Chương 305: Chỉ tiến không lùi
Hắn Từng Là Thiếu Niên
31/01/2018
Ngày mười ba tháng Chạp, giờ Thìn, trời hửng sáng.
Đã tám tháng kể từ khi Tô Trường An đến Thiên Đạo các.
Đại quân Man tộc đóng quân ngoài quan Vĩnh Ninh càng ngày càng nhiều, bọn chúng giống như một đám châu chấu lúc nhúc, dáng vẻ như hổ rình mồi. Nơi mà bọn chúng đang đóng quân ấy, đã từng thuộc về Tây Lương.
Ba cửa ải của Tây Lương, đó là Tây Lĩnh, Vĩnh Ninh và Viễn Vân.
Mấy năm trước Viễn Vân thất thủ khiến đại mạc Nhạn Bất Quy - nơi hiểm yếu giữa Nhân tộc và Man tộc mất đi ý nghĩa chiến lược. Đại quân Man tộc không cần phải chịu sự khô hạn của đại mạc nữa, bắt đầu tiến vào thế giằng co với Nhân tộc. Bọn chúng đóng quân ở giữa Viễn Vân và Vĩnh Ninh, vừa tăng thêm được số lượng lớn quân đội chiếm giữ, vừa có thể vạch ra một con đường lương thực an toàn hơn, nhanh chóng hơn.
Hiện giờ, chẳng thể nào tìm được một bóng người Nhân tộc trong quan Viễn Vân nữa, có chăng chỉ còn đám lang sói Man tộc thôi.
Ngày này, một đội ngũ quần áo tả tơi từ từ đi ra khỏi đại mạc Nhạn Bất Quy, bọn họ cẩn thận tránh khỏi tai mắt trinh sát của Man tộc, ẩn nấp ở một chỗ bí mật trong núi. Tiếp đó, một vài bóng người chợt nhảy ra, chạy tới gần nơi đóng quân Man tộc, cách quân Man vài dặm bọn họ mới đứng lại.
"Từ đây xông tới?" Tô Trường An nhíu mày nhìn doanh trướng quân Man dày dặc rồi hỏi.
"Ừ." Ma Thanh Linh ở bên cạnh khẽ gật đầu.
"Nơi này đối diện với chủ lực của quân Man tộc, nếu xông vào chắc chắn sẽ bị chúng bao vây tiêu diệt." Tô Trường An đáp lại, trong lòng cảm thấy rất khó hiểu. Mặc dù hắn không am hiểu về quân sự, nhưng cũng biết cho dù thủ hạ Man tộc cũ của Ma Thanh Linh có tới hơn bảy vạn người, nhưng phần lớn đều là phụ nữ và trẻ em không có sức chiến đấu, số lượng võ Man thực sự tính ra không quá tám nghìn người, hơn nữa phải lặn lội đường xa, nếu chính diện đối địch, hắn e điều đó là không khôn ngoan.
Đương nhiên Ma Thanh Linh hiểu rõ băn khoăn của hắn, nàng lắc đầu nói: "vượt ải vốn là chuyện cửu tử nhất sinh, điều này không phải là chúng ta không biết. Thế nhưng nếu tấn công từ bên sườn, thể lực của những người phụ nữ và trẻ em kia sẽ không đủ, chắc chắn sẽ bị bỏ lại phía sau, đến khi đó chúng ta lại phải quay lại cứu họ. Không chừng sẽ bị địch bao vây tứ phía, rơi vào thế tiến thoái lưỡng nan. Vậy chẳng bằng..."
Nói đến đây, Ma Thanh Linh bỗng ngừng lại, ánh sáng trong mắt chợt lóe lên, dứt khoát nói: "nếu đã như vậy, không bằng tìm đường sống trong chỗ chết, đánh vào chính diện, dùng tốc độ nhanh nhất phá tan phòng tuyến quân địch!"
Tô Trường An nghe thấy thế, trái tim bỗng run lên, đại khái hắn hiểu ý của Ma Thanh Linh. Đánh vu hồi (tấn công bên sườn) mặc dù có thể tránh được chủ lực của quân Man, nhưng những người phụ nữ và trẻ em chắc chắn sẽ không chịu nổi cách đánh yêu cầu cường độ cao và thời gian dài như vậy. Đến khi đó, phải lựa chọn giữa việc để võ Man quay về giằng co với quân Man, nếu vậy chắc chắn sẽ dẫn tới càng nhiều quân Man hơn, hoặc là chỉ tấn công mà bỏ mặc đám phụ nữ và trẻ em kia. So ra, Ma Thanh Linh lựa chọn tấn công chính diện mặc dù sẽ khó khăn hơn nhưng cũng có thể bảo đảm cơ hội sống sót cho những người phụ nữ và trẻ em đó nhiều hơn.
Nghĩ thông điều này, Tô Trường An không nói gì nữa, chỉ im lặng khẽ gật đầu.
Hai bóng người chợt liếc nhìn nhau, sau đó lại hóa thành một tàn ảnh lui về chỗ đám người phía xa.
Còn các tộc nhân vẫn đang nôn nóng chờ đợi ở bên đó.
Nhìn thấy hai người trở về, đám Hổ Yển liền xúm lại, đương nhiên những tộc nhân đằng sau không dám dựa lại gần những đại nhân vật trong mắt họ đó, nhưng hai tai vẫn vểnh lên nghe bọn họ nói chuyện.
Ma Thanh Linh liếc mắt nhìn mọi người xung quanh một lượt, sau đó nhìn Hổ Yển nói: "theo suy đoán thì nơi này cách cửa quan gần nhất nhưng lại có trọng binh canh gác, nếu tình báo lúc trước không lầm thì người trấn thủ nơi này là Thác Bạt Viêm - cường giả Vấn Đạo Cảnh, Vu Hàm của Cửu Anh tộc.
"Ừ." Hổ Yển gật đầu, lúc này nét mặt già nua của lão rịn đầy mồ hôi.
Bọn họ mang theo số lượng tộc nhân nhiều như vậy, trong vòng một đêm có thể đi ra khỏi đại mạc Nhạn Bất quy chủ yếu là nhờ vị Tinh Vẫn này sử dụng một vài bí pháp nhằm củng cố cơ thể của những tộc nhân bình thường.
Điều này cũng khiến Hổ Yển tiêu hao rất nhiều linh lực, lúc này cơ thể vốn suy yếu của lão càng trở nên yếu ớt hơn.
"Chuyện đó không nên chậm trễ, chúng ta bắt đầu thôi!" Hổ Yển lặng lẽ lau vệt mồ hôi trên trán, dường như muốn che giấu sự suy yếu của mình.
Thực ra hành động đó không thể che mắt được mọi người ở đây, nhưng bọn họ cũng không muốn vạch trần.
Ma Thanh Linh liếc nhìn Tô Trường An một lượt, sau đó sắp xếp đám người, nàng đi đến trước đám tộc nhân, nói: "võ Man bước ra khỏi hàng!"
"Có!" Lúc này mấy ngàn binh lính liền bước ra xếp thành hàng.
Hổ Yển cũng đứng thẳng lưng, biểu cảm trên khuôn mặt lão thay đổi, một luồng khí tức bàng bạc trào ra, sau đó nét mặt lão bỗng trở nên dữ tợn, khi đó cơ thể khô quắt của lão tựa như bọt biển không ngừng to ra.
Chỉ vài giây sau, lão liền hóa thành một con mãnh hổ lớn màu trắng cao đến trăm trượng.
"Gràoo!" Lão thét một tiếng dài, miệng há to ra, đám phụ nữ và trẻ em kia đều bị lão nuốt hết vào.
"Đây là chân thần Tổ Thần của Đại Vu Hàm Hổ Yển, lão để các tộc nhân vào trong thế giới của mình, mặc dù pháp thuật này có thể đảm bảo sự an toàn cho các tộc nhân nhưng lại cực kỳ tiêu hao linh lực, cũng không thể sử dụng lâu dài. Đồng thời, lúc này lực chiến của Đại Vu Hàm Hổ Yển cũng sẽ thoái hóa nghiêm trọng. Cần chúng ta mở đường cho lão." Ma Thanh Linh quay đầu giải thích cho Tô Trường An nghe.
