Thử Hỏi Đắng Cay Nông Sâu Thế Nào
Chương 2
Tội Gia Tội
01/06/2015
Thiển Thâm còn nhớ ngày đó khi vừa vào lớp mười, trời nóng nực đến mức bất thường, cô là người không hay đổ mồ hôi cũng gần như vừa được vớt từ dưới nước lên. Vì thế, cô dùng cả người dựa ra phía sau, thoải mái nhàn nhã ngồi, miệng nhai kẹo cao su không để ý đến ai, một đôi mắt xinh đẹp đến quá mức tùy ý liếc nhìn, bỗng nhiên dừng ở trên mặt người bạn cùng lớp ấy quan sát một lúc, không bao lâu sau lại bắt đầu hờ hững nhìn lướt qua những người khác.
Khi quan sát gần hết các bạn trong lớp xong, Lương Thiển Thâm cuối cùng đưa ra một kết luận, cái lớp rách nát này, không có một người nào dễ nhìn, không có một mỹ nữ nào, đương nhiên ngọại trừ chính cô ta ra, không có một người nào con nhà giàu, ngay cả cháu nhà giàu cũng không có, cái gì mà trường chuyên trung học phổ thông, một chút để chơi đùa đều không có. Mất nhiều tiền như vậy để đưa cô vào một cái trường trung học hết sức nhàm chán này, “ông già” thật sự càng ngày càng hồ đồ.
Nhịn không được lườm một cái khinh thường, Lương Thiển Thâm không coi ai ra gì đang chuẩn bị nằm bò ra bàn ngủ, đúng lúc này, lại có một học sinh vội vội vàng vàng chạy vào lớp, Thiển Thâm liếc mắt qua một cái, ai ngờ đồng thời với cái liếc mắt này, từ trong miệng cô hung hăng phun ra một câu thô tục: “Mẹ kiếp, chết tiệt thật.”
Lúc ấy tiếng nói truyện trong lớp cũng không nhiều, cơ bản vẫn tương đối im lặng, một câu nói này của Lương Thiển Thâm lập tức thu hút rất đông ánh mắt, nam sinh đứng ở cửa lúc này sửng sốt, ngay cả người ngồi bên trên và cùng bàn với cô cũng không khỏi liếc mắt nhìn cô. Cô cũng không có cảm thấy xấu hổ, hứng thú bĩu bĩu môi, thuận tay ngồi dậy lấy quyển sách ra xem. Xem ra thái độ của cô không quá để ý, mấy bạn học của cô đặc biệt quay đầu lại nhìn cô một lúc cũng lại quay đầu lên làm chuyện của mình. Thiển Thâm buồn chán lật xem quyển sách tiếng Anh, tranh minh họa thô sơ lạc hậu, bài khóa đơn giản đến ngớ ngẩn, nơi này không chỉ không có ai nói chuyện, sách cũng rất nhàm chán, Thiển Thâm giận dỗi đẩy sách qua một bên, bắt đầu lo nghĩ xem cuộc sống ba năm này mình làm sao mà trải qua được.
Còn cách một đoạn, Lương Thiển Thâm cảm giác được có người ngồi xuống bên cạnh mình, cô rất thản nhiên nghiêng đầu, đến khi cô nhìn thấy cái bóng dáng màu trắng kia thì thiếu chút nữa nuốt chửng luôn kẹo cao su. Ngồi bên cạnh chính là nam sinh vừa mới bước vào lớp, trong phòng học không có chỗ ngồi nào khác, chỉ còn lại chỗ này trống không ai ngồi, nam sinh không còn lựa chọn đành ngồi xuống. Thiển Thâm có chút chán ghét nhíu nhíu mày, nhưng mà tên nam sinh kia cứ thế lấy ra sách vở cùng hộp bút , hoàn toàn không có để ý đến sắc mặt âm u của Lương Thiển Thâm ở bên cạnh. Áo đồng phục trắng trên người của cậu ta phía sau lưng đã bị ướt đẫm mồ hôi, trên trán cũng lấm tấm mồ hôi, nhỏ giọt theo sườn má cậu ta chảy xuống. Trên sống mũi thật cao gác lên một bộ khung kính mắt bằng nhựa dẻo màu đen, so với mắt thẩm mỹ của Lương Thiển Thâm mà nói thì quê mùa biết bao nhiêu. May mà bộ dạng cậu ta coi như cũng trắng trẻo, mùi mồ hôi trên người không đến mức xông chết người, bằng không Lương Thiển Thâm tuyệt đối không cho phép cậu ta ngồi vào chỗ này.
“Cầm lấy, lau mồ hôi đi.”
Ngồi cạnh nam sinh là một nữ sinh thật dễ thương, có bím tóc đuôi ngựa rất ra dáng học trò, trên tay cầm một cái khăn tay, có ý tốt đưa cho nam sinh. Đầu tiên nam sinh sửng sốt, sau đó nhanh chóng mỉm cười nói: “Cảm ơn.” Giọng nói có chút trầm thấp, cũng khá dễ nghe, cũng rất hòa nhã.
Lương Thiển Thâm một tay chống cằm, bất đắc dĩ nghĩ, chẳng lẽ lại phải học cùng trường với thằng nhóc này ba năm, lại còn cùng lớp. Thật sự làm cho người ta không thể tin nổi, vì sao hết lần này tới lần khác phải học cùng lớp với thằng nhóc không phẩm chất không dung mạo, có mắt không tròng, không biết điều này ba năm, bây giờ lại còn phải thêm ba năm nữa? Cũng phải, thành tích người ta tốt, không còn gì nghi ngờ sẽ đỗ vào trường trung học tốt nhất thành phố, là vận khí của cô không tốt, có mười lớp, cứ một mực đòi vào lớp này.
Lát sau, thầy giáo chủ nhiệm vào lớp, nói một đống những lời lảm nhảm Thiển Thâm nghe xong liền nhức đầu, nói xong lời cuối cùng, vị thầy chủ nhiệm này có chút kích động nhìn các học sinh nói: “Các trò, lần này người thi vào trung học tên đứng đầu bảng toàn thành phố đang ở ngay trong lớp của chúng ta.” Lời này vừa nói ra, cả lớp ồ lên. Chỉ có Thiển Thâm khinh thường lắc lắc đầu. Thầy chủ nhiệm vẫn rất kích động như cũ nói: “Trò Tân Tử, mời đi lên trên bục giảng.”
Nam sinh bên cạnh Thiển Thâm lập tức đứng lên, cúi đầu nhanh chóng đi lên trên bục giảng. Học sinh bên dưới nhanh chóng bắt đầu xì xào bàn tán, người ngồi cùng bàn với Lương Thiển Thâm không kìm lòng nổi phấn khích nói: “Không tin được có thể học cùng lớp với thủ khoa, nhất định cậu ấy rất lợi hại. Cậu nói có phải không?” Thiển Thâm không thèm quan tâm, đối với loại tiểu nữ sinh này, cô không muốn trả lời câu hỏi. Ngước mắt lên nhìn nam sinh trên bục giảng, cậu ta rất gầy, đồng phục mặc trên người cậu ta giống như áo đạo sĩ, thùng thà thùng thình, thật khó vì cậu ta lại rất cao, vừa đứng lên trên bục giống như một cây cột điện, cậu ta đi lên phía trên vẫn còn không ngừng cầm cái khăn kia lau mồ hôi trên trán, khuôn mặt ngoại trừ làn da còn trắng trẻo ra, không có ưu điểm gì đáng khen.
“Xin chào mọi người, tên mình là Tân Tử.” Nam sinh cầm lấy viên phấn, viết tên mình ở trên bảng đen, so sánh chữ của cậu ta với thân người của cậu ta, vững vàng mạnh mẽ hơn nhiều.
“Thật vui vì có thể được học chung một lớp với các bạn, hi vọng sau này có thể học chung vui vẻ với mọi người, cùng nhau tiến bộ.” Tân Tử cười tự giới thiệu, cuối cùng cúi người chào cả lớp.
Dưới bục giảng vang lên tiếng vỗ tay nhiệt liệt, tay Thiển Thâm dùng để chống cằm, không có dư thừa tay để vỗ tay, nhìn người đứng trên bục nghĩ thầm: “Nói chuyện vẫn hoàn toàn quê mùa như trước đây.” Tiếp theo, thầy chủ nhiệm căn cứ vào kế hoạch, nhanh gọn chọn ra cán bộ lớp, không còn nghi ngờ gì, học sinh đứng đầu toàn thành phố được tôn sùng lên ngai vàng lớp trưởng, mà cô nữ sinh đưa cho cậu ta cái khăn tay được chọn làm lớp phó. Thầy chủ nhiệm lại lập tức chỉ huy điều chỉnh chỗ ngồi, ngày đầu tiên học sinh mới đến báo danh có mặt cứ như vậy trôi qua.
Đối với Lương Thiển Thâm mà nói, chuyện vô cùng bất hạnh đã xảy ra, trải qua sự sắp xếp của thầy chủ nhiệm, Tân Tử ngồi xuống phía sau cô.
Dù sao trước kia cùng với người này cũng không có chút quen thuộc mấy, coi như học cùng lớp ba năm, hình như cũng không có gì đồng thời xuất hiện, hoàn toàn không có hiểu biết. Nhưng trong lòng Thiển Thâm vẫn có chút vướng mắc. Mắt Thiển Thâm tràn đầy vẻ khó chịu nhìn Tân Tử đã đi tới chỗ ngồi phía sau, đem cặp sách nặng nề quăng ở trên mặt bàn, bộ dạng lờ đờ ngồi xuống. Ngồi cùng bàn với cô là một nam sinh nhìn qua coi như cũng thuận mắt, cậu ta nhìn thấy Lương Thiển Thâm mặt lập tức đỏ bừng lên, khẩn trương mở miệng bắt chuyện với Thiển Thâm: “Xin chào, mình là Mạc Thiên, sau này mong được chiếu cố nhiều.” Nhất thời, Thiển Thâm cảm thấy bản thân mình đang ở trong địa ngục.
Vài tuần sau khai giảng, mọi người sống yên ổn với nhau, hai lần khảo sát đầu năm Lương Thiển Thâm đều vọt qua mức đạt yêu cầu, mà môn thứ nhất cô xếp sau thằng nhóc kia, ngoại trừ ngữ văn không quá hài lòng, những môn khác đều rất vừa ý. Thấy cô giáo ngạc nhiên nghĩ cậu ta là kỳ tài, càng thêm nể trọng. Thiển Thâm đem bài thi của mình tiện tay nhét vào trong ngăn bàn, khoác cặp sách bên trong không có quyển vở nào lên vai đang cân nhắc xem tối nay nên hẹn ai đi ra ngoài chơi, không ngờ bị thầy chủ nhiệm ngăn lại. Bất đắc dĩ, cô đành phải đi theo thầy chủ nhiệm vào trong văn phòng.
Từ ngày khai giảng đầu tiên, Thiển Thâm liền biết mình sẽ trở thành người lạc loài trong lớp, cô không mặc đồng phục, không đeo huy hiệu trường, tóc dài đến eo được uốn từng lọn to, còn thoáng nhuộm thành màu đỏ sậm, dưới ánh mặt trời từ sự khúc xạ của tia sáng tỏa ra lộng lẫy mê hoặc. Cô không thích đeo kính, đi học không nhìn thấy trên bảng viết gì thì nằm ngủ, bài tập phần lớn là đi chép của bạn cùng bàn, không chép kịp thì đành nộp vở trắng lên. Đến khi kiểm tra không phải cô làm bừa, có thể tính toán một chút, thường thường cô là người đầu tiên nộp bài thi trong lớp, cũng là một trong những học sinh thành tích kém cỏi nhất lớp, mà thành tích kém cũng do mấy học sinh này không phải tự thi vào được, chủ yếu đều là cha mẹ dùng tiền mua vào. Còn nữa, cô vào trong trường không bao lâu rồi cùng hai nam sinh nói chuyện yêu đương, khiến cho hai nam sinh này vì thế mà đánh nhau, Thiển Thâm làm bộ như không phát hiện ra, tiếp tục kết giao với nam sinh khác.
Mặc dù không có vi phạm những điều bị cấm nhất trong trường, nhưng mà mỗi ngày cô đều vi phạm đủ những lỗi nhỏ. Mới khai giảng không đến một tháng, liền có rất nhiều thấy cô giáo đến than phiền với thầy chủ nhiệm ở nơi này, nói lớp học của bọn họ phải quản giáo cho tốt nữ sinh Lương Thiển Thâm này. “Quản giáo” là cái gì? Thiển Thâm cảm thấy cái từ này hết sức buồn cười, trên thế giới này, không ai có thể quản được cô, chỉ là một vài thầy cô giáo ở trường trung học này muốn thu phục cô, quả thực là nói chuyện viển vông.
Quả nhiên, thầy chủ nhiệm gọi cô lên văn phòng bắt đầu khuyên bảo răn dạy một lúc lâu, Thiển Thâm nghe tai trái lọt qua tai phải, có vẻ so với thầy giáo còn bất đắc dĩ hơn. Cuối cùng vị thầy giáo trung niên dạy học hơn hai mươi năm này nói những lời thấm thía: “Trò nên biết mình là học sinh bán chính thức, không có học tịch chính thức, ba mẹ trò tốn nhiều tiền như vậy đưa trò vào đây cũng rất khổ tâm, trò không nên phụ lòng họ.”
Thiển Thâm khẽ cười, cực kì xem thường nói: “Thầy giáo, nhà của chúng em chẳng có gì cả, chỉ có mỗi tiền.”
Từ văn phòng đi ra trở lại phòng học, Thiển Thâm vốn tưởng rằng đã không có người, nhưng mà cô có chút ngạc nhiên phát hiện đèn phòng học vẫn sáng. Hóa ra lớp trưởng đại nhân và lớp phó đại nhân còn ở lại làm hai cái đề tài nghiên cứu thảo luận môn vật lý, Thiển Thâm nghe thấy Tân Tử dùng giọng điệu rất hòa nhã đang giải thích giúp Thiệu Chi Chi đề bài.
Thiển Thâm cười như không cười trở lại chỗ ngồi của mình, cầm cặp sách. Thiệu Chi Chi ngẩng đầu nhìn cô lễ phép nở nụ cười: “Cậu còn chưa về?”
“Uhm, vừa cùng nói chuyện với thầy Lý một chút.”
“Ah, ra là vậy.” Thiệu Chi Chi nở nụ cười, sau đó tiếp tục cúi đầu dùng bút vẻ võng vòng lên trên giấy. Trong quá trình này, ngay cả đầu Tân Tử cũng không có ngẩng lên, cậu ta đợi sau khi Thiệu Chi Chi lần thứ hai đem lực chú ý chuyển tới đề bài, liền mở miệng tiếp tục kiên nhẫn giảng giải. Thiển Thâm trần đầy tức giận nhíu mày, cảnh tượng như vậy làm cho cô nhớ lại trước kia.
Tân Tử là một học sinh rất được mọi người yêu quý, từ tiểu học đi lên cậu ta liên tục làm lớp trưởng. Thành tích của cậu ta thực xuất sắc, mỗi năm đều được khen thưởng ba lần, lớp đạt danh hiệu xuất sắc, cậu ta làm việc cẩn thận tỉ mỉ, mọi việc đều đòi hỏi làm đến mức tốt nhất, chuyện gì qua tay cậu ta đều có thể được xử lí đâu ra đấy. Tính tình cậu ta tuy rằng hướng nội, nhưng hiền lành, chuyện bạn để cho cậu ta giúp đỡ, cậu ta phần lớn sẽ không từ chối. Lúc cậu ta và bạn chào hỏi trên mặt vĩnh viễn sẽ mang theo nụ cười hòa nhã, sau đó cái gương mặt đang có chút khắc khổ khi nhìn vào đề bài kia cũng sẽ trở nên dịu dàng đẹp hơn rất nhiều. Ở trong đám bạn học uy tín của cậu ta cũng cực cao, mọi người gọi cậu ta là lớp trưởng lớp trưởng rất thân thiết. Gần như trong lớp học không ai không thích Tân Tử, cũng không có bạn học nào mà Tân Tử không quý mến. Cũng bởi vì như vậy, Thiển Thâm cảm thấy mình có chút không hợp với mọi người cũng có thể cảm thấy thái độ của Tân Tử đối với cô khác biệt. Tân Tử chưa bao giờ chủ động chào hỏi với cô, có gặp cô nhiều nhất cũng chỉ gật gật đầu tỏ vẻ, sau đó thì mặt không thay đổi chút nào đi qua bên cạnh cô. Nếu không phải vì cô là bạn cũng lớp của cậu ta, Thiển Thâm dường như có thể khẳng định cậu ta sẽ không để ý đến cô.
Thiển Thâm là người không có biết đối nhân xử thế, nhưng sau khi trưởng thành, ý thức khác giới dần được tăng cường cô ý thức được cách đối nhân xử thế của cậu con trai này thật sự rất tốt. Mới đầu cô nghĩ rằng tính tình của Tân Tử kia chỉ như một đứa trẻ, cũng không có để ý nhiều, nhưng mà qua hai năm, loại tình hình này không cải thiện chút nào. Khi cả khối đi sinh hoạt, mười mấy bạn cùng lớp ngồi trên cùng một chiếc xe, Thiển Thâm ở đằng trước vội vàng tự thanh toán tiền xe cho mình, khi Tân Tử ở đằng sau chạy lên hỏi mọi người ai đã thanh toán tiền xe, ai vẫn không đưa, không đưa cậu ta nhất trí sẽ trả. Thiển Thâm đúng lúc đứng bên cạnh cậu ta nói: “Tôi không đưa, ba người ở đằng trước tôi đều đã thanh toán hết rồi.”
Tân Tử dường như không có nghe thấy lời cô nói, hướng về phía mấy người bạn cùng lớp ở phía trước xác nhận lại một lần nữa.
Chỉ cần một lần, người mẫn cảm như Lương Thiển Thâm liền hiểu được, Tân Tử này trong miệng mọi người đều là người tốt, nhưng lớp trưởng tốt này không thích cô.
Khi quan sát gần hết các bạn trong lớp xong, Lương Thiển Thâm cuối cùng đưa ra một kết luận, cái lớp rách nát này, không có một người nào dễ nhìn, không có một mỹ nữ nào, đương nhiên ngọại trừ chính cô ta ra, không có một người nào con nhà giàu, ngay cả cháu nhà giàu cũng không có, cái gì mà trường chuyên trung học phổ thông, một chút để chơi đùa đều không có. Mất nhiều tiền như vậy để đưa cô vào một cái trường trung học hết sức nhàm chán này, “ông già” thật sự càng ngày càng hồ đồ.
Nhịn không được lườm một cái khinh thường, Lương Thiển Thâm không coi ai ra gì đang chuẩn bị nằm bò ra bàn ngủ, đúng lúc này, lại có một học sinh vội vội vàng vàng chạy vào lớp, Thiển Thâm liếc mắt qua một cái, ai ngờ đồng thời với cái liếc mắt này, từ trong miệng cô hung hăng phun ra một câu thô tục: “Mẹ kiếp, chết tiệt thật.”
Lúc ấy tiếng nói truyện trong lớp cũng không nhiều, cơ bản vẫn tương đối im lặng, một câu nói này của Lương Thiển Thâm lập tức thu hút rất đông ánh mắt, nam sinh đứng ở cửa lúc này sửng sốt, ngay cả người ngồi bên trên và cùng bàn với cô cũng không khỏi liếc mắt nhìn cô. Cô cũng không có cảm thấy xấu hổ, hứng thú bĩu bĩu môi, thuận tay ngồi dậy lấy quyển sách ra xem. Xem ra thái độ của cô không quá để ý, mấy bạn học của cô đặc biệt quay đầu lại nhìn cô một lúc cũng lại quay đầu lên làm chuyện của mình. Thiển Thâm buồn chán lật xem quyển sách tiếng Anh, tranh minh họa thô sơ lạc hậu, bài khóa đơn giản đến ngớ ngẩn, nơi này không chỉ không có ai nói chuyện, sách cũng rất nhàm chán, Thiển Thâm giận dỗi đẩy sách qua một bên, bắt đầu lo nghĩ xem cuộc sống ba năm này mình làm sao mà trải qua được.
Còn cách một đoạn, Lương Thiển Thâm cảm giác được có người ngồi xuống bên cạnh mình, cô rất thản nhiên nghiêng đầu, đến khi cô nhìn thấy cái bóng dáng màu trắng kia thì thiếu chút nữa nuốt chửng luôn kẹo cao su. Ngồi bên cạnh chính là nam sinh vừa mới bước vào lớp, trong phòng học không có chỗ ngồi nào khác, chỉ còn lại chỗ này trống không ai ngồi, nam sinh không còn lựa chọn đành ngồi xuống. Thiển Thâm có chút chán ghét nhíu nhíu mày, nhưng mà tên nam sinh kia cứ thế lấy ra sách vở cùng hộp bút , hoàn toàn không có để ý đến sắc mặt âm u của Lương Thiển Thâm ở bên cạnh. Áo đồng phục trắng trên người của cậu ta phía sau lưng đã bị ướt đẫm mồ hôi, trên trán cũng lấm tấm mồ hôi, nhỏ giọt theo sườn má cậu ta chảy xuống. Trên sống mũi thật cao gác lên một bộ khung kính mắt bằng nhựa dẻo màu đen, so với mắt thẩm mỹ của Lương Thiển Thâm mà nói thì quê mùa biết bao nhiêu. May mà bộ dạng cậu ta coi như cũng trắng trẻo, mùi mồ hôi trên người không đến mức xông chết người, bằng không Lương Thiển Thâm tuyệt đối không cho phép cậu ta ngồi vào chỗ này.
“Cầm lấy, lau mồ hôi đi.”
Ngồi cạnh nam sinh là một nữ sinh thật dễ thương, có bím tóc đuôi ngựa rất ra dáng học trò, trên tay cầm một cái khăn tay, có ý tốt đưa cho nam sinh. Đầu tiên nam sinh sửng sốt, sau đó nhanh chóng mỉm cười nói: “Cảm ơn.” Giọng nói có chút trầm thấp, cũng khá dễ nghe, cũng rất hòa nhã.
Lương Thiển Thâm một tay chống cằm, bất đắc dĩ nghĩ, chẳng lẽ lại phải học cùng trường với thằng nhóc này ba năm, lại còn cùng lớp. Thật sự làm cho người ta không thể tin nổi, vì sao hết lần này tới lần khác phải học cùng lớp với thằng nhóc không phẩm chất không dung mạo, có mắt không tròng, không biết điều này ba năm, bây giờ lại còn phải thêm ba năm nữa? Cũng phải, thành tích người ta tốt, không còn gì nghi ngờ sẽ đỗ vào trường trung học tốt nhất thành phố, là vận khí của cô không tốt, có mười lớp, cứ một mực đòi vào lớp này.
Lát sau, thầy giáo chủ nhiệm vào lớp, nói một đống những lời lảm nhảm Thiển Thâm nghe xong liền nhức đầu, nói xong lời cuối cùng, vị thầy chủ nhiệm này có chút kích động nhìn các học sinh nói: “Các trò, lần này người thi vào trung học tên đứng đầu bảng toàn thành phố đang ở ngay trong lớp của chúng ta.” Lời này vừa nói ra, cả lớp ồ lên. Chỉ có Thiển Thâm khinh thường lắc lắc đầu. Thầy chủ nhiệm vẫn rất kích động như cũ nói: “Trò Tân Tử, mời đi lên trên bục giảng.”
Nam sinh bên cạnh Thiển Thâm lập tức đứng lên, cúi đầu nhanh chóng đi lên trên bục giảng. Học sinh bên dưới nhanh chóng bắt đầu xì xào bàn tán, người ngồi cùng bàn với Lương Thiển Thâm không kìm lòng nổi phấn khích nói: “Không tin được có thể học cùng lớp với thủ khoa, nhất định cậu ấy rất lợi hại. Cậu nói có phải không?” Thiển Thâm không thèm quan tâm, đối với loại tiểu nữ sinh này, cô không muốn trả lời câu hỏi. Ngước mắt lên nhìn nam sinh trên bục giảng, cậu ta rất gầy, đồng phục mặc trên người cậu ta giống như áo đạo sĩ, thùng thà thùng thình, thật khó vì cậu ta lại rất cao, vừa đứng lên trên bục giống như một cây cột điện, cậu ta đi lên phía trên vẫn còn không ngừng cầm cái khăn kia lau mồ hôi trên trán, khuôn mặt ngoại trừ làn da còn trắng trẻo ra, không có ưu điểm gì đáng khen.
“Xin chào mọi người, tên mình là Tân Tử.” Nam sinh cầm lấy viên phấn, viết tên mình ở trên bảng đen, so sánh chữ của cậu ta với thân người của cậu ta, vững vàng mạnh mẽ hơn nhiều.
“Thật vui vì có thể được học chung một lớp với các bạn, hi vọng sau này có thể học chung vui vẻ với mọi người, cùng nhau tiến bộ.” Tân Tử cười tự giới thiệu, cuối cùng cúi người chào cả lớp.
Dưới bục giảng vang lên tiếng vỗ tay nhiệt liệt, tay Thiển Thâm dùng để chống cằm, không có dư thừa tay để vỗ tay, nhìn người đứng trên bục nghĩ thầm: “Nói chuyện vẫn hoàn toàn quê mùa như trước đây.” Tiếp theo, thầy chủ nhiệm căn cứ vào kế hoạch, nhanh gọn chọn ra cán bộ lớp, không còn nghi ngờ gì, học sinh đứng đầu toàn thành phố được tôn sùng lên ngai vàng lớp trưởng, mà cô nữ sinh đưa cho cậu ta cái khăn tay được chọn làm lớp phó. Thầy chủ nhiệm lại lập tức chỉ huy điều chỉnh chỗ ngồi, ngày đầu tiên học sinh mới đến báo danh có mặt cứ như vậy trôi qua.
Đối với Lương Thiển Thâm mà nói, chuyện vô cùng bất hạnh đã xảy ra, trải qua sự sắp xếp của thầy chủ nhiệm, Tân Tử ngồi xuống phía sau cô.
Dù sao trước kia cùng với người này cũng không có chút quen thuộc mấy, coi như học cùng lớp ba năm, hình như cũng không có gì đồng thời xuất hiện, hoàn toàn không có hiểu biết. Nhưng trong lòng Thiển Thâm vẫn có chút vướng mắc. Mắt Thiển Thâm tràn đầy vẻ khó chịu nhìn Tân Tử đã đi tới chỗ ngồi phía sau, đem cặp sách nặng nề quăng ở trên mặt bàn, bộ dạng lờ đờ ngồi xuống. Ngồi cùng bàn với cô là một nam sinh nhìn qua coi như cũng thuận mắt, cậu ta nhìn thấy Lương Thiển Thâm mặt lập tức đỏ bừng lên, khẩn trương mở miệng bắt chuyện với Thiển Thâm: “Xin chào, mình là Mạc Thiên, sau này mong được chiếu cố nhiều.” Nhất thời, Thiển Thâm cảm thấy bản thân mình đang ở trong địa ngục.
Vài tuần sau khai giảng, mọi người sống yên ổn với nhau, hai lần khảo sát đầu năm Lương Thiển Thâm đều vọt qua mức đạt yêu cầu, mà môn thứ nhất cô xếp sau thằng nhóc kia, ngoại trừ ngữ văn không quá hài lòng, những môn khác đều rất vừa ý. Thấy cô giáo ngạc nhiên nghĩ cậu ta là kỳ tài, càng thêm nể trọng. Thiển Thâm đem bài thi của mình tiện tay nhét vào trong ngăn bàn, khoác cặp sách bên trong không có quyển vở nào lên vai đang cân nhắc xem tối nay nên hẹn ai đi ra ngoài chơi, không ngờ bị thầy chủ nhiệm ngăn lại. Bất đắc dĩ, cô đành phải đi theo thầy chủ nhiệm vào trong văn phòng.
Từ ngày khai giảng đầu tiên, Thiển Thâm liền biết mình sẽ trở thành người lạc loài trong lớp, cô không mặc đồng phục, không đeo huy hiệu trường, tóc dài đến eo được uốn từng lọn to, còn thoáng nhuộm thành màu đỏ sậm, dưới ánh mặt trời từ sự khúc xạ của tia sáng tỏa ra lộng lẫy mê hoặc. Cô không thích đeo kính, đi học không nhìn thấy trên bảng viết gì thì nằm ngủ, bài tập phần lớn là đi chép của bạn cùng bàn, không chép kịp thì đành nộp vở trắng lên. Đến khi kiểm tra không phải cô làm bừa, có thể tính toán một chút, thường thường cô là người đầu tiên nộp bài thi trong lớp, cũng là một trong những học sinh thành tích kém cỏi nhất lớp, mà thành tích kém cũng do mấy học sinh này không phải tự thi vào được, chủ yếu đều là cha mẹ dùng tiền mua vào. Còn nữa, cô vào trong trường không bao lâu rồi cùng hai nam sinh nói chuyện yêu đương, khiến cho hai nam sinh này vì thế mà đánh nhau, Thiển Thâm làm bộ như không phát hiện ra, tiếp tục kết giao với nam sinh khác.
Mặc dù không có vi phạm những điều bị cấm nhất trong trường, nhưng mà mỗi ngày cô đều vi phạm đủ những lỗi nhỏ. Mới khai giảng không đến một tháng, liền có rất nhiều thấy cô giáo đến than phiền với thầy chủ nhiệm ở nơi này, nói lớp học của bọn họ phải quản giáo cho tốt nữ sinh Lương Thiển Thâm này. “Quản giáo” là cái gì? Thiển Thâm cảm thấy cái từ này hết sức buồn cười, trên thế giới này, không ai có thể quản được cô, chỉ là một vài thầy cô giáo ở trường trung học này muốn thu phục cô, quả thực là nói chuyện viển vông.
Quả nhiên, thầy chủ nhiệm gọi cô lên văn phòng bắt đầu khuyên bảo răn dạy một lúc lâu, Thiển Thâm nghe tai trái lọt qua tai phải, có vẻ so với thầy giáo còn bất đắc dĩ hơn. Cuối cùng vị thầy giáo trung niên dạy học hơn hai mươi năm này nói những lời thấm thía: “Trò nên biết mình là học sinh bán chính thức, không có học tịch chính thức, ba mẹ trò tốn nhiều tiền như vậy đưa trò vào đây cũng rất khổ tâm, trò không nên phụ lòng họ.”
Thiển Thâm khẽ cười, cực kì xem thường nói: “Thầy giáo, nhà của chúng em chẳng có gì cả, chỉ có mỗi tiền.”
Từ văn phòng đi ra trở lại phòng học, Thiển Thâm vốn tưởng rằng đã không có người, nhưng mà cô có chút ngạc nhiên phát hiện đèn phòng học vẫn sáng. Hóa ra lớp trưởng đại nhân và lớp phó đại nhân còn ở lại làm hai cái đề tài nghiên cứu thảo luận môn vật lý, Thiển Thâm nghe thấy Tân Tử dùng giọng điệu rất hòa nhã đang giải thích giúp Thiệu Chi Chi đề bài.
Thiển Thâm cười như không cười trở lại chỗ ngồi của mình, cầm cặp sách. Thiệu Chi Chi ngẩng đầu nhìn cô lễ phép nở nụ cười: “Cậu còn chưa về?”
“Uhm, vừa cùng nói chuyện với thầy Lý một chút.”
“Ah, ra là vậy.” Thiệu Chi Chi nở nụ cười, sau đó tiếp tục cúi đầu dùng bút vẻ võng vòng lên trên giấy. Trong quá trình này, ngay cả đầu Tân Tử cũng không có ngẩng lên, cậu ta đợi sau khi Thiệu Chi Chi lần thứ hai đem lực chú ý chuyển tới đề bài, liền mở miệng tiếp tục kiên nhẫn giảng giải. Thiển Thâm trần đầy tức giận nhíu mày, cảnh tượng như vậy làm cho cô nhớ lại trước kia.
Tân Tử là một học sinh rất được mọi người yêu quý, từ tiểu học đi lên cậu ta liên tục làm lớp trưởng. Thành tích của cậu ta thực xuất sắc, mỗi năm đều được khen thưởng ba lần, lớp đạt danh hiệu xuất sắc, cậu ta làm việc cẩn thận tỉ mỉ, mọi việc đều đòi hỏi làm đến mức tốt nhất, chuyện gì qua tay cậu ta đều có thể được xử lí đâu ra đấy. Tính tình cậu ta tuy rằng hướng nội, nhưng hiền lành, chuyện bạn để cho cậu ta giúp đỡ, cậu ta phần lớn sẽ không từ chối. Lúc cậu ta và bạn chào hỏi trên mặt vĩnh viễn sẽ mang theo nụ cười hòa nhã, sau đó cái gương mặt đang có chút khắc khổ khi nhìn vào đề bài kia cũng sẽ trở nên dịu dàng đẹp hơn rất nhiều. Ở trong đám bạn học uy tín của cậu ta cũng cực cao, mọi người gọi cậu ta là lớp trưởng lớp trưởng rất thân thiết. Gần như trong lớp học không ai không thích Tân Tử, cũng không có bạn học nào mà Tân Tử không quý mến. Cũng bởi vì như vậy, Thiển Thâm cảm thấy mình có chút không hợp với mọi người cũng có thể cảm thấy thái độ của Tân Tử đối với cô khác biệt. Tân Tử chưa bao giờ chủ động chào hỏi với cô, có gặp cô nhiều nhất cũng chỉ gật gật đầu tỏ vẻ, sau đó thì mặt không thay đổi chút nào đi qua bên cạnh cô. Nếu không phải vì cô là bạn cũng lớp của cậu ta, Thiển Thâm dường như có thể khẳng định cậu ta sẽ không để ý đến cô.
Thiển Thâm là người không có biết đối nhân xử thế, nhưng sau khi trưởng thành, ý thức khác giới dần được tăng cường cô ý thức được cách đối nhân xử thế của cậu con trai này thật sự rất tốt. Mới đầu cô nghĩ rằng tính tình của Tân Tử kia chỉ như một đứa trẻ, cũng không có để ý nhiều, nhưng mà qua hai năm, loại tình hình này không cải thiện chút nào. Khi cả khối đi sinh hoạt, mười mấy bạn cùng lớp ngồi trên cùng một chiếc xe, Thiển Thâm ở đằng trước vội vàng tự thanh toán tiền xe cho mình, khi Tân Tử ở đằng sau chạy lên hỏi mọi người ai đã thanh toán tiền xe, ai vẫn không đưa, không đưa cậu ta nhất trí sẽ trả. Thiển Thâm đúng lúc đứng bên cạnh cậu ta nói: “Tôi không đưa, ba người ở đằng trước tôi đều đã thanh toán hết rồi.”
Tân Tử dường như không có nghe thấy lời cô nói, hướng về phía mấy người bạn cùng lớp ở phía trước xác nhận lại một lần nữa.
Chỉ cần một lần, người mẫn cảm như Lương Thiển Thâm liền hiểu được, Tân Tử này trong miệng mọi người đều là người tốt, nhưng lớp trưởng tốt này không thích cô.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.