Quyển 7 - Chương 172: Lửa! Lửa! Lửa
Tĩnh Quan
09/06/2016
"Không được quấn vào nhau ở một chỗ! Tản ra! Tản ra!" Trân Ny Phật đoàn
trưởng liều mạng rút về, muốn toàn bộ dong binh trên bậc thang lui về
cho cung tiễn thủ đã thay loại trọng tiễn xuyên giáp có không gian xạ
kích.
Rốt cục đã có kinh nghiệm qua lần giao phong đầu tiên nên lần này bọn dong binh tuy hoảng loạn nhưng dưới sự thống lĩnh của mấy tên đội trưởng cuối cùng đã ổn định được trận cước, không như vừa rồi bị một đòn đã tán loạn.
Vì sợ lực sát thương của Nga Lặc Phân võ sĩ và công kích liều mạng dã man của chúng nên một đội long thương kỵ binh bốn người hợp thành một tổ nâng một thanh long thương khổng lồ bằng tinh thiết, dùng cương thuẫn và long thương dài bảy nhận làm thành một rừng thép dày đặc. Điều này hoàn toàn chính xác, rừng thương dày đặc dài bảy nhận cả đến trọng kỵ binh xông đến cũng có thể chống cự được, huống gì bọn Bỉ Mông bộ binh chỉ biết vùi đầu đâm chém này. Đồng thời chúng khóa chặt cửa khẩu bên dưới của thông đạo bậc thang, chờ đến khi bắt đầu giao chiến ở cự ly gần thì cung tiễn thủ có thể bắn phủ đầu, dùng đầu mũi xuyên giáp trọng tiễn nặng đến năm ounce tiến hành công kích trọng điểm, trận này thật sự không còn gì phải lo.
Chỉ là long thương bộ binh vừa phong tỏa đường xuống thì lại làm cho bọn trường thương binh hộ vệ Điểu dực nỗ xa rơi vào vực sâu vạn kiếp bất phục. Tên Thất cách cài cổ lực hỏa súng mới được sửa ra sau lưng, vung lang nha bổng đánh nhầu, bốn năm tên dong binh trên bậc thang bị uy thế của hắn chấn nhiếp sợ hãi quay đầu chạy trốn, một tên chạy quáng quàng đụng phải rừng thương liền bị xiên như xiên thịt nướng.
Kim chúc sắc vi dong binh đoàn nguyên bổn không hề có biên chế long thương trọng bộ binh này, chỉ là lần này khi được Hạ Nhĩ Ba gia tộc trang bị vũ khí Trung đội trưởng của trung đội trường thương binh sẵn tiện dùng lăng thương dài bảy nhận này làm thành một binh chủng, không ngờ là phải lập tức sử dụng ngay. Truyện "Thú Huyết Phi Đằng " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Phen chém giết này có thể nói là rất uất ức, cao cấp binh khí để đối kháng trọng kỵ binh mà lại đem ra đánh với bộ binh. Trung đội trưởng đầu óc linh hoạt cảm khái vạn phần.
Cuối cùng cũng hỗn nhập sa trường, Long thương trận giống như con rồng vô cùng nhạy bén ào ào xông qua, vô số mũi trúc sắc nhọn um tùm dày đặc bổ sung vào những khoảng trống trong thương trận này. Đây là thành viên Bộ nô đoàn dưới quyền chỉ huy của Thác Đế bá tước.
Trường thương binh hộ vệ Điểu dực nỗ xa trên thông đạo bậc thang trái lại xui xẻo vô cùng, trường thương phổ thông căn bản không thể chống lại vũ khí của bọn Bỉ Mông này, vô luận là tính linh hoạt hay độ dài thì vũ khí của bọn dong binh này đều không thể so sánh với trường đao của Mãnh mã võ sĩ, đặc biệt là tên Thất cách xông lên cực nhanh, hắn thực sự là ác mộng trong ác mộng.
Trên trời không có lối, dưới đất chẳng có đường, bọn lính dùng thương thực sự lâm vào tuyệt cảnh. Tên Thất cách dẫn đầu căn bản không sợ trường thương đâm vào, ngươi đâm ta 1 thương thì ta đập ngươi 1 bổng. Trường thương đâm vào khôi giáp của hắn căn bản giống như đâm vào bức tường bằng thép, còn lang nha bổng trong tay hắn đánh ra thì không gì cứng rắn mà không phá hủy được. Bọn lính dùng thương hiện giờ chỉ hận mình xui xẻo mới lao tới đánh nhau với hắn, đặc biệt là bọn Nga Lặc Phân võ sĩ càng thêm khủng bố, lúc chiến đấu ở cự ly gần thì một đao của chúng có thể đâm xuyên bụng cả mấy tên tạo thành một xâu.
Bọn lính dùng thương lúc đầu còn có đội hình nhưng đánh nhau một hồi thì trận hình đã không còn.
Theo như phương thức tiến công của bọn Bỉ Mông này kỳ thực không phải là chiến thuật chiến lược cao minh gì, loại tấn công này có thể nói là đơn giản nhất, không có chút tính kỹ thuật nào nhưng lại làm cho bọn dong binh dày dạn trận mạc ăn phải trái đắng cả hai lần. Chúng quả thật muốn phát điên lên, biết rõ là phải phòng bị nhưng lại không phòng bị nổi.
Trí thông minh của chúng đã hoàn toàn bị phương pháp đâm chém dã man này làm cho rối loạn.
Chiến đấu cận thân vốn là sở trường của bọn thương binh (lính dùng thương), theo như lý thuyết thì đại kiếm sĩ phía sau lúc này cần phải tiến lên yểm hộ bọn chúng mới đúng nhưng thông đạo nhỏ hẹp đã đầy người không thể tiến vào. Thi thể không ngừng bay lên không trung rồi rơi xuống đất, phía trước đao quang lấp lánh nhanh chóng chém đứt thân thể bọn dong binh, cả đến bọn dong binh phía sau cũng bị chém bay đầu. Nơi này không phải là chiến trường gì mà đã biến thành một trường đồ sát.
Trân Ny Phật đoàn trưởng ngồi trên lưng ngựa rối loạn cả nửa ngày, cả bản thân nàng cũng không biết kết cục sẽ như thế nào, điều duy nhất có thể xác định chính là đầu óc nàng đang trở thành một mớ bòng bong rối nùi.
Xem ra phía dưới bậc thang cao pha đã bị thương trận dày đặc vây kín, bọn Bỉ Mông trước mặt tên nào cũng như sói như hổ chuyên hướng tới chỗ đông người mà chém giết. Cũng có mấy đại kiếm sĩ mạnh mẽ tiến hành phản kích nhưng tới được tầm đao của đối phương thì bọn Bỉ Mông này thuận tay giết luôn, tên Thất cách dẫn đầu với thanh lang nha bổng đáng sợ vung múa trong khoảng không gian chật hẹp cơ hồ phong bế toàn bộ góc độ công kích, một bổng quay vòng thì hai thanh trọng kiếm và chủ nhân đều bị lang nha bổng đánh văng, mũi kiếm sắc bén gãy lìa.
Càng làm người ta đau đầu chính là cho dù đại kiếm sĩ võ kỹ không tồi nhưng chọi cứng với cương đao của Nga Lặc Phân võ sĩ thì cả thân thể và vũ khí đều biến thành hai đoạn, loại áp lực này đè nặng trong lòng càng hành hạ bọn chúng hơn.
Đội quân cung tiễn thủ dưới sự thôi thúc của đoàn trưởng đại nhân bắt đầu dùng hỏa lực để áp chế, cự ly quá gần mà người trên bậc thang lại tiến tới tiến lui, ngộ thương khẳng định khó mà không có. Cung tiễn thủ dưới sự chỉ huy của đội trưởng tên bắn ra như đám mây đen phủ chụp lên đoàn người đang chiến đấu trên bậc thang, tiếng la thảm không ngừng vang lên.
Khiến cho bọn cung tiễn thủ sử dụng phá giáp trọng tiễn tức đến nghiến răng trợn mắt chính là bọn Bỉ Mông này không chỉ tiến tới chỗ đông người mà mỗi lần tiếng bật dây cung vang lên thì đều lăn tròn trên mặt đất để giữ mạng. Một trận mưa tên bắn ra, trừ tên Thất cách múa lang nha bổng còn xông lên phản công ra thì bọn Nga Lặc Phân võ sĩ sử dụng phong cách giảo hoạt khác xa với phong cách của Bỉ Mông chiến sĩ, nhanh chóng chạy đến kéo Điểu dực nỗ xa chạy khỏi bậc thang, tiến vào trong động.
Chiến dịch Hải Gia Nhĩ giữa Bỉ Mông và nhân loại một ngàn năm trước đến nay vẫn được coi là kinh điển dạy dỗ của các học viện quân sự trong những đế quốc lớn. Bỉ Mông chiến sĩ tuy rằng cường hãn nhưng thiếu tính kỷ luật, một khi chém giết hứng khởi rất dễ bị kế dụ địch bao vây lại, từ đó dần dần bị tiêu diệt. Điểm này đã được các học viện quân sự lớn nhất trí là nguyên nhân thất bại căn bản nhất trong chiến dịch Hải Gia Nhĩ.
Thác Đế bá tước tức muốn chết, bọn Bỉ Mông này lại có thể vừa đánh vừa thoát khỏi chiến trường thực sự làm cho y cảm giác vung quyền đập trúng một đống bông gòn mềm nhũn.
Một tên trong bọn Nga Lặc Phân võ sĩ lại đem Điểu dực nỗ xa làm như một cái áo khoác ngoài, không hề hoảng loạn mà yểm hộ cho các võ sĩ khác quay về sơn động. Tiếng tên bắn vào cỗ xe vang lên không ngớt nhưng phá giáp trọng tiễn đối với Thanh đồng nỗ xa nặng hơn năm ngàn cân cũng không có biện pháp nào.
Hai ma pháp sư sắc mặt càng thêm khó coi, bọn Bỉ Mông này đối mặt với đối tủ đông hơn cả trăm lần không chỉ không hề sợ hãi trái lại còn xông ra đánh giết đến hai lần. Điều này có phần làm mất mặt hai ma pháp sư, bất quá không thể không thừa nhận rằng bọn Bỉ Mông này quá giảo hoạt, toàn chọn chỗ đông người mà xông tới, không ngừng di chuyển vị trí làm hai vị ma pháp sư có chút sợ ném chuột bị vỡ đồ quý.
Bá tước đại nhân kịp thời ngăn cản hai vị đại sư đang chuẩn bị phát động ma pháp bậc cao.
"Không cần hai vị đại sư phải lãng phí ma lực trân quý của mình, tên Thất cách này chắc chắn là sẽ đi đời nhà ma." Thác Đế tự tin nói.
Lời của Bá tước vừa dứt thì lang nha bổng đã múa một vòng từ trái sang phải đập thẳng vào mặt của bọn dong binh trên bậc thang. Mấy thân ảnh rơi xuống dưới bậc thang, gây ra một tràng tiếng lộp độp giống như từng con cá lớn bị xiên thẳng vào người nằm cứng đờ dưới ánh mặt trời.
Trường chiến đấu quyết liệt đột nhiên đình chỉ.
Bọn dong binh ở lưng chừng bậc thang nhiều nhất là còn khoảng mười người, toàn là đại kiếm sĩ thanh nhất sắc.
Không ít dong binh tay cầm long thương lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi, mỗi người đều nuốt nước bọt đồng thời ngầm đánh giá, với lực đánh của tên Thất cách võ sĩ này, long thương còn có thuẫn bài liệu có thể cản được không?
Lưu Chấn Hám cầm lang nha bổng chậm rãi đi xuống mười bậc, khí thế mạnh như ngục hải làm cho bọn dong binh thảy đều rúng động. Thân thể cường tráng nhuộm đầy máu tươi của hắn dưới ánh dương quang chiếu rọi càng thêm mê ly chói mắt, nhãn thần của hắn phảng phất như cương đao giữa đêm tối tăm, ánh sáng sắc lạnh lóe lên khát vọng cướp đoạt sinh mệnh.
Bọn dong binh cảm thấy bản thân mình giống như cọng lông ngỗng đối mặt với ánh lửa rừng rực cháy.
Ánh mắt của tên Thất cách này quét qua đâu đều làm mỗi người cảm thấy cổ mình lạnh toát giống như một thanh kiếm đặt lên trên đó.
Bọn đại kiếm sĩ đã không thể thối lui, thanh trọng kiếm trong tay chợt nặng trĩu như ngọn Thái Mục Nhĩ Lạp Nhã Tuyết Sơn.
Lang nha bổng trong tay Lưu Chấn Hám vung lên, bọn đại kiếm sĩ sợ hãi tranh nhau dạt ra bờ đá hai bên thông đạo nhảy xuống.
Long thương trận có chút xao động, bất quá rất nhanh khôi phục lại vẻ bình tĩnh.
Trong tiếng thét giận dữ của đoàn trưởng, bọn cung tiễn thủ như vừa tỉnh mộng lập tức nhớ tới nhiệm vụ của mình, vô số mũi tên bắn thẳng vào tên Bỉ Mông này.
Tên bay rợp trời giống như một bầy châu chấu không thể nào tránh khỏi, giống như một nụ cười đanh ác bắn thẳng đến tên Thất cách đang đứng một mình này.
Đối mặt với tình cảnh đáng sợ này, cả tên Thất cách này cũng không thể làm khác, chỉ vung lang nha bổng che chắn phần mặt, ba giây sau, hắn liền biến thành một con nhím tiêu chuẩn. Toàn thân hắn cắm đầy tên, lang nha bổng trong tay vô lực rơi xuống đất, cặp mắt đen chưa hề mất đi nét bưu hãn, bình một tiếng hắn ngã lăn ra, theo thông đạo bậc thang lăn dần xuống dưới.
Bọn dong binh đồng thanh hoan hô, mỗi người như cất được gánh nặng trong lòng.
Nhìn thấy tên Thất cách biến thành con nhím heo cuối cùng đã ngã xuống, Trân Ny Phật đoàn trưởng hít liền mấy hơi không khí.
Thác Đế bá tước lắc lư cái đầu.
Bỉ Mông cuối cùng vẫn là Bỉ Mông, cho dù có mấy tên biến thành giảo hoạt nhưng rốt cục vẫn rất ngu ngốc, chiến sĩ Bộ nô đoàn vừa đặt mấy hòn đá nhỏ lên máy bắn đá, bất quá xem ra chắc là không cần dùng tới.
Bá tước không nhịn được mỉm cười trào phúng, cho dù là võ sĩ Bỉ Mông cường hãn thì sao? Đối mặt với nhiều binh chủng và trí tuệ của nhân loại thì có tác dụng gì chứ?
Khoái cảm giết chết một cường giả ngập tràn trong lòng Bá tước đại nhân, cảm giác này thật tuyệt vời.
Hai ma pháp sư nhìn nhau cười, cái kiểu nói Bá tước anh minh này nọ không phải mất tiền mua, thuận miệng cứ tuôn ra trên gương mặt bá tước đại nhân "cái gì cũng nằm trong lòng bàn tay".
"Tiếp tục xông lên cho ta! Ta cần bẻ ngà của bọn Nga Lặc Phân làm trang sức!" Trân Ny Phật đoàn trưởng sắc mặt đỏ bừng, nhiệm vụ bá tước đại nhân giao phó nàng đã quên hết.
Bọn dong binh sĩ khí đại tăng kêu lên ngao ngao đạp lên thi thể và máu tươi đầy đất xông tới, trọng trang long thương phương trận đi trước mở đường, cung tiễn thủ theo sau. Sau khi rút kinh nghiệm từ trận chiến với tên Thất cách, bọn dong binh rất ái mộ bọn trọng hình long thương này, sau khi trải qua nỗi hoảng loạn ban đầu, hiện tại bọn dong binh hoàn toàn bình tĩnh lại, bọn chúng chuẩn bị sử dụng biện pháp giống như đã chuẩn bị để tiêu diệt bọn Nga Lặc Phân võ sĩ còn sót lại.
Bài Đa lạc đặc chi ca hùng tráng vang lên.
"Long kỵ sĩ ngao du nơi nào dưới ánh bình minh? Đa Não thảo nguyên nhấp nhô vô tận, vương quốc dong binh tinh nhuệ uy tráng, đồng minh cùng khỏe mạnh an vui, Đa lặc đặc đầy những vinh quang."
"Đi thôi, đi làm tiếp nhiệm vụ của các ngươi." Bá tước đại nhân mỉm cười nhìn bọn quan quân quan chiến xung quanh nói.
Tiên nữ long trên cao quan chiến có điểm không dám tin, tên Lý Sát này thực sự chết như vậy ư? Chết một cách quá đơn giản như vậy ư?
Bọn dong binh Kim chúc sắc vi hận tên Thất cách này thấu xương, hai lần ba lượt tấn công đã có năm sáu chục dong binh chết trong tay hắn. Đi theo bọn long thương bộ binh từng bước tiến lên bậc thang trên cao, thông đạo bậc thang hoàn toàn bị rừng thương phong bế, dần dần ép chặt lấy không gian phản kích của bọn Nga Lặc Phân võ sĩ. Hai tên đại kiếm sĩ lòng dạ độc ác lập tức kéo tên Thất cách bị bắn thành con nhím tới gần xe ngựa chở vũ khí chuẩn bị phát tiết lửa giận trong lòng. Truyện "Thú Huyết Phi Đằng " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Chúng vừa rồi bị nhãn thần của tên Thất cách này uy bức, phải nhảy từ trên thông đạo xuống dưới nhếch nhác vô cùng, thực sự không còn mặt mũi nào. Giờ đây chúng muốn gỡ gạc chút thể diện.
Tên Thất cách này thân hình nặng nề, trên mặt đất lưu lại một con đường máu, hai tên đại kiếm sĩ hết sức mệt mỏi, từ xa đã gọi phu đánh xe đưa thanh đao cắt cỏ qua chuẩn bị chặt tên Thất cách này thành mấy đoạn.
Lật người tên Thất cách lại, ngón tay đặt trên vòng giáp chợt hai tên sắc mặt trở nên rất khó coi, đột nhiên xác chết lại nở một nụ cười với ngươi thì cả nhân loại cũng đều có chung một biểu tình đó.
Lúc này người khác hoặc chú ý đến động khẩu sắp xảy ra một trường huyết chiến hoặc chuẩn bị đi qua sông, không ai để ý đến mấy tiếng xương cổ bị vỡ vụn cả.
Máy bắn đá và đá nhỏ của bá tước đại nhân đã được đẩy đến dưới bậc thang, một học giả nhân loại mặc trường bào dùng cành cây vẽ mấy cái đồ án trên mặt đất. Đó chính là học giả A Cơ Mễ Đức thuộc cao tầng của Hạ Nhĩ Ba gia tộc trở về từ công quốc Lạp Cổ ở Triệt Tang đại lục, lão có thể thông qua com-pa và thước kẻ để vẽ ra mấy đồ án hình học, tính toán chuẩn xác tài liệu thiết kế làm cho máy bắn đá bách phát bách trúng.
Lúc này mỗi người tựa hồ như vì thắng lợi trước mắt mà máu nóng sôi trào.
Chỉ có tên phu xe cầm trát đao là ngoại lệ, vị lão huynh này cả người run rẩy, một tên Thất cách cả người cắm chi chít những tên nằm trên mặt đất, bên cạnh chính là hai tên dong binh cần cổ lệch qua một bên.
Phu xe biết mình không hoa mắt, vừa rồi là tên Thất cách này dùng ngón tay bẻ gãy hai cái cần cổ của hai tên dong binh cường tráng. Y còn nghe được tiếng xương gãy thanh thúy.
Tên Thất cách này mò trong ngực cả nửa ngày rồi mới lấy ra một điếu xì gà to, ngoắc tay với y.
"Huynh đệ, cho mượn tí lửa." Lưu Chấn Hám nhìn tên phu xe đang run cầm cập ngoắc ngón tay.
Phu xe thân hình càng thêm run rẩy, lấy một khối đá lửa trong ngực run run đưa qua, hàm răng va vào nhau thành tiếng.
Lưu Chấn Hám tay trái cầm trát đao chém mạnh, "keng" một tiếng vang lên, cố sức kéo mạnh cho thanh đao ma sát với đá lửa rồi áp vào điếu xì gà.
Mắt tên phu xe trợn to hết cỡ giống như dùng cây chống vào mi mắt.
Trân Ny Phật đoàn trưởng và Bá tước đại nhân đang giục ngựa tiến về phía ven sông, một loạt tiếng la thảm trong trận đánh cận chiến đã kéo họ quay lại. Một người đang múa trát đao nhanh như gió cuốn tiến vào đoàn người đông đúc nơi bậc thang. Họ trợn mắt nhìn cái đầu lâu đầy trí tuệ bị thanh trát đao rẻ tiền chém bay lên trời.
Không còn từ ngữ nào để hình dung sự hoảng loạn của bọn dong binh giờ phút này, từ bọn thao tác máy bắn đá đến bọn cung tiễn thủ phía sau trên bậc thang đều bị một thanh trát đao điên cuồng chém qua.
Ác mộng lại tái diễn, tên Thất cách toàn thân cắm đầy tên múa thanh trát đao rẻ tiền chém vô số vũ khí quý giá và chủ nhân của chúng ngã lăn ra đất, thanh trát đao nặng nề trong tay hắn lại nhẹ nhàng linh xảo giống như mũi kim may áo ào ào nhanh như gió.
Loại đột tập từ sau lưng này không có trở ngại, không có vướng bận đặc biệt thích hợp với kiểu chém ngang chém dọc của Lưu Chấn Hám.
Tử vong thông đạo! Đây tuyệt đối là thông đạo tử vong.
Đại quân chuẩn bị rút lui toàn bộ đều kinh hãi mà khiếp sợ nhìn hắn dùng thanh trát đao chém giết mở ra một con đường máu.
"Tên khốn này khẳng định không chỉ mặc một lần khôi giáp!" Bá tước đại nhân nghiến răng nói.
Hai ma pháp sư tức muốn điên người. Lại là hỗn chiến! Lại rơi vào hỗn chiến! Lúc này phát ra đại hình ma pháp thì sợ ngộ thương, phát tiểu hình ma pháp thì đối với tên Thất cách này cũng giống như tiễn đưa, máu trên người hắn và máu trên không trung rải rác như mưa, hỏa diễm đạn sợ là bắn chưa tới đã tắt ngóm.
Trân Ny Phật đoàn trưởng trước mắt tối sầm, thiếu chút nữa là rớt xuống ngựa.
Tên Thất cách này giả chết, hắn lại có thể giả chết! Trân Ny Phật đoàn trưởng cảm thấy mình hoàn toàn sụp đổ, một tên Thất cách ngu ngốc mà lại biết giả chết.
Trân Ny Phật đoàn trưởng dự cảm rằng trung đội trường thương binh và hai trung đội cung tiễn thủ của mình từ đây sẽ bị gạch tên.
Cung tiễn thủ và long thương bộ binh hợp thành một đoàn, hiển nhiên là không ngờ tới có người tập kích sau lưng. Đa lạc đặc chi ca lảnh lót đột nhiên im bặt, Lưu Chấn Hám thẳng một đường chặt dưa thái rau tiến tới lấy lang nha bổng của mình lên, hai tay cùng múa giống như là một thớt ngựa giẫm lên bùn lầy, nơi nào hắn đi qua thì mưa máu đầy trời.
Sét đánh không kịp bưng tai, tốc độ quá nhanh, bọn dong binh khác khôi phục bình tĩnh mới chạy tới bao vây thì tên Thất cách đã lao thẳng lên trên bậc thang cao hai mươi nhận rồi. Một tên long thương bộ binh đi sau cùng bị một đao chém vỡ đầu, ngã chồng lên thi thể xung quanh.
Càng khoa trương hơn nữa là tên Thất cách này gạt chân một cái, chụp lấy thanh trọng hình long thương phải bốn người mới cầm nổi, rống lớn:"Khảm Mạt Tư!", soạt một tiếng, thanh long thương khổng lồ biến thành một đạo hắc ảnh, đóng một tên kỵ sĩ lẫn Phê mao tê tọa kỵ dính cứng xuống đất, thanh long thương bảy nhận lút xuống đất hết phân nửa.
Con Phê mao tê này giậm vó dãy dụa, hí lên liên hồi.
"Khảm Mạt Tư!" Tên Thất cách này rống lên xé tan khôi giáp, quăng luôn cả mũ trụ hình sừng trâu, một lớp, hai lớp, ba lớp.
Cơ thịt cuồng dã, sức lực đầy tính bùng nổ hợp cùng lớp lông ngực đầy dã tính làm người ta có cảm giác đang đối diện với một con cự thú hoang dại.
Chiến mã bị tiếng rống này làm giật mình vội vàng lui bước.
"Để ta qua đó!" Phất Lan đại sư xé quyển trục chuẩn bị từ lâu trong tay, một đoạn chú ngữ dài dằng dặc và phức tạp kéo theo nguyên tố lực lượng trong không khí ba động, vô số mùi vị theo hương liệu trong ngón tay của pháp sư bay ra, tản đi theo gió.
Chỗ huyệt động Thất cách võ sĩ đang đứng đột nhiên dấy lên từng đạo khói đỏ, một họa đồ hình sao sáu cánh thoắt ẩn thoắt hiện chớp lóe, ngọn lửa màu đỏ cháy lên ngập trời, chớp mắt đã nuốt chửng tên Thất cách này. Truyện "Thú Huyết Phi Đằng " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Trong ngọn lửa ma pháp có thể thấy rõ hỏa diễm tinh linh đang nhảy nhót tung tăng.
Loại Hỏa diễm chi tường này chính là ma pháp cao tầng của hỏa hệ, Phất Lan đại sư không khỏi có điểm đắc ý.
Thế lửa của ma pháp hỏa diễm dần dần bén lên trên thông đạo bậc thang, từng cỗ thi thể bị thiêu cháy bốc mùi khó ngửi.
"Tên thú nhân dã man này thực sự rất vinh hạnh, có thể chết dưới ma pháp cao siêu của Phất Lan đại sư." Thác Đế bá tước lấy ra một chiếc khăn tay có thêu kim tuyến bịt mũi.
"Đáng tiếc là lần này hắn không thể giả chết được." Phất Lan đại sư cười ha hả.
Giống như trả lời đại sư, một đạo ngân quang giống như tia chớp lao ra từ trong ngọn lửa, mục tiêu tuy là hai vị ma pháp sư và bá tước, góc độ không được chính xác lắm nhưng đạo ngân quang vẽ thành một đường cong hoàn mỹ lao qua thân bọn tùy tùng của hai vị đại sư, lao thẳng vào trong đội ngũ của Kim chúc sắc vi dong binh đoàn.
Đội hình đang nghiêm chỉnh tức thì rối loạn.
Hai vị ma pháp sư kinh hồn chưa định thần được, đả kích tinh thần cực lớn sau khi sống sót khiến cho sống lưng toát mồ hôi lạnh.
Đây là nguyệt nhận do Điểu dực nỗ xa bắn ra, kình phong vừa rồi do nguyệt nhận răng cưa bay vòng làm cho chúng khi nhớ lại mà chân không khỏi run lên, lông tóc dựng ngược.
Bọn tùy tùng của hai vị đại sư thương vong thảm trọng, nguyệt nhận sắc bén lại bay vòng với tốc độ cao làm mấy tên chiến sĩ bị chém rách bụng, hai vị đại sư nhìn đến muốn rách cả khóe mắt.
Ma pháp tinh linh trong hỏa diễm chi tường ngay động khẩu biến mất, lửa bốn bề khoảnh khắc đã không còn.
Tên Thất cách này giống chim bất tử, vẫn sống sờ sờ sau khi bị lửa thiêu, khói xanh và mùi thịt cháy còn vấn vít quanh hắn, trên vai là một cỗ thanh đồng Điểu dực nỗ xa, miệng còn ngậm điếu xì gà đang lập lòe ánh lửa. Thân thể cường tráng, mục quang lăng lệ như thể vừa mới được tắm trong ngọn lửa màu xanh dày đặc.
"Hiến tế?" Phất Lan đại ma pháp sư tức đến cơ hồ thổ huyết.
Còn có Bỉ Mông tế tự nấp trong động! Phất Lan đại sư thực sự sợ hãi tên khốn xung động này.
Bỉ Mông chiến sĩ chỉ sau khi được huy hoàng quang hoàn của Hiến Tế phủ chụp, nhờ linh hồn chi hỏa của tế đàn bao bọc lấy mới có thể tạm thời có năng lực hấp thu hỏa diễm, không thể bị hỏa hệ ma pháp tổn hại.
Không có tên tế tự hỗn đản ở bên quậy phá thì tên Thất cách này sao có thể bị ma pháp hỏa diễm thiêu đốt mà còn hoàn chỉnh đứng ngay đó, còn có thể thình lình bắn ra một phát nguyệt nhận làm bọn tùy tùng của y mất đi quá nửa!
Phát hiện này làm cho Phất Lan đại sư thở không ra hơi. Một ma pháp quyển trục giá trị cao phóng ra chỉ có tác dụng yểm hộ cho đối phương tập kích thôi sao?
Phất Lan đại sư thực ra đã hiểu lầm Lưu Chấn Hám, phạm vi của Tỵ hỏa châu trong vòng năm thước nhưng bọn Mãnh mã đại lực sĩ thể hình khổng lồ, Lưu Chấn Hám vì để phòng hờ đã an trí Quả Quả dự bị sẵn Đông thiên lý địa nhất bả hỏa - Hiến tế chiến ca quyển trục để tăng thêm năng lực hấp thu hỏa diễm để thêm an toàn.
Nhờ gần đây dạy dỗ đồng nam đồng nữ chế tạo chiến ca quyển trục, đặc biệt là Lưu Chấn Hám trong hai tháng này đã tích trữ trên một ngàn cây anh đào mộc quyển trục nên Quả Quả thuận tay ném cho Lưu Chấn Hám một cái, khiến cho Phất Lan đại sư hiểu lầm.
"Giết nó cho ta! Giết nó cho ta!" Thác Đế bá tước quăng cái khăn tay tinh mỹ trong tay đi, cả người run rẩy vung roi ngựa chỉ vào tên Thất cách đánh không chết rít lên như điên.
Phất Lan đại ma pháp sư sắc mặt lúc xanh lúc trắng, nghiến răng lấy ra một ma pháp quyển trục tạo hình cổ nhã. Chú ngữ dài dòng còn phức tạp hơn cả Hỏa diễm chi tường vừa rồi, âm giai ma pháp cổ lão khó hiểu mang theo lực lượng thần bí trầm trầm vang vọng.
Áo Đặc Gia đại sư tiếc rẻ nhún vai, hiện tại Hiến tế của bọn Bỉ Mông này chưa hết thời gian, hỏa hệ ma pháp đối với hắn chỉ vô ích.
Kim chúc sắc vi dong binh đoàn không còn dũng khí tiến lên, ngươi đẩy ta, ta đẩy ngươi, cứ nhường nhau xông lên trước. Đoàn trưởng Trân Ny Phật máy miệng cả nửa ngày cuối cùng vẫn không thốt lên được một mệnh lệnh hoàn chỉnh.
Trọng trang cự liêm thủ của Long quyển phong dong binh đoàn xuất động, một chi trung đội lưu thủ, một chi khác dưới sự chỉ huy của đội trưởng La Đức Mạn nhịp bước tiến lên, tay cầm thuẫn bài ba tầng và cự liêm cán dài, bước trên tử vong thông đạo đã bị vô số máu tươi nhuộm đỏ.
Trận hình hoàn mỹ của trọng trang cự liêm thủ cứ tịnh tiến như vậy làm người ta có cảm giác áp bức trầm trọng. Cự hình liêm đao và trọn hình thiết giáp chiếu ra ánh sáng lạnh lùng như tiếng kêu đòi mạng.
Ma pháp học đồ của hai vị ma pháp sư dùng Dẫn lực tiêu trừ thuật gia trì lên thân bọn trọng trang cự liêm thủ. Đây là một không gian ma pháp kỳ diệu, sau khi thi triển, lực hút trái đất sẽ giảm bớt tác dụng, bọn cự liêm thủ tức thì cảm thấy cả người nhẹ nhàng, cước bộ nhanh hơn thì dũng khí càng tăng thêm.
Mãnh mã đại lực sĩ và Quả Quả đi ra ngoài động, giống như Lưu Chấn Hám bọn chúng cả người đều lóe lên ánh sáng của linh hồn chi hỏa.
Quả Quả vác một cái bao lớn trong đó đựng toàn là chiến ca quyển trục, cái áo bó sát người nó, con kim cương anh vũ mập như gà mái đứng bên cạnh, miệng ngậm một quyển trục.
Tạo hình của Quả Quả nhìn qua giống như một tên gian thương đi buôn bán chiến ca quyển trục.
"Nhớ kỹ tên của ta, các ngươi chết dưới tay của thủ hạ Bàng bối ngạnh hán La Đức Mạn!" Trung đội trưởng La Đức Mạn đứng trước phương trận vừa bước nhanh lên vừa rống lên, thanh âm của y giống như hùng sư đang gầm thét.
"Vậy hắn trùng tên với ta?" Một vị Mãnh mã đại lực sĩ nghe được suy nghĩ một lúc rồi ngớ ngẩn hỏi lão bản, trên lưng hắn cũng vác một cái túi lớn giống như Quả Quả.
"Lát nữa trên thế giới này chỉ còn có mình ngươi tên là La Đức Mạn." Lưu Chấn Hám đặt tên lên lò xo của Điểu dực nỗ xa, hướng miệng nai xuống thông đạo bậc thang.
Tố chất tâm lý của trọng trang cự liêm thủ Long quyển phong dong binh đoàn so với bọn dong binh của Kim chúc sắc vi thì đúng là một trời một vực, cho dù cách một tầng áo giáp, Lưu Chấn Hám cũng cảm giác được sự hung hãn liều mạng của bọn chúng. Cho dù là Điểu dực nỗ xa nhắm chuẩn vị trí nhưng bọn bàng bối đại hán này không có chút gì tỏ vẻ muốn rút lui cả.
Chỉ bằng khí thế mà nói, loại uy mãnh hào tráng dù chết không thôi này cũng đánh một đòn nặng vào tâm lý đối thủ.
"Bọn chúng cũng có loại lính này." Lưu Chấn Hám cười lạnh.
Chú ngữ cuối cùng đã hoàn thành, từ ma pháp quyển trục không có lửa mà tự cháy hết, Phất Lan đại sư búng tay bắn ra một quang cầu nhỏ màu trắng bạc, nhanh như chớp bay về phía nỗ xa chuẩn bị bắn ra nguyệt nhận của Lưu Chấn Hám.
Một chuỗi năm quang cầu nhỏ tạo thành ma pháp ba động cực mạnh cơ hồ vặn vẹo cả không gian.
Thế bay của quang cầu rất nhanh, cơ hồ khiến cho Lưu Chấn Hám trở tay không kịp. Sẵn có nỗ xa trong tay, Lưu Chấn Hám học tập phương pháp thông minh của bọn Mãnh mã đại lực sĩ, lật Điểu dực nỗ xa lại làm thành thuẫn bài chống đỡ năm ma pháp quang cầu bắn tới.
Phất Lan đại sư phóng ra năm quang cầu sắc mặt biến thành trắng nhợt, ngồi bệch xuống thở hồng hộc.
Từng chiếc quang cầu bắn vào trên nỗ xa. Cả tên bắn vào nó còn vang lên tiếng động lớn, còn mấy quang cầu do Phất Lan đại sư chuẩn bị cả nửa ngày ngâm xướng lúc đập vào nỗ xa thì không chút chấn động.
Lưu Chấn Hám cười cười, lẽ nào đây là trình độ của nhân loại ma pháp sư hay sao? Mình có phải là lo lắng quá không?
Còn chưa nghĩ xong, Điểu dực nỗ xa trong tay hắn chợt biến mất, một quang cầu đánh trúng ngực hắn, xuất hiện một tình tiết giống như thủy ngân lơ lửng trước mặt Lưu Chấn Hám giống như lưu luyến chưa muốn lìa xa.
Lưu Chấn Hám giống như bị sét đánh trúng, xì gà trong miệng rơi xuống đất.
Quả Quả nhanh chóng lượm điếu xì gà đưa lên miệng, Mãnh mã đại lực sĩ La Đức Mạn bước tới một bước, sắc mặt phẫn nộ.
"Dị thứ nguyên không gian chuyển di thuật!" Lưu Chấn Hám rống nhỏ, hai tay nắm chặt.
Hắn không ngờ ma pháp sư này không chỉ kiêm tu hỏa hệ mà còn là không gian ma pháp sư hiếm thấy! Đối với ma pháp sư, ai có thể khiến cho Bỉ Mông tế tự lo lắng!
Dị thứ nguyên không gian chuyển di thuật là một loại không gian ma pháp phi thường khoa trương, nó có thể đưa bất cứ vật phẩm nào không phải tự nhiên sinh ra chuyển tới một chiều không gian khác. Ma pháp uy lực khủng bố này đối với chủng tộc sinh vật thì đều hữu hiệu, vì bất luận là nhân loại hay Bỉ Mông, hoặc là tinh linh, ải nhân, kể cả long tộc cũng đều do sau khi nam nữ giao hoan mới sinh ra, tịnh không phải là tự nhiên sinh thành.
Đây là ma pháp duy nhất mà cự long miễn dịch ma pháp phải sợ hãi, vì nó căn bản không thể miễn dịch, chỉ có thể nhờ vào vận khí. Bất quá loại ma pháp này xác suất thành công rất ít, mỗi Dị thứ nguyên không gian chuyển di thuật thi triển thì mười phần chỉ có một thành công, hoặc có thể nói là cho dù đánh ngươi một cái, hoặc là hoàn hảo không có chuyện gì, hoặc là triệt để biến mất trên thế giới này.
Năm phát Dị thứ nguyên không gian chuyển di thuật xác suất thành công lên đến một phần hai, sự thật đúng là như vậy, ba quang cầu trước tuy vô hiệu nhưng Dị thứ nguyên không gian chuyển di thuật thứ tư đã có tác dụng, có thể di chuyển Điểu dực nỗ xa nặng nề đi không gian khác! Cái thứ năm không hề có công hiệu nhưng Lưu Chấn Hám lòng dạ lạnh toát, mồ hôi đầm đìa thoát lực. Cái cảm giác đứng ngay Quỷ môn quan làm Lưu đại quan nhân tim đập chân run.
Nhìn hai tay trống rỗng Lưu Chấn Hám có cảm giác không dám tin.
Phất Lan đại sư lúc này đã đứng lên, bằng vào tu vi của lão muốn sử dụng thuần thục Dị thứ nguyên không gian chuyển di thuật thì thêm 100 năm nữa cũng không chắc là làm được hay không. Cái quyển trục phát liền năm phát Dị thứ nguyên không gian chuyển di thuật chính là của đạo sư lão truyền lại, thuộc hàng pháp bảo trấn sơn. Hôm nay bị tên Thất cách dùng nguyệt nhận giết gần hết tùy tùng, mất mặt trước mọi người lão bị ép đành phải lỡ mẻ rồi thì cho vỡ luôn một thể.
Cho dù năm cái Dị thứ nguyên không gian chuyển di thuật đã hao phí gần hết ma lực nhưng ma pháp uy lực vô biên này vẫn chưa đẩy được tên Thất cách giảo hoạt, nửa nhờ thông minh nửa nhờ vận khí đi nơi khác, thực sự làm cho Phất Lan đại sư buồn bực không thôi.
Mọi người đều ngơ ngẩn, chỉ có mình Quả Quả là nhàn hạ, nó quẹt điếu xì gà lên mông đít, cầm một cây Trì độn chi ca bẻ gãy thuận tay ném xuống bọn trọng trang cự liêm thủ hàng ngũ chỉnh tề đang tiến lên. Dẫn lực tiêu trừ thuật và Trì độn chi ca chạm phải nhau, thân hình bọn trọng trang cự liêm thủ tức thì đình trệ, có mấy tên mất thăng bằng té lăn quay. Cự liêm thủ khôi giáp quá nặng, té xuống căn bản không thể đứng lên được, hàng trống đó được phía sau bổ khuyết.
Cục diện khoa trương này không hề thu hút sự chú ý của mọi người, vì ai nấy đều chăm chú nhìn vào tên Thất cách biểu tình không giống nhau, tâm tình cũng khác nhau.
Bọn cự liêm thủ càng lúc càng tới gần, Mãnh mã đại lực sĩ La Đức Mạn lấy một trái dưa màu xanh từ trong cái túi sau lưng ra ném thẳng vào trung đội trưởng La Đức Mạn, nước đỏ chảy ra ẩm ướt.
La Đức Mạn trung đội trưởng tiếng cười đanh ác còn chưa dứt, không còn Điểu dực nỗ xa uy hiếp, trọng trang cự liêm thủ bằng vào trang giáp cứng rắn, thân hình cao lớn cả hai nhận và cự liêm cán dài sắc bén thì cho dù là Nga Lặc Phân võ sĩ cũng có làm sao?
"Ngươi đúng là chỉ biết ăn đá! Thân hình của trọng trang cự liêm thủ bọn ta đủ sức kháng cự lại hết!" Trong tiếng cười của trung đội trưởng, bọn cự liêm thủ chỉnh tề xông lên, vung tháp thuẫn và cự liêm trong tay thét vang, sát khí xông tới tận mây xanh.
Còn cách có mười mấy bậc thang, bọn Bỉ Mông phiền phức trong mắt mấy ngàn người này trở thành huyết sắc huân chương chứng minh cho sự vũ dũng của cự liêm thủ. La Đức Mạn đội trưởng liếm đôi môi khô của mình.
Quả Quả miệng ngậm điếu xì gà hít sâu một hơi, vươn cổ ra, rít một hơi tới
bụng rồi đưa cho Kim cương anh vũ và La Đức Mạn hít một hơi.
Điếu xì gà đỏ lửa chiếu rõ lúm đồng tiền trên má Quả Quả, mang theo một làn hương bay tới trên bậc thang của tử vong thông đạo.
Lúc Quả Quả phun một ngụm khói ra thì ánh lửa khắp trời cuộn lấy cả tử vong thông đạo.
Trong tiếng mắng chửi giận dữ của bá tước đại nhân, Áo Đặc Gia đại sư lấy ra ma pháp quyển trục cao nhất của mình Địa hỏa phần thành.
Hiến tế là chiến ca Bỉ Mông bậc cao, Áo Tư Gia không tin rằng một tế tự trong thời gian ngắn có thể thi triển Hiến tế chiến ca hai lần, hơn nữa lão đã chú ý, huy hoàng quan hoàn trên người bọn Bỉ Mông này đã hết thời gian rồi.
Phảng phất như một tòa núi lửa, Phỉ lãnh thúy hồng thổ cao pha bị hồng sắc hỏa diễm tinh linh bao vây.
Ma pháp hỏa diễm không giống như lửa thông thường, nhân loại đứng dưới cao pha không hề có cảm giác nóng rát của lửa mà có thể thấy rõ cát thạch anh biến thành chất lỏng và hóa thành khí, đây chính là uy lực mạnh nhất của ngọn lửa đáng sợ này.
Mọi người đều ngẩng đầu lên, không ai nghi ngờ gì, trong tòa hỏa thành này sau khi ngọn lửa địa ngục thiêu đốt còn có được ai sống sót.
Phía nam Tang kiền hà.
Ngưng Ngọc, Ngải Vi Nhĩ và Hải Luân chăm chú nhìn ma pháp tinh linh cường liệt và nguyên tố liệt viêm đáng sợ, nét khẩn trương trong mắt không sao che dấu được.
"Tín tâm của ta đối với hắn so với các ngươi còn mạnh hơn." Tiên nữ long Đại Ti mỉm cười nói.
"Cuối cùng cũng đến lượt ta phát huy." Khoa Lý Nạp hít một hơi dài.
Vì câu nói này mà ánh mắt quở trách của mấy lão bản nương đánh giá y một lúc lâu.
Rốt cục đã có kinh nghiệm qua lần giao phong đầu tiên nên lần này bọn dong binh tuy hoảng loạn nhưng dưới sự thống lĩnh của mấy tên đội trưởng cuối cùng đã ổn định được trận cước, không như vừa rồi bị một đòn đã tán loạn.
Vì sợ lực sát thương của Nga Lặc Phân võ sĩ và công kích liều mạng dã man của chúng nên một đội long thương kỵ binh bốn người hợp thành một tổ nâng một thanh long thương khổng lồ bằng tinh thiết, dùng cương thuẫn và long thương dài bảy nhận làm thành một rừng thép dày đặc. Điều này hoàn toàn chính xác, rừng thương dày đặc dài bảy nhận cả đến trọng kỵ binh xông đến cũng có thể chống cự được, huống gì bọn Bỉ Mông bộ binh chỉ biết vùi đầu đâm chém này. Đồng thời chúng khóa chặt cửa khẩu bên dưới của thông đạo bậc thang, chờ đến khi bắt đầu giao chiến ở cự ly gần thì cung tiễn thủ có thể bắn phủ đầu, dùng đầu mũi xuyên giáp trọng tiễn nặng đến năm ounce tiến hành công kích trọng điểm, trận này thật sự không còn gì phải lo.
Chỉ là long thương bộ binh vừa phong tỏa đường xuống thì lại làm cho bọn trường thương binh hộ vệ Điểu dực nỗ xa rơi vào vực sâu vạn kiếp bất phục. Tên Thất cách cài cổ lực hỏa súng mới được sửa ra sau lưng, vung lang nha bổng đánh nhầu, bốn năm tên dong binh trên bậc thang bị uy thế của hắn chấn nhiếp sợ hãi quay đầu chạy trốn, một tên chạy quáng quàng đụng phải rừng thương liền bị xiên như xiên thịt nướng.
Kim chúc sắc vi dong binh đoàn nguyên bổn không hề có biên chế long thương trọng bộ binh này, chỉ là lần này khi được Hạ Nhĩ Ba gia tộc trang bị vũ khí Trung đội trưởng của trung đội trường thương binh sẵn tiện dùng lăng thương dài bảy nhận này làm thành một binh chủng, không ngờ là phải lập tức sử dụng ngay. Truyện "Thú Huyết Phi Đằng " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Phen chém giết này có thể nói là rất uất ức, cao cấp binh khí để đối kháng trọng kỵ binh mà lại đem ra đánh với bộ binh. Trung đội trưởng đầu óc linh hoạt cảm khái vạn phần.
Cuối cùng cũng hỗn nhập sa trường, Long thương trận giống như con rồng vô cùng nhạy bén ào ào xông qua, vô số mũi trúc sắc nhọn um tùm dày đặc bổ sung vào những khoảng trống trong thương trận này. Đây là thành viên Bộ nô đoàn dưới quyền chỉ huy của Thác Đế bá tước.
Trường thương binh hộ vệ Điểu dực nỗ xa trên thông đạo bậc thang trái lại xui xẻo vô cùng, trường thương phổ thông căn bản không thể chống lại vũ khí của bọn Bỉ Mông này, vô luận là tính linh hoạt hay độ dài thì vũ khí của bọn dong binh này đều không thể so sánh với trường đao của Mãnh mã võ sĩ, đặc biệt là tên Thất cách xông lên cực nhanh, hắn thực sự là ác mộng trong ác mộng.
Trên trời không có lối, dưới đất chẳng có đường, bọn lính dùng thương thực sự lâm vào tuyệt cảnh. Tên Thất cách dẫn đầu căn bản không sợ trường thương đâm vào, ngươi đâm ta 1 thương thì ta đập ngươi 1 bổng. Trường thương đâm vào khôi giáp của hắn căn bản giống như đâm vào bức tường bằng thép, còn lang nha bổng trong tay hắn đánh ra thì không gì cứng rắn mà không phá hủy được. Bọn lính dùng thương hiện giờ chỉ hận mình xui xẻo mới lao tới đánh nhau với hắn, đặc biệt là bọn Nga Lặc Phân võ sĩ càng thêm khủng bố, lúc chiến đấu ở cự ly gần thì một đao của chúng có thể đâm xuyên bụng cả mấy tên tạo thành một xâu.
Bọn lính dùng thương lúc đầu còn có đội hình nhưng đánh nhau một hồi thì trận hình đã không còn.
Theo như phương thức tiến công của bọn Bỉ Mông này kỳ thực không phải là chiến thuật chiến lược cao minh gì, loại tấn công này có thể nói là đơn giản nhất, không có chút tính kỹ thuật nào nhưng lại làm cho bọn dong binh dày dạn trận mạc ăn phải trái đắng cả hai lần. Chúng quả thật muốn phát điên lên, biết rõ là phải phòng bị nhưng lại không phòng bị nổi.
Trí thông minh của chúng đã hoàn toàn bị phương pháp đâm chém dã man này làm cho rối loạn.
Chiến đấu cận thân vốn là sở trường của bọn thương binh (lính dùng thương), theo như lý thuyết thì đại kiếm sĩ phía sau lúc này cần phải tiến lên yểm hộ bọn chúng mới đúng nhưng thông đạo nhỏ hẹp đã đầy người không thể tiến vào. Thi thể không ngừng bay lên không trung rồi rơi xuống đất, phía trước đao quang lấp lánh nhanh chóng chém đứt thân thể bọn dong binh, cả đến bọn dong binh phía sau cũng bị chém bay đầu. Nơi này không phải là chiến trường gì mà đã biến thành một trường đồ sát.
Trân Ny Phật đoàn trưởng ngồi trên lưng ngựa rối loạn cả nửa ngày, cả bản thân nàng cũng không biết kết cục sẽ như thế nào, điều duy nhất có thể xác định chính là đầu óc nàng đang trở thành một mớ bòng bong rối nùi.
Xem ra phía dưới bậc thang cao pha đã bị thương trận dày đặc vây kín, bọn Bỉ Mông trước mặt tên nào cũng như sói như hổ chuyên hướng tới chỗ đông người mà chém giết. Cũng có mấy đại kiếm sĩ mạnh mẽ tiến hành phản kích nhưng tới được tầm đao của đối phương thì bọn Bỉ Mông này thuận tay giết luôn, tên Thất cách dẫn đầu với thanh lang nha bổng đáng sợ vung múa trong khoảng không gian chật hẹp cơ hồ phong bế toàn bộ góc độ công kích, một bổng quay vòng thì hai thanh trọng kiếm và chủ nhân đều bị lang nha bổng đánh văng, mũi kiếm sắc bén gãy lìa.
Càng làm người ta đau đầu chính là cho dù đại kiếm sĩ võ kỹ không tồi nhưng chọi cứng với cương đao của Nga Lặc Phân võ sĩ thì cả thân thể và vũ khí đều biến thành hai đoạn, loại áp lực này đè nặng trong lòng càng hành hạ bọn chúng hơn.
Đội quân cung tiễn thủ dưới sự thôi thúc của đoàn trưởng đại nhân bắt đầu dùng hỏa lực để áp chế, cự ly quá gần mà người trên bậc thang lại tiến tới tiến lui, ngộ thương khẳng định khó mà không có. Cung tiễn thủ dưới sự chỉ huy của đội trưởng tên bắn ra như đám mây đen phủ chụp lên đoàn người đang chiến đấu trên bậc thang, tiếng la thảm không ngừng vang lên.
Khiến cho bọn cung tiễn thủ sử dụng phá giáp trọng tiễn tức đến nghiến răng trợn mắt chính là bọn Bỉ Mông này không chỉ tiến tới chỗ đông người mà mỗi lần tiếng bật dây cung vang lên thì đều lăn tròn trên mặt đất để giữ mạng. Một trận mưa tên bắn ra, trừ tên Thất cách múa lang nha bổng còn xông lên phản công ra thì bọn Nga Lặc Phân võ sĩ sử dụng phong cách giảo hoạt khác xa với phong cách của Bỉ Mông chiến sĩ, nhanh chóng chạy đến kéo Điểu dực nỗ xa chạy khỏi bậc thang, tiến vào trong động.
Chiến dịch Hải Gia Nhĩ giữa Bỉ Mông và nhân loại một ngàn năm trước đến nay vẫn được coi là kinh điển dạy dỗ của các học viện quân sự trong những đế quốc lớn. Bỉ Mông chiến sĩ tuy rằng cường hãn nhưng thiếu tính kỷ luật, một khi chém giết hứng khởi rất dễ bị kế dụ địch bao vây lại, từ đó dần dần bị tiêu diệt. Điểm này đã được các học viện quân sự lớn nhất trí là nguyên nhân thất bại căn bản nhất trong chiến dịch Hải Gia Nhĩ.
Thác Đế bá tước tức muốn chết, bọn Bỉ Mông này lại có thể vừa đánh vừa thoát khỏi chiến trường thực sự làm cho y cảm giác vung quyền đập trúng một đống bông gòn mềm nhũn.
Một tên trong bọn Nga Lặc Phân võ sĩ lại đem Điểu dực nỗ xa làm như một cái áo khoác ngoài, không hề hoảng loạn mà yểm hộ cho các võ sĩ khác quay về sơn động. Tiếng tên bắn vào cỗ xe vang lên không ngớt nhưng phá giáp trọng tiễn đối với Thanh đồng nỗ xa nặng hơn năm ngàn cân cũng không có biện pháp nào.
Hai ma pháp sư sắc mặt càng thêm khó coi, bọn Bỉ Mông này đối mặt với đối tủ đông hơn cả trăm lần không chỉ không hề sợ hãi trái lại còn xông ra đánh giết đến hai lần. Điều này có phần làm mất mặt hai ma pháp sư, bất quá không thể không thừa nhận rằng bọn Bỉ Mông này quá giảo hoạt, toàn chọn chỗ đông người mà xông tới, không ngừng di chuyển vị trí làm hai vị ma pháp sư có chút sợ ném chuột bị vỡ đồ quý.
Bá tước đại nhân kịp thời ngăn cản hai vị đại sư đang chuẩn bị phát động ma pháp bậc cao.
"Không cần hai vị đại sư phải lãng phí ma lực trân quý của mình, tên Thất cách này chắc chắn là sẽ đi đời nhà ma." Thác Đế tự tin nói.
Lời của Bá tước vừa dứt thì lang nha bổng đã múa một vòng từ trái sang phải đập thẳng vào mặt của bọn dong binh trên bậc thang. Mấy thân ảnh rơi xuống dưới bậc thang, gây ra một tràng tiếng lộp độp giống như từng con cá lớn bị xiên thẳng vào người nằm cứng đờ dưới ánh mặt trời.
Trường chiến đấu quyết liệt đột nhiên đình chỉ.
Bọn dong binh ở lưng chừng bậc thang nhiều nhất là còn khoảng mười người, toàn là đại kiếm sĩ thanh nhất sắc.
Không ít dong binh tay cầm long thương lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi, mỗi người đều nuốt nước bọt đồng thời ngầm đánh giá, với lực đánh của tên Thất cách võ sĩ này, long thương còn có thuẫn bài liệu có thể cản được không?
Lưu Chấn Hám cầm lang nha bổng chậm rãi đi xuống mười bậc, khí thế mạnh như ngục hải làm cho bọn dong binh thảy đều rúng động. Thân thể cường tráng nhuộm đầy máu tươi của hắn dưới ánh dương quang chiếu rọi càng thêm mê ly chói mắt, nhãn thần của hắn phảng phất như cương đao giữa đêm tối tăm, ánh sáng sắc lạnh lóe lên khát vọng cướp đoạt sinh mệnh.
Bọn dong binh cảm thấy bản thân mình giống như cọng lông ngỗng đối mặt với ánh lửa rừng rực cháy.
Ánh mắt của tên Thất cách này quét qua đâu đều làm mỗi người cảm thấy cổ mình lạnh toát giống như một thanh kiếm đặt lên trên đó.
Bọn đại kiếm sĩ đã không thể thối lui, thanh trọng kiếm trong tay chợt nặng trĩu như ngọn Thái Mục Nhĩ Lạp Nhã Tuyết Sơn.
Lang nha bổng trong tay Lưu Chấn Hám vung lên, bọn đại kiếm sĩ sợ hãi tranh nhau dạt ra bờ đá hai bên thông đạo nhảy xuống.
Long thương trận có chút xao động, bất quá rất nhanh khôi phục lại vẻ bình tĩnh.
Trong tiếng thét giận dữ của đoàn trưởng, bọn cung tiễn thủ như vừa tỉnh mộng lập tức nhớ tới nhiệm vụ của mình, vô số mũi tên bắn thẳng vào tên Bỉ Mông này.
Tên bay rợp trời giống như một bầy châu chấu không thể nào tránh khỏi, giống như một nụ cười đanh ác bắn thẳng đến tên Thất cách đang đứng một mình này.
Đối mặt với tình cảnh đáng sợ này, cả tên Thất cách này cũng không thể làm khác, chỉ vung lang nha bổng che chắn phần mặt, ba giây sau, hắn liền biến thành một con nhím tiêu chuẩn. Toàn thân hắn cắm đầy tên, lang nha bổng trong tay vô lực rơi xuống đất, cặp mắt đen chưa hề mất đi nét bưu hãn, bình một tiếng hắn ngã lăn ra, theo thông đạo bậc thang lăn dần xuống dưới.
Bọn dong binh đồng thanh hoan hô, mỗi người như cất được gánh nặng trong lòng.
Nhìn thấy tên Thất cách biến thành con nhím heo cuối cùng đã ngã xuống, Trân Ny Phật đoàn trưởng hít liền mấy hơi không khí.
Thác Đế bá tước lắc lư cái đầu.
Bỉ Mông cuối cùng vẫn là Bỉ Mông, cho dù có mấy tên biến thành giảo hoạt nhưng rốt cục vẫn rất ngu ngốc, chiến sĩ Bộ nô đoàn vừa đặt mấy hòn đá nhỏ lên máy bắn đá, bất quá xem ra chắc là không cần dùng tới.
Bá tước không nhịn được mỉm cười trào phúng, cho dù là võ sĩ Bỉ Mông cường hãn thì sao? Đối mặt với nhiều binh chủng và trí tuệ của nhân loại thì có tác dụng gì chứ?
Khoái cảm giết chết một cường giả ngập tràn trong lòng Bá tước đại nhân, cảm giác này thật tuyệt vời.
Hai ma pháp sư nhìn nhau cười, cái kiểu nói Bá tước anh minh này nọ không phải mất tiền mua, thuận miệng cứ tuôn ra trên gương mặt bá tước đại nhân "cái gì cũng nằm trong lòng bàn tay".
"Tiếp tục xông lên cho ta! Ta cần bẻ ngà của bọn Nga Lặc Phân làm trang sức!" Trân Ny Phật đoàn trưởng sắc mặt đỏ bừng, nhiệm vụ bá tước đại nhân giao phó nàng đã quên hết.
Bọn dong binh sĩ khí đại tăng kêu lên ngao ngao đạp lên thi thể và máu tươi đầy đất xông tới, trọng trang long thương phương trận đi trước mở đường, cung tiễn thủ theo sau. Sau khi rút kinh nghiệm từ trận chiến với tên Thất cách, bọn dong binh rất ái mộ bọn trọng hình long thương này, sau khi trải qua nỗi hoảng loạn ban đầu, hiện tại bọn dong binh hoàn toàn bình tĩnh lại, bọn chúng chuẩn bị sử dụng biện pháp giống như đã chuẩn bị để tiêu diệt bọn Nga Lặc Phân võ sĩ còn sót lại.
Bài Đa lạc đặc chi ca hùng tráng vang lên.
"Long kỵ sĩ ngao du nơi nào dưới ánh bình minh? Đa Não thảo nguyên nhấp nhô vô tận, vương quốc dong binh tinh nhuệ uy tráng, đồng minh cùng khỏe mạnh an vui, Đa lặc đặc đầy những vinh quang."
"Đi thôi, đi làm tiếp nhiệm vụ của các ngươi." Bá tước đại nhân mỉm cười nhìn bọn quan quân quan chiến xung quanh nói.
Tiên nữ long trên cao quan chiến có điểm không dám tin, tên Lý Sát này thực sự chết như vậy ư? Chết một cách quá đơn giản như vậy ư?
Bọn dong binh Kim chúc sắc vi hận tên Thất cách này thấu xương, hai lần ba lượt tấn công đã có năm sáu chục dong binh chết trong tay hắn. Đi theo bọn long thương bộ binh từng bước tiến lên bậc thang trên cao, thông đạo bậc thang hoàn toàn bị rừng thương phong bế, dần dần ép chặt lấy không gian phản kích của bọn Nga Lặc Phân võ sĩ. Hai tên đại kiếm sĩ lòng dạ độc ác lập tức kéo tên Thất cách bị bắn thành con nhím tới gần xe ngựa chở vũ khí chuẩn bị phát tiết lửa giận trong lòng. Truyện "Thú Huyết Phi Đằng " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Chúng vừa rồi bị nhãn thần của tên Thất cách này uy bức, phải nhảy từ trên thông đạo xuống dưới nhếch nhác vô cùng, thực sự không còn mặt mũi nào. Giờ đây chúng muốn gỡ gạc chút thể diện.
Tên Thất cách này thân hình nặng nề, trên mặt đất lưu lại một con đường máu, hai tên đại kiếm sĩ hết sức mệt mỏi, từ xa đã gọi phu đánh xe đưa thanh đao cắt cỏ qua chuẩn bị chặt tên Thất cách này thành mấy đoạn.
Lật người tên Thất cách lại, ngón tay đặt trên vòng giáp chợt hai tên sắc mặt trở nên rất khó coi, đột nhiên xác chết lại nở một nụ cười với ngươi thì cả nhân loại cũng đều có chung một biểu tình đó.
Lúc này người khác hoặc chú ý đến động khẩu sắp xảy ra một trường huyết chiến hoặc chuẩn bị đi qua sông, không ai để ý đến mấy tiếng xương cổ bị vỡ vụn cả.
Máy bắn đá và đá nhỏ của bá tước đại nhân đã được đẩy đến dưới bậc thang, một học giả nhân loại mặc trường bào dùng cành cây vẽ mấy cái đồ án trên mặt đất. Đó chính là học giả A Cơ Mễ Đức thuộc cao tầng của Hạ Nhĩ Ba gia tộc trở về từ công quốc Lạp Cổ ở Triệt Tang đại lục, lão có thể thông qua com-pa và thước kẻ để vẽ ra mấy đồ án hình học, tính toán chuẩn xác tài liệu thiết kế làm cho máy bắn đá bách phát bách trúng.
Lúc này mỗi người tựa hồ như vì thắng lợi trước mắt mà máu nóng sôi trào.
Chỉ có tên phu xe cầm trát đao là ngoại lệ, vị lão huynh này cả người run rẩy, một tên Thất cách cả người cắm chi chít những tên nằm trên mặt đất, bên cạnh chính là hai tên dong binh cần cổ lệch qua một bên.
Phu xe biết mình không hoa mắt, vừa rồi là tên Thất cách này dùng ngón tay bẻ gãy hai cái cần cổ của hai tên dong binh cường tráng. Y còn nghe được tiếng xương gãy thanh thúy.
Tên Thất cách này mò trong ngực cả nửa ngày rồi mới lấy ra một điếu xì gà to, ngoắc tay với y.
"Huynh đệ, cho mượn tí lửa." Lưu Chấn Hám nhìn tên phu xe đang run cầm cập ngoắc ngón tay.
Phu xe thân hình càng thêm run rẩy, lấy một khối đá lửa trong ngực run run đưa qua, hàm răng va vào nhau thành tiếng.
Lưu Chấn Hám tay trái cầm trát đao chém mạnh, "keng" một tiếng vang lên, cố sức kéo mạnh cho thanh đao ma sát với đá lửa rồi áp vào điếu xì gà.
Mắt tên phu xe trợn to hết cỡ giống như dùng cây chống vào mi mắt.
Trân Ny Phật đoàn trưởng và Bá tước đại nhân đang giục ngựa tiến về phía ven sông, một loạt tiếng la thảm trong trận đánh cận chiến đã kéo họ quay lại. Một người đang múa trát đao nhanh như gió cuốn tiến vào đoàn người đông đúc nơi bậc thang. Họ trợn mắt nhìn cái đầu lâu đầy trí tuệ bị thanh trát đao rẻ tiền chém bay lên trời.
Không còn từ ngữ nào để hình dung sự hoảng loạn của bọn dong binh giờ phút này, từ bọn thao tác máy bắn đá đến bọn cung tiễn thủ phía sau trên bậc thang đều bị một thanh trát đao điên cuồng chém qua.
Ác mộng lại tái diễn, tên Thất cách toàn thân cắm đầy tên múa thanh trát đao rẻ tiền chém vô số vũ khí quý giá và chủ nhân của chúng ngã lăn ra đất, thanh trát đao nặng nề trong tay hắn lại nhẹ nhàng linh xảo giống như mũi kim may áo ào ào nhanh như gió.
Loại đột tập từ sau lưng này không có trở ngại, không có vướng bận đặc biệt thích hợp với kiểu chém ngang chém dọc của Lưu Chấn Hám.
Tử vong thông đạo! Đây tuyệt đối là thông đạo tử vong.
Đại quân chuẩn bị rút lui toàn bộ đều kinh hãi mà khiếp sợ nhìn hắn dùng thanh trát đao chém giết mở ra một con đường máu.
"Tên khốn này khẳng định không chỉ mặc một lần khôi giáp!" Bá tước đại nhân nghiến răng nói.
Hai ma pháp sư tức muốn điên người. Lại là hỗn chiến! Lại rơi vào hỗn chiến! Lúc này phát ra đại hình ma pháp thì sợ ngộ thương, phát tiểu hình ma pháp thì đối với tên Thất cách này cũng giống như tiễn đưa, máu trên người hắn và máu trên không trung rải rác như mưa, hỏa diễm đạn sợ là bắn chưa tới đã tắt ngóm.
Trân Ny Phật đoàn trưởng trước mắt tối sầm, thiếu chút nữa là rớt xuống ngựa.
Tên Thất cách này giả chết, hắn lại có thể giả chết! Trân Ny Phật đoàn trưởng cảm thấy mình hoàn toàn sụp đổ, một tên Thất cách ngu ngốc mà lại biết giả chết.
Trân Ny Phật đoàn trưởng dự cảm rằng trung đội trường thương binh và hai trung đội cung tiễn thủ của mình từ đây sẽ bị gạch tên.
Cung tiễn thủ và long thương bộ binh hợp thành một đoàn, hiển nhiên là không ngờ tới có người tập kích sau lưng. Đa lạc đặc chi ca lảnh lót đột nhiên im bặt, Lưu Chấn Hám thẳng một đường chặt dưa thái rau tiến tới lấy lang nha bổng của mình lên, hai tay cùng múa giống như là một thớt ngựa giẫm lên bùn lầy, nơi nào hắn đi qua thì mưa máu đầy trời.
Sét đánh không kịp bưng tai, tốc độ quá nhanh, bọn dong binh khác khôi phục bình tĩnh mới chạy tới bao vây thì tên Thất cách đã lao thẳng lên trên bậc thang cao hai mươi nhận rồi. Một tên long thương bộ binh đi sau cùng bị một đao chém vỡ đầu, ngã chồng lên thi thể xung quanh.
Càng khoa trương hơn nữa là tên Thất cách này gạt chân một cái, chụp lấy thanh trọng hình long thương phải bốn người mới cầm nổi, rống lớn:"Khảm Mạt Tư!", soạt một tiếng, thanh long thương khổng lồ biến thành một đạo hắc ảnh, đóng một tên kỵ sĩ lẫn Phê mao tê tọa kỵ dính cứng xuống đất, thanh long thương bảy nhận lút xuống đất hết phân nửa.
Con Phê mao tê này giậm vó dãy dụa, hí lên liên hồi.
"Khảm Mạt Tư!" Tên Thất cách này rống lên xé tan khôi giáp, quăng luôn cả mũ trụ hình sừng trâu, một lớp, hai lớp, ba lớp.
Cơ thịt cuồng dã, sức lực đầy tính bùng nổ hợp cùng lớp lông ngực đầy dã tính làm người ta có cảm giác đang đối diện với một con cự thú hoang dại.
Chiến mã bị tiếng rống này làm giật mình vội vàng lui bước.
"Để ta qua đó!" Phất Lan đại sư xé quyển trục chuẩn bị từ lâu trong tay, một đoạn chú ngữ dài dằng dặc và phức tạp kéo theo nguyên tố lực lượng trong không khí ba động, vô số mùi vị theo hương liệu trong ngón tay của pháp sư bay ra, tản đi theo gió.
Chỗ huyệt động Thất cách võ sĩ đang đứng đột nhiên dấy lên từng đạo khói đỏ, một họa đồ hình sao sáu cánh thoắt ẩn thoắt hiện chớp lóe, ngọn lửa màu đỏ cháy lên ngập trời, chớp mắt đã nuốt chửng tên Thất cách này. Truyện "Thú Huyết Phi Đằng " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Trong ngọn lửa ma pháp có thể thấy rõ hỏa diễm tinh linh đang nhảy nhót tung tăng.
Loại Hỏa diễm chi tường này chính là ma pháp cao tầng của hỏa hệ, Phất Lan đại sư không khỏi có điểm đắc ý.
Thế lửa của ma pháp hỏa diễm dần dần bén lên trên thông đạo bậc thang, từng cỗ thi thể bị thiêu cháy bốc mùi khó ngửi.
"Tên thú nhân dã man này thực sự rất vinh hạnh, có thể chết dưới ma pháp cao siêu của Phất Lan đại sư." Thác Đế bá tước lấy ra một chiếc khăn tay có thêu kim tuyến bịt mũi.
"Đáng tiếc là lần này hắn không thể giả chết được." Phất Lan đại sư cười ha hả.
Giống như trả lời đại sư, một đạo ngân quang giống như tia chớp lao ra từ trong ngọn lửa, mục tiêu tuy là hai vị ma pháp sư và bá tước, góc độ không được chính xác lắm nhưng đạo ngân quang vẽ thành một đường cong hoàn mỹ lao qua thân bọn tùy tùng của hai vị đại sư, lao thẳng vào trong đội ngũ của Kim chúc sắc vi dong binh đoàn.
Đội hình đang nghiêm chỉnh tức thì rối loạn.
Hai vị ma pháp sư kinh hồn chưa định thần được, đả kích tinh thần cực lớn sau khi sống sót khiến cho sống lưng toát mồ hôi lạnh.
Đây là nguyệt nhận do Điểu dực nỗ xa bắn ra, kình phong vừa rồi do nguyệt nhận răng cưa bay vòng làm cho chúng khi nhớ lại mà chân không khỏi run lên, lông tóc dựng ngược.
Bọn tùy tùng của hai vị đại sư thương vong thảm trọng, nguyệt nhận sắc bén lại bay vòng với tốc độ cao làm mấy tên chiến sĩ bị chém rách bụng, hai vị đại sư nhìn đến muốn rách cả khóe mắt.
Ma pháp tinh linh trong hỏa diễm chi tường ngay động khẩu biến mất, lửa bốn bề khoảnh khắc đã không còn.
Tên Thất cách này giống chim bất tử, vẫn sống sờ sờ sau khi bị lửa thiêu, khói xanh và mùi thịt cháy còn vấn vít quanh hắn, trên vai là một cỗ thanh đồng Điểu dực nỗ xa, miệng còn ngậm điếu xì gà đang lập lòe ánh lửa. Thân thể cường tráng, mục quang lăng lệ như thể vừa mới được tắm trong ngọn lửa màu xanh dày đặc.
"Hiến tế?" Phất Lan đại ma pháp sư tức đến cơ hồ thổ huyết.
Còn có Bỉ Mông tế tự nấp trong động! Phất Lan đại sư thực sự sợ hãi tên khốn xung động này.
Bỉ Mông chiến sĩ chỉ sau khi được huy hoàng quang hoàn của Hiến Tế phủ chụp, nhờ linh hồn chi hỏa của tế đàn bao bọc lấy mới có thể tạm thời có năng lực hấp thu hỏa diễm, không thể bị hỏa hệ ma pháp tổn hại.
Không có tên tế tự hỗn đản ở bên quậy phá thì tên Thất cách này sao có thể bị ma pháp hỏa diễm thiêu đốt mà còn hoàn chỉnh đứng ngay đó, còn có thể thình lình bắn ra một phát nguyệt nhận làm bọn tùy tùng của y mất đi quá nửa!
Phát hiện này làm cho Phất Lan đại sư thở không ra hơi. Một ma pháp quyển trục giá trị cao phóng ra chỉ có tác dụng yểm hộ cho đối phương tập kích thôi sao?
Phất Lan đại sư thực ra đã hiểu lầm Lưu Chấn Hám, phạm vi của Tỵ hỏa châu trong vòng năm thước nhưng bọn Mãnh mã đại lực sĩ thể hình khổng lồ, Lưu Chấn Hám vì để phòng hờ đã an trí Quả Quả dự bị sẵn Đông thiên lý địa nhất bả hỏa - Hiến tế chiến ca quyển trục để tăng thêm năng lực hấp thu hỏa diễm để thêm an toàn.
Nhờ gần đây dạy dỗ đồng nam đồng nữ chế tạo chiến ca quyển trục, đặc biệt là Lưu Chấn Hám trong hai tháng này đã tích trữ trên một ngàn cây anh đào mộc quyển trục nên Quả Quả thuận tay ném cho Lưu Chấn Hám một cái, khiến cho Phất Lan đại sư hiểu lầm.
"Giết nó cho ta! Giết nó cho ta!" Thác Đế bá tước quăng cái khăn tay tinh mỹ trong tay đi, cả người run rẩy vung roi ngựa chỉ vào tên Thất cách đánh không chết rít lên như điên.
Phất Lan đại ma pháp sư sắc mặt lúc xanh lúc trắng, nghiến răng lấy ra một ma pháp quyển trục tạo hình cổ nhã. Chú ngữ dài dòng còn phức tạp hơn cả Hỏa diễm chi tường vừa rồi, âm giai ma pháp cổ lão khó hiểu mang theo lực lượng thần bí trầm trầm vang vọng.
Áo Đặc Gia đại sư tiếc rẻ nhún vai, hiện tại Hiến tế của bọn Bỉ Mông này chưa hết thời gian, hỏa hệ ma pháp đối với hắn chỉ vô ích.
Kim chúc sắc vi dong binh đoàn không còn dũng khí tiến lên, ngươi đẩy ta, ta đẩy ngươi, cứ nhường nhau xông lên trước. Đoàn trưởng Trân Ny Phật máy miệng cả nửa ngày cuối cùng vẫn không thốt lên được một mệnh lệnh hoàn chỉnh.
Trọng trang cự liêm thủ của Long quyển phong dong binh đoàn xuất động, một chi trung đội lưu thủ, một chi khác dưới sự chỉ huy của đội trưởng La Đức Mạn nhịp bước tiến lên, tay cầm thuẫn bài ba tầng và cự liêm cán dài, bước trên tử vong thông đạo đã bị vô số máu tươi nhuộm đỏ.
Trận hình hoàn mỹ của trọng trang cự liêm thủ cứ tịnh tiến như vậy làm người ta có cảm giác áp bức trầm trọng. Cự hình liêm đao và trọn hình thiết giáp chiếu ra ánh sáng lạnh lùng như tiếng kêu đòi mạng.
Ma pháp học đồ của hai vị ma pháp sư dùng Dẫn lực tiêu trừ thuật gia trì lên thân bọn trọng trang cự liêm thủ. Đây là một không gian ma pháp kỳ diệu, sau khi thi triển, lực hút trái đất sẽ giảm bớt tác dụng, bọn cự liêm thủ tức thì cảm thấy cả người nhẹ nhàng, cước bộ nhanh hơn thì dũng khí càng tăng thêm.
Mãnh mã đại lực sĩ và Quả Quả đi ra ngoài động, giống như Lưu Chấn Hám bọn chúng cả người đều lóe lên ánh sáng của linh hồn chi hỏa.
Quả Quả vác một cái bao lớn trong đó đựng toàn là chiến ca quyển trục, cái áo bó sát người nó, con kim cương anh vũ mập như gà mái đứng bên cạnh, miệng ngậm một quyển trục.
Tạo hình của Quả Quả nhìn qua giống như một tên gian thương đi buôn bán chiến ca quyển trục.
"Nhớ kỹ tên của ta, các ngươi chết dưới tay của thủ hạ Bàng bối ngạnh hán La Đức Mạn!" Trung đội trưởng La Đức Mạn đứng trước phương trận vừa bước nhanh lên vừa rống lên, thanh âm của y giống như hùng sư đang gầm thét.
"Vậy hắn trùng tên với ta?" Một vị Mãnh mã đại lực sĩ nghe được suy nghĩ một lúc rồi ngớ ngẩn hỏi lão bản, trên lưng hắn cũng vác một cái túi lớn giống như Quả Quả.
"Lát nữa trên thế giới này chỉ còn có mình ngươi tên là La Đức Mạn." Lưu Chấn Hám đặt tên lên lò xo của Điểu dực nỗ xa, hướng miệng nai xuống thông đạo bậc thang.
Tố chất tâm lý của trọng trang cự liêm thủ Long quyển phong dong binh đoàn so với bọn dong binh của Kim chúc sắc vi thì đúng là một trời một vực, cho dù cách một tầng áo giáp, Lưu Chấn Hám cũng cảm giác được sự hung hãn liều mạng của bọn chúng. Cho dù là Điểu dực nỗ xa nhắm chuẩn vị trí nhưng bọn bàng bối đại hán này không có chút gì tỏ vẻ muốn rút lui cả.
Chỉ bằng khí thế mà nói, loại uy mãnh hào tráng dù chết không thôi này cũng đánh một đòn nặng vào tâm lý đối thủ.
"Bọn chúng cũng có loại lính này." Lưu Chấn Hám cười lạnh.
Chú ngữ cuối cùng đã hoàn thành, từ ma pháp quyển trục không có lửa mà tự cháy hết, Phất Lan đại sư búng tay bắn ra một quang cầu nhỏ màu trắng bạc, nhanh như chớp bay về phía nỗ xa chuẩn bị bắn ra nguyệt nhận của Lưu Chấn Hám.
Một chuỗi năm quang cầu nhỏ tạo thành ma pháp ba động cực mạnh cơ hồ vặn vẹo cả không gian.
Thế bay của quang cầu rất nhanh, cơ hồ khiến cho Lưu Chấn Hám trở tay không kịp. Sẵn có nỗ xa trong tay, Lưu Chấn Hám học tập phương pháp thông minh của bọn Mãnh mã đại lực sĩ, lật Điểu dực nỗ xa lại làm thành thuẫn bài chống đỡ năm ma pháp quang cầu bắn tới.
Phất Lan đại sư phóng ra năm quang cầu sắc mặt biến thành trắng nhợt, ngồi bệch xuống thở hồng hộc.
Từng chiếc quang cầu bắn vào trên nỗ xa. Cả tên bắn vào nó còn vang lên tiếng động lớn, còn mấy quang cầu do Phất Lan đại sư chuẩn bị cả nửa ngày ngâm xướng lúc đập vào nỗ xa thì không chút chấn động.
Lưu Chấn Hám cười cười, lẽ nào đây là trình độ của nhân loại ma pháp sư hay sao? Mình có phải là lo lắng quá không?
Còn chưa nghĩ xong, Điểu dực nỗ xa trong tay hắn chợt biến mất, một quang cầu đánh trúng ngực hắn, xuất hiện một tình tiết giống như thủy ngân lơ lửng trước mặt Lưu Chấn Hám giống như lưu luyến chưa muốn lìa xa.
Lưu Chấn Hám giống như bị sét đánh trúng, xì gà trong miệng rơi xuống đất.
Quả Quả nhanh chóng lượm điếu xì gà đưa lên miệng, Mãnh mã đại lực sĩ La Đức Mạn bước tới một bước, sắc mặt phẫn nộ.
"Dị thứ nguyên không gian chuyển di thuật!" Lưu Chấn Hám rống nhỏ, hai tay nắm chặt.
Hắn không ngờ ma pháp sư này không chỉ kiêm tu hỏa hệ mà còn là không gian ma pháp sư hiếm thấy! Đối với ma pháp sư, ai có thể khiến cho Bỉ Mông tế tự lo lắng!
Dị thứ nguyên không gian chuyển di thuật là một loại không gian ma pháp phi thường khoa trương, nó có thể đưa bất cứ vật phẩm nào không phải tự nhiên sinh ra chuyển tới một chiều không gian khác. Ma pháp uy lực khủng bố này đối với chủng tộc sinh vật thì đều hữu hiệu, vì bất luận là nhân loại hay Bỉ Mông, hoặc là tinh linh, ải nhân, kể cả long tộc cũng đều do sau khi nam nữ giao hoan mới sinh ra, tịnh không phải là tự nhiên sinh thành.
Đây là ma pháp duy nhất mà cự long miễn dịch ma pháp phải sợ hãi, vì nó căn bản không thể miễn dịch, chỉ có thể nhờ vào vận khí. Bất quá loại ma pháp này xác suất thành công rất ít, mỗi Dị thứ nguyên không gian chuyển di thuật thi triển thì mười phần chỉ có một thành công, hoặc có thể nói là cho dù đánh ngươi một cái, hoặc là hoàn hảo không có chuyện gì, hoặc là triệt để biến mất trên thế giới này.
Năm phát Dị thứ nguyên không gian chuyển di thuật xác suất thành công lên đến một phần hai, sự thật đúng là như vậy, ba quang cầu trước tuy vô hiệu nhưng Dị thứ nguyên không gian chuyển di thuật thứ tư đã có tác dụng, có thể di chuyển Điểu dực nỗ xa nặng nề đi không gian khác! Cái thứ năm không hề có công hiệu nhưng Lưu Chấn Hám lòng dạ lạnh toát, mồ hôi đầm đìa thoát lực. Cái cảm giác đứng ngay Quỷ môn quan làm Lưu đại quan nhân tim đập chân run.
Nhìn hai tay trống rỗng Lưu Chấn Hám có cảm giác không dám tin.
Phất Lan đại sư lúc này đã đứng lên, bằng vào tu vi của lão muốn sử dụng thuần thục Dị thứ nguyên không gian chuyển di thuật thì thêm 100 năm nữa cũng không chắc là làm được hay không. Cái quyển trục phát liền năm phát Dị thứ nguyên không gian chuyển di thuật chính là của đạo sư lão truyền lại, thuộc hàng pháp bảo trấn sơn. Hôm nay bị tên Thất cách dùng nguyệt nhận giết gần hết tùy tùng, mất mặt trước mọi người lão bị ép đành phải lỡ mẻ rồi thì cho vỡ luôn một thể.
Cho dù năm cái Dị thứ nguyên không gian chuyển di thuật đã hao phí gần hết ma lực nhưng ma pháp uy lực vô biên này vẫn chưa đẩy được tên Thất cách giảo hoạt, nửa nhờ thông minh nửa nhờ vận khí đi nơi khác, thực sự làm cho Phất Lan đại sư buồn bực không thôi.
Mọi người đều ngơ ngẩn, chỉ có mình Quả Quả là nhàn hạ, nó quẹt điếu xì gà lên mông đít, cầm một cây Trì độn chi ca bẻ gãy thuận tay ném xuống bọn trọng trang cự liêm thủ hàng ngũ chỉnh tề đang tiến lên. Dẫn lực tiêu trừ thuật và Trì độn chi ca chạm phải nhau, thân hình bọn trọng trang cự liêm thủ tức thì đình trệ, có mấy tên mất thăng bằng té lăn quay. Cự liêm thủ khôi giáp quá nặng, té xuống căn bản không thể đứng lên được, hàng trống đó được phía sau bổ khuyết.
Cục diện khoa trương này không hề thu hút sự chú ý của mọi người, vì ai nấy đều chăm chú nhìn vào tên Thất cách biểu tình không giống nhau, tâm tình cũng khác nhau.
Bọn cự liêm thủ càng lúc càng tới gần, Mãnh mã đại lực sĩ La Đức Mạn lấy một trái dưa màu xanh từ trong cái túi sau lưng ra ném thẳng vào trung đội trưởng La Đức Mạn, nước đỏ chảy ra ẩm ướt.
La Đức Mạn trung đội trưởng tiếng cười đanh ác còn chưa dứt, không còn Điểu dực nỗ xa uy hiếp, trọng trang cự liêm thủ bằng vào trang giáp cứng rắn, thân hình cao lớn cả hai nhận và cự liêm cán dài sắc bén thì cho dù là Nga Lặc Phân võ sĩ cũng có làm sao?
"Ngươi đúng là chỉ biết ăn đá! Thân hình của trọng trang cự liêm thủ bọn ta đủ sức kháng cự lại hết!" Trong tiếng cười của trung đội trưởng, bọn cự liêm thủ chỉnh tề xông lên, vung tháp thuẫn và cự liêm trong tay thét vang, sát khí xông tới tận mây xanh.
Còn cách có mười mấy bậc thang, bọn Bỉ Mông phiền phức trong mắt mấy ngàn người này trở thành huyết sắc huân chương chứng minh cho sự vũ dũng của cự liêm thủ. La Đức Mạn đội trưởng liếm đôi môi khô của mình.
Quả Quả miệng ngậm điếu xì gà hít sâu một hơi, vươn cổ ra, rít một hơi tới
bụng rồi đưa cho Kim cương anh vũ và La Đức Mạn hít một hơi.
Điếu xì gà đỏ lửa chiếu rõ lúm đồng tiền trên má Quả Quả, mang theo một làn hương bay tới trên bậc thang của tử vong thông đạo.
Lúc Quả Quả phun một ngụm khói ra thì ánh lửa khắp trời cuộn lấy cả tử vong thông đạo.
Trong tiếng mắng chửi giận dữ của bá tước đại nhân, Áo Đặc Gia đại sư lấy ra ma pháp quyển trục cao nhất của mình Địa hỏa phần thành.
Hiến tế là chiến ca Bỉ Mông bậc cao, Áo Tư Gia không tin rằng một tế tự trong thời gian ngắn có thể thi triển Hiến tế chiến ca hai lần, hơn nữa lão đã chú ý, huy hoàng quan hoàn trên người bọn Bỉ Mông này đã hết thời gian rồi.
Phảng phất như một tòa núi lửa, Phỉ lãnh thúy hồng thổ cao pha bị hồng sắc hỏa diễm tinh linh bao vây.
Ma pháp hỏa diễm không giống như lửa thông thường, nhân loại đứng dưới cao pha không hề có cảm giác nóng rát của lửa mà có thể thấy rõ cát thạch anh biến thành chất lỏng và hóa thành khí, đây chính là uy lực mạnh nhất của ngọn lửa đáng sợ này.
Mọi người đều ngẩng đầu lên, không ai nghi ngờ gì, trong tòa hỏa thành này sau khi ngọn lửa địa ngục thiêu đốt còn có được ai sống sót.
Phía nam Tang kiền hà.
Ngưng Ngọc, Ngải Vi Nhĩ và Hải Luân chăm chú nhìn ma pháp tinh linh cường liệt và nguyên tố liệt viêm đáng sợ, nét khẩn trương trong mắt không sao che dấu được.
"Tín tâm của ta đối với hắn so với các ngươi còn mạnh hơn." Tiên nữ long Đại Ti mỉm cười nói.
"Cuối cùng cũng đến lượt ta phát huy." Khoa Lý Nạp hít một hơi dài.
Vì câu nói này mà ánh mắt quở trách của mấy lão bản nương đánh giá y một lúc lâu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.