Quyển 7 - Chương 126: Tính toán kỹ càng (2)
Tĩnh Quan
08/06/2016
Ngưng Ngọc và Ngải Vi Nhĩ đứng phía xa nghe trong không khí mùi máu tươi nồng đậm chưa tản đi, căn bản không dám đi tới.
Bọn dân binh từ trên bụi cỏ thấy không ít phiến diêm tinh (muối kết tinh) to cỡ bàn tay, mấy phiến diêm tinh này rất óng ánh, miết trên tay thấy nặng chình chịch làm cho người ta có cảm giác quái dị muốn buồn nôn.
"Là nước mưa phá tan khôi giáp trên người bọn Diêm ma." Lưu Chấn Hám cười vui vẻ, bóp mấy mấy phiến diêm tinh này thành bột phấn.
Bối Lạp Mễ cuối cùng cũng là nhãn quang sắc bén nhất, có thể từ một cái lều sụp tìm ra một đồng ngân tệ bị nước mưa và bùn đất dính đầy. Đồng ngân tệ này có hoa văn phức tạo và rắc rối dị thường, thủ nghệ cực kỳ đẹp, phía chính diện của ngân tệ có ấn một chiếc vương miện, mặt sau có khắc hình cây đường lê và tua cờ, phía trên có mấy chữ giản thể của Thánh phất lang tây tư khoa (San Francisco).
Ngân tệ này chính là chế tác theo phương thức tiền tệ của các nước nhân loại ở Thánh phất lang tây tư khoa, ngân tệ của vương quốc Bỉ Mông thủ công thô sơ, căn bản không có năng lực khắc chìm hoa văn và mẫu tự lên trên bề mặt đó, cho nên tiền tệ của các nước nhân loại đổi với tiền Bỉ Mông đều là tỷ lệ một ăn hai. Truyện "Thú Huyết Phi Đằng " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
So sánh giá trị có lúc cũng kỳ quái.
Lưu Chấn Hám cầm đồng ngân tệ đưa vào miệng thổi thử một hơi lập tức một âm thanh lảnh lót vang lên.
"Tư bản chủ nghĩa." Lưu Chấn Hám nói, sau đó tịch thu luôn đồng ngân tệ này.
"Bọn ta tiến lên chém giết đi! Bọn ta cứ theo cách cũ mà cướp lại bọn chúng!" Cổ Đức tìm đồ đạc khắp bốn bên cả nửa ngày, trừ mấy cái lều nằm trong bùn và hai bao cà phê cùng mấy đống lửa bị dí xuống đất ra, không có cái gì còn để lại cả. Nghĩ tới mấy tên lính đánh thuê và du hiệp trên người trang bị ngọc quý đầy rẫy, Cổ Đức hai mắt như hai đốm lửa.
Câu này nói ra làm mọi người trong lòng muốn đi ngay, toàn bộ bọn dân binh đều trợn mắt chờ lão bản.
"Đừng gấp! Mấy chiến lợi phẩm đó một cái cũng không thoát, đường đi trở về của hai nhóm cường đạo tuyệt đối không phải hướng Bắc thì cũng là hướng Nam." Lưu Chấn Hám lau bùn đất trên giày vào lều da.
Một hồ cà phê bị hắn nắm lên, ở địa phương này mấy thứ bỏ đi cũng có thể hữu dụng.
Nước suối chảy róc rách tẩy sạch máu đỏ vừa rồi, lại trở nên thanh khiết không vấy chút bẩn nào như trước.
"Đi điều tra xem cỏ khô đủ không, chậm nhất là uống xong một hồ cà phê là phải về nhà." Lưu Chấn Hám nói.
"Về nhà? Vì sao?" Bọn dân binh tròn mắt.
"Sao không về nhà? Bọn khốn kiếp đó mang theo nô lệ đẩy xe lớn, chậm chạp giống như ốc sên, hiện tại đi đánh cướp bọn chúng thì địa thế nơi này lại không quá thích hợp cho Mãnh mã kỵ binh tấn công, không có tính bất ngờ! Lẽ nào để cho dân binh các ngươi thực sự lấy cứng chọi cứng với bọn Diêm ma da dày như vỏ ốc đó? Dẹp! Ta không thể ngốc đến vậy!" Lưu Chấn Hám nói:"Bọn ta trước hết về tắm rửa, ăn cơm sớm sau đó mới đi thu thập bọn chúng, ta có thể bảo chứng với các ngươi bọn chúng khẳng định sẽ đi qua chỗ hoang khâu của cự ma lúc trước, bởi vì ta vừa mới biết được bọn chúng định đi đâu." Truyện "Thú Huyết Phi Đằng " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Lúc bọn dân binh trở về đã là sáng sớm, mặt trời mới mọc trông như cái trứng gà màu hồng, Phỉ Lãnh Thúy đại đa số người cả đêm nay không ngủ.
Lúc Lính canh trực ban Côn khắc tộc trên Phỉ Lãnh Thúy nhìn thấy thân ảnh bọn họ trên đường về liền đánh thức mọi người dậy, mọi người ai cũng muốn biết chiến quả như thế nào.
Không giống như suy đoán của rất nhiều người, bọn dân binh tay không trở về.
Trong ánh mắt kỳ quái của mọi người, mấy tên dân binh này dẫn mao tượng đến quảng trường đất đỏ. Trên đằng giáp của họ không hề có tơ hào vết máu nào chứng tỏ là đã qua chiến đấu, ngay cả kỵ sĩ mâu của bọn Mãnh mã đại lực sĩ thậm chí còn bỏ không như mới.
Lẽ ra nếu như bọn dân binh và Lý Sát đại thắng trở về, Thôi Bội Thiến nhất định sẽ vì tương lai sau này của bọn họ mà cảm thấy lo lắng, nhưng bọn dân binh vũ khí không dính máu trở về Thôi Bội Thiến ngược lại có cảm giác trong lòng đau đớn.
Thực ra sâu trong lòng nàng ngược lại vẫn muốn Lý Sát đại thắng trở về.
Tay không trở về chỉ có hai khả năng.
Khả năng thứ nhất: Khứu giác linh mẫn của Ngao nhân chiến sĩ làm đoàn nhân loại này không thể ẩn núp, nhân loại gắn thêm đôi cánh bay ra khỏi Đa Não đại hoang nguyên.
Ngoài ra chỉ còn một khả năng là Lý Sát thay đổi ý nghĩ.
Khả năng đầu tiên là vu vơ không thực tế, chỉ có khả năng sau mà thôi.
Tuy biết điều này là sáng suốt nhưng cái đáp án này lại làm cho Thôi Bội Thiến đau lòng.
Ca Thản Ny từ trên thiên mạch xuống, đôi mắt dài mỹ lệ nhìn vào Lưu Chấn Hám, điệu bộ như là vô tình không thèm để ý đến hắn.
"Lý Sát" Hải Luân đi tới nghênh đón ái lang từ trên Mãnh mã trường mao tượng nhảy xuống, khuôn mặt đầy vẻ quan thiết, lấy phô mai và sữa dê do trù sư Bán thân nhân đưa qua
Lưu Chấn Hám từ trên thân mao tượng ôm Ngưng Ngọc và Ngải Vi Nhĩ xuống, ngẩng đầu uống ừng ực.
"Báo cho các ngươi một tin xấu, lại còn có một tin tốt, các ngươi muốn nghe tin nào trước?" Lưu Chấn Hám lấy tay áo chùi mép.
"Tin tốt có phải là ngươi đã thông suốt rồi hay không?" Thôi Bội Thiến cười tươi nhìn Lưu Chấn Hám, dáng vẻ như là ngợi khen.
"Trả lời sai." Lưu Chấn Hám cắn một miếng phô mai lớn, bẻ ra một ít đưa cho tiểu trư tể rồi đưa cho một ít cho Quả Quả:"Tin tốt là nhân khẩu Phỉ Lãnh Thúy gia tăng rất nhanh chóng."
"Còn tin xấu?" Thôi Bội Thiến hỏi.
