Thú Huyết Phi Đằng

Quyển 7 - Chương 128: Không thể ngăn trở (1)

Tĩnh Quan

08/06/2016

Bọn cường đạo đi trên Man hoang cổ đạo theo một hàng dài giống như đội ngũ kiểu trường xà, đi đầu chính là Lục ma thị lực linh mẫn nhất. Trên hoang nguyên um tùm đầy cỏ hoang suốt mấy ngày liền, da của chúng tự nhiên biến thành màu vàng đậm giống như khô thảo, đi phía sau là Diêm ma, da của chúng thoạt nhìn giống như nham thạch trên đường đi.

Đội ngũ ở giữa chính là nô lệ Xạ nhân được dùng làm "khẩu lương" cùng năm cỗ xe chứa gần hai mươi con ngựa khỏe chiến lợi phẩm.

Đa số hoang khâu trên Đa Não hoang nguyên so ra đều có hình dạng bằng phẳng, còn Cự ma hoang khâu lại giống như một cái đầu to vươn thẳng lên, lối đi trên Man hoang cổ đạo bị hai toàn hoang khâu bao vây, Lục ma và Diêm ma đều không nhịn được cất tiếng hoan hô. Truyện "Thú Huyết Phi Đằng " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)

Hít mấy hơi không khí mát lạnh, bọn cường đạo ngẩng đầu lên nhìn, ánh mặt trời bình minh êm dịu chiếu xuống, Thế đao sơn cuối cùng cũng hiện thân ảnh cao thấu mây xanh trên đường thị tuyến, dưới ánh mặt trời Thế đao sơn giống như ngọn núi thần trong thần thoại.

Vất vả đi đường mấy ngày dài cuối cùng cũng đã đến rồi, bọn Lục ma và Diêm ma hiện tại đang nghĩ tới việc ôm chiến lợi phẩm vừa thu hoạch được, an nhàn nằm ngủ một giấc say sưa.

Xe ngựa trên đường mệt nhọc hết mức làm cho thân thể bọn cường đạo cũng có chút mỏi mệt. Tuy tố chất thân thể chúng cường tráng nhưng cũng không ít tên mệt đến mắt mở không lên.

Lúc âm thanh như tiếng sấm chấn động mặt đất truyền tới từ hai bên hoang khâu, Lục ma thủ lĩnh Phạm Ni đang ăn mứt hoa quả trên một thớt ngựa mạnh khỏe, Diêm ma thủ lĩnh Vĩnh Bối Lý đang ở phía sau chiến mã của y, cũng bắt đầu thưởng thức hương vị ngọt ngào của mứt nhân loại. Thân là thủ lĩnh, Vĩnh Bố Lý muốn cưỡi trên ngựa để tỏ ra thân phận siêu phàm của mình, đáng tiếc là thân hình của hắn quá nặng, chỉ ngồi trên lưng chiến mã tức thì mấy con ngựa này xương cốt bị gãy răng rắc, sau mấy lần thử nghiệm, Diêm ma thủ lĩnh Vĩnh Bối Lý đành phải đi bộ.

Mùi vị hơi chua của mứt dâu tây kỳ thực không phù hợp với khẩu vị của Lục ma và Diêm ma nhưng Phạm Ni và Vĩnh Bối Lý đều ăn rất thỏa thích. Bọn chúng liếm ngón tay, ăn một lúc cả miệng đều đỏ tươi giống như màu máu.

Thứ nhân loại ăn ngược lại chẳng ngon lành gì, quan trọng nhất là ăn thức ăn nhân loại đại biểu cho thân phận và phẩm vị cao quý.

Cường đạo ở hoang nguyên nghĩ như vậy. Ải nhân cũng nghĩ như vậy, đại đa số Bỉ Mông đều nghĩ vậy.

Bọn chúng sớm đã thương lượng xong, để cặp môi đỏ loét như vậy để cho bọn cường đạo đến Thế đao sơn thấy được.

Đại hoang nguyên liên tiếp trải dài không bằng phẳng không cách nào truy ra tận đầu mút. Đợt âm thanh này thình lình xảy đến làm cho Lục ma và Diêm ma khó hiểu.

"Lẽ nào là bọn tuần lộc mùa đông trên hoang nguyên?" Phạm Ni liếm môi. Truyện "Thú Huyết Phi Đằng " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)

Cường đạo trên hoang nguyên đều biết Thế đao sơn Địa tinh bộ lạc chiếm cứ chân núi Tuyết sơn, chính là chu vi mấy dặm trong đó. Con đường duy nhất trên Thái Mục Nhĩ Lạp Nhã Tuyết Sơn có thể đi lên miệng núi Đường Cổ Lạp Sơn, lưng Thế đao sơn dựa vào con đường lên núi đó, nơi này tiến có thể công, lui có thể lên được Tuyết sơn, trong có rừng cây thật sự là đất quý có phong thủy.

Càng thêm quý là mỗi năm vào tiết đông đều có bọn tuần lộc ở núi tuyết, bởi vì trời đông tuyết rơi trên Đường Cổ Lạp Phong quá dày, hơn nữa băng đông cứng ngắc, không cách nào tìm được cỏ để ăn, vì đói quá nên bọn Tuần lộc phải liều mạng xúống dưới hoang nguyên đất đai phì nhiêu kiếm ăn và chờ đợi mùa xuân ấm áp đến mới trở về tuyết sơn trên cao.

Thế đao sơn Địa tinh bộ lạc mỗi năm đều dựa vào săn bắt tuần lộc mới có thể có cái ăn qua mùa đông, chỉ có chúng mới có dư lương thực để nuôi dưỡng loại cự thú như Đại địa thát.



Nghe thủ lĩnh nhắc tới tuần lộc, bọn cường đạo Lục ma chảy cả nước miếng.

Trong rừng cây thỉnh thoảng có được một con tuần lộc, loài động vật này rất tinh minh lại rất nhát gan, chỉ hơi động phong thanh thì lập tức cuốn vó chạy liền, thịt của chúng thực sự là món ngon phi thường.

Ánh sáng bình minh giống như trúng phải một cú đánh rất mạnh, "hoa" một tiếng nhẹ nhàng chiếu xuống khắp nơi.

Hai vị thủ lĩnh cường đạo quăng cái bình đựng mứt trên mặt đất.

Từ hai gò hoang cuối cùng hiện ra, đây nào phải là nơi tuần lộc tụ tập mà là Trường mao mãnh mã cự tượng xếp hàng tề chỉnh hai bên! Khôi giáp bằng thép che cặp mắt, còn che phủ đại bộ phận thân thể của chúng, lông dài lấp lánh nơi bụng thể hiện sức mạnh dữ dội thời viễn cổ.

Trên hoang nguyên không biết lúc nào một nhóm Bỉ Mông đại hán đứng cầm binh khí, khôi giáp che phủ thân hình cao lớn của chúng dưới ánh mặt trời buổi sớm, phản chiếu ra ánh sáng chói mắt. Gió thổi trên hoang nguyên tức thì biến thành thê lương. Mấy chiến sĩ sát khí lẫm liệt này nguyên chỉ có ở trong truyền thuyết Thần Ma đại chiến mới có thể xuất hiện!

Căn bản không để cho bọn cường đạo có thời gian suy nghĩ, Mãnh mã cự tượng sau khi cái đầu ngốc nghếch vượt quá đỉnh hoang khâu liền mượn thế lao xuống, trước chậm sau nhanh, dần dần dàn thành hàng ngang tạo thành một bức tường thịt dài đến hai mươi nhận, đội hình chỉnh tề trong tiếng trống từ trên đỉnh hai hoang khâu trái phải lao xuống, giống như trên Man Hoang cổ đạo có vô số hương tiêu ngon lành, cúi đầu xuống không quản gì hết lao vào húc bọn cường đạo.

Hai bầy Trường mao mãnh mã cự tượng được trợ lực từ trên cao lao xuống, thanh thế như giọt sương chảy xuống gốc cỏ, lại như sấm vang chớp giật làm cho người ta phải run rẩy trong lòng.

Diêm ma Lục ma đầu óc đều bị chấn động đến mức tóc muốn dựng ngược, tên nào cũng há hốc miệng hốt hoảng ngơ ngác nhìn bọn Trường mao cự tượng đang nhanh chóng lao tới.

Bọn Lục ma sinh hoạt ngay dưới chân Tuyết sơn, làm sao mà không biết Tuyết sơn Mãnh mã chứ? Bọn chúng thật sự không hiểu được vì sao Mãnh mã cự tượng trên Tuyết sơn lại xuất hiện trên hoang nguyên?

Bọn cường đạo đầu óc liền hỗn loạn, ngơ ngẩn, bọn cường đạo lúc đang buồn ngủ tròng mắt đang mở to hết cỡ, vành mắt đầy tia máu. Nét cười cợt chuyện trò rôm rả vừa rồi liền biến mất, miệng há hốc, thần tình như cá lạc trong sa mạc, tròng mắt cơ hồ lắc lư theo nhịp di động của Mãnh mã cự tượng.

Bọn cường đạo có cảm giác như mình là nhân của cái bánh, lại thêm bọn Mãnh mã cự tượng ở hai bên như hai miếng bánh mì khổng lồ ép mạnh vào, chính là chuẩn bị gói bọn chúng trong đó sau đó nuốt chửng. Truyện "Thú Huyết Phi Đằng " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)

Đối diện với bầy voi điên cuồng lao đến như vậy không có ngôn ngữ nào có thể hình dung ra nỗi chấn động lẫn sợ hãi của bọn cường đạo lúc này, giống như ngửa mặt nhìn trời nhưng đột nhiên phát hiện một khối thiên thạch từ trên trời rơi xuống trên đầu các ngươi.

Bọn Trường mao mãnh tượng này thân hình so với voi lớn còn muốn lớn hơn gấp đôi, khải giáp trên người màu tím nhạt, bọn Bỉ Mông tráng hán thì cưỡi trên lưng chúng hò hét như phát điên.

Cái vòi dài cuộn lại biến đổi như tuế nguyệt vô tình, móng chân khổng lồ đạp phá hết tất cả thạch trụ trên mặt đất.

Bầy voi còn chưa tới, một cỗ áp bức khó hình dung đã ép tới bọn cường đạo làm chúng toàn thân phát lạnh. Bọn cường đạo nhát gan hơn lẩy bẩy lui về phía sau, hai chân nhũn ra ngã lăn quay trên mặt đất, cắn răng chịu đựng bọn Mãnh mã đang dần dần phóng tới. Mấy chục thớt ngựa sợ hãi hí lên, nằm rạp xuống đất.

Tiếng chân rầm rập như sấm sét vang vọng khắp hoang nguyên là tiếng động duy nhất. Bọn cường đạo trong lòng càng thêm cảm giác không thể kháng cự, giống như đối mặt với núi lửa, với gió xoáy, những thứ tai hại nhất của tự nhiên, dòng thác cự tượng đổ ập xuống làm cho bọn chúng cảm giác như đang đối mặt với sức mạnh của tự nhiên.



"Địch tập kích!" Một tên Lục ma cuối cùng cũng thét lên được, thanh âm thê lương gấp rút.

Thanh âm của hắn chợt tắt nghẽn, cùng với những tên khác bị bọn Mãnh mã điên cuồng đạp nát bét.

Phảng phất như có một ngọn gió thổi qua, hai bầy voi chạy gác xéo nhau.

Bầy voi chạy như điên, một bên thì chạy tới phía trước, một bên thì chạy ra phía sau bọn cường đạo. Dưới mấy trăm tấn đè ép, diêm khôi diêm giáp của Diêm ma đao thương bất nhập liền được chứng minh rằng chỉ là câu chuyện cười dưới gót sắt của bầy voi.

Dưới sự dẫm đạp của bầy voi, Diêm ma không bị đạp lún xuống nền đất cứng rắn của hoang nguyên thì cũng bị dẫm nát bấy, chỉ trong khoảnh khắc đội ngũ bị cắt thành nhiều khúc.

Sau khi hai bầy Mãnh mã cự tượng lao tới, lại quay ngược trở lại, thân mình to lớn đều xoay chuyển các phương hướng nhắm về bọn cường đạo khác, cả đội Mãnh mã thủy chung vẫn bảo trì đội hình rộng hai mươi nhận lúc đầu.

Đồ sát thật đáng sợ!

Giống như dùng một phiến đá nghiền nát bầy kiến, nơi bầy voi đi qua đều có một dấu ấn khổng lồ, mỗi dấu ấn đều đầy màu máu, bốn bề không ngừng bị dày xéo qua lại, thanh âm thảm thiết làm linh hồn cũng phát rợn.

Bọn nô lệ Xạ nhân bị trói ở phía sau xe ngựa há hốc miệng nhìn khắp, máu tươi cùng nội tạng bay dính đầy thân thể họ, cả bầu trời cũng biến thành màu xanh đậm.

Bọn cự tượng này liên tiếp xông lên, xéo bên hông Mãnh mã cự tượng là một cây gỗ Vân Sam to lớn, cây gỗ này thậm chí còn chưa tước vỏ cây, trên thân còn rất xù xì. Bọn tráng hán đầu trọc này cầm thanh gỗ này trong tay giống như cầm ngọn cỏ đuôi chó nhẹ nhàng vung múa.

Mấy cây gỗ để nguyên này phần đầu được vót nhọn, mang theo lực lượng xung kích mạnh mẽ, dùng làm cây chùy rất thích hợp, bọn Diêm ma và Lục ma còn có thể chống cự bị lực đánh quá mạnh thậm chí bị đánh cho đứt nửa người, nửa người vẫn còn đứng ở chỗ cũ.

Sau khi thất thầnn một lúc, bọn cường đạo như vừa tỉnh mộng, cất tiếng kêu la bỏ chạy tứ tán, vướng vào nhau làm thành cục diện ngả nghiêng.

Mấy Mãnh mã cự tượng đã qua huấn luyện tức thì phân thành bốn hướng, mỗi hướng có ba thớt cự tượng, nhắm vào chỗ nào nhiều người xông tới, mười hai Mãnh mã cự tượng giống như mười hai súc gỗ lớn lăn qua lăn lại trên hoang nguyên.

Không biết qua bao lâu bầy voi dừng lại không xoay chuyển qua lại nữa, xung sát kịch liệt này làm cho mấy Mãnh mã cự tượng toàn thân đầy mồ hôi, cái vòi dài thở ra khí trắng phì phì.

Cả bọn cường đạo hơn một ngàn năm trăm tên sau khi trải qua mấy đợt tấn công của bầy voi cuối cùng dù là dựa vào nhục thể cứng rắn kiêu ngạo của mình nhưng dưới lực lượng tấn công mãnh liệt của bọn Mãnh mã cự tượng, cho dù có là thép cứng cấu thành đi nữa chỉ trong khoảnh khắc cũng bị dẫm nát thành sắt vụn!

Lúc này Man Hoang cổ đạo đã nát nhừ, cỏ hoang lúc đầu ohủ đầy sương lấp lánh sau khi bị đè nén nặng nề, thảy đều sa xuống, chất nhựa lỏng chảy khắp nơi, trong không khí lạnh lẽo nơi hoang nguyên vấn vít một làn nhiệt khí nóng bỏng.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Thú Huyết Phi Đằng

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook