Quyển 2 - Chương 18: Tranh luận về tế tự và ma pháp sư
Tĩnh Quan
02/06/2016
Hải Luân, có chuyện ta muốn hỏi nàng, không biết có được
hay không." Lưu Chấn Hám ăn như Hà Bá đánh vựa, chẳng mấy chốc đã vô
thanh vô tức chén cạn ba miếng trứng rùa. Hắn vừa chùi chùi miệng, vừa
thành thật hỏi Hải Luân.
"Ư?" Hải Luân ngẩng đầu.
"Là như thế này." Lưu Chấn Hám cẩn thận sắp xếp những từ ngữ cần diễn đạt trong đầu: "Ta muốn mang cái mai rùa đen này đi theo. Ta cho rằng dù sao nó cũng là ma thú đầu tiên của ta, vô luận là như thế nào, ta cũng phải giữ lại cái gì đó làm kỷ niệm."
"Thì ra là thế a..." Hải Luân suy nghĩ một chút rồi đáp: "Huynh tính như thế cũng được. Trong lịch sử của nhân loại, dù sao cũng có long kỵ sĩ tôn quý đem băng sương cự long - vật cưỡi bị trận vong của mình làm một cái thuẫn bài. Đó cũng là một phương thức lưu lại tình cảm đối với đồng bạn của mình. Rất tiếc con Mô Đặc này quá to, xác rùa quá..."
"Sau này chúng ta có thể có thể tìm người cắt sửa nó lại." Lưu Chấn Hám vội nói.
Kỳ thật hắn trước hết là thấy cái xác rùa này cứng chắc đến nỗi ngay cả cái ma lang phong đao sắc bén như thế mà không chém sứt mẻ chút nào. Hắn sắp sửa xuất hải rồi. Cái xác rùa này vừa khéo lại cái giường thiên nhiên tuyệt diệu. Hơn nữa, phần bên trong của nó nhỏ như thế, chỉ đủ hai người kề vai nhau ngủ, hắc hắc....
"Nếu là như thế thì huynh cứ thử coi. Sau này chúng ta sẽ đem thi thể của người bạn này mai táng." Hải Luân gật đầu.
Cái Lưu Chấn Hám chờ chính là câu nói này. Thanh loan đao trong tay hắn liền múa trên phạt dưới lia lịa, tỉa thịt da dính trên cái mai rùa xuống sạch sành sanh. Thanh đao này quả nhiên là sắc bén hơn nhiều so với vuốt sói, nhưng Lưu Chấn Hám vẫn cật lực tháo mồ hôi hột.
Dù sao thì da thịt của con ô quy này cũng rất cứng rắn, nếu như nó không bị đốt cháy khá nhiều da, Lưu Chấn Hám thật không thể thuận lợi hoàn tất công việc.
Lưu Chấn Hám từ dưới cằm ô quy móc ra một viên minh châu to bằng trứng ngỗng. Phát hiện này khiến hắn vô cùng hưng phấn. Viên minh châu lóe hào quang lấp lánh, bên trong nội bộ trong mờ có một luồng hơi sương quay cuồng giống như khí lưu vậy.
"Các loài trai, xà, quy, long nếu sống lâu một chút, bên trong nội thể đều có trân châu. Xem ra con Mô Đặc này là một trưởng lão rồi." Hải Luân mỉm cười nói: "Đây chính vật người bạn của huynh để lại cho huynh đấy, thu lại giữ cho cẩn thận. Trên đầu của nó nhất định còn có ma thú tinh hạch, huynh có muốn lấy ra không?"
"Tinh hạch là cái gì?" Lưu Chấn Hám hỏi.
"Giống như thứ Quả Quả đeo ở dưới cổ kia." Hải Luân chỉ viên tinh thể hình lục lăng dùng dây rừng xuyên qua đang đeo tòng ten trên cổ Quả Quả. Nó vẫn còn đang ăn trứng. Lưu Chấn Hám chợt nhớ ra, đó là viên đá sau khi giết chết con ma lang, thiêu xong thi thể còn sót lại.
"Đương nhiên là cần." Lưu Chấn Hám nghe thế, lập tức cầm thanh loan đao lên chẻ đầu con ô quy. Cái đầu rùa cứng rắn khiến thanh loan đao trong tay hắn bật lên đánh "Đinh..." một cái. Lưỡi đao bị văng ra, chỉ chặt được một miếng to bằng hạt gạo.
"Thôi, coi như xong đi mà!" Hải Luân khuyên.
"Không được!" Lưu Chấn Hám lại cầm thanh đao chém thêm vài vết nứt nữa. Hắn cuối cùng cũng mở được sọ của con cự quy ra, đưa tay vào mò cả buổi, ngoại trừ vớ được vài miếng não hơi ngưng kết lại, còn không mò được cái gì khác.
"Không có à?" Hải luân vô cùng kỳ quái.
"Đúng là không có gì." Lưu Chấn Hám lắc lắc bàn tay nhớp nháp, "Quên chưa hỏi nàng, tinh hạch dùng để làm cái gì thế?"
"Tinh hạch có nhiều điểm hữu dụng lắm. Trước hết nó là một thứ bảo thạch cực kỳ mỹ lệ, có thể dùng để làm trang sức. Ngoài ra, tinh hạch còn có thể hấp thu nguyên tố lực lượng, có thể giúp ma pháp sư của nhân loại làm ma pháp tăng phúc vật dùng để tồn trữ ma pháp. Giới cách của nó rất quý hiếm. Đương nhiên chỉ có ma thú cấp cao mới có thể sản sinh tinh hạch. Quả Quả của huynh và con ngư ưng của muội không thể có đâu. Càng là ma thú của thực lực cường đại, tinh hạch của chúng càng trân quý." Hải Luân cười nói tiếp: "Mỗi năm, Bỉ Mông vương quốc của chúng ta đều mang một lượng nhất định ma thú tinh hạch cấp cho nhân loại. Đó chính là thu nhập trọng yếu của vương quốc."
"Đem tinh thạch đi tiêu thụ ở các quốc gia của nhân loại?" Lưu Chấn Hám chửi liên tu bất tận cái thứ Bỉ Mông quốc vương ngu ngốc, "Nếu chúng ta và nhân loại có thù sâu như thế, hơn nữa họ còn nhất mực đối địch với chúng ta, vậy nếu đem ma thú tinh hạch đi bán cho họ, chẳng phải là tự đi tìm kiếm phiền phức cho chúng ta hay sao?"
"Không thể nói như vậy được." Hải Luân phảng phất nhìn ra vẻ mỉa mai của Lưu Chấn Hám, tiếp tục giải thích: "Trước hết, ma thú tinh hạch không phải là đặc sản của Đa Não đại lục. Chúng ta không bán cho các quốc gia nhân loại, họ cũng có phương pháp mua ở chỗ khác hoặc là tự đi săn mà thôi. Giống như ma lang tinh hạch đang đeo trên cổ Quả Quả vậy, cho dù có bán cho nhân loại ma pháp sư, thì cũng chỉ có phong hệ ma pháp sư là có thể sử dụng. Hơn nữa, phong hệ ma lang trong ma thú có thể tính là trên phổ thông một bậc. Tinh hạch của chúng có thể tồn trữ ma lực đủ cho phong hệ ma pháp sư bắn ra vài chục cái phong đao mới hết."
"Lợi hại như vậy sao!?" Cho tới giờ, Lưu Chấn Hám vẫn còn rất e dè đối với cái phong đao của ma lang. "Nếu ta là nhân loại ma pháp sư, trên người đeo mấy trăm khối tinh hạch, thì ta còn sợ ai nữa?"
"Lý Sát!" Hải Luân bắt đầu cười: "Thực lực của nhân loại ma pháp sư còn vượt xa khả năng chống cự của ma thú phổ thông. Bọn họ tuy cần thông qua ngâm vịnh thật lâu, sao phái hương liệu, sử dụng quyển trục (cuộn phép) để triệu hoán ma pháp, nhưng một khi ma pháp của họ được gọi lên, thì chúng còn lợi hại hơn nhiều so với ma thú. Cứ lấy con ma lang này làm ví dụ. Ma lang có thể sử dụng một loại ma pháp công kích là phong đao, duy nhất một mà không hề biến hóa gì. Ma pháp sư thì không chỉ vậy, bọn họ thông qua ngâm vịnh, sử dụng một loại quyển trục nào đó có thể cùng một lúc phóng ra mười cái phong đao, tạo thành "Phong đao loạn vũ". Hoặc có thể họ sẽ triệu hoán ra một cái "Long Quyển cụ phong" (trận gió lốc lớn) trong phạm vi nhỏ, có thể nâng một khối đá nặng năm trăm cân bốc lên không trung, rồi quăng trở xuống. Họ còn có thể sử dụng 'Phong tường' để cản trở người khác công kích họ. Huynh sẽ không có cách nào đoán được họ sẽ sử dụng loại ma pháp nào, và cũng không có cách nào tránh né giống như đối diện với con ma lang ấy. Có thể huynh không có cách nào tránh né. Như vậy huynh nói xem, họ có lợi hại không?"
"Lợi hại thế à?" Mặt Lưu Chấn Hám biến hẳn sắc mặt.
"A a..."
Hải Luân cười khanh khách nói: "Dọa huynh thôi! Ma pháp sư triệu hoán ma pháp nguyên tố đâu có tinh thuần như thế được. Cứ lấy phong hệ ma pháp sư phóng ra phong đao mà nói, thì trong khi phong đao của ma lang có thể chém được mười cây gậy gỗ to bằng cườm tay, thì phong đao của ma pháp sư nếu chém được 1/5 số đó thì đã được xem là không tệ rồi."
"Như vậy cũng lợi hại quá rồi." Lưu Chấn Hám thậm chí còn cảm thấy chuyện này quá khủng bố nữa.
"Ma pháp sư của nhân loại hiện giờ rất ít. So với chiến dịch Hải Gia Nhĩ một nghìn năm trước đây, thì số lượng ma pháp sư hiện giờ đã giảm đi một phần rất lớn. Bỉ Mông tế tự của chúng ta tuy ít, nhưng số lượng ma pháp sư của nhân loại còn ít hơn. Mỗi quốc gia của họ chỉ có khoảng mười vị ma pháp sư rành rẽ kỹ thuật. Tổng cộng bọn ma pháp học đồ tính ra không quá năm mươi người. Do đó, trong các quốc gia nhân loại, chỉ có cung đình và những quý tộc quyền quý mới có thể cung dưỡng được ma pháp sư. Án chiếu theo sự giàu có của nhân loại, đáp ứng đủ yêu cầu về ma thú tinh hạch của ma pháp sư là một chuyện vô cùng giản đơn. Nhưng ma pháp là một thứ vô cùng kỳ diệu, một khi đã sử dụng không đúng, sẽ tạo thành ma pháp phản phệ (phản lại, phản ứng ngược lại) khiến ma pháp sư vì thể mà mất đi luôn sinh mệnh của mình. So với chiến ca của thánh đàn tế tự trong Bỉ Mông chúng ta, họ chọn ma pháp lực lượng tuy mạnh mẽ, nhưng lại nguy hiểm trí mệnh. Còn chiến ca của chúng ta vĩnh viễn sẽ không vì thao tác sai lệch mà phát sinh phản phệ." Tiểu hồ ly có vẻ rất tự hào khi đề cập đến điều này.
"Nhưng thánh đàn tế tự của Bỉ Mông ta chỉ là binh chủng phụ trợ." Lưu Chấn Hám không khỏi có chút nản lòng, "Trong khi đó ma pháp sư của người ta là binh chủng công kích, thì chúng ta bì sao được?"
"Chiến thần vĩnh viễn công chính, người không cấp cho tế tự lực lượng cường đại, nhưng người ban cho thú nhân chiến sĩ của Bỉ mông chúng ta sức lực cường đại và thân thể tráng kiện hơn nhiều so với nhân loại! Tuy số lượng nhân khẩu của chúng ta thua xa so với nhân loại, nhưng mỗi vị chiến sĩ Bỉ mông của chúng ta có thể một địch năm nhân loại sĩ binh, thậm chí còn nhiều hơn." Hải Luân nói: "Chiến thần cũng công chính đối xử như vậy với nhân loại. Ma pháp sư của nhân loại có cách phân chia rất nghiêm túc. Họ có bốn hệ ma pháp, bao gồm 'Khí, Hỏa, Thủy, Thổ'. Mỗi ma pháp sư chỉ có thể học tập được một hệ. Cho dù là ma pháp sư có thiên tư thật tốt, cũng chỉ học được không quá hai hệ ma pháp xung đột với nhau. Do đó chúng ta xuất khẩu tinh hạch cho bọn họ, kỳ thật là không có điểm hại gì nhiều, đổi lại chúng ta rất cần vải vóc và cương thiết."
"Nếu chiến sĩ của Bỉ Mông lợi hại như vậy, sao không đi báo cừu? Báo cừu hận nghìn năm đó nha!" Lưu Chấn Hám lại thầm chửi gã Bỉ Mông quốc vương là con quỷ nhát gan.
"Lý Sát! Nhân loại hùng mạnh hơn so với sự tưởng tượng của chúng ta nhiều! Chiến sĩ của bọn họ tuy không có sức lực như chiến sĩ Bỉ Mông, nhưng bọn họ đều tiếp thụ được huấn luyện cực tốt. Họ còn có hệ thống chiến thuật, chỉ huy, có vũ khí và trang bị tinh tế và đầy đủ. Bằng những điểm này, họ đã rút ngắn khoảng chênh lệch vì sự thua kém sức lực so với chiến sĩ Bỉ Mông."
Hải Luân chính sắc nói tiếp: "Còn có một điểm mà chúng ta không thể không thừa nhận, đó là nhân loại thái quá thông minh. Vô luận là về phương diện nào, họ cũng làm đến mức cực tốt, từ văn hóa đến nghệ thuật, từ vũ khí đến võ lực. Võ sĩ của chúng ta tuy cường đại, nhưng trong nhân loại cũng có những kẻ dũng kiệt xuất, có võ kỹ cực kỳ lợi hại. Khi dũng sĩ của chúng ta đối mặt họ, không có lực hoàn thủ là chuyện thường. Cho dù là một kẻ dũng kiêu ngạo của Bỉ Mông, cũng không dám tự nhận là mình có năng lực đi khiêu chiến Long Kỵ sỹ - vũ giả cường đại nhất của nhân loại. Tiễn thuật của tinh linh (elf) phi thường lợi hại, nhưng cung tiễn thủ của nhân loại cũng không thua kém gì. Thậm chí có những cung tiễn thủ của nhân loại đã lợi hại rồi, bọn họ còn sử dụng ma pháp gia trì cho cung tiễn, mức sát thương càng đáng sợ hơn!"
"Vậy tế tự của chúng ta thì sao?" Lưu Chấn Hám quan tâm nhất là ở điểm này.
"Nếu nói Bỉ Mông chiến sĩ là một thớt ngựa hoang, thì thánh đàn tế tự là sợi giây cương dùng để buộc ngựa. Trách nhiệm chủ yếu của chúng ta là truyền bá sự vinh quang của chiến thần, khắc họa sự từ ái của Chiến Thần Khảm Mạt Tư lên khắp mọi công dân Bỉ Mông. Chúng ta không phải là sinh ra để đối đầu với ma pháp sư, đó không phải là mục đích của chúng ta khi sinh ra trong thế giới này. Chúng ta và họ cũng không có điểm nào có thể so sánh được." Hải Luân nói.
"Nếu nói vậy là..." Lưu Chấn Hám ngưng lại một chút rồi tiếp: "Chúng ta nếu lỡ đụng mặt họ, trực tiếp, thì có nghĩa là chúng ta tự sát! Đúng không?"
"Hai từ thôi." Hải Luân chỉnh lại: "Chết hết."
"Thế còn ba từ thì sao?"
"Vẫn là chết."
"Quá bất hạnh rồi!" Lưu Chấn Hám kêu lên ai oán: “Xem ra ta phải dành chút thời gian luyện tập thêm quyền cước, không phải chỉ ngồi minh tưởng không thôi."
"Nói chơi với huynh thôi." Hải Luân nháy nháy mắt với Lưu Chấn Hám: "Tuy chúng ta không trực tiếp tham dự tiến công, nhưng ma thú của chúng ta thì có thể. Ma pháp của Ma pháp sư tuy nhiên lợi hại, nhưng để triệu hoán ma pháp họ cần rất nhiều thời gian. Ma thú của chúng ta có thể phát xuất ma pháp tức thời và liên tiếp, nhưng bên cạnh ma pháp sư còn có đồng bạn và những võ sĩ hùng mạnh đi theo bảo vệ. Do đó, giữa chúng ta và họ quả thật không tồn tại cái gì có thể so sánh. Nếu có so sánh, thì ma thú của tế tự có mạnh hay không, sẽ quyết định thắng thua giữa hai bên."
"Dựa vào con chim ngu tồ tồ đó hả?" Lưu Chấn Hám chỉ con ngư ưng đang đứng trên ngọn trúc rỉa lông, ha hả cười lớn.
"Đó không phải là sủng vật huynh bảo ta triệu hoán hay sao?" Hải Luân lại bắt đầu bực mình, ánh mắt đỏ hồng lên.
"Là ta không đúng... ta không đúng!" Lưu Chấn Hám nhanh chóng xin lỗi: "Hà hà... Nàng vừa rồi không phải là do 'Thiên nhiên tiến hóa' mà lĩnh ngộ 'Chúc phúc chiến ca' sao? Có được tất có mất chứ! Cái này có thể sau khi quay về, nàng có thể đến thần miếu chuyển chức thành 'Chiến Tranh Tế Tự' rồi, có thể học những chiến ca cao sâu hơn, đó không phải là chuyện hay hay sao?"
"Xem ra huynh cũng còn có chút thông minh đấy." Hải Luân phì cười một cái, nói tiếp: "Vừa rồi người ta lo cho huynh muốn chết, đột nhiên lúc đó, có một đạo linh quang xẹt qua, thế là có thể sử dụng 'Chúc Phúc Chiến Ca'. Đó chính là kỳ tích và lực lượng của chiến thần Khảm Mạt Tư, quả thật không đâu là không có!"
Rõ ràng là vì ta, liên quan tích sự gì đến lão đại họ Khảm kia chứ? Lưu Chấn Hám chóp chép miệng, trề môi.
"Lý Sát, huynh có biết không, chức trách chuyên biệt của Chiến tranh tế tự có thể sử dụng nhạc khí phụ trợ nữa. Chiến ca lực lượng của muội như thế sẽ khuếch đại gấp bội... Huynh nói coi muội sử dụng nhạc khí nào cho được đây? Quên nói cho huynh biết, ca lực và ma lực đều cùng một dạng, do có cùng nguyên tố lực lượng, do đó tinh hạch của ma thú có thể dùng để tồn trữ 'Ca Lực' của tế tự chúng ta. Muội nên sử dụng Thụ cầm hay Tạp Nông cầm đây? Muội rất thích hai thứ nhạc khí này a...!" Hải Luân rõ ràng là đang muốn nhào vào ôm tay Lưu Chấn Hám nũng nịu.
"Thì như thế này vậy..." Lưu Chấn Hám tính toán khả năng và hàm lượng có thể khảm tinh hạch lên hai loại nhạc khí này, sau đó trịnh trọng đề nghị với Hải Luân: "Hay là dùng trống chầu đi! Thứ đó đánh lên nghe vô cùng uy phong, trên đó còn có thể khảm cực nhiều ma thú tinh hạch có thể tồn trữ 'Ca Lực' nữa."
"Trống... Trống lớn à?" Con ngươi màu lam cực đẹp của Hải Luân mở ra thật to, suýt chút nữa là xỉu ngay tại chỗ.
---o0o---
Bối Cảnh Thiết Định:
Trong thế giới Bỉ Mông, Thánh đàn tế tự được phân cấp thành:
1. Phong ngữ tế tự: Chỉ có thể nửa phần đầu khiếm khuyết của Thông linh chiến ca, dùng để siêu độ vong hồn.
2. Linh hồn tế tự: Giống như Hải Luân hiện giờ, có thể sử dụng hoàn chỉnh Thông linh chiến ca, ngoại trừ có thể tạo ra vòng ca lực có mang Bình tĩnh chi quang có thể an ủi chiến sĩ thụ thương và tâm linh, còn có thể triệu hoán ma sủng.
3. Chiến tranh tế tự: Có thể sử dụng thành thạo đại bộ phân chiến ca, ví dụ như "Thạch phu chiến ca" "Thị huyết chiến ca"... Chuyên dùng để gia tăng lực chiến đấu của thú nhân chiến sĩ của Bỉ Mông. Ở cấp bậc này, tế tự đã thành niên hầu hết đều phục dịch trong quân đội.
4. Quyền trượng tế tự: Có thể sử dụng chiến ca cao cấp, ví dụ như "Tâm linh tỏa liên chiến ca". Họ hầu hết đều ở thần miếu coi sóc chức vụ, số lượng vô cùng ít.
5. Duy An đại tát mãn: Là người phụ trách thần miếu ở những thành thị lớn. Là cao thủ trong giới tế tự, thực lực cực lớn.
6. Thập nhị chủ tế: Mười hai vị chủ tế, là những vị khâm sai của Thần miếu trong Bỉ Mông vương quốc, phụ trách tuần sát.
7. Hồng y đại tế ty: Chức vụ tương đương với giáo hoàng của giáo hội bên nhân loại.
Do Bỉ Mông tế tự có thân thể yếu nhược, không chịu nổi một cú đánh, do đó không phải là binh chủng chủ chiến. Bọn họ chủ yếu có nhiệm vụ dùng các loại chiến ca có hiệu quả thần kỳ gia tăng lực chiến đấu của chiến sĩ. Do lượng Bỉ Mông tế tự tương đối ít, do đó hầu hết đều có hàm cấp quý tộc, dù cao hay thấp, và có thể có những tùy tùng có vũ kỹ xuất chúng.
Quyển “Thú Huyết” này bỏ bớt hết những truyền thống vốn có của thế giới ma huyễn, do đó cần nhắc lại cho rõ. Nếu quý vị trước đây đã xem những truyện có liên quan đến những thú nhân này, nhất định cần mang đôi mắt của người dã man (nguyên thủy - coi như chưa biết gì - lời người dịch) để đọc Thú Huyết Phi Đằng của Tĩnh Quan này.
Nếu tất cả đều từ "Trí tuệ sinh vật" mà tiến hóa, thú nhân xem ra không thấp kém gì hơn so với nhân loại. Họ cũng có tình cảm phong phú, có sinh hoạt đặc biệt phong phú và nhiều sắc thái.
Nhân loại so với họ có thể là thông minh hơn chút xíu, có nền văn hóa và thể chế hoàn thiện hơn, rồi tự cho là mình có "thế giới văn minh" hơn, thế thôi.
Chứ những từ đại loại như "Gian dâm cướp bóc", "Không bằng cầm thú" thật ra là chỉ chính bản thân nhân loại, chứ thú nhân thì... ha ha...
"Ư?" Hải Luân ngẩng đầu.
"Là như thế này." Lưu Chấn Hám cẩn thận sắp xếp những từ ngữ cần diễn đạt trong đầu: "Ta muốn mang cái mai rùa đen này đi theo. Ta cho rằng dù sao nó cũng là ma thú đầu tiên của ta, vô luận là như thế nào, ta cũng phải giữ lại cái gì đó làm kỷ niệm."
"Thì ra là thế a..." Hải Luân suy nghĩ một chút rồi đáp: "Huynh tính như thế cũng được. Trong lịch sử của nhân loại, dù sao cũng có long kỵ sĩ tôn quý đem băng sương cự long - vật cưỡi bị trận vong của mình làm một cái thuẫn bài. Đó cũng là một phương thức lưu lại tình cảm đối với đồng bạn của mình. Rất tiếc con Mô Đặc này quá to, xác rùa quá..."
"Sau này chúng ta có thể có thể tìm người cắt sửa nó lại." Lưu Chấn Hám vội nói.
Kỳ thật hắn trước hết là thấy cái xác rùa này cứng chắc đến nỗi ngay cả cái ma lang phong đao sắc bén như thế mà không chém sứt mẻ chút nào. Hắn sắp sửa xuất hải rồi. Cái xác rùa này vừa khéo lại cái giường thiên nhiên tuyệt diệu. Hơn nữa, phần bên trong của nó nhỏ như thế, chỉ đủ hai người kề vai nhau ngủ, hắc hắc....
"Nếu là như thế thì huynh cứ thử coi. Sau này chúng ta sẽ đem thi thể của người bạn này mai táng." Hải Luân gật đầu.
Cái Lưu Chấn Hám chờ chính là câu nói này. Thanh loan đao trong tay hắn liền múa trên phạt dưới lia lịa, tỉa thịt da dính trên cái mai rùa xuống sạch sành sanh. Thanh đao này quả nhiên là sắc bén hơn nhiều so với vuốt sói, nhưng Lưu Chấn Hám vẫn cật lực tháo mồ hôi hột.
Dù sao thì da thịt của con ô quy này cũng rất cứng rắn, nếu như nó không bị đốt cháy khá nhiều da, Lưu Chấn Hám thật không thể thuận lợi hoàn tất công việc.
Lưu Chấn Hám từ dưới cằm ô quy móc ra một viên minh châu to bằng trứng ngỗng. Phát hiện này khiến hắn vô cùng hưng phấn. Viên minh châu lóe hào quang lấp lánh, bên trong nội bộ trong mờ có một luồng hơi sương quay cuồng giống như khí lưu vậy.
"Các loài trai, xà, quy, long nếu sống lâu một chút, bên trong nội thể đều có trân châu. Xem ra con Mô Đặc này là một trưởng lão rồi." Hải Luân mỉm cười nói: "Đây chính vật người bạn của huynh để lại cho huynh đấy, thu lại giữ cho cẩn thận. Trên đầu của nó nhất định còn có ma thú tinh hạch, huynh có muốn lấy ra không?"
"Tinh hạch là cái gì?" Lưu Chấn Hám hỏi.
"Giống như thứ Quả Quả đeo ở dưới cổ kia." Hải Luân chỉ viên tinh thể hình lục lăng dùng dây rừng xuyên qua đang đeo tòng ten trên cổ Quả Quả. Nó vẫn còn đang ăn trứng. Lưu Chấn Hám chợt nhớ ra, đó là viên đá sau khi giết chết con ma lang, thiêu xong thi thể còn sót lại.
"Đương nhiên là cần." Lưu Chấn Hám nghe thế, lập tức cầm thanh loan đao lên chẻ đầu con ô quy. Cái đầu rùa cứng rắn khiến thanh loan đao trong tay hắn bật lên đánh "Đinh..." một cái. Lưỡi đao bị văng ra, chỉ chặt được một miếng to bằng hạt gạo.
"Thôi, coi như xong đi mà!" Hải Luân khuyên.
"Không được!" Lưu Chấn Hám lại cầm thanh đao chém thêm vài vết nứt nữa. Hắn cuối cùng cũng mở được sọ của con cự quy ra, đưa tay vào mò cả buổi, ngoại trừ vớ được vài miếng não hơi ngưng kết lại, còn không mò được cái gì khác.
"Không có à?" Hải luân vô cùng kỳ quái.
"Đúng là không có gì." Lưu Chấn Hám lắc lắc bàn tay nhớp nháp, "Quên chưa hỏi nàng, tinh hạch dùng để làm cái gì thế?"
"Tinh hạch có nhiều điểm hữu dụng lắm. Trước hết nó là một thứ bảo thạch cực kỳ mỹ lệ, có thể dùng để làm trang sức. Ngoài ra, tinh hạch còn có thể hấp thu nguyên tố lực lượng, có thể giúp ma pháp sư của nhân loại làm ma pháp tăng phúc vật dùng để tồn trữ ma pháp. Giới cách của nó rất quý hiếm. Đương nhiên chỉ có ma thú cấp cao mới có thể sản sinh tinh hạch. Quả Quả của huynh và con ngư ưng của muội không thể có đâu. Càng là ma thú của thực lực cường đại, tinh hạch của chúng càng trân quý." Hải Luân cười nói tiếp: "Mỗi năm, Bỉ Mông vương quốc của chúng ta đều mang một lượng nhất định ma thú tinh hạch cấp cho nhân loại. Đó chính là thu nhập trọng yếu của vương quốc."
"Đem tinh thạch đi tiêu thụ ở các quốc gia của nhân loại?" Lưu Chấn Hám chửi liên tu bất tận cái thứ Bỉ Mông quốc vương ngu ngốc, "Nếu chúng ta và nhân loại có thù sâu như thế, hơn nữa họ còn nhất mực đối địch với chúng ta, vậy nếu đem ma thú tinh hạch đi bán cho họ, chẳng phải là tự đi tìm kiếm phiền phức cho chúng ta hay sao?"
"Không thể nói như vậy được." Hải Luân phảng phất nhìn ra vẻ mỉa mai của Lưu Chấn Hám, tiếp tục giải thích: "Trước hết, ma thú tinh hạch không phải là đặc sản của Đa Não đại lục. Chúng ta không bán cho các quốc gia nhân loại, họ cũng có phương pháp mua ở chỗ khác hoặc là tự đi săn mà thôi. Giống như ma lang tinh hạch đang đeo trên cổ Quả Quả vậy, cho dù có bán cho nhân loại ma pháp sư, thì cũng chỉ có phong hệ ma pháp sư là có thể sử dụng. Hơn nữa, phong hệ ma lang trong ma thú có thể tính là trên phổ thông một bậc. Tinh hạch của chúng có thể tồn trữ ma lực đủ cho phong hệ ma pháp sư bắn ra vài chục cái phong đao mới hết."
"Lợi hại như vậy sao!?" Cho tới giờ, Lưu Chấn Hám vẫn còn rất e dè đối với cái phong đao của ma lang. "Nếu ta là nhân loại ma pháp sư, trên người đeo mấy trăm khối tinh hạch, thì ta còn sợ ai nữa?"
"Lý Sát!" Hải Luân bắt đầu cười: "Thực lực của nhân loại ma pháp sư còn vượt xa khả năng chống cự của ma thú phổ thông. Bọn họ tuy cần thông qua ngâm vịnh thật lâu, sao phái hương liệu, sử dụng quyển trục (cuộn phép) để triệu hoán ma pháp, nhưng một khi ma pháp của họ được gọi lên, thì chúng còn lợi hại hơn nhiều so với ma thú. Cứ lấy con ma lang này làm ví dụ. Ma lang có thể sử dụng một loại ma pháp công kích là phong đao, duy nhất một mà không hề biến hóa gì. Ma pháp sư thì không chỉ vậy, bọn họ thông qua ngâm vịnh, sử dụng một loại quyển trục nào đó có thể cùng một lúc phóng ra mười cái phong đao, tạo thành "Phong đao loạn vũ". Hoặc có thể họ sẽ triệu hoán ra một cái "Long Quyển cụ phong" (trận gió lốc lớn) trong phạm vi nhỏ, có thể nâng một khối đá nặng năm trăm cân bốc lên không trung, rồi quăng trở xuống. Họ còn có thể sử dụng 'Phong tường' để cản trở người khác công kích họ. Huynh sẽ không có cách nào đoán được họ sẽ sử dụng loại ma pháp nào, và cũng không có cách nào tránh né giống như đối diện với con ma lang ấy. Có thể huynh không có cách nào tránh né. Như vậy huynh nói xem, họ có lợi hại không?"
"Lợi hại thế à?" Mặt Lưu Chấn Hám biến hẳn sắc mặt.
"A a..."
Hải Luân cười khanh khách nói: "Dọa huynh thôi! Ma pháp sư triệu hoán ma pháp nguyên tố đâu có tinh thuần như thế được. Cứ lấy phong hệ ma pháp sư phóng ra phong đao mà nói, thì trong khi phong đao của ma lang có thể chém được mười cây gậy gỗ to bằng cườm tay, thì phong đao của ma pháp sư nếu chém được 1/5 số đó thì đã được xem là không tệ rồi."
"Như vậy cũng lợi hại quá rồi." Lưu Chấn Hám thậm chí còn cảm thấy chuyện này quá khủng bố nữa.
"Ma pháp sư của nhân loại hiện giờ rất ít. So với chiến dịch Hải Gia Nhĩ một nghìn năm trước đây, thì số lượng ma pháp sư hiện giờ đã giảm đi một phần rất lớn. Bỉ Mông tế tự của chúng ta tuy ít, nhưng số lượng ma pháp sư của nhân loại còn ít hơn. Mỗi quốc gia của họ chỉ có khoảng mười vị ma pháp sư rành rẽ kỹ thuật. Tổng cộng bọn ma pháp học đồ tính ra không quá năm mươi người. Do đó, trong các quốc gia nhân loại, chỉ có cung đình và những quý tộc quyền quý mới có thể cung dưỡng được ma pháp sư. Án chiếu theo sự giàu có của nhân loại, đáp ứng đủ yêu cầu về ma thú tinh hạch của ma pháp sư là một chuyện vô cùng giản đơn. Nhưng ma pháp là một thứ vô cùng kỳ diệu, một khi đã sử dụng không đúng, sẽ tạo thành ma pháp phản phệ (phản lại, phản ứng ngược lại) khiến ma pháp sư vì thể mà mất đi luôn sinh mệnh của mình. So với chiến ca của thánh đàn tế tự trong Bỉ Mông chúng ta, họ chọn ma pháp lực lượng tuy mạnh mẽ, nhưng lại nguy hiểm trí mệnh. Còn chiến ca của chúng ta vĩnh viễn sẽ không vì thao tác sai lệch mà phát sinh phản phệ." Tiểu hồ ly có vẻ rất tự hào khi đề cập đến điều này.
"Nhưng thánh đàn tế tự của Bỉ Mông ta chỉ là binh chủng phụ trợ." Lưu Chấn Hám không khỏi có chút nản lòng, "Trong khi đó ma pháp sư của người ta là binh chủng công kích, thì chúng ta bì sao được?"
"Chiến thần vĩnh viễn công chính, người không cấp cho tế tự lực lượng cường đại, nhưng người ban cho thú nhân chiến sĩ của Bỉ mông chúng ta sức lực cường đại và thân thể tráng kiện hơn nhiều so với nhân loại! Tuy số lượng nhân khẩu của chúng ta thua xa so với nhân loại, nhưng mỗi vị chiến sĩ Bỉ mông của chúng ta có thể một địch năm nhân loại sĩ binh, thậm chí còn nhiều hơn." Hải Luân nói: "Chiến thần cũng công chính đối xử như vậy với nhân loại. Ma pháp sư của nhân loại có cách phân chia rất nghiêm túc. Họ có bốn hệ ma pháp, bao gồm 'Khí, Hỏa, Thủy, Thổ'. Mỗi ma pháp sư chỉ có thể học tập được một hệ. Cho dù là ma pháp sư có thiên tư thật tốt, cũng chỉ học được không quá hai hệ ma pháp xung đột với nhau. Do đó chúng ta xuất khẩu tinh hạch cho bọn họ, kỳ thật là không có điểm hại gì nhiều, đổi lại chúng ta rất cần vải vóc và cương thiết."
"Nếu chiến sĩ của Bỉ Mông lợi hại như vậy, sao không đi báo cừu? Báo cừu hận nghìn năm đó nha!" Lưu Chấn Hám lại thầm chửi gã Bỉ Mông quốc vương là con quỷ nhát gan.
"Lý Sát! Nhân loại hùng mạnh hơn so với sự tưởng tượng của chúng ta nhiều! Chiến sĩ của bọn họ tuy không có sức lực như chiến sĩ Bỉ Mông, nhưng bọn họ đều tiếp thụ được huấn luyện cực tốt. Họ còn có hệ thống chiến thuật, chỉ huy, có vũ khí và trang bị tinh tế và đầy đủ. Bằng những điểm này, họ đã rút ngắn khoảng chênh lệch vì sự thua kém sức lực so với chiến sĩ Bỉ Mông."
Hải Luân chính sắc nói tiếp: "Còn có một điểm mà chúng ta không thể không thừa nhận, đó là nhân loại thái quá thông minh. Vô luận là về phương diện nào, họ cũng làm đến mức cực tốt, từ văn hóa đến nghệ thuật, từ vũ khí đến võ lực. Võ sĩ của chúng ta tuy cường đại, nhưng trong nhân loại cũng có những kẻ dũng kiệt xuất, có võ kỹ cực kỳ lợi hại. Khi dũng sĩ của chúng ta đối mặt họ, không có lực hoàn thủ là chuyện thường. Cho dù là một kẻ dũng kiêu ngạo của Bỉ Mông, cũng không dám tự nhận là mình có năng lực đi khiêu chiến Long Kỵ sỹ - vũ giả cường đại nhất của nhân loại. Tiễn thuật của tinh linh (elf) phi thường lợi hại, nhưng cung tiễn thủ của nhân loại cũng không thua kém gì. Thậm chí có những cung tiễn thủ của nhân loại đã lợi hại rồi, bọn họ còn sử dụng ma pháp gia trì cho cung tiễn, mức sát thương càng đáng sợ hơn!"
"Vậy tế tự của chúng ta thì sao?" Lưu Chấn Hám quan tâm nhất là ở điểm này.
"Nếu nói Bỉ Mông chiến sĩ là một thớt ngựa hoang, thì thánh đàn tế tự là sợi giây cương dùng để buộc ngựa. Trách nhiệm chủ yếu của chúng ta là truyền bá sự vinh quang của chiến thần, khắc họa sự từ ái của Chiến Thần Khảm Mạt Tư lên khắp mọi công dân Bỉ Mông. Chúng ta không phải là sinh ra để đối đầu với ma pháp sư, đó không phải là mục đích của chúng ta khi sinh ra trong thế giới này. Chúng ta và họ cũng không có điểm nào có thể so sánh được." Hải Luân nói.
"Nếu nói vậy là..." Lưu Chấn Hám ngưng lại một chút rồi tiếp: "Chúng ta nếu lỡ đụng mặt họ, trực tiếp, thì có nghĩa là chúng ta tự sát! Đúng không?"
"Hai từ thôi." Hải Luân chỉnh lại: "Chết hết."
"Thế còn ba từ thì sao?"
"Vẫn là chết."
"Quá bất hạnh rồi!" Lưu Chấn Hám kêu lên ai oán: “Xem ra ta phải dành chút thời gian luyện tập thêm quyền cước, không phải chỉ ngồi minh tưởng không thôi."
"Nói chơi với huynh thôi." Hải Luân nháy nháy mắt với Lưu Chấn Hám: "Tuy chúng ta không trực tiếp tham dự tiến công, nhưng ma thú của chúng ta thì có thể. Ma pháp của Ma pháp sư tuy nhiên lợi hại, nhưng để triệu hoán ma pháp họ cần rất nhiều thời gian. Ma thú của chúng ta có thể phát xuất ma pháp tức thời và liên tiếp, nhưng bên cạnh ma pháp sư còn có đồng bạn và những võ sĩ hùng mạnh đi theo bảo vệ. Do đó, giữa chúng ta và họ quả thật không tồn tại cái gì có thể so sánh. Nếu có so sánh, thì ma thú của tế tự có mạnh hay không, sẽ quyết định thắng thua giữa hai bên."
"Dựa vào con chim ngu tồ tồ đó hả?" Lưu Chấn Hám chỉ con ngư ưng đang đứng trên ngọn trúc rỉa lông, ha hả cười lớn.
"Đó không phải là sủng vật huynh bảo ta triệu hoán hay sao?" Hải Luân lại bắt đầu bực mình, ánh mắt đỏ hồng lên.
"Là ta không đúng... ta không đúng!" Lưu Chấn Hám nhanh chóng xin lỗi: "Hà hà... Nàng vừa rồi không phải là do 'Thiên nhiên tiến hóa' mà lĩnh ngộ 'Chúc phúc chiến ca' sao? Có được tất có mất chứ! Cái này có thể sau khi quay về, nàng có thể đến thần miếu chuyển chức thành 'Chiến Tranh Tế Tự' rồi, có thể học những chiến ca cao sâu hơn, đó không phải là chuyện hay hay sao?"
"Xem ra huynh cũng còn có chút thông minh đấy." Hải Luân phì cười một cái, nói tiếp: "Vừa rồi người ta lo cho huynh muốn chết, đột nhiên lúc đó, có một đạo linh quang xẹt qua, thế là có thể sử dụng 'Chúc Phúc Chiến Ca'. Đó chính là kỳ tích và lực lượng của chiến thần Khảm Mạt Tư, quả thật không đâu là không có!"
Rõ ràng là vì ta, liên quan tích sự gì đến lão đại họ Khảm kia chứ? Lưu Chấn Hám chóp chép miệng, trề môi.
"Lý Sát, huynh có biết không, chức trách chuyên biệt của Chiến tranh tế tự có thể sử dụng nhạc khí phụ trợ nữa. Chiến ca lực lượng của muội như thế sẽ khuếch đại gấp bội... Huynh nói coi muội sử dụng nhạc khí nào cho được đây? Quên nói cho huynh biết, ca lực và ma lực đều cùng một dạng, do có cùng nguyên tố lực lượng, do đó tinh hạch của ma thú có thể dùng để tồn trữ 'Ca Lực' của tế tự chúng ta. Muội nên sử dụng Thụ cầm hay Tạp Nông cầm đây? Muội rất thích hai thứ nhạc khí này a...!" Hải Luân rõ ràng là đang muốn nhào vào ôm tay Lưu Chấn Hám nũng nịu.
"Thì như thế này vậy..." Lưu Chấn Hám tính toán khả năng và hàm lượng có thể khảm tinh hạch lên hai loại nhạc khí này, sau đó trịnh trọng đề nghị với Hải Luân: "Hay là dùng trống chầu đi! Thứ đó đánh lên nghe vô cùng uy phong, trên đó còn có thể khảm cực nhiều ma thú tinh hạch có thể tồn trữ 'Ca Lực' nữa."
"Trống... Trống lớn à?" Con ngươi màu lam cực đẹp của Hải Luân mở ra thật to, suýt chút nữa là xỉu ngay tại chỗ.
---o0o---
Bối Cảnh Thiết Định:
Trong thế giới Bỉ Mông, Thánh đàn tế tự được phân cấp thành:
1. Phong ngữ tế tự: Chỉ có thể nửa phần đầu khiếm khuyết của Thông linh chiến ca, dùng để siêu độ vong hồn.
2. Linh hồn tế tự: Giống như Hải Luân hiện giờ, có thể sử dụng hoàn chỉnh Thông linh chiến ca, ngoại trừ có thể tạo ra vòng ca lực có mang Bình tĩnh chi quang có thể an ủi chiến sĩ thụ thương và tâm linh, còn có thể triệu hoán ma sủng.
3. Chiến tranh tế tự: Có thể sử dụng thành thạo đại bộ phân chiến ca, ví dụ như "Thạch phu chiến ca" "Thị huyết chiến ca"... Chuyên dùng để gia tăng lực chiến đấu của thú nhân chiến sĩ của Bỉ Mông. Ở cấp bậc này, tế tự đã thành niên hầu hết đều phục dịch trong quân đội.
4. Quyền trượng tế tự: Có thể sử dụng chiến ca cao cấp, ví dụ như "Tâm linh tỏa liên chiến ca". Họ hầu hết đều ở thần miếu coi sóc chức vụ, số lượng vô cùng ít.
5. Duy An đại tát mãn: Là người phụ trách thần miếu ở những thành thị lớn. Là cao thủ trong giới tế tự, thực lực cực lớn.
6. Thập nhị chủ tế: Mười hai vị chủ tế, là những vị khâm sai của Thần miếu trong Bỉ Mông vương quốc, phụ trách tuần sát.
7. Hồng y đại tế ty: Chức vụ tương đương với giáo hoàng của giáo hội bên nhân loại.
Do Bỉ Mông tế tự có thân thể yếu nhược, không chịu nổi một cú đánh, do đó không phải là binh chủng chủ chiến. Bọn họ chủ yếu có nhiệm vụ dùng các loại chiến ca có hiệu quả thần kỳ gia tăng lực chiến đấu của chiến sĩ. Do lượng Bỉ Mông tế tự tương đối ít, do đó hầu hết đều có hàm cấp quý tộc, dù cao hay thấp, và có thể có những tùy tùng có vũ kỹ xuất chúng.
Quyển “Thú Huyết” này bỏ bớt hết những truyền thống vốn có của thế giới ma huyễn, do đó cần nhắc lại cho rõ. Nếu quý vị trước đây đã xem những truyện có liên quan đến những thú nhân này, nhất định cần mang đôi mắt của người dã man (nguyên thủy - coi như chưa biết gì - lời người dịch) để đọc Thú Huyết Phi Đằng của Tĩnh Quan này.
Nếu tất cả đều từ "Trí tuệ sinh vật" mà tiến hóa, thú nhân xem ra không thấp kém gì hơn so với nhân loại. Họ cũng có tình cảm phong phú, có sinh hoạt đặc biệt phong phú và nhiều sắc thái.
Nhân loại so với họ có thể là thông minh hơn chút xíu, có nền văn hóa và thể chế hoàn thiện hơn, rồi tự cho là mình có "thế giới văn minh" hơn, thế thôi.
Chứ những từ đại loại như "Gian dâm cướp bóc", "Không bằng cầm thú" thật ra là chỉ chính bản thân nhân loại, chứ thú nhân thì... ha ha...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.