Tô Trường An gật đầu, mặc dù hắn không hiểu rõ tình trạng của Hổ Yển, nhưng cũng biết vị Tinh Vẫn này bị thương rất nặng, bằng không sao có thể rơi vào tình cảnh như vậy. Hiện giờ xem chừng lão đã dùng hết sức sức lực để gọi ra chân thân Tổ Thần rồi, đúng là không dễ dàng gì.
"Man Vương, công chúa, chân thần Tổ Thần của Hổ Yển đại nhân không duy trì được lâu, việc này không nên chậm trễ nữa, chúng ta phải mau chóng vượt ải thôi!" Một người tiến lên nói.
Đây là Vu Hàm của bộ tộc Cú Mang, người đó thoạt nhìn giống như một gã thư sinh, sau đó Tô Trường An mới biết tên của y là Vũ Bình.
"Được!" Ma Thanh Linh khẽ gật đầu rồi nhìn Tô Trường An hỏi: "Man Vương đại nhân cho rằng người nào thích hợp làm tiên phong?"
Ma Hải Da đứng bên cạnh nghe thấy thế, vội vàng quỳ xuống nói: "công chúa, mạt tướng nguyện làm tiên phong mở đường cho tộc nhân!"
Mặc dù đêm qua Tô Trường An đã ngồi lên ngôi vị Man Vương, thế nhưng hiển nhiên tên Ma Hải Da này không tán thành, dù gã không gọi Ma Thanh Linh là Man Vương, nhưng bất luận chuyện gì xảy ra gã vẫn chỉ nghe theo lời Ma Thanh Linh.
Ai ngờ lúc này Ma Thanh Linh lại phớt lờ, thản nhiên đáp lại: "việc này đều do Man Vương quyết định, ngươi hỏi ta làm gì?"
Nàng đã tỏ rõ thái độ của mình, Tô Trường An là Man Vương! Việc của Man tộc sẽ nghe theo lời của hắn!
Lần này không phải nàng làm bộ làm tịch với Tô Trường An, hắn và nàng đều hiểu rõ rằng nếu muốn để Tô Trường An yên tâm dẫn Man tộc vào quan, vậy phải khiến hắn hoàn toàn nắm giữ Man tộc. Nếu không một khi giữa hai tộc có xích mích, cho dù vào quan thì bọn họ cũng tuyệt đối không thể sống yên ổn.
Trước giờ Ma Hải Da chỉ là một tên vũ phu, hiểu biết về những thứ này còn chẳng bằng Tô Trường An. Nhưng ngoại trừ Hổ Yển, gã là người có lực chiến mạnh nhất cả Man tộc, đương nhiên gã không muốn bỏ mất cơ hội này, vì vậy gã cực kỳ không cam lòng quay đầu nhìn Tô Trường An nói: "xin... xin... Man Vương chấp thuận!"
Nhưng Tô Trường An lại lắc đầu, hắn lấy thanh đao trên lưng mình xuống, nét mặt trở nên lạnh lùng.
"Ma Hải Da lĩnh một ngàn ba trăm võ Man yểm trợ cho cánh trái, Ngọc Sơn lĩnh một ngàn ba trăm võ Man yểm trợ cánh phải, Vũ Bình lĩnh hai ngàn võ Man đoạn hậu đằng sau!"
Ba người đều sửng sốt, mặc dù không hiểu vì sao Tô Trường An lại sắp xếp như vậy, nhưng cả ba cũng biết bây giờ không phải là lúc so đo này nọ, đều gật đầu tự lĩnh quân vây quanh con hổ lớn do Hổ Yển hóa thành, đứng vào vị trí mà Tô Trường An đã phân phó.
Mà lúc này, linh lực quanh người Tô Trường An bỗng nhiên dâng mạnh, một luồng linh áp tuôn ra, mọi người chỉ cảm thấy sắc trời trở nên tối đi, trên bầu trời đột nhiên có bảy ngôi sao đột nhiên sáng lên.
Hắn nhìn đám binh lính xung quanh, thực ra tuổi bọn họ đa phần không lớn là bao, rất nhiều người trong số họ chưa từng trải qua cảnh tượng như vậy.
Bọn họ không khỏi cảm thấy sợ hãi, cảm thấy hoảng hốt, thậm chí có một số người bắt đầu khẽ run rẩy, thế nhưng không biết là do sợ hay kích động.
"Các ngươi có thể sẽ chết!" Hắn nói, giọng nói bình tĩnh tựa như đang nói ra một sự thật nào đó.
Lời nói này khiến nét mặt của những binh lính vốn đang bất an tái nhợt đi.
Đến cả Ma Thanh Linh vẫn luôn tin tưởng Tô Trường An cũng thay đổi sắc mặt, nhưng vẫn bình tĩnh chờ Tô Trường An như cũ.
"Ta không bảo đảm với các ngươi điều gì, càng sẽ không nói mấy lời dối trá như nhất định sẽ dẫn các ngươi sống sót đi tiếp."
"Thậm chí ta cũng không cho rằng cái chết của các ngươi nhất định có thể đổi lấy sự sống cho tộc nhân của các ngươi."
Tô Trường An lại nói, giọng nói càng lạnh lùng hơn.
"Nhưng ta có thể cam đoan rằng, nếu ta sống, tộc nhân của các ngươi cũng nhất định sẽ sống. Nếu tộc nhân của các ngươi chết, vậy chắc chắn ta sẽ chết trước mặt tộc nhân của các ngươi!"
"Các ngươi không muốn khuất phục Cửu Anh, chúng ta cũng không muốn khuất phục Cửu Anh, cho dù quá khứ như thế nào, nhưng hiện giờ chúng ta là chiến hữu! Là đồng bào!"
"Đây là lời hứa của ta với các ngươi, ta sẽ bảo vệ tộc nhân của các ngươi giống như bảo vệ tộc nhân của ta!"
"Ta sẽ trân trọng sinh mệnh của bọn họ tựa như trân trọng sinh mệnh của ta!"
"Kể từ ngày hôm nay, ta làm Man Vương ngày nào, Tây Lương liền cho các ngươi nơi an thân ngày đó, ta sống một ngày, ngày đó hai tộc cũng sẽ không chĩa đao vào nhau!"
Nói xong, khí thế quanh người Tô Trường An càng thêm mãnh liệt, trên khuôn mặt non nớt của hắn tràn ngập uy nghiêm giống quân vương, khiến cho người ta không thể sinh ra bất kỳ nghi ngờ nào.
Cho dù là Ngọc Sơn và Ma Hải Da trước giờ không hợp với hắn thì lúc này nét mặt cũng bắt đầu đỏ bừng, dường như thấy được cảnh tượng tộc nhân của mình lại một lần nữa sinh sôi trên đất Tây Lương.
Bấy giờ, Tô Trường An giơ thanh đao trong tay lên, hắn cao giọng nói: "ta làm tiên phong, chư tướng theo ta phá vòng vây. Lần này, chúng ta quyết đánh đến cùng, chỉ tiến không lùi, vào cõi chết để sống sót!"
"Chỉ tiến không lùi! Vào cõi chết để sống sót!"
Ngọc Sơn và Ma Hải Da cùng hô to.
"Chỉ tiến không lùi! Vào cõi chết để sống sót!"
Đám võ Man cũng theo đó hô vang.
Thanh âm của bọn họ tựa như tiếng sấm bỗng vang lên phía chân trời, khí thế to lớn, cứ vang vọng mãi giữa đất trời thật lâu không ngừng.
Đã tám tháng kể từ khi Tô Trường An đến Thiên Đạo các.
Đại quân Man tộc đóng quân ngoài quan Vĩnh Ninh càng ngày càng nhiều, bọn chúng giống như một đám châu chấu lúc nhúc, dáng vẻ như hổ rình mồi. Nơi mà bọn chúng đang đóng quân ấy, đã từng thuộc về Tây Lương.
Ba cửa ải của Tây Lương, đó là Tây