Quyển 4 - Chương 57: 50: Tên tế tự phá gia siêu cấp
Tĩnh Quan
07/06/2016
"Ta là một Á long tế tự chính thức." Duy an đại tát mãn lấy cái Mỹ đỗ
toa huy chương đeo trên ngực mình xuống, nhẹ phất tay, một đạo quang
mang màu đỏ tía lóe lên, một con địa hành long to như một cái núi nhỏ
xuất hiện giữa điện đường rộng lớn. Con địa hành long mới thức dậy từ
trong giấc ngủ đông miên đó giờ khe khẽ hé mắt, lộ ra một thứ ánh mắt
coi trời bằng vung trong đôi mắt rồng to lớn của nó.
Lưu Chấn Hám bị dọa giật nãy cả người, nắm lấy Hải Luân lui về sau mấy bước. Trên hàm răng của con địa hành long này dính đầy cặn bã và nước dảy khiến hắn rợn gai ốc. Quả Quả rời khỏi đầu Lưu Chấn Hám, chui tọt vào lòng hắn, chỉ lộ ra đôi mắt nhỏ xíu, đảo qua đảo lại đánh giá con địa hành long khủng bố cực kỳ này. Con toan dịch ngư ưng cũng hoảng hốt bay lên không, bị dọa sợ đến nổi "phẹt" một bãi lên trên vai Lưu Chấn Hám.
"Thỉnh tin vào nhãn quang của ta." Đại tát mãn nhìn thấy màn này, hòa ái mỉm cười, bước lên trên chỗ ngồi cao cao tại thượng, khe khẽ vuốt ve da đầu con á long ma sủng. Trước thân hình to lớn của con địa hành long, dáng hình mập mạp của một Quy nhân như lão lập tức biến thành hạt đậu bên cạnh củ cải trắng. Truyện "Thú Huyết Phi Đằng " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Con địa hành long được sự vỗ về của đại tát mãn, ngoan ngoãn phát ra một tiếng gầm oai nghiêm, một mùi hôi tanh nồng nặc lập tức bao trùm lấy cả không gian trong đại điện.
"Thỉnh tin vào nhãn quang của ta, Lý Sát vương tử điện hạ tôn kính cũng là một vị á long kỵ sĩ, sự phán đoán của ngài ấy dường như nhất trí với ta. Trên người vị Thất Cách tộc tế tự học đồ này đích xác là có lưu lại vùi vị thuần chánh của rồng!" Mục quang của đại tát mãn giống như một ngọn đèn lung linh liếc nhìn các vị quyền trượng tế tự còn xì xào bàn tán. Các vị quyền trượng tế tự bị ánh nhìn ấy, từ từ an tĩnh lại từ trong sự táo động bất an.
"Các vị đại nhân, nếu như trên người của Lý Sát tế tự không còn lưu lại hơi thở thuần chính của rồng, ta sao có thể để cho một vị tế tự nói dối tiến vào trong điện đường thần thánh của tế tự được?" Lý Sát vương tử cũng bước đến bậc tam cấp, đứng bên cạnh Đại tát mãn.
Các vị tế tự cố gắng khống chế dục vọng muốn đàm luận của mình, nhìn xăm xoi Lưu Chấn Hám. Thứ nhãn quang ấy giống như ánh mắt đang nhìn một miếng phó mát ngon lành, hay một miếng thịt bê thui non đượm hương vừa chín tới.
"Lý Sát, nói cho ta biết, long sủng của ngươi là long thú thuộc hệ nào?" Duy an đại tác mãn thu con địa hành long của mình vào trong Mỹ đỗ toa huy chương, tiếp tục cho nó ngủ đông, rồi nở nụ cười rạng ngời nhìn Lưu Chấn Hám.
"Ma sủng của tôi là một ma thú còn nhỏ tuổi thuộc hỏa hệ." Ánh mắt của Lưu Chấn Hám không hề chớp, bắt đầu nói nhăng nói cuội.
"Hỏa hệ cự long a!" Sự thảo luận của các vị tế tự bắt đầu từ từ có xu thế khuyếch đại lên.
"Điều đáng tiếc là, long thú của tôi đã dũng cảm trận vong rồi." Vai diễn này Lưu Chấn Hám đã luyện đến mức an vào trong máu rồi, một hàng nước mắt trong veo từ từ chảy xuống gương mặt của hắn. Truyện "Thú Huyết Phi Đằng " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
"Hà...." Các vị tế tự đều thở dài than vắn, phảng phất như ma thú của họ vừa bị cắt đứt mất đầu vậy.
"Chết rồi?" Trên mặt của duy an đại tát mãn cũng hiện đầy vẻ thất vọng: "Cái đó.... sao có thể được chứ?"
"Là do một cơn bão lớn tự nhiên cuốn hút nó đi. Nó đã bảo vệ tôi giữa muôn trùng sóng biển, để rồi cuối cùng xa thân vào biển sâu không đáy." Lưu Chấn Hám biết lúc này không nên nói nhiều, chỉ vừa điểm tới rồi dừng là điều tốt nhất. Hiện giờ lời kể lễ rõ ràng nhất chính là nước mắt, do đó nước mắt của hắn tuôn rơi không ngừng.
"Quá... quá đáng tiếc mà." Duy an đại tác mãn hiện vẻ thất vọng và bất cam sâu sắc trên mặt, từng nét biểu tình mừng vui cùng giao nhau tụ tập hết lên mặt.
"Nhưng mà hiện giờ tôi còn lưu lại một ma sủng khác." Lưu Chấn Hám nắm lỗ tai của Quả Quả kéo nó ra khỏi ngực, đắc ý đưa ra cho đại tát mãn và các tế tự xem.
"Ma thú của tôi là một con Toan dịch ngư ưng." Hải Luân chỉ còn biết ráng ngẩng đầu nói ra điều này.
"Xì...." Một số vị tế tự mặt mày phù ra, không nhịn được phải phát thành tiếng cười dù là cố gắng sức, xem bộ dạng vô cùng thống khổ.
Duy an đại tát mãn trợn tròn mắt, nhìn thẳng vào con sương tuyết bì khâu thú có cái đuôi quệt qua quệt lại thật cao và ánh mắt láo liên chuyển qua chuyển lại ấy.
Duy an đại tát mãn nhếch miệng cả buổi mà chẳng thể phát ra từ nào. Tuy nhiên, khẩu hình của lão rõ ràng là lập đi lập lại ba từ "Đồ phá gia".
"...Chúng tôi... muốn thân thỉnh phẩm hàm chiến tranh tế tự..." Tiểu hồ ly nhìn thấy không khí có vẻ trầm trầm, vội lên tiếng cứu vãng, muốn hòa hoãn một chút. Tuy nhiên, dù nàng lấy hết dũng khí nói ra lời, nhưng lời nói nghe sao mà vô lực, giống như một con la toa thú hừ hừ không hề có thanh đới.
Thứ âm thanh mềm mại vô lực, đề khí không đủ này khiến cho Duy an đại tát mãn bỗng chốc như già hẳn lại. Đại tát mãn thở dài một tiếng, ngồi trở về ghế của mình.
"Long tế tự mà không có rồng, giờ lại biến thành ách vận thú tế tự, đường đường một vị linh hồn tế tự, mà lại sử dụng một con Toan dịch ngư ưng làm ma sủng. Điều này... điều này đúng là trò cười cực kỳ lớn mà!" Duy an đại tát mãn hận hận nhìn Lưu Chấn Hám và Hải Luân giống như nhìn cục sắt rèn mãi không thành, chép miệng cả buổi, cuối cùng mới hậm hực nói: "Ta vốn tiếp được tin tức này, còn cho rằng Đông Bắc Hành Tỉnh có thể gia tăng thêm một vị trí trong số mười hai chủ tế của vương quốc, không ngờ lại ra thành kết quả thế này! Các ngươi làm ta thất vọng quá! Ách vận chi thú có thể mang đến ách vận cho địch nhân sao? Toan dịch ngư ưng có thể phun cái thứ nước chua đáng thương và ít ỏi đó rồi dùng phân của nó đánh bại địch nhân sao? Uy Sắt Tư Bàn thần miếu sẽ bị các thần miếu khác trong vương quốc làm trò cười truyền tụng mãi đến trăm năm thôi!"
Hải Luân cúi thấp đầu, cục xúc bất an vò vò chéo áo, khóe mắt đã rưng rưng lệ nóng.
"Hải Luân, các ngươi muốn thân thỉnh đợt thí luyện dành cho chiến tranh tế tự phải không?" Mỹ nữ xà sư tổ của Lưu Chấn Hám "bò" tới, vuốt ve đầu tóc của Hải Luân, khe khẽ hỏi.
"Dạ." Hải Luân căn bản không dám ngẩng đầu, nhưng lời hồi đáp lại rất cương quyết và có lực.
"Nhưng theo ta biết, ma thú của các ngươi căn bản không thể nào giúp các ngươi vượt qua đợt thí luyện dành cho chiến tranh tế tự này, lời ta nói đó là lời thật." Mỹ nữ xà thương xót vuốt tóc tiểu hồ li, yếu ớt nói.
"Thôi Bội Thiến sư phụ, Hải Luân sư phụ đã tự nhiên tiến hóa xong 'Chúc Phúc Chiến Ca' rồi! Đáng lý ra người đã tự động tấn cấp thành chiến tranh tế tự!" Lưu Chấn Hám cãi lại.
Lời này vừa nói ra, mắt vị đại tát mãn đang ũ rũ mất tinh thần chợt sáng quắc lên.
"Hôm nay coi như cũng có một tin vui!" Duy an đại tát mãn gật gật đầu, "Hải Luân, ngươi đem 'Chúc Phúc Chiến Ca' tự nhiên tiến hóa đó diễn lại cho các vị đại nhân nghe thử coi."
Hải Luân gạt lệ trên mí mắt, chiến ca lanh lảnh tức thời cất cao, tràn ngập cả điện đường.
"Không hề dựa vào nhạc khí chuyên dụng trợ giúp, không hề có ma thú tinh hạch tăng phúc, thành tích như thế cũng đủ làm bất kỳ vị sư phụ nào tự hào về ngươi!" Nhãn thần của Duy an đại tát mãn đã nhu hòa đi nhiều.
"Tề đan đại nhân..." Mỹ nữ xà cũng đã sửng người, không biết nên làm như thế nào, chỉ biết đứng đó nhìn Hải Luân, rồi nhìn đại tát mãn.
"Tước hàm chiến tranh tế tự nhân vì có tự nhiên tiến hóa mà tự động được gia phong. Thôi Bội Thiến, trao cho ái đồ của ngươi một bộ tế tự bạch bào đi!" Duy an đại tát mãn cười nói: "Nàng ấy đã được chiến thần bảo hộ, tế tự của chúng ta không phải không có ma thú không xong, hơn nữa nàng ấy còn nhỏ, sau ngày thành niên mới vào quân đội phục dịch, nói không chừng đến lúc đó nàng ấy còn tiến hóa thành quyền trượng tế tự nữa a! Ha ha..."
"Đại nhân, còn tôi thì sao?" Lưu Chấn Hám cảm thấy bản thân mình dường như bị hoàn toàn quên mất.
"Ngươi...." Duy an đại tát mãn nhìn về phía Lưu Chấn Hám là lại bực mình, không hài lòng hỏi: "Ngươi cũng muốn tấn cấp thành chiến tranh tế tự sao? Chẳng lẽ ngươi cũng tự nhiên tiến hóa rồi?"
"Không hề." Lưu Chấn Hám nghĩ thầm, nếu như không phải mấy khúc "Tướng quân lệnh" và "Phát như huyết" bị Hải Luân cho rằng không được xướng lên, thì ta đã sớm cho các lão ngã lăn quay ra đất hết rồi.
"Lý Sát, ngươi không được náo loạn." Mỹ nữ xà cũng lộ ra uy nghiêm của sư tổ: "Ma thú của ngươi không thể thông qua thí luyện khảo hạch đâu!"
"Tôi không nhận thấy như thế." Lưu Chấn Hám cô chấp nhưng vẫn lễ độ hồi đáp: "Tôi vẫn nhận thấy ma thú của mình vẫn hoàn toàn là đồng bạn ưu tú."
Quả Quả nghe lời này, lập tức ngày ra đánh "Sưu" một tiếng, đứng trên mặt đất, phễnh cái bụng to tướng, nỗ lực lộ ra hình dáng uy phong lẫm lâm.
"Một tiểu tử có chí khí!" Chảng hiểu Duy an đại tát mãn là khen hay là châm biếm Lưu Chấn Hám, nói với một giọng rất kỳ quái, lại còn giơ ngón tay cái lên.
"Lý Sát..." Thôi Bội Thiến không cần quay lại cũng biết các đồng liêu đều đang cười cợt, lắc lắc đầu một lúc nhìn chằm chằm gương mặt xấu xa vô bỉ của Lưu Chấn Hám: "Tiểu tử cố chấp, vậy trước hết ngươi đem thông linh chiến ca của một thiên sinh linh hồn ca giả ngộ được diễn lại cho các vị đại nhân ở đây nghe thử." Truyện "Thú Huyết Phi Đằng " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Lưu Chấm Hám đằng hắng, xé nát cả cổ họng cất cao tiếng hát, ánh mặt trời trên đỉnh chiếu lên người hắn giống như một diễn viên trên vũ đài.
Một khúc hát cuối cùng cũng kết thúc.
Duy an đại tát mãn là người đầu tiên vỗ tay, không biết là ai sau đó lén huýt sáo, trên gương mặt đoan trang xinh đẹp của Thôi Bội Thiến hiện một tầng băng sương.
"Thanh âm thì rất mạnh mẽ!" Đại tát mãn cũng bắt đầu cười cợt chọc quê: "Nhưng mà ca lực của ngươi thực tại vẫn còn kém đến một mức rất đáng thương! So với đạo sư, ca lực của ngươi khác biệt giống như ánh đom đóm mà đi so với ánh trăng!"
"Ai là ánh trăng?" Lưu Chấn Hám biết nhưng vẫn hỏi.
"Ha ha..." Các tế tự chung quanh dường như đều ôm bụng xoa lấy xoa để, một thiên sinh linh hồn ca giả như thế thì thực quả là... chiến thần mù mắt rồi....
Các tế tự lại nhanh chóng chân thành cầu xin chiến thần khoan thứ cho sự mạo phạm vừa rồi, bản thân họ làm sao có thể có ý nghĩ đại nghịch bất đạo này, nói những lời gây hấn với thần quyền cơ chứ?
"Quả thật không hổ là một Thất cách tộc tế tự a..." Duy an đại tát mãn hết cách nhìn vị "Long tế tự" đang đứng giữa điện đường, "Câu hỏi của ngươi quả nhiên là rất có khía cạnh đặc sắc của Thất Cách tộc! Vấn đề này chúng ta không cần thảo luận tiếp nữa..."
"...Ngươi có thể đạt được hàm cấp Linh hồn tế tự, nhưng bằng 'Ca Lực' thấp kém của ngươi, theo cái nhìn dốt nát của ta mà nói, thì vẫn chưa đủ đạt đến phẩm hàm chiến tranh tế tự, do đó..." Duy an đại tác mãn sửa sửa cái mũ của mình, thu lại nụ cười, nghiêm túc nói: "Bác Cách thôn Lý Sát tiên sinh, ngươi có thể mặc tế tự màu hồng để chứng minh cho thân phận của mình, ngươi có quyền thêu văn chương long thú lên tay áo, để chứng minh thân phận 'đã từng là một long tế tự, nhưng mà..."
Lời của Đại tát mãn chuyển sang một nấc cao hơn: "..... ta vẫn khuyên ngươi đừng nên làm chuyện đó, bỡi vì, ta không muốn toàn bộ thần miếu của Uy Sắt Tư Bàn này biến thành trò cười!"
"Chờ một chút..."
