Chương 8
U Nhã
05/06/2014
♥Edit: Cào cào
Cảnh sát vừa mới ra khỏi phòng bệnh, Luyến Luyến rốt cuộc chống đỡ không nỗi, ngã xuống.
“Luyến Luyến” Hạ Hàn Tương liền chạy tới ôm lấy nàng, “Con đừng doạ mẹ.”
“Đỡ nàng lên giường đi đã”, Phương Quân Nghiễn bình tỉnh nói, Đường Khải giúp ôm nàng lên giường, Phương Nhược Thuỷ đỡ Hạ Hàn Tương.
Luyến Luyến toàn thân phát run, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, nàng thống khổ ôm ngực, “Đau, đau quá.”
Mọi người tay chân luống cuống, không ai biết làm gì.
“Luyến Luyến kêu đau, nó rất đau, nhanh chạy đi gọi bác sĩ.” Hạ Hàn Tương điên cuồng hét to.
Chỉ chốc lát sau bác sĩ vội vàng chạy đến, kiểm tra nhịp tim, mạch đập,…, thật lâu sau, bác sĩ đứng lên nhìn mọi người chung quanh, “Thân thể bệnh nhân không lo ngại, xem ra là tâm bệnh, tâm bệnh phải trị bằng tâm dược, mọi người nhanh chóng tìm cách đi.” Bác sĩ lắc đầu ra khỏi phòng bệnh.
“Mẹ, mẹ,người ở đâu?” Luyến Luyến giống tiểu hài tử lạc đường, khóc tìm kiếm mẹ.
Mọi người nhìn thấy mà chua xót, Phương Nhược Thuỷ quay lưng lau trộm nước mắt.
Hạ Hàn Tương giữ chặt tay con gái, khóc không thành tiếng, mấy ngày qua nàng giống như khóc hết nước mắt của cả đời mình, giờ này đã cạn hết rồi.
“Đau, đau, mẹ ta đau quá.” Luyến Luyến lệ rơi đầy mặt, hai tay múa may lung tung vào khoảng không. “Cha đâu, ta muốn cha, cha đâu, Luyến Luyến sợ, cha cứu ta, Chấn ca ca cứu ta….”
Trời ơi, nhìn thấy con gái yêu quý đau đến mức lăn lộn trên giường mà mình lại bất lực. Hạ Hàn Tương như muốn sụp đổ. Phương Quân Nghiễn hiểu được lòng nàng thống khổ, chỉ có thể gắt gao ôm nàng trong lòng ngực.
Phương Nhược Thuỷ dựa trên vai Đường Khải khóc, Đường Khải cũng không chịu nỗi, không đành lòng nhìn cảnh tượng này nên quay đi.
“Mẹ, ta đau quá.”
“Mẹ, cứu, cứu ta”
“Mẹ, mẹ…”
Luyến Luyến đau đến lăn qua lộn lại, trên trán, trên người tất cả đều là mồ hôi, Hạ Hàn Tương rốt cuộc nhịn không được nhào lên ôm lấy con, nước mắt không ngừng tuôn, “ Ông trời ơi, đừng tra tấn con gái của ta nữa.”
Lát sau, “Mẹ.” Luyến Luyến tựa hồ như cũng dịu đi chút ít đau đớn, nàng mở to đôi mắt giờ đã chằn chịt tơ máu, trong mắt tràn ngập hận ý giờ đã có chút thanh tỉnh, “Con cho tới bây giờ chỉ hận một người, con hận, rất hận”.
“Luyến Luyến” Hạ Hàn Tương tâm can tan nát.
“Mẹ, con hận, rất hận, con chưa từng hận hắn như vậy, hắn từ bỏ chúng ta, hại chúng ta lưu lạc tha hương, nhận hết đau khổ, khinh khi cùng nhục nhã của mọi người, bởi vì con không có cha, bởi vì chúng ta không có tiền, vì vậy Phó Thiệu Thiên hai người chúng nó mới dám lăng nhục con như vậy. Mẹ, con thật đau lòng, ngày đó con khẩn cầu cha có thể chạy tới cứu con, nếu hắn có thể đến con liền tha thứ cho hắn nhưng mà…” Luyến Luyến cơ hồ đau đến thắt tim thắt ruột, nàng nghiến răng nghiến lợi, “Con hận hắn, cả đời này con vĩnh viễn cũng sẽ không tha thứ cho hắn”.
Trong phòng, mọi người đều đắm chìm trong không khí bi thống này, họ đều cảm nhận được sự tuyệt vọng của Luyến Luyến.
Cảnh sát vừa mới ra khỏi phòng bệnh, Luyến Luyến rốt cuộc chống đỡ không nỗi, ngã xuống.
“Luyến Luyến” Hạ Hàn Tương liền chạy tới ôm lấy nàng, “Con đừng doạ mẹ.”
“Đỡ nàng lên giường đi đã”, Phương Quân Nghiễn bình tỉnh nói, Đường Khải giúp ôm nàng lên giường, Phương Nhược Thuỷ đỡ Hạ Hàn Tương.
Luyến Luyến toàn thân phát run, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, nàng thống khổ ôm ngực, “Đau, đau quá.”
Mọi người tay chân luống cuống, không ai biết làm gì.
“Luyến Luyến kêu đau, nó rất đau, nhanh chạy đi gọi bác sĩ.” Hạ Hàn Tương điên cuồng hét to.
Chỉ chốc lát sau bác sĩ vội vàng chạy đến, kiểm tra nhịp tim, mạch đập,…, thật lâu sau, bác sĩ đứng lên nhìn mọi người chung quanh, “Thân thể bệnh nhân không lo ngại, xem ra là tâm bệnh, tâm bệnh phải trị bằng tâm dược, mọi người nhanh chóng tìm cách đi.” Bác sĩ lắc đầu ra khỏi phòng bệnh.
“Mẹ, mẹ,người ở đâu?” Luyến Luyến giống tiểu hài tử lạc đường, khóc tìm kiếm mẹ.
Mọi người nhìn thấy mà chua xót, Phương Nhược Thuỷ quay lưng lau trộm nước mắt.
Hạ Hàn Tương giữ chặt tay con gái, khóc không thành tiếng, mấy ngày qua nàng giống như khóc hết nước mắt của cả đời mình, giờ này đã cạn hết rồi.
“Đau, đau, mẹ ta đau quá.” Luyến Luyến lệ rơi đầy mặt, hai tay múa may lung tung vào khoảng không. “Cha đâu, ta muốn cha, cha đâu, Luyến Luyến sợ, cha cứu ta, Chấn ca ca cứu ta….”
Trời ơi, nhìn thấy con gái yêu quý đau đến mức lăn lộn trên giường mà mình lại bất lực. Hạ Hàn Tương như muốn sụp đổ. Phương Quân Nghiễn hiểu được lòng nàng thống khổ, chỉ có thể gắt gao ôm nàng trong lòng ngực.
Phương Nhược Thuỷ dựa trên vai Đường Khải khóc, Đường Khải cũng không chịu nỗi, không đành lòng nhìn cảnh tượng này nên quay đi.
“Mẹ, ta đau quá.”
“Mẹ, cứu, cứu ta”
“Mẹ, mẹ…”
Luyến Luyến đau đến lăn qua lộn lại, trên trán, trên người tất cả đều là mồ hôi, Hạ Hàn Tương rốt cuộc nhịn không được nhào lên ôm lấy con, nước mắt không ngừng tuôn, “ Ông trời ơi, đừng tra tấn con gái của ta nữa.”
Lát sau, “Mẹ.” Luyến Luyến tựa hồ như cũng dịu đi chút ít đau đớn, nàng mở to đôi mắt giờ đã chằn chịt tơ máu, trong mắt tràn ngập hận ý giờ đã có chút thanh tỉnh, “Con cho tới bây giờ chỉ hận một người, con hận, rất hận”.
“Luyến Luyến” Hạ Hàn Tương tâm can tan nát.
“Mẹ, con hận, rất hận, con chưa từng hận hắn như vậy, hắn từ bỏ chúng ta, hại chúng ta lưu lạc tha hương, nhận hết đau khổ, khinh khi cùng nhục nhã của mọi người, bởi vì con không có cha, bởi vì chúng ta không có tiền, vì vậy Phó Thiệu Thiên hai người chúng nó mới dám lăng nhục con như vậy. Mẹ, con thật đau lòng, ngày đó con khẩn cầu cha có thể chạy tới cứu con, nếu hắn có thể đến con liền tha thứ cho hắn nhưng mà…” Luyến Luyến cơ hồ đau đến thắt tim thắt ruột, nàng nghiến răng nghiến lợi, “Con hận hắn, cả đời này con vĩnh viễn cũng sẽ không tha thứ cho hắn”.
Trong phòng, mọi người đều đắm chìm trong không khí bi thống này, họ đều cảm nhận được sự tuyệt vọng của Luyến Luyến.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.