"Tin xấu chính là chúng ta sắp đối mặt với một chiến dịch." Lưu Chấn Hám cười vang:"Lần này bọn ta bắt được không ít tù binh đây!"
"Chiến dịch?" Ca Thản Ny kỳ quái nhìn Lưu Chấn Hám.
"Đêm hôm qua ta theo dấu bọn nhân loại buôn bán nô lệ, truy đuổi hết ba thời thần cuối cùng cũng đuổi đến doanh trại bọn chúng, nhưng rất đáng tiếc là phát hiện bọn chúng trước khi bọn ta tới đã bị một trận tập kích tơi tả." Lưu Chấn Hám ngoắc tay, Cổ Đức mang tới một bình cà phê bằng bạc.
"Là ai có thể quét sạch thương đoàn có tới hai trăm lính đánh thuê hộ vệ?" Thôi Bội Thiến cảm thấy quá sức tưởng tượng.
"Chính là hàng xóm tốt của bọn ta, cường đạo trên Đa Não hoang nguyên." Lưu Chấn Hám cười nói.
"Không thể!" Thôi Bội Thiến và Ca Thản Ny đồng thời thốt lên.
Bọn cường đạo trên hoang nguyên đều khoảng mấy chục người một nhóm đi đánh cướp, cho dù giống như lần trước bọn Hùng địa tinh có mưu tính đột kích từ trước thì xuất động một lần đến hơn một trăm người, loại hành động quy mô lớn này tuyệt đối không thể đánh nổi đội quân lính đánh thuê được trang bị hoàn hảo, cũng như là nói thực lực kém hơn tới bốn năm lần. Cường đạo trên hoang nguyên trước tiên là sẽ theo dõi ngươi sau đó mới triệu tập nhân mã tới đánh cướp.
Bọn lính đánh thuê hộ vệ của đoàn buôn nô lệ có hơn hai trăm người, còn có du hiệp cưỡi ngựa, trang bị hoàn hảo, võ nghệ cao cường, nhân số tuy không thể tính là quá nhiều nhưng tuyệt đối dư sức chấn nhiếp lũ cường đạo thổ phỉ ô hợp trên hoang nguyên.
"Ta không nói đùa." Lưu Chấn Hám thu liễm nét cười cợt, chỉnh sắc lại nói:"Theo dấu qua tới nửa đêm, bọn Ngao nhân dựa theo dấu chân trên đường cuối cùng cũng tìm ra bọn lính đánh thuê này, chưa kịp chờ bọn ta động thủ, bọn chúng đã bị một toán cướp nhân số khoảng một ngàn năm trăm người gồm Diêm ma và Lục ma liên quân nhanh chóng đột kích, lũ cường đạo này thực sự lợi hại! Chém giết nhân loại đến mức trở tay không kịp, đúng là kinh điển a!"
"Cường đạo gồm Diêm ma và Lục ma? Làm sao nơi này lại có bóng dáng bọn chúng? Bọn chúng không phải là cường đạo nơi này!" Mọi người đều mê muội không hiểu.
"Báo thêm cho các ngươi một tin bất hạnh, bọn cường đạo Lục ma và Diêm ma này còn có cả Tát mãn vu sư có thể sử dụng Thị huyết thuật." Lưu Chấn Hám còn quăng thêm một trái lựu đạn lớn.
"Tát mãn vu sư của cường đạo?" Tiếng kêu kinh hãi vang lên khắp nơi.
"Lịch sử tiếp tục lặp lại." Đại mạo trưởng lão An Độ Lan lẩm nhẩm nói.
"Ta tán thành suy đoán của ông, An Độ Lan trưởng lão. Đây đại khái là bọn cường đạo liên hợp lần hai. Cũng giống như năm xưa đánh đuổi Khâu lăng Ải nhân ra khỏi Đa Não hoang nguyên, quét sạch bọn ta ra khỏi nơi này hoặc là đuổi tận giết tuyệt." Lưu Chấn Hám vân vê hàm râu, híp mắt nói.
"Lính đánh thuê nhân loại đâu? Còn Xạ nhân của Địch nhĩ tộc bọn ta thế nào?" Hải Luân hỏi.
"Lính đánh thuê nhân loại tử thương rất trầm trọng, sau đó thì đầu hàng. Chẳng qua sau đó không biết thế nào, lũ cường đạo này lại có thể thả cho chúng đi, ta không thể nghĩ ra nguyên nhân vì sao. Nàng yên tâm, Xạ nhân còn sống rất tốt, bọn chúng không tham gia chiến đấu, một người cũng không bị thương. Căn cứ trong Tế tự pháp điển ghi lại, từ tập quán sinh sống của Thực nhân ma mà xem xét, bọn Xạ nhân này sẽ trở thành lương thực của Diêm ma và Lục ma. Bất quá khi bọn chúng chưa ăn thì cũng sẽ không giết chết thực vật của mình, mà sẽ khiêng đi tính toán chia chác. Lũ cường đạo này mang theo số lượng lớn thi thể của lính đánh thuê nhân loại, bọn chúng cho dù có đói bụng thì cũng không ăn Xạ nhân trước đâu. Điểm này nàng có thể yên tâm." Lưu Chấn Hám cười vui vẻ. Truyện "Thú Huyết Phi Đằng " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
"Bọn ta cần phải cầu viện bên ngoài! Lý Sát! Cường đạo liên hợp lại rất đáng sợ, huống gì lũ cường đạo này còn có Tát mãn vu sư, còn có Thế đao sơn Địa tinh bộ lạc biết nuôi dưỡng cự thú gia nhập." Thôi Bội Thiến biểu tình ngưng trọng phi thường.
"Không cần!" Lưu Chấn Hám nhìn Mỹ nữ xà khoát tay:"Đạo sư đại nhân! Ta trở lại có ý báo cho ngài việc này, sau đó Phỉ Lãnh Thúy bọn ta sẽ đối mặt với trận chiến tiễu phỉ đại quy mô. Ta không cần ngoại viện, kỳ thực có cần cũng vô dụng, đồn binh đóng cách chúng ta gần nhất cũng là một trăm dặm, tìm tới họ làm gì? Lại còn chờ bọn trưởng quan của quân bộ hành tỉnh phê duyệt? Chờ tới lúc bọn họ qua được Tang kiền hà thì xem thử nhân số nô lệ chúng ta còn được bao nhiêu? Thêm nữa nếu như cầu tăng viện, lúc nào Hải Luân có thể ra đi đây? Nơi này không an toàn thì chẳng phải là lý do để Thần miếu điều nàng ta đi sao? Bọn chúng mang theo nô lệ và chiến lợi phẩm sẽ đi rất chậm, trở về Thế đao sơn cần phải đi qua vùng hoang khâu của cự ma sát bên hồng thổ cao pha, ta vừa sắp đặt mai phục thật tốt ở nơi đó đánh cho bọn chúng trở tay không kịp!"
"Đối phương có đến một ngàn năm trăm Diêm ma và Lục ma kiêu dũng thiện chiến, còn có Tát mãn vu sư, để ta đi giúp ngươi." Thôi Bội Thiến nói.
"Giết gà không cần dùng dao mổ trâu, dân binh bọn ta chỉ cần một nửa cũng đủ rồi, lần này không cần Á long tế tự đại nhân ngài xuất mã, chỉ cần ở nhà chờ tin tức của bọn ta là được rồi. Khi bọn cường đạo liên hợp thực sự thì đó sẽ là lúc ngài cực khổ." Lưu Chấn Hám cười vui vẻ.
"Ngươi dựa vào cái gì mà tự tin đến thế?" Thôi Bội Thiến nhìn Lưu Chấn Hám.
"Không tự tin sao có thể là Long tế tự?" Lưu Chấn Hám bật cười, chuyển thân nói với bọn Hà mã:"Trong thời gian nửa thời thần, nhanh chóng quay về trong nước một lần ngâm da cho tốt, sẵn tiện tắm rửa rồi cơm cho sớm."
"Hai nàng ở lại đây." Lưu Chấn Hám nói với Ngưng Ngọc và Ngải Vi Nhĩ:"Lần này đi, các nàng sẽ gặp cơn ác mộng đến suốt cuộc đời."
Bọn dân binh từ trên bụi cỏ thấy không ít phiến diêm tinh (muối kết tinh) to cỡ bàn tay, mấy phiến diêm tinh này rất óng ánh, miết trên tay thấy nặng chình chịch làm cho người ta có cảm giác quái dị muốn buồn nôn.
"Là nước mưa phá tan khôi giáp trên người bọn Diêm ma." Lưu Chấn Hám cười vui vẻ, bóp mấy mấy phiến diêm tinh này thành bột phấn.
Bối Lạp Mễ cuối cùng cũng là nhãn quang sắc bén nhất, có thể từ một cái lều sụp tìm ra một đồng ngân tệ bị nước mưa và bùn đất dính đầy. Đồng ngân tệ này có hoa văn phức tạo và rắc rối dị thường, thủ nghệ cực kỳ đẹp, phía chính diện của ngân tệ có ấn một chiếc vương miện, mặt sau có khắc hình cây đường lê và tua cờ, phía trên có mấy chữ giản thể của Thánh phất lang tây tư khoa (San Francisco).
Ngân tệ này chính là chế tác theo phương thức tiền tệ của các nước nhân loại ở Thánh phất lang tây tư khoa, ngân tệ của vương quốc Bỉ Mông thủ công thô sơ, căn bản không có năng lực khắc chìm hoa văn và mẫu tự lên trên bề mặt đó, cho nên tiền tệ của các nước nhân loại đổi với tiền Bỉ Mông đều là tỷ lệ một ăn hai. Truyện "Thú Huyết Phi Đằng " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
So sánh giá trị có lúc cũng kỳ quái.
Lưu Chấn Hám cầm đồng ngân tệ đưa vào miệng thổi thử một hơi lập tức một âm thanh lảnh lót vang lên.
"Tư bản chủ nghĩa." Lưu Chấn Hám nói, sau đó tịch thu luôn đồng ngân tệ này.
"Bọn ta tiến lên chém giết đi! Bọn ta cứ theo cách cũ mà cướp lại bọn chúng!" Cổ Đức tìm đồ đạc khắp bốn bên cả nửa ngày, trừ mấy cái lều nằm trong bùn và hai bao cà phê cùng mấy đống lửa bị dí xuống đất ra, không có cái gì còn để lại cả. Nghĩ tới mấy tên lính đánh thuê và du hiệp trên người trang bị ngọc quý đầy rẫy, Cổ Đức hai mắt như hai đốm lửa.
Câu này nói ra làm mọi người trong lòng muốn đi ngay, toàn bộ bọn dân binh đều trợn mắt chờ lão bản.
"Đừng gấp! Mấy chiến lợi phẩm đó một cái cũng không thoát, đường đi trở về của hai nhóm cường đạo tuyệt đối không phải hướng Bắc thì cũng là hướng Nam." Lưu Chấn Hám lau bùn đất trên giày vào lều da.
Một hồ cà phê bị hắn nắm lên, ở địa phương này mấy thứ bỏ đi cũng có thể hữu dụng.
Nước suối chảy róc rách tẩy sạch máu đỏ vừa rồi, lại trở nên thanh khiết không vấy chút bẩn nào như trước.
"Đi điều tra xem cỏ khô đủ không, chậm nhất là uống xong một hồ cà phê là phải về nhà." Lưu Chấn Hám nói.
"Về nhà? Vì sao?" Bọn dân binh tròn mắt.
"Sao không về nhà? Bọn khốn kiếp đó mang theo nô lệ đẩy xe lớn, chậm chạp giống như ốc sên, hiện tại đi đánh cướp bọn chúng thì địa thế nơi này lại không quá thích hợp cho Mãnh mã kỵ binh tấn công, không có tính bất ngờ! Lẽ nào để cho dân binh các ngươi thực sự lấy cứng chọi cứng với bọn Diêm ma da dày như vỏ ốc đó? Dẹp! Ta không thể ngốc đến vậy!" Lưu Chấn Hám nói:"Bọn ta trước hết về tắm rửa, ăn cơm sớm sau đó mới đi thu thập bọn chúng, ta có thể bảo chứng với các ngươi bọn chúng khẳng định sẽ đi qua chỗ hoang khâu của cự ma lúc trước, bởi vì ta vừa mới biết được bọn chúng định đi đâu." Truyện "Thú Huyết Phi Đằng " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Lúc bọn dân binh trở về đã là sáng sớm, mặt trời mới mọc trông như cái trứng gà màu hồng, Phỉ Lãnh Thúy đại đa số người cả đêm nay không ngủ.
Lúc Lính canh trực ban Côn khắc tộc trên Phỉ Lãnh Thúy nhìn thấy thân ảnh bọn họ trên đường về liền đánh thức mọi người dậy, mọi người ai cũng muốn biết chiến quả như thế nào.
Không giống như suy đoán của rất nhiều người, bọn dân binh tay không trở về.
Trong ánh mắt kỳ quái của mọi người, mấy tên dân binh này dẫn mao tượng đến quảng trường đất đỏ. Trên đằng giáp của họ không hề có tơ hào vết máu nào chứng tỏ là đã qua chiến đấu, ngay cả kỵ sĩ mâu của bọn Mãnh mã đại lực sĩ thậm chí còn bỏ không như mới.
Lẽ ra nếu như bọn dân binh và Lý Sát đại thắng trở về, Thôi Bội Thiến nhất định sẽ vì tương lai sau này của bọn họ mà cảm thấy lo lắng, nhưng bọn dân binh vũ khí không dính máu trở về Thôi Bội Thiến ngược lại có cảm giác trong lòng đau đớn.
Thực ra sâu trong lòng nàng ngược lại vẫn muốn Lý Sát đại thắng trở về.
Tay không trở về chỉ có hai khả năng.
Khả năng thứ nhất: Khứu giác linh mẫn của Ngao nhân chiến sĩ làm đoàn nhân loại này không thể ẩn núp, nhân loại gắn thêm đôi cánh bay ra khỏi Đa Não đại hoang nguyên.
Ngoài ra chỉ còn một khả năng là Lý Sát thay đổi ý nghĩ.
Khả năng đầu tiên là vu vơ không thực tế, chỉ có khả năng sau mà thôi.
Tuy biết điều này là sáng suốt nhưng cái đáp án này lại làm cho Thôi Bội Thiến đau lòng.
Ca Thản Ny từ trên thiên mạch xuống, đôi mắt dài mỹ lệ nhìn vào Lưu Chấn Hám, điệu bộ như là vô tình không thèm để ý đến hắn.
"Lý Sát" Hải Luân đi tới nghênh đón ái lang từ trên Mãnh mã trường mao tượng nhảy xuống, khuôn mặt đầy vẻ quan thiết, lấy phô mai và sữa dê do trù sư Bán thân nhân đưa qua
Lưu Chấn Hám từ trên thân mao tượng ôm Ngưng Ngọc và Ngải Vi Nhĩ xuống, ngẩng đầu uống ừng ực.
"Báo cho các ngươi một tin xấu, lại còn có một tin tốt, các ngươi muốn nghe tin nào trước?" Lưu Chấn Hám lấy tay áo chùi mép.
"Tin tốt có phải là ngươi đã thông suốt rồi hay không?" Thôi Bội Thiến cười tươi nhìn Lưu Chấn Hám, dáng vẻ như là ngợi khen.
"Trả lời sai." Lưu Chấn Hám cắn một miếng phô mai lớn, bẻ ra một ít đưa cho tiểu trư tể rồi đưa cho một ít cho Quả Quả:"Tin tốt là nhân khẩu Phỉ Lãnh Thúy gia tăng rất nhanh chóng."
"Còn tin xấu?" Thôi Bội Thiến hỏi.
"Tin xấu chính là chúng ta sắp đối mặt với một chiến dịch." Lưu Chấn Hám cười vang:"Lần này bọn ta bắt được không ít tù binh đây!"
"Chiến dịch?" Ca Thản Ny kỳ quái nhìn Lưu Chấn Hám.
"Đêm hôm qua ta theo dấu bọn nhân loại buôn bán nô lệ, truy đuổi hết ba thời thần cuối cùng cũng đuổi đến doanh trại bọn chúng, nhưng rất đáng tiếc là phát hiện bọn chúng trước khi bọn ta tới đã bị một trận tập kích tơi tả." Lưu Chấn Hám ngoắc tay, Cổ Đức mang tới một bình cà phê bằng bạc.
"Là ai có thể quét sạch thương đoàn có tới hai trăm lính đánh thuê hộ vệ?" Thôi Bội Thiến cảm thấy quá sức tưởng tượng.
"Chính là hàng xóm tốt của bọn ta, cường đạo trên Đa Não hoang nguyên." Lưu Chấn Hám cười nói.
"Không thể!" Thôi Bội Thiến và Ca Thản Ny đồng thời thốt lên.
Bọn cường đạo trên hoang nguyên đều khoảng mấy chục người một nhóm đi đánh cướp, cho dù giống như lần trước bọn Hùng địa tinh có mưu tính đột kích từ trước thì xuất động một lần đến hơn một trăm người, loại hành động quy mô lớn này tuyệt đối không thể đánh nổi đội quân lính đánh thuê được trang bị hoàn hảo, cũng như là nói thực lực kém hơn tới bốn năm lần. Cường đạo trên hoang nguyên trước tiên là sẽ theo dõi ngươi sau đó mới triệu tập nhân mã tới đánh cướp.
Bọn lính đánh thuê hộ vệ của đoàn buôn nô lệ có hơn hai trăm người, còn có du hiệp cưỡi ngựa, trang bị hoàn hảo, võ nghệ cao cường, nhân số tuy không thể tính là quá nhiều nhưng tuyệt đối dư sức chấn nhiếp lũ cường đạo thổ phỉ ô hợp trên hoang nguyên.
"Ta không nói đùa." Lưu Chấn Hám thu liễm nét cười cợt, chỉnh sắc lại nói:"Theo dấu qua tới nửa đêm, bọn Ngao nhân dựa theo dấu chân trên đường cuối cùng cũng tìm ra bọn lính đánh thuê này, chưa kịp chờ bọn ta động thủ, bọn chúng đã bị một toán cướp nhân số khoảng một ngàn năm trăm người gồm Diêm ma và Lục ma liên quân nhanh chóng đột kích, lũ cường đạo này thực sự lợi hại! Chém giết nhân loại đến mức trở tay không kịp, đúng là kinh điển a!"
"Cường đạo gồm Diêm ma và Lục ma? Làm sao nơi này lại có bóng dáng bọn chúng? Bọn chúng không phải là cường đạo nơi này!" Mọi người đều mê muội không hiểu.
"Báo thêm cho các ngươi một tin bất hạnh, bọn cường đạo Lục ma và Diêm ma này còn có cả Tát mãn vu sư có thể sử dụng Thị huyết thuật." Lưu Chấn Hám còn quăng thêm một trái lựu đạn lớn.
"Tát mãn vu sư của cường đạo?" Tiếng kêu kinh hãi vang lên khắp nơi.
"Lịch sử tiếp tục lặp lại." Đại mạo trưởng lão An Độ Lan lẩm nhẩm nói.
"Ta tán thành suy đoán của ông, An Độ Lan trưởng lão. Đây đại khái là bọn cường đạo liên hợp lần hai. Cũng giống như năm xưa đánh đuổi Khâu lăng Ải nhân ra khỏi Đa Não hoang nguyên, quét sạch bọn ta ra khỏi nơi này hoặc là đuổi tận giết tuyệt." Lưu Chấn Hám vân vê hàm râu, híp mắt nói.
"Lính đánh thuê nhân loại đâu? Còn Xạ nhân của Địch nhĩ tộc bọn ta thế nào?" Hải Luân hỏi.
"Lính đánh thuê nhân loại tử thương rất trầm trọng, sau đó thì đầu hàng. Chẳng qua sau đó không biết thế nào, lũ cường đạo này lại có thể thả cho chúng đi, ta không thể nghĩ ra nguyên nhân vì sao. Nàng yên tâm, Xạ nhân còn sống rất tốt, bọn chúng không tham gia chiến đấu, một người cũng không bị thương. Căn cứ trong Tế tự pháp điển ghi lại, từ tập quán sinh sống của Thực nhân ma mà xem xét, bọn Xạ nhân này sẽ trở thành lương thực của Diêm ma và Lục ma. Bất quá khi bọn chúng chưa ăn thì cũng sẽ không giết chết thực vật của mình, mà sẽ khiêng đi tính toán chia chác. Lũ cường đạo này mang theo số lượng lớn thi thể của lính đánh thuê nhân loại, bọn chúng cho dù có đói bụng thì cũng không ăn Xạ nhân trước đâu. Điểm này nàng có thể yên tâm." Lưu Chấn Hám cười vui vẻ. Truyện "Thú Huyết Phi Đằng " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
"Bọn ta cần phải cầu viện bên ngoài! Lý Sát! Cường đạo liên hợp lại rất đáng sợ, huống gì lũ cường đạo này còn có Tát mãn vu sư, còn có Thế đao sơn Địa tinh bộ lạc biết nuôi dưỡng cự thú gia nhập." Thôi Bội Thiến biểu tình ngưng trọng phi thường.
"Không cần!" Lưu Chấn Hám nhìn Mỹ nữ xà khoát tay:"Đạo sư đại nhân! Ta trở lại có ý báo cho ngài việc này, sau đó Phỉ Lãnh Thúy bọn ta sẽ đối mặt với trận chiến tiễu phỉ đại quy mô. Ta không cần ngoại viện, kỳ thực có cần cũng vô dụng, đồn binh đóng cách chúng ta gần nhất cũng là một trăm dặm, tìm tới họ làm gì? Lại còn chờ bọn trưởng quan của quân bộ hành tỉnh phê duyệt? Chờ tới lúc bọn họ qua được Tang kiền hà thì xem thử nhân số nô lệ chúng ta còn được bao nhiêu? Thêm nữa nếu như cầu tăng viện, lúc nào Hải Luân có thể ra đi đây? Nơi này không an toàn thì chẳng phải là lý do để Thần miếu điều nàng ta đi sao? Bọn chúng mang theo nô lệ và chiến lợi phẩm sẽ đi rất chậm, trở về Thế đao sơn cần phải đi qua vùng hoang khâu của cự ma sát bên hồng thổ cao pha, ta vừa sắp đặt mai phục thật tốt ở nơi đó đánh cho bọn chúng trở tay không kịp!"
"Đối phương có đến một ngàn năm trăm Diêm ma và Lục ma kiêu dũng thiện chiến, còn có Tát mãn vu sư, để ta đi giúp ngươi." Thôi Bội Thiến nói.
"Giết gà không cần dùng dao mổ trâu, dân binh bọn ta chỉ cần một nửa cũng đủ rồi, lần này không cần Á long tế tự đại nhân ngài xuất mã, chỉ cần ở nhà chờ tin tức của bọn ta là được rồi. Khi bọn cường đạo liên hợp thực sự thì đó sẽ là lúc ngài cực khổ." Lưu Chấn Hám cười vui vẻ.
"Ngươi dựa vào cái gì mà tự tin đến thế?" Thôi Bội Thiến nhìn Lưu Chấn Hám.
"Không tự tin sao có thể là Long tế tự?" Lưu Chấn Hám bật cười, chuyển thân nói với bọn Hà mã:"Trong thời gian nửa thời thần, nhanh chóng quay về trong nước một lần ngâm da cho tốt, sẵn tiện tắm rửa rồi cơm cho sớm."
"Hai nàng ở lại đây." Lưu Chấn Hám nói với Ngưng Ngọc và Ngải Vi Nhĩ:"Lần này đi, các nàng sẽ gặp cơn ác mộng đến suốt cuộc đời."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.