Quyển 7 - Chương 107: Lấy đạo chế đạo
Tĩnh Quan
07/06/2016
"Không cần phải nhìn ta với điệu bộ kinh hãi như vậy đâu. Các ngươi không muốn làm cho cái bọn vương bát đản (Chú: Chữ vương hợp với chữ bát là chữ hỗn, hỗn đản là cái trứng lộn giống, là thứ trứng thối, chỉ kẻ không ra gì) hãm hại ta phải kinh hãi sao? Không nghĩ tới bọn ta có thể xây dựng được một vùng đất sung túc khác ngay tại Đa Não hoang nguyên hoang lương này sao?" Lưu Chấn Hám hỏi.
Mọi người đều gật đầu.
"Quý tộc có thể thành lập quân đội là dựa vào cái gì? Không phải là dựa vào tiền sao? Không phải là kim tệ càng nhiều thì có thể tổ chức được vũ trang cường đại hay sao? Như vậy mới có thể thay Hải Luân mà đòi lại công đạo, có thể trừng phạt tất cả bọn người bất kính với chúng ta, có thể làm cho bọn người từng coi thường bọn ta không còn kiêu ngạo. Không phải vậy sao?" Lời nói của Lưu Chấn Hám đầy vẻ kích động.
Mọi người cũng gật đầu.
"Vậy là tốt rồi, đi làm cường đạo thôi." Lưu Chấn Hám dửng dưng nói.
"Có thể là quý tộc Lý Sát ... lại đi làm cường đạo sao?" Hải Luân đầu óc đột nhiên muốn mê man.
"Lý Sát, việc này thật quá trái với lẽ thường, thật sự không thể tiếp thụ được." Ngưng Ngọc khuyên hắn.
"Huynh không thể chỉ vì Thần miếu đối đãi bất công và vương tử hãm hại mà tuyệt vọng đến mức đó!" Ngải Vi Nhĩ nói.
"Cái gì mà tuyệt vọng, ta xưa nay chưa từng nghĩ vậy." Lưu Chấn Hám cất tiếng cười to sảng khoái.
Tuy nói như vậy nhưng mỗi người gương mặt đều có chỗ hoài nghi, chủ yếu là do lời nói của hắn quá mức hứng khởi.
"Bọn ta hiện nay đang đối mặt với một hoàn cảnh cực kỳ khó khăn, có biết vì sao không?" Lưu Chấn Hám nhìn quanh nói:"Như vậy bọn ta dựa vào đâu để sống? Lần này gia súc, lương thực cùng quần áo mặc qua mùa đông là từ đâu mà có? Nhờ vào Ngưng Ngọc đem bán ngọc bội của nàng ta! Tiết đông lạnh giá dài đăng đẵng sắp tới, ngay cả bọn cường đạo trên đại hoang nguyên cũng phải biết dự trữ tài nguyên. Nhưng bọn ta thì sao? Cho dù có chen chúc nhau mà sống qua ngày đông này đi nữa, sau này sẽ như thế nào? Các ngươi có từng nghĩ qua điểm này chưa?"
"Bọn ta hiện tại không có thành bảo, không có vọng lâu, không có tường rào, cả đến khôi giáp và vũ khí của đội dân binh cũng không đầy đủ! Mấy cái khốn kiếp này đều cần có tiền mới được. Lẽ nào lại lại đi bán đồ trang sức nữa sao?" Lưu Chấn Hám cười lạnh nói.
"Chúng ta có thể chăn nuôi gia súc..." Thanh âm của Hải Luân càng lúc càng nhỏ, hiện tại cơm ăn cho hai trăm tên Hùng địa tinh nô lệ mà toàn dựa vào bọn phụ dong tộc chăn nuôi gia súc thực sự có chỗ nói không ra được.
"Bọn ta hiện tại trừ chăn nuôi gia súc ra, còn có biện pháp nào để tăng gia thu nhập cho lãnh địa không?" Lưu Chấn Hám nhìn về phía Ngưng Ngọc.
"Không hề có! Trên đại hoang nguyên không có khoáng sản, không có ma thú xuất hiện trong rừng, bọn ta không có cách nào mà kiếm thêm thu nhập bằng cách khai thác khoáng sản và săn tìm tinh hạch ma thú trong lãnh địa." Ngưng Ngọc hai ngày nay kỳ thực đã suy nghĩ đến vấn đề này nhưng không có được manh mối nào để chỉnh lý. Truyện "Thú Huyết Phi Đằng " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
"Tang kiền hà có cá tôm, bọn ta có thể đan lưới đánh cá. Đánh bắt cá tôm, vào tiết lũ xuân hằng năm, trên Tang kiền hà toàn là cá hồi bơi xuống đẻ trứng, rất nhiều đó." An Độ Lan trưởng lão cả nửa ngày không mở miệng cất tiếng nói, chỉ vào một đống cá muối nằm trong góc nói:"Đa Não đại hoang nguyên khi vào tiết đông giá, thực vật thiếu hụt vô cùng, khổ hành tăng bọn ta mỗi năm đều nhờ vào lượng cá hồi đánh bắt lúc mùa xuân mà vượt qua được thời kỳ tuyết rơi này."
"Khổ hành tăng các ngươi cũng ăn mặn sao?" Lưu Chấn Hám nhìn trên nhìn dưới cái đầu trọc bóng loáng của An Độ Lan trưởng lão.
"Tất nhiên là ăn rồi! Sao nào?"Trưởng lão thấy rất khó hiểu, khổ hành tăng chỉ có một hạn chế mà thôi, vì sao mà vị lãnh chủ này có bộ dạng kinh hãi đến thế.
"Không có gì, ta chỉ tùy tiện hỏi vậy thôi." Lưu Chấn Hám trong đầu cứ nghĩ khổ hành tăng là hòa thượng ở thế giới trước kia của hắn, có điểm mơ hồ không rõ.
"Chủ ý này của trưởng lão thật là tốt!" Ngải Vi Nhĩ vui vẻ nói phụ họa:"Tiếng ca của mỹ nhân ngư bọn ta đối với cá tôm trong nước có một lực hấp dẫn đặc thù, bọn ta nhất định có thể có thu hoạch lớn!"
"Đó là ở biển, ở nơi nước lợ cũng không nhất định là có tác dụng phải không?" Tiểu hồ ly âm dương quái khí nói.
"Nhất định là hữu dụng, Triều Tấn Mị Hoặc Chi Ca của nhân ngư ta đã sớm nghe qua đại danh rồi." Ngưng Ngọc lông mày đang nhíu thoải mái dãn ra, vui tươi hớn hở ghi lại kiến nghị này trên giấy.
"Chủ ý này không sai." Lưu Chấn Hám mục quang lộ vẻ tán thưởng nhìn Ngải Vi Nhĩ gật đầu.
"Trứng cá hồi là món ăn ngon phi thường, bọn ta lần trước ở trong yến tiệc nơi phủ Tổng đốc đại nhân Uy Sắt Tư Bàng không phải là đã từng nếm qua sao?" Ngải Vi Nhĩ nắm tay Lưu Chấn Hám vô cùng vui vẻ nói.
"Đáng tiếc là bọn ta không có cách nào đem trứng cá cùng cá hồi đổi thành tiền. Lộ trình từ đây đi tới thành thị thực sự là quá dài." Lưu Chấn Hám cười cười:"Chẳng qua là đề nghị này không sai, rất đáng được ngợi khen!"
"Vậy có làm hay không? Tuy không có rừng rậm rộng lớn có thể sinh ra ma thú quý trọng, nhưng rừng cây phi lao dưới chân núi tuyết cũng không tệ, bọn ta có thể đốn gỗ, cũng có thể săn thú! Thỉnh thoảng có thể đi tới Nam Thập Tự Tinh Sâm lâm săn ma thú một lần, tuy nhiên đường đi cũng khá xa." Hải Luân không phục liền liên tiếp đề xuất kiến giải của mình.
"Gỗ có thể dùng để xây dựng thành lũy và tường rào, bọn ta có nô lệ, không cần phải tốn tiền công, loại thành lũy bọn ta kiến tạo này hoàn toàn có thể không cần dùng tiền." Ngưng Ngọc vui vẻ ghi vào trên cuộn giấy.
Bầu không khí từ trầm mặc chuyển sang nhiệt náo.
Bọn Đường lang đang đun nước ở bên nói chen vào:"Đất đai trên Đa Não đại hoang nguyên tuy không tốt, không thể trồng yến mạch của nhân loại nhưng khoai lang thì có thể trồng được lâu dài, nếu như có thể bỏ ra chút tâm tư bọn ta có thể sớm được ăn bánh mì khoai lang."
"Đúng đúng đúng!"
"Ngừng lại! Các người nói tới nói lui, ta cũng không hề phát hiện được cơ hội kiếm tiền nào!" Lưu Chấn Hám tạt một gáo nước lạnh vào niềm hưng phấn của mọi người:"Tầm mắt của các người chỉ nhìn vào chỗ lấp đầy bao tử thôi sao? Cái ta cần là cách kiếm tiền, chuyện ăn no thì các ngươi khỏi cần phải lo lắng."
"Không thể vì kiếm tiền mà đi làm cường đạo!" Hải Luân bất mãn:"Lý Sát, muội biết huynh lâu nay luôn nghĩ tới việc giúp đỡ muội đi tìm bọn nhân loại sa mạc báo cừu, muội không muốn huynh vì thế mà mê man đánh mất phương hướng của mình."
"Nếu như muốn kiếm tiền có thể đi mời Phúc Khắc Tư, ai cũng đều nói Phúc Khắc Tư hồ tộc có đầu óc làm ăn nhất, Hải Luân, trước hết không nói đến việc thay nàng báo thù, nàng lại đến giảng giải ngăn cản bọn ta kiếm tiền là sao?" Lưu Chấn Hám rút một điếu xì-gà, thảy lên trên. Ngải Vi Nhĩ thuần thục đưa lên miệng châm lửa mồi, rít một hơi rồi lại gắn lên môi Lưu Chấn Hám.
Tình tiết này làm cho mấy khổ hành tăng đứng bên vô cùng hâm mộ.
"Trong đại hoang nguyên, Phỉ Lãnh Thúy bọn ta là đội quân tiền tiêu đầu tiên, nếu như có thể bảo hộ cho thương nhân nhân loại, đánh đuổi cường đạo, thu lấy lượng kim tiền tương ứng, bọn ta ở nơi này có thể nhanh chóng phát đạt." Hải Luân nghĩ lại một lúc rồi nói:"Bất quá cũng có điểm khó khăn, vừa rồi mới nghe hai tên Hùng địa tinh nói nơi này bọn cường đạo thực là quá nhiều, số lượng lại hơn xa binh lực thôn dân vệ đội của bọn ta."
"Ta đối với thương nhân nhân loại không có nhiều hảo cảm, chuyện này để sau này hãy nói đi." Lưu Chấn Hám gật đầu:"Nhưng tiễu trừ cường đạo thực sự là cần phải làm, bằng không thì gia súc cùng hoa màu bọn ta chăn nuôi trồng trọt, bọn cường đạo chỉ cần mỗi ngày tới quấy rối nàng thì nàng phiền phức không chịu được rồi."
"Rất nhiều năm trước đây, trên Đa Não đại hoang nguyên từng có một chi Khâu lăng Ải nhân bộ lạc rất lớn từ phương xa di chuyển tới đây, nhưng cũng vì không chịu nổi bọn cường đạo vô cùng vô tận tập kích nên cũng đã cuốn gói rời đi." An Độ Lan trưởng lão cảm thấy vị lãnh chủ này nói không sai.
Kỳ thực đây cũng là nguyên nhân vì sao Lưu Chấn Hám bị điều phối tới đây.
Nếu như không phải trong đại hoang nguyên có nhiều cường đạo cùng thổ phỉ như vậy thì nơi này sớm đã biến thành lãnh địa của Bỉ Mông quý tộc rồi. Vấn đề tồn tại từ lâu là Đa Não hoang nguyên thực tại quá rộng lớn, đại hoang nguyên không bờ bến có rất nhiều nơi cho bọn cường đạo ẩn nấp. Khu vực tiếp giáp Nam Thập Tự Tinh Sâm Lâm, rừng phi lao dưới chân núi Thái Mục Nhĩ Lạp Nhã Tuyết Sơn cùng vùng đất rừng nhiễm phèn đều là nơi ẩn nấp tốt. Phạm vi quá rộng nên căn bản không có cách nào đưa quân đội đi tiễu trừ, lại còn Tang kiền hà mênh mông làm cho việc quân nhu hậu cần khó thể đảm đương.
Lưu Chấn Hám trong lòng biết rõ điều đó.
"Trong lãnh địa bọn ta nhân khẩu rất ít ỏi, lại còn khôi giáp vũ khí cho dân binh cũng không đầy đủ, như vậy mà nói, trước tiên bọn ta nên lấy phòng ngự làm chủ ... Chàng thấy sao, Lý Sát?" Ngưng Ngọc ngừng bút ngẩng đầu hỏi.
"Các người sai rồi! Cách phòng ngự tốt nhất kỳ thực lại là tấn công!" Lưu Chấn Hám vuốt mái tóc lởm chởm:"Phòng ngự tiêu cực là không thể thủ giữ được, bọn ta trước tiên phát động tấn công cường đạo! Cường đạo trên hoang nguyên được phép cướp phá người khác, sao bọn ta không được phép đi đánh cướp bọn cường đạo?"
"Theo như thực lực của bọn ta, đối phó cường đạo chỉ cần là đánh phá dần dần từng nhóm, ta nghĩ là bọn ta không phải là không đối phó nổi, nhưng như vậy thì sẽ hao phí nhiều tiền của và tinh lực. Thế thì bọn ta làm cách nào mà phát triển và xây dựng được?" Hải Luân có điểm không tin lắm:"Hơn nữa, chiến tranh rất hao tốn tiền của, bọn ta căn bản không có tiền."
"Chiến tranh là cách phát triển chính của bọn ta!" Lưu Chấn Hám dùng ngón tay gõ nhẹ lên bàn nói:"Vì sao cần phải kiến thiết? Ta nghĩ đó là phá hoại thôi! Máu huyết lưu chuyển trong người của Bỉ Mông chiến sĩ đều là dòng máu chiến đấu! Chăn nuôi và trồng trọt đều là việc của phụ dong tộc, ta nếu như để cho các võ sĩ thuộc hạ làm những việc này thì bản thân ta cũng cảm thấy có lỗi."
"Việc đó với việc đi làm cường đạo có quan hệ gì?" Hải Luân phảng phất như có điểm hiểu được ý tứ của Lưu Chấn Hám.
"Ta lưu giữ nô lệ để làm gì? Nàng nghĩ rằng ta thực sự muốn nuôi dưỡng bọn chúng sao?" Lưu Chấn Hám khịt mũi nói:"Mấy tên Hùng địa tinh này thông thuộc hoàn cảnh của vùng phụ cận hoang nguyên, bất kể là bộ lạc Thực nhân ma hay là bộ lạc Dã nhân, bọn chúng cũng biết rất rõ." Lưu Chấn Hám cười gằn:"Mấy tên Hùng địa tinh này là tấm bia đỡ đạn đầu tiên, đưa chúng ra chiến trường đi cướp mấy bộ lạc cường đạo đó, mấy nhóm cường đạo này lẽ nào không có chút gì béo bở sao? Từng bọn từng bọn như thế, cường đạo trên hoang nguyên càng nhiều thì sinh ý của bọn ta càng thêm tốt đẹp, bọn chúng sẽ cho ta bảo tàng xài hoài không hết, dùng mãi không tận!"
"Vơ vét hết bọn cường đạo này rồi sau đó lại tiếp tục đi đánh cướp bọn cường đạo khác sao?" Ngưng Ngọc cười.
"Cho nên mới nói bọn ta là cường đạo, nhưng cũng có thể nói bọn ta là đại quân chính nghĩa!" Lưu Chấn Hám ngậm chặt điếu xì-gà:"Vứt bỏ hết mấy cái thân phận không cần thiết đi! Ta có thể cho bọn nô lệ này thức ăn ngon nhất, nhưng đầu tiên là bọn chúng phải biết đi làm cường đạo."
"Vạn nhất bọn chúng phản kháng thì sao? Hoặc là bỏ trốn? Bọn cường đạo căn bản không hề quan tâm đến luân lý đạo đức." Hải Luân hỏi.
"Nhân số càng nhiều thì càng khó quản lý, đây nhất định là vấn đề cần giải quyết." Lưu Chấn Hám cười ha hả:"Cái này đơn giản thôi, cường đạo thực tại nhân số quá nhiều,
Mọi người đều gật đầu.
"Quý tộc có thể thành lập quân đội là dựa vào cái gì? Không phải là dựa vào tiền sao? Không phải là kim tệ càng nhiều thì có thể tổ chức được vũ trang cường đại hay sao? Như vậy mới có thể thay Hải Luân mà đòi lại công đạo, có thể trừng phạt tất cả bọn người bất kính với chúng ta, có thể làm cho bọn người từng coi thường bọn ta không còn kiêu ngạo. Không phải vậy sao?" Lời nói của Lưu Chấn Hám đầy vẻ kích động.
Mọi người cũng gật đầu.
"Vậy là tốt rồi, đi làm cường đạo thôi." Lưu Chấn Hám dửng dưng nói.
"Có thể là quý tộc Lý Sát ... lại đi làm cường đạo sao?" Hải Luân đầu óc đột nhiên muốn mê man.
"Lý Sát, việc này thật quá trái với lẽ thường, thật sự không thể tiếp thụ được." Ngưng Ngọc khuyên hắn.
"Huynh không thể chỉ vì Thần miếu đối đãi bất công và vương tử hãm hại mà tuyệt vọng đến mức đó!" Ngải Vi Nhĩ nói.
"Cái gì mà tuyệt vọng, ta xưa nay chưa từng nghĩ vậy." Lưu Chấn Hám cất tiếng cười to sảng khoái.
Tuy nói như vậy nhưng mỗi người gương mặt đều có chỗ hoài nghi, chủ yếu là do lời nói của hắn quá mức hứng khởi.
"Bọn ta hiện nay đang đối mặt với một hoàn cảnh cực kỳ khó khăn, có biết vì sao không?" Lưu Chấn Hám nhìn quanh nói:"Như vậy bọn ta dựa vào đâu để sống? Lần này gia súc, lương thực cùng quần áo mặc qua mùa đông là từ đâu mà có? Nhờ vào Ngưng Ngọc đem bán ngọc bội của nàng ta! Tiết đông lạnh giá dài đăng đẵng sắp tới, ngay cả bọn cường đạo trên đại hoang nguyên cũng phải biết dự trữ tài nguyên. Nhưng bọn ta thì sao? Cho dù có chen chúc nhau mà sống qua ngày đông này đi nữa, sau này sẽ như thế nào? Các ngươi có từng nghĩ qua điểm này chưa?"
"Bọn ta hiện tại không có thành bảo, không có vọng lâu, không có tường rào, cả đến khôi giáp và vũ khí của đội dân binh cũng không đầy đủ! Mấy cái khốn kiếp này đều cần có tiền mới được. Lẽ nào lại lại đi bán đồ trang sức nữa sao?" Lưu Chấn Hám cười lạnh nói.
"Chúng ta có thể chăn nuôi gia súc..." Thanh âm của Hải Luân càng lúc càng nhỏ, hiện tại cơm ăn cho hai trăm tên Hùng địa tinh nô lệ mà toàn dựa vào bọn phụ dong tộc chăn nuôi gia súc thực sự có chỗ nói không ra được.
"Bọn ta hiện tại trừ chăn nuôi gia súc ra, còn có biện pháp nào để tăng gia thu nhập cho lãnh địa không?" Lưu Chấn Hám nhìn về phía Ngưng Ngọc.
"Không hề có! Trên đại hoang nguyên không có khoáng sản, không có ma thú xuất hiện trong rừng, bọn ta không có cách nào mà kiếm thêm thu nhập bằng cách khai thác khoáng sản và săn tìm tinh hạch ma thú trong lãnh địa." Ngưng Ngọc hai ngày nay kỳ thực đã suy nghĩ đến vấn đề này nhưng không có được manh mối nào để chỉnh lý. Truyện "Thú Huyết Phi Đằng " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
"Tang kiền hà có cá tôm, bọn ta có thể đan lưới đánh cá. Đánh bắt cá tôm, vào tiết lũ xuân hằng năm, trên Tang kiền hà toàn là cá hồi bơi xuống đẻ trứng, rất nhiều đó." An Độ Lan trưởng lão cả nửa ngày không mở miệng cất tiếng nói, chỉ vào một đống cá muối nằm trong góc nói:"Đa Não đại hoang nguyên khi vào tiết đông giá, thực vật thiếu hụt vô cùng, khổ hành tăng bọn ta mỗi năm đều nhờ vào lượng cá hồi đánh bắt lúc mùa xuân mà vượt qua được thời kỳ tuyết rơi này."
"Khổ hành tăng các ngươi cũng ăn mặn sao?" Lưu Chấn Hám nhìn trên nhìn dưới cái đầu trọc bóng loáng của An Độ Lan trưởng lão.
"Tất nhiên là ăn rồi! Sao nào?"Trưởng lão thấy rất khó hiểu, khổ hành tăng chỉ có một hạn chế mà thôi, vì sao mà vị lãnh chủ này có bộ dạng kinh hãi đến thế.
"Không có gì, ta chỉ tùy tiện hỏi vậy thôi." Lưu Chấn Hám trong đầu cứ nghĩ khổ hành tăng là hòa thượng ở thế giới trước kia của hắn, có điểm mơ hồ không rõ.
"Chủ ý này của trưởng lão thật là tốt!" Ngải Vi Nhĩ vui vẻ nói phụ họa:"Tiếng ca của mỹ nhân ngư bọn ta đối với cá tôm trong nước có một lực hấp dẫn đặc thù, bọn ta nhất định có thể có thu hoạch lớn!"
"Đó là ở biển, ở nơi nước lợ cũng không nhất định là có tác dụng phải không?" Tiểu hồ ly âm dương quái khí nói.
"Nhất định là hữu dụng, Triều Tấn Mị Hoặc Chi Ca của nhân ngư ta đã sớm nghe qua đại danh rồi." Ngưng Ngọc lông mày đang nhíu thoải mái dãn ra, vui tươi hớn hở ghi lại kiến nghị này trên giấy.
"Chủ ý này không sai." Lưu Chấn Hám mục quang lộ vẻ tán thưởng nhìn Ngải Vi Nhĩ gật đầu.
"Trứng cá hồi là món ăn ngon phi thường, bọn ta lần trước ở trong yến tiệc nơi phủ Tổng đốc đại nhân Uy Sắt Tư Bàng không phải là đã từng nếm qua sao?" Ngải Vi Nhĩ nắm tay Lưu Chấn Hám vô cùng vui vẻ nói.
"Đáng tiếc là bọn ta không có cách nào đem trứng cá cùng cá hồi đổi thành tiền. Lộ trình từ đây đi tới thành thị thực sự là quá dài." Lưu Chấn Hám cười cười:"Chẳng qua là đề nghị này không sai, rất đáng được ngợi khen!"
"Vậy có làm hay không? Tuy không có rừng rậm rộng lớn có thể sinh ra ma thú quý trọng, nhưng rừng cây phi lao dưới chân núi tuyết cũng không tệ, bọn ta có thể đốn gỗ, cũng có thể săn thú! Thỉnh thoảng có thể đi tới Nam Thập Tự Tinh Sâm lâm săn ma thú một lần, tuy nhiên đường đi cũng khá xa." Hải Luân không phục liền liên tiếp đề xuất kiến giải của mình.
"Gỗ có thể dùng để xây dựng thành lũy và tường rào, bọn ta có nô lệ, không cần phải tốn tiền công, loại thành lũy bọn ta kiến tạo này hoàn toàn có thể không cần dùng tiền." Ngưng Ngọc vui vẻ ghi vào trên cuộn giấy.
Bầu không khí từ trầm mặc chuyển sang nhiệt náo.
Bọn Đường lang đang đun nước ở bên nói chen vào:"Đất đai trên Đa Não đại hoang nguyên tuy không tốt, không thể trồng yến mạch của nhân loại nhưng khoai lang thì có thể trồng được lâu dài, nếu như có thể bỏ ra chút tâm tư bọn ta có thể sớm được ăn bánh mì khoai lang."
"Đúng đúng đúng!"
"Ngừng lại! Các người nói tới nói lui, ta cũng không hề phát hiện được cơ hội kiếm tiền nào!" Lưu Chấn Hám tạt một gáo nước lạnh vào niềm hưng phấn của mọi người:"Tầm mắt của các người chỉ nhìn vào chỗ lấp đầy bao tử thôi sao? Cái ta cần là cách kiếm tiền, chuyện ăn no thì các ngươi khỏi cần phải lo lắng."
"Không thể vì kiếm tiền mà đi làm cường đạo!" Hải Luân bất mãn:"Lý Sát, muội biết huynh lâu nay luôn nghĩ tới việc giúp đỡ muội đi tìm bọn nhân loại sa mạc báo cừu, muội không muốn huynh vì thế mà mê man đánh mất phương hướng của mình."
"Nếu như muốn kiếm tiền có thể đi mời Phúc Khắc Tư, ai cũng đều nói Phúc Khắc Tư hồ tộc có đầu óc làm ăn nhất, Hải Luân, trước hết không nói đến việc thay nàng báo thù, nàng lại đến giảng giải ngăn cản bọn ta kiếm tiền là sao?" Lưu Chấn Hám rút một điếu xì-gà, thảy lên trên. Ngải Vi Nhĩ thuần thục đưa lên miệng châm lửa mồi, rít một hơi rồi lại gắn lên môi Lưu Chấn Hám.
Tình tiết này làm cho mấy khổ hành tăng đứng bên vô cùng hâm mộ.
"Trong đại hoang nguyên, Phỉ Lãnh Thúy bọn ta là đội quân tiền tiêu đầu tiên, nếu như có thể bảo hộ cho thương nhân nhân loại, đánh đuổi cường đạo, thu lấy lượng kim tiền tương ứng, bọn ta ở nơi này có thể nhanh chóng phát đạt." Hải Luân nghĩ lại một lúc rồi nói:"Bất quá cũng có điểm khó khăn, vừa rồi mới nghe hai tên Hùng địa tinh nói nơi này bọn cường đạo thực là quá nhiều, số lượng lại hơn xa binh lực thôn dân vệ đội của bọn ta."
"Ta đối với thương nhân nhân loại không có nhiều hảo cảm, chuyện này để sau này hãy nói đi." Lưu Chấn Hám gật đầu:"Nhưng tiễu trừ cường đạo thực sự là cần phải làm, bằng không thì gia súc cùng hoa màu bọn ta chăn nuôi trồng trọt, bọn cường đạo chỉ cần mỗi ngày tới quấy rối nàng thì nàng phiền phức không chịu được rồi."
"Rất nhiều năm trước đây, trên Đa Não đại hoang nguyên từng có một chi Khâu lăng Ải nhân bộ lạc rất lớn từ phương xa di chuyển tới đây, nhưng cũng vì không chịu nổi bọn cường đạo vô cùng vô tận tập kích nên cũng đã cuốn gói rời đi." An Độ Lan trưởng lão cảm thấy vị lãnh chủ này nói không sai.
Kỳ thực đây cũng là nguyên nhân vì sao Lưu Chấn Hám bị điều phối tới đây.
Nếu như không phải trong đại hoang nguyên có nhiều cường đạo cùng thổ phỉ như vậy thì nơi này sớm đã biến thành lãnh địa của Bỉ Mông quý tộc rồi. Vấn đề tồn tại từ lâu là Đa Não hoang nguyên thực tại quá rộng lớn, đại hoang nguyên không bờ bến có rất nhiều nơi cho bọn cường đạo ẩn nấp. Khu vực tiếp giáp Nam Thập Tự Tinh Sâm Lâm, rừng phi lao dưới chân núi Thái Mục Nhĩ Lạp Nhã Tuyết Sơn cùng vùng đất rừng nhiễm phèn đều là nơi ẩn nấp tốt. Phạm vi quá rộng nên căn bản không có cách nào đưa quân đội đi tiễu trừ, lại còn Tang kiền hà mênh mông làm cho việc quân nhu hậu cần khó thể đảm đương.
Lưu Chấn Hám trong lòng biết rõ điều đó.
"Trong lãnh địa bọn ta nhân khẩu rất ít ỏi, lại còn khôi giáp vũ khí cho dân binh cũng không đầy đủ, như vậy mà nói, trước tiên bọn ta nên lấy phòng ngự làm chủ ... Chàng thấy sao, Lý Sát?" Ngưng Ngọc ngừng bút ngẩng đầu hỏi.
"Các người sai rồi! Cách phòng ngự tốt nhất kỳ thực lại là tấn công!" Lưu Chấn Hám vuốt mái tóc lởm chởm:"Phòng ngự tiêu cực là không thể thủ giữ được, bọn ta trước tiên phát động tấn công cường đạo! Cường đạo trên hoang nguyên được phép cướp phá người khác, sao bọn ta không được phép đi đánh cướp bọn cường đạo?"
"Theo như thực lực của bọn ta, đối phó cường đạo chỉ cần là đánh phá dần dần từng nhóm, ta nghĩ là bọn ta không phải là không đối phó nổi, nhưng như vậy thì sẽ hao phí nhiều tiền của và tinh lực. Thế thì bọn ta làm cách nào mà phát triển và xây dựng được?" Hải Luân có điểm không tin lắm:"Hơn nữa, chiến tranh rất hao tốn tiền của, bọn ta căn bản không có tiền."
"Chiến tranh là cách phát triển chính của bọn ta!" Lưu Chấn Hám dùng ngón tay gõ nhẹ lên bàn nói:"Vì sao cần phải kiến thiết? Ta nghĩ đó là phá hoại thôi! Máu huyết lưu chuyển trong người của Bỉ Mông chiến sĩ đều là dòng máu chiến đấu! Chăn nuôi và trồng trọt đều là việc của phụ dong tộc, ta nếu như để cho các võ sĩ thuộc hạ làm những việc này thì bản thân ta cũng cảm thấy có lỗi."
"Việc đó với việc đi làm cường đạo có quan hệ gì?" Hải Luân phảng phất như có điểm hiểu được ý tứ của Lưu Chấn Hám.
"Ta lưu giữ nô lệ để làm gì? Nàng nghĩ rằng ta thực sự muốn nuôi dưỡng bọn chúng sao?" Lưu Chấn Hám khịt mũi nói:"Mấy tên Hùng địa tinh này thông thuộc hoàn cảnh của vùng phụ cận hoang nguyên, bất kể là bộ lạc Thực nhân ma hay là bộ lạc Dã nhân, bọn chúng cũng biết rất rõ." Lưu Chấn Hám cười gằn:"Mấy tên Hùng địa tinh này là tấm bia đỡ đạn đầu tiên, đưa chúng ra chiến trường đi cướp mấy bộ lạc cường đạo đó, mấy nhóm cường đạo này lẽ nào không có chút gì béo bở sao? Từng bọn từng bọn như thế, cường đạo trên hoang nguyên càng nhiều thì sinh ý của bọn ta càng thêm tốt đẹp, bọn chúng sẽ cho ta bảo tàng xài hoài không hết, dùng mãi không tận!"
"Vơ vét hết bọn cường đạo này rồi sau đó lại tiếp tục đi đánh cướp bọn cường đạo khác sao?" Ngưng Ngọc cười.
"Cho nên mới nói bọn ta là cường đạo, nhưng cũng có thể nói bọn ta là đại quân chính nghĩa!" Lưu Chấn Hám ngậm chặt điếu xì-gà:"Vứt bỏ hết mấy cái thân phận không cần thiết đi! Ta có thể cho bọn nô lệ này thức ăn ngon nhất, nhưng đầu tiên là bọn chúng phải biết đi làm cường đạo."
"Vạn nhất bọn chúng phản kháng thì sao? Hoặc là bỏ trốn? Bọn cường đạo căn bản không hề quan tâm đến luân lý đạo đức." Hải Luân hỏi.
"Nhân số càng nhiều thì càng khó quản lý, đây nhất định là vấn đề cần giải quyết." Lưu Chấn Hám cười ha hả:"Cái này đơn giản thôi, cường đạo thực tại nhân số quá nhiều,
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.