc không biết phải làm sao bổng một chiếc dù lượn tiếp cận, từ trên đó ba người, hai nữ một nam nhảy xuống.
“Hai cô đi giải quyết chuyện trong kia, hai tên này sẽ do ba sư huynh muội chúng tôi lo.” Tên thanh niên dẫn đầu quát lên, tay cầm Tiên Kiếm, toàn thân phát ra lục quang xông về phía Hổ. Hai cô gái theo hắn một người là Lục Phiến cường giả một là Thiên Thanh cường giả, cả hai xuất ra bảo khí lao đến tìm Sư hỏi thăm sức khỏe.
“Cám ơn.” Hoàng Yên lạnh nhạt đáp lời, ba tên này không phải người của Trúc Lâm nhưng kệ có còn hơn không, hai cô nàng nhanh chóng rời đi.
“Để bọn nó đi, chúng ta vẫn còn thời hạn hợp đồng với tên kia.” Sư lên tiếng, hắn thi triễn sức mạnh đánh cầm chừng với hai cô gái nhân loại.
Long thấy ở đây không có gì hấp dẫn, chỉ là bọn trẻ con tập chơi đánh trận, ba đứa mới đến này nhìn đẵng cấp thì cao đấy nhưng nếu làm kèo ba đánh một trong hai đứa con kia thì chỉ có mà ba đứa này bị đơm cho khỏi dậy. Hiện tại Hổ và Sư chỉ như bao cát cho ba đứa này thủ dâm tinh thần thôi. Ở đây hết chuyện vui rồi, Long nhanh chóng đi theo hai cô gái kia.
Hai cô gái một đường phóng đi, càng gần đến với tâm vùng chấn động thì thấy một hang động khá lớn. Cả hai cẩn thận thủ thế tiến vào cửa động.
Hang động rộng rãi truyền đến từng đợt chấn động nhẹ, sâu bên trong nó có thể là tâm chấn nhưng trước mặt hai cô gái là một tên thanh niên diện mạo phong trần lười biếng ngồi một xó, trong tay hắn là một đồng hồ quả lắc kêu “tích tắc...tích tắc”.
“Rời đi, tôi không có hứng đánh nhau.” Hắn lười biếng mở miệng.
Hai cô gái nhìn nhau không nói, Hoàng Yên lập tức một đường kiếm đâm tới tên thanh niên.
KENG.
Mũi kiếm của cô bị chặn lại bởi mũi kiếm của tên thanh niên, hắn xuất kiếm cực nhanh và chính xác.
Hoàng Yên thu kiếm, lại chém ra thêm một đường kiếm khủng bố như phá núi về phía hắn.
KENG.
Tên thanh niên nhẹ nhàng đưa kiếm đón đỡ.
Cùng lúc đỡ kiếm của Hoàng Yên hắn cũng đồng thời xuất quyền về phía thiếu nữ còn lại. Thiếu nữ cũng nhanh chóng tung cước đối kháng.
Bốp. . đam mỹ hài
Nhất thời sắc mặt hai cô gái trở nên khó coi, tên Orphenoch này rất mạnh, hắn thậm chí còn không hóa hình, vẫn trong hình dạng nhân loại nhưng sức mạnh quá mức khủng bố. Là cấp 6 hay cấp 7 đây?
Chỉ có Long âm thầm xem phim là biết được thân phận hắn, một tên Orphenoch hàng pha ke đạt đến cấp năm nhưng sức chiến đấu của hắn thậm chí còn khủng hơn cả hai tên Sư và Hổ ngoài kia cộng lại, thanh kiếm cong trong tay hắn là một kiện Thánh Bảo Hạ Cấp.
Ong Ong Ong... Yêu Đao trong tay Hoàng Yên rung lên hưng phấn, ánh mắt cô nàng đỏ lên một luồn lực lượng sắc bén từ nàng lang tỏa ra xung quanh. Trạng thái Sát Kiếm được kích hoạt ở mức độ cao nhất.
