Quyển 7 - Chương 144: Tiến đến Thế đao sơn (1)
Tĩnh Quan
09/06/2016
Bầu trời nặng như chì, hoa tuyết quây quần tung bay như mưa loạn, hiện một vẻ mỹ lệ băng lương. Truyện "Thú Huyết Phi Đằng " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Chiến đấu đã kết thúc.
Chỉ có những con Ải chủng mã còn lưu lại ở nguyên địa, dùng lưỡi khẽ liếm chủ nhân đồng khổng hiện giờ đã bị giản ra.
Lĩnh chủ đại nhân giải trừ trạng thái cuồng hóa, mặt lộ vẻ chẳng hề gì, vác cây cổ lực hỏa súng vội vàng tra xét thương thế của Khoa Lý Nạp và hai con mãnh mã tượng. Điều đáng sợ là hắn chẳng có điểm mệt mõi sau khi giải cuồng hóa tí nào, trong khi đó mãnh mã tượng sau khi liên thể cuồng hóa đã chịu đựng những di chứng mà các mãnh mã kỵ binh đều phải trợn mắt lắc đầu.
Thương thế của Khoa Lý Nạp và mãnh mã tượng được các tăng lữ chửa trị kịp thời, lại có linh hồn tỏa liên hộ giá, cộng thêm khả năng thạch phu trời sinh của họ, nên mạng coi như đã được bảo trụ, chỉ cần điều dưỡng ít lâu sẽ khỏe lại. Đây chính là cái giá phải trả cho sự lỗ mãng.
Trận chiến vừa rồi xem ra rất thảm liệt, nhưng tổn thất của Phỉ Lãnh Thúy kỳ thật nhỏ vô cùng, chỉ có mấy chiến sĩ phụ dong tộc bị thương, chẳng có người nào chiến tử. Kết quả chiến đấu như vậy đã khiến cho hai vị thủ hộ đại kỵ sĩ phục sát đất. Truyện "Thú Huyết Phi Đằng " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com) Truyện "Thú Huyết Phi Đằng " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Lĩnh chủ đại nhân và các dân binh là có công hơn hết. Hôm nay lĩnh chủ đại nhân đảm nhận luôn ba nghề tế tự, chiến sĩ và mã ngẫu sư. Chỉ kể riêng chiến ca quang hoàn thì đã là cơ sở cực lớn cho trường thắng lợi này. Nếu như không có hắn và các dân binh kiêu dũng làm nhiệm vụ lưu giữ trận thế, trận đánh lần này có thể là đang có kết quả ở phía ngược lại.
Nhìn Lưu Chấn Hám chạy tới chạy lui bận rộn, Ngưng Ngọc và Ngải Vi Nhi ngược lại đang sợ đến hú hồn, vội vã bước lên hỏi này hỏi nọ, sợ sau khi cuồng hóa xong rồi hắn bị ẩn tật gì đó để lại thì phiền.
Trạng thái cuồng hóa của lão Lưu tuy đã giải trừ, nhưng long lực sử dụng quá lâu, cái "gò mối" dưới khố cứ cao hoài mà chẳng chịu xẹp, giống như bị trúng thạch hóa thuật như Hải Luân vậy, trở thành ngọn núi cao sừng sững giữa băng tuyết mênh mông, chẳng biết có nên kể là ẩn tật hay không.
Các thực nhân ma cái đều len lén cười, vừa quét dọn chiến trường vừa dùng kĩ xảo liếc về phía lĩnh chủ đại nhân hùng vĩ bất phàm, tặc lưỡi không yên, ánh mắt nhìn về phía hai vị lão bản nương thì vừa hâm mộ vừa đố kỵ!
Lưu đại quan nhân mới đầu không phát giác, cho đến bây giờ mới phát hiện vừa rồi bị trúng một quả đạn tại ngực và đã bị cắt ra mấy vết thương nhỏ. Trên những vết thương nhỏ ấy còn đọng chút máu, bị gió bấc thổi qua, cảm thấy hơi ngưa ngứa.
Lưu Chấn Hám mừng thầm, không ngờ hắn âm soa dương thác thế nào trúng phải trớ chú của ma sủng: một thân long lực cộng thêm da thịt chắc nịt không phải người thường.
Thấy tổn thất được giữ đến mức nhỏ đến không còn gì nhỏ hơn, tâm tình của lão Lưu vô cùng sung sướng. Hắn bỏ hết sự vụ qua một bên, một lòng một dạ để tâm vào cây hỏa súng của ải nhân vừa lấy được, ngay cả mấy lời ỏn ẻn của Ngưng Ngọc và Ngải Vi Nhi hắn cũng chẳng thèm để ý.
Thôi Bội Thiến và Ca Thản Ny kéo Lưu Chấn Hám đang đơn độc nghiên cứu ải nhân hỏa súng qua một bên, nhìn hắn chăm chú cả buổi với ánh mắt nghiêm túc vô cùng, khiến Lưu Chấn Hám cảm thấy lông tóc dựng ngược, còn gò mối dưới khố thì nhanh chóng bị gió lạnh làm cho bình phục.
"Rốt cuộc là ngươi có bao nhiêu thứ còn giấu ta? Đáng nghét mà, tiểu tử lòng dạ âm trầm kia!" Mỹ nữ xà đạo sư nhướn mày, con tấn mãnh long bên cạnh gầm gào hung hăng, gián tiếp biểu đạt sự căm phẫn của chủ nhân.
Nắm đấm của Quá Quả đã khiến cho cú gầm của nó đứt đoạn ngang xương. Khoa Ma Đa chiến tranh cự thú và tiểu trư tể đứng sau lưng Quả Quả, giương mắt gườm gườm nhìn Tấn Mãnh long. Dưới ba ánh mắt không hiền từ gì đó, tấn mãnh long lập tức hiểu hoàn cảnh của mình, tức thời căm họng.
Lưu Chấn Hám dùng chẳng thèm nghĩ cũng biết chiến ca quyển trục, tam đại kim nhân và "hiến tế chiến ca" tự chế của hắn đã gây ra họa.
Hắn ấp a ấp úng một hồi cảm thấy có giấu cũng không được, đành làm cho đến nơi đến chốn luôn.
Nói thật, hắn cũng không nghĩ đến ba đại tuyệt kỹ áp tướng của mình lại có hiệu quả trong chiến đấu lớn đến như vậy. Nếu như không nghiên cứu những chiến ca này ra trước, nếu như hắn không có sức ném siêu cường, thì hôm nay buộc phải đối phó với bọn địa tinh cường đạo đầy mưu đầy chiêu như thế, thắng thua chẳng thể nào nói được. Đừng nói gì khác, chỉ kể thông tin tình báo và đánh giá về cường đạo không tốt, và một nghìn ải cước mã địa tinh kỵ binh cùng mười đại địa thát kỵ sĩ bình thản xông tới trong hoang nguyên, thì đừng nói gì hắn chẳng có thành cao hào sâu, cho dù có dựng kịp cũng chưa chắc ngăn được chứng. Nếu như kim nhân không từ trên không xuất hiện ngăn cản đội dự bị cuối cùng của chúng là động huyệt cự hùng kỵ sĩ không cho chúng xung kích, thì bán nguyệt trân của dân binh nhất định sẽ bị tiêu diệt hết, phía ta tổn thất vô cùng lớn. Đó là chưa kể hắn tự tiến nhập vào tình trạng "tế tực cuồng hóa", đầu não phát nhiệt đem ra dùng chiến ca tự tạo. Nếu như không có thanh âm bi thảm và hào hùng của "Hiến tế chi hỏa" có thể hủy diệt mọi ý chí của bọn cường đạo đó, chuyện vừa rồi muốn thành công xem ra vô cùng khó khăn!
Lưu Chấn Hám vừa rồi chìm sâu trong cảm giác chiến đấu nên không thấy gì, hiện giờ nghĩ lại vô cùng sợ.
Hắn thì sợ, còn Thôi Bội Thiến và Ca Thản Ny lại kinh hãi đến hồn bay ra ngoài thiên ngoại.
Từ khi hắn mở miệng đáp với cái giọng điệu tự khen tự nổ, thiên nga nữ kỵ sĩ và mỹ nữ xà đạo sư suýt chút nữa mắc bệnh thần kinh luôn.
Khảm Mạt Tư! Cái gì mà chiến ca quyển trụ! không ngờ tế tự của Bỉ Mông có thể tự chế tác chiến ca quyển trục! Chiến ca từ đó tới giờ chỉ được truyền miệng giữa tế tự đạo sư và học trò thông qua "Trí tuệ khải mông", căn bản không có cái gì là chiến ca trận đồ hay ca từ được ghi lại bằng các loại văn tự, hơn nữa cũng không thể ghi lại được, thì làm gì có thể nói chuyện tạo ra các quyển trục có thể phát ra liên tục như nhân loại ma pháp sư?
Mỹ nữ xà đạo sư và thiên nga nữ kỵ sĩ cho dù có lực tưởng tượng phong phú cách mấy cũng không thể nào nghĩ đến khả năng này.
Họ ngay từ giai đoạn sau của chiến trường đã thảo luận chuyện này. Trước đây họ cứ cho là Lý Sát thần bí hề hề kia đang lén tàng trữ bảo thạch và cực phẩm ma tinh, nhân vì dù gì hắn cũng là một vị long tế tự, có con rồng nào mà không thích sưu tập bảo thạch và ma tinh lập lòe chứ. Bất kỳ món nào thuộc loại này được hắn trưng ra cũng thuộc loại cực phẩm, ví dụ như khối long tinh thần bí làm nhạc khí cho Hải Luân, phẩm chất và số lượng khiến người ta dễ dàng nghĩ hắn là kẻ kế thừa di sản của con long sủng đó.
Còn biện pháp duy nhất để phát chiến ca liên tục chính là sự dụng cực phẩm ma tinh hoặc bảo thạch tồn trữ toàn bộ chiến ca hoàn chỉnh trong đó. Thôi Bội Thiến và Ca Thản Ny cho dù có nghĩ ra ngàn vạn lý do cũng không thể tránh được ý nghĩ cho rằng Lý Sát đập vỡ ma tinh giấu trong các mộc trục kia.
Mỹ nữ xà đạo sư và thiên nga nữ kỵ sĩ bình thường vẫn giữ vẻ trầm ổn và trang trọng, nhưng phong độ này giờ đã phứt phén vào các lỗ thì không liệt phùng, chẳng còn chú ý cái gì là phong thái hay lễ độ gì cả, một tay túm lấy Lý Sát lắc, tay còn lại múa may giục hắn nói về công nghệ chế tác chiến ca quyển trục.
Tốc độ ngâm xướng chiến ca là một nan đề ngàn năm khốn nhiễu Bỉ Mông. Hiện giờ chiến tranh ở biên giới phía tây vương quốc đang kịch liệt, nếu như có được chiến ca quyển trục, thì đấy là thịnh sự của toàn Bỉ mông vương quốc và tế tự thần miếu.
Khi hỏi đến vân tần kim nhân và chiến ca tự chế thì Lưu chấn Hám không thể nói gì nhiều. Hắn làm sao dùng sự thật để nói. Và thế là cái gì là trong khi ngủ mê gặp được chiến thần ban cho chiến ca quyển trục, chiến ca trận đồ gì gì đó được tuôn ra không chớp mắt. Thôi Bội Thiến biết người vô số, nhưng lại bị hắn lừa cho đầu vựng mắt hoa, không thể ngờ rằng đồ tôn của mình là kẻ nói dối không biết ngượng mồm.
Chiến ca quyển trục còn lại mấy cái, Thôi Bội Thiến và Ca Thản Ny xem xét kỹ những thứ được cho là đồ chơi này, lòng thầm cảm thán cho chiến thần thiên tâm.
Văn tự như rồng bay phượng múa, vận luật mang động cảm khiến Thôi Bội Thiến và Ca Thản Ny vừa nhìn đã tin đến tám phần. Những văn tự trận đồ kỳ diệu và trí tuệ này nếu mà nói là do một thất cách lĩnh chủ ngộ ra thì chỉ sợ tế tự toàn quốc cũng không tin.
Ngưng Ngọc và Ngải Vi Nhi cũng đến đứng cạnh xem, họ không nói, nhưng trên mặt như có hào quang thiểm động.
Hải Luân cứng đờ trên lưng Khoa Ma Đa chiến tranh cự thú, tuy không nói gì nhưng ánh mắt ôn nhu như thủy, đã tự biểu đạt toàn bộ ý tứ của nàng rồi.
Bọn họ biết rõ mọi chuyện của ái nhân, biết nào có chuyện chiến thần tứ dư cho Lý sát trận đồ trí tuệ. Đấy chẳng qua là thứ văn
tự đến từ thế giới của chàng, là thứ Lý Sát không ngừng quan sát cuộc sống xung quanh mà nghiên cứu viết ra.
Lưu Chấn Hám rất hưởng thụ thứ ánh mắt này, hiểu rõ mình không cần gì nhiều, chỉ cần một ánh mắt lo lắng quan tâm nhìn hắn thế là đủ quá rồi.
Mỹ nữ xà đạo sư nghe Lưu Chấn Hám giới thiệu phương pháp sử dụng xong, tự tay muốn thử, nhưng anh đào mộc trục quá cứng, Thôi Bội Thiế nhíu mày bẻ cả nửa ngày cũng không nhúc nhích, bèn đưa cho Ca Thản Ny. Thiên nga nữ kỵ sĩ ngẩn ngơ nhìn quyển trục trong tay, tay hơi run run, trịnh trọng hít sâu khẽ bẻ một quyển trụ thuộc dạng linh hồn tỏa liên, rồi trừng đôi mắt mỹ lệ chờ.
Không có quang hoàn, không có linh hồn tỏa liên, cái gì cũng không có, chỉ có hai khúc gỗ và huyết của ma thú chảy ra.
"Sao như vậy được?" Lưu Chấn Hám không tin rút một khúc linh hồn tỏa liên quyển trục ra bẻ đôi, một đạo kim quang lóe lên, huy hoàng quang hoàn đặc hữu nhẹ bao phủ ngực của bốn người.
"Ca lực!" Thôi Bội Thiến chợt ngộ ra, "Chỉ có ca lực của bản thân mới khởi động được quyển trục! Ngươi vừa rồi không nói vậy sao? Khi chế tác quyển trục cần quán thâu ca lực vào huyết dịch của ma thú. Ca lực của ngươi ta hiểu quá mà! Cái này ca lực có hơi hám của long tức, toàn Bỉ mông vương quốc ngoài ngươi ra còn ai?"
"Vậy nếu như mọi người quán thâu ca lực vào huyết dịch của ma thú thì chẳng phải đã có thể sử dụng sao?" Lưu Chấn Hám đối với nguyên tốc lực lượng và ca lực căn bản chẳng hiểu gì.
"Không biết được, thực nghiệm rồi mớ biết." Thôi Bội Thiến nghiêm cẩn đáp: "Mỗi tế tự đều có ấn ký cá nhân lên ca lực của mình, cụ thể biểu hiện ở chúc tính của ma sủng nữa. Thiểm Điện Hộ Thuẫn của ta có thể phóng ra tám mặt chẳng phải vì ca lực của ta siêu quá duy an đại tát mãn, mà vì ma sủng của ta thuộc điện khí hệ, ca lực của ta có ấn ký rất mạnh của nó. Ca lực của ngươi tuy bạt nhược, nhưng long tức của ngươi thuần chính và nhu hòa phi thường. Do đó ca lực mang theo đặc trưng cá nhân đặc trưng, cho dù người khác có mô phỏng cũng không thể được."
"Vậy chừng nào đạo sư người có rảnh quán thâu chút ca lực vào huyết dịch ma thú xem sao." Lưu Chấn Hám bị nói như vậy, dục vọng nghiên cứu tự nhiên tăng lên mãnh liệt.
"Nói thật, ta còn có điểm gấp khôngnhịn được." Mỹ nữ xà đạo sư cười hì hì, muốn thử ngay tức khắc.
"Rất vui phục vụ cho đạo sư." Lão Lưu cười ha hả, "Nghiên cứu và sáng tạo luôn chảy cuồng cuộn trong dòng máu của con!"
Chiến đấu đã kết thúc.
Chỉ có những con Ải chủng mã còn lưu lại ở nguyên địa, dùng lưỡi khẽ liếm chủ nhân đồng khổng hiện giờ đã bị giản ra.
Lĩnh chủ đại nhân giải trừ trạng thái cuồng hóa, mặt lộ vẻ chẳng hề gì, vác cây cổ lực hỏa súng vội vàng tra xét thương thế của Khoa Lý Nạp và hai con mãnh mã tượng. Điều đáng sợ là hắn chẳng có điểm mệt mõi sau khi giải cuồng hóa tí nào, trong khi đó mãnh mã tượng sau khi liên thể cuồng hóa đã chịu đựng những di chứng mà các mãnh mã kỵ binh đều phải trợn mắt lắc đầu.
Thương thế của Khoa Lý Nạp và mãnh mã tượng được các tăng lữ chửa trị kịp thời, lại có linh hồn tỏa liên hộ giá, cộng thêm khả năng thạch phu trời sinh của họ, nên mạng coi như đã được bảo trụ, chỉ cần điều dưỡng ít lâu sẽ khỏe lại. Đây chính là cái giá phải trả cho sự lỗ mãng.
Trận chiến vừa rồi xem ra rất thảm liệt, nhưng tổn thất của Phỉ Lãnh Thúy kỳ thật nhỏ vô cùng, chỉ có mấy chiến sĩ phụ dong tộc bị thương, chẳng có người nào chiến tử. Kết quả chiến đấu như vậy đã khiến cho hai vị thủ hộ đại kỵ sĩ phục sát đất. Truyện "Thú Huyết Phi Đằng " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com) Truyện "Thú Huyết Phi Đằng " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Lĩnh chủ đại nhân và các dân binh là có công hơn hết. Hôm nay lĩnh chủ đại nhân đảm nhận luôn ba nghề tế tự, chiến sĩ và mã ngẫu sư. Chỉ kể riêng chiến ca quang hoàn thì đã là cơ sở cực lớn cho trường thắng lợi này. Nếu như không có hắn và các dân binh kiêu dũng làm nhiệm vụ lưu giữ trận thế, trận đánh lần này có thể là đang có kết quả ở phía ngược lại.
Nhìn Lưu Chấn Hám chạy tới chạy lui bận rộn, Ngưng Ngọc và Ngải Vi Nhi ngược lại đang sợ đến hú hồn, vội vã bước lên hỏi này hỏi nọ, sợ sau khi cuồng hóa xong rồi hắn bị ẩn tật gì đó để lại thì phiền.
Trạng thái cuồng hóa của lão Lưu tuy đã giải trừ, nhưng long lực sử dụng quá lâu, cái "gò mối" dưới khố cứ cao hoài mà chẳng chịu xẹp, giống như bị trúng thạch hóa thuật như Hải Luân vậy, trở thành ngọn núi cao sừng sững giữa băng tuyết mênh mông, chẳng biết có nên kể là ẩn tật hay không.
Các thực nhân ma cái đều len lén cười, vừa quét dọn chiến trường vừa dùng kĩ xảo liếc về phía lĩnh chủ đại nhân hùng vĩ bất phàm, tặc lưỡi không yên, ánh mắt nhìn về phía hai vị lão bản nương thì vừa hâm mộ vừa đố kỵ!
Lưu đại quan nhân mới đầu không phát giác, cho đến bây giờ mới phát hiện vừa rồi bị trúng một quả đạn tại ngực và đã bị cắt ra mấy vết thương nhỏ. Trên những vết thương nhỏ ấy còn đọng chút máu, bị gió bấc thổi qua, cảm thấy hơi ngưa ngứa.
Lưu Chấn Hám mừng thầm, không ngờ hắn âm soa dương thác thế nào trúng phải trớ chú của ma sủng: một thân long lực cộng thêm da thịt chắc nịt không phải người thường.
Thấy tổn thất được giữ đến mức nhỏ đến không còn gì nhỏ hơn, tâm tình của lão Lưu vô cùng sung sướng. Hắn bỏ hết sự vụ qua một bên, một lòng một dạ để tâm vào cây hỏa súng của ải nhân vừa lấy được, ngay cả mấy lời ỏn ẻn của Ngưng Ngọc và Ngải Vi Nhi hắn cũng chẳng thèm để ý.
Thôi Bội Thiến và Ca Thản Ny kéo Lưu Chấn Hám đang đơn độc nghiên cứu ải nhân hỏa súng qua một bên, nhìn hắn chăm chú cả buổi với ánh mắt nghiêm túc vô cùng, khiến Lưu Chấn Hám cảm thấy lông tóc dựng ngược, còn gò mối dưới khố thì nhanh chóng bị gió lạnh làm cho bình phục.
"Rốt cuộc là ngươi có bao nhiêu thứ còn giấu ta? Đáng nghét mà, tiểu tử lòng dạ âm trầm kia!" Mỹ nữ xà đạo sư nhướn mày, con tấn mãnh long bên cạnh gầm gào hung hăng, gián tiếp biểu đạt sự căm phẫn của chủ nhân.
Nắm đấm của Quá Quả đã khiến cho cú gầm của nó đứt đoạn ngang xương. Khoa Ma Đa chiến tranh cự thú và tiểu trư tể đứng sau lưng Quả Quả, giương mắt gườm gườm nhìn Tấn Mãnh long. Dưới ba ánh mắt không hiền từ gì đó, tấn mãnh long lập tức hiểu hoàn cảnh của mình, tức thời căm họng.
Lưu Chấn Hám dùng chẳng thèm nghĩ cũng biết chiến ca quyển trục, tam đại kim nhân và "hiến tế chiến ca" tự chế của hắn đã gây ra họa.
Hắn ấp a ấp úng một hồi cảm thấy có giấu cũng không được, đành làm cho đến nơi đến chốn luôn.
Nói thật, hắn cũng không nghĩ đến ba đại tuyệt kỹ áp tướng của mình lại có hiệu quả trong chiến đấu lớn đến như vậy. Nếu như không nghiên cứu những chiến ca này ra trước, nếu như hắn không có sức ném siêu cường, thì hôm nay buộc phải đối phó với bọn địa tinh cường đạo đầy mưu đầy chiêu như thế, thắng thua chẳng thể nào nói được. Đừng nói gì khác, chỉ kể thông tin tình báo và đánh giá về cường đạo không tốt, và một nghìn ải cước mã địa tinh kỵ binh cùng mười đại địa thát kỵ sĩ bình thản xông tới trong hoang nguyên, thì đừng nói gì hắn chẳng có thành cao hào sâu, cho dù có dựng kịp cũng chưa chắc ngăn được chứng. Nếu như kim nhân không từ trên không xuất hiện ngăn cản đội dự bị cuối cùng của chúng là động huyệt cự hùng kỵ sĩ không cho chúng xung kích, thì bán nguyệt trân của dân binh nhất định sẽ bị tiêu diệt hết, phía ta tổn thất vô cùng lớn. Đó là chưa kể hắn tự tiến nhập vào tình trạng "tế tực cuồng hóa", đầu não phát nhiệt đem ra dùng chiến ca tự tạo. Nếu như không có thanh âm bi thảm và hào hùng của "Hiến tế chi hỏa" có thể hủy diệt mọi ý chí của bọn cường đạo đó, chuyện vừa rồi muốn thành công xem ra vô cùng khó khăn!
Lưu Chấn Hám vừa rồi chìm sâu trong cảm giác chiến đấu nên không thấy gì, hiện giờ nghĩ lại vô cùng sợ.
Hắn thì sợ, còn Thôi Bội Thiến và Ca Thản Ny lại kinh hãi đến hồn bay ra ngoài thiên ngoại.
Từ khi hắn mở miệng đáp với cái giọng điệu tự khen tự nổ, thiên nga nữ kỵ sĩ và mỹ nữ xà đạo sư suýt chút nữa mắc bệnh thần kinh luôn.
Khảm Mạt Tư! Cái gì mà chiến ca quyển trụ! không ngờ tế tự của Bỉ Mông có thể tự chế tác chiến ca quyển trục! Chiến ca từ đó tới giờ chỉ được truyền miệng giữa tế tự đạo sư và học trò thông qua "Trí tuệ khải mông", căn bản không có cái gì là chiến ca trận đồ hay ca từ được ghi lại bằng các loại văn tự, hơn nữa cũng không thể ghi lại được, thì làm gì có thể nói chuyện tạo ra các quyển trục có thể phát ra liên tục như nhân loại ma pháp sư?
Mỹ nữ xà đạo sư và thiên nga nữ kỵ sĩ cho dù có lực tưởng tượng phong phú cách mấy cũng không thể nào nghĩ đến khả năng này.
Họ ngay từ giai đoạn sau của chiến trường đã thảo luận chuyện này. Trước đây họ cứ cho là Lý Sát thần bí hề hề kia đang lén tàng trữ bảo thạch và cực phẩm ma tinh, nhân vì dù gì hắn cũng là một vị long tế tự, có con rồng nào mà không thích sưu tập bảo thạch và ma tinh lập lòe chứ. Bất kỳ món nào thuộc loại này được hắn trưng ra cũng thuộc loại cực phẩm, ví dụ như khối long tinh thần bí làm nhạc khí cho Hải Luân, phẩm chất và số lượng khiến người ta dễ dàng nghĩ hắn là kẻ kế thừa di sản của con long sủng đó.
Còn biện pháp duy nhất để phát chiến ca liên tục chính là sự dụng cực phẩm ma tinh hoặc bảo thạch tồn trữ toàn bộ chiến ca hoàn chỉnh trong đó. Thôi Bội Thiến và Ca Thản Ny cho dù có nghĩ ra ngàn vạn lý do cũng không thể tránh được ý nghĩ cho rằng Lý Sát đập vỡ ma tinh giấu trong các mộc trục kia.
Mỹ nữ xà đạo sư và thiên nga nữ kỵ sĩ bình thường vẫn giữ vẻ trầm ổn và trang trọng, nhưng phong độ này giờ đã phứt phén vào các lỗ thì không liệt phùng, chẳng còn chú ý cái gì là phong thái hay lễ độ gì cả, một tay túm lấy Lý Sát lắc, tay còn lại múa may giục hắn nói về công nghệ chế tác chiến ca quyển trục.
Tốc độ ngâm xướng chiến ca là một nan đề ngàn năm khốn nhiễu Bỉ Mông. Hiện giờ chiến tranh ở biên giới phía tây vương quốc đang kịch liệt, nếu như có được chiến ca quyển trục, thì đấy là thịnh sự của toàn Bỉ mông vương quốc và tế tự thần miếu.
Khi hỏi đến vân tần kim nhân và chiến ca tự chế thì Lưu chấn Hám không thể nói gì nhiều. Hắn làm sao dùng sự thật để nói. Và thế là cái gì là trong khi ngủ mê gặp được chiến thần ban cho chiến ca quyển trục, chiến ca trận đồ gì gì đó được tuôn ra không chớp mắt. Thôi Bội Thiến biết người vô số, nhưng lại bị hắn lừa cho đầu vựng mắt hoa, không thể ngờ rằng đồ tôn của mình là kẻ nói dối không biết ngượng mồm.
Chiến ca quyển trục còn lại mấy cái, Thôi Bội Thiến và Ca Thản Ny xem xét kỹ những thứ được cho là đồ chơi này, lòng thầm cảm thán cho chiến thần thiên tâm.
Văn tự như rồng bay phượng múa, vận luật mang động cảm khiến Thôi Bội Thiến và Ca Thản Ny vừa nhìn đã tin đến tám phần. Những văn tự trận đồ kỳ diệu và trí tuệ này nếu mà nói là do một thất cách lĩnh chủ ngộ ra thì chỉ sợ tế tự toàn quốc cũng không tin.
Ngưng Ngọc và Ngải Vi Nhi cũng đến đứng cạnh xem, họ không nói, nhưng trên mặt như có hào quang thiểm động.
Hải Luân cứng đờ trên lưng Khoa Ma Đa chiến tranh cự thú, tuy không nói gì nhưng ánh mắt ôn nhu như thủy, đã tự biểu đạt toàn bộ ý tứ của nàng rồi.
Bọn họ biết rõ mọi chuyện của ái nhân, biết nào có chuyện chiến thần tứ dư cho Lý sát trận đồ trí tuệ. Đấy chẳng qua là thứ văn
tự đến từ thế giới của chàng, là thứ Lý Sát không ngừng quan sát cuộc sống xung quanh mà nghiên cứu viết ra.
Lưu Chấn Hám rất hưởng thụ thứ ánh mắt này, hiểu rõ mình không cần gì nhiều, chỉ cần một ánh mắt lo lắng quan tâm nhìn hắn thế là đủ quá rồi.
Mỹ nữ xà đạo sư nghe Lưu Chấn Hám giới thiệu phương pháp sử dụng xong, tự tay muốn thử, nhưng anh đào mộc trục quá cứng, Thôi Bội Thiế nhíu mày bẻ cả nửa ngày cũng không nhúc nhích, bèn đưa cho Ca Thản Ny. Thiên nga nữ kỵ sĩ ngẩn ngơ nhìn quyển trục trong tay, tay hơi run run, trịnh trọng hít sâu khẽ bẻ một quyển trụ thuộc dạng linh hồn tỏa liên, rồi trừng đôi mắt mỹ lệ chờ.
Không có quang hoàn, không có linh hồn tỏa liên, cái gì cũng không có, chỉ có hai khúc gỗ và huyết của ma thú chảy ra.
"Sao như vậy được?" Lưu Chấn Hám không tin rút một khúc linh hồn tỏa liên quyển trục ra bẻ đôi, một đạo kim quang lóe lên, huy hoàng quang hoàn đặc hữu nhẹ bao phủ ngực của bốn người.
"Ca lực!" Thôi Bội Thiến chợt ngộ ra, "Chỉ có ca lực của bản thân mới khởi động được quyển trục! Ngươi vừa rồi không nói vậy sao? Khi chế tác quyển trục cần quán thâu ca lực vào huyết dịch của ma thú. Ca lực của ngươi ta hiểu quá mà! Cái này ca lực có hơi hám của long tức, toàn Bỉ mông vương quốc ngoài ngươi ra còn ai?"
"Vậy nếu như mọi người quán thâu ca lực vào huyết dịch của ma thú thì chẳng phải đã có thể sử dụng sao?" Lưu Chấn Hám đối với nguyên tốc lực lượng và ca lực căn bản chẳng hiểu gì.
"Không biết được, thực nghiệm rồi mớ biết." Thôi Bội Thiến nghiêm cẩn đáp: "Mỗi tế tự đều có ấn ký cá nhân lên ca lực của mình, cụ thể biểu hiện ở chúc tính của ma sủng nữa. Thiểm Điện Hộ Thuẫn của ta có thể phóng ra tám mặt chẳng phải vì ca lực của ta siêu quá duy an đại tát mãn, mà vì ma sủng của ta thuộc điện khí hệ, ca lực của ta có ấn ký rất mạnh của nó. Ca lực của ngươi tuy bạt nhược, nhưng long tức của ngươi thuần chính và nhu hòa phi thường. Do đó ca lực mang theo đặc trưng cá nhân đặc trưng, cho dù người khác có mô phỏng cũng không thể được."
"Vậy chừng nào đạo sư người có rảnh quán thâu chút ca lực vào huyết dịch ma thú xem sao." Lưu Chấn Hám bị nói như vậy, dục vọng nghiên cứu tự nhiên tăng lên mãnh liệt.
"Nói thật, ta còn có điểm gấp khôngnhịn được." Mỹ nữ xà đạo sư cười hì hì, muốn thử ngay tức khắc.
"Rất vui phục vụ cho đạo sư." Lão Lưu cười ha hả, "Nghiên cứu và sáng tạo luôn chảy cuồng cuộn trong dòng máu của con!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.