Quyển 4 - Chương 59: 52: Cầm Tặc Tiên Cầm Vương
Tĩnh Quan
07/06/2016
Nhãn thần mọi người đều ngây ngây dại dại, cổ họng trương thành một cái lổ mọi sâu hun hút vô bờ bến cho cá vàng chui.
"Quá hoang đường! Quá hoang đường!" Nhân mã tế tự được xem là người đầu tiên thanh tỉnh trở lại, tức khí đến nỗi rêu rao ầm cả lên: "Một ma sủng của tế tự lại sử dụng quyền cước tiến hành tác chiến mà không sử dụng ma pháp! Hoang đường ngàn dặm Đa Não đại hoang nguyên luôn rồi! Ta kiến nghị thần miếu thủ tiêu tư cách của tên tế tự hoang đường này! Đúng là hoang đường xằng bậy hết sức!"
"Có thể đánh thắng ngươi, như thế chẳng phải là hoang đường, trên chiến trường không thể chỉ dựa vào việc ma sủng sử dụng ma pháp hay sử dụng quyền cước mà có thể nhận xét tế tự đó là tốt hay xấu!" Lưu Chấn Hám đặt Quả Quả lên vài, từ tốn nói.
"Quá hoang đường rồi! Ta kháng nghị!" Nhân mã tế tự hiển nhiên không thể chấp nhận hiện thực của con Dung nham Điêu xỉ thú hùng mạnh như thế mà bị một con Sương tuyết bì khâu thú cấp thấp đánh bại. Lão thẹn quá hóa giận, cái mặt ngựa như càng dài ra.
"Ma thú không dùng ma pháp làm thứ công kích hỗ trợ, còn có thể gọi là ma thú nữa không?" Có tế tự bước ra lên tiếng phụ họa.
"Chúng ta có kẻ tùy tùng có vũ lực cường đại, không cần ma thú cũng có thể sử dụng vật lý công kích!" Lại có người đứng lên đưa ý kiến.
"Không cần quản đó là gia phỉ đen hay là gia phỉ trắng, có thể bắt được chuột thì là gia phỉ tốt!" Lưu Chấn Hám bắt đầu đấu miệng lưỡi với quần hùng.
......
Chợ bán cá liền khai trương với đầy đủ các "doanh nghiệp" đặt đại bản doanh ngay trong thần miếu, với đủ mọi loại mồm năm miệng mười tranh nhau cãi vả ỏm tỏi, khiến trong thần điện ồn ào loạn cả lên.
"Yên tĩnh!" Duy an đại tát mãn đau đầu vô cùng, day day trán nói: "Nhưng trường thí luyện này, từ góc độ công chính mà nói, thì Lý Sát tế tự đã thắng rồi."
"Ta không phục!" Nhân mã tế tự hoàn toàn vứt bỏ thân phận tôn quý của mình, ễnh mông như một mụ đàn bà đanh đá, hai tay chống eo tức giận trừng mắt nhìn Lưu đại quan nhân, "Con sương tuyết bì khâu này rõ ràng là dùng âm mưu quỷ kế! Nó ti tiện như chủ nhân của nó! Ta không chấp nhận thứ thất bại vô giá trị này!"
"Không phục thì đánh thêm một trận nữa!" Lưu Chấn Hám làm bộ làm dạng, bắt đầu giở giọng lếu láo bằng trời: “Ma thú của ta chẳng phải là không thể sử dụng ma pháp, mà là đối thủ có đẳng cấp quá thấp khiến nó không thèm dùng! Biết ma pháp của nó có dạng gì không? A.... gió lạnh buốt trên Thái Mục Nhĩ Lạp Nhã tuyết sơn lẫm liệt cũng không có cách gì so sánh với sương tuyết khí đoàn của nó!" Truyện "Thú Huyết Phi Đằng " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com) Truyện "Thú Huyết Phi Đằng " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
"Quá... quá cuồng vọng rồi!" Ngay cả Duy an đại tát mãn cũng trở nên thất thố, tên long tế tự này ngông cuồng và phô trương đến nỗi vị đại tát mãn có công phu hàm dưỡng cực cao này cũng suýt buột miệng mắng rùm. Lão tát mãn cảm thấy mình sống hơn nghìn năm rồi, tên Thất Cách trước mặt thực sự là tên Thất cách cuồng vọng nhất và không biết thẹn nhất!
"Để ta tỉ thí với ngươi!" Một vị Ốc Nhĩ phu Lang tộc đứng lên. Vị tế tự này có đầu tóc màu trắng, mục quang lạnh lùng như làn gió lạnh thổi mãi từ cổ chí kim. Y phất tay phóng ra một luồng hào quang hắc sắc phóng ra, một con gấu lớn toàn thân màu trắng hợp với hàn khí khắp người xuất hiện trên thí luyện tràng.
"Con Đường cổ lạp băng hùng của ta cũng là một ma thú thuộc hệ sương tuyết đóng băng, vừa rồi nghe các hạ nói, ma thú của ngài hiểu rõ ma pháp đóng băng, ta rất muốn biết." Ốc nhĩ phu tiêu sái vuốt mái tóc trắng của mình: "Ta là Ốc nhĩ phu lang tộc quyền trượng tế tự Lôi Đức Khắc Nạp Phổ."
Con băng hùng cao lớn hưởng ứng lời hiệu triệu của chủ nhân, phẫn nộ vung vẫy hai tay bén nhọn, phun ra luồng băng dày nửa tấc trong không trung. Tiếng gầm rống khủng bố chấn cho tường đại thính rung rung chấn động.
Lưu Chấn Hám bị gậy ông đập lưng ông, tùy miệng nói bậy vài câu lại động tới quyền trượng tế tự có ma thú đồng hệ, xem ra chuyến này nếm mùi lỡ leo lên lưng cọp rồi!
Quả Quả không chờ hắn lên tiếng, phóng "sưu" một cái từ vai của hắn xuống đất, nhào thẳng vào con Đường cổ lạp băng hùng. Lang nhân tế tự mỉm cười, băng hùng tức thời phun ra một luồng hơi băng cực lớn, đánh thẳng tới Quả Quả đang chạy phốc tới trên mặt đất.
"Sai lầm đồng dạng như thế tế tự không thể tái phạm được đâu!" Lang nhân tế tệ cười lạnh.
Quả Quả lăn tròn, vô cùng mẫn tiệp xuyên qua khố của cự hùng, luồng hơi băng căn bản không hề thấm vào người nó chút nào.
Đường cổ lạp băng hùng gầm rống chuyển thân, muốn tiếp tục ban cho con nhóc con khiêu chiến với quyền uy này một sự đả kích triệt để, nhưng đột nhiên phát hiện chủ nhân của mình lúc này hiện vẻ mặt thống khổ nhăn nhúm lại.
Cự hùng ngẩn tò te!
Mọi người cũng ngẩn người, quai hàm xệ xuống tới đất.
Quả Quả sau khi xuyên qua giữa khố của cự hùng, đã nhỏm phắt người dậy rồi không dừng lại chút nào, phát huy đến cực điểm sức bật kinh người phóng tới trước bụng của Lang nhân tế tự tóc trắng, dùng nấm đấm móc đã chực sẵn sàng phát ra một chiêu "Hắc hổ đào tâm".
Lang nhân tế tự vừa cất lời, trước mắt đã hoa lên, cảm thấy có một cái bóng màu vàng không biết từ đâu phóng tới, biết không xong thì không còn kịp nữa, một quyền cực mạnh đấm thẳng vào bụng y mạnh như dời non lấp biển. Ngũ quan của lang nhân tế tự nhíu lại, miệng phát ra tiếng thở dốc, ôm chặt bụng trợn mắt, từ từ ngã lăn ra đất giống như một người bị rút hết gân, hay con tôm bị bỏ vào nồi nước trụn.
Cử động tiếp theo của Quả Quả càng khiến cho các vị tế tự suýt chút nửa nổ luôn con ngươi ra.
Nó vừa rơi xuống đất, thì nấm đấm nhỏ xíu đã vung lên đập mạnh xuống mặt đá hoa cương. Một tiếng "Bình" cất lên, lớp đá hoa cương ấy bị đấm nứt vỡ thành những vết chi chít như tổ nhện.
Lực khí quá cường đại!
Thậm chí bọn thánh điện kỵ sĩ vang danh về vũ kỹ cũng trợn mắt nhìn.
Con ma thú thông minh này đã dùng hành động của mình để chứng minh một chuyện, đó là quyền vừa rồi nó đã hạ thủ lưu tình!
Mất đi sự không chế tâm linh của tế tự, ma thú sẽ hồi phục lại trạng thái nguyên thủy. Nếu như phát sinh trên chiến trường, các đòn công kích của ma thú nhất định sẽ dành cho cho tế tự trong đội ngũ của mình hậu quả không thể tưởng tượng.
Điều này khiến cho các tế tự có mặt ở đó bắt đầu nghĩ lại về vị tế tự phá gia có con ma thú cực mạnh này. Tuy nhiên, trong ánh mắt của họ không thể hiện lên rõ là đang có ý nghĩ gì.
"Một ma thú quá lợi hại!" Duy an đại tát mãn nhìn vị tế tự phá gia trước mặt ấy vẫn bình tĩnh như thường, trong lòng liền gợn sóng.
"Ngươi lần nữa chứng minh với chúng ta rằng chức vị và cấp bậc dù có cao thấp khác nhau vẫn mãi không thể dùng để đánh giá thật lực chân chánh của tế tự." Đại tát mãn dù sao vẫn là một trưởng giả trung hậu, khách quan nói dùm cho Lưu Chấn Hám một lời công đạo.
"Ta phản đối!" Một vị lang tộc tế tự không phục đứng lên: "Đại nhân! Trên chiến trường, bên cạnh chúng ta luôn có những tùy tùng có vũ kỹ xuất chúng, không có kẻ đánh lén nào có thể thoát khỏi ánh mắt của họ. Lần này chỉ là chuyện ngoài ý muốn. Thực lực của lang tộc Lôi Đức Khắc Nạp Phổ tế tự đại nhân của chúng ta không thể bị phủ định! Điều này đối với toàn tộc Ốc nhĩ phu chúng tôi đều là sự sỉ nhục! Ta kiến nghị, do ta lên đấu tiếp với Lý Sát tế tự một trận nữa!"
"Đúng đó đúng đó...." Rất nhiều tế tự vui mừng trên nổi đau của người khác cũng theo đó rống lên.
Bị một ma thú chỉ có thể sử dụng sức lực đánh bại, hơn nữa lại còn là một con sương tuyết bì khâu thú thấp kém không còn gì bằng đánh bại, sự thật cay đắng này khiến cho các tế tự kiêu ngạo rất khó tiếp thụ.
"Được rồi!" Duy an đại tát mãn cuối cùng cũng không nhịn được nổi giận nói: "Các ngươi coi sự thí luyện của tế tự là trò giác đấu biểu diễn của bọn quý tộc nhàn rỗi hả? Nếu như là thế, các vị đại nhân, ta kiến nghị các người đến giác đấu trường từ từ hân thưởng! Hôm nay đã có hai vị quyền trượng tế tự trong vai trò Thí luyện Thần quan đã bị đánh bại trong tay Lý Sát tế tự. Điều này chưa hề phát sinh trong quá trình thí luyện dành cho tế tự hơn nghìn nam này! Đơn giản là nó hoang đường đến cực điểm! Nhưng dù là hoang đường, là ngoài ý muốn, là còn có nhiều chuyện không thể lý giải, nhưng các người cũng phải chứng minh phong độ của chính mình! Âu Văn tế tự đại nhân, toàn tộc Ốc Nhĩ Phu của các người có tín điều cho rằng, dù là khiêu chiến với kẻ mạnh mà có thất bại thì cũng cao thượng đó sao?" Truyện "Thú Huyết Phi Đằng " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Vị lang tộc tế tự đứng lên đó hậm hực nhìn Lưu Chấn Hám, rồi bước lên đỡ vị Ốc Nhĩ Phu Lôi Đức Khắc Nạp Phổ tế tự đang nằm run và đau khổ trên đất lấy chiếc Mỹ độ toa huy chương của mình xuống rồi thu con Băng hùng vào trong không gian ngủ đông ở trong huy chương.
"Lý Sát tế tự tôn kính, sự đặc biệt của ngài lưu lại ở ta ấn tượng sâu sắc. Cần phải nói rõ, ta tuy vẫn còn hoài nghi năng lực của ngài, nhưng là một vị linh hồn ca giả mà có thể đánh bại hai vị quyền trượng tế tự, điều này khiến cho khả năng tưởng tượng yếu kém của ta bị đẩy đến mức cực hạn. Duy an đại tát mãn Tề Đan vỗ vỗ lên đầu mình, thở dài một hơi rồi nói tiếp: "Trong tất cả các thần miếu trong vương quốc, chưa bao giờ có tế tự nào sử dụng ma thú chỉ dựa vào công kích vật lý. Ta không biết ma thú của ngài ăn phải thứ dược thảo thần kỳ gì ở đâu khiến nó có được thần lực như vậy, nhưng rõ ràng là không thể phủ nhận ma thú của ngài có công kích ma pháp rất yếu ớt và không chịu nổi một đòn, điều này ngài thừa nhận hay phủ nhân?"
"Ta thừa nhận." Về điểm này Lưu Chấn Hám căn bản không thể thổi phồng nữa rồi. Thực ra thì đòn công kích "sương tuyết khí đống" của Quả Quả chỉ có thể coi “tạm chấp nhận” được mà thôi.
"Một ma thú không thế phát huy đủ lực lượng ma pháp lại có thể đánh bại ma sủng của hai vị quyền trượng tế tự. Chà, điểm này mà truyền ra ngoài, thì cái thần miếu ở Uy Sắt Tư Bàng này nhất bị sẽ bị cười thối mũi!" Duy an đại tát mãn nhìn về phía mỹ nữ xà tế tự, "Xem ra quyết định bãi bỏ Á long tế tự Thôi Bội Thiến làm vị thần quan thí luyện là quá kém khôn ngoan!"
Mỹ nữ xà ôm lấy Hải Luân, ánh mắt cũng hiện vẻ phức tạp nhìn Lưu Chấn Hám.
"Về chuyện này, ta hy vọng các vị đại nhân đừng truyền ra ngoài, dù sao thì sự thắng lợi hôm nay của Lý Sát tế tự vẫn đang còn trong vòng tranh luận." Duy an đại tát mãn mệt mỏi day day Thái dương huyệt của mình: "Lý Sát tế tự, ngài có quyền lợi bắt đầu lựa chọn nhiệm vụ thí luyện. Ngài có quyền lợi chế tác nhạc khí. Còn liên quan đến ma thú tinh hạch dùng làm gia tăng ca lực, ngài phải tự thân đi săn lấy. Sau khi ngài hoàn thành nhiệm vụ tối hậu này, các tế tự trong Thần miếu sẽ thảo luận án chiếu thực lực của ngài mà ban phát cho ngài danh hiệu quý tộc và thái ấp tương ứng. Hôm nay chỉ đến đây thôi, suy nghị của ta thật loạn, ta cần phải đi minh tưởng rồi. Thông tri cho vu y giúp xem xét thương thế của Lôi Đức Khắc Nạp Phổ đại nhân. Hôm nay dừng lại ở đây."
"Ta tiếp thụ nhiệm vụ này! Đại nhân!" Lưu Chấn Hám nhăn răng cười, vạn lý trường chinh a, rốt cuộc thì củng nhìn được Bảo Tháp sơn ở Duyên An rồi.
Chú thích:
Gia phỉ: Mèo nhà. Ở đây tác giả cố tình phiên âm theo tiếng Ái Cầm - có vẻ là tiếng Anh, house cat. Tất cả các thú nhân khác trong Ái Cầm đại lục đều được đặt tên theo cách như thế. Ý của nguyên câu "Không cần quản đó là gia phỉ đen hay là gia phỉ trắng, có thể bắt được chuột thì là gia phỉ tốt!" là dựa vào câu nói của một lãnh đạo nổi tiếng của Trung Quốc (cụ thể là Đặng Tiểu Bình khi lựa chọn cách phát triển kinh tế cho đất nước) "Mèo trắng hay mèo đen gì cũng được, sinh miễn nó bắt được chuột thì là mèo giỏi". Nghĩa bóng là "Không cần biết anh là ai, anh có giúp được cho tôi thì anh là bạn", hay "Cho dù đó là cách nào, sử dụng có hiệu quả thì là phương hướng tốt", có ý thực dụng.
"Quá hoang đường! Quá hoang đường!" Nhân mã tế tự được xem là người đầu tiên thanh tỉnh trở lại, tức khí đến nỗi rêu rao ầm cả lên: "Một ma sủng của tế tự lại sử dụng quyền cước tiến hành tác chiến mà không sử dụng ma pháp! Hoang đường ngàn dặm Đa Não đại hoang nguyên luôn rồi! Ta kiến nghị thần miếu thủ tiêu tư cách của tên tế tự hoang đường này! Đúng là hoang đường xằng bậy hết sức!"
"Có thể đánh thắng ngươi, như thế chẳng phải là hoang đường, trên chiến trường không thể chỉ dựa vào việc ma sủng sử dụng ma pháp hay sử dụng quyền cước mà có thể nhận xét tế tự đó là tốt hay xấu!" Lưu Chấn Hám đặt Quả Quả lên vài, từ tốn nói.
"Quá hoang đường rồi! Ta kháng nghị!" Nhân mã tế tự hiển nhiên không thể chấp nhận hiện thực của con Dung nham Điêu xỉ thú hùng mạnh như thế mà bị một con Sương tuyết bì khâu thú cấp thấp đánh bại. Lão thẹn quá hóa giận, cái mặt ngựa như càng dài ra.
"Ma thú không dùng ma pháp làm thứ công kích hỗ trợ, còn có thể gọi là ma thú nữa không?" Có tế tự bước ra lên tiếng phụ họa.
"Chúng ta có kẻ tùy tùng có vũ lực cường đại, không cần ma thú cũng có thể sử dụng vật lý công kích!" Lại có người đứng lên đưa ý kiến.
"Không cần quản đó là gia phỉ đen hay là gia phỉ trắng, có thể bắt được chuột thì là gia phỉ tốt!" Lưu Chấn Hám bắt đầu đấu miệng lưỡi với quần hùng.
......
Chợ bán cá liền khai trương với đầy đủ các "doanh nghiệp" đặt đại bản doanh ngay trong thần miếu, với đủ mọi loại mồm năm miệng mười tranh nhau cãi vả ỏm tỏi, khiến trong thần điện ồn ào loạn cả lên.
"Yên tĩnh!" Duy an đại tát mãn đau đầu vô cùng, day day trán nói: "Nhưng trường thí luyện này, từ góc độ công chính mà nói, thì Lý Sát tế tự đã thắng rồi."
"Ta không phục!" Nhân mã tế tự hoàn toàn vứt bỏ thân phận tôn quý của mình, ễnh mông như một mụ đàn bà đanh đá, hai tay chống eo tức giận trừng mắt nhìn Lưu đại quan nhân, "Con sương tuyết bì khâu này rõ ràng là dùng âm mưu quỷ kế! Nó ti tiện như chủ nhân của nó! Ta không chấp nhận thứ thất bại vô giá trị này!"
"Không phục thì đánh thêm một trận nữa!" Lưu Chấn Hám làm bộ làm dạng, bắt đầu giở giọng lếu láo bằng trời: “Ma thú của ta chẳng phải là không thể sử dụng ma pháp, mà là đối thủ có đẳng cấp quá thấp khiến nó không thèm dùng! Biết ma pháp của nó có dạng gì không? A.... gió lạnh buốt trên Thái Mục Nhĩ Lạp Nhã tuyết sơn lẫm liệt cũng không có cách gì so sánh với sương tuyết khí đoàn của nó!" Truyện "Thú Huyết Phi Đằng " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com) Truyện "Thú Huyết Phi Đằng " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
"Quá... quá cuồng vọng rồi!" Ngay cả Duy an đại tát mãn cũng trở nên thất thố, tên long tế tự này ngông cuồng và phô trương đến nỗi vị đại tát mãn có công phu hàm dưỡng cực cao này cũng suýt buột miệng mắng rùm. Lão tát mãn cảm thấy mình sống hơn nghìn năm rồi, tên Thất Cách trước mặt thực sự là tên Thất cách cuồng vọng nhất và không biết thẹn nhất!
"Để ta tỉ thí với ngươi!" Một vị Ốc Nhĩ phu Lang tộc đứng lên. Vị tế tự này có đầu tóc màu trắng, mục quang lạnh lùng như làn gió lạnh thổi mãi từ cổ chí kim. Y phất tay phóng ra một luồng hào quang hắc sắc phóng ra, một con gấu lớn toàn thân màu trắng hợp với hàn khí khắp người xuất hiện trên thí luyện tràng.
"Con Đường cổ lạp băng hùng của ta cũng là một ma thú thuộc hệ sương tuyết đóng băng, vừa rồi nghe các hạ nói, ma thú của ngài hiểu rõ ma pháp đóng băng, ta rất muốn biết." Ốc nhĩ phu tiêu sái vuốt mái tóc trắng của mình: "Ta là Ốc nhĩ phu lang tộc quyền trượng tế tự Lôi Đức Khắc Nạp Phổ."
Con băng hùng cao lớn hưởng ứng lời hiệu triệu của chủ nhân, phẫn nộ vung vẫy hai tay bén nhọn, phun ra luồng băng dày nửa tấc trong không trung. Tiếng gầm rống khủng bố chấn cho tường đại thính rung rung chấn động.
Lưu Chấn Hám bị gậy ông đập lưng ông, tùy miệng nói bậy vài câu lại động tới quyền trượng tế tự có ma thú đồng hệ, xem ra chuyến này nếm mùi lỡ leo lên lưng cọp rồi!
Quả Quả không chờ hắn lên tiếng, phóng "sưu" một cái từ vai của hắn xuống đất, nhào thẳng vào con Đường cổ lạp băng hùng. Lang nhân tế tự mỉm cười, băng hùng tức thời phun ra một luồng hơi băng cực lớn, đánh thẳng tới Quả Quả đang chạy phốc tới trên mặt đất.
"Sai lầm đồng dạng như thế tế tự không thể tái phạm được đâu!" Lang nhân tế tệ cười lạnh.
Quả Quả lăn tròn, vô cùng mẫn tiệp xuyên qua khố của cự hùng, luồng hơi băng căn bản không hề thấm vào người nó chút nào.
Đường cổ lạp băng hùng gầm rống chuyển thân, muốn tiếp tục ban cho con nhóc con khiêu chiến với quyền uy này một sự đả kích triệt để, nhưng đột nhiên phát hiện chủ nhân của mình lúc này hiện vẻ mặt thống khổ nhăn nhúm lại.
Cự hùng ngẩn tò te!
Mọi người cũng ngẩn người, quai hàm xệ xuống tới đất.
Quả Quả sau khi xuyên qua giữa khố của cự hùng, đã nhỏm phắt người dậy rồi không dừng lại chút nào, phát huy đến cực điểm sức bật kinh người phóng tới trước bụng của Lang nhân tế tự tóc trắng, dùng nấm đấm móc đã chực sẵn sàng phát ra một chiêu "Hắc hổ đào tâm".
Lang nhân tế tự vừa cất lời, trước mắt đã hoa lên, cảm thấy có một cái bóng màu vàng không biết từ đâu phóng tới, biết không xong thì không còn kịp nữa, một quyền cực mạnh đấm thẳng vào bụng y mạnh như dời non lấp biển. Ngũ quan của lang nhân tế tự nhíu lại, miệng phát ra tiếng thở dốc, ôm chặt bụng trợn mắt, từ từ ngã lăn ra đất giống như một người bị rút hết gân, hay con tôm bị bỏ vào nồi nước trụn.
Cử động tiếp theo của Quả Quả càng khiến cho các vị tế tự suýt chút nửa nổ luôn con ngươi ra.
Nó vừa rơi xuống đất, thì nấm đấm nhỏ xíu đã vung lên đập mạnh xuống mặt đá hoa cương. Một tiếng "Bình" cất lên, lớp đá hoa cương ấy bị đấm nứt vỡ thành những vết chi chít như tổ nhện.
Lực khí quá cường đại!
Thậm chí bọn thánh điện kỵ sĩ vang danh về vũ kỹ cũng trợn mắt nhìn.
Con ma thú thông minh này đã dùng hành động của mình để chứng minh một chuyện, đó là quyền vừa rồi nó đã hạ thủ lưu tình!
Mất đi sự không chế tâm linh của tế tự, ma thú sẽ hồi phục lại trạng thái nguyên thủy. Nếu như phát sinh trên chiến trường, các đòn công kích của ma thú nhất định sẽ dành cho cho tế tự trong đội ngũ của mình hậu quả không thể tưởng tượng.
Điều này khiến cho các tế tự có mặt ở đó bắt đầu nghĩ lại về vị tế tự phá gia có con ma thú cực mạnh này. Tuy nhiên, trong ánh mắt của họ không thể hiện lên rõ là đang có ý nghĩ gì.
"Một ma thú quá lợi hại!" Duy an đại tát mãn nhìn vị tế tự phá gia trước mặt ấy vẫn bình tĩnh như thường, trong lòng liền gợn sóng.
"Ngươi lần nữa chứng minh với chúng ta rằng chức vị và cấp bậc dù có cao thấp khác nhau vẫn mãi không thể dùng để đánh giá thật lực chân chánh của tế tự." Đại tát mãn dù sao vẫn là một trưởng giả trung hậu, khách quan nói dùm cho Lưu Chấn Hám một lời công đạo.
"Ta phản đối!" Một vị lang tộc tế tự không phục đứng lên: "Đại nhân! Trên chiến trường, bên cạnh chúng ta luôn có những tùy tùng có vũ kỹ xuất chúng, không có kẻ đánh lén nào có thể thoát khỏi ánh mắt của họ. Lần này chỉ là chuyện ngoài ý muốn. Thực lực của lang tộc Lôi Đức Khắc Nạp Phổ tế tự đại nhân của chúng ta không thể bị phủ định! Điều này đối với toàn tộc Ốc nhĩ phu chúng tôi đều là sự sỉ nhục! Ta kiến nghị, do ta lên đấu tiếp với Lý Sát tế tự một trận nữa!"
"Đúng đó đúng đó...." Rất nhiều tế tự vui mừng trên nổi đau của người khác cũng theo đó rống lên.
Bị một ma thú chỉ có thể sử dụng sức lực đánh bại, hơn nữa lại còn là một con sương tuyết bì khâu thú thấp kém không còn gì bằng đánh bại, sự thật cay đắng này khiến cho các tế tự kiêu ngạo rất khó tiếp thụ.
"Được rồi!" Duy an đại tát mãn cuối cùng cũng không nhịn được nổi giận nói: "Các ngươi coi sự thí luyện của tế tự là trò giác đấu biểu diễn của bọn quý tộc nhàn rỗi hả? Nếu như là thế, các vị đại nhân, ta kiến nghị các người đến giác đấu trường từ từ hân thưởng! Hôm nay đã có hai vị quyền trượng tế tự trong vai trò Thí luyện Thần quan đã bị đánh bại trong tay Lý Sát tế tự. Điều này chưa hề phát sinh trong quá trình thí luyện dành cho tế tự hơn nghìn nam này! Đơn giản là nó hoang đường đến cực điểm! Nhưng dù là hoang đường, là ngoài ý muốn, là còn có nhiều chuyện không thể lý giải, nhưng các người cũng phải chứng minh phong độ của chính mình! Âu Văn tế tự đại nhân, toàn tộc Ốc Nhĩ Phu của các người có tín điều cho rằng, dù là khiêu chiến với kẻ mạnh mà có thất bại thì cũng cao thượng đó sao?" Truyện "Thú Huyết Phi Đằng " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Vị lang tộc tế tự đứng lên đó hậm hực nhìn Lưu Chấn Hám, rồi bước lên đỡ vị Ốc Nhĩ Phu Lôi Đức Khắc Nạp Phổ tế tự đang nằm run và đau khổ trên đất lấy chiếc Mỹ độ toa huy chương của mình xuống rồi thu con Băng hùng vào trong không gian ngủ đông ở trong huy chương.
"Lý Sát tế tự tôn kính, sự đặc biệt của ngài lưu lại ở ta ấn tượng sâu sắc. Cần phải nói rõ, ta tuy vẫn còn hoài nghi năng lực của ngài, nhưng là một vị linh hồn ca giả mà có thể đánh bại hai vị quyền trượng tế tự, điều này khiến cho khả năng tưởng tượng yếu kém của ta bị đẩy đến mức cực hạn. Duy an đại tát mãn Tề Đan vỗ vỗ lên đầu mình, thở dài một hơi rồi nói tiếp: "Trong tất cả các thần miếu trong vương quốc, chưa bao giờ có tế tự nào sử dụng ma thú chỉ dựa vào công kích vật lý. Ta không biết ma thú của ngài ăn phải thứ dược thảo thần kỳ gì ở đâu khiến nó có được thần lực như vậy, nhưng rõ ràng là không thể phủ nhận ma thú của ngài có công kích ma pháp rất yếu ớt và không chịu nổi một đòn, điều này ngài thừa nhận hay phủ nhân?"
"Ta thừa nhận." Về điểm này Lưu Chấn Hám căn bản không thể thổi phồng nữa rồi. Thực ra thì đòn công kích "sương tuyết khí đống" của Quả Quả chỉ có thể coi “tạm chấp nhận” được mà thôi.
"Một ma thú không thế phát huy đủ lực lượng ma pháp lại có thể đánh bại ma sủng của hai vị quyền trượng tế tự. Chà, điểm này mà truyền ra ngoài, thì cái thần miếu ở Uy Sắt Tư Bàng này nhất bị sẽ bị cười thối mũi!" Duy an đại tát mãn nhìn về phía mỹ nữ xà tế tự, "Xem ra quyết định bãi bỏ Á long tế tự Thôi Bội Thiến làm vị thần quan thí luyện là quá kém khôn ngoan!"
Mỹ nữ xà ôm lấy Hải Luân, ánh mắt cũng hiện vẻ phức tạp nhìn Lưu Chấn Hám.
"Về chuyện này, ta hy vọng các vị đại nhân đừng truyền ra ngoài, dù sao thì sự thắng lợi hôm nay của Lý Sát tế tự vẫn đang còn trong vòng tranh luận." Duy an đại tát mãn mệt mỏi day day Thái dương huyệt của mình: "Lý Sát tế tự, ngài có quyền lợi bắt đầu lựa chọn nhiệm vụ thí luyện. Ngài có quyền lợi chế tác nhạc khí. Còn liên quan đến ma thú tinh hạch dùng làm gia tăng ca lực, ngài phải tự thân đi săn lấy. Sau khi ngài hoàn thành nhiệm vụ tối hậu này, các tế tự trong Thần miếu sẽ thảo luận án chiếu thực lực của ngài mà ban phát cho ngài danh hiệu quý tộc và thái ấp tương ứng. Hôm nay chỉ đến đây thôi, suy nghị của ta thật loạn, ta cần phải đi minh tưởng rồi. Thông tri cho vu y giúp xem xét thương thế của Lôi Đức Khắc Nạp Phổ đại nhân. Hôm nay dừng lại ở đây."
"Ta tiếp thụ nhiệm vụ này! Đại nhân!" Lưu Chấn Hám nhăn răng cười, vạn lý trường chinh a, rốt cuộc thì củng nhìn được Bảo Tháp sơn ở Duyên An rồi.
Chú thích:
Gia phỉ: Mèo nhà. Ở đây tác giả cố tình phiên âm theo tiếng Ái Cầm - có vẻ là tiếng Anh, house cat. Tất cả các thú nhân khác trong Ái Cầm đại lục đều được đặt tên theo cách như thế. Ý của nguyên câu "Không cần quản đó là gia phỉ đen hay là gia phỉ trắng, có thể bắt được chuột thì là gia phỉ tốt!" là dựa vào câu nói của một lãnh đạo nổi tiếng của Trung Quốc (cụ thể là Đặng Tiểu Bình khi lựa chọn cách phát triển kinh tế cho đất nước) "Mèo trắng hay mèo đen gì cũng được, sinh miễn nó bắt được chuột thì là mèo giỏi". Nghĩa bóng là "Không cần biết anh là ai, anh có giúp được cho tôi thì anh là bạn", hay "Cho dù đó là cách nào, sử dụng có hiệu quả thì là phương hướng tốt", có ý thực dụng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.