Thiếu nữ khả ái kia, lấy ra đôi găng tay đẵng cấp Siêu Cấp Tiên Bảo mang vào, ánh mắt nghiêm túc nhìn lấy thanh niên kia.
Thanh niên nhìn thấy hai cô gái trở nên nghiêm túc bạo phát lực lượng cũng bắt đầu hóa hình. Ánh sáng lóe lên, hắn cả người biến đổi, tứ chi rắn chắc, thân khoác chiến giáp ánh kim, mặt ngựa dài ngoằm, đôi mắt kim quang lấp lánh, cái bờm trắng chạy dọc từ đỉnh đầu dọc theo sống lưng đến tận mông, sau lưng hắn là đôi cánh đại bàng với lông vũ đen nhánh khép hờ.
“Orphenoch Bằng Mã tham chiến!” Hắn cất lời, chỉ thẳng kiếm về phía hai cô gái.
Sau khi nhìn thấy hắn hóa hình là Orphenoch cấp năm, hai cô nàng có chút bất ngờ. Sau đó âm thầm đánh mắt với nhau.
Lục quang từ cơ thể hai thiếu nữ phát ra chiếu rọi một góc hang tối, cả hai cùng nhau lao lên. Dự tính hai cô nàng sẽ là xông lên cùng một lúc lấy ưu thế số lượng đè đầu tên Orphenoch này đánh lấy ưu thế sau đó Hồng Yên cầm chân hắn đế thiếu nữ kia xông qua chạy vào hang tối.
Bằng Mã đứng yên tại chổ huy kiếm tiếp đón.
Đại chiến hai đơm một diễn ra theo chiều hướng áp đảo một chiều... là Bằng Mã áp đảo hai cô gái, hắn xuất kiếm xuất quyền đánh cho hai cô gái bại lui liên tục.
“Cái lậu má! Gì vậy ba?” Long thấy tràn đại chiến này mà chữi thề. “Thằng này ăn chay à?” Bởi vì trong vài chục chiêu giao chiến, đường kiếm sắc bén của hắn đã có không dưới vài lần có thể chém chết cả hai cô gái nhưng hắn đều thu kiếm kịp thời hoặc đổi chiêu khác.
“Má vãi thật!” Long lắc đầu, cả mười lăm phút đồng hồ giao chiến, hai cô gái bị đánh đến tơi tả tuy có vài vết thương nhưng không nguy hiểm gì, còn tên Bằng Mã thì vẫn đứng yên tại chổ không một vết xước.
“Tụi bây đánh tới sáng mai luôn đi!” Long bỏ lại một câu quay lưng đi vào trong hang kia, dao động năng lượng ngày càng lớn, kinh nghiệm lâu năm cho nói hắn biết trong kia đang có thứ sắp được đánh thức. Vì đang xem phim để cho tình tiết thật hấp dẫn hắn chả thèm dùng đến thần thức thăm dò.
Bên trong hang động không ngờ lại là một khu mộ cổ đã sắp sụp đổ.
Hạc đã hóa hình đứng canh gác, hai mắt gắt gao nhìn về phía quang tài đá nơi đang có một trận pháp phát ra lam quang xoay tròn liên tục hấp thu lực lượng sinh mệnh từ chiếc hồ lô cung cấp. Cú đứng chính giữa trận pháp hai tay kết ấn liên tục miệng không ngừng đọc chú ngữ.
Long đánh giá khu hầm mộ cổ này một vòng thấy củng chả có gì đặc biệt ngoài một con Orphenoch cấp 6 đang đứng canh và một con cấp 7 đang múa may quay cuồng trên nắp quan tài, dao động năng lượng từ trong trận pháp liên tục truyền vào bên trong quang tài. Hắn muốn xem xem thứ gì mà khiến tụi Orphenoch này bất chấp chơi liều vượt qua giao lộ Sibalba đến nơi này.
Chỉ trong mười phút sau, năng lượng từ hồ lô đã hết, trận pháp bừng cháy ngọn lửa thiên thanh. “Hạ thần nguyện hiến dân thân xác và Trái Tim Vĩnh Hằng cho chúa thể Sói Vương.” Cú hưng phấn gào lên giờ khắc này hắn đã đợi chờ lâu lắm rồi, trong tay hắn xuất hiện một vật giống như trái tim.
Trái Tim đập từng nhịp từng nhịp âm thanh vang vọng khắp lăng mộ.
“Trái tim Vĩnh Hằng? Sói Vương? Chẳng lẽ bên trong quan tài kia là hắn?” Long thất thố thốt lên, hắn bất ngờ với độ chịu chơi của đám này, may mà hắn vẫn đứng trong Tản Thiên nếu không thì lộ rồi.
Trái Tim Vĩnh Hằng chính là bảo vật trấn tộc của Orphenoch kẻ được nó thừa nhận chính là Orphenoch Vương.
Long vẫn còn nhớ cuộc siêu chiến tranh ngàn năm trước, tên Orphenoch Sói Vương bị hội đồng đến thảm bại, trong giờ khắc mấu chốt hắn đã rút Trái Tim Vĩnh Hằng ra khỏi lồng ngực và sau đó mang theo toàn chúng cường giả Orphenoch cấp 9 thi triễn sức mạnh tối thượng hủy diệt phần lớn kẻ thù vây công mới bảo vệ được một vài thế hệ Orphenoch chạy trốn thành công.
Nếu kia trong kia đúng là hắn thì tại sao lại xuất hiện ở đây cơ chứ? Nếu hắn thành công sống lại thì nhân loại thảm rồi!
Mà thôi kệ mẹ nó đi, nếu đúng là hắn thì xin chúng mừng hôm nay mày sống lại nhằm ngày rồi. Nên trách mấy thằng đệ mày chọn ngày mà tao cup học đi hít drama ấy. Long nhuếch mép đứng một đợi chờ. Nãy giờ thấy đánh đấm nhiều cũng ngứa lắm, giờ sắp có đối tượng rồi.
Ngọn lửa thiên thanh nhanh chóng thiêu đốt Cú và cả Trái Tim Vĩnh Hằng rồi sau đó hòa thành một luồn khói đen nhập vào bên trong quan tài.
Cạch...nắp quan tài đá mở ra.
Hú...Hú...Hú...
Tiếng sói hú từ trong quan tài truyền ra, bên ngoài đang mười hai giờ trưa bổng chốc mây đen kéo đến che phủ cả ngọn núi chìm trong bóng tối.
Khi vừa nghe tiếng hú bên trong vang vọng, Bằng Mã thôi tấn công hai cô gái, hắn thu kiếm lại. “Công việc của ta đã xong.” Để lại một câu, hắn lạnh lùng đi ngang qua hai thiếu nữ. Hai nữ nhìn nhau khó hiểu rồi cũng hướng phía trong hang chạy vào.
Chiến trường bên ngoài.
Khi nhìn thấy dị tượng và tiếng sói hú Hổ và Sư nhìn nhau đầy vui mừng, tụi thằng Cú thành công rồi, chúa tể đã được hồi sinh, tương lai Orphenoch sẽ lại gầm ra lửa và gáy vang trời. Cả hai hưng phấn tấn công đám người kia càng thêm dồn dập.
“Thành...thành công rồi!” Hạc quỳ rạp xuống đất.
GRAO...GRAO...GRAO...
Tiếng gầm chấn động mang theo uy áp kinh người phía trước truyền lại.
Thiếu nữ dừng lại có chút nhíu mày, đây là lời thách đấu của bọn Orphenoch. Không nói hai lời thiếu nữ dùng súng bắn chỉ thiên gọi hội, tên đội trưỡng cũng lập tức phát tín hiệu yêu cầu viện quân. Làm xong nhóm người rẽ theo hướng tiếng gầm mà chạy đến, đối phương đã muốn chạm thì mình phải xúc.
Rất nhanh trong mắt đám người, một vùng rừng đã bị phá hủy thành bình địa phục vụ cho công cuộc bem nhau. Đám Orphenoch lấy hai tên Hổ và Sư đứng đầu, diện mục âm trầm, khí thế từ chúng phát ra ầm ầm như mời gọi.
Sư hóa hình bản thể là con sư tử to lớn dữ tợm, cái bờm trắng đầy ngạo nghễ, tứ chi săn chắc móng vuốt ngọn hoắc, ánh mắt trong trẻo không còn mơ màng chắc đã rã đồ hết rồi, đôi nanh nhe ra kinh người, chốc chốc hắn lại gằm lên, cái đuôi nghoe ngẩy phía sau khá thú vị.
Kế bên hắn là con Hổ vằn đen, chiều cao đến hai mét, dọc cánh tay hắn những đốt xương trắng sắc nhọn mọc ra đôi móng vuốt dài ngoằn, con hổ này không có đuôi.
Phía sau bọn hắn là đám đệ Orphenoch cấp ba lên đến vài chục con, toàn bộ chúng đều hóa hình.
“Tiểu thư, tất cả đội hình đều đã tập hợp đầy đủ, tất cả có 4 tiểu đội, thêm với nhân số chúng ta vừa đủ 70 người. Tất cả sẵn sàng chiến đấu chỉ cần tiểu thư hạ lệnh.” Tên đội trưỡng báo cáo với thiếu nữ, cô gái này đang là chỉ huy cao nhất ở chiến trường này.
Thiếu nữ đảo mắt đánh giá một hồi âm thầm rùng mình, hai tên kia đều là Orphenoch cấp năm tương đương với cường giã Lục Phiến như nàng. Nhưng sức mạnh Orphenoch luôn mạnh hơn cường giả nhân loại cùng cấp rất nhiều, nhục thân của chúng rất vững chắc, dựa vào đống đồ chơi của đám quân nhân này thì dù có vác cả đại đội đến cũng chỉ làm mồi cho tụi nó mà thôi. Bọn họ chỉ dùng để áp chế và tiêu diệt tụi rep kia thì được, còn hai tên kia thì hoàn toàn vô dụng.
Hơn nữa cái tên mà cầm hồ lô thu gặt sinh mệnh có phải là một trong hai con Orphenoch thủ lĩnh kia không thì không thể xác định được. Nàng không thể liều lĩnh được.
Ầm.
Trong lúc nàng suy nghĩ một thanh kiếm đỏ như máu dài ngoằn từ trên trời rơi xuống cắm thẳng trước mặt đám Orphenoch. Lấy trung tâm vết kiếm đâm xuống mặt đất, một luồng sát khí phóng thích ra ngoài khiến cho hai tên Sư và Hổ phải nhiếu mày lùi lại vài bước. Thanh hồng kiếm kia mang theo một sức mạnh có thể xuyên phá phòng ngự bọn chúng.
Mà khi chứng kiến thanh kiếm kia, ánh mắt Long trở nên nghiêm túc, hắn nhận ra lai lịch thanh kiếm kia, Siêu Cấp Thánh Bảo Yêu Đao.
Từ trên thiên không một cô gái toàn thân võ y đỏ rực từ trên rơi xuống đứng kế bên thanh kiếm kia.
Làn da bánh mật khỏe khoắn, tóc dài buối cao, sống lưng thẳng tấp, thân cao mét tám, đôi chân dài miên mang, diện mục âm trầm bình tĩnh nhìn đội hình trước mặt.
Mà khi thấy cô gái này xuất hiện, thiếu nữ ra hiệu toàn đội đi ra nghênh chiến. Cô nàng đi ra đứng sóng vai với cô gái hồng y.
“Tuổi còn trẻ mà đã thanh tựu Lục Phiến cấp 49, tu luyện Sát Kiếm Thuật, lại còn sử dụng được Yêu Đao. Tỷ tỷ kiếm đâu ra con hàng ngon thật.” Long nhiếu mày đánh giá, theieus nữ áo hồng y vừa xuất hiện này tuổi đời bằng với cô bé kia nhưng sức mạnh lại vượt trội hoàn toàn, không cần suy nghĩ cũng biết cả hai cùng một lò đào tạo, nếu con nhỏ này mà rơi vào tay hắn huấn luyện chắc chắn thành tựu còn khủng hơn hiện tại nhiều.