Lưu Chấn Hám nãy giờ cúi thấp đầu như nhất mực nghe dạy, nhưng khi ngẩng lên, nhãn thần có vẻ cung kính lúc nãy giờ đã bắn ra hai luồng hào quang băng lãnh, chiếu thẳng lên người vị đại tát mãn cao cao tại thượng ở trên đài.
Lưu Chấn Hám bị dọa giật nãy cả người, nắm lấy Hải Luân lui về sau mấy bước. Trên hàm răng của con địa hành long này dính đầy cặn bã và nước dảy khiến hắn rợn gai ốc. Quả Quả rời khỏi đầu Lưu Chấn Hám, chui tọt vào lòng hắn, chỉ lộ ra đôi mắt nhỏ xíu, đảo qua đảo lại đánh giá con địa hành long khủng bố cực kỳ này. Con toan dịch ngư ưng cũng hoảng hốt bay lên không, bị dọa sợ đến nổi "phẹt" một bãi lên trên vai Lưu Chấn Hám.
"Thỉnh tin vào nhãn quang của ta." Đại tát mãn nhìn thấy màn này, hòa ái mỉm cười, bước lên trên chỗ ngồi cao cao tại thượng, khe khẽ vuốt ve da đầu con á long ma sủng. Trước thân hình to lớn của con địa hành long, dáng hình mập mạp của một Quy nhân như lão lập tức biến thành hạt đậu bên cạnh củ cải trắng. Truyện "Thú Huyết Phi Đằng " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Con địa hành long được sự vỗ về của đại tát mãn, ngoan ngoãn phát ra một tiếng gầm oai nghiêm, một mùi hôi tanh nồng nặc lập tức bao trùm lấy cả không gian trong đại điện.
"Thỉnh tin vào nhãn quang của ta, Lý Sát vương tử điện hạ tôn kính cũng là một vị á long kỵ sĩ, sự phán đoán của ngài ấy dường như nhất trí với ta. Trên người vị Thất Cách tộc tế tự học đồ này đích xác là có lưu lại vùi vị thuần chánh của rồng!" Mục quang của đại tát mãn giống như một ngọn đèn lung linh liếc nhìn các vị quyền trượng tế tự còn xì xào bàn tán. Các vị quyền trượng tế tự bị ánh nhìn ấy, từ từ an tĩnh lại từ trong sự táo động bất an.
"Các vị đại nhân, nếu như trên người của Lý Sát tế tự không còn lưu lại hơi thở thuần chính của rồng, ta sao có thể để cho một vị tế tự nói dối tiến vào trong điện đường thần thánh của tế tự được?" Lý Sát vương tử cũng bước đến bậc tam cấp, đứng bên cạnh Đại tát mãn.
Các vị tế tự cố gắng khống chế dục vọng muốn đàm luận của mình, nhìn xăm xoi Lưu Chấn Hám. Thứ nhãn quang ấy giống như ánh mắt đang nhìn một miếng phó mát ngon lành, hay một miếng thịt bê thui non đượm hương vừa chín tới.
"Lý Sát, nói cho ta biết, long sủng của ngươi là long thú thuộc hệ nào?" Duy an đại tác mãn thu con địa hành long của mình vào trong Mỹ đỗ toa huy chương, tiếp tục cho nó ngủ đông, rồi nở nụ cười rạng ngời nhìn Lưu Chấn Hám.
"Ma sủng của tôi là một ma thú còn nhỏ tuổi thuộc hỏa hệ." Ánh mắt của Lưu Chấn Hám không hề chớp, bắt đầu nói nhăng nói cuội.
"Hỏa hệ cự long a!" Sự thảo luận của các vị tế tự bắt đầu từ từ có xu thế khuyếch đại lên.
"Điều đáng tiếc là, long thú của tôi đã dũng cảm trận vong rồi." Vai diễn này Lưu Chấn Hám đã luyện đến mức an vào trong máu rồi, một hàng nước mắt trong veo từ từ chảy xuống gương mặt của hắn. Truyện "Thú Huyết Phi Đằng " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
"Hà...." Các vị tế tự đều thở dài than vắn, phảng phất như ma thú của họ vừa bị cắt đứt mất đầu vậy.
"Chết rồi?" Trên mặt của duy an đại tát mãn cũng hiện đầy vẻ thất vọng: "Cái đó.... sao có thể được chứ?"
"Là do một cơn bão lớn tự nhiên cuốn hút nó đi. Nó đã bảo vệ tôi giữa muôn trùng sóng biển, để rồi cuối cùng xa thân vào biển sâu không đáy." Lưu Chấn Hám biết lúc này không nên nói nhiều, chỉ vừa điểm tới rồi dừng là điều tốt nhất. Hiện giờ lời kể lễ rõ ràng nhất chính là nước mắt, do đó nước mắt của hắn tuôn rơi không ngừng.
"Quá... quá đáng tiếc mà." Duy an đại tác mãn hiện vẻ thất vọng và bất cam sâu sắc trên mặt, từng nét biểu tình mừng vui cùng giao nhau tụ tập hết lên mặt.
"Nhưng mà hiện giờ tôi còn lưu lại một ma sủng khác." Lưu Chấn Hám nắm lỗ tai của Quả Quả kéo nó ra khỏi ngực, đắc ý đưa ra cho đại tát mãn và các tế tự xem.
"Ma thú của tôi là một con Toan dịch ngư ưng." Hải Luân chỉ còn biết ráng ngẩng đầu nói ra điều này.
"Xì...." Một số vị tế tự mặt mày phù ra, không nhịn được phải phát thành tiếng cười dù là cố gắng sức, xem bộ dạng vô cùng thống khổ.
Duy an đại tát mãn trợn tròn mắt, nhìn thẳng vào con sương tuyết bì khâu thú có cái đuôi quệt qua quệt lại thật cao và ánh mắt láo liên chuyển qua chuyển lại ấy.
Duy an đại tát mãn nhếch miệng cả buổi mà chẳng thể phát ra từ nào. Tuy nhiên, khẩu hình của lão rõ ràng là lập đi lập lại ba từ "Đồ phá gia".
"...Chúng tôi... muốn thân thỉnh phẩm hàm chiến tranh tế tự..." Tiểu hồ ly nhìn thấy không khí có vẻ trầm trầm, vội lên tiếng cứu vãng, muốn hòa hoãn một chút. Tuy nhiên, dù nàng lấy hết dũng khí nói ra lời, nhưng lời nói nghe sao mà vô lực, giống như một con la toa thú hừ hừ không hề có thanh đới.
Thứ âm thanh mềm mại vô lực, đề khí không đủ này khiến cho Duy an đại tát mãn bỗng chốc như già hẳn lại. Đại tát mãn thở dài một tiếng, ngồi trở về ghế của mình.
"Long tế tự mà không có rồng, giờ lại biến thành ách vận thú tế tự, đường đường một vị linh hồn tế tự, mà lại sử dụng một con Toan dịch ngư ưng làm ma sủng. Điều này... điều này đúng là trò cười cực kỳ lớn mà!" Duy an đại tát mãn hận hận nhìn Lưu Chấn Hám và Hải Luân giống như nhìn cục sắt rèn mãi không thành, chép miệng cả buổi, cuối cùng mới hậm hực nói: "Ta vốn tiếp được tin tức này, còn cho rằng Đông Bắc Hành Tỉnh có thể gia tăng thêm một vị trí trong số mười hai chủ tế của vương quốc, không ngờ lại ra thành kết quả thế này! Các ngươi làm ta thất vọng quá! Ách vận chi thú có thể mang đến ách vận cho địch nhân sao? Toan dịch ngư ưng có thể phun cái thứ nước chua đáng thương và ít ỏi đó rồi dùng phân của nó đánh bại địch nhân sao? Uy Sắt Tư Bàn thần miếu sẽ bị các thần miếu khác trong vương quốc làm trò cười truyền tụng mãi đến trăm năm thôi!"
Hải Luân cúi thấp đầu, cục xúc bất an vò vò chéo áo, khóe mắt đã rưng rưng lệ nóng.
"Hải Luân, các ngươi muốn thân thỉnh đợt thí luyện dành cho chiến tranh tế tự phải không?" Mỹ nữ xà sư tổ của Lưu Chấn Hám "bò" tới, vuốt ve đầu tóc của Hải Luân, khe khẽ hỏi.
"Dạ." Hải Luân căn bản không dám ngẩng đầu, nhưng lời hồi đáp lại rất cương quyết và có lực.
"Nhưng theo ta biết, ma thú của các ngươi căn bản không thể nào giúp các ngươi vượt qua đợt thí luyện dành cho chiến tranh tế tự này, lời ta nói đó là lời thật." Mỹ nữ xà thương xót vuốt tóc tiểu hồ li, yếu ớt nói.
"Thôi Bội Thiến sư phụ, Hải Luân sư phụ đã tự nhiên tiến hóa xong 'Chúc Phúc Chiến Ca' rồi! Đáng lý ra người đã tự động tấn cấp thành chiến tranh tế tự!" Lưu Chấn Hám cãi lại.
Lời này vừa nói ra, mắt vị đại tát mãn đang ũ rũ mất tinh thần chợt sáng quắc lên.
"Hôm nay coi như cũng có một tin vui!" Duy an đại tát mãn gật gật đầu, "Hải Luân, ngươi đem 'Chúc Phúc Chiến Ca' tự nhiên tiến hóa đó diễn lại cho các vị đại nhân nghe thử coi."
Hải Luân gạt lệ trên mí mắt, chiến ca lanh lảnh tức thời cất cao, tràn ngập cả điện đường.
"Không hề dựa vào nhạc khí chuyên dụng trợ giúp, không hề có ma thú tinh hạch tăng phúc, thành tích như thế cũng đủ làm bất kỳ vị sư phụ nào tự hào về ngươi!" Nhãn thần của Duy an đại tát mãn đã nhu hòa đi nhiều.
"Tề đan đại nhân..." Mỹ nữ xà cũng đã sửng người, không biết nên làm như thế nào, chỉ biết đứng đó nhìn Hải Luân, rồi nhìn đại tát mãn.
"Tước hàm chiến tranh tế tự nhân vì có tự nhiên tiến hóa mà tự động được gia phong. Thôi Bội Thiến, trao cho ái đồ của ngươi một bộ tế tự bạch bào đi!" Duy an đại tát mãn cười nói: "Nàng ấy đã được chiến thần bảo hộ, tế tự của chúng ta không phải không có ma thú không xong, hơn nữa nàng ấy còn nhỏ, sau ngày thành niên mới vào quân đội phục dịch, nói không chừng đến lúc đó nàng ấy còn tiến hóa thành quyền trượng tế tự nữa a! Ha ha..."
"Đại nhân, còn tôi thì sao?" Lưu Chấn Hám cảm thấy bản thân mình dường như bị hoàn toàn quên mất.
"Ngươi...." Duy an đại tát mãn nhìn về phía Lưu Chấn Hám là lại bực mình, không hài lòng hỏi: "Ngươi cũng muốn tấn cấp thành chiến tranh tế tự sao? Chẳng lẽ ngươi cũng tự nhiên tiến hóa rồi?"
"Không hề." Lưu Chấn Hám nghĩ thầm, nếu như không phải mấy khúc "Tướng quân lệnh" và "Phát như huyết" bị Hải Luân cho rằng không được xướng lên, thì ta đã sớm cho các lão ngã lăn quay ra đất hết rồi.
"Lý Sát, ngươi không được náo loạn." Mỹ nữ xà cũng lộ ra uy nghiêm của sư tổ: "Ma thú của ngươi không thể thông qua thí luyện khảo hạch đâu!"
"Tôi không nhận thấy như thế." Lưu Chấn Hám cô chấp nhưng vẫn lễ độ hồi đáp: "Tôi vẫn nhận thấy ma thú của mình vẫn hoàn toàn là đồng bạn ưu tú."
Quả Quả nghe lời này, lập tức ngày ra đánh "Sưu" một tiếng, đứng trên mặt đất, phễnh cái bụng to tướng, nỗ lực lộ ra hình dáng uy phong lẫm lâm.
"Một tiểu tử có chí khí!" Chảng hiểu Duy an đại tát mãn là khen hay là châm biếm Lưu Chấn Hám, nói với một giọng rất kỳ quái, lại còn giơ ngón tay cái lên.
"Lý Sát..." Thôi Bội Thiến không cần quay lại cũng biết các đồng liêu đều đang cười cợt, lắc lắc đầu một lúc nhìn chằm chằm gương mặt xấu xa vô bỉ của Lưu Chấn Hám: "Tiểu tử cố chấp, vậy trước hết ngươi đem thông linh chiến ca của một thiên sinh linh hồn ca giả ngộ được diễn lại cho các vị đại nhân ở đây nghe thử." Truyện "Thú Huyết Phi Đằng " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Lưu Chấm Hám đằng hắng, xé nát cả cổ họng cất cao tiếng hát, ánh mặt trời trên đỉnh chiếu lên người hắn giống như một diễn viên trên vũ đài.
Một khúc hát cuối cùng cũng kết thúc.
Duy an đại tát mãn là người đầu tiên vỗ tay, không biết là ai sau đó lén huýt sáo, trên gương mặt đoan trang xinh đẹp của Thôi Bội Thiến hiện một tầng băng sương.
"Thanh âm thì rất mạnh mẽ!" Đại tát mãn cũng bắt đầu cười cợt chọc quê: "Nhưng mà ca lực của ngươi thực tại vẫn còn kém đến một mức rất đáng thương! So với đạo sư, ca lực của ngươi khác biệt giống như ánh đom đóm mà đi so với ánh trăng!"
"Ai là ánh trăng?" Lưu Chấn Hám biết nhưng vẫn hỏi.
"Ha ha..." Các tế tự chung quanh dường như đều ôm bụng xoa lấy xoa để, một thiên sinh linh hồn ca giả như thế thì thực quả là... chiến thần mù mắt rồi....
Các tế tự lại nhanh chóng chân thành cầu xin chiến thần khoan thứ cho sự mạo phạm vừa rồi, bản thân họ làm sao có thể có ý nghĩ đại nghịch bất đạo này, nói những lời gây hấn với thần quyền cơ chứ?
"Quả thật không hổ là một Thất cách tộc tế tự a..." Duy an đại tát mãn hết cách nhìn vị "Long tế tự" đang đứng giữa điện đường, "Câu hỏi của ngươi quả nhiên là rất có khía cạnh đặc sắc của Thất Cách tộc! Vấn đề này chúng ta không cần thảo luận tiếp nữa..."
"...Ngươi có thể đạt được hàm cấp Linh hồn tế tự, nhưng bằng 'Ca Lực' thấp kém của ngươi, theo cái nhìn dốt nát của ta mà nói, thì vẫn chưa đủ đạt đến phẩm hàm chiến tranh tế tự, do đó..." Duy an đại tác mãn sửa sửa cái mũ của mình, thu lại nụ cười, nghiêm túc nói: "Bác Cách thôn Lý Sát tiên sinh, ngươi có thể mặc tế tự màu hồng để chứng minh cho thân phận của mình, ngươi có quyền thêu văn chương long thú lên tay áo, để chứng minh thân phận 'đã từng là một long tế tự, nhưng mà..."
Lời của Đại tát mãn chuyển sang một nấc cao hơn: "..... ta vẫn khuyên ngươi đừng nên làm chuyện đó, bỡi vì, ta không muốn toàn bộ thần miếu của Uy Sắt Tư Bàn này biến thành trò cười!"
"Chờ một chút..."
Lưu Chấn Hám nãy giờ cúi thấp đầu như nhất mực nghe dạy, nhưng khi ngẩng lên, nhãn thần có vẻ cung kính lúc nãy giờ đã bắn ra hai luồng hào quang băng lãnh, chiếu thẳng lên người vị đại tát mãn cao cao tại thượng ở trên đài.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.