Quyển 7 - Chương 149: Nhân vật hậu đài (2)
Tĩnh Quan
09/06/2016
Lão Lưu tuy có thể thông qua Tinh không chi môn nhanh chóng rời khỏi
chiến trường, nhưng không thể tất tật như nữ nhân che mặt này. Mỹ nữ xà
đạo sư từng nói, trong nhân loại có ma pháp sư đã nghiên cứu được một
loại không gian ma pháp gọi là "Truyền tống môn" hay là "Khoa lặc ân đào thoát thuật", có khả năng nhanh chóng chạy trốn trong nháy mắt như thế
này. Truyện "Thú Huyết Phi Đằng " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Lưu Chấn Hám tung hoành giang hồ cho tới hiện giờ đã từng giao thủ qua nào là phong bạo tê liệt giả thuật sĩ, Bỉ mông tế tự, cường đạo tát mãn, cùng vô số ma thú, nhưng chưa bao giờ đối diện với nhân loại ma pháp sư sử dụng nguyên tố lực lượng như vừa rồi.
Danh tiếng lẫy lừng của nhân loại ma pháp sư khiến đầu óc hắn tê tái.
Hèn gì đám địa tinh này được huấn luyện giỏi đến như thế! Thì ra là có nhân loại đứng đằng sau lưng! Rốt cuộc là họ muốn cái gì?
Mang trong tâm vẻ cố kỵ, nhưng Lưu Chấn Hám là kẻ vong mệnh chi đồ, bản sắc liều mạng khiến hắn bặm gan trợn mắt vung mật tập trận đập vỡ tóat ra một lỡ lớn trên cửa rào, lấy những mãnh vỡ trên đó ra xông vào trong tìm nữ ma pháp sư tính chuyện.
Các địa tinh chiến sĩ trên công sử dùng trường mâu và cung tên cố hết sức tấn công hắn. Vũ khí và khôi giáp chạm nhau kêu đinh đinh đang đang. Hổ khẩu của bọn địa tinh đau rần, trong khi Lưu Chấn Hám vẫn trơ ra chuẩn bị tiến bước.
Tinh không chi môn chợt lóe lên luồng hào quang màu lam xán lạn, Ngải Vi Nhi toàn thân ăn mặc chỉnh tề từ đó phóng ra, người chưa đến mà âm thanh đã nổi lên: "Để muội lên!"
Một cái vỏ ốc được bóp vỡ, một đám "Thủy nhận phong bạo" điên cuồng cuốn trôi trong không khí, bắn rào rào lên dãy cọc gỗ và các công sự, khiến cho hàng loạt địa tinh chiến sĩ vừa mới đây còn nhăn răng vung xà mâu hay cung tên công kích giờ liền ngã rạp xuống hết, thân thể cắm đầy những mũi đao nước. Mũi đao kết tinh từ nước cắm phập vào người nghe sột soạt rất lạ tai, khiến cho máu huyết chẳng mấy chốc chảy tràn trên hàng rào, rồi rơi lách tách xuống mặt đất. Lưu Chấn Hám đạp nhằm phải một cái cọc gỗ nằm chỏng chơ dưới đất, bị té chỏng mông khiến mặt đất ngay chỗ đó rung rinh trong chốc lát. Truyện "Thú Huyết Phi Đằng " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
"Nàng sao lại đến đây?" Đầu Lưu Chấn Hám quả thật hiện giờ to bằng cái đấu.
"Đến giúp huynh chứ đâu!" Mỹ nhân ngư đắc ý dương dương, bóp vỡ một cái ma pháp quyển trục bằng vỏ sò nữa, tạo ra một hộ thuẫn hình tròn bao lên đầu, lão Lưu tạo ra từ thủy nguyên tố trong song tu kết giới giúp nàng ta chặn mấy phi tiêu phóng đến từ trên vọng gác xa xa.
Lại một đạo lam quang nữa bắn đi, mấy địa tinh chiến sĩ đang cầm sàng nỗ tự chế bị các mũi thủy tiễn phá không bay đến đánh bật ngữa ra sau rớt mạnh xuống các trụ chịu tháp tên. Tháp tên rung rinh rung lắc, mấy bó cỏ râu rồng và mái lá phía trên đổ phủ lên thấm đầy máu bắn ra từ người chúng.
Ma pháp sư thật đúng là ma pháp sư! Lưu Chấn Hám quả thật bội phục sát đất, nói về chiến đấu ở cự ly vừa thì họ quả đúng là số một! Ngải Vi Nhi thậm chí còn nhanh hơn gã ca vũ song tu tế tự họ Lưu hắn nhiều!
"Đủ rồi!" Nữ nhân trùm đầu chợt xuất hiện từ trong luồng sáng hư ảo, dùng thân thể che đỡ các thủy tiễn đang bắn về phía các địa tinh chiến sĩ còn lại. Thủy tiễn sắc bén xuyên qua người ả, lập tức biến thành từng bọt nước, làm ướt cả gò ngực căng tròn, lộ ra đường nét đẹp mê người khiến cho lão Lưu nhìn mà chảy nước bọt.
"Ma pháp hấp thu hay là ma pháp miễn dịch vậy?" Lưu Chấn Hám thốt lên cả kinh, lập tức dùng thân thể che phủ Ngải Vi Nhi. Song tu kết giới mà chết thì chết luôn cả đôi, nếu như nữ tử trùm đầu kia lợi hại đến nổi có thể giết chết được Ngải Vi Nhi, thì đời hắn cũng tiêu tùng theo.
"Ma pháp miễn dịch cái quỷ gì!" Ngải Vi Nhi chẳng hề sợ sệt bước ra, "Bất quá chỉ là một không gian ma pháp sư của nhân loại, tối đa có thêm vài trang bị kháng ma pháp, lúc muội ở nhà không biết có bao nhiêu cái để đeo a! Làm gì có ma pháp sư nào có khả năng miễn dịch ma pháp! Để muội ra thử coi con quỷ cái đó có được bao nhiêu bản lĩnh rồi tính tiếp!"
"Chậm đã!" Mắt nữ nhân trùm đầu lóe hàn quang, gằn từng tiếng một: "Vì sao lại áp bức dữ thế? Thế đao sơn địa tinh cho dù có đắc tội với các ngươi, các ngươi cũng không nên đuổi tận giết tuyệt như thế được!"
"Chỉ là cường đạo cũng đã đáng chết lắm rồi!" Ngải Vi Nhi hừ lạnh, đôi mắt đẹp lộ vẻ khinh thường: "Lợi như vậy mà còn dám hỏi ra hay sao? Uổng cho ngươi là ma pháp sư, thế mà lăn lộn chung một chỗ với bọn cường đạo, lại không biết mất mặt!"
"Cường đạo?" Nữ tử trùm đầu dùng ngữ điệu thanh thoát mê người, xen lẫn vẻ bi thương trầm trầm: "Là ai vượt qua Tang Kiền Hà đến phía nam hoang nguyên?"
"Là ai không tiếc dùng lực càn quét dân bản xứ vùng này?"
"Chẳn lẽ các ngươi vì không gian sinh tồn của mình mà có thể dùng vũ lực tước đoạt đất sống của người khác hay sao? Chẳng lẽ giết chóc là huân chương cho chiến sĩ của các ngươi, còn địa tinh đời đời sống dựa vào hoang nguyên này chỉ có thể trơ cổ ra chờ chém giết hay sao?"
"Không có ai trời sinh ra mà muốn đi làm cướp cả! Bỉ mông chẳng có cường đạo sao? Bỉ Mông toàn là thiện lương hết sao? Mang theo bọn Bỉ mông chiến sĩ đến Thế đao sơn đuổi tận giết tuyệt, thì làm gì có tư cách chỉ trích địa tinh là cường đạo?"
"Thần chưởng quản sinh mệnh nếu như đem các ngươi hàng sinh trên thân thể của địa tinh, thì khi ngươi đối diện với những kẻ xâm lược, ngươi sẽ làm gì? Khuất phục để sống, hay là chết trong vinh quang?"
Nữ tử trùm đầu không ngừng phát thoại giống như sấm nổ giữa trời cao, khiến cho Lưu Chấn Hám và Ngải Vi Nhi á khẩu không đáp được tiếng nào.
Những câu hỏi trên quả thật rất khó hồi đáp. Lưu Chấn Hám thật không nghĩ rằng ả có thể điêu ngoa lanh lợi đến như vậy.
"Nếu như chiến đấu là không thể tị miễn, thì hãy dùng Thế Đao sơn làm thứ huy chương sáng ngời nhất của các ngươi đi thôi!" Nữ tử trùm đầu xuất thủ, chỉ thẳng vào Ngải Vi Nhi: "Ma pháp sư mà vô địch hay sao? Ma pháp được sáng tạo ra để dùng tiêu diệt sinh mệnh đất à? Thủy hệ ma pháp sư thân ái ơi, dùng lực lượng của cô thử với ta đi nào, xem coi ai là kẻ có thực lực chân chính nhất!"
"Thử thì thử!" Ngải Vi Nhi nóng tính phát cáu lên ngay, lập tức bóp vỡ vỏ sò, nhanh chóng niệm niệm những âm điệu ma pháp, ngưng kết ngay một đòn "Cụ lãng trảm" trong không trung giống như một cái búa to chém vụt về nữ tử trùm đầu.
"Cụ lãng trảm" là thủ đoạn công kích ma pháp thuộc hàng thượng phẩm, uy lực lớn, lực đạo mạnh, cho dù đối phương có ma pháp trang bị cũng không thể nào dánh đối địch trực tiếp.
Nếu không phải có ma pháp vỏ sò trợ giúp cho mỹ nhân ngư trời sinh ra là cao thủ về thủy hệ ma pháp, thì ai có năng lực triệu hoán ra đòn công kích cực nhanh thế kia! Ngải Vi Nhi gần đây tập luyện rất khắc khổ, hơn nữa nàng luôn mang theo người nguyên tố chi tuyền, do đó không hề sợ việc hao phí ma lực. Đừng nói gì nữ tử thần bí đội mũ trùm đầu kia, cho dù là ma pháp đại sư nổi danh trong thế giới nhân loại có đến thì Ngải Vi Nhi nóng nảy kia cũng chẳng hề sợ hãi làm gì.
Nữ tử trùm đầu đưa tay ra chỉ, mặc niệm một lúc, "Cự lãng trảm" chợt bay đến từ không trung khi chạm tay ả lập tức ảo hóa thành một làn nước nhu nhuyễn, rơi ào xuống từ không trung, thấm ước cả dãy cọc.
Sự kinh ngạc trên mặt Ngải Vi Nhi vừa xuất hiện thì đã ụa lên một tiếng, ôm chặt lồng ngực, phún ra một ngụm máu tươi, mềm nhũn gục xuống đôi tay của Lưu Chấn Hám.
"Vi nhi!" Tâm thần của Lưu Chấn Hám đại loạn. Kết quả đối địch này thái quá đột nhiên, cho dù hắn cẩn thận cảnh giới cả nửa ngày, không ngờ chẳng hề nhìn thấy hình thức xuất phát ma pháp của nữ tử trùm đầu ra sao thì Ngải Vi Nhi đã chợt ngã xuống.
Sờ tay lên mạch của Ngải Vi Nhi, hắn hơi yên lòng vì mạch của nàng còn đập. Tảng đá nặng trong đầu hắn giờ chợt vơi đi, Quả Quả cũng thò đầu ra, tay đập vội một cái Linh hồn tỏa liên quyển trục.
"Huy hoàng quang hoàn?" Nữ tử trùm đầu kêu thé lên.
Cho dù là ma pháp cấm chú cuồn cuộn ngút trời hay là chiến ca đỉnh cấp nhất cũng không làm ả thất thái như thế. Điều quan trọng chính là nó được một con ma thú bẻ mộc trục ra để triệu hoán huy hoàng quang hoàn của chiến ca. Thứ chấn hám này không thua gì sự khủng bố của tinh linh tộc khi có người trong tộc sinh ra một đứa con xấu xa như bát giới.
"Ma thú có thể dùng nguyên tố lực lượng của chiến ca khi nào vậy? Lại còn là một con Sương tuyết bì khâu nhỏ xíu vô dụng nữa chứ?" Nữ tử trùm đầu quên cả việc thu hồi ngón tay chỉ trên không trung về, gương mặt tuy bị che khuất nhưng không giấu được vẻ kinh ngạc và khó hiểu.
Ả kỳ quái, lão Lưu cũng kỳ quái. Quả Quả có thể sử dụng chiến ca quyển trục từ khi nào vậy? Cái này không phải chỉ có một mình hắn là có thể sử dụng được hay sao?
Nhưng khi cảm thấy long tức quen thuộc đầy rẫy trong không trung xen lẫn với ca lực lãng đãng, lão Lưu liền lờ mờ hiểu ra.
"Lại còn có long tức nữa?" Nữ tử trùm đầu hừ hừ, vén vành nón lên, hai đạo mục quang nhìn sững Lưu Chấn Hám.
Lưu Chấn Hám cuối cùng cũng nhìn rõ gương mặt trái xoan dấu dưới lớp mạng che mặt kia. Tuy hắn chỉ có thể nhìn được một phần, nhưng dù sao cũng là đã nhìn thấy. Đó là một gương mặt có đường nét vô cùng tinh trí, mịn màng trắng trẻo, ở giữa hai hàng lông mày có một nốt như hạt đậu, bộ ngực thì vô cùng khoa trương dưới lớp áo bị ướt sủng.
Nếu là trước đây, Lưu Chấn Hám nhất định sẽ lầm thầm hiện dâm ý một phen, nhưng hôm nay trong hắn chỉ tràn trề nộ ý.
"Thất cách, cho dù ngươi có được long tức từ đâu đi chăng nữa, nhưng ta cũng trịnh trọng cho ngươi biết rằng, nếu như ngươi không chịu li khai nơi này, Thấ Đao Sơn chính là vùng đất cuối cùng mà ngươi đặt chân tới." Thân thể của nữ tử trùm đầu từ từ bay lên trên không, áo bào bị gió bắc thổi phần phật. Truyện "Thú Huyết Phi Đằng " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
"Tường không thuật!" Lưu Chấn Hám trừng to mắt nhìn. Nữ tử đó đến lúc này đã triển hiện được thuật "Thuấn gian di động" trong không gian ma pháp và "Tường không thuật" trong phong hệ ma pháp, lại còn có năng lực miễn dịch đối với thủy hệ ma pháp. Nhân loại ma pháp sư có thể tu tập tối đa là hai hệ ma pháp, nữ tử từ trên trời rơi xuông này làm sao không khiến Lưu Chấn Hám thất thái cho được?
"Lòng kiên nhẫn của ta là có giới hạn! Ta chỉ hy vọng các tên Bỉ Mông ngu muội các ngươi biết khó mà lui! Thu lại sự kiêu ngạo của bản thân đi thôi! Đại hoang nguyên không phải là của Bỉ mông các ngươi đâu!" Nữ tử trùm đầu bay hờ hửng trong không trung, ngữ khí lạnh như băng tuyết. Nhã thần của nàng tự tin và khinh miệt, giống như một tiên tử đọa lạc trần gian vậy.
"Thế giới này chính là thế giới kẻ mạnh ăn thịt kẻ yêu! Đừng có ở trước mặt ta mà làm ra vẻ cứu thế tổ sư! Thể diện là dựa vào đao thương chém giết mà ra, chứ không phải dựa vào lời nói!" Lưu Chấn Hám lạnh lùng nhìn nữ tử trùm đầu bay trên không trung: "Ma pháp miễn dịch chẳng đại biểu cho cái gì cũng miễn dịch!"
Quả Quả chui từ dưới ngực lên trên vai Lưu Chấn Hám. Bàn tay nhỏ xíu móc ra một hàng quả thông bún vụt đi. Quả thông như một luồng điện quang mang theo lực lượng của tên nỏ và lôi điện.
Quả Quả kế thừa đặc điểm của lão Lưu, lực lượng không nhỏ, nhưng lực ném không được chính xác cho lắm. Nếu như bị quả thông này ném trúng, thì cho dù là đá cũng bị vỡ nát ra, nhưng đáng tiếc là nó đã bay trật.
Quả tùng bay vèo qua người nữ tử trùm đầu, khiến khăn trùm đầu ránh đánh roẹt một cái, lộ ra gương mặt thanh thú tuyệt luân hoàn toàn bày ra trong không khí cùng mái tóc đen dày mê ly trong gió loạn.
Cho dù là Quả Quả mà cũng đưa tay che miệng.
Nó che miệng kinh ngạc không phải vì nữ tử này xinh đẹp, mà vì thứ trên đầu nàng! Đó là một cặp sừng rồng thanh tú và phiêu dật.
"Cái con rồng cái mốc nhà cô! Tưởng là nhân loại ma pháp sư gì, thì ra là một tiên nữ long!" Lưu Chấn Hám gầm lên.
Lưu Chấn Hám tung hoành giang hồ cho tới hiện giờ đã từng giao thủ qua nào là phong bạo tê liệt giả thuật sĩ, Bỉ mông tế tự, cường đạo tát mãn, cùng vô số ma thú, nhưng chưa bao giờ đối diện với nhân loại ma pháp sư sử dụng nguyên tố lực lượng như vừa rồi.
Danh tiếng lẫy lừng của nhân loại ma pháp sư khiến đầu óc hắn tê tái.
Hèn gì đám địa tinh này được huấn luyện giỏi đến như thế! Thì ra là có nhân loại đứng đằng sau lưng! Rốt cuộc là họ muốn cái gì?
Mang trong tâm vẻ cố kỵ, nhưng Lưu Chấn Hám là kẻ vong mệnh chi đồ, bản sắc liều mạng khiến hắn bặm gan trợn mắt vung mật tập trận đập vỡ tóat ra một lỡ lớn trên cửa rào, lấy những mãnh vỡ trên đó ra xông vào trong tìm nữ ma pháp sư tính chuyện.
Các địa tinh chiến sĩ trên công sử dùng trường mâu và cung tên cố hết sức tấn công hắn. Vũ khí và khôi giáp chạm nhau kêu đinh đinh đang đang. Hổ khẩu của bọn địa tinh đau rần, trong khi Lưu Chấn Hám vẫn trơ ra chuẩn bị tiến bước.
Tinh không chi môn chợt lóe lên luồng hào quang màu lam xán lạn, Ngải Vi Nhi toàn thân ăn mặc chỉnh tề từ đó phóng ra, người chưa đến mà âm thanh đã nổi lên: "Để muội lên!"
Một cái vỏ ốc được bóp vỡ, một đám "Thủy nhận phong bạo" điên cuồng cuốn trôi trong không khí, bắn rào rào lên dãy cọc gỗ và các công sự, khiến cho hàng loạt địa tinh chiến sĩ vừa mới đây còn nhăn răng vung xà mâu hay cung tên công kích giờ liền ngã rạp xuống hết, thân thể cắm đầy những mũi đao nước. Mũi đao kết tinh từ nước cắm phập vào người nghe sột soạt rất lạ tai, khiến cho máu huyết chẳng mấy chốc chảy tràn trên hàng rào, rồi rơi lách tách xuống mặt đất. Lưu Chấn Hám đạp nhằm phải một cái cọc gỗ nằm chỏng chơ dưới đất, bị té chỏng mông khiến mặt đất ngay chỗ đó rung rinh trong chốc lát. Truyện "Thú Huyết Phi Đằng " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
"Nàng sao lại đến đây?" Đầu Lưu Chấn Hám quả thật hiện giờ to bằng cái đấu.
"Đến giúp huynh chứ đâu!" Mỹ nhân ngư đắc ý dương dương, bóp vỡ một cái ma pháp quyển trục bằng vỏ sò nữa, tạo ra một hộ thuẫn hình tròn bao lên đầu, lão Lưu tạo ra từ thủy nguyên tố trong song tu kết giới giúp nàng ta chặn mấy phi tiêu phóng đến từ trên vọng gác xa xa.
Lại một đạo lam quang nữa bắn đi, mấy địa tinh chiến sĩ đang cầm sàng nỗ tự chế bị các mũi thủy tiễn phá không bay đến đánh bật ngữa ra sau rớt mạnh xuống các trụ chịu tháp tên. Tháp tên rung rinh rung lắc, mấy bó cỏ râu rồng và mái lá phía trên đổ phủ lên thấm đầy máu bắn ra từ người chúng.
Ma pháp sư thật đúng là ma pháp sư! Lưu Chấn Hám quả thật bội phục sát đất, nói về chiến đấu ở cự ly vừa thì họ quả đúng là số một! Ngải Vi Nhi thậm chí còn nhanh hơn gã ca vũ song tu tế tự họ Lưu hắn nhiều!
"Đủ rồi!" Nữ nhân trùm đầu chợt xuất hiện từ trong luồng sáng hư ảo, dùng thân thể che đỡ các thủy tiễn đang bắn về phía các địa tinh chiến sĩ còn lại. Thủy tiễn sắc bén xuyên qua người ả, lập tức biến thành từng bọt nước, làm ướt cả gò ngực căng tròn, lộ ra đường nét đẹp mê người khiến cho lão Lưu nhìn mà chảy nước bọt.
"Ma pháp hấp thu hay là ma pháp miễn dịch vậy?" Lưu Chấn Hám thốt lên cả kinh, lập tức dùng thân thể che phủ Ngải Vi Nhi. Song tu kết giới mà chết thì chết luôn cả đôi, nếu như nữ tử trùm đầu kia lợi hại đến nổi có thể giết chết được Ngải Vi Nhi, thì đời hắn cũng tiêu tùng theo.
"Ma pháp miễn dịch cái quỷ gì!" Ngải Vi Nhi chẳng hề sợ sệt bước ra, "Bất quá chỉ là một không gian ma pháp sư của nhân loại, tối đa có thêm vài trang bị kháng ma pháp, lúc muội ở nhà không biết có bao nhiêu cái để đeo a! Làm gì có ma pháp sư nào có khả năng miễn dịch ma pháp! Để muội ra thử coi con quỷ cái đó có được bao nhiêu bản lĩnh rồi tính tiếp!"
"Chậm đã!" Mắt nữ nhân trùm đầu lóe hàn quang, gằn từng tiếng một: "Vì sao lại áp bức dữ thế? Thế đao sơn địa tinh cho dù có đắc tội với các ngươi, các ngươi cũng không nên đuổi tận giết tuyệt như thế được!"
"Chỉ là cường đạo cũng đã đáng chết lắm rồi!" Ngải Vi Nhi hừ lạnh, đôi mắt đẹp lộ vẻ khinh thường: "Lợi như vậy mà còn dám hỏi ra hay sao? Uổng cho ngươi là ma pháp sư, thế mà lăn lộn chung một chỗ với bọn cường đạo, lại không biết mất mặt!"
"Cường đạo?" Nữ tử trùm đầu dùng ngữ điệu thanh thoát mê người, xen lẫn vẻ bi thương trầm trầm: "Là ai vượt qua Tang Kiền Hà đến phía nam hoang nguyên?"
"Là ai không tiếc dùng lực càn quét dân bản xứ vùng này?"
"Chẳn lẽ các ngươi vì không gian sinh tồn của mình mà có thể dùng vũ lực tước đoạt đất sống của người khác hay sao? Chẳng lẽ giết chóc là huân chương cho chiến sĩ của các ngươi, còn địa tinh đời đời sống dựa vào hoang nguyên này chỉ có thể trơ cổ ra chờ chém giết hay sao?"
"Không có ai trời sinh ra mà muốn đi làm cướp cả! Bỉ mông chẳng có cường đạo sao? Bỉ Mông toàn là thiện lương hết sao? Mang theo bọn Bỉ mông chiến sĩ đến Thế đao sơn đuổi tận giết tuyệt, thì làm gì có tư cách chỉ trích địa tinh là cường đạo?"
"Thần chưởng quản sinh mệnh nếu như đem các ngươi hàng sinh trên thân thể của địa tinh, thì khi ngươi đối diện với những kẻ xâm lược, ngươi sẽ làm gì? Khuất phục để sống, hay là chết trong vinh quang?"
Nữ tử trùm đầu không ngừng phát thoại giống như sấm nổ giữa trời cao, khiến cho Lưu Chấn Hám và Ngải Vi Nhi á khẩu không đáp được tiếng nào.
Những câu hỏi trên quả thật rất khó hồi đáp. Lưu Chấn Hám thật không nghĩ rằng ả có thể điêu ngoa lanh lợi đến như vậy.
"Nếu như chiến đấu là không thể tị miễn, thì hãy dùng Thế Đao sơn làm thứ huy chương sáng ngời nhất của các ngươi đi thôi!" Nữ tử trùm đầu xuất thủ, chỉ thẳng vào Ngải Vi Nhi: "Ma pháp sư mà vô địch hay sao? Ma pháp được sáng tạo ra để dùng tiêu diệt sinh mệnh đất à? Thủy hệ ma pháp sư thân ái ơi, dùng lực lượng của cô thử với ta đi nào, xem coi ai là kẻ có thực lực chân chính nhất!"
"Thử thì thử!" Ngải Vi Nhi nóng tính phát cáu lên ngay, lập tức bóp vỡ vỏ sò, nhanh chóng niệm niệm những âm điệu ma pháp, ngưng kết ngay một đòn "Cụ lãng trảm" trong không trung giống như một cái búa to chém vụt về nữ tử trùm đầu.
"Cụ lãng trảm" là thủ đoạn công kích ma pháp thuộc hàng thượng phẩm, uy lực lớn, lực đạo mạnh, cho dù đối phương có ma pháp trang bị cũng không thể nào dánh đối địch trực tiếp.
Nếu không phải có ma pháp vỏ sò trợ giúp cho mỹ nhân ngư trời sinh ra là cao thủ về thủy hệ ma pháp, thì ai có năng lực triệu hoán ra đòn công kích cực nhanh thế kia! Ngải Vi Nhi gần đây tập luyện rất khắc khổ, hơn nữa nàng luôn mang theo người nguyên tố chi tuyền, do đó không hề sợ việc hao phí ma lực. Đừng nói gì nữ tử thần bí đội mũ trùm đầu kia, cho dù là ma pháp đại sư nổi danh trong thế giới nhân loại có đến thì Ngải Vi Nhi nóng nảy kia cũng chẳng hề sợ hãi làm gì.
Nữ tử trùm đầu đưa tay ra chỉ, mặc niệm một lúc, "Cự lãng trảm" chợt bay đến từ không trung khi chạm tay ả lập tức ảo hóa thành một làn nước nhu nhuyễn, rơi ào xuống từ không trung, thấm ước cả dãy cọc.
Sự kinh ngạc trên mặt Ngải Vi Nhi vừa xuất hiện thì đã ụa lên một tiếng, ôm chặt lồng ngực, phún ra một ngụm máu tươi, mềm nhũn gục xuống đôi tay của Lưu Chấn Hám.
"Vi nhi!" Tâm thần của Lưu Chấn Hám đại loạn. Kết quả đối địch này thái quá đột nhiên, cho dù hắn cẩn thận cảnh giới cả nửa ngày, không ngờ chẳng hề nhìn thấy hình thức xuất phát ma pháp của nữ tử trùm đầu ra sao thì Ngải Vi Nhi đã chợt ngã xuống.
Sờ tay lên mạch của Ngải Vi Nhi, hắn hơi yên lòng vì mạch của nàng còn đập. Tảng đá nặng trong đầu hắn giờ chợt vơi đi, Quả Quả cũng thò đầu ra, tay đập vội một cái Linh hồn tỏa liên quyển trục.
"Huy hoàng quang hoàn?" Nữ tử trùm đầu kêu thé lên.
Cho dù là ma pháp cấm chú cuồn cuộn ngút trời hay là chiến ca đỉnh cấp nhất cũng không làm ả thất thái như thế. Điều quan trọng chính là nó được một con ma thú bẻ mộc trục ra để triệu hoán huy hoàng quang hoàn của chiến ca. Thứ chấn hám này không thua gì sự khủng bố của tinh linh tộc khi có người trong tộc sinh ra một đứa con xấu xa như bát giới.
"Ma thú có thể dùng nguyên tố lực lượng của chiến ca khi nào vậy? Lại còn là một con Sương tuyết bì khâu nhỏ xíu vô dụng nữa chứ?" Nữ tử trùm đầu quên cả việc thu hồi ngón tay chỉ trên không trung về, gương mặt tuy bị che khuất nhưng không giấu được vẻ kinh ngạc và khó hiểu.
Ả kỳ quái, lão Lưu cũng kỳ quái. Quả Quả có thể sử dụng chiến ca quyển trục từ khi nào vậy? Cái này không phải chỉ có một mình hắn là có thể sử dụng được hay sao?
Nhưng khi cảm thấy long tức quen thuộc đầy rẫy trong không trung xen lẫn với ca lực lãng đãng, lão Lưu liền lờ mờ hiểu ra.
"Lại còn có long tức nữa?" Nữ tử trùm đầu hừ hừ, vén vành nón lên, hai đạo mục quang nhìn sững Lưu Chấn Hám.
Lưu Chấn Hám cuối cùng cũng nhìn rõ gương mặt trái xoan dấu dưới lớp mạng che mặt kia. Tuy hắn chỉ có thể nhìn được một phần, nhưng dù sao cũng là đã nhìn thấy. Đó là một gương mặt có đường nét vô cùng tinh trí, mịn màng trắng trẻo, ở giữa hai hàng lông mày có một nốt như hạt đậu, bộ ngực thì vô cùng khoa trương dưới lớp áo bị ướt sủng.
Nếu là trước đây, Lưu Chấn Hám nhất định sẽ lầm thầm hiện dâm ý một phen, nhưng hôm nay trong hắn chỉ tràn trề nộ ý.
"Thất cách, cho dù ngươi có được long tức từ đâu đi chăng nữa, nhưng ta cũng trịnh trọng cho ngươi biết rằng, nếu như ngươi không chịu li khai nơi này, Thấ Đao Sơn chính là vùng đất cuối cùng mà ngươi đặt chân tới." Thân thể của nữ tử trùm đầu từ từ bay lên trên không, áo bào bị gió bắc thổi phần phật. Truyện "Thú Huyết Phi Đằng " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
"Tường không thuật!" Lưu Chấn Hám trừng to mắt nhìn. Nữ tử đó đến lúc này đã triển hiện được thuật "Thuấn gian di động" trong không gian ma pháp và "Tường không thuật" trong phong hệ ma pháp, lại còn có năng lực miễn dịch đối với thủy hệ ma pháp. Nhân loại ma pháp sư có thể tu tập tối đa là hai hệ ma pháp, nữ tử từ trên trời rơi xuông này làm sao không khiến Lưu Chấn Hám thất thái cho được?
"Lòng kiên nhẫn của ta là có giới hạn! Ta chỉ hy vọng các tên Bỉ Mông ngu muội các ngươi biết khó mà lui! Thu lại sự kiêu ngạo của bản thân đi thôi! Đại hoang nguyên không phải là của Bỉ mông các ngươi đâu!" Nữ tử trùm đầu bay hờ hửng trong không trung, ngữ khí lạnh như băng tuyết. Nhã thần của nàng tự tin và khinh miệt, giống như một tiên tử đọa lạc trần gian vậy.
"Thế giới này chính là thế giới kẻ mạnh ăn thịt kẻ yêu! Đừng có ở trước mặt ta mà làm ra vẻ cứu thế tổ sư! Thể diện là dựa vào đao thương chém giết mà ra, chứ không phải dựa vào lời nói!" Lưu Chấn Hám lạnh lùng nhìn nữ tử trùm đầu bay trên không trung: "Ma pháp miễn dịch chẳng đại biểu cho cái gì cũng miễn dịch!"
Quả Quả chui từ dưới ngực lên trên vai Lưu Chấn Hám. Bàn tay nhỏ xíu móc ra một hàng quả thông bún vụt đi. Quả thông như một luồng điện quang mang theo lực lượng của tên nỏ và lôi điện.
Quả Quả kế thừa đặc điểm của lão Lưu, lực lượng không nhỏ, nhưng lực ném không được chính xác cho lắm. Nếu như bị quả thông này ném trúng, thì cho dù là đá cũng bị vỡ nát ra, nhưng đáng tiếc là nó đã bay trật.
Quả tùng bay vèo qua người nữ tử trùm đầu, khiến khăn trùm đầu ránh đánh roẹt một cái, lộ ra gương mặt thanh thú tuyệt luân hoàn toàn bày ra trong không khí cùng mái tóc đen dày mê ly trong gió loạn.
Cho dù là Quả Quả mà cũng đưa tay che miệng.
Nó che miệng kinh ngạc không phải vì nữ tử này xinh đẹp, mà vì thứ trên đầu nàng! Đó là một cặp sừng rồng thanh tú và phiêu dật.
"Cái con rồng cái mốc nhà cô! Tưởng là nhân loại ma pháp sư gì, thì ra là một tiên nữ long!" Lưu Chấn Hám gầm lên.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.