Hồng y cô nương rút thanh kiếm dài cắm quá nữa thân từ mặt đất lên, mũi kiếm sắc bén chĩa thằng về phía Sư và Hổ. “Trúc Lâm Yên Tử, Lê Hoàng Yên tham chiến!” Âm giọng mang theo sát khí vang lên.
Hổ nhìn Sư, cả hai cùng gật đầu “Ăn trưa nào anh em!” Cả hai hưng phấn gầm lên phát uy, bọn chúng là thành phần máu chiến từ khi xâm nhập thế giới này đã phải ẩn mình đến sắp điên rồi, giờ xõa thôi.
Cả bọn gầm lên cùng nhau vác hàng nóng xông lên bọn nhân loại.
Đám quân nhân mỗi tên tay cầm loan đao và súng ngắn, 70 mạng cùng xông lên hội đồng với ba mươi đối thủ.
Loạn chiến nổ ra khốc liệt.
Thiếu nữ áo đỏ hai tay cầm đao lao lên chọn Hổ làm mục tiêu, nhất thời cả hai chiến đấu khốc liệt không ai nhường ai.
Ban đầu Hổ ỷ vào nhục thân mạnh mẽ, móng vuốt sắc nhọn cùng tốc độ ra đòn và né tránh vô cùng linh hoạt, chọn thời cơ ra chiêu tất sát rất đúng thời điểm, hắn thể hiện bản lĩnh chiến đấu vô cùng mạnh mẽ. Nhưng đối thủ hắn không phải dạng ăn chay, Hoàng Yên chỉ đơn thuần là cầm Yêu Đao dài hơn cả chiều cao cô ta mà chém, chỉ chém và chém, Hổ ra đòn tất sát thì lại phải cong đuôi né tránh những cú chém khủng bố đến từ cô ta.
Hồng y thiếu nữ càng chém càng hăng máu, những đường đao sắc bén gọt nhẹ vài cái nanh nhọn của Hổ. Cô nàng áp sát liên tục đến thở cũng không cho Hổ thời gian hít vào.
Hổ nahạn thấy hắn không thể chống lại thế công sáp lá cà được, bèn dùng thiên phú tốc độ kéo dài khoản cách, du đấu tiêu hao chiến với cô ta.
XOET!
Cô nàng thấy đối thủ đột ngột tăng tốc kéo dài thì bất chợt tung ra một đường sát kiếm hình vòng cung vận tốc siêu thanh. Hổ cảm nhận sát ý mãnh liệt nhanh chân phóng lên cao tránh thoát được đường kiếm.
ẦM! ẦM!
Hắn thoát được nhưng hai thằng đệ ngoài xa thì lãnh đủ đường kiếm, cả hai cùng nhau ca bài trở về cát bụi.
Hổ âm thầm chảy mồ hôi lạnh nếu trúng phải đường kiếm kia ít nhất cũng bị mất cặp tay.
Bên kia, Sư cùng cô bé kia thi triễn quyền cước sáp lá cà đơm nhau liên tục, cả hai không ai chiếm được lợi thế rõ ràng. Tách nhau ra hít thở một hơi lại va vào nhau, quyền đối quyền, cước đấu cước, lâu lâu cả hai còn ăn ý cụng đầu trao nhau ấn tượng.
Sau vài hồi trao nhau những cú đấm nồng cháy, những lưỡi kiếm thân thương cả bốn tách nhau ra. Không phải vì đuối sức mà vì một chấn động cực lớn từ sâu trong lòng núi truyền đến.
Trên thân Hổ đầy vết chém, những nanh nhọn từ đôi tay hắn đã bị chém gãy, giữa ngực là một vết chém dài. So với Hổ chật vật thì Sư không hề hấn gì, hắn cùng cô nàng kia ngang tài ngang sức và đặc biệt là đối phương không có vũ khí lợi hại.
“Kéo dài thêm cho bọn thằng Cú, chờ tín hiệu rồi chuồn.” Hổ quay qua nói với Sư. Cả hai cùng ăn ý sử dụng đến thiên phú Hám Địa hấp thu sức mạnh của đại địa gia tăng sức mạnh phòng ngự lên một tầm cao mới, đổi lại tốc độ và uy lực ra đòn của chúng sẽ suy giảm một mảng lớn, cơ thể cả hai phình to ra so với ban đầu rất nhiều, cơ bắp cuồn cuộn, vết thương của Hổ cũng khép lại những cái xương nhọn mọc ra càng thêm hung hãng, chúng bây giờ giống bao cát hơn.
Biến cố đột ngột làm hai cô gái không lường trước được, xem ra bên trong kia có vấn đề vấn lớn nhưng mà có hai tên chắn trước mặt không thể rời đi được nếu không toàn đội 70 người bên kia sẽ đi bụi ngay.
Trong lúc không biết phải làm sao bổng một chiếc dù lượn tiếp cận, từ trên đó ba người, hai nữ một nam nhảy xuống.
“Hai cô đi giải quyết chuyện trong kia, hai tên này sẽ do ba sư huynh muội chúng tôi lo.” Tên thanh niên dẫn đầu quát lên, tay cầm Tiên Kiếm, toàn thân phát ra lục quang xông về phía Hổ. Hai cô gái theo hắn một người là Lục Phiến cường giả một là Thiên Thanh cường giả, cả hai xuất ra bảo khí lao đến tìm Sư hỏi thăm sức khỏe.
“Cám ơn.” Hoàng Yên lạnh nhạt đáp lời, ba tên này không phải người của Trúc Lâm nhưng kệ có còn hơn không, hai cô nàng nhanh chóng rời đi.
“Để bọn nó đi, chúng ta vẫn còn thời hạn hợp đồng với tên kia.” Sư lên tiếng, hắn thi triễn sức mạnh đánh cầm chừng với hai cô gái nhân loại.
Long thấy ở đây không có gì hấp dẫn, chỉ là bọn trẻ con tập chơi đánh trận, ba đứa mới đến này nhìn đẵng cấp thì cao đấy nhưng nếu làm kèo ba đánh một trong hai đứa con kia thì chỉ có mà ba đứa này bị đơm cho khỏi dậy. Hiện tại Hổ và Sư chỉ như bao cát cho ba đứa này thủ dâm tinh thần thôi. Ở đây hết chuyện vui rồi, Long nhanh chóng đi theo hai cô gái kia.
Hai cô gái một đường phóng đi, càng gần đến với tâm vùng chấn động thì thấy một hang động khá lớn. Cả hai cẩn thận thủ thế tiến vào cửa động.
Hang động rộng rãi truyền đến từng đợt chấn động nhẹ, sâu bên trong nó có thể là tâm chấn nhưng trước mặt hai cô gái là một tên thanh niên diện mạo phong trần lười biếng ngồi một xó, trong tay hắn là một đồng hồ quả lắc kêu “tích tắc...tích tắc”.
“Rời đi, tôi không có hứng đánh nhau.” Hắn lười biếng mở miệng.
Hai cô gái nhìn nhau không nói, Hoàng Yên lập tức một đường kiếm đâm tới tên thanh niên.
KENG.
Mũi kiếm của cô bị chặn lại bởi mũi kiếm của tên thanh niên, hắn xuất kiếm cực nhanh và chính xác.
Hoàng Yên thu kiếm, lại chém ra thêm một đường kiếm khủng bố như phá núi về phía hắn.
KENG.
Tên thanh niên nhẹ nhàng đưa kiếm đón đỡ.
Cùng lúc đỡ kiếm của Hoàng Yên hắn cũng đồng thời xuất quyền về phía thiếu nữ còn lại. Thiếu nữ cũng nhanh chóng tung cước đối kháng.
Bốp. . đam mỹ hài
Nhất thời sắc mặt hai cô gái trở nên khó coi, tên Orphenoch này rất mạnh, hắn thậm chí còn không hóa hình, vẫn trong hình dạng nhân loại nhưng sức mạnh quá mức khủng bố. Là cấp 6 hay cấp 7 đây?
Chỉ có Long âm thầm xem phim là biết được thân phận hắn, một tên Orphenoch hàng pha ke đạt đến cấp năm nhưng sức chiến đấu của hắn thậm chí còn khủng hơn cả hai tên Sư và Hổ ngoài kia cộng lại, thanh kiếm cong trong tay hắn là một kiện Thánh Bảo Hạ Cấp.
Ong Ong Ong... Yêu Đao trong tay Hoàng Yên rung lên hưng phấn, ánh mắt cô nàng đỏ lên một luồn lực lượng sắc bén từ nàng lang tỏa ra xung quanh. Trạng thái Sát Kiếm được kích hoạt ở mức độ cao nhất.
Thiếu nữ khả ái kia, lấy ra đôi găng tay đẵng cấp Siêu Cấp Tiên Bảo mang vào, ánh mắt nghiêm túc nhìn lấy thanh niên kia.
Thanh niên nhìn thấy hai cô gái trở nên nghiêm túc bạo phát lực lượng cũng bắt đầu hóa hình. Ánh sáng lóe lên, hắn cả người biến đổi, tứ chi rắn chắc, thân khoác chiến giáp ánh kim, mặt ngựa dài ngoằm, đôi mắt kim quang lấp lánh, cái bờm trắng chạy dọc từ đỉnh đầu dọc theo sống lưng đến tận mông, sau lưng hắn là đôi cánh đại bàng với lông vũ đen nhánh khép hờ.
“Orphenoch Bằng Mã tham chiến!” Hắn cất lời, chỉ thẳng kiếm về phía hai cô gái.
Sau khi nhìn thấy hắn hóa hình là Orphenoch cấp năm, hai cô nàng có chút bất ngờ. Sau đó âm thầm đánh mắt với nhau.
Lục quang từ cơ thể hai thiếu nữ phát ra chiếu rọi một góc hang tối, cả hai cùng nhau lao lên. Dự tính hai cô nàng sẽ là xông lên cùng một lúc lấy ưu thế số lượng đè đầu tên Orphenoch này đánh lấy ưu thế sau đó Hồng Yên cầm chân hắn đế thiếu nữ kia xông qua chạy vào hang tối.
Bằng Mã đứng yên tại chổ huy kiếm tiếp đón.
Đại chiến hai đơm một diễn ra theo chiều hướng áp đảo một chiều... là Bằng Mã áp đảo hai cô gái, hắn xuất kiếm xuất quyền đánh cho hai cô gái bại lui liên tục.
“Cái lậu má! Gì vậy ba?” Long thấy tràn đại chiến này mà chữi thề. “Thằng này ăn chay à?” Bởi vì trong vài chục chiêu giao chiến, đường kiếm sắc bén của hắn đã có không dưới vài lần có thể chém chết cả hai cô gái nhưng hắn đều thu kiếm kịp thời hoặc đổi chiêu khác.
“Má vãi thật!” Long lắc đầu, cả mười lăm phút đồng hồ giao chiến, hai cô gái bị đánh đến tơi tả tuy có vài vết thương nhưng không nguy hiểm gì, còn tên Bằng Mã thì vẫn đứng yên tại chổ không một vết xước.
“Tụi bây đánh tới sáng mai luôn đi!” Long bỏ lại một câu quay lưng đi vào trong hang kia, dao động năng lượng ngày càng lớn, kinh nghiệm lâu năm cho nói hắn biết trong kia đang có thứ sắp được đánh thức. Vì đang xem phim để cho tình tiết thật hấp dẫn hắn chả thèm dùng đến thần thức thăm dò.
Bên trong hang động không ngờ lại là một khu mộ cổ đã sắp sụp đổ.
Hạc đã hóa hình đứng canh gác, hai mắt gắt gao nhìn về phía quang tài đá nơi đang có một trận pháp phát ra lam quang xoay tròn liên tục hấp thu lực lượng sinh mệnh từ chiếc hồ lô cung cấp. Cú đứng chính giữa trận pháp hai tay kết ấn liên tục miệng không ngừng đọc chú ngữ.
Long đánh giá khu hầm mộ cổ này một vòng thấy củng chả có gì đặc biệt ngoài một con Orphenoch cấp 6 đang đứng canh và một con cấp 7 đang múa may quay cuồng trên nắp quan tài, dao động năng lượng từ trong trận pháp liên tục truyền vào bên trong quang tài. Hắn muốn xem xem thứ gì mà khiến tụi Orphenoch này bất chấp chơi liều vượt qua giao lộ Sibalba đến nơi này.
Chỉ trong mười phút sau, năng lượng từ hồ lô đã hết, trận pháp bừng cháy ngọn lửa thiên thanh. “Hạ thần nguyện hiến dân thân xác và Trái Tim Vĩnh Hằng cho chúa thể Sói Vương.” Cú hưng phấn gào lên giờ khắc này hắn đã đợi chờ lâu lắm rồi, trong tay hắn xuất hiện một vật giống như trái tim.
Trái Tim đập từng nhịp từng nhịp âm thanh vang vọng khắp lăng mộ.
“Trái tim Vĩnh Hằng? Sói Vương? Chẳng lẽ bên trong quan tài kia là hắn?” Long thất thố thốt lên, hắn bất ngờ với độ chịu chơi của đám này, may mà hắn vẫn đứng trong Tản Thiên nếu không thì lộ rồi.
Trái Tim Vĩnh Hằng chính là bảo vật trấn tộc của Orphenoch kẻ được nó thừa nhận chính là Orphenoch Vương.
Long vẫn còn nhớ cuộc siêu chiến tranh ngàn năm trước, tên Orphenoch Sói Vương bị hội đồng đến thảm bại, trong giờ khắc mấu chốt hắn đã rút Trái Tim Vĩnh Hằng ra khỏi lồng ngực và sau đó mang theo toàn chúng cường giả Orphenoch cấp 9 thi triễn sức mạnh tối thượng hủy diệt phần lớn kẻ thù vây công mới bảo vệ được một vài thế hệ Orphenoch chạy trốn thành công.
Nếu kia trong kia đúng là hắn thì tại sao lại xuất hiện ở đây cơ chứ? Nếu hắn thành công sống lại thì nhân loại thảm rồi!
Mà thôi kệ mẹ nó đi, nếu đúng là hắn thì xin chúng mừng hôm nay mày sống lại nhằm ngày rồi. Nên trách mấy thằng đệ mày chọn ngày mà tao cup học đi hít drama ấy. Long nhuếch mép đứng một đợi chờ. Nãy giờ thấy đánh đấm nhiều cũng ngứa lắm, giờ sắp có đối tượng rồi.
Ngọn lửa thiên thanh nhanh chóng thiêu đốt Cú và cả Trái Tim Vĩnh Hằng rồi sau đó hòa thành một luồn khói đen nhập vào bên trong quan tài.
Cạch...nắp quan tài đá mở ra.
Hú...Hú...Hú...
Tiếng sói hú từ trong quan tài truyền ra, bên ngoài đang mười hai giờ trưa bổng chốc mây đen kéo đến che phủ cả ngọn núi chìm trong bóng tối.
Khi vừa nghe tiếng hú bên trong vang vọng, Bằng Mã thôi tấn công hai cô gái, hắn thu kiếm lại. “Công việc của ta đã xong.” Để lại một câu, hắn lạnh lùng đi ngang qua hai thiếu nữ. Hai nữ nhìn nhau khó hiểu rồi cũng hướng phía trong hang chạy vào.
Chiến trường bên ngoài.
Khi nhìn thấy dị tượng và tiếng sói hú Hổ và Sư nhìn nhau đầy vui mừng, tụi thằng Cú thành công rồi, chúa tể đã được hồi sinh, tương lai Orphenoch sẽ lại gầm ra lửa và gáy vang trời. Cả hai hưng phấn tấn công đám người kia càng thêm dồn dập.
“Thành...thành công rồi!” Hạc quỳ rạp xuống đất.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.