Quyển 7 - Chương 118: Độ khẩu ân cừu (1)
Tĩnh Quan
08/06/2016
Phỉ Lãnh Thúy nguyên không có đường, nhưng mấy tên vung tiền như rác
khiến người ta đi lượm nhiều quá, nên dần trở thành lộ - Lưu Chấn Hám
nói. Truyện "Thú Huyết Phi Đằng " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
---
Gió bấc rin rít thổi đến, trong một đêm mà khí lạnh ngập tràn. Truyện "Thú Huyết Phi Đằng " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Bầu trời trong xanh văng vắc, rừng trúc trên Hồng Thổ Cao pha vẫn xanh một màu.
Nhưng mà cái lạnh thật ghê người.
Mục dân các tộc phụ dong vung roi chan chát, lùa bầy thú chăn thả trở về. Tuyết đầy trời sắp sửa đổ xuống, đây là cơ hội cuối cùng để vỗ béo thú nuôi.
Thời gian gần đây thường xảy ra nhiều chuyện ngoài ý muốn, ví dụ như có hai vị Thứ vị nhân đi vào lòng chảo chăn thả gia súc, mang theo vài chục con linh dương mập, nhưng một đi không trở lại.
Hoang nguyên quá lớn, sau khi tổ chức mấy đợt tìm kiếm, cuối cùng mọi người mới phát hiện trong đám bụi dâu cách đó trăm do có thi thể của Thứ vị mục dân bị sát hại và một bộ phần đầu và da của số linh dương bị giết.
Án chiếu theo sự suy đoán của Duy Ai Lý kỵ sĩ, những thú nuôi còn lại nhất định đã bị cường đạo trên hoang nguyên bắt đi rồi.
Cường đạo trên hoang nguyên đều không phải ngày nào cũng ở một chỗ, Đối với sự chuyển hoán thời tiết hay thời gian, bọn chúng không hề biết và cũng không cần phải biết.
Hay nói một cách khác, chưa đến lúc trời lạnh thì chúng sẽ chẳng nghĩ tới mùa đông vừa đến.
Mỗi năm khi mùa đông đến, trên hoang nguyên đều có thổ phỉ và cường đạo đói trắng con mắt, đạp bước qua Tang Kiền Hà đã đóng băng trên mặt sống, xông vào nội địa của Bỉ Mông vương quốc, mạo hiểm với nguy cơ bị quânđội chánh quy của Bỉ Mông tiêu diệt để cướp đoạt thực vật. Khi trời trở lạnh, đấu chí của các cường đạo lên cao đến mức phi thường. Bọn chúng tuyệt không bỏ qua cho đối tượng có thể cướp giết nào.
Đối với tình huống này, Lưu Chấn Hám nghiêm lệnh cho mục dân khi chăn thả gia súc trước khi trời đổ tuyết, tuyệt không được li khai cách Hồng Thổ cao pha quá năm mươi dặm.
Liên quan đến việc tiễu trừ hai bộ lạc cường đạo trong phạm vi hai trăm dặm còn lại - Bạch đầu ô nha dã nhân bộ lạc và Thế đạo hoang khâu địa tinh bộ lạc, hắn tranh thủ trước khi bị quên phức đi, giải quyết toàn bộ trong vòng một tuần.
Lưu Chấn Hám cứ mãi lo nghĩ làm sao xử lý tù binh. Hắn còn thiếu một biện pháp để giải quyết cái nan đề cường đạo cứ như cỏ chỉ hỏa thiêu thì cháy tạm nhưng khi gió xuân về lại tiếp tục mọc lên .
Rừng trúc bên cạnh Hồng thổ cao pha hiện giờ có một cái lỗ lớn, một đám nô lệ đang ì ạch đào hầm ngầm, rồi không ngừng mang cỏ khô vào trong, bỡi vì đó là nhà của chúng.
Hơi thở của mỗi tên nô lệ đều bốc khói trắng, vì tầng đất quá cứng mà trời lại lạnh.
Đa não đại hoang nguyên thật tế quá hoang lương. Lưu Chấn Hám thậm chí đã triệt tiêu những vọng gác coi chừng bọn nô lệ về đêm, chỉ hy vọng chúng chạy trốn vài tên, để giảm thiểu số miệng ăn đang có.
Điều đáng tiếc chính là, chẳng có tên nào trong số nô lệ này chịu chạy, đối diện với mùa đông tàn khốc đang tới, trong tay lại không có vũ khí, không có lương thực để dành, chạy đi chỉ có nước chết.
Phỉ Lãnh Thúy có một quy định bất thành văn, đó là cho dù là nô lệ cũng không cắt giảm khẩu phần, đánh mắng vũ nhục thì tùy ý.
Lúc nhỏ Lưu Chấn Hám thực ra đã đói đến hãi cả người rồi.
Nhưng quy định này làm kiên định thêm quyết tâm không chạy của bọn nô lệ hùng địa tinh và thực nhân ma.
Một đám dân binh đầu tóc màu mè xanh đỏ cùng linh chủ đại nhân cũng xanh đỏ màu mè ở trần trùng trục ngồi trong rừng trúc uống rượu. Rượu thì là thứ Hoắc Bỉ Đặc lang mỗ đượm hương, món nhắm chẳng qua là vài món nướng xèo xèo nghi ngút.
Món này là do các đầu bếp Bán thân nhân phát hiện trong rừng trúc. Rừng trúc chưa mọc lên được bao lâu, thì trong đó đã có khá nhiều ổ chuột lang (Lợn ghinê). Giống chuột lang trên hoang nguyên này có vẻ thích rừng trúc dày đặc che gió cùng với những thân trúc mơn mở, nên kéo bầy kéo lũ đến đây đào hang sống.
Quả Quả là tay cừ trong việc đào hang này. Nó có thể chui vào trong hang, khi chui ra kéo theo luôn cái đuôi chuột, đuôi của một chú chuột mập phì giãy loạn lên.
Thịt chuộc lang rất ngon, so với thịt loa toa thú còn ngon hơn. Một con chuột lang chỉ nặng nửa cân, lớp mỡ màu vàng khi được lột ra có thể đốt đèn, không gây cay mắt như những cành cây hay mỡ thú khác, lại còn có mùi hương thật thơm.
---
Gió bấc rin rít thổi đến, trong một đêm mà khí lạnh ngập tràn. Truyện "Thú Huyết Phi Đằng " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Bầu trời trong xanh văng vắc, rừng trúc trên Hồng Thổ Cao pha vẫn xanh một màu.
Nhưng mà cái lạnh thật ghê người.
Mục dân các tộc phụ dong vung roi chan chát, lùa bầy thú chăn thả trở về. Tuyết đầy trời sắp sửa đổ xuống, đây là cơ hội cuối cùng để vỗ béo thú nuôi.
Thời gian gần đây thường xảy ra nhiều chuyện ngoài ý muốn, ví dụ như có hai vị Thứ vị nhân đi vào lòng chảo chăn thả gia súc, mang theo vài chục con linh dương mập, nhưng một đi không trở lại.
Hoang nguyên quá lớn, sau khi tổ chức mấy đợt tìm kiếm, cuối cùng mọi người mới phát hiện trong đám bụi dâu cách đó trăm do có thi thể của Thứ vị mục dân bị sát hại và một bộ phần đầu và da của số linh dương bị giết.
Án chiếu theo sự suy đoán của Duy Ai Lý kỵ sĩ, những thú nuôi còn lại nhất định đã bị cường đạo trên hoang nguyên bắt đi rồi.
Cường đạo trên hoang nguyên đều không phải ngày nào cũng ở một chỗ, Đối với sự chuyển hoán thời tiết hay thời gian, bọn chúng không hề biết và cũng không cần phải biết.
Hay nói một cách khác, chưa đến lúc trời lạnh thì chúng sẽ chẳng nghĩ tới mùa đông vừa đến.
Mỗi năm khi mùa đông đến, trên hoang nguyên đều có thổ phỉ và cường đạo đói trắng con mắt, đạp bước qua Tang Kiền Hà đã đóng băng trên mặt sống, xông vào nội địa của Bỉ Mông vương quốc, mạo hiểm với nguy cơ bị quânđội chánh quy của Bỉ Mông tiêu diệt để cướp đoạt thực vật. Khi trời trở lạnh, đấu chí của các cường đạo lên cao đến mức phi thường. Bọn chúng tuyệt không bỏ qua cho đối tượng có thể cướp giết nào.
Đối với tình huống này, Lưu Chấn Hám nghiêm lệnh cho mục dân khi chăn thả gia súc trước khi trời đổ tuyết, tuyệt không được li khai cách Hồng Thổ cao pha quá năm mươi dặm.
Liên quan đến việc tiễu trừ hai bộ lạc cường đạo trong phạm vi hai trăm dặm còn lại - Bạch đầu ô nha dã nhân bộ lạc và Thế đạo hoang khâu địa tinh bộ lạc, hắn tranh thủ trước khi bị quên phức đi, giải quyết toàn bộ trong vòng một tuần.
Lưu Chấn Hám cứ mãi lo nghĩ làm sao xử lý tù binh. Hắn còn thiếu một biện pháp để giải quyết cái nan đề cường đạo cứ như cỏ chỉ hỏa thiêu thì cháy tạm nhưng khi gió xuân về lại tiếp tục mọc lên .
Rừng trúc bên cạnh Hồng thổ cao pha hiện giờ có một cái lỗ lớn, một đám nô lệ đang ì ạch đào hầm ngầm, rồi không ngừng mang cỏ khô vào trong, bỡi vì đó là nhà của chúng.
Hơi thở của mỗi tên nô lệ đều bốc khói trắng, vì tầng đất quá cứng mà trời lại lạnh.
Đa não đại hoang nguyên thật tế quá hoang lương. Lưu Chấn Hám thậm chí đã triệt tiêu những vọng gác coi chừng bọn nô lệ về đêm, chỉ hy vọng chúng chạy trốn vài tên, để giảm thiểu số miệng ăn đang có.
Điều đáng tiếc chính là, chẳng có tên nào trong số nô lệ này chịu chạy, đối diện với mùa đông tàn khốc đang tới, trong tay lại không có vũ khí, không có lương thực để dành, chạy đi chỉ có nước chết.
Phỉ Lãnh Thúy có một quy định bất thành văn, đó là cho dù là nô lệ cũng không cắt giảm khẩu phần, đánh mắng vũ nhục thì tùy ý.
Lúc nhỏ Lưu Chấn Hám thực ra đã đói đến hãi cả người rồi.
Nhưng quy định này làm kiên định thêm quyết tâm không chạy của bọn nô lệ hùng địa tinh và thực nhân ma.
Một đám dân binh đầu tóc màu mè xanh đỏ cùng linh chủ đại nhân cũng xanh đỏ màu mè ở trần trùng trục ngồi trong rừng trúc uống rượu. Rượu thì là thứ Hoắc Bỉ Đặc lang mỗ đượm hương, món nhắm chẳng qua là vài món nướng xèo xèo nghi ngút.
Món này là do các đầu bếp Bán thân nhân phát hiện trong rừng trúc. Rừng trúc chưa mọc lên được bao lâu, thì trong đó đã có khá nhiều ổ chuột lang (Lợn ghinê). Giống chuột lang trên hoang nguyên này có vẻ thích rừng trúc dày đặc che gió cùng với những thân trúc mơn mở, nên kéo bầy kéo lũ đến đây đào hang sống.
Quả Quả là tay cừ trong việc đào hang này. Nó có thể chui vào trong hang, khi chui ra kéo theo luôn cái đuôi chuột, đuôi của một chú chuột mập phì giãy loạn lên.
Thịt chuộc lang rất ngon, so với thịt loa toa thú còn ngon hơn. Một con chuột lang chỉ nặng nửa cân, lớp mỡ màu vàng khi được lột ra có thể đốt đèn, không gây cay mắt như những cành cây hay mỡ thú khác, lại còn có mùi hương thật thơm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.