Thử Hỏi Đắng Cay Nông Sâu Thế Nào
Chương 56
Tội Gia Tội
01/06/2015
Người nọ vừa nói xong, trong đầu Thiển Thâm đang nổ đùng đùng, đồng tử màu đen chợt thu nhỏ lại, trong nháy mắt mặt cắt không còn giọt máu, tốc độ tim đập làm cho toàn thân cô có loại cảm giác tê dại hẳn đi.
Đối phương thấy cô không có phản ứng gì, lại ở đầu dây điện thoại bên kia bật cười hai tiếng, giọng nói giống như của loài rắn rết liếm láp nhơ nhớp cuốn lấy bên tai Thiển Thâm: “Chỉ có 500 vạn đối với Lương tiểu thư mà nói hẳn không có vấn đề gì đi, chỉ cần cô đem tiền gửi tới, tôi tự nhiên không tới quấy rầy cuộc sống hạnh phúc mỹ mãn của cô nữa.”
Thiển Thâm cứ nghĩ đi nghĩ lại mãi, cuộc điện thoại xa lạ này thật sự kỳ quặc, những người biết chuyện năm đó có thể đếm được trên đầu ngón tay, ngoại trừ vài người đó ra thì chẳng có ai cô không quen mà biết đến chuyện này, nếu muốn tống tiền thì cần gì phải đợi đến bây giờ mới xuất hiện?
Cuối cùng Thiển Thâm cũng bình tĩnh lại, móng tay gõ gõ lên mặt bàn dường như muốn gãy rời, cô lạnh giọng cười khẽ, giọng nói ra vẻ khinh thường mỉa mai: “Mày cho rằng Lương Thiển Thâm tao là đồ ngu sao, mày nói mày muốn 500 vạn, tao phải cho mày 500 vạn sao? Còn nữa tao thì có cái scandal gì có thể bùng phát, tao khuyên mày nên bảo tao đây chỉ là mày nói đùa thôi, đừng quên tao là luật sư, có tin là tao có thể cho mày vô khám bóc lịch dài hạn hay không!” (Đoạn này mình chém cho căng =)))
Đối phương dường như không quan tâm tới công kích của cô, ngược lại càng thêm ung dung bình tĩnh bắt đầu phân tích lợi và hại cho cô thấy: “Lương tiểu thư, tôi biết cô là luật sư, nhưng tôi cũng thừa biết cô là cháu ngoại nhà họ Tăng, con gái độc nhất của Nghê gia. Scandal của cô tôi cũng biết rất rõ ràng tường tận, nếu tôi đem tin tức này bán ra ngoài, chậc chậc, không biết Tăng Nghê hai nhà sẽ xử lý ra sao đây, cuộc sống hôn nhân hạnh phúc mỹ mãn của cô rồi sẽ như thế nào…”
“Bán ra ngoài?” Thiển Thâm ngửa mặt lên trời cười, bàn tay để lên bên cạnh bàn vừa dùng lực đẩy ghế da lập tức lui về phía sau nửa thước, cô đứng dậy nhìn chằm chằm một tập tài liệu trên bàn, không khách khí nói: “Mày cho rằng mày chỉ nói mấy câu mà tao sẽ tin sao? Mày cũng không nhìn lại mình xem mày được đến đâu, báo giới truyền thông nguyện ý đắc tội với hai nhà Tăng Nghê sao, hay là đem mày hất ra cửa. Tao không có nhiều thời gian nói nhảm với mày, mày tự lo lấy thân đi.”
Không đợi đối phương nói thêm gì, Thiển Thâm lập tức cúp điện thoại, trong phòng im lặng đến mức quỷ dị, chỉ nghe thấy chính tiếng hít thở nặng nề của cô, di động vẫn còn nắm trong tay, cho dù cô có thể cố gắng bình tĩnh đấu tranh từng lời với người nọ, nhưng mà, mồ hôi lạnh bất tri bất giác đã túa khắp toàn thân, lòng bàn tay túa mồ hôi, có cảm giác đang mơ một cơn ác mộng giữa ban ngày.
Lại bấm số điện thoại của người nọ nhìn một lát, chứng minh đây là một người lạ, Thiển Thâm ngã xuống ghế tay chống lên trán để chính mình bình tĩnh lại,kiểm tra lại một lượt nữa những người biết chuyện đó. Người trong Tăng gia ngoại trừ bà ngoại, hai cậu biết ra, anh cả, anh hai và chị cả cũng biết, cả nhà Cảnh Nhiên biết, ‘ông già’ kia cũng biết, Tiểu Bạch và mẹ của anh ta cũng biết, nếu nói là đám người có mặt lúc đó, ông già hẳn đã rửa thật sạch sẽ. Trừ lần đó ra, Thiển Thâm không thể nghĩ ra còn ai biết được chuyện này. Nhưng, nghe giọng điệu của tên kia, dường như rất chắc chắn. Vậy, rốt cuộc là ai đây, hắn chỉ vì tiền ư? Sau khi tỉnh táo suy nghĩ cẩn thận, Thiển Thâm không còn lo lắng như trước nữa, dù sao loại chuyện này không kể đến hắn có thể thật sự dám làm hay không, nhưng hắn không có bằng chứng thì có bao nhiêu người tin lời hắn nói, cô hoàn toàn muốn bắt được hắn đem đi khởi tố để hắn phải quỳ xuống đất cầu xin tha thứ, muốn chết cũng không được.
Nghĩ như vậy, tâm lý Thiển Thâm thoải mái hơn không ít, cảm giác khủng hoảng cũng theo đó mà tan rã, loại vụ án bị người khác tống tiền cô cũng đã từng làm, có hai lần chứng minh đối phương hoàn toàn tự bịa đặt mọi chuyện để tống tiền. Không tới năm phút đồng hồ sau, chuông điện thoại di động lại vang lên, Thiển Thâm đang trầm tư, hoảng sợ thiếu chút nữa nhảy dựng lên. Thiển Thâm dùng tay vỗ ngực đè chặt cảm giác hoảng sợ này xuống, nuốt nước miếng, cầm lấy di động nhìn qua, thoáng thở phào một cái, trên mặt điện thoại viết rõ ràng chữ: Chồng iu. (em lại chém)
“Alo.”
“Đang làm gì thế?” Nơi đầu dây bên đó truyền đến giọng nói giống như một đôi tay ấm áp trong chớp mắt làm thần kinh căng thẳng của cô được yên lòng.
Thiển Thâm nhìn chằm chằm đoạn móng tay gãy, cười nói: “Sửa móng tay.”
Tân Tử không kịp phản ứng, hỏi lại lần nữa: “Sửa móng tay, rảnh rỗi vậy sao? Đã sắp xếp công việc ổn thoả hay chưa, đừng quên tuần sau chúng ta chuẩn bị đi du lịch đó.”
Thiển Thâm gãi gãi cằm, cười ha ha nói: “Không quên, làm sao lại quên được. Anh hiện tại đang giải lao hay sao, có thời gian gọi điện thoại cho em.”
Đầu dây bên kia thoáng im lặng như đang sợ bị mất tự nhiên chậm rãi nói: “Không có gì, chỉ là… đột nhiên muốn nghe giọng nói của em một chút thôi.”
Lời này vừa nói ra, cả hai đầu dây đều im lặng tựa như có một điều gì đó nhóm lên giữa hai người bọn họ.
Qua một lát, Tân Tử lại ho khẽ một tiếng ở đầu dây bên kia, giọng nói của anh có chút quẫn bách: “ANh đi có chút việc, tối này sau khi em đi dự tiệc về anh tới đón em.”
“Tân Tử.” Khi anh đang muốn cúp điện thoại, Thiển Thâm bỗng nhiên gọi anh lại.
“Hả?” Anh dùng giọng mũi, làm cho lòng cô nổi lên tầng tầng cảm giác dịu dàng.
“Cám ơn.” Thiển Thâm nhằm mắt lại. “Cám ơn anh đã gọi điện cho em, em cảm thấy em lại có sức mạnh.”
Tân Tử cười khẽ một tiếng, giọng nói sạch sẽ như ánh mặt trời rạng rỡ ấm áp dễ chịu: “Nói ngốc nghếch gì đó, cứ như vậy nhé.”
Thiển Thâm nhanh chóng vực lại tinh thần, rũ bỏ tạo niệm, bắt tay vào bắt đầu sắp xếp lại vụ kiện trong đầu mình, lật xem tình hình tiến triển công việc gần đây, may mà gần đây cô không có nhận vụ kiện nào mới, nếu không thật sự không thể thoát thân ra được. Đến tận lúc tan sở, Thiển Thâm đã hoàn toàn vùi đầu vào trong công việc, nếu Gia Ny không gõ cửa tiến vào nhắc nhở đã hết giờ làm việc, có lẽ cô sẽ chìm đắm trong sự bận rộn đó đến khuya.
Thiển Thâm nhìn đồng hồ, lập tức đứng lên, sau khi thu dọn qua loa xong, liền nhìn Gia Ny nói: “Chị đi trước, chuyện sáng nay chị dặn em đừng có quên nha, hai ngày nữa chị xin nghỉ vài ngày.”
“Chị lại xin nghỉ, chị đã nghỉ mấy lần rồi còn gì…”
Thiển Thâm véo khuôn mặt tròn nhỏ nhắn của Gia Ny, cười nói: “Hai lần trước là chị bị tai nạn, lần này là nghỉ phép.”
Gia Ny nhăn mặt nhíu mày, quyệt miệng nói: “Chị đi đâu vậy?”
Thiển Thâm mỉm cười đầy ẩn ý nhìn cô, ngón trỏ thon dài lắc lắc trước mặt Gia Ny, phe phẩy: “Đương nhiên là đi tiêu dao khoái hoạt với anh của em rồi.”
Thiển Thâm là một người lười, cho nên dù có xe cô cũng không muốn tự lái, trước kia toàn Tiểu Bạch đưa đi đón về, hiện tại có Tân Tử làm việc này, gần đây Tân Tử bận việc cô liền gọi taxi. Lúc này đúng giờ cao điểm tan tầm, đừng ở đầu đường một hồi lâu vẫn chưa gọi được xe, đúng lúc này di động trong túi xách lại vang lên. Thiển Thâm lấy ra vừa nhìn, là một dãy số xa lạ, nắm ở trong tay chờ nó vang lên năm lần, cô mới chậm chạp nghe máy.
Lúc này, cô nín thở im lặng, chỉ đợi đối phương mở miệng trước.
“Lương tiểu thư, còn nhớ tôi chứ.” Giọng nói trắng giã vẫn không đổi, Thiển Thâm cảm thấy tối nay mình khó mà có thể nuốt nổi cơm.
Cố gắng nhẫn nhịn, Thiển Thâm hạ thấp giọng hung dữ nói: “Tao đã nói rõ với mày rồi, mày còn có chuyện gì nữa.”
“Tôi nghĩ Lương tiểu thư vẫn còn chưa hiểu rõ đi.” Tên kia vẫn giữ làn điệu cổ quái không nhanh không chậm, “Cô thật sự không sợ tôi đem chuyện cô bị người ta… haha, cưỡng gian công bố ra?”
Nghe được hai chữ cưỡng gian, toàn thân Thiển Thâm run rẩy theo phản xạ, vô cùng ghê tởm.
Người nó lại tiếp tục nói: “Nếu để cho mọi người biết đại luật sư xinh đẹp chuyên nhận các vụ án hiếp dâm lại chính là người đã từng bị cưỡng gian, nếu là tôi, chắc tôi không còn mặt mũi để nhìn ai nữa mất.”
“Mày dám, mày cứ thử xem!”
Thiển Thâm không chút do dự cụp điện thoại, cô hận nhất chính là loại người đã biết người khác bị thương còn thừa dịp ăn hôi đánh thêm mấy cái, nếu cứ chiều theo ý loại bại hoại như thế, nghe lệnh mà làm, quả thật quá ngu xuẩn, loại chuyện này cô cực kì rõ ràng, có lần đầu tiên sẽ có lần thứ hai, có lần thứ hai sẽ có lần thứ ba. Bọn chúng sẽ giống như quỷ hút máu bám chặt lấy bạn, đến lúc bạn không còn cách nào có thể thoả mãn dục vọng tà ác của chúng nữa.
Nhưng, vì muốn tránh tai hoạ ngầm, cô muốn tìm Tiểu Quai thương lượng một chút, chuyện này cô không muốn để cho mọi người cùng biết, xem có thể bảo Tiểu Quai âm thầm tìm ra người này hay không thôi.
Thiển Thâm vừa nghĩ như vậy, vừa bắt xe phóng tới bữa tiệc.
Hai ngày nay, Tân Tử chỉ chăm chú kiểm tra các khoản của công ty, mơ hồ cảm thấy được có chút kì quái, nhưng gọi kế toán đến hỏi một lượt lại không phát hiện ra vấn đề. Mạc Thiên đối với chuyện có người âm thầm thu mua cổ phần của công ty truy xét thật lâu, nhưng đối phương vô cùng cảnh giác, dường như nhận thấy đang có người điều tra y, vì thế lập tức dừng lại toàn bộ hành động, biến mất trong biển người mênh mông, tan biến vào hư không.
Mạc Thiên lần này cảm thấy rất chán nản, tự trách bản thân trước mặt Tân Tử nửa ngày, nói là do mình không đủ bình tĩnh, mắt thấy sắp bắt được, lại để cho đối phương chuồn mất, bắt trượt. Tân Tử không cho rằng như vậy, có một số việc anh không nói cho Mạc Thiên biết, nhưng chính trong lòng anh vô cũng rõ ràng. Cái bọn họ phải đối mặt, hoặc nói trắng ra là, là anh phải đối mặt, là thứ không thể nhìn thấy đầu, không thể thấy hết được thế lực cường đại, khoảng cách xa như vậy, anh cũng có thể cảm giác được cỗ lực kia mơ hồ phát ra áp lực vô hình có thể giết người, giống như chỉ cần anh cử động một chút, một giây sau liền bị tan xương nát thịt.
Loại cảm giác này không phải mới chỉ ngày một ngày hai, có người muốn anh “Chết”.
“Tân Tử?” Mạc Thiên thấy Tân Tử nhíu mày hồi lâu vẫn không nói tiếng nào, vẻ mặt lạnh lùng muốn doạ người, tàn thuốc trong tay đều đã cháy hết, cậu ta vẫn không hề có phản ứng, vì thế anh hơi quan tâm gọi cậu ta một tiếng.
Tân Tử vừa mới hoàn hồn, ngón tay đã bị tàn thuốc cháy tới cuối bốc nóng lên hầm hập, anh vung tay, vội vàng dập tắt tàn thuốc, xin lỗi nhìn Mạc Thiên cười: “Ngại quá, vừa rồi thất thần.”
Mạc Thiên mờ mịt thở dài, lắc đầu: “Không sao, trong khoảng thời gian này cậu cực khổ nhất, mà tôi lại không có cách gì giúp đỡ.”
Tân Tử đứng dậy vòng qua bàn làm việc đến bên cạnh cậu ta vỗ vỗ vai, không nhìn được cao giọng một chút: “Uể oải như vậy làm gì, nhớ ngày đó khi chúng ta bắt đầu gây dựng sự nghiệp so với hiện tại còn gian nan khó khăn hơn gấp trăm lần, khi đó còn vượt qua được, hiện tại đã tính là gì? Còn nữa…” Tân Tử cong khoé môi lên, ánh mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng: “Cho dù ngã xuống, chỉ cần tiếp tục đứng lên là được.”
Những lời này, dường như anh đang tự nói cho mình nghe.
Mạc Thiên mặc dù vẫn còn buồn bực, nhưng mà lúc đi ra đã không còn ủ rũ như khi đi tới nữa. Tân Tử tựa lưng vào ghế sô pha không làm gì cả, chỉ yên lặng hút thuốc. Đối với thuốc lá, anh hiểu được cần phải khống chế bản thân, tuyệt đối không nghiện, chỉ khi xã giao ngẫu nhiên hút qua hai điếu, cho dù gần đây tương đối nhiều chuyện phiền lòng, anh cũng chỉ hút trong công ty, thong thả chậm rãi, ở trước mặt Thiển Thâm từ trước cho tới giờ anh đều không hề hút thuốc lá.
Chợt nhớ tới hôm qua lúc tâm tình tồi tệ nhất anh gọi điện thoại cho cô ấy, cô ấy nói anh cho cô ấy sức mạnh, lúc ấy anh chỉ cảm thấy sóng trong lòng bắt đầu rạo rực, thật ra, phải nói cô ấy cho anh sức mạnh mới đúng. Đối mặt với tương lai mù mịt không hề biết trước sẽ thế nào kia, chỉ cần nghe thấy giọng nói của cô ấy, nhìn thấy nụ cười của cô ấy, anh đã cảm thấy cả người tràn ngập sức mạnh, cho dù anh có bị đánh ngã sấp người không ngóc đầu lên được, nhưng chỉ cần cô ấy ở bên cạnh anh, như vậy, anh có thể đứng lên vô số lần.
Đang nghĩ như vậy, tiếng gõ cửa bên ngoài vang lên, giọng cô thư kí vang lên: “Ngài có bưu phẩm gửi tới.”
Bưu phẩm gửi cho anh? Tân Tử sửng sốt, một lát sau nói: “Mang vào đây.”
Cô thư ký sau khi đem gói đồ vào xong liền lui ra ngoài, Tân Tử cầm ở trong tay suy nghĩ một chút, rất nhẹ, lại nhìn tên người gửi đồ, nặc danh.
Tân Tử lại nhìn nó một lúc, bắt đầu cẩn thận mở ra, có điều mở ra một tầng bên trong lại còn một tầng nữa, tiếp tục bên trong lại vẫn còn có một tầng nữa, tất cả lung tung lộn xộn, cuối cùng cũng lộ ra một phong thư lớn màu vàng đất, trên bì thư vẫn như trước không có bất kì chữ cái nào.
Anh men theo cạnh bìa xé mở phong thư, từ bên trong rơi xuống lộ ra một thờ báo. Tân Tử nhặt tờ báo lên mở ra đọc một chút, trong tay không phải là mấy tờ báo của các đô thị lớn hay là bản tin buổi chiều, mà hoá ra là một tờ báo lá cải nhỏ của địa phương xa xôi nào đó. Tân Tử nhíu nhíu mày, không biết là người nào nhàn rỗi lại đi tặng cho anh tờ báo này.
Nhưng mà, bức tranh ở góc dưới bên trái tờ báo dùng bút lông màu đỏ đánh dấu rất to lại hấp dẫn sự chú ý của anh, anh đem tờ báo lên lật ra, cầm lên nhìn cho kỹ rồi lại nhìn hàng chữ tiêu đề.
Trong giây lát, sắc mặt Tân Tử trắng bệch, cả người cầm tờ báo nhìn vẫn không nhúc nhích, ngón tay nắm tờ báo dường như đã biến đổi hình dạng, khớp xương trở nên trắng bệch.
Cô thư ký ở gian ngoài đang ở trên mạng QQ tán gẫu, đang nói vô cũng hứng khởi thì thấy chủ tịch gần như là xô cửa mà ra, bước chân loạng choạng vọt tới trước mặt mình, nhìn mặt trắng như tờ giấy, ngay cả môi cũng mất đi huyết sắc.
Cô thư ký sợ tới mức quên mất đang chat chit, chỉ biết ngơ ngác nhìn chủ tịch Tân: “Chủ tịch… có… có chuyện gì không?”
“Cái này.” Tân Tử chỉ vào tờ giấy bọc gói đồ, giọng nói run rẩy: “Ai đưa tới?”
Có phải cô đã phạm sai lầm gì hay không, cô thư ký buồn rầu lắc đầu: “Tôi không biết… vừa có một người đàn ông đội mũ lưỡi trai tự xưng là nhân viên công ty chuyển phát nhanh…”
“Anh ta đi bao lâu rồi?”
“Cũng một lúc rồi.” Cô thư ký quan sát sắc mặt chủ tịch, cẩn thận hỏi: “Chủ tịch, có vấn đề gì sao?”
“Không có việc gì… không có việc gì…” Tân Tử hồn xiêu phách lạc khoát khoát tay.
Cô thư ký có chút bận tâm nhìn Tân Tử trở về phòng, lại không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, chẳng lẽ thật sự là do gói đồ kia xảy ra vấn đề gì? Cô chưa từng thấy chủ tịch có bộ dạng mất hồn giống như ngày hôm nay.
Cửa ban công từ từ đóng lại, Tân Tử ngây ngẩn đứng ở trước bản làm việc, trên mặt bàn là một tờ báo đã bị lật đi lật lại nhiều lần.
Nhưng mà, trên mặt bức tranh bị đánh dấu đỏ kia còn có thể lờ mờ nhìn thấy được: Thiên kim tiểu thư của một nhà giàu tám năm trước bị cưỡng hiếp, tin tức được người biết chuyện cung cấp.
Ở ngay chính giữa hàng chữ cuối cùng còn lộ ra một tờ giấy, trên mặt là một địa chỉ trang web, có chữ viết bằng máy tính: Trên mạng càng đặc sắc.
“Thiển Thiển…”
Đối phương thấy cô không có phản ứng gì, lại ở đầu dây điện thoại bên kia bật cười hai tiếng, giọng nói giống như của loài rắn rết liếm láp nhơ nhớp cuốn lấy bên tai Thiển Thâm: “Chỉ có 500 vạn đối với Lương tiểu thư mà nói hẳn không có vấn đề gì đi, chỉ cần cô đem tiền gửi tới, tôi tự nhiên không tới quấy rầy cuộc sống hạnh phúc mỹ mãn của cô nữa.”
Thiển Thâm cứ nghĩ đi nghĩ lại mãi, cuộc điện thoại xa lạ này thật sự kỳ quặc, những người biết chuyện năm đó có thể đếm được trên đầu ngón tay, ngoại trừ vài người đó ra thì chẳng có ai cô không quen mà biết đến chuyện này, nếu muốn tống tiền thì cần gì phải đợi đến bây giờ mới xuất hiện?
Cuối cùng Thiển Thâm cũng bình tĩnh lại, móng tay gõ gõ lên mặt bàn dường như muốn gãy rời, cô lạnh giọng cười khẽ, giọng nói ra vẻ khinh thường mỉa mai: “Mày cho rằng Lương Thiển Thâm tao là đồ ngu sao, mày nói mày muốn 500 vạn, tao phải cho mày 500 vạn sao? Còn nữa tao thì có cái scandal gì có thể bùng phát, tao khuyên mày nên bảo tao đây chỉ là mày nói đùa thôi, đừng quên tao là luật sư, có tin là tao có thể cho mày vô khám bóc lịch dài hạn hay không!” (Đoạn này mình chém cho căng =)))
Đối phương dường như không quan tâm tới công kích của cô, ngược lại càng thêm ung dung bình tĩnh bắt đầu phân tích lợi và hại cho cô thấy: “Lương tiểu thư, tôi biết cô là luật sư, nhưng tôi cũng thừa biết cô là cháu ngoại nhà họ Tăng, con gái độc nhất của Nghê gia. Scandal của cô tôi cũng biết rất rõ ràng tường tận, nếu tôi đem tin tức này bán ra ngoài, chậc chậc, không biết Tăng Nghê hai nhà sẽ xử lý ra sao đây, cuộc sống hôn nhân hạnh phúc mỹ mãn của cô rồi sẽ như thế nào…”
“Bán ra ngoài?” Thiển Thâm ngửa mặt lên trời cười, bàn tay để lên bên cạnh bàn vừa dùng lực đẩy ghế da lập tức lui về phía sau nửa thước, cô đứng dậy nhìn chằm chằm một tập tài liệu trên bàn, không khách khí nói: “Mày cho rằng mày chỉ nói mấy câu mà tao sẽ tin sao? Mày cũng không nhìn lại mình xem mày được đến đâu, báo giới truyền thông nguyện ý đắc tội với hai nhà Tăng Nghê sao, hay là đem mày hất ra cửa. Tao không có nhiều thời gian nói nhảm với mày, mày tự lo lấy thân đi.”
Không đợi đối phương nói thêm gì, Thiển Thâm lập tức cúp điện thoại, trong phòng im lặng đến mức quỷ dị, chỉ nghe thấy chính tiếng hít thở nặng nề của cô, di động vẫn còn nắm trong tay, cho dù cô có thể cố gắng bình tĩnh đấu tranh từng lời với người nọ, nhưng mà, mồ hôi lạnh bất tri bất giác đã túa khắp toàn thân, lòng bàn tay túa mồ hôi, có cảm giác đang mơ một cơn ác mộng giữa ban ngày.
Lại bấm số điện thoại của người nọ nhìn một lát, chứng minh đây là một người lạ, Thiển Thâm ngã xuống ghế tay chống lên trán để chính mình bình tĩnh lại,kiểm tra lại một lượt nữa những người biết chuyện đó. Người trong Tăng gia ngoại trừ bà ngoại, hai cậu biết ra, anh cả, anh hai và chị cả cũng biết, cả nhà Cảnh Nhiên biết, ‘ông già’ kia cũng biết, Tiểu Bạch và mẹ của anh ta cũng biết, nếu nói là đám người có mặt lúc đó, ông già hẳn đã rửa thật sạch sẽ. Trừ lần đó ra, Thiển Thâm không thể nghĩ ra còn ai biết được chuyện này. Nhưng, nghe giọng điệu của tên kia, dường như rất chắc chắn. Vậy, rốt cuộc là ai đây, hắn chỉ vì tiền ư? Sau khi tỉnh táo suy nghĩ cẩn thận, Thiển Thâm không còn lo lắng như trước nữa, dù sao loại chuyện này không kể đến hắn có thể thật sự dám làm hay không, nhưng hắn không có bằng chứng thì có bao nhiêu người tin lời hắn nói, cô hoàn toàn muốn bắt được hắn đem đi khởi tố để hắn phải quỳ xuống đất cầu xin tha thứ, muốn chết cũng không được.
Nghĩ như vậy, tâm lý Thiển Thâm thoải mái hơn không ít, cảm giác khủng hoảng cũng theo đó mà tan rã, loại vụ án bị người khác tống tiền cô cũng đã từng làm, có hai lần chứng minh đối phương hoàn toàn tự bịa đặt mọi chuyện để tống tiền. Không tới năm phút đồng hồ sau, chuông điện thoại di động lại vang lên, Thiển Thâm đang trầm tư, hoảng sợ thiếu chút nữa nhảy dựng lên. Thiển Thâm dùng tay vỗ ngực đè chặt cảm giác hoảng sợ này xuống, nuốt nước miếng, cầm lấy di động nhìn qua, thoáng thở phào một cái, trên mặt điện thoại viết rõ ràng chữ: Chồng iu. (em lại chém)
“Alo.”
“Đang làm gì thế?” Nơi đầu dây bên đó truyền đến giọng nói giống như một đôi tay ấm áp trong chớp mắt làm thần kinh căng thẳng của cô được yên lòng.
Thiển Thâm nhìn chằm chằm đoạn móng tay gãy, cười nói: “Sửa móng tay.”
Tân Tử không kịp phản ứng, hỏi lại lần nữa: “Sửa móng tay, rảnh rỗi vậy sao? Đã sắp xếp công việc ổn thoả hay chưa, đừng quên tuần sau chúng ta chuẩn bị đi du lịch đó.”
Thiển Thâm gãi gãi cằm, cười ha ha nói: “Không quên, làm sao lại quên được. Anh hiện tại đang giải lao hay sao, có thời gian gọi điện thoại cho em.”
Đầu dây bên kia thoáng im lặng như đang sợ bị mất tự nhiên chậm rãi nói: “Không có gì, chỉ là… đột nhiên muốn nghe giọng nói của em một chút thôi.”
Lời này vừa nói ra, cả hai đầu dây đều im lặng tựa như có một điều gì đó nhóm lên giữa hai người bọn họ.
Qua một lát, Tân Tử lại ho khẽ một tiếng ở đầu dây bên kia, giọng nói của anh có chút quẫn bách: “ANh đi có chút việc, tối này sau khi em đi dự tiệc về anh tới đón em.”
“Tân Tử.” Khi anh đang muốn cúp điện thoại, Thiển Thâm bỗng nhiên gọi anh lại.
“Hả?” Anh dùng giọng mũi, làm cho lòng cô nổi lên tầng tầng cảm giác dịu dàng.
“Cám ơn.” Thiển Thâm nhằm mắt lại. “Cám ơn anh đã gọi điện cho em, em cảm thấy em lại có sức mạnh.”
Tân Tử cười khẽ một tiếng, giọng nói sạch sẽ như ánh mặt trời rạng rỡ ấm áp dễ chịu: “Nói ngốc nghếch gì đó, cứ như vậy nhé.”
Thiển Thâm nhanh chóng vực lại tinh thần, rũ bỏ tạo niệm, bắt tay vào bắt đầu sắp xếp lại vụ kiện trong đầu mình, lật xem tình hình tiến triển công việc gần đây, may mà gần đây cô không có nhận vụ kiện nào mới, nếu không thật sự không thể thoát thân ra được. Đến tận lúc tan sở, Thiển Thâm đã hoàn toàn vùi đầu vào trong công việc, nếu Gia Ny không gõ cửa tiến vào nhắc nhở đã hết giờ làm việc, có lẽ cô sẽ chìm đắm trong sự bận rộn đó đến khuya.
Thiển Thâm nhìn đồng hồ, lập tức đứng lên, sau khi thu dọn qua loa xong, liền nhìn Gia Ny nói: “Chị đi trước, chuyện sáng nay chị dặn em đừng có quên nha, hai ngày nữa chị xin nghỉ vài ngày.”
“Chị lại xin nghỉ, chị đã nghỉ mấy lần rồi còn gì…”
Thiển Thâm véo khuôn mặt tròn nhỏ nhắn của Gia Ny, cười nói: “Hai lần trước là chị bị tai nạn, lần này là nghỉ phép.”
Gia Ny nhăn mặt nhíu mày, quyệt miệng nói: “Chị đi đâu vậy?”
Thiển Thâm mỉm cười đầy ẩn ý nhìn cô, ngón trỏ thon dài lắc lắc trước mặt Gia Ny, phe phẩy: “Đương nhiên là đi tiêu dao khoái hoạt với anh của em rồi.”
Thiển Thâm là một người lười, cho nên dù có xe cô cũng không muốn tự lái, trước kia toàn Tiểu Bạch đưa đi đón về, hiện tại có Tân Tử làm việc này, gần đây Tân Tử bận việc cô liền gọi taxi. Lúc này đúng giờ cao điểm tan tầm, đừng ở đầu đường một hồi lâu vẫn chưa gọi được xe, đúng lúc này di động trong túi xách lại vang lên. Thiển Thâm lấy ra vừa nhìn, là một dãy số xa lạ, nắm ở trong tay chờ nó vang lên năm lần, cô mới chậm chạp nghe máy.
Lúc này, cô nín thở im lặng, chỉ đợi đối phương mở miệng trước.
“Lương tiểu thư, còn nhớ tôi chứ.” Giọng nói trắng giã vẫn không đổi, Thiển Thâm cảm thấy tối nay mình khó mà có thể nuốt nổi cơm.
Cố gắng nhẫn nhịn, Thiển Thâm hạ thấp giọng hung dữ nói: “Tao đã nói rõ với mày rồi, mày còn có chuyện gì nữa.”
“Tôi nghĩ Lương tiểu thư vẫn còn chưa hiểu rõ đi.” Tên kia vẫn giữ làn điệu cổ quái không nhanh không chậm, “Cô thật sự không sợ tôi đem chuyện cô bị người ta… haha, cưỡng gian công bố ra?”
Nghe được hai chữ cưỡng gian, toàn thân Thiển Thâm run rẩy theo phản xạ, vô cùng ghê tởm.
Người nó lại tiếp tục nói: “Nếu để cho mọi người biết đại luật sư xinh đẹp chuyên nhận các vụ án hiếp dâm lại chính là người đã từng bị cưỡng gian, nếu là tôi, chắc tôi không còn mặt mũi để nhìn ai nữa mất.”
“Mày dám, mày cứ thử xem!”
Thiển Thâm không chút do dự cụp điện thoại, cô hận nhất chính là loại người đã biết người khác bị thương còn thừa dịp ăn hôi đánh thêm mấy cái, nếu cứ chiều theo ý loại bại hoại như thế, nghe lệnh mà làm, quả thật quá ngu xuẩn, loại chuyện này cô cực kì rõ ràng, có lần đầu tiên sẽ có lần thứ hai, có lần thứ hai sẽ có lần thứ ba. Bọn chúng sẽ giống như quỷ hút máu bám chặt lấy bạn, đến lúc bạn không còn cách nào có thể thoả mãn dục vọng tà ác của chúng nữa.
Nhưng, vì muốn tránh tai hoạ ngầm, cô muốn tìm Tiểu Quai thương lượng một chút, chuyện này cô không muốn để cho mọi người cùng biết, xem có thể bảo Tiểu Quai âm thầm tìm ra người này hay không thôi.
Thiển Thâm vừa nghĩ như vậy, vừa bắt xe phóng tới bữa tiệc.
Hai ngày nay, Tân Tử chỉ chăm chú kiểm tra các khoản của công ty, mơ hồ cảm thấy được có chút kì quái, nhưng gọi kế toán đến hỏi một lượt lại không phát hiện ra vấn đề. Mạc Thiên đối với chuyện có người âm thầm thu mua cổ phần của công ty truy xét thật lâu, nhưng đối phương vô cùng cảnh giác, dường như nhận thấy đang có người điều tra y, vì thế lập tức dừng lại toàn bộ hành động, biến mất trong biển người mênh mông, tan biến vào hư không.
Mạc Thiên lần này cảm thấy rất chán nản, tự trách bản thân trước mặt Tân Tử nửa ngày, nói là do mình không đủ bình tĩnh, mắt thấy sắp bắt được, lại để cho đối phương chuồn mất, bắt trượt. Tân Tử không cho rằng như vậy, có một số việc anh không nói cho Mạc Thiên biết, nhưng chính trong lòng anh vô cũng rõ ràng. Cái bọn họ phải đối mặt, hoặc nói trắng ra là, là anh phải đối mặt, là thứ không thể nhìn thấy đầu, không thể thấy hết được thế lực cường đại, khoảng cách xa như vậy, anh cũng có thể cảm giác được cỗ lực kia mơ hồ phát ra áp lực vô hình có thể giết người, giống như chỉ cần anh cử động một chút, một giây sau liền bị tan xương nát thịt.
Loại cảm giác này không phải mới chỉ ngày một ngày hai, có người muốn anh “Chết”.
“Tân Tử?” Mạc Thiên thấy Tân Tử nhíu mày hồi lâu vẫn không nói tiếng nào, vẻ mặt lạnh lùng muốn doạ người, tàn thuốc trong tay đều đã cháy hết, cậu ta vẫn không hề có phản ứng, vì thế anh hơi quan tâm gọi cậu ta một tiếng.
Tân Tử vừa mới hoàn hồn, ngón tay đã bị tàn thuốc cháy tới cuối bốc nóng lên hầm hập, anh vung tay, vội vàng dập tắt tàn thuốc, xin lỗi nhìn Mạc Thiên cười: “Ngại quá, vừa rồi thất thần.”
Mạc Thiên mờ mịt thở dài, lắc đầu: “Không sao, trong khoảng thời gian này cậu cực khổ nhất, mà tôi lại không có cách gì giúp đỡ.”
Tân Tử đứng dậy vòng qua bàn làm việc đến bên cạnh cậu ta vỗ vỗ vai, không nhìn được cao giọng một chút: “Uể oải như vậy làm gì, nhớ ngày đó khi chúng ta bắt đầu gây dựng sự nghiệp so với hiện tại còn gian nan khó khăn hơn gấp trăm lần, khi đó còn vượt qua được, hiện tại đã tính là gì? Còn nữa…” Tân Tử cong khoé môi lên, ánh mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng: “Cho dù ngã xuống, chỉ cần tiếp tục đứng lên là được.”
Những lời này, dường như anh đang tự nói cho mình nghe.
Mạc Thiên mặc dù vẫn còn buồn bực, nhưng mà lúc đi ra đã không còn ủ rũ như khi đi tới nữa. Tân Tử tựa lưng vào ghế sô pha không làm gì cả, chỉ yên lặng hút thuốc. Đối với thuốc lá, anh hiểu được cần phải khống chế bản thân, tuyệt đối không nghiện, chỉ khi xã giao ngẫu nhiên hút qua hai điếu, cho dù gần đây tương đối nhiều chuyện phiền lòng, anh cũng chỉ hút trong công ty, thong thả chậm rãi, ở trước mặt Thiển Thâm từ trước cho tới giờ anh đều không hề hút thuốc lá.
Chợt nhớ tới hôm qua lúc tâm tình tồi tệ nhất anh gọi điện thoại cho cô ấy, cô ấy nói anh cho cô ấy sức mạnh, lúc ấy anh chỉ cảm thấy sóng trong lòng bắt đầu rạo rực, thật ra, phải nói cô ấy cho anh sức mạnh mới đúng. Đối mặt với tương lai mù mịt không hề biết trước sẽ thế nào kia, chỉ cần nghe thấy giọng nói của cô ấy, nhìn thấy nụ cười của cô ấy, anh đã cảm thấy cả người tràn ngập sức mạnh, cho dù anh có bị đánh ngã sấp người không ngóc đầu lên được, nhưng chỉ cần cô ấy ở bên cạnh anh, như vậy, anh có thể đứng lên vô số lần.
Đang nghĩ như vậy, tiếng gõ cửa bên ngoài vang lên, giọng cô thư kí vang lên: “Ngài có bưu phẩm gửi tới.”
Bưu phẩm gửi cho anh? Tân Tử sửng sốt, một lát sau nói: “Mang vào đây.”
Cô thư ký sau khi đem gói đồ vào xong liền lui ra ngoài, Tân Tử cầm ở trong tay suy nghĩ một chút, rất nhẹ, lại nhìn tên người gửi đồ, nặc danh.
Tân Tử lại nhìn nó một lúc, bắt đầu cẩn thận mở ra, có điều mở ra một tầng bên trong lại còn một tầng nữa, tiếp tục bên trong lại vẫn còn có một tầng nữa, tất cả lung tung lộn xộn, cuối cùng cũng lộ ra một phong thư lớn màu vàng đất, trên bì thư vẫn như trước không có bất kì chữ cái nào.
Anh men theo cạnh bìa xé mở phong thư, từ bên trong rơi xuống lộ ra một thờ báo. Tân Tử nhặt tờ báo lên mở ra đọc một chút, trong tay không phải là mấy tờ báo của các đô thị lớn hay là bản tin buổi chiều, mà hoá ra là một tờ báo lá cải nhỏ của địa phương xa xôi nào đó. Tân Tử nhíu nhíu mày, không biết là người nào nhàn rỗi lại đi tặng cho anh tờ báo này.
Nhưng mà, bức tranh ở góc dưới bên trái tờ báo dùng bút lông màu đỏ đánh dấu rất to lại hấp dẫn sự chú ý của anh, anh đem tờ báo lên lật ra, cầm lên nhìn cho kỹ rồi lại nhìn hàng chữ tiêu đề.
Trong giây lát, sắc mặt Tân Tử trắng bệch, cả người cầm tờ báo nhìn vẫn không nhúc nhích, ngón tay nắm tờ báo dường như đã biến đổi hình dạng, khớp xương trở nên trắng bệch.
Cô thư ký ở gian ngoài đang ở trên mạng QQ tán gẫu, đang nói vô cũng hứng khởi thì thấy chủ tịch gần như là xô cửa mà ra, bước chân loạng choạng vọt tới trước mặt mình, nhìn mặt trắng như tờ giấy, ngay cả môi cũng mất đi huyết sắc.
Cô thư ký sợ tới mức quên mất đang chat chit, chỉ biết ngơ ngác nhìn chủ tịch Tân: “Chủ tịch… có… có chuyện gì không?”
“Cái này.” Tân Tử chỉ vào tờ giấy bọc gói đồ, giọng nói run rẩy: “Ai đưa tới?”
Có phải cô đã phạm sai lầm gì hay không, cô thư ký buồn rầu lắc đầu: “Tôi không biết… vừa có một người đàn ông đội mũ lưỡi trai tự xưng là nhân viên công ty chuyển phát nhanh…”
“Anh ta đi bao lâu rồi?”
“Cũng một lúc rồi.” Cô thư ký quan sát sắc mặt chủ tịch, cẩn thận hỏi: “Chủ tịch, có vấn đề gì sao?”
“Không có việc gì… không có việc gì…” Tân Tử hồn xiêu phách lạc khoát khoát tay.
Cô thư ký có chút bận tâm nhìn Tân Tử trở về phòng, lại không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, chẳng lẽ thật sự là do gói đồ kia xảy ra vấn đề gì? Cô chưa từng thấy chủ tịch có bộ dạng mất hồn giống như ngày hôm nay.
Cửa ban công từ từ đóng lại, Tân Tử ngây ngẩn đứng ở trước bản làm việc, trên mặt bàn là một tờ báo đã bị lật đi lật lại nhiều lần.
Nhưng mà, trên mặt bức tranh bị đánh dấu đỏ kia còn có thể lờ mờ nhìn thấy được: Thiên kim tiểu thư của một nhà giàu tám năm trước bị cưỡng hiếp, tin tức được người biết chuyện cung cấp.
Ở ngay chính giữa hàng chữ cuối cùng còn lộ ra một tờ giấy, trên mặt là một địa chỉ trang web, có chữ viết bằng máy tính: Trên mạng càng đặc sắc.
“Thiển Thiển…”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.