Chương 29
U Nhã
05/06/2014
Edit: Sunflower2white
Đẩy cửa ra, một cái bình hoa đột ngột bay tới mặt, Nghê Ngạo nhanh nhẹn chụp được, liếc nhìn những món đồ vật nằm lung tung lẫn lộn mặt đất, hắn cầm lấy bình hoa rồi tìm nơi an toàn để đặt xuống.
“Tử Uyển, em náo loạn đủ rồi đấy!” Nghê Ngạo cảm thấy đau đầu vô cùng với những hành động của đứa em gái bảo bối này.
“Anh hai…,” Nghê Tử Uyển vừa thấy hắn, ngước cặp mắt sưng đỏ vì khóc lên, tiến lên nắm tay hắn cầu xin, “Anh hai, anh mang Thiếu Hạo đến đây được không, anh ấy bây giờ không muốn gặp em. Anh với anh Hạo là bạn tốt, anh nhất định có cách mang anh ấy đến gặp em có đúng không? Anh hai, em rất muốn gặp anh Hạo.”
Đứa em gái cao ngạo của hắn từ khi nào lại vì một người con trai trở nên hèn mọn đáng thương như thế. Nghê Ngạo đau lòng không thôi, dịu dàng lau nước mắt cho em. “Không phải anh hai không muốn giúp em, nhưng vì lần trước anh đã đáp ứng không xen vào chuyện giữa em và Hạo, nếu anh nhúng tay vào, tình bạn giữa anh và Hạo xem như chấm hết, em hiểu không?”
“Chẳng lẽ lời hứa của anh so với đứa em này của anh còn quan trọng hơn hay sao?” Nghê Tử Uyển tức giận buông tay hắn ra.
Nghê Ngạo khó xử vạn phần, “Anh không muốn mất người bạn tốt này, hơn nữa đối với hắn, anh thật sự không có cách nào cả.”
“Nói tới nói lui, anh chính là không muốn giúp em, còn nói cái gì anh là người hiểu rõ em nhất, anh Hai, em ghét anh nhất.” Nghê Tử Uyển khóc to, hét lớn: “Em chán ghét anh, em chán ghét anh, em ghét nhất là anh .”
“Tử Uyển.” Nghê Ngạo đau lòng, “Không ngờ vì một người ngoài nói ghét tôi, cô thật sự làm anh Hai này đau lòng, uổng công tôi thương yêu cô mười mấy năm nay.”
“Anh Thiếu Hạo không phải người ngoài, anh ấy là người em yêu nhất,” Nghê Tử Uyển tức giận hét to hơn, nhưng khi nàng thấy nét mặt Nghê Ngạo hiện ra vẻ thương tâm, nhất thời cảm thấy vô cùng hối hận, lệ tuôn đầy mặt, bật khóc xin lỗi, “Anh hai, thật xin lỗi, thật xin lỗi. Em không phải cố ý muốn tổn thương anh, em cũng không biết em vì sao lại biến thành như vậy, em không thể khống chế tình cảm của mình. Em nghĩ là em điên rồi, em nhất định là điên rồi mới có thể đối xử với anh như vậy, anh Hai, anh tha thứ cho em đi, ô…” Nghê Tử Uyển kéo lấy ngực áo Nghê khóc to.
“Đồ ngốc, anh Hai sao có thể trách em, người anh Hai thương nhất là em mà!” Nghê Ngạo yêu thương ôm lấy Tử Uyển.
Nghê Tử Uyển càng đau lòng khóc lớn, nước mắt thấm ướt đẫm cả áo Nghê Ngạo, cô dường như không thể ngừng khóc. Cô thật sự rất yêu Thiếu Hạo ca, cô không thể không có hắn.
“Anh Hai, em thật sự rất yêu anh Thiếu Hạo.” Khóc mệt mỏi, nàng ngẩng gương mặt thanh tú cùng đôi mắt đẫm lệ nhạt nhòa lên, nghiêm túc nói.
Nghê Ngạo có một loại dự cảm không tốt, hắn có thể khẳng định bản thân tuyệt đối sẽ không thích những lời phía sau của cô, nhưng hắn vẫn hỏi: “Em muốn nói gì?”
“Không có anh Thiếu Hạo em sẽ chết, anh Hai, anh có giúp em không.” Nàng cầu xin hắn.
“Em muốn anh làm gì?” Nghê Ngạo vẫn không thể nhẫn tâm cự tuyệt nàng.
Hai mắt Nghê Tử Uyển nhất thời sáng lên, như thể từ nãy đến giờ chỉ chờ hắn nói ra những lời này, trực tiếp nói thẳng: “Em muốn anh theo đuổi Nghê Luyến Luyến, làm cho cô ta yêu anh.”
“Không được” Nghê Ngạo không chút do dự cự tuyệt.
“Vì sao?” Nghê Tử Uyển bất mãn hỏi, “Em cũng không cần anh phải lấy cô ta làm vợ, chỉ cần chờ anh Thiếu Hạo yêu em, anh có thể quẳng cô ta qua một bên mà.”
Nghê Ngạo không dám tin, trừng mắt nhìn em mình, như thể chưa từng quen biết cô trước đây, em gái hắn tuy có chút điêu ngoa tùy hứng, nhưng trước đây nàng vẫn là người hồn nhiên thiện lương mà? “Tử Uyển, em vì sao lại có thể nói ra những lời không nhân tính như thế?” Nghê Ngạo vô cùng tức giận, dùng giọng nói nghiêm khắc trước nay chưa từng có chỉ trích cô.
Bị hắn to tiếng, Nghê Tử Uyển nước mắt lại như lũ tràn mà tuôn rơi, hai mắt ai oán nhìn hắn.
“Anh mắng em, từ trước tới nay anh không nỡ nói nặng với em dù chỉ một lời, vậy mà giờ anh lại mắng em…” Nghê Tử Uyển nước mắt chảy ròng, “Hơn nữa anh biết rõ em yêu anh Thiếu Hạo, không có anh Hạo em thật sống không nổi nữa, anh lại không muốn giúp em, anh thà nhìn em gái anh chết đi cũng không muốn giúp em, được, anh đã không còn yêu thương em, cũng không còn muốn nhìn thấy mặt em nữa, em sẽ làm cho anh hài lòng, em sẽ biến mất ngay lập tức, em… em… em chết cho anh xem.” (Yu: nói thì làm liền đi >”<) Nghê Tử Uyển nhìn trái nhìn phải, nhặt một mảnh vỡ của bình hoa từ trên mặt đất, định vạch cổ tay.
Nghê Ngạo hốt hoảng, nhanh tay đánh văng mảnh vỡ trong tay cô, hét thất thanh, “Em điên rồi!”
Nghê Tử Uyển bổ nhào vào trên giường khóc rống.
“Thôi được rồi, thôi được rồi! Anh đầu hàng, anh giúp em.” Nghê Ngạo bất đắc dĩ vạn phần, hắn không đành lòng nhìn Tử Uyển đau khổ, hắn càng không thể để cô tự sát vì tình, nếu xảy ra chuyện như vậy, hắn nhất định sẽ hối hận cả đời, người nhà của hắn cũng sẽ rất đau khổ. Cho nên hắn chỉ có thể giúp cô, tuy rằng có lỗi với Hạo, cũng thật có lỗi với Nghê Luyến Luyến, nhưng vì em gái duy nhất của hắn, hắn cũng chẳng còn cách nào khác.
“Anh Hai, cám ơn anh.” Nghê Tử Uyển hai mắt rưng rưng, cảm kích nhìn hắn
“Giờ thì ngoan ngoãn ăn cơm đi!” Nghê Ngạo yêu thương nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đã gầy đi rất nhiều của cô, rồi lập tức ra lệnh cho người làm chuẩn bị đồ ăn, toàn là những thức ăn mà cô thích ăn nhất.
“Em biết là anh Hai hiểu em nhất mà.” Nghê Tử Uyển làm nũng đu cổ hắn, “Không giống anh Ba, nói giúp em giải quyết ả tiện nhân kia, lại không biết trốn biệt đi đâu, ngay cả bóng dáng cũng tìm không thấy. Em sau này không thèm để ý tới anh Ba nữa, anh Hai là tốt nhất.”
Nghê Ngạo cười khổ.
“Em đừng vui mừng quá sớm.” Hắn tàn nhẫn hất nước lạnh vào mặt nàng, “Nghê Luyến Luyến có tiếng là băng sơn mỹ nhân, ngay cả Hạo cũng không tán được. Anh thật sự không có tự tin có thể theo đuổi được cô ta. Em tốt nhất nên chuẩn bị tâm lý trước đi.”
“Không được, anh Hai, anh nhất định phải theo đuổi được cô ta, cho dù anh không có cách nào khiến cô ta yêu anh, thì anh có chết cũng phải quấn lấy cô ta, làm cô ta không có thời gian đi mê hoặc anh Thiếu Hạo.” Nghê Tử Uyển bá đạo nói.
Nghê Ngạo không thể tránh được, “Được rồi, anh sẽ cố hết sức.” Kỳ thật hắn không có gì để nói lại cả. Cách này của em gái hắn cơ bản là không thể thực hiện được. Đừng nói hắn không có tự tin làm Nghê Luyến Luyến yêu hắn, chỉ là Hạo kia sẽ không bao giờ bỏ qua. Hạo cũng không phải là loại người dễ bị người khác ức hiếp mà không lên tiếng. Trước đó không lâu, vì chuyện của cô, hắn đã cùng Hạo trở mặt ầm ĩ, nếu hắn ở phía sau theo đuổi Nghê Luyến Luyến, hắn cơ hồ có thể tưởng tượng được bộ dáng cuồng nộ của Hạo. Hơn nữa cho dù Hạo và Nghê Luyến Luyến chia tay nhau, Tử Uyển liệu có chắc sẽ khiến Hạo sẽ kết đôi với nó không? Dù sao hắn cũng không có nhiều lựa chọn, kế hoạch này thật sự có trăm ngàn chỗ hở. Hắn lại làm chuyện ngu xuẩn, hơn nữa nhất định sẽ hối hận, Nghê Ngạo không phải không hiểu được, chỉ là hắn không có lựa chọn nào khác. Giữa em gái và bạn thân, hắn chỉ còn cách lựa chọn Tử Uyển.
Đẩy cửa ra, một cái bình hoa đột ngột bay tới mặt, Nghê Ngạo nhanh nhẹn chụp được, liếc nhìn những món đồ vật nằm lung tung lẫn lộn mặt đất, hắn cầm lấy bình hoa rồi tìm nơi an toàn để đặt xuống.
“Tử Uyển, em náo loạn đủ rồi đấy!” Nghê Ngạo cảm thấy đau đầu vô cùng với những hành động của đứa em gái bảo bối này.
“Anh hai…,” Nghê Tử Uyển vừa thấy hắn, ngước cặp mắt sưng đỏ vì khóc lên, tiến lên nắm tay hắn cầu xin, “Anh hai, anh mang Thiếu Hạo đến đây được không, anh ấy bây giờ không muốn gặp em. Anh với anh Hạo là bạn tốt, anh nhất định có cách mang anh ấy đến gặp em có đúng không? Anh hai, em rất muốn gặp anh Hạo.”
Đứa em gái cao ngạo của hắn từ khi nào lại vì một người con trai trở nên hèn mọn đáng thương như thế. Nghê Ngạo đau lòng không thôi, dịu dàng lau nước mắt cho em. “Không phải anh hai không muốn giúp em, nhưng vì lần trước anh đã đáp ứng không xen vào chuyện giữa em và Hạo, nếu anh nhúng tay vào, tình bạn giữa anh và Hạo xem như chấm hết, em hiểu không?”
“Chẳng lẽ lời hứa của anh so với đứa em này của anh còn quan trọng hơn hay sao?” Nghê Tử Uyển tức giận buông tay hắn ra.
Nghê Ngạo khó xử vạn phần, “Anh không muốn mất người bạn tốt này, hơn nữa đối với hắn, anh thật sự không có cách nào cả.”
“Nói tới nói lui, anh chính là không muốn giúp em, còn nói cái gì anh là người hiểu rõ em nhất, anh Hai, em ghét anh nhất.” Nghê Tử Uyển khóc to, hét lớn: “Em chán ghét anh, em chán ghét anh, em ghét nhất là anh .”
“Tử Uyển.” Nghê Ngạo đau lòng, “Không ngờ vì một người ngoài nói ghét tôi, cô thật sự làm anh Hai này đau lòng, uổng công tôi thương yêu cô mười mấy năm nay.”
“Anh Thiếu Hạo không phải người ngoài, anh ấy là người em yêu nhất,” Nghê Tử Uyển tức giận hét to hơn, nhưng khi nàng thấy nét mặt Nghê Ngạo hiện ra vẻ thương tâm, nhất thời cảm thấy vô cùng hối hận, lệ tuôn đầy mặt, bật khóc xin lỗi, “Anh hai, thật xin lỗi, thật xin lỗi. Em không phải cố ý muốn tổn thương anh, em cũng không biết em vì sao lại biến thành như vậy, em không thể khống chế tình cảm của mình. Em nghĩ là em điên rồi, em nhất định là điên rồi mới có thể đối xử với anh như vậy, anh Hai, anh tha thứ cho em đi, ô…” Nghê Tử Uyển kéo lấy ngực áo Nghê khóc to.
“Đồ ngốc, anh Hai sao có thể trách em, người anh Hai thương nhất là em mà!” Nghê Ngạo yêu thương ôm lấy Tử Uyển.
Nghê Tử Uyển càng đau lòng khóc lớn, nước mắt thấm ướt đẫm cả áo Nghê Ngạo, cô dường như không thể ngừng khóc. Cô thật sự rất yêu Thiếu Hạo ca, cô không thể không có hắn.
“Anh Hai, em thật sự rất yêu anh Thiếu Hạo.” Khóc mệt mỏi, nàng ngẩng gương mặt thanh tú cùng đôi mắt đẫm lệ nhạt nhòa lên, nghiêm túc nói.
Nghê Ngạo có một loại dự cảm không tốt, hắn có thể khẳng định bản thân tuyệt đối sẽ không thích những lời phía sau của cô, nhưng hắn vẫn hỏi: “Em muốn nói gì?”
“Không có anh Thiếu Hạo em sẽ chết, anh Hai, anh có giúp em không.” Nàng cầu xin hắn.
“Em muốn anh làm gì?” Nghê Ngạo vẫn không thể nhẫn tâm cự tuyệt nàng.
Hai mắt Nghê Tử Uyển nhất thời sáng lên, như thể từ nãy đến giờ chỉ chờ hắn nói ra những lời này, trực tiếp nói thẳng: “Em muốn anh theo đuổi Nghê Luyến Luyến, làm cho cô ta yêu anh.”
“Không được” Nghê Ngạo không chút do dự cự tuyệt.
“Vì sao?” Nghê Tử Uyển bất mãn hỏi, “Em cũng không cần anh phải lấy cô ta làm vợ, chỉ cần chờ anh Thiếu Hạo yêu em, anh có thể quẳng cô ta qua một bên mà.”
Nghê Ngạo không dám tin, trừng mắt nhìn em mình, như thể chưa từng quen biết cô trước đây, em gái hắn tuy có chút điêu ngoa tùy hứng, nhưng trước đây nàng vẫn là người hồn nhiên thiện lương mà? “Tử Uyển, em vì sao lại có thể nói ra những lời không nhân tính như thế?” Nghê Ngạo vô cùng tức giận, dùng giọng nói nghiêm khắc trước nay chưa từng có chỉ trích cô.
Bị hắn to tiếng, Nghê Tử Uyển nước mắt lại như lũ tràn mà tuôn rơi, hai mắt ai oán nhìn hắn.
“Anh mắng em, từ trước tới nay anh không nỡ nói nặng với em dù chỉ một lời, vậy mà giờ anh lại mắng em…” Nghê Tử Uyển nước mắt chảy ròng, “Hơn nữa anh biết rõ em yêu anh Thiếu Hạo, không có anh Hạo em thật sống không nổi nữa, anh lại không muốn giúp em, anh thà nhìn em gái anh chết đi cũng không muốn giúp em, được, anh đã không còn yêu thương em, cũng không còn muốn nhìn thấy mặt em nữa, em sẽ làm cho anh hài lòng, em sẽ biến mất ngay lập tức, em… em… em chết cho anh xem.” (Yu: nói thì làm liền đi >”<) Nghê Tử Uyển nhìn trái nhìn phải, nhặt một mảnh vỡ của bình hoa từ trên mặt đất, định vạch cổ tay.
Nghê Ngạo hốt hoảng, nhanh tay đánh văng mảnh vỡ trong tay cô, hét thất thanh, “Em điên rồi!”
Nghê Tử Uyển bổ nhào vào trên giường khóc rống.
“Thôi được rồi, thôi được rồi! Anh đầu hàng, anh giúp em.” Nghê Ngạo bất đắc dĩ vạn phần, hắn không đành lòng nhìn Tử Uyển đau khổ, hắn càng không thể để cô tự sát vì tình, nếu xảy ra chuyện như vậy, hắn nhất định sẽ hối hận cả đời, người nhà của hắn cũng sẽ rất đau khổ. Cho nên hắn chỉ có thể giúp cô, tuy rằng có lỗi với Hạo, cũng thật có lỗi với Nghê Luyến Luyến, nhưng vì em gái duy nhất của hắn, hắn cũng chẳng còn cách nào khác.
“Anh Hai, cám ơn anh.” Nghê Tử Uyển hai mắt rưng rưng, cảm kích nhìn hắn
“Giờ thì ngoan ngoãn ăn cơm đi!” Nghê Ngạo yêu thương nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đã gầy đi rất nhiều của cô, rồi lập tức ra lệnh cho người làm chuẩn bị đồ ăn, toàn là những thức ăn mà cô thích ăn nhất.
“Em biết là anh Hai hiểu em nhất mà.” Nghê Tử Uyển làm nũng đu cổ hắn, “Không giống anh Ba, nói giúp em giải quyết ả tiện nhân kia, lại không biết trốn biệt đi đâu, ngay cả bóng dáng cũng tìm không thấy. Em sau này không thèm để ý tới anh Ba nữa, anh Hai là tốt nhất.”
Nghê Ngạo cười khổ.
“Em đừng vui mừng quá sớm.” Hắn tàn nhẫn hất nước lạnh vào mặt nàng, “Nghê Luyến Luyến có tiếng là băng sơn mỹ nhân, ngay cả Hạo cũng không tán được. Anh thật sự không có tự tin có thể theo đuổi được cô ta. Em tốt nhất nên chuẩn bị tâm lý trước đi.”
“Không được, anh Hai, anh nhất định phải theo đuổi được cô ta, cho dù anh không có cách nào khiến cô ta yêu anh, thì anh có chết cũng phải quấn lấy cô ta, làm cô ta không có thời gian đi mê hoặc anh Thiếu Hạo.” Nghê Tử Uyển bá đạo nói.
Nghê Ngạo không thể tránh được, “Được rồi, anh sẽ cố hết sức.” Kỳ thật hắn không có gì để nói lại cả. Cách này của em gái hắn cơ bản là không thể thực hiện được. Đừng nói hắn không có tự tin làm Nghê Luyến Luyến yêu hắn, chỉ là Hạo kia sẽ không bao giờ bỏ qua. Hạo cũng không phải là loại người dễ bị người khác ức hiếp mà không lên tiếng. Trước đó không lâu, vì chuyện của cô, hắn đã cùng Hạo trở mặt ầm ĩ, nếu hắn ở phía sau theo đuổi Nghê Luyến Luyến, hắn cơ hồ có thể tưởng tượng được bộ dáng cuồng nộ của Hạo. Hơn nữa cho dù Hạo và Nghê Luyến Luyến chia tay nhau, Tử Uyển liệu có chắc sẽ khiến Hạo sẽ kết đôi với nó không? Dù sao hắn cũng không có nhiều lựa chọn, kế hoạch này thật sự có trăm ngàn chỗ hở. Hắn lại làm chuyện ngu xuẩn, hơn nữa nhất định sẽ hối hận, Nghê Ngạo không phải không hiểu được, chỉ là hắn không có lựa chọn nào khác. Giữa em gái và bạn thân, hắn chỉ còn cách lựa chọn Tử Uyển.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.