Quyển 2 - Chương 15: Lần triệu hoán đầu đời của Lưu đại quan nhân
Tĩnh Quan
02/06/2016
Chờ cho hết cơn đầu váng mắt hoa, Lưu Chấn Hám tỉnh lại
và kinh ngạc phát hiện, con ma lang chiếm tận thượng phong vừa rồi giờ
đang nằm bẹp nửa thân dưới đất, nửa thân còn lại bị chân trước của cự
quy kềm chặt, đè lút xuống đất, tạo thành một lỗ lớn, từng luồng khí bụi đang bốc lên từ đó.
Nửa thân trên của ma lang giống như một con lật đật vậy, do một phần thân hình bị vùi trong đất, mặt của nó thể hiện một biểu tình đầy thống khổ và cổ quái. Trong đôi mắt đã từng tung hoành một thứ nhãn thần kiêu ngạo ấy, giờ tràn đầy vẻ bất ngờ không tưởng nổi. Trên cái mồm vô lực há to ra của nó, hiện giờ còn lưu lại một miếng da đen của cự quy.
"Lực khí quá lớn!" Lưu Chấn Hám cảm thấy chuyện này quả thực là quá khủng bố!
Nếu không phải hắn tận mắt chứng kiến, hắn tuyệt không thể nào tin đó là sự thật!
Hắn cũng đồng thời cảm thấy mình may mắn. Hắn cảm thấy may bởi vì bản thân hắn không tùy tiện, bởi vì nếu lỡ hắn sơ ý trúng một cái tát kia, không biết chừng kẻ đi chầu ông bà ông vãi chính là bản thân hắn.
Lưu Chấn Hám từ từ đứng lên, tay giương cung tên. Con ma lang này vẫn chưa chết hẳn, nửa thân nằm trên mặt đất ấy đã ứa ra một vũng máu nhỏ, cặp mắt nửa nhắm nửa mở đang nhìn trừng trừng Lưu Chấn Hám.
Khi thấy một con người to lớn như Lưu Chấn Hám từ trong bụi cây bước ra, trên người mang đầy mùi phân sói, ánh mắt của con sói mẹ đó chợt hiện lên thần sắc đột nhiên “đại ngộ” (hiểu ra).
"Ma thú quả nhiên là có trí tuệ!" Lưu Chấn Hám cảm thán, không khỏi cảm thấy kính phục chúng: "Trước đây ta không tin, hiện giờ ta hoàn toàn tin rồi."
Con sói mẹ đột nhiên nhìn chằm chằm vào mũi tên trên tay hắn. Cái răng sói quen thuộc chế thành đầu mũi tên đó đã khiến mắt con sói mẹ sắp chết lóe lên ánh dị thường.
"Ngao...." Con sói mẹ miễn cưỡng ngẩng đầu hú lên một tiếng hú phún đầy máu. Âm thanh của nó đầy thê lương và bi thiết, giống như gió thổi qua lưỡi đao, nghe như khóc, như cười.
Một thanh trường tiễn xuyên thẳng từ miệng lên tới yết hầu của nó, ngăn chặn âm thanh tiếp tục phát ra.
Ma lang dịu oặt gục xuống đầu của cự quy. Hông của nó hướng về phía sau, bị cắt đứt một đoạn thân. Lưu Chấn Hám nhìn thấy dưới cái chân to lớn của cự quy dính đầy máu và sữa màu trắng đục.
Hắn vô thức sờ sờ gương mặt của mình, rồi đưa tay ra trước chà xát hai ngón tay, thấy có lớp sữa màu trắng dinh dính bốc lên một mùi hương nhè nhẹ.
Chưa giết được con ma lang thì Lưu Chấn Hám cứ chăm chăm tìm cách làm sao giết được nó. Hiện giờ giết nó xong rồi, trong lòng lại không biết làm sao lại như vậy, không biết là hối hận, hay bâng khuâng...
Cái lỗ trước mặt cự quy khiến Lưu Chấn Hám không khỏi không bước lại xem xét. Hắn không dám tiếp cận quá gần cự quy. Hắn vẫn còn bảo trì lòng giới bị.
"Giỏi lắm!" Ánh mắt của Lưu Chấn Hám hàm chứa vẻ tán thưởng, "Sức lực cực mạnh! Không hổ là một con rùa chuyên cõng bia!"
Cự quy đã không còn chút khí lực nào, đầu nó miễn cưỡng muốn ngóc lên, nhưng cố gắng mãi mà không làm sao cất lên được. Tròng mắt vừa bị con ma lang móc lòi ra treo toòng teng trên mi mắt. Máu nhỏ ra từng giọt từ nơi ấy.
"Đẻ khó à?" Lưu Chấn Hám chuyển sang phía sau đuôi của cự quy, nhìn cái trứng rùa trắng nõn đến xuất thần. Cự quy muốn động đậy thân mình, nhưng đã không còn cách nào động đậy nữa rồi.
Trên mai chỗ trên đuôi của cự quy còn có một hàng văn tự cổ quái đập vào mắt gây sự chú ý của Lưu Chấn Hám. Hắn không ngờ cái phong đao sắc bén của ma lang không có cách gì chặt đứt mai rùa kiên ngạnh ấy, thế mà có người có thể khắc những văn tự lên trên đó.
Chữ rất to, khắc rất sâu
"Cửu nhất, tam thất, nhị tứ, lục bát?"
Lưu Chấn Hám miễn cưỡng nhận ra những chữ cổ triện này. Trước đây hắn đã từng có thời cùng ca ca đi ghép các bản dập cổ triện, án chiếu theo cái thiếp ở bụng nó có một cái tiêu ngữ "Thử lộ bất thông (đường này không thông), hắn sắp xếp các số tự căn bản lại, nhân đó mà nhận ra rõ các số này.
"Cái quỷ này tả cái gì thế?" Lưu Chấn Hám trợn mắt, hắn rõ ràng là nhận ra đây chính là lối viết phỏng theo chữ cổ triện của Trung Quốc.
"Cái gì?" Lưu Chấn Hám đột nhiên sững sờ: "Sao lại là chữ Trung Quốc chứ?"
Đầu óc đang mụ mị của hắn đột nhiên nhớ lại là bản thân hắn đang sống trong một thế giới chưa từng biết vô cùng kỳ diệu. Nơi này có nhân loại, nhưng ngoại trừ nhân loại từ khỉ tiến hóa lên, còn có những nhân loại tiến hóa từ các loài thú khác!
Nhất định không có người Trung Quốc! Nhất định không có cái quỷ gì gọi là chữ Trung Quốc ở đây hết!
Nhưng mấy chữ này là từ đâu ra? Ai khắc chúng?
Không có loại ngôn từ hay chữ viết nào có thể mô tả được nội tâm phức tạp và những suy nghĩ mông lung hiện giờ của Lưu Chấn Hám.
Nói đúng ra thì hắn chỉ có duy nhất một ý nghĩ, đó là làm sao để làm cho minh bạch, làm sao để chứng minh cái loại văn tự lưu lại trên xác rùa này có phải là xuất phát từ một nơi hắn đến hay không?
Còn có cách nào quay trở về hay không?
Nhưng mà con ô quy này không biết nói a! Làm sao bây giờ? Mặt Lưu Chấn Hám tái xám, ngồi phịch xuống đất, ngay cả nhánh hồng vi tuột xuống mông đít, giương gai nhọn hoắc chích vào mông hắn khi hắn ngồi xuống, thế mà hắn vẫn không hề cảm giác được bất kỳ nỗi đau gì.
Gãi đầu bứt tai một hồi lâu, ánh mắt của Lưu Chấn Hám chợt chuyển, một tia linh quang loé lên trong đầu hắn.
Hắn chợt nghĩ tới chuyện bản thân hắn có thể sử dụng Thông Linh chiến ca để thu phục ma thú. Nếu như ma thú sau khi thu phục có thể tiến hành tâm linh giao lưu, hiểu rõ lẫn nhau giữa hai bên, vậy thì tại sao không thử, biết đâu chẳng điều tra ra đáp án cho những thắc mắc nãy giờ của hắn?
Lưu Chấn Hám nỗ lực bình phục tâm tình kích động lại, âm thanh chiến ca vô cùng kích động và run rẩy từ từ cất lên.
Từng đạo hào quang màu vàng nhẹ nhẹ bốc lên, bao trùm lấy cự quy đang nằm trên mặt đất. Cự quy đang thoi thóp ấy chợt giương lên một nhãn thần kỳ dị từ con mắt độc nhất của nó.
Lưu Chấn Hám đột nhiên có một cảm giác vô cùng kỳ quái, giống như thân thể và linh hồn hắn chợt phân ly. Vô số chuyện cũ chợt ùa về, nào là khói súng, tiếng đạn pháo, gương mặt anh tuấn của ca ca, mẹ, muội muội,... những hồi ức chợt như một bộ phim chiếu nhanh ào ạt ùa về. Sau đó, những ký ức đó đột nhiên bị hút đi như bọt biển, trên giữa trán chợt có cảm giác tê tê như đang phóng thích một thứ gì đó.
"Thành công rồi!" Lưu Chấn Hám mừng húm. Hắn từng nghe Hải Luân nói, ma thú bị thu phục và tế tự có thể giao lưu tinh thần thông qua cái thứ cảm giác giông giống thế này.
"Ngươi đến.... chậm mất rồi... Chúng ta cùng đến... Từ một thế giới... Vì sao... không thể ngờ tới... Cả đời này của ta... tung hoành khắp bát hoang tứ địa... thế mà.... lạc đường..."
Lần thứ nhất, ý niệm cực kỳ cổ quái tuôn vào não Lưu Chấn Hám, khiến hắn hoa cả mắt, phảng phất cảm thấy thiên linh cái nở ra một tiếng nổ cực kỳ khủng bố. Lưu Chấn Hám bịt chặt hai tai, người vừa nhỏm lên lại đã ngồi phịch xuống đất."
"Phách hạ! Phách hạ!" Cự quy đột nhiên mở lớn miệng ra, lộ hàm răng chỉnh tề như răng người, trong cơ hồi quang phản chiếu tự rống lên. Âm thanh của nó dường như nguyên bổn tê trầm, luồng khí hít vào giống như một con trâu đang bị suyễn.
"Con rùa đen này điên rồi!" Lưu Chấn Hám day day đầu đang đau như búa bổ, rủa một tiếng. Hắn vẫn còn nhớ như in đoạn giao lưu thông qua tâm linh cảm ứng vừa rồi với ô quy, nhưng không thể nào chỉnh lý hết mọi thứ trong đầu.
Con cự quy to lớn chợt gục đầu xuống, đôi mắt mềm rũ khép lại, thậm chí lớp da trên chân nó cũng từ từ rũ xuống.
"Ủa? Chết ngắt rồi?" Lưu Chấn Hám cảm thấy trong lòng mình đột nhiên kéo tới nỗi bi thương cực lớn không gì khỏa lấp được, không biết là vì cái gì. Hắn bắt đầu không kềm chế được nước mắt.
"Sao lại thế này?" Lưu Chấn Hám vô cùng kỳ quái, hai mắt ràn rụa đầy lệ nóng.
"Không thể nào đâu?" Hắn gạt lệ đang ào ào chảy ra, "Chẳng lẽ ma thú của mình chết một cái là phải lưu lệ hay sao?"
"Thái quá lắm rồi!" Lưu Chấn Hám có lau mắt thế nào cũng không lau hết từng hạt lệ nóng như hạt đậu rớt ra. Chúng thậm chí rớt lộp độp xuống dưới.
"Hu hu.... Xử nữ ma thú của ta a.... hu hu..." Lưu Chấn Hám quỳ bên cạnh xác con rùa, khóc tu tu: "Ta còn nhiều lời muốn hỏi ngươi... hức... sao ngươi lại... ức ... ức... mới đó mà đi chầu ông bà rồi... ức..."
"Cái mai rùa này là cái thứ tốt đây." Lưu Chấn Hám hít mũi cái rột, lòng tuy vẫn còn bi thương vô cùng, nhưng đã bắt đầu tính toán giá trị "thặng dư" của con rùa đen này.
.... o0o ...
Tác giả thiết định:
Trên thân ô quy có những chữ như sau: "Đái cửu lý nhất, ta tam hữu thất, nhị tứ vi kiên, lục bát vi túc."
Nửa thân trên của ma lang giống như một con lật đật vậy, do một phần thân hình bị vùi trong đất, mặt của nó thể hiện một biểu tình đầy thống khổ và cổ quái. Trong đôi mắt đã từng tung hoành một thứ nhãn thần kiêu ngạo ấy, giờ tràn đầy vẻ bất ngờ không tưởng nổi. Trên cái mồm vô lực há to ra của nó, hiện giờ còn lưu lại một miếng da đen của cự quy.
"Lực khí quá lớn!" Lưu Chấn Hám cảm thấy chuyện này quả thực là quá khủng bố!
Nếu không phải hắn tận mắt chứng kiến, hắn tuyệt không thể nào tin đó là sự thật!
Hắn cũng đồng thời cảm thấy mình may mắn. Hắn cảm thấy may bởi vì bản thân hắn không tùy tiện, bởi vì nếu lỡ hắn sơ ý trúng một cái tát kia, không biết chừng kẻ đi chầu ông bà ông vãi chính là bản thân hắn.
Lưu Chấn Hám từ từ đứng lên, tay giương cung tên. Con ma lang này vẫn chưa chết hẳn, nửa thân nằm trên mặt đất ấy đã ứa ra một vũng máu nhỏ, cặp mắt nửa nhắm nửa mở đang nhìn trừng trừng Lưu Chấn Hám.
Khi thấy một con người to lớn như Lưu Chấn Hám từ trong bụi cây bước ra, trên người mang đầy mùi phân sói, ánh mắt của con sói mẹ đó chợt hiện lên thần sắc đột nhiên “đại ngộ” (hiểu ra).
"Ma thú quả nhiên là có trí tuệ!" Lưu Chấn Hám cảm thán, không khỏi cảm thấy kính phục chúng: "Trước đây ta không tin, hiện giờ ta hoàn toàn tin rồi."
Con sói mẹ đột nhiên nhìn chằm chằm vào mũi tên trên tay hắn. Cái răng sói quen thuộc chế thành đầu mũi tên đó đã khiến mắt con sói mẹ sắp chết lóe lên ánh dị thường.
"Ngao...." Con sói mẹ miễn cưỡng ngẩng đầu hú lên một tiếng hú phún đầy máu. Âm thanh của nó đầy thê lương và bi thiết, giống như gió thổi qua lưỡi đao, nghe như khóc, như cười.
Một thanh trường tiễn xuyên thẳng từ miệng lên tới yết hầu của nó, ngăn chặn âm thanh tiếp tục phát ra.
Ma lang dịu oặt gục xuống đầu của cự quy. Hông của nó hướng về phía sau, bị cắt đứt một đoạn thân. Lưu Chấn Hám nhìn thấy dưới cái chân to lớn của cự quy dính đầy máu và sữa màu trắng đục.
Hắn vô thức sờ sờ gương mặt của mình, rồi đưa tay ra trước chà xát hai ngón tay, thấy có lớp sữa màu trắng dinh dính bốc lên một mùi hương nhè nhẹ.
Chưa giết được con ma lang thì Lưu Chấn Hám cứ chăm chăm tìm cách làm sao giết được nó. Hiện giờ giết nó xong rồi, trong lòng lại không biết làm sao lại như vậy, không biết là hối hận, hay bâng khuâng...
Cái lỗ trước mặt cự quy khiến Lưu Chấn Hám không khỏi không bước lại xem xét. Hắn không dám tiếp cận quá gần cự quy. Hắn vẫn còn bảo trì lòng giới bị.
"Giỏi lắm!" Ánh mắt của Lưu Chấn Hám hàm chứa vẻ tán thưởng, "Sức lực cực mạnh! Không hổ là một con rùa chuyên cõng bia!"
Cự quy đã không còn chút khí lực nào, đầu nó miễn cưỡng muốn ngóc lên, nhưng cố gắng mãi mà không làm sao cất lên được. Tròng mắt vừa bị con ma lang móc lòi ra treo toòng teng trên mi mắt. Máu nhỏ ra từng giọt từ nơi ấy.
"Đẻ khó à?" Lưu Chấn Hám chuyển sang phía sau đuôi của cự quy, nhìn cái trứng rùa trắng nõn đến xuất thần. Cự quy muốn động đậy thân mình, nhưng đã không còn cách nào động đậy nữa rồi.
Trên mai chỗ trên đuôi của cự quy còn có một hàng văn tự cổ quái đập vào mắt gây sự chú ý của Lưu Chấn Hám. Hắn không ngờ cái phong đao sắc bén của ma lang không có cách gì chặt đứt mai rùa kiên ngạnh ấy, thế mà có người có thể khắc những văn tự lên trên đó.
Chữ rất to, khắc rất sâu
"Cửu nhất, tam thất, nhị tứ, lục bát?"
Lưu Chấn Hám miễn cưỡng nhận ra những chữ cổ triện này. Trước đây hắn đã từng có thời cùng ca ca đi ghép các bản dập cổ triện, án chiếu theo cái thiếp ở bụng nó có một cái tiêu ngữ "Thử lộ bất thông (đường này không thông), hắn sắp xếp các số tự căn bản lại, nhân đó mà nhận ra rõ các số này.
"Cái quỷ này tả cái gì thế?" Lưu Chấn Hám trợn mắt, hắn rõ ràng là nhận ra đây chính là lối viết phỏng theo chữ cổ triện của Trung Quốc.
"Cái gì?" Lưu Chấn Hám đột nhiên sững sờ: "Sao lại là chữ Trung Quốc chứ?"
Đầu óc đang mụ mị của hắn đột nhiên nhớ lại là bản thân hắn đang sống trong một thế giới chưa từng biết vô cùng kỳ diệu. Nơi này có nhân loại, nhưng ngoại trừ nhân loại từ khỉ tiến hóa lên, còn có những nhân loại tiến hóa từ các loài thú khác!
Nhất định không có người Trung Quốc! Nhất định không có cái quỷ gì gọi là chữ Trung Quốc ở đây hết!
Nhưng mấy chữ này là từ đâu ra? Ai khắc chúng?
Không có loại ngôn từ hay chữ viết nào có thể mô tả được nội tâm phức tạp và những suy nghĩ mông lung hiện giờ của Lưu Chấn Hám.
Nói đúng ra thì hắn chỉ có duy nhất một ý nghĩ, đó là làm sao để làm cho minh bạch, làm sao để chứng minh cái loại văn tự lưu lại trên xác rùa này có phải là xuất phát từ một nơi hắn đến hay không?
Còn có cách nào quay trở về hay không?
Nhưng mà con ô quy này không biết nói a! Làm sao bây giờ? Mặt Lưu Chấn Hám tái xám, ngồi phịch xuống đất, ngay cả nhánh hồng vi tuột xuống mông đít, giương gai nhọn hoắc chích vào mông hắn khi hắn ngồi xuống, thế mà hắn vẫn không hề cảm giác được bất kỳ nỗi đau gì.
Gãi đầu bứt tai một hồi lâu, ánh mắt của Lưu Chấn Hám chợt chuyển, một tia linh quang loé lên trong đầu hắn.
Hắn chợt nghĩ tới chuyện bản thân hắn có thể sử dụng Thông Linh chiến ca để thu phục ma thú. Nếu như ma thú sau khi thu phục có thể tiến hành tâm linh giao lưu, hiểu rõ lẫn nhau giữa hai bên, vậy thì tại sao không thử, biết đâu chẳng điều tra ra đáp án cho những thắc mắc nãy giờ của hắn?
Lưu Chấn Hám nỗ lực bình phục tâm tình kích động lại, âm thanh chiến ca vô cùng kích động và run rẩy từ từ cất lên.
Từng đạo hào quang màu vàng nhẹ nhẹ bốc lên, bao trùm lấy cự quy đang nằm trên mặt đất. Cự quy đang thoi thóp ấy chợt giương lên một nhãn thần kỳ dị từ con mắt độc nhất của nó.
Lưu Chấn Hám đột nhiên có một cảm giác vô cùng kỳ quái, giống như thân thể và linh hồn hắn chợt phân ly. Vô số chuyện cũ chợt ùa về, nào là khói súng, tiếng đạn pháo, gương mặt anh tuấn của ca ca, mẹ, muội muội,... những hồi ức chợt như một bộ phim chiếu nhanh ào ạt ùa về. Sau đó, những ký ức đó đột nhiên bị hút đi như bọt biển, trên giữa trán chợt có cảm giác tê tê như đang phóng thích một thứ gì đó.
"Thành công rồi!" Lưu Chấn Hám mừng húm. Hắn từng nghe Hải Luân nói, ma thú bị thu phục và tế tự có thể giao lưu tinh thần thông qua cái thứ cảm giác giông giống thế này.
"Ngươi đến.... chậm mất rồi... Chúng ta cùng đến... Từ một thế giới... Vì sao... không thể ngờ tới... Cả đời này của ta... tung hoành khắp bát hoang tứ địa... thế mà.... lạc đường..."
Lần thứ nhất, ý niệm cực kỳ cổ quái tuôn vào não Lưu Chấn Hám, khiến hắn hoa cả mắt, phảng phất cảm thấy thiên linh cái nở ra một tiếng nổ cực kỳ khủng bố. Lưu Chấn Hám bịt chặt hai tai, người vừa nhỏm lên lại đã ngồi phịch xuống đất."
"Phách hạ! Phách hạ!" Cự quy đột nhiên mở lớn miệng ra, lộ hàm răng chỉnh tề như răng người, trong cơ hồi quang phản chiếu tự rống lên. Âm thanh của nó dường như nguyên bổn tê trầm, luồng khí hít vào giống như một con trâu đang bị suyễn.
"Con rùa đen này điên rồi!" Lưu Chấn Hám day day đầu đang đau như búa bổ, rủa một tiếng. Hắn vẫn còn nhớ như in đoạn giao lưu thông qua tâm linh cảm ứng vừa rồi với ô quy, nhưng không thể nào chỉnh lý hết mọi thứ trong đầu.
Con cự quy to lớn chợt gục đầu xuống, đôi mắt mềm rũ khép lại, thậm chí lớp da trên chân nó cũng từ từ rũ xuống.
"Ủa? Chết ngắt rồi?" Lưu Chấn Hám cảm thấy trong lòng mình đột nhiên kéo tới nỗi bi thương cực lớn không gì khỏa lấp được, không biết là vì cái gì. Hắn bắt đầu không kềm chế được nước mắt.
"Sao lại thế này?" Lưu Chấn Hám vô cùng kỳ quái, hai mắt ràn rụa đầy lệ nóng.
"Không thể nào đâu?" Hắn gạt lệ đang ào ào chảy ra, "Chẳng lẽ ma thú của mình chết một cái là phải lưu lệ hay sao?"
"Thái quá lắm rồi!" Lưu Chấn Hám có lau mắt thế nào cũng không lau hết từng hạt lệ nóng như hạt đậu rớt ra. Chúng thậm chí rớt lộp độp xuống dưới.
"Hu hu.... Xử nữ ma thú của ta a.... hu hu..." Lưu Chấn Hám quỳ bên cạnh xác con rùa, khóc tu tu: "Ta còn nhiều lời muốn hỏi ngươi... hức... sao ngươi lại... ức ... ức... mới đó mà đi chầu ông bà rồi... ức..."
"Cái mai rùa này là cái thứ tốt đây." Lưu Chấn Hám hít mũi cái rột, lòng tuy vẫn còn bi thương vô cùng, nhưng đã bắt đầu tính toán giá trị "thặng dư" của con rùa đen này.
.... o0o ...
Tác giả thiết định:
Trên thân ô quy có những chữ như sau: "Đái cửu lý nhất, ta tam hữu thất, nhị tứ vi kiên, lục bát vi túc."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.