Thú Huyết Phi Đằng

Quyển 2 - Chương 29: Ta là tế tự, còn phải sợ ai?

Tĩnh Quan

07/06/2016

Tiếng va chạm mãnh liệt không ngừng truyền vào tai, phần gỗ của thân thuyền chìm dưới nước phát ra thanh âm nặng nề, Lưu Chấn Hám và Hải Luân thấy được mười mấy Hùng miêu thủy thủ đã nâng Ngư xoa cự đại lên, nhắm chuẩn mặt nước, không ngừng hét mắng.

  

Trong khoang thuyền có mấy tiểu hài đầu đội mũ trắng chừng mười ba mười bốn tuổi, bám lấy khung cửa, cũng ló đầu nhìn ra, có mấy Hùng miêu thủy thủ vẫy tay với bọn chúng, kêu bọn chúng mau vào khoang thuyền. Truyện "Thú Huyết Phi Đằng " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)

  

“Ta có dự cảm không hay”. Lưu Chấn Hám nói với Hải Luân.

  

Hải Luân giẫy khỏi tay hắn, đi thẳng đến mép thuyền, với cổ nhìn xuống, còn chút nữa là ngã xuống dưới.

  

Trong biển xanh lít nhít hổ đầu nhấp nhô, con ngươi trắng dã gắn trên trán, trên đầu có hoa văn chữ “Vương”, không phải là Hổ đầu sa thì là thứ gì.

  

Lưu Chấn Hám cũng liếc mắt khinh bỉ.

  

Đối với sự hung hãn của đám Hổ đầu sa ngư răng nanh lộ bên ngoài này, hắn coi như đã được lĩnh giáo. Đêm qua đèn đuốc không rõ không thể nhìn rõ ràng, hiện tại là thanh thiên bạch nhật, Lưu Chấn Hám lúc này mới phát hiện hàm răng của đám Hổ đầu sa ngư này quá khủng bố, chỉnh tề tựa như hai hàng chủy thủ, cổ họng lộ ra sâu không thấy đáy, dương quang chiếu vào, trong miệng sa ngư toát ra sự lạnh lẽo và tanh tưởi rợn người. Hôm nay đám sa ngư này so với hôm qua nhiều hơn ít nhất năm lần, càng thể hiện được sát khí ngùn ngụt, khiến người rợn da đầu.

  

“Vai chính đã ra mặt rồi”, Lưu Chấn Hám cười lạnh nói.

  

“Các dũng sĩ của Tây nhã hải tộc, bọn ta chỉ là một vài lữ nhân bình thường, cho phép bọn ta đặt chân lên mặt biển là minh ước được lập giữa tổ tiên bọn ta và tổ tiên các người, chẳng lẽ minh ước đã từng được hướng về thần tối cao và dùng lương tâm bản thân lập thệ chỉ là một tờ giấy trắng sao?” Từ lão đầu lạnh lùng nhìn chăm chú vào trong nước nói, thanh âm của lão trong trầm ổn mang một chút cương ngạnh như sắt, khó mà lay chuyển.

  

Nước biển “ùng ục” phân ra, từ trong nước biển xanh biếc lộ ra thân hình của mười mấy Gia bố lâm ma sa kỵ sĩ, đám Hổ đầu sa ngư xung quanh vừa thấy bọn họ, lập tức ngừng khuấy động, yên lặng hệt như một đám ngớ ngẩn.

Một tên Hổ sa kỵ sĩ không nói gì, chỉ khinh thường liếc nhìn chúng nhân trên thuyền, lấy một con ốc biển to lớn đeo bên hông, thổi lên “U u u”, thanh âm thủy triều đều bị tràng kèn hiệu vang dội này át hết.

Đám Hổ đầu sa ngư xung quanh như nhận được mệnh lệnh, toàn bộ đong đưa vây lưng, bơi sang một bên.

Một bóng ảnh to lớn khủng bố từ mặt biển rộng lớn phía trước lâu thuyền dần dần hiện lên.

  

“Ầm…” một trụ nước xung thiên từ dưới biển vọt lên, giống như vầng hoa chụp xuống, tưới lên sàn thuyền như mưa lớn bắn hoa nước tung tóe.

  

Thân ảnh to lớn khủng bố xuất hiện trên mặt biển phẳng.

  

Đó là một tên kỵ sĩ cưỡi trên con cá lớn không biết tên, thần tình cao ngạo thu hút ánh mắt của tất cả. Con cá lớn đó dài ít nhất cũng mười mấy mét, nhưng vẫn bị thân hình to lớn của hắn đè phẳng lì xuống mặt biển.

Thân thể kỵ sĩ này giống như cự nhân trong thần thoại, tuy giữ tư thế ngồi, có một nửa thân thể còn ở dưới nước, nhưng đã đạt đến độ cao hơn ba mét; thân thể của hắn giống như một tòa núi, Tạo Hoá hình như đem tất cả cơ nhục và sự cứng rắn tập trung hết lên người một mình hắn.

  

Hắn vận khôi giáp làm từ vỏ đỏ tươi của tôm hùm và hải tảo, trong hai mắt lấp lánh quang mang hủy diệt. Những chỗ quang mang này quét qua, ngay cả nước biển dường như cũng ngừng dao động.



  

Trên khôi giáp ngay vị trí ngực của cự nhân, một hoa văn hình cái thuẫn do nhuệ khí khắc nên, xung quanh có sừng hươu san hô trang trí, ở giữa là một vũ khí hải thần cự đại – Tam xoa kích và vương miện.

  

Nước biển từ trên khôi giáp của hắn tràn ra, đầu của hắn bóng loáng, dưới ánh nắng thấy rõ, hai nhánh râu dài từ bên môi rũ xuống.

  

“Ban ni lộ võ sĩ (võ sĩ cá kình)!” Hải Luân sau khi kinh hô, vội bụm lấy miệng.

  

Chẳng trách trông như có lực lượng hủy thiên diệt địa, thì ra là Nghịch kích kình võ sĩ của Ban lộ ni tộc mạnh nhất trong Hải tộc. Lưu Chấn Hám cũng tỉnh ngộ.

  

Địa vị của Ban ni lộ võ sĩ trong hải tộc giống như Nga lặc phân cự tượng võ sĩ trong Bỉ Mông, cũng như là Á long kỵ sĩ trong nhân loại, hay Cao sơn cự nhân của Cự nhân quốc gia; đều là võ sĩ cao cấp nhất, tồn tại không thể đánh thắng, là kết quả hoàn toàn thiên tâm của thần linh khi sáng tạo sự vật.

  

Ban ni lộ võ sĩ không phải là hộ vệ của hoàng tộc dưới biển, lai lịch vương miện ở hoa văn trên ngực bọn chúng cũng chính là bắt nguồn từ đó. Sự tồn tại của một Ban ni lộ võ sĩ là chứng minh tất nhiên cho sự xuất hiện của hoàng tộc trong biển.

Lưu Chấn Hám liếc quanh, thần sắc kiêu ngạo vừa rồi của Từ lão đầu nhanh chóng biến mất, thay vào đó là sự kinh ngạc vô cùng. Lưu Chấn Hám lại nhìn Bạng nữ đó, Bạng nữ Ngưng Ngọc vẫn bình tĩnh như thế.

  

Phát hiện này khiến Lưu Chấn Hám có chút chán nản, hắn vốn cho rằng tố chất trong lòng mình chắc là tốt nhất, sự xuất hiện của Bạng nữ, khiến sự tự hào của hắn giảm xuống.

  

“Đại nhân!” Mười mấy Ma sa võ sĩ đồng loạt ngồi trên vật cưỡi khom lưng hành lễ với Ban ni lộ võ sĩ đó.

  

“Sinh vật nhỏ bé yếu ớt, báo cho ta thân phận của các ngươi!” Thanh âm của Ban ni lộ võ sĩ giống như tiếng sấm ầm ì trong gió bão, tiếng của hắn gây cho người khác cảm giác giống như tiếng trống trận vang động, ánh mắt của hắn giống như vua của muôn loài liếc nhìn sâu kiến.

  

“Bọn tôi là hậu nhân của lữ hành giả Đông phương ngàn năm trước, đầu thuyền của chúng tôi có huy chương và sừng hiệu của Tạp đế nhạc làm tiêu ký”. Phúc cách sâm – Từ cung kính hồi đáp.

  

“Minh ước đã ký kết Hải tộc tịnh không có quên. Đã cho phép các người hành tẩu trên không gian của bọn ta, vì sao hôm trước phải giết thú thân của bọn ta?” Ban ni lộ võ sĩ trầm giọng hỏi: “Nếu là như thế, ta, Tổng tham mưu cấm vệ quân của Tây nhã hải quốc, Ban ni lộ tộc thế tập tử tước Lộ Dịch Tư – Phỉ Lợi Phổ - Phỉ Cao sẽ để cho các sinh vật hèn mọn bọn ngươi giải thích, vì sao lại chuốc lấy sự phẫn nộ của biển cả! Sự phẫn nộ này đủ có thể dung hóa minh ước lâu đời như Thái mục nhĩ lạp nhã tuyết sơn”. Truyện "Thú Huyết Phi Đằng " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)

  

“Xin nghe sự giải thích của tôi, đại nhân!” Từ lão đầu nói: “Bọn tôi tịnh không cố ý bắn chết sinh linh trong biển. Sự thực là vì hôm kia con Tiễn ngư đó bơi quá nhanh, đâm xuyên thân thuyền của bọn tôi, lúc chúng tôi lôi nó từ trong thân thuyền ra, nó đã vỡ đầu, hơn nữa đã mất máu quá nhiều, bọn tôi không nhẫn tâm để nó chịu thêm thống khổ, mới giúp nó giải thoát. Ngài xem, thuyền của bọn tôi cập bến ở đây, hôm nay vừa mới sửa chữa xong”.

  

“Thì ra không phải kiếm chúng ta gây chuyện”, Lưu Chấn Hám liếc nhìn Hải Luân đang nheo mắt. Truyện "Thú Huyết Phi Đằng " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)

  

“Câm mồm!” Ban ni lộ võ sĩ bỗng đại nộ: “Tiễn ngư cũng là viễn trình công kích vũ khí của bọn ta, mỗi một con đều trải qua sự huấn luyện công phu, ngươi làm sao bồi thường cho bọn ta?”

  

“Đại nhân!” Bạng nữ Ngưng Ngọc không nhịn được lên tiếng: “Phong phạm của quý tộc tịnh không phải khinh hiếp kẻ yếu, ngài nếu như nhất định cưỡng từ đoạt lý như thế, bọn tôi cũng không biết làm sao”.

Hùng miêu thủy thủ trên thuyền đều nâng ngư xoa trong tay lên, ngắm vào Ban ni lộ võ sĩ dưới biển, gương mặt kiềm chế lửa giận.



  

“Đông phương sinh vật cuồng vọng vô tri! Đối diện địch thủ cường đại, lại không biết hiển thị tôn kính, sự vô tri này đủ để linh hồn các ngươi tiêu tan vào đại dương xanh biếc!” Ban ni lộ võ sĩ giận quá hóa cười, đưa tay lấy ra một cây vũ khí cự đại cắm vào yên ngồi san hô – một cái neo sắt kì lạ.

  

Kình ngư võ sĩ thì giống như xách một món đồ chơi, vỗ vỗ cái neo sắt khổng lồ vào lòng tay, “Minh ước ngàn năm trước, hiện tại cũng nên đến lúc kết thúc rồi, ta phải cho các ngươi một bài học để các người tỉnh táo một chút, cái gì mới là thực lực vô địch của Hải tộc”.

  

Mọi người đều nhìn cái neo sắt đó, rõ ràng là được gỡ ra từ một con thuyền to lớn bị chìm, ba cái móc ở mũi neo, cuộn thành một đường cong quỷ dị, khắp cái neo đầy những gỉ sắt màu đỏ quạch.

  

Trong mắt mỗi người, cũng không giấu nổi vẻ kinh hoảng thoáng qua.

  

Ngoại trừ Lưu Chấn Hám.

  

Hắn đang tưởng tượng lực lượng của bản thân có thể chống được Kình ngư võ sĩ này hay không, long lực có được sau khi bị trớ chú khiến hắn tràn đầy xung động muốn phát tác.

  

Đôi tay nhỏ nhắn trắng nõn nắm chặt tay hắn.

  

Mặt biển lại lần nữa nổi lên sóng lớn, Mỹ nhân ngư công chúa cưỡi hắc sắc thần tuấn hải mã lần nữa xuất hiện ở trước mặt mọi người.

“Câm mồm! Phỉ Cao!” Thanh âm của Mỹ nhân ngư công chúa vẫn cao cao tại thượng như thế.

Ban ni lộ võ sĩ lập tức cúi cái đầu to lớn của mình xuống.

  

“Nhân loại Đông phương đại lục!” Mỹ nhân ngư công chúa Ngải Vi Nhi ngẩng đầu, lạnh lùng nhìn Từ lão đầu, “Các người gánh vác sứ mạng hòa bình, nhưng mà, cũng nhất định lấy điều kiện không được phá hỏng hoàn cảnh sinh tồn của bọn ta làm tiền đề. Các ngươi vô ý xé hủy minh ước tổ tiên lập ra, đó là lời thề đối với Hải thần chí cao, uy danh Dương tử ngạc võ sĩ của Tạp đế nhạc tộc của quý thuyền năm đó, đến nay vẫn khắc trên ma nhai của Hải tộc. Nhưng mà, chuyện mưu sát Tiễn ngư thảm tuyệt nhân hoàn tịnh không thể vì đó mà xóa bỏ toàn bộ. Vì để truy tìm các ngươi, ta đã mất thời gian ba ngày quý báu ở hải vực rộng lớn, sự xuất hiện của một Mỹ nhân ngư công chúa, đủ để đại biểu cho sự kiên nhẫn của Hải tộc bọn ta và sự tôn trọng đối với minh ước. Hiện tại chỉ cần các người giao ra hai thuyền viên để tạ tội, hơn nữa phát thệ, ngày sau không được để phát sinh sự tình ngu xuẩn như thế nữa, ta sẽ lấy danh nghĩa của hoàng tộc dưới biển bảo đảm cho các ngươi, chuyện này hoàn toàn xóa bỏ”.

  

Lưu Chấn Hám vừa nhìn thấy nàng, vội co lại sau, nhưng đã không kịp.

  

Ánh mắt của Mỹ nhân ngư công chúa chạm trúng hắn, Lưu Chấn Hám rợn da đầu, thầm nghĩ sao xảo hợp thế.

  

Đôi mắt của Mỹ nhân ngư công chúa sáng lên, vẻ tươi tắn lộ ra, hệt như đóa hoa san hô dưới đáy biển.

  

“Hai người đó, thế nào?” Mỹ nhân ngư công chúa cười tà ác, đưa móng tay dài sơn chất lỏng Phượng tiên hoa dưới đáy biển, chỉ trúng hai người Lưu Chấn Hám và Hải Luân.

  

Phúc Cách Sâm – Từ trầm mặc.

“Con mẹ ngươi!” Lưu Chấn Hám máu nóng dâng lên đầu, buột miệng chửi.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Thú Huyết Phi Đằng

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook