Thủ Hộ Thiên Sứ

Chương 44

U Nhã

05/06/2014

♥Edit: Sunflower2white

“Mẹ, mẹ đã đến rồi, mẹ thấy được không? Mẹ có chứng kiến được người nhà họ Nghê thảm hại ra sao chứ? Mẹ chờ con một chút nữa thôi, rất nhanh thôi con có thể đòi lại công đạo cho những năm dài khổ sở của mẹ con chúng ta.” Luyến Luyến giọng điệu giống như được phát phần thưởng, tràn ngập sự chờ mong đầy hưng phấn.

Hạ Hàn Tương hất mạnh tay con ra, đau lòng kêu lên: “Không cần kêu tôi là mẹ nữa, tôi không có con gái như cô.“

Luyến Luyến sững sờ nhìn bàn tay bị hất ra, trong lòng đột nhiên trống rỗng.

Cô ngẩng đầu ngơ ngác, nhìn mẹ đang nổi giận: “Mẹ?“

“Cô… cô thật sự làm tôi rất thất vọng, sao cô có thể làm ra cái chuyện trái luân thường đạo lý như vậy, cô biết rất rõ… Không phải cô biết rất rõ cậu ta với cô là…“

“Hắn không phải, hắn không phải.” Luyến Luyến thương tâm hét lớn, không muốn mẹ nói ra cái danh từ làm nàng oán hận kia, “Hắn không phải, cho tới tận bây giờ, cũng không phải…“

“Cậu ta là anh trai của cô!” Hạ Hàn Tương kêu to hơn.

“Không phải” Luyến Luyến thê lương hét lớn, “Hắn không phải, con không thừa nhận.“

Tuy rằng đa số mọi người ở đây đã mơ hồ biết chuyện này là thực, thế nhưng từ miệng Hạ Hàn Tương nói ra, vẫn làm cho mọi người vô cùng chấn động, đặc biệt là những người hoàn toàn mơ hồ kia, chẳng biết ngọn nguồn nhân quả, tinh thần bị kích động rất lớn. Nghê Ngạo, Nghê Liệt, Nghê Tử Uyển hoàn toàn kinh sợ đến ngây người. Đường Khải và Phương Nhược Thủy cũng bị dọa đến choáng váng, hóa ra… Luyến Luyến với Nghê Ngạo là anh em cùng cha khác mẹ…

“Cô còn khăng khăng một mực, cô… Cô đúng là đứa con gái ngỗ nghịch!” Hạ Hàn Tương thương tâm, bi thương đến nói không ra lời. Bà đau đớn đưa tay ôm ngực, tuyệt vọng nhìn đứa con gái thương yêu nhất của mình, cảm giác đau lòng càng ngày càng rõ ràng hơn.

“Mẹ, mẹ, mẹ làm sao vậy? Mẹ đừng làm con sợ!” Chứng kiến bộ dáng thống khổ của mẹ mình, Luyến Luyến hoảng hốt, cô muốn tiến lên đỡ lấy mẹ mình, nhưng lại bị bà oán hận đẩy ra.”Tôi không có đứa con gái không biết xấu hổ như cô, cô cút đi cho tôi, cút đi cho khuất mắt tôi…“

“Mẹ, mẹ nghe con giải thích, sự tình không phải như mẹ nghĩ đâu…” Luyến Luyến vội vàng giải thích, cô biết mẹ đã hiểu lầm .

“Tôi đã nghe được đầy đủ rõ ràng, cô còn ở đó nói láo, cô… Cô thật sự là… Rất…” Hạ Hàn Tương cắn răng, hận, e rằng phải hỏi ông trời, ông trời ơi, rốt cuộc mình đã tạo nghiệp chướng gì đây?

“Mẹ …“

Hạ Hàn Tương sớm bị tin tức kinh hãi che mắt làm mờ lý trí, đứng ngây người cơ hồ như không nghe tiếng con gái giải thích gì cả.

“Tương nhi, em tỉnh táo lại, trước hết nghe Luyến Luyến giải thích như thế nào đã, sự tình không nhất định giống như những gì em suy nghĩ đâu.” Phương Quân Nghiên dù sao cũng là người từng trải gặp qua sóng to gió lớn, hơn nữa người ngoài cuộc tỉnh táo, người trong cuộc u mê, ông tin tưởng rằng Luyến Luyến không phải người hồ đồ, Tương nhi thật sự là quá yêu thương con gái mình, trong lúc nóng vội trách mắng, bà ấy là bởi vì quá quan tâm đến Luyến Luyến, cho nên mới sợ hãi nhiều như vậy.

Giờ phút này, Nghê Cẩm Tân đã có thể trăm phần trăm xác định cô gái trước mắt chính là con gái của ông, cô con gái mà suốt mười một năm nay không hề gặp mặt, thế nhưng ông còn chưa kịp ngạc nhiên vui mừng, đã bị cái tin tức chấn động kia làm ngây người, con trai ông cùng với con gái ông… Bọn họ từng kết giao, nhưng lại sắp có em bé. Trời ơi! Nghê Cẩm Tân sợ hãi cả người bật run nhè nhẹ, không phải, sẽ không phải.

Trời ơi, rốt cuộc mình đã tạo nghiệt gì?

“Ngạo, con nói rõ ràng cho cha biết rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra?” Nghê Cẩm Tân hai mắt dữ tợn nhìn con trai mình, trong lòng sợ hãi đến toàn thân run rẩy, ngừng một lát lại gằn giọng nói tiếp, “Nếu con có nửa câu gian dối, cha sẽ đánh gãy chân con ngay lập tức.“

Nghê Ngạo bị phản ứng bất thường của cha làm cho sợ đến ngây cả người, nhưng hắn vẫn một mực nói mình trong sạch, cố gắng rửa sạch nỗi oan ức của chính mình, “Ba, con với cô ấy một chút quan hệ cũng không có, con hoàn toàn không có chạm qua cô ấy, làm sao có cái gì đứa nhỏ, là cô ta hãm hại con.” Thật không có cơ sở tự nhiên ở đâu xuất hiện một người em gái, hơn nữa em gái này không ngờ lại là bạn gái trước đây của mình, chuyện này thực làm cho Nghê Ngạo vừa sợ vừa giận.

Nghê Liệt lại sợ tới mức trợn mắt há hốc mồm, trên mặt trắng bệch không như thường ngày, môi run nhè nhẹ, nhưng miệng không thể nói nên lời.

“Ba, thật không ngờ ở bên ngoài ba còn có người phụ nữ khác, ba sao ba lại làm thế … thật làm mẹ thất vọng? Ba như thế nào không làm … lại làm chúng con rất thất vọng?” Nghê Tử Uyển sau một lúc ngẩn ngơ, giờ cũng nổi giận lôi đình, hình tượng người cha vĩ đại trong lòng cô lúc này đây đã hoàn toàn tan biến, cô thật không thể nuốt trôi cơn giận, “Ba thật là quá đáng, không ngờ ba lừa gạt con và mẹ nhiều năm như vậy, ở bên ngoài nuôi dưỡng con gái riêng lớn như vậy, ba quả thật quá đáng, con chán ghét ba, con hận ba chết đi được.“

Ai ngờ, Luyến Luyến nghe xong lại bật cười đến không thể nhịn được, ánh mắt mọi người đều kinh ngạc nhìn cô.



“Thật thảm rồi, Luyến Luyến sẽ không vì bị đả kích quá lớn mà đầu óc có chút không bình thường chứ?” Nhược Thủy thì thào hỏi Đường Khải, lo lắng nhìn Luyến Luyến.

“Đừng lo lắng, tôi không điên, tôi hiện tại tốt lắm, tốt đến nỗi không thể nào tốt hơn nữa, tôi chưa từng bao giờ vui vẻ đến như vậy.” Luyến Luyến xoay người lại nhìn bọn họ, trên mặt vẫn khó nén được nụ cười, “Hạo, Khải, Nhược Thủy, anh chị không cần lo lắng cho em, cũng không được nhúng tay vào, chỉ cần lẳng lặng ngồi nhìn em diễn là tốt rồi.“

“Đứa con gái xấu xa này, loại con gái phóng túng này, Hạo là cô có thể gọi sao chứ? Anh Thiếu Hạo là bạn trai của tôi, anh ấy là của tôi, cô còn không biết xấu hổ, đồ hồ ly tinh, cô với mẹ cô thật cùng một giuộc, rất giống nhau, đều không biết xấu hổ, dụ dỗ chồng người khác …“

Dưới ánh mắt dường như có ý cười mỉa mai của Luyến Luyến, mặt Tô Nguyệt Hồng bỗng chốc đỏ bừng.

“Đủ rồi, Tử Uyển. Câm miệng!” Thật không ngờ người lên tiếng ngăn cản Tử Uyển lại là Nghê Chấn.

Nghê Tử Uyển không sợ trời không sợ đất, chỉ sợ anh hai, người anh trai hàng năm không thường xuyên ở nhà này, người anh trai từ trước tới giờ luôn mặt mày nghiêm nghị. Vì vậy cô ta chỉ dám thể hiện ra bộ dáng tức giận, ngoan ngoãn câm miệng lại, mặt mày phụng phịu, trong bụng tức anh ách đứng nép qua một bên.

“Luyến Luyến, em vẫn còn nhớ anh chứ?” Nghê Chấn vẻ mặt thường lạnh lùng cứng rắn giờ thật bất ngờ đang nhìn Luyến Luyến với vẻ hòa nhã khác thường, “Là anh Chấn đây, khi còn bé em thích nhất là được anh dẫn ra ngoài chơi, anh thường mua cho em ô mai và kem là những món em thích ăn nhất, còn nhớ có một lần em một mực khóc mãi không nín, anh dỗ dành mãi không được, cho nên anh đã lén dẫn em đi mua ô mai, chuyện này là bí mật của hai người chúng ta, em vẫn còn nhớ chứ?“

“Anh Chấn? …” Trong trí nhớ của cô vẫn còn rõ nét hình bóng người anh trai, hòa cùng với hình dáng người con trai tuấn tú trước mặt chồng chéo lên nhau phảng phất như cùng một người, “Anh là anh Chấn…“

Nghê Chấn trong lòng vui như mở hội vội gật đầu.”Đúng vậy, phải…“

“Anh cũng là người nhà họ Nghê.” Biểu lộ kinh ngạc vui mừng thoáng chốc lướt qua, nhanh chóng đã bị vẻ lạnh lùng thay thế, cô không quên, “anh Chấn” hồi còn bé của nàng cũng là con của ông ta.

Trên gương mặt anh tuấn của Nghê Chấn thần sắc có chút bị tổn thương. “Luyến Luyến,” anh khẽ khàng kêu lên: “Anh biết cả nhà anh thật có lỗi với em, anh thay mặt người nhà họ Nghê thật xin lỗi em, nhưng cho đến tận bây giờ anh cũng không muốn gây tổn thương em. Hãy cho anh một cơ hội, để anh được chăm sóc tốt cho em, bồi thường cho em, để anh được quan tâm lo lắng cho em, được không?“

“Không cần, tôi không thèm những thứ của cải đó.” Luyến Luyến quay đầu đi chỗ khác, không nhìn tới hắn, “Đời này tôi tuyệt không cùng người nhà họ Nghê có bất kỳ mối quan hệ nào, nếu có thể, tôi thậm chí hận mình không thể đem dòng máu đang chảy trong người cũng hoán đổi đi, mỗi khi nhớ tới trên người tôi cùng chảy một nữa dòng máu giống như các ngươi càng khiến cho tôi cảm thấy ghê tởm.“

Nghe lời nói của Luyến Luyến, Nghê Cẩm Tân sắc mặt càng thảm bại.

Nghê Chấn thương tâm nhìn nàng, “Tiểu Luyến Luyến…“

Luyến Luyến chấn động toàn thân.

Nghê Tử Uyển nhịn đã nửa ngày, cuối cùng không thể nhịn được nữa, cô chưa bao giờ gặp qua anh hai lạnh lùng nghiêm khắc của mình lại đối với ai ăn nói nhẹ nhàng mềm mỏng như vậy, cái con bé đê tiện kia dựa vào cái gì? Con nhỏ đó chẳng qua là ba ngoại tình sinh ra, càng nghĩ càng thấy giận, cô cũng quên phứt lời cảnh cáo của anh hai, lại lớn tiếng mắng: “Có giỏi cô đi đổi máu đi, nhanh nhanh mà chạy đi đổi, cô không ghê tởm trong lòng tôi còn ghê tởm chán ghét hơn cô, đồ con gái không biết xấu hổ, cô tốt nhất dứt khoát thay sạch máu đi, người nhà họ Nghê chúng tôi mới không thừa nhận loại người ti tiện như cô, sự tồn tại của cô cũng chỉ làm bẩn thanh danh người nhà họ Nghê chúng tôi thôi…“

“Câm miệng!“

“Câm mồm!“

Nghê Cẩm Tân cùng Nghê Chấn đồng thời hét lớn.

Nghê Tử Uyển cảm thấy vô cùng ủy khuất, “Ba, anh hai, hai người hôm nay thật ra là vì sao vậy? Vì sao đều luôn mở miệng che chở cái con nhỏ phóng túng kia? Cái đứa con gái không biết xấu hổ kia nhất định là thấy gia đình họ Nghê chúng ta giàu có mới quyến rũ anh ba, con gái chưa kết hôn mà đã mang thai, ngẫm lại cũng không phải là loại con gái tốt lành gì, loại con gái này có sinh con ra cũng nhất định là loại hồ ly tinh không biết xấu hổ, loại đê tiện. Mẹ, ba lúc này thật sự là quá đáng, mẹ nhất định không thể dễ dàng bỏ qua nha, chúng ta gọi cảnh sát đi, để cho cảnh sát đến điều tra sự việc này, đem bên thứ ba phá hoại gia cang của người khác bỏ vào tù đi, làm cho nó không thể đi lung tung khắp nơi gây họa cho người khác…” Nghê Tử Uyển dõng dạc nói một mạch, phẫn nộ trước những việc làm trái luân thường đạo lý, hận không thể giống thời cổ xưa đem mẹ con Luyến Luyến kéo ra bắt đi diễu phố.

“Ha ha ha… Ha ha… Ha ha…” Tử Uyển mắng càng tàn nhẫn, mắng càng độc, Luyến Luyến lại càng vui vẻ. Ngoại trừ Nghê Tử Uyển, mọi người cơ hồ đều phát hiện, đương nhiên cũng có người trong lòng biết rõ ràng mọi chuyện, biết tình hình bên trong, cũng không lấy làm kinh ngạc.

Mỗi khi Nghê Tử Uyển mắng một câu, Nghê Cẩm Tân cùng Tô Nguyệt Hồng sắc mặt lại càng khó coi, Nghê Chấn cũng không có chỗ nào tốt. Trái lại, bị mắng là hồ ly tinh, Hạ Hàn Tương vẻ mặt thanh thản, không thấy chút tức giận, mà bình thường Phương Quân Nghiên yêu vợ như sinh mạng cũng chẳng hề lên tiếng, chỉ thấy thờ ơ, nhưng nét mặt lại ẩn chút ý cười. Mọi người rất nhanh phát hiện có gì không bình thường, chỉ có Nghê Tử Uyển dường như mắng vẫn chưa đủ, còn Luyến Luyến ư? Như lập được kỳ công, nàng dường như hết sức vui vẻ, tựa hồ như vô cùng hưởng thụ, có chút không bình thường.

Hạ Hàn Tương có chút lo lắng nhìn qua nữ nhi, “Luyến…“



Phương Quân Nghiên giữ chặt tay vợ mình lắc đầu, “Con bé phải kềm nén lâu lắm rồi, đây là khúc mắc trong lòng mà con bé không giải được, dù sao sớm muộn gì cũng phải giải quyết, để cho con bé phát tiết một chút cũng tốt.“

Luyến Luyến cười đến nghiêng ngả cả người, cười đến đau cả bụng, cười đến sức cùng lực kiệt…

Long Thiếu Hạo vòng tay dịu dàng ôm cô vào lòng, để cô tựa vào lồng ngực rắn chắc của mình, hắn biết cô rất mệt mỏi, cần phải dựa vào vai một ai đó nghỉ ngơi một chút. Luyến Luyến vùi đầu vào trong lồng ngực Hạo, khóc tấm tức. Bao nhiêu bất đắc dĩ, chua xót, ủy khuất cùng thống khổ… bấy nhiêu năm được dịp vỡ òa. Cô khóc, khóc đến khàn cả giọng, như muốn đem tất cả những ủy khuất chôn dấu trong lòng một lần khóc ra hết.

Nước mắt đẫm ướt cả vai áo Long Thiếu Hạo, nhưng anh không hề để ý đến, chỉ đứng đó ôm siết cô vào lòng, cứ như thế gian này chỉ có hai người bọn họ.

Mọi người không ai đành lòng cắt ngang tiếng khóc của Luyến Luyến, chỉ lẳng lặng đứng nhìn cô, lắng nghe cô khóc, Nghê Cẩm Tân, Nghê Chấn hai mắt đỏ hoe. Hạ Hàn Tương theo đó cũng không ngừng rơi lệ…

“Đủ rồi, diễn trò diễn nhiêu đó chưa đủ sao, thu hồi lại nước mắt của cô đi, ở đây không ai đồng tình với cô đâu, cô đừng có ở đây giả bộ thương cảm tìm cách đạt được sự đồng cảm của người khác nữa, cho dù hôm nay cô có khóc mù cả hai mắt, tôi cũng sẽ không thừa nhận cô là người nhà họ Nghê chúng ta đâu, tôi chết cũng không thừa nhận, cái loại con gái phóng túng đê tiện như cô…” (*sun: ôi trời cái bà Tử Uyển này cũng dữ dằn quá chứ. *thuy:không những dữ dằn mà còn đáng ghét nữa chứ. *Yu: *gật gật đầu*)

“Chát” Một tiếng tát tay vang lên.

“Ba, ba đánh con?” Nghê Tử Uyển tay bưng hai má nóng bỏng, không dám tin nhìn người cha mà từ nhỏ đã rất yêu chiều mình, “Ba từ trước đến giờ vẫn chưa bao giờ đánh con, ba, không ngờ ba vì đứa con gái phóng túng này lại đánh con?“

“Không được kêu con bé là đứa con gái phóng túng, nó là em gái của con.” Nghê Cẩm Tân tức giận quát lớn.

“Cô ta không phải “

“Tôi không phải “

Hai người bọn họ khó được trăm miệng một lời, Nghê Tử Uyển tàn nhẫn trừng mắt liếc nhìn Luyến Luyến một cái, sau đó chuyển hướng nhìn về phía mẹ mình khóc lóc kể lể: “Mẹ, ba càng già càng hồ đồ rồi, mẹ hãy nói lời thật lòng đi, ba vì loại con gái phóng túng kia mà đánh con, mẹ nên vì con mà trút giận.”

“Mẹ…” Tô Nguyệt Hồng xấu hổ gục đầu xuống, bà thật sự hoàn toàn không đủ tư cách để nói bất cứ lời gì.”Mẹ không có gì muốn nói.”

Nghê Tử Uyển kinh ngạc khó hiểu nhìn mẹ mình, “Tại sao? Mẹ là vợ hợp pháp của ba mà, sao mẹ lại có thể tùy ý để cho mụ hồ ly tinh cùng với đứa con gái phóng túng kia ở trong nhà chúng ta khóc lóc om sòm, mẹ, mẹ trước kia sẽ không như vậy.“

Nghê Ngạo, Nghê Liệt, hai anh em nhìn thấy hành động khác thường của mẹ mình cũng lấy làm khó hiểu, “Mẹ…” “Mẹ…“

Điều này không phải rất quái dị sao? Đường Khải với Phương Nhược Thủy đối mặt nhìn nhau.

“Các ngươi không nói thì để ta nói sao!” Lúc này, Luyến Luyến tựa như một nữ thần sảng khoái mà nhìn bọn họ.”Các ngươi không phải muốn biết vì cái gì sao chứ? Thôi được để ta kể cho các ngươi nghe một câu chuyện xưa xem thử có thú vị không!“

“Luyến Luyến.” Dưới ánh mắt trào phúng của con gái, Nghê Cẩm Tân vô cùng lúng túng.

“Như thế nào? Chính mình có gan làm nhưng lại không có can đảm thừa nhận sao chứ? Ông lúc trước khi làm phải biết toàn bộ sự tình có một ngày sẽ bị tố giác chứ.” Nàng lạnh lùng nói xong, lại liếc mắt khinh thường nhìn hắn một cái, chuyển mắt nhìn về hướng ba anh em nhà họ Nghê, “Còn nhớ được các ngươi khi nào thì chuyển đến ở trong khu nhà cao cấp này không? Anh mười một tuổi, anh mười tuổi, cô tám tuổi.” Nàng chỉ tay về phía bọn họ từng người từng người một.

“Tại sao cô biết rõ như vậy?” Nghê Tử Uyển kêu to.

“Vì sao tôi biết ư?” Luyến Luyến trêu tức nhìn cô, “Cô hỏi tôi vì sao lại biết, đúng ra câu hỏi này tôi hỏi cô mới phải, bởi vì tôi được sinh ra ở trong căn nhà này, lớn lên ở trong căn nhà này, trước lúc tôi bảy tuổi căn nhà này là của gia đình tôi. Trong căn nhà này còn có ông ngoại tôi, còn có ba và mẹ tôi, hơn nữa cũng chính trong căn nhà này tôi đã được mẹ tôi sinh ra, cô hỏi tôi làm sao mà biết được hả?“

“Không, không thể nào, cô nói hươu nói vượn.” Tử Uyển không tin những lời nói xằng bậy của cô ta, căn nhà này rõ ràng chính là nhà của gia đình cô.

“Thật ra cô đến đây là có mục đích gì?” Từ đầu đến cuối chưa từng mở miệng, giờ Nghê Liệt đứng ra nhìn Luyến Luyến nói, “Nếu cô là vì báo thù, chỉ cần kiếm mình tôi là đủ rồi, không cần làm liên lụy đến người nhà của tôi, cho dù cô thật sự là con gái riêng của ba tôi ngoại tình sinh ra, cô cũng chỉ là một người ngoài, bất luận cô giở thủ đoạn gì đùa giỡn, người nhà họ Nghê chúng tôi vĩnh viễn cũng không thừa nhận cô, cô tốt nhất biến đi càng xa càng tốt, vĩnh viễn không cần lại xuất hiện ở trước mặt tôi, nếu không…“

“Nói đủ chưa? Nói đủ thì câm miệng lại cho tôi!” Luyến Luyến cắt ngang lời hắn, lạnh lùng trừng mắt nhìn hắn, “Anh không cần phải sốt ruột, tôi và người nhà họ Nghê các anh mỗi người đều có một chút ân oán còn chưa thanh toán rõ ràng, bây giờ còn chưa tới phiên anh lên tiếng.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Thủ Hộ Thiên Sứ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook