Chương 2: Vũ Tiên
AriesBlack
04/07/2021
Orphenoch, Chủng tộc cổ đại thức giấc từ cõi chết, là một trong hai chủng tộc hùng mạnh nhất cõi Vĩnh Hằng nơi được mệnh danh là sự sống bên ngoài cái chết.
Đặc trung của bọn chúng là toàn thân màu trắng ngà, đôi mắt không có con ngươi, không có máu nên cũng chả cần dụng cụ bơm máu là trái tim. Chúng có vô số hình dạng khác nhau, thiên phú mỗi cá thể cũng khác nhau nhưng khủng bố nhất của bọn chúng chính là khả năng mô phỏng hầu hết tất cả các sinh vật nếu chúng muốn, à trừ cái bọn kia luôn đối đầu với chúng là chúng không thể mô phỏng được.
Đa phần bọn chúng sinh tồn bên trong cõi Vĩnh Hằng, khi đủ điều kiện tiến hóa hoàn chỉnh chúng có thể xâm nhập vào thế giới nhân loại để tìm kiếm con mồi hấp thụ nguồn năng lượng mới để tiến hóa cấp độ và còn cả sinh sản.
Cách thức chúng tiến hóa đó là cướp đoạt trái tim nơi chứa đựng sống của sinh vật. Nạn nhân bị Orphenoch chiếm lấy trái tim sẽ có hai trường hợp sảy ra, một là sẽ lập tức bị Tử Hỏa thiêu rụi thân sác thành nấm cát, trường hợp còn lại do tương thích với gen Orphenoch nên nạn nhân sẽ sống lại và tiến hóa thành Orphenoch hàng pha ke tuy nhiên hắn vẫn sẽ nhận được năng lực của Orphenoch mặt dù yếu hơn hàng nguyên hãng nhưng vẫn rất nguy hiểm.
Orphenoch được phân chia thành mười cấp bậc, từ cấp một đến chín, cấp cao nhất là Orphenoch Vương, mỗi đời chỉ có duy nhất một Orphenoch Vương xuất hiện. Orphenoch đạt đến cấp bốn bằng với tu vi Thiên Thanh của sinh vật sống là đã có thể tự do ra vào thế giới nhân loại kiếm ăn.
Tuy nhiên chỉ đứa nào may mắn lắm hoặc sức mạnh vượt trội mới đến được xã hội văn minh nhân loại vì vừa đến biên giới Silbalba là bị cường giả sinh vật vây công đấm vỡ alo rồi.
Nên hiện giờ khi nhìn thấy tên Orphenoch cấp 4 với ba tên vừa được sinh ra kia làm tên thanh niên thật sự kinh ngạc.
Kinh ngạc thì kinh ngạc thế thôi, hắn lấy lại tinh thần lao đến con Orphenoch cấp 4 như một cơn gió.
Bụp.
Đầu con Orphenoch lập tức bạo tạc chỉ với một đấm.
Không cần nhìn kết quả hắn nhanh chóng lao đến ba tên còn lại.
Bụp. Bụp. Bụp.
Theo mỗi âm thanh vang lên là đầu của một thằng bạo tạc.
Muốn diệt bon này thì chỉ cầm đấm vỡ đầu nó là xong phim.
Tất cả chỉ mất vài giây thời gian, bốn con Orphenoch thậm chí còn không kịp phản ứng gì, từ cơ thể chúng ngọn lửa thiên thanh bộc phát thiêu rụi thân xác của chúng thành nấm tro tàng.
Giải quyết xong bốn con Orphenoch, hắn một lần nữa tõa ra thần thức bao phủ toàn bộ khách sạn nhằm tìm kiếm thêm mục tiêu.
A...A...A..
Âm thanh rên rĩ kế bên vang lên khi hắn vừa lúc thu hồi thần thức.
Ực!
Hắn nuốt một ngụm nước bọt, miệng khô lưỡi đắng, đôi mục quang dán chặt vào cô gái đang quần quại trên giường, bên dưới có hiện tượng dựng lều.
Hắn thật sự kinh ngạc.
Cô gái này thật đẹp! Thân hình cũng là dạng cực phẩm.
Mà dường như có gì đó quen quen...
Đúng rồi! Cái sắc đẹp ma mị này làm hắn nhớ đến cô nàng Thiên Thần Sa Ngã ngàn năm trước tên gọi Vũ Tiên.
Hắn cứ ngẫn ngơ đứng đó mà nhìn cô gái đang bị dục vọng hành giữa làn ranh sống chết.
“Cái này là mới cắn thuốc đó sao?” Hắn đánh giá một hồi. “Mình nên cứu cô ta hay đi thôi nhề?” Hắn lẫm bẩm, nếu là độc dược đối với hắn chỉ là trò con nít nhưng đây là xuân dược thì có cách đó thôi.
“Khoan đã! Mình mới vừa cứu cô ta một mạng, cô ta cũng nên trả tiền công cho mình chứ. Huống chi đây là mình cứu cô ta những hai mạng cơ đấy.” Ánh mắt của hắn bắt đầu đổi màu, bên dưới thằng đệ trong quần gật gật đồng ý.
Dục vọng rực cháy mãnh liệt, dù hắn đã viễn siêu nhân loại, dù hắn đã đạt đến cảnh giới tối thượng nhưng suy cho cùng vẫn là một thằng đàn ông. Mà đã là một thằng đàn ông thì dù thần khi gặp thần... à nhầm đại mỹ nhân dâng lên tân miệng thì cũng phải quỳ xuống.
“Đúng rồi, mình là đang cứu người!” vừa dứt lời hắn nhanh chóng cởi bỏ quần áo, cần tăng dân số ngạo nghễ vươn ra hít thở không khí.
Hắn phóng lên giường, ôm lấy cô gái. Đôi môi hương diễm kia chạm vào má rồi lại trượt xuống. Hắn bị đôi môi mềm mại kích thích kiến cả người nóng ran, hương thơm quyến rũ từ cô gái tõa ra càng làm dục vọng bùng cháy mãnh liệt hơn. Hắn dùng sức ôm cô nàng vào lòng, thân thể cô mềm oặt ra, hắn hung hăng hôn lên đôi môi đỏ mộng. Đôi tay lần đầu tiên tham gia công cuộc khám phá thế giới mới.
A...A...
Cô nàng rên lên âm thanh gợi tình.
Hung khí của hắn nhắm ngay mục tiêu phá quan xung công.
Á.... Cô gái hét lớn thảm thiết, thần sắc thanh tĩnh lại chút ít nhưng cũng chỉ chút ít mà thôi, ánh mắt mơ mơ màng màng, hai hàng lệ từ đôi mắt chảy dọc trên đôi gò má.
Trong nháy mắt, hắn cảm nhận thằng đệ vừa xuyên thủng hàng phòng ngự mỏng manh của cô nàng. Cảm giác thoải mái dữ dội, vừa chật chội vừa ấm áp.
Đây là tư vị sắc dục đó sao? Biết thế ngày xưa chơi liều nhiều lần rồi, đâu cần giữ trinh vài ngàn năm qua.
Hắn bắt đầu nhấp hông, nhục côn liên tục ra vào nhục động dùng sức đánh thẳng vào hoa tâm. Đôi môi tham lam mút lấy cam lộ mỹ nhân, đôi bàn tay vuốt ve chơi đùa cùng tâm hồn mỹ nhân. Thần trí lên tận trời xanh, giờ khắc này dù cho có kẻ thù đến bem hắn cũng ứ care...Trong phòng một đôi nam nữa quấn lấy nhau hòa chung nhịp đập con tim, âm thanh rên rĩ mỹ nhân hòa cùng tiếng thở đốc nam nhân đúng là tuyệt phối.
Khi ánh nắng ban mai dần sáng lên bên ngoài cũng là lúc hắn thức giấc, khẻ nhìn xuống cô gái vẫn còn say giấc nồng. Giờ phút này cô như một đóa sen trắng tinh khiết đang ôm lấy ngực hắn, đôi hoa nhủ tuyệt đẹp cọ sát vào tay hắn, bên dưới đùi ngọc quấn lấy phần dưới của hắn, trên cơ thể cô nàng vẫn còn lưu lại những dấu vết của cuộc hoan ái đêm qua.
Nhìn cô ngủ say trông thật khờ dại, an tường mà thuần khiết khiến hắn ngẫn ngơ, hắn đã sống cuộc đời dài đằng đẵng đạt được vô số thành tựu đã là kẻ đứng trên đỉnh của toàn thế giới nhưng chưa bao giờ hắn có cảm giác an bình như lúc này. Cái cảm giác bình an mới mẻ này lại do một cô gái nhân loại xa lạ mang đến cho hắn, nhân loại bình thường luôn có được những điều tuyệt mỹ, những phút giây tuyệt diệu như này dễ dàng vậy sao?
Một kẻ là Thần như hắn tìm kiếm cái xúc cảm này, cái phút giây an tường này, cái thời khắc vô ưu vô sầu này đã quá lâu rồi, quá lâu rồi... Hắn ôm nàng vào ngực, da thịt trắng ngần mềm mịn như lụa, lắng nghe nhịp tim giai nhân, thưởng thức hương diễm của nàng, tay trái kẽ vuốt lại mái tóc dài rối bời tình nhân...Mỗi phút mỗi giây hiện tại được hắn trân quý thưởng thức.
Bất giác một giọt lệ chảy ra từ khóe mắt hắn những điểu này hắn đã tìm kiếm quá lâu rồi hay đúng hơn cuộc đời hắn là sự cô độc. Đúng lúc này tinh vân bên trong tinh thần hắn bất chợt xuất hiện một nụ hoa, nụ hoa từ từ chậm rãi hé mở thành đóa cẩm tú cầu thất sắc.
Đột phá! Hắn vừa đột phá bình cảnh trăm năm, tu vi tịnh tuyến lên một tầm cao mới. Nhưng đó không phải là điều mà hắn quan tâm nữa rồi.
“Phải chăng định mệnh đã mang em đến với Huân Long ta sao?” Hắn lẩm bẩm tự hỏi chính mình, đôi tay vuốt ve tình nhân. Mắt trái lóe lên một tia kim quang từ nhãn cầu chiếu thẳng đến vai trái của nàng, một hình xăm hoàng kim từ từ khắc lên da thịt trắng tuyết, chỉ thoáng chốc hình xăm phượng hoàng vỗ cánh đã hoàn thành. Sau vài giây hình xăm đã biến mất như chưa từng tồn tại vậy.
Bỗng phía dưới truyền đến động tĩnh, cô gái nhẹ nhàng cựu quậy cử động, nàng sắp tĩnh.
Đôi mắt hơi mê man mở ra, nhẹ nhàng ngẫng đầu lên, thấy vẽ mặt như si như mê của người đàn ông xa lạ nhưng lại cảm giác quen thuộc vô cùng. Mắt, mũi, miệng, hơi thở tất cả đều quen thuộc. Ngơ ngác nhìn ngó quanh cộng với trí nhớ đứt quãng đêm qua nàng nhanh chóng nhận ra vấn đề.
Ánh mắt của cô nàng từ mới đầu ngơ ngác, sang hoang mang hoảng sợ, chấn động, cảm kích,..,cuối cùng chuyển thành băng lãnh hận ý.
Huân Long nhìn thấy từng sự thay đổi nhỏ trong ánh mắt giai nhân làm hắn chấn động, bao nhiêu lời muốn nói sắp ra đến mồm đều bị nuốt lại vào trong, trông phút chốc hắn cảm giác có chút áp lực từ cô nàng nhỏ nhắn kia, bản thân mình mang tội với cô gái này rồi.
Cô nàng lấy lại bình tĩnh, chậm rãi ngồi dạy, rồi thản nhiên đứng lên để lộ ngọc thể trong sáng, khiến hô hấp thằng nào đó bắt đầu rực cháy trở lại, trên thân thể nàng còn lưu lại vô số giấu vết của hắn đêm qua.
Cô gái tuyệt nhiên không xấu hổ, vẻ mặt bình tĩnh lạnh lùng, đôi tay nhanh chóng bắt lấy quần áo. Chỉ trong năm phút, cô nàng đã mặc xong quần áo, chỉnh sửa lại dung nhan, không một câu từ cứ thế đi ra phía cửa, tiện tay đóng cửa lại bỏ thằng nào đó cái mặt đàn thối ra muốn ngu bao nhiêu có bấy nhiêu, trong giây phút vừa qua hắn như bị hóa đá.
Lắc đầu lấy lại bình tĩnh, hắn lập tức tõa ra thần thức bắt lấy cô nàng, từng cử động nhỏ nhất của nàng cũng được hắn nhìn thấy.
Cô nàng vẫn bình tĩnh đi đến gần cuối hành lang thì bất chợt dừng lại, những giọt lệ cứ thế tuôn trào, cô gái khụy xuống khóc nức nỡ, đưa tay lên che miệng cố gắng giảm bớt âm thanh.
Cô nàng cố gắng kìm ném cảm xúc trong phòng không muốn gục ngã trước kẻ xa lạ kia, sau khi ly khai cảm xúc tuôn trào không thể khống chế được nữa.
Nhưng cô nào biết được kẻ xa lạ kia dù không ở đây những cũng đang chứng kiến tất cả tình cảnh của cô, lúc này hắn thật muốn lao ra ôm cô, an ủi cô, bảo vệ cô...nhưng đôi chân lại bị định trụ không thể di chuyển được, hắn cảm giác bản thân mình tồi vãi ra, lần đầu tiên trong cuộc đời hắn dính đến tình huống khó sử lý như này.
TING.
Âm thanh thang máy vang lên, cô gái nhanh chóng chạy vào, nhanh tay nhấn nút G, cô không muốn ở lại cái nơi khốn khổ này thêm phút giây nào nữa.
Đến khi nàng bắt xe rời khỏi khách sạn Long mới thu hồi thần thức, đứng dậy mặc lại quần áo, hắn chợt nhìn thấy vết máu trên ga giường, không nói hai lời một luồng kim quang từ đầu ngón tay bắn ra lập tức cắt đi mảng ga dính máu kia.
“Hửm.” Ánh mắt dán chặt vào một mặt dây truyền trên giường, là của nàng. Nhẹ phất tay, tấm vải huyết trinh cùng với mặt dây truyền bay đến bàn tay hắn lập tức được hắn thu vào giới chỉ.
Long trở lại phòng mình, tắm gội sạch sẽ, sau đó thu hồi va li vào giới chỉ rồi rời khách sạn.
Hôm nay là ngày học đầu tiên của hắn, không nên đi trễ.
Còn chuyện nàng ấy thì đã có phượng ấn, cả đời này dù nàng có chết đi hắn cũng có cách tìm được nàng, cứ tạm để nàng bình ổn tâm lý đã rồi đến tìm nàng sau.
Quyết định thế đi, giờ thì đi học thôi.
Nhưng...Cuộc đời đâu ai biết được chữ “ngờ”, một lần nữa hắn chỉ muốn thốt lên hai từ “định mệnh”...nàng lại đang đứng trước mặt hắn, không thể sai được, chính là nàng.
Cô nàng cũng trợn mắt trừng trừng nhìn lấy hắn, cũng chửi thầm trong lòng “định mệnh”, cái tên xấu xa này lại ở ngay trước mắt mình.
Bốn mắt nhìn nhau, hơi thở ngưng động, thời gian như dừng trôi... Hai người tâm tình phức tạp nhìn lấy nhau.
“Khụ khụ, cô Tiên đây là sinh viên mới của lớp cô tên Huân Long.” Âm thanh lão thầy trưởng phòng đào tạo vang lên kéo hai người trở về thực tại.
Huân Long ánh mắt lập tức thanh tĩnh “Chào cô, em là Huân Long mới gia nhập trường, rất mong cô chỉ dạy trong năm năm tới.” hắn nở nụ cười gật đầu chào nàng.
“Chào cậu, tôi tên Vũ Tiên.” Nàng lạnh nhạt đáp lại, ánh mắt phức tạp nhìn lấy hắn “Theo tôi lên lớp.” Nàng xoay người lại giấu đi vẻ khó xử, bước đi về phía sân trường.
Tâm tình hai người không ai giống ai dão bước trong sân trường bỏ lại ông thầy trưởng phòng vẻ mặt ngơ ngác.
Nàng thì rối bời với biết bao suy tư, bước chấn có lúc ngập ngừng, cơ thể có chút run run.
Tâm lý mỏng manh của Long bị đột kích nặng nề bởi hai chữ Vũ Tiên... “Vũ Tiên! Vũ Tiên!” Long lặp đi lặp lại tên nàng. Đêm qua lần vừa gặp hắn đã thấy nét đẹp mị hoặc của nàng rất giống với Vũ Tiên kia nhưng không ngờ nàng cũng tên Vũ Tiên. Định mệnh cuộc đời có cần phải sắp xếp như thế không hử?
Hai người một trước một sau vào lớp, Vũ Tiên giới thiệu qua loa về hắn, hắn cũng phối hợp gắn lên bộ mặt vẻ bất cần đời không ngán thằng nào, cũng chả quan tâm gì mấy đến nhóc mới nhú này đang bàn táng gì về mình, trong đầu suy tư các kiểu.
Rất nhanh tiết học đầu tiên bắt đầu rồi cũng nhanh chóng kết thúc, Long thậm chí còn không biết giảng viên là nan hay nữ chứ đừng nói đến chuyện học tập.
“Long ơi! Cô chủ nhiệm cần gặp cậu trên văn phòng bổ xung hờ sơ.” Một thằng nhóc mụp mạp gương mặt mũm mĩm đáng yêu đi đến chổ hắn báo tin.
Long sực tĩnh vội cám ơn rồi rời khỏi phòng học, giờ này đã là giờ nghĩ trưa sinh viên còn trong trường khá ít đa số đã đến căn tin hoặc phòng nghĩ.
Dựa vào Phượng Ấn, Long rất nhanh tìm được phòng làm việc Vũ Tiên, nhẹ nhàng gõ cửa vì hắn cảm nhận được nàng đang đợi hắn đến.
“Mời vào.” Âm giọng Vũ Tiên vẫn lạnh nhạt như sáng nay.
Hít sâu một hơi bình tĩnh Long kéo cửa bước vào.
“Cậu ngồi đi.” Vũ Tiên chỉ vào chiếc ghế dựa trước bàn, âm thầm đánh giá tên xấu xa này, cao ráo, sạch sẽ, kể ra cũng khá đẹp trai đấy chứ.
Gọi hắn đến để bổ xng hồ sơ là phụ chủ yếu là muốn khai thác chuyện đêm qua rốt cuộc là như thế nào? Vì sao tên này lại có mặt trong phòng? Tên công tử Dương Thế Liệt khốn nạn chuốc thuốc mình chạy đâu rồi? Nàng muốn biết tin tức của hắn chỉ là ôm một hi vọng mong manh là giao dịch căn nhà nhanh chóng, nàng đang rất rất cần tiền.
Nhưng có một sự thật mà nàng chắc chắn, chính là tên Huân Long này là người lấy đi lần đầu của nàng.
Sau khi bình tĩnh nàng mới lấy hết dũng khí gọi hắn đến đây.
“Cần bổ sung thủ tục gì sao, cô giáo?” Long ngồi xuống nhìn thẳng vào mắt Vũ Tiên ra đòn phủ đầu, cố gắng không nhắc đến chuyện đêm qua.
Vũ Tiên bị hắn nhìn thẳng có chút hoảng sợ nhưng rất nhanh lấy lại bình tĩnh. “Đúng vậy. Hồ sơ của cậu thiếu khá nhiều cần phải bổ xung gấp.” Vũ Tiên đưa cho hắn tờ hồ sơ cần điền.
“A, cái này. Em mới vừa đến thành phố này hôm qua, có chút chuyện ngoài ý muốn chưa mua được nhà ở, không biết hồ sơ này đầu tuần sau em bổ sung được không vậy?” Long nhìn tờ hồ sơ mà lắc đầu cười khổ.
Vũ Tiên có chút bất ngờ về câu trả lời của hắn, cái cổ trắng ngần bắt đầu thay màu đỏ “Cậu mới đến thành phố này hôm qua? Vậy trước đây cậu sống ở đâu, ghi nguyên quán trước đi à còn cả tên phụ huynh và người giám hộ nữa.”
“Phụ huynh sao?” Long lắc đầu, nếu biết hắn đã phang vào rồi. “Tôi là trẻ mồ côi, nguyên quán của tôi có lẽ là thành phố Seron thuộc đế quốc Pabylon.”
Mồ côi từ nhỏ sao? Vũ Tiên nhìn thẳng vào ánh mắt hắn đã bớt đi vài phần lãnh đạm có chút đồng cảm.
Chẳng lẽ nàng cũng là trẻ mồ côi sao? Ý nghĩ lập tức xuất hiện trong Long, định mệnh! Giống hơi bị nhiều rồi đó nha.
“Cậu từ Pabylon đến đây chỉ để học đại học chuyên nghành công nghệ thông tin thôi sao? Dựa vào tài năng của cậu hoàn toàn có thể theo học các trường danh tiếng trên thế giới mà.” Vũ Tiên nhìn vào bảy bài thi khảo hạch hôm qua của hắn, tất cả đều điểm tuyệt đối hơn nữa thời gian làm bài chỉ là sáu giờ đồng hồ, đây là một kỹ lục chưa từng có trên đất nước này, còn nữa đế quốc Pabylon là một đế chế về công nghệ hàng đầu thế giới.
Vũ Tiên cảm giác được tên này lời nói không đáng tin cậy.
“Ờ thì..thì... thì tại ngôi trường này có người tôi thích. Thế thôi!” Long vu vơ trả lời đại, hổng lẻ nói cho nàng biết bản thân hắn vì thua cược người ta nên mới vác mặt đi học đại học, còn vì sao lại là thành phố này là do hắn ném phi tiêu chọn ramdom thôi.
Đến khi hắn nhìn thấy gương mặt đỏ chói cùng ánh mắt sắp chém người của Vũ Tiên mới thấy mình chơi dại rồi.
Vũ Tiên đỏ mặt tía tai, tức giận thở phì phò, bộ ngực ngạo nghễ phập phồng lên xuống sau lớp áo sơ mi càng làm nàng trông quyến rũ hơn.
Hình ảnh mỹ nhân kiều mị kia lập tức rơi vào ánh nhìn chằm chằm của thằng nào đó.
Cái cảm giác tuyệt với đêm hôm qua ổng chốc trở lại. Ăn được một lần thì bắt đầu muốn lần hai, thêm lần nữa,...
“Thật muốn đè nàng ra làm việc.” Ý nghĩ chớm nở lập tức được thông qua, hắn dậm chân xuống mặt thềm một kết giới vô hình lập tức bao bọc lấy căn phòng, nội bất xuất ngoại bất nhập, dù là cao thủ cấp Đế Giả vận toàn lực thần thức cũng đừng mong nghe âm thanh hoặc xông vào căn phòng này.
“Phòng ăn” đã bố trí đã xong, “thức ăn” cũng ở trước mặt bây giờ thì mặt dày “ăn trưa” thôi.
Đặc trung của bọn chúng là toàn thân màu trắng ngà, đôi mắt không có con ngươi, không có máu nên cũng chả cần dụng cụ bơm máu là trái tim. Chúng có vô số hình dạng khác nhau, thiên phú mỗi cá thể cũng khác nhau nhưng khủng bố nhất của bọn chúng chính là khả năng mô phỏng hầu hết tất cả các sinh vật nếu chúng muốn, à trừ cái bọn kia luôn đối đầu với chúng là chúng không thể mô phỏng được.
Đa phần bọn chúng sinh tồn bên trong cõi Vĩnh Hằng, khi đủ điều kiện tiến hóa hoàn chỉnh chúng có thể xâm nhập vào thế giới nhân loại để tìm kiếm con mồi hấp thụ nguồn năng lượng mới để tiến hóa cấp độ và còn cả sinh sản.
Cách thức chúng tiến hóa đó là cướp đoạt trái tim nơi chứa đựng sống của sinh vật. Nạn nhân bị Orphenoch chiếm lấy trái tim sẽ có hai trường hợp sảy ra, một là sẽ lập tức bị Tử Hỏa thiêu rụi thân sác thành nấm cát, trường hợp còn lại do tương thích với gen Orphenoch nên nạn nhân sẽ sống lại và tiến hóa thành Orphenoch hàng pha ke tuy nhiên hắn vẫn sẽ nhận được năng lực của Orphenoch mặt dù yếu hơn hàng nguyên hãng nhưng vẫn rất nguy hiểm.
Orphenoch được phân chia thành mười cấp bậc, từ cấp một đến chín, cấp cao nhất là Orphenoch Vương, mỗi đời chỉ có duy nhất một Orphenoch Vương xuất hiện. Orphenoch đạt đến cấp bốn bằng với tu vi Thiên Thanh của sinh vật sống là đã có thể tự do ra vào thế giới nhân loại kiếm ăn.
Tuy nhiên chỉ đứa nào may mắn lắm hoặc sức mạnh vượt trội mới đến được xã hội văn minh nhân loại vì vừa đến biên giới Silbalba là bị cường giả sinh vật vây công đấm vỡ alo rồi.
Nên hiện giờ khi nhìn thấy tên Orphenoch cấp 4 với ba tên vừa được sinh ra kia làm tên thanh niên thật sự kinh ngạc.
Kinh ngạc thì kinh ngạc thế thôi, hắn lấy lại tinh thần lao đến con Orphenoch cấp 4 như một cơn gió.
Bụp.
Đầu con Orphenoch lập tức bạo tạc chỉ với một đấm.
Không cần nhìn kết quả hắn nhanh chóng lao đến ba tên còn lại.
Bụp. Bụp. Bụp.
Theo mỗi âm thanh vang lên là đầu của một thằng bạo tạc.
Muốn diệt bon này thì chỉ cầm đấm vỡ đầu nó là xong phim.
Tất cả chỉ mất vài giây thời gian, bốn con Orphenoch thậm chí còn không kịp phản ứng gì, từ cơ thể chúng ngọn lửa thiên thanh bộc phát thiêu rụi thân xác của chúng thành nấm tro tàng.
Giải quyết xong bốn con Orphenoch, hắn một lần nữa tõa ra thần thức bao phủ toàn bộ khách sạn nhằm tìm kiếm thêm mục tiêu.
A...A...A..
Âm thanh rên rĩ kế bên vang lên khi hắn vừa lúc thu hồi thần thức.
Ực!
Hắn nuốt một ngụm nước bọt, miệng khô lưỡi đắng, đôi mục quang dán chặt vào cô gái đang quần quại trên giường, bên dưới có hiện tượng dựng lều.
Hắn thật sự kinh ngạc.
Cô gái này thật đẹp! Thân hình cũng là dạng cực phẩm.
Mà dường như có gì đó quen quen...
Đúng rồi! Cái sắc đẹp ma mị này làm hắn nhớ đến cô nàng Thiên Thần Sa Ngã ngàn năm trước tên gọi Vũ Tiên.
Hắn cứ ngẫn ngơ đứng đó mà nhìn cô gái đang bị dục vọng hành giữa làn ranh sống chết.
“Cái này là mới cắn thuốc đó sao?” Hắn đánh giá một hồi. “Mình nên cứu cô ta hay đi thôi nhề?” Hắn lẫm bẩm, nếu là độc dược đối với hắn chỉ là trò con nít nhưng đây là xuân dược thì có cách đó thôi.
“Khoan đã! Mình mới vừa cứu cô ta một mạng, cô ta cũng nên trả tiền công cho mình chứ. Huống chi đây là mình cứu cô ta những hai mạng cơ đấy.” Ánh mắt của hắn bắt đầu đổi màu, bên dưới thằng đệ trong quần gật gật đồng ý.
Dục vọng rực cháy mãnh liệt, dù hắn đã viễn siêu nhân loại, dù hắn đã đạt đến cảnh giới tối thượng nhưng suy cho cùng vẫn là một thằng đàn ông. Mà đã là một thằng đàn ông thì dù thần khi gặp thần... à nhầm đại mỹ nhân dâng lên tân miệng thì cũng phải quỳ xuống.
“Đúng rồi, mình là đang cứu người!” vừa dứt lời hắn nhanh chóng cởi bỏ quần áo, cần tăng dân số ngạo nghễ vươn ra hít thở không khí.
Hắn phóng lên giường, ôm lấy cô gái. Đôi môi hương diễm kia chạm vào má rồi lại trượt xuống. Hắn bị đôi môi mềm mại kích thích kiến cả người nóng ran, hương thơm quyến rũ từ cô gái tõa ra càng làm dục vọng bùng cháy mãnh liệt hơn. Hắn dùng sức ôm cô nàng vào lòng, thân thể cô mềm oặt ra, hắn hung hăng hôn lên đôi môi đỏ mộng. Đôi tay lần đầu tiên tham gia công cuộc khám phá thế giới mới.
A...A...
Cô nàng rên lên âm thanh gợi tình.
Hung khí của hắn nhắm ngay mục tiêu phá quan xung công.
Á.... Cô gái hét lớn thảm thiết, thần sắc thanh tĩnh lại chút ít nhưng cũng chỉ chút ít mà thôi, ánh mắt mơ mơ màng màng, hai hàng lệ từ đôi mắt chảy dọc trên đôi gò má.
Trong nháy mắt, hắn cảm nhận thằng đệ vừa xuyên thủng hàng phòng ngự mỏng manh của cô nàng. Cảm giác thoải mái dữ dội, vừa chật chội vừa ấm áp.
Đây là tư vị sắc dục đó sao? Biết thế ngày xưa chơi liều nhiều lần rồi, đâu cần giữ trinh vài ngàn năm qua.
Hắn bắt đầu nhấp hông, nhục côn liên tục ra vào nhục động dùng sức đánh thẳng vào hoa tâm. Đôi môi tham lam mút lấy cam lộ mỹ nhân, đôi bàn tay vuốt ve chơi đùa cùng tâm hồn mỹ nhân. Thần trí lên tận trời xanh, giờ khắc này dù cho có kẻ thù đến bem hắn cũng ứ care...Trong phòng một đôi nam nữa quấn lấy nhau hòa chung nhịp đập con tim, âm thanh rên rĩ mỹ nhân hòa cùng tiếng thở đốc nam nhân đúng là tuyệt phối.
Khi ánh nắng ban mai dần sáng lên bên ngoài cũng là lúc hắn thức giấc, khẻ nhìn xuống cô gái vẫn còn say giấc nồng. Giờ phút này cô như một đóa sen trắng tinh khiết đang ôm lấy ngực hắn, đôi hoa nhủ tuyệt đẹp cọ sát vào tay hắn, bên dưới đùi ngọc quấn lấy phần dưới của hắn, trên cơ thể cô nàng vẫn còn lưu lại những dấu vết của cuộc hoan ái đêm qua.
Nhìn cô ngủ say trông thật khờ dại, an tường mà thuần khiết khiến hắn ngẫn ngơ, hắn đã sống cuộc đời dài đằng đẵng đạt được vô số thành tựu đã là kẻ đứng trên đỉnh của toàn thế giới nhưng chưa bao giờ hắn có cảm giác an bình như lúc này. Cái cảm giác bình an mới mẻ này lại do một cô gái nhân loại xa lạ mang đến cho hắn, nhân loại bình thường luôn có được những điều tuyệt mỹ, những phút giây tuyệt diệu như này dễ dàng vậy sao?
Một kẻ là Thần như hắn tìm kiếm cái xúc cảm này, cái phút giây an tường này, cái thời khắc vô ưu vô sầu này đã quá lâu rồi, quá lâu rồi... Hắn ôm nàng vào ngực, da thịt trắng ngần mềm mịn như lụa, lắng nghe nhịp tim giai nhân, thưởng thức hương diễm của nàng, tay trái kẽ vuốt lại mái tóc dài rối bời tình nhân...Mỗi phút mỗi giây hiện tại được hắn trân quý thưởng thức.
Bất giác một giọt lệ chảy ra từ khóe mắt hắn những điểu này hắn đã tìm kiếm quá lâu rồi hay đúng hơn cuộc đời hắn là sự cô độc. Đúng lúc này tinh vân bên trong tinh thần hắn bất chợt xuất hiện một nụ hoa, nụ hoa từ từ chậm rãi hé mở thành đóa cẩm tú cầu thất sắc.
Đột phá! Hắn vừa đột phá bình cảnh trăm năm, tu vi tịnh tuyến lên một tầm cao mới. Nhưng đó không phải là điều mà hắn quan tâm nữa rồi.
“Phải chăng định mệnh đã mang em đến với Huân Long ta sao?” Hắn lẩm bẩm tự hỏi chính mình, đôi tay vuốt ve tình nhân. Mắt trái lóe lên một tia kim quang từ nhãn cầu chiếu thẳng đến vai trái của nàng, một hình xăm hoàng kim từ từ khắc lên da thịt trắng tuyết, chỉ thoáng chốc hình xăm phượng hoàng vỗ cánh đã hoàn thành. Sau vài giây hình xăm đã biến mất như chưa từng tồn tại vậy.
Bỗng phía dưới truyền đến động tĩnh, cô gái nhẹ nhàng cựu quậy cử động, nàng sắp tĩnh.
Đôi mắt hơi mê man mở ra, nhẹ nhàng ngẫng đầu lên, thấy vẽ mặt như si như mê của người đàn ông xa lạ nhưng lại cảm giác quen thuộc vô cùng. Mắt, mũi, miệng, hơi thở tất cả đều quen thuộc. Ngơ ngác nhìn ngó quanh cộng với trí nhớ đứt quãng đêm qua nàng nhanh chóng nhận ra vấn đề.
Ánh mắt của cô nàng từ mới đầu ngơ ngác, sang hoang mang hoảng sợ, chấn động, cảm kích,..,cuối cùng chuyển thành băng lãnh hận ý.
Huân Long nhìn thấy từng sự thay đổi nhỏ trong ánh mắt giai nhân làm hắn chấn động, bao nhiêu lời muốn nói sắp ra đến mồm đều bị nuốt lại vào trong, trông phút chốc hắn cảm giác có chút áp lực từ cô nàng nhỏ nhắn kia, bản thân mình mang tội với cô gái này rồi.
Cô nàng lấy lại bình tĩnh, chậm rãi ngồi dạy, rồi thản nhiên đứng lên để lộ ngọc thể trong sáng, khiến hô hấp thằng nào đó bắt đầu rực cháy trở lại, trên thân thể nàng còn lưu lại vô số giấu vết của hắn đêm qua.
Cô gái tuyệt nhiên không xấu hổ, vẻ mặt bình tĩnh lạnh lùng, đôi tay nhanh chóng bắt lấy quần áo. Chỉ trong năm phút, cô nàng đã mặc xong quần áo, chỉnh sửa lại dung nhan, không một câu từ cứ thế đi ra phía cửa, tiện tay đóng cửa lại bỏ thằng nào đó cái mặt đàn thối ra muốn ngu bao nhiêu có bấy nhiêu, trong giây phút vừa qua hắn như bị hóa đá.
Lắc đầu lấy lại bình tĩnh, hắn lập tức tõa ra thần thức bắt lấy cô nàng, từng cử động nhỏ nhất của nàng cũng được hắn nhìn thấy.
Cô nàng vẫn bình tĩnh đi đến gần cuối hành lang thì bất chợt dừng lại, những giọt lệ cứ thế tuôn trào, cô gái khụy xuống khóc nức nỡ, đưa tay lên che miệng cố gắng giảm bớt âm thanh.
Cô nàng cố gắng kìm ném cảm xúc trong phòng không muốn gục ngã trước kẻ xa lạ kia, sau khi ly khai cảm xúc tuôn trào không thể khống chế được nữa.
Nhưng cô nào biết được kẻ xa lạ kia dù không ở đây những cũng đang chứng kiến tất cả tình cảnh của cô, lúc này hắn thật muốn lao ra ôm cô, an ủi cô, bảo vệ cô...nhưng đôi chân lại bị định trụ không thể di chuyển được, hắn cảm giác bản thân mình tồi vãi ra, lần đầu tiên trong cuộc đời hắn dính đến tình huống khó sử lý như này.
TING.
Âm thanh thang máy vang lên, cô gái nhanh chóng chạy vào, nhanh tay nhấn nút G, cô không muốn ở lại cái nơi khốn khổ này thêm phút giây nào nữa.
Đến khi nàng bắt xe rời khỏi khách sạn Long mới thu hồi thần thức, đứng dậy mặc lại quần áo, hắn chợt nhìn thấy vết máu trên ga giường, không nói hai lời một luồng kim quang từ đầu ngón tay bắn ra lập tức cắt đi mảng ga dính máu kia.
“Hửm.” Ánh mắt dán chặt vào một mặt dây truyền trên giường, là của nàng. Nhẹ phất tay, tấm vải huyết trinh cùng với mặt dây truyền bay đến bàn tay hắn lập tức được hắn thu vào giới chỉ.
Long trở lại phòng mình, tắm gội sạch sẽ, sau đó thu hồi va li vào giới chỉ rồi rời khách sạn.
Hôm nay là ngày học đầu tiên của hắn, không nên đi trễ.
Còn chuyện nàng ấy thì đã có phượng ấn, cả đời này dù nàng có chết đi hắn cũng có cách tìm được nàng, cứ tạm để nàng bình ổn tâm lý đã rồi đến tìm nàng sau.
Quyết định thế đi, giờ thì đi học thôi.
Nhưng...Cuộc đời đâu ai biết được chữ “ngờ”, một lần nữa hắn chỉ muốn thốt lên hai từ “định mệnh”...nàng lại đang đứng trước mặt hắn, không thể sai được, chính là nàng.
Cô nàng cũng trợn mắt trừng trừng nhìn lấy hắn, cũng chửi thầm trong lòng “định mệnh”, cái tên xấu xa này lại ở ngay trước mắt mình.
Bốn mắt nhìn nhau, hơi thở ngưng động, thời gian như dừng trôi... Hai người tâm tình phức tạp nhìn lấy nhau.
“Khụ khụ, cô Tiên đây là sinh viên mới của lớp cô tên Huân Long.” Âm thanh lão thầy trưởng phòng đào tạo vang lên kéo hai người trở về thực tại.
Huân Long ánh mắt lập tức thanh tĩnh “Chào cô, em là Huân Long mới gia nhập trường, rất mong cô chỉ dạy trong năm năm tới.” hắn nở nụ cười gật đầu chào nàng.
“Chào cậu, tôi tên Vũ Tiên.” Nàng lạnh nhạt đáp lại, ánh mắt phức tạp nhìn lấy hắn “Theo tôi lên lớp.” Nàng xoay người lại giấu đi vẻ khó xử, bước đi về phía sân trường.
Tâm tình hai người không ai giống ai dão bước trong sân trường bỏ lại ông thầy trưởng phòng vẻ mặt ngơ ngác.
Nàng thì rối bời với biết bao suy tư, bước chấn có lúc ngập ngừng, cơ thể có chút run run.
Tâm lý mỏng manh của Long bị đột kích nặng nề bởi hai chữ Vũ Tiên... “Vũ Tiên! Vũ Tiên!” Long lặp đi lặp lại tên nàng. Đêm qua lần vừa gặp hắn đã thấy nét đẹp mị hoặc của nàng rất giống với Vũ Tiên kia nhưng không ngờ nàng cũng tên Vũ Tiên. Định mệnh cuộc đời có cần phải sắp xếp như thế không hử?
Hai người một trước một sau vào lớp, Vũ Tiên giới thiệu qua loa về hắn, hắn cũng phối hợp gắn lên bộ mặt vẻ bất cần đời không ngán thằng nào, cũng chả quan tâm gì mấy đến nhóc mới nhú này đang bàn táng gì về mình, trong đầu suy tư các kiểu.
Rất nhanh tiết học đầu tiên bắt đầu rồi cũng nhanh chóng kết thúc, Long thậm chí còn không biết giảng viên là nan hay nữ chứ đừng nói đến chuyện học tập.
“Long ơi! Cô chủ nhiệm cần gặp cậu trên văn phòng bổ xung hờ sơ.” Một thằng nhóc mụp mạp gương mặt mũm mĩm đáng yêu đi đến chổ hắn báo tin.
Long sực tĩnh vội cám ơn rồi rời khỏi phòng học, giờ này đã là giờ nghĩ trưa sinh viên còn trong trường khá ít đa số đã đến căn tin hoặc phòng nghĩ.
Dựa vào Phượng Ấn, Long rất nhanh tìm được phòng làm việc Vũ Tiên, nhẹ nhàng gõ cửa vì hắn cảm nhận được nàng đang đợi hắn đến.
“Mời vào.” Âm giọng Vũ Tiên vẫn lạnh nhạt như sáng nay.
Hít sâu một hơi bình tĩnh Long kéo cửa bước vào.
“Cậu ngồi đi.” Vũ Tiên chỉ vào chiếc ghế dựa trước bàn, âm thầm đánh giá tên xấu xa này, cao ráo, sạch sẽ, kể ra cũng khá đẹp trai đấy chứ.
Gọi hắn đến để bổ xng hồ sơ là phụ chủ yếu là muốn khai thác chuyện đêm qua rốt cuộc là như thế nào? Vì sao tên này lại có mặt trong phòng? Tên công tử Dương Thế Liệt khốn nạn chuốc thuốc mình chạy đâu rồi? Nàng muốn biết tin tức của hắn chỉ là ôm một hi vọng mong manh là giao dịch căn nhà nhanh chóng, nàng đang rất rất cần tiền.
Nhưng có một sự thật mà nàng chắc chắn, chính là tên Huân Long này là người lấy đi lần đầu của nàng.
Sau khi bình tĩnh nàng mới lấy hết dũng khí gọi hắn đến đây.
“Cần bổ sung thủ tục gì sao, cô giáo?” Long ngồi xuống nhìn thẳng vào mắt Vũ Tiên ra đòn phủ đầu, cố gắng không nhắc đến chuyện đêm qua.
Vũ Tiên bị hắn nhìn thẳng có chút hoảng sợ nhưng rất nhanh lấy lại bình tĩnh. “Đúng vậy. Hồ sơ của cậu thiếu khá nhiều cần phải bổ xung gấp.” Vũ Tiên đưa cho hắn tờ hồ sơ cần điền.
“A, cái này. Em mới vừa đến thành phố này hôm qua, có chút chuyện ngoài ý muốn chưa mua được nhà ở, không biết hồ sơ này đầu tuần sau em bổ sung được không vậy?” Long nhìn tờ hồ sơ mà lắc đầu cười khổ.
Vũ Tiên có chút bất ngờ về câu trả lời của hắn, cái cổ trắng ngần bắt đầu thay màu đỏ “Cậu mới đến thành phố này hôm qua? Vậy trước đây cậu sống ở đâu, ghi nguyên quán trước đi à còn cả tên phụ huynh và người giám hộ nữa.”
“Phụ huynh sao?” Long lắc đầu, nếu biết hắn đã phang vào rồi. “Tôi là trẻ mồ côi, nguyên quán của tôi có lẽ là thành phố Seron thuộc đế quốc Pabylon.”
Mồ côi từ nhỏ sao? Vũ Tiên nhìn thẳng vào ánh mắt hắn đã bớt đi vài phần lãnh đạm có chút đồng cảm.
Chẳng lẽ nàng cũng là trẻ mồ côi sao? Ý nghĩ lập tức xuất hiện trong Long, định mệnh! Giống hơi bị nhiều rồi đó nha.
“Cậu từ Pabylon đến đây chỉ để học đại học chuyên nghành công nghệ thông tin thôi sao? Dựa vào tài năng của cậu hoàn toàn có thể theo học các trường danh tiếng trên thế giới mà.” Vũ Tiên nhìn vào bảy bài thi khảo hạch hôm qua của hắn, tất cả đều điểm tuyệt đối hơn nữa thời gian làm bài chỉ là sáu giờ đồng hồ, đây là một kỹ lục chưa từng có trên đất nước này, còn nữa đế quốc Pabylon là một đế chế về công nghệ hàng đầu thế giới.
Vũ Tiên cảm giác được tên này lời nói không đáng tin cậy.
“Ờ thì..thì... thì tại ngôi trường này có người tôi thích. Thế thôi!” Long vu vơ trả lời đại, hổng lẻ nói cho nàng biết bản thân hắn vì thua cược người ta nên mới vác mặt đi học đại học, còn vì sao lại là thành phố này là do hắn ném phi tiêu chọn ramdom thôi.
Đến khi hắn nhìn thấy gương mặt đỏ chói cùng ánh mắt sắp chém người của Vũ Tiên mới thấy mình chơi dại rồi.
Vũ Tiên đỏ mặt tía tai, tức giận thở phì phò, bộ ngực ngạo nghễ phập phồng lên xuống sau lớp áo sơ mi càng làm nàng trông quyến rũ hơn.
Hình ảnh mỹ nhân kiều mị kia lập tức rơi vào ánh nhìn chằm chằm của thằng nào đó.
Cái cảm giác tuyệt với đêm hôm qua ổng chốc trở lại. Ăn được một lần thì bắt đầu muốn lần hai, thêm lần nữa,...
“Thật muốn đè nàng ra làm việc.” Ý nghĩ chớm nở lập tức được thông qua, hắn dậm chân xuống mặt thềm một kết giới vô hình lập tức bao bọc lấy căn phòng, nội bất xuất ngoại bất nhập, dù là cao thủ cấp Đế Giả vận toàn lực thần thức cũng đừng mong nghe âm thanh hoặc xông vào căn phòng này.
“Phòng ăn” đã bố trí đã xong, “thức ăn” cũng ở trước mặt bây giờ thì mặt dày “ăn trưa” thôi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.