Quyển 3 - Chương 53: 47: Người yêu chưa đủ tuổi
Tĩnh Quan
07/06/2016
"Lý Sát, bọn họ không phải sư nhân thuộc dòng lai nhân hoàng tộc." Tây
Mã Khắc tử tước kiên nhẫn giải thích giúp tên nhà quê hắn: "Bọn họ là
tộc chư hầu của Ốc Nhĩ Phu tộc, gọi là Đạo Cách tộc Cẩu đầu nhân."
"Cẩu đầu nhân?" Lưu Chấn Hám cùng bọn hùng miêu võ sĩ kinh ngạc nhìn kỹ lại bọn tráng hán đó, mặc dù dinh dưỡng kém hiện lên gương mặt vàng vọt, nhưng nhìn học chẳng giống cẩu đầu nhân là bao.
Chẳng lẽ chiến sĩ của Bỉ Mông thú nhân đều có khổ người to lớn như thế này? Lưu Chấn Hám thầm lẩm bẩm. Truyện "Thú Huyết Phi Đằng " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
"Lý Sát, đạo cách tộc cẩu đầu nhân đều là những kẻ du mục nhu nhược." Hải Luân sợ Lưu Chấn Hám hỏi những điều kỳ quái khiến thúc thúc nổi lên lòng nghi ngờ, vội vả giành đáp trước.
"Là ngao nhân (người chó ngao) a!" Lưu Chấn Hám chợt ngớ người, hèn gì bọn họ giống như sư tử.
"Đạo cách tộc cẩu đầu nhân chỉ có mang thai sinh chín đứa con mới có thể có một ngao nhân. Thể cách của ngao nhân trong Bỉ Mông thú nhân được gọi là xuất quần bạt tụy. Một Ngao nhân thậm chí có thể dễ dàng đánh ngã tông chủ của mình - một người sói Ốc nhĩ phu." Tây Mã Khắc tử tước lại giải thích tiếp dẫn gã nhà quê ra khỏi đám khói mờ mịt.
"Bọn họ phạm phải tội gì?" Cố Đức ồm ồm hỏi.
"Tội danh của bọn chúng là dụ chế." Tây Mã Khác tử tước tiếc rẻ nhún vai đáp: "Ai bảo quốc vương của chúng ta là Lai nhân tộc? Ai bảo những Ngao nhân này có bộ dạng rất giống với hoàn tộc của chúng ta làm chi? Bọn họ không hề phạm tội, nhưng do tướng tá của họ, nên phải bị tội."
"Thiệt là xui xẻo." Cổ Đức có chút tiếc rẻ nhìn đám Ngao nhân.
"Bọn họ chỉ có thể trong thời gian chiến tranh bạo phát, báo danh tham gia đội xung phong, sau đó sống còn rồi mới có thể thoát khỏi tội dạnh của mình, đó là điều đáng tiếc." Tây Mã Khắc tử tước lắc đầu.
"Đi mau lên, thúc thúc..." Hải Luân nũng nịu nói: "Bụng cháu đói lắm rồi..."
"Đi đây đi đây..." Tây Mã Khắc tử tước phất phất tay: "Cháu gái thân yêu của ta, ta sẽ vì cháu mà khui bình rượu tốt cất trữ lâu năm rồi!"
......o0o......
Những người dưới trướng của Lưu Chấn Hám có sức an khiến cho bọn đầu bếp Thất Cách tộc nhíu mày nhăn mặt. Chỉ một nhóm người của họ mà tiêu thụ hết một lượng đáng kể lương thực tồn trữ cho rất nhiều người nơi đây.
Nhất là cái con Sương tuyết bì khâu thú kia, một cái bụng nhỏ nhỏ như thế mà như thông ra biển lớn, ăn bao nhiêu cũng không đủ.
Những con la toa thú nuôi lấy thịt bị giết một lúc hết bảy con, mới có thể trám đầy bụng bọn người mới đến.
Tây Mã Khắc tử tước cũng cảm giác được những người này có năng lực tiêu hao thật khủng bố, lão cảm tiền bạc tích lũy nhỏ nhoi của mình sẽ sớm bị hủy về tay họ mất rồi.
Lưu Chấn Hám là người thông minh, đem thanh loan đao ra, moi hết bốn viên bảo thạch trên đó đưa hết cho Tây Mã Khắc tử tước đại nhân. Truyện "Thú Huyết Phi Đằng " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
"Những bảo thạch này coi như là phí cơm nước của chúng tôi." Lưu Chấn Hám rất thành khẩn nói. Hắn nghĩ, nếu như đối phương có chút cử chỉ chối từ, thì hắn không sẽ gắng gượng mà thu hồi lại vậy.
"Rất vui đã phục vụ cho ngài!" Lão phúc khắc tư trung niên ấy chẳng thèm nhìn nửa con mắt, thu hết tất cả!
Âu bỉ tư lạp kỳ! Lưu Chấn Hám bấm mạnh vào đùi mình, sao lại quên cái lão quỷ này chính là một tên Phúc Khắc Tư tối thông minh chứ!
"Lý Sát tiên sinh tôn kính, bước tiếp theo của ngài là đến Thầm Miếu tham gia khảo hạch tế tự, hay là tiếp tục cuộc mạo hiểm của ngài?" Tây Mã Khắc tử tước cho triệu đến một vị quản gia hồ tộc, đưa bảo thạch cho y mang đi.
"Đương nhiên là tham gia tế tự khảo hạch rồi." Hải Luân quấn chặt lấy tay Lưu Chấn Hám, ngước mặt nói: "Lý Sát nhất định sẽ trở thành vị Duy an tát mãn trẻ nhất trong vương quốc, nói không chừng còn có khả năng làm chủ tế nữa à!"
"Ta cũng nghĩ như thế." Ngưng Ngọc gật đầu cười.
Ba người nhìn nhau cười, trong khi đó Ngải Vi Nhĩ lại nép người sang một bên chề môi.
"Ta chuẩn bị tham gia khảo hạch, ngoài ra Hải Luân còn tự nhiên tiến hóa đến 'Chúc Phúc Chiến Ca'. Án chiếu theo quy định, hiện giờ nàng xem ra có thể tấn cấp lên chiến tranh tế tự rồi. Chúng ta cùng chuẩn bị đến Thần Miếu, giúp Hại Luân thỉnh cầu hàm cấp này và chế tác nhạc khí chuyên chúc của tế tự." Lưu Chấn Hám vừa nghĩ đến bản thân có thể có được một vùng đất phong, lên làm một lĩnh chủ chơi cho biết, thì sắc mặt đã rạng ngời lên ngay.
"Cái gì?" Tây Mã Khắc tử tước tựa hồ như kêu ré lên: "Hải Luân quả nhiên đã phát sinh tự nhiên tiến hóa tấn cấp rồi hả? Chuyện... chuyện này làm sao mà có khả năng được..."
"Thúc thúc...." Hải Luân bẻn lẻn nói: "Đầu là công lao của Lý Sát, là hắn khiến tình cảm của con trong chốc lát đã lĩnh ngộ được lực lượng của chiến thần."
"Thúc thúc quả thật là già rồi..." Tử tước đại nhân ngẩn người một chút, không khỏi không liếc mắt trừng Lưu Chấn Hám một cái, bảo: "Ha ha, ta nên mừng cho Hải Luân mới phải, gia tộc Phúc Đặc của chúng ta cuối cùng cũng có người trở thành một chiến tranh tế tự chân chính rồi!"
"Kết quả chính là do sự nổ lực của bản thân Hải Luân đó thôi, trí tuệ của chiến thần không chỗ nào mà không có." Biểu hiện của Lưu Chấn Hám hoàn toàn giống như một vị tế tự vô cùng thành kính.
Ngải Vi Nhĩ vừa nghe Lưu Chấn Hám lại đem chiến thần ra lừa người, liền cố sức chề môi, vẻ mặt không thèm chấp.
Tây Mã Khắc tử tước nhìn Lưu Chấn Hám cả nửa ngày, rồi lại nhìn cháu gái của mình, thật lâu sau mới thở dài.
"Cháu gái thân yêu, dáng vẻ bên ngoài của một tế tự hợp cách thường được cho là một thứ mỹ đức cần phải tu dưỡng, hiện giờ trang phục đã làm giảm bớt thân phận cao quý của cháu. Trong phòng của ta còn có y phục của thẩm thẩm (thím) của con, con vào lấy thay đi." Tây Mã Khắc tử tước định nói lại thôi, tựa hồ như đắn đo suy nghĩ cả nửa ngày, cuối cùng mới nói ra những lời như thế.
"Dạ được, thúc thúc." Hải Luân kỳ quái nhìn vị thúc thúc đang nhìn mình với biểu tình thập phần ngưng trọng, nhưng vẫn đứng lên, gật gật đầu nhìn Lưu Chấn Hám rồi bỏ đi.
Nhìn bóng dáng của Hải Luân khuất sau cánh cửa, Tây Mã Khắc nhìn Lưu Chấn Hám thật lâu, Lưu Chấn Hám cũng nhìn lại lão y như vậy.
"Lý Sát tiên sinh, trước hết ta cần phải biểu kỳ lòng cảm ơn chân thành nhất đối với sự viện thủ vô tư cho cháu gái của ta." Vị trung niên hồ nhân này châm chước lời nói khách sáo của mình, rồi cẩn thận hỏi: "Xem ra thì Hải Luân đối với ngươi rất có hảo cảm, có thể mạo muội hỏi một câu không, hai người các ngươi..."
"Ta vô cùng yêu cháu gái của ngài, tiên sinh tôn kính." Lưu Chấn Hám cảm giác được vị Phúc Khắc Tư trung niên này vô tình lộ ra một loại người cao tay ấn, liền trực tiếp cho y một câu trả lời gọn ghẽ.
"Đó chính là một sự sai lầm mỹ lệ, trong sinh hoạt của những người trẻ tuổi dù gì đều cũng có những sai lầm đẹp đẽ ấy. Ta bảo chứng, nhiều năm sau này, đó chính là ký ức đáng nhớ nhất trong đời ngài." Tây Mã Khắc tử tước không nhanh không chậm nói.
Lưu Chấn Hám trợn mắt, nhìn ông chú vợ rõ ràng là muốn xen vào chuyện hôn nhân, chia loan rẻ thúy của mình!
Hắn đang thầm tính toán là có cần giở thói lưu manh, trở mặt luôn hay không.
"Có thể cho chúng tôi một lý do không?" Ngưng Ngọc mở miệng hỏi.
"Tình yêu của Lý Sát đối với Hải Luân đã sớm dùng sinh mệnh chứng mình rồi, có thể là ngài không biết, Lý Sát đã từng dùng 'Sinh Mệnh Tỏa Liên Chiến Ca' cứu lại tính mệnh của Hải Luân. Có thể dùng sinh mệnh để chứng minh ái tình, ta nghĩ không có gì vĩ đại bằng mối tình này." Ngưng Ngọc tiếp.
"Lý Sát có thể sử dụng 'Sinh Mệnh Tỏa Liên Chiến Ca' sao?" Tử tước đại nhân rõ ràng là đang rất sửng sốt, nhưng thần tình sửng số trên mặt ấy nhanh chóng được nén lại che giấu đi, hiện lên vẻ nhiệt tình hư ngụy, "Xin lỗi, Thất Cách tộc dù gì cũng là tộc phụ thuộc của chúng ta, dùng một thân phận quý tộc đi lấy một tiện dân của tộc phụ thuộc, đó là điều không thể tưởng tượng trong tộc của chúng ta."
"Đó là một luận điệu hoang đường." Lưu Chấn Hám không còn khách khí nữa, ánh mắt rực rỡ bức người nhìn thẳng vào vị trung niên Phúc Khắc Tư đáng ghét: "Thứ nhất, ta không phải là tiện nhân, ta là một tế tự, ta sẽ nhanh chóng có phong địa, thứ hai... ta là tiện dân thì đã làm sao??" Truyện "Thú Huyết Phi Đằng " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
"Thỉnh ngài chú ý nghi thái của ngài, Lý Sát tiên sinh tôn kính. Một quý tộc chân chính không thể dùng cái giọng điệu uy hiếp đó để nói chuyện với người khác." Tử tước đại nhân tặng cho Lưu Chấn Hám một nụ cười khinh miệt.
"Việc ta cưới nàng ấy coi như đã định rồi, chẳng còn con đường nào khác." Lưu Chấn Hám triệt để trở mặt, một chân giẫm lên bàn, thân người hơi nghiêng nghiêng, ánh mắt đầy vẻ gây hắn.
"Rập rập..." Toàn bộ hùng miêu võ sĩ đều đứng cả lên, vây kính toàn bộ chỗ đó lại. Cổ Đức vuốt vuốt mũi, tiêu sái nhấc cái bàn lên, nhẹ lắc một cái, bẻ đứt một chân bàn thực lớn. Quả Quả cũng từ trên đầu Lưu Chấn Hám phóng xuống, nhe nanh múa vuốt, cái đuôi nhỏ quệt qua quệt lại mông đít.
"Cẩu đầu nhân?" Lưu Chấn Hám cùng bọn hùng miêu võ sĩ kinh ngạc nhìn kỹ lại bọn tráng hán đó, mặc dù dinh dưỡng kém hiện lên gương mặt vàng vọt, nhưng nhìn học chẳng giống cẩu đầu nhân là bao.
Chẳng lẽ chiến sĩ của Bỉ Mông thú nhân đều có khổ người to lớn như thế này? Lưu Chấn Hám thầm lẩm bẩm. Truyện "Thú Huyết Phi Đằng " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
"Lý Sát, đạo cách tộc cẩu đầu nhân đều là những kẻ du mục nhu nhược." Hải Luân sợ Lưu Chấn Hám hỏi những điều kỳ quái khiến thúc thúc nổi lên lòng nghi ngờ, vội vả giành đáp trước.
"Là ngao nhân (người chó ngao) a!" Lưu Chấn Hám chợt ngớ người, hèn gì bọn họ giống như sư tử.
"Đạo cách tộc cẩu đầu nhân chỉ có mang thai sinh chín đứa con mới có thể có một ngao nhân. Thể cách của ngao nhân trong Bỉ Mông thú nhân được gọi là xuất quần bạt tụy. Một Ngao nhân thậm chí có thể dễ dàng đánh ngã tông chủ của mình - một người sói Ốc nhĩ phu." Tây Mã Khắc tử tước lại giải thích tiếp dẫn gã nhà quê ra khỏi đám khói mờ mịt.
"Bọn họ phạm phải tội gì?" Cố Đức ồm ồm hỏi.
"Tội danh của bọn chúng là dụ chế." Tây Mã Khác tử tước tiếc rẻ nhún vai đáp: "Ai bảo quốc vương của chúng ta là Lai nhân tộc? Ai bảo những Ngao nhân này có bộ dạng rất giống với hoàn tộc của chúng ta làm chi? Bọn họ không hề phạm tội, nhưng do tướng tá của họ, nên phải bị tội."
"Thiệt là xui xẻo." Cổ Đức có chút tiếc rẻ nhìn đám Ngao nhân.
"Bọn họ chỉ có thể trong thời gian chiến tranh bạo phát, báo danh tham gia đội xung phong, sau đó sống còn rồi mới có thể thoát khỏi tội dạnh của mình, đó là điều đáng tiếc." Tây Mã Khắc tử tước lắc đầu.
"Đi mau lên, thúc thúc..." Hải Luân nũng nịu nói: "Bụng cháu đói lắm rồi..."
"Đi đây đi đây..." Tây Mã Khắc tử tước phất phất tay: "Cháu gái thân yêu của ta, ta sẽ vì cháu mà khui bình rượu tốt cất trữ lâu năm rồi!"
......o0o......
Những người dưới trướng của Lưu Chấn Hám có sức an khiến cho bọn đầu bếp Thất Cách tộc nhíu mày nhăn mặt. Chỉ một nhóm người của họ mà tiêu thụ hết một lượng đáng kể lương thực tồn trữ cho rất nhiều người nơi đây.
Nhất là cái con Sương tuyết bì khâu thú kia, một cái bụng nhỏ nhỏ như thế mà như thông ra biển lớn, ăn bao nhiêu cũng không đủ.
Những con la toa thú nuôi lấy thịt bị giết một lúc hết bảy con, mới có thể trám đầy bụng bọn người mới đến.
Tây Mã Khắc tử tước cũng cảm giác được những người này có năng lực tiêu hao thật khủng bố, lão cảm tiền bạc tích lũy nhỏ nhoi của mình sẽ sớm bị hủy về tay họ mất rồi.
Lưu Chấn Hám là người thông minh, đem thanh loan đao ra, moi hết bốn viên bảo thạch trên đó đưa hết cho Tây Mã Khắc tử tước đại nhân. Truyện "Thú Huyết Phi Đằng " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
"Những bảo thạch này coi như là phí cơm nước của chúng tôi." Lưu Chấn Hám rất thành khẩn nói. Hắn nghĩ, nếu như đối phương có chút cử chỉ chối từ, thì hắn không sẽ gắng gượng mà thu hồi lại vậy.
"Rất vui đã phục vụ cho ngài!" Lão phúc khắc tư trung niên ấy chẳng thèm nhìn nửa con mắt, thu hết tất cả!
Âu bỉ tư lạp kỳ! Lưu Chấn Hám bấm mạnh vào đùi mình, sao lại quên cái lão quỷ này chính là một tên Phúc Khắc Tư tối thông minh chứ!
"Lý Sát tiên sinh tôn kính, bước tiếp theo của ngài là đến Thầm Miếu tham gia khảo hạch tế tự, hay là tiếp tục cuộc mạo hiểm của ngài?" Tây Mã Khắc tử tước cho triệu đến một vị quản gia hồ tộc, đưa bảo thạch cho y mang đi.
"Đương nhiên là tham gia tế tự khảo hạch rồi." Hải Luân quấn chặt lấy tay Lưu Chấn Hám, ngước mặt nói: "Lý Sát nhất định sẽ trở thành vị Duy an tát mãn trẻ nhất trong vương quốc, nói không chừng còn có khả năng làm chủ tế nữa à!"
"Ta cũng nghĩ như thế." Ngưng Ngọc gật đầu cười.
Ba người nhìn nhau cười, trong khi đó Ngải Vi Nhĩ lại nép người sang một bên chề môi.
"Ta chuẩn bị tham gia khảo hạch, ngoài ra Hải Luân còn tự nhiên tiến hóa đến 'Chúc Phúc Chiến Ca'. Án chiếu theo quy định, hiện giờ nàng xem ra có thể tấn cấp lên chiến tranh tế tự rồi. Chúng ta cùng chuẩn bị đến Thần Miếu, giúp Hại Luân thỉnh cầu hàm cấp này và chế tác nhạc khí chuyên chúc của tế tự." Lưu Chấn Hám vừa nghĩ đến bản thân có thể có được một vùng đất phong, lên làm một lĩnh chủ chơi cho biết, thì sắc mặt đã rạng ngời lên ngay.
"Cái gì?" Tây Mã Khắc tử tước tựa hồ như kêu ré lên: "Hải Luân quả nhiên đã phát sinh tự nhiên tiến hóa tấn cấp rồi hả? Chuyện... chuyện này làm sao mà có khả năng được..."
"Thúc thúc...." Hải Luân bẻn lẻn nói: "Đầu là công lao của Lý Sát, là hắn khiến tình cảm của con trong chốc lát đã lĩnh ngộ được lực lượng của chiến thần."
"Thúc thúc quả thật là già rồi..." Tử tước đại nhân ngẩn người một chút, không khỏi không liếc mắt trừng Lưu Chấn Hám một cái, bảo: "Ha ha, ta nên mừng cho Hải Luân mới phải, gia tộc Phúc Đặc của chúng ta cuối cùng cũng có người trở thành một chiến tranh tế tự chân chính rồi!"
"Kết quả chính là do sự nổ lực của bản thân Hải Luân đó thôi, trí tuệ của chiến thần không chỗ nào mà không có." Biểu hiện của Lưu Chấn Hám hoàn toàn giống như một vị tế tự vô cùng thành kính.
Ngải Vi Nhĩ vừa nghe Lưu Chấn Hám lại đem chiến thần ra lừa người, liền cố sức chề môi, vẻ mặt không thèm chấp.
Tây Mã Khắc tử tước nhìn Lưu Chấn Hám cả nửa ngày, rồi lại nhìn cháu gái của mình, thật lâu sau mới thở dài.
"Cháu gái thân yêu, dáng vẻ bên ngoài của một tế tự hợp cách thường được cho là một thứ mỹ đức cần phải tu dưỡng, hiện giờ trang phục đã làm giảm bớt thân phận cao quý của cháu. Trong phòng của ta còn có y phục của thẩm thẩm (thím) của con, con vào lấy thay đi." Tây Mã Khắc tử tước định nói lại thôi, tựa hồ như đắn đo suy nghĩ cả nửa ngày, cuối cùng mới nói ra những lời như thế.
"Dạ được, thúc thúc." Hải Luân kỳ quái nhìn vị thúc thúc đang nhìn mình với biểu tình thập phần ngưng trọng, nhưng vẫn đứng lên, gật gật đầu nhìn Lưu Chấn Hám rồi bỏ đi.
Nhìn bóng dáng của Hải Luân khuất sau cánh cửa, Tây Mã Khắc nhìn Lưu Chấn Hám thật lâu, Lưu Chấn Hám cũng nhìn lại lão y như vậy.
"Lý Sát tiên sinh, trước hết ta cần phải biểu kỳ lòng cảm ơn chân thành nhất đối với sự viện thủ vô tư cho cháu gái của ta." Vị trung niên hồ nhân này châm chước lời nói khách sáo của mình, rồi cẩn thận hỏi: "Xem ra thì Hải Luân đối với ngươi rất có hảo cảm, có thể mạo muội hỏi một câu không, hai người các ngươi..."
"Ta vô cùng yêu cháu gái của ngài, tiên sinh tôn kính." Lưu Chấn Hám cảm giác được vị Phúc Khắc Tư trung niên này vô tình lộ ra một loại người cao tay ấn, liền trực tiếp cho y một câu trả lời gọn ghẽ.
"Đó chính là một sự sai lầm mỹ lệ, trong sinh hoạt của những người trẻ tuổi dù gì đều cũng có những sai lầm đẹp đẽ ấy. Ta bảo chứng, nhiều năm sau này, đó chính là ký ức đáng nhớ nhất trong đời ngài." Tây Mã Khắc tử tước không nhanh không chậm nói.
Lưu Chấn Hám trợn mắt, nhìn ông chú vợ rõ ràng là muốn xen vào chuyện hôn nhân, chia loan rẻ thúy của mình!
Hắn đang thầm tính toán là có cần giở thói lưu manh, trở mặt luôn hay không.
"Có thể cho chúng tôi một lý do không?" Ngưng Ngọc mở miệng hỏi.
"Tình yêu của Lý Sát đối với Hải Luân đã sớm dùng sinh mệnh chứng mình rồi, có thể là ngài không biết, Lý Sát đã từng dùng 'Sinh Mệnh Tỏa Liên Chiến Ca' cứu lại tính mệnh của Hải Luân. Có thể dùng sinh mệnh để chứng minh ái tình, ta nghĩ không có gì vĩ đại bằng mối tình này." Ngưng Ngọc tiếp.
"Lý Sát có thể sử dụng 'Sinh Mệnh Tỏa Liên Chiến Ca' sao?" Tử tước đại nhân rõ ràng là đang rất sửng sốt, nhưng thần tình sửng số trên mặt ấy nhanh chóng được nén lại che giấu đi, hiện lên vẻ nhiệt tình hư ngụy, "Xin lỗi, Thất Cách tộc dù gì cũng là tộc phụ thuộc của chúng ta, dùng một thân phận quý tộc đi lấy một tiện dân của tộc phụ thuộc, đó là điều không thể tưởng tượng trong tộc của chúng ta."
"Đó là một luận điệu hoang đường." Lưu Chấn Hám không còn khách khí nữa, ánh mắt rực rỡ bức người nhìn thẳng vào vị trung niên Phúc Khắc Tư đáng ghét: "Thứ nhất, ta không phải là tiện nhân, ta là một tế tự, ta sẽ nhanh chóng có phong địa, thứ hai... ta là tiện dân thì đã làm sao??" Truyện "Thú Huyết Phi Đằng " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
"Thỉnh ngài chú ý nghi thái của ngài, Lý Sát tiên sinh tôn kính. Một quý tộc chân chính không thể dùng cái giọng điệu uy hiếp đó để nói chuyện với người khác." Tử tước đại nhân tặng cho Lưu Chấn Hám một nụ cười khinh miệt.
"Việc ta cưới nàng ấy coi như đã định rồi, chẳng còn con đường nào khác." Lưu Chấn Hám triệt để trở mặt, một chân giẫm lên bàn, thân người hơi nghiêng nghiêng, ánh mắt đầy vẻ gây hắn.
"Rập rập..." Toàn bộ hùng miêu võ sĩ đều đứng cả lên, vây kính toàn bộ chỗ đó lại. Cổ Đức vuốt vuốt mũi, tiêu sái nhấc cái bàn lên, nhẹ lắc một cái, bẻ đứt một chân bàn thực lớn. Quả Quả cũng từ trên đầu Lưu Chấn Hám phóng xuống, nhe nanh múa vuốt, cái đuôi nhỏ quệt qua quệt lại mông đít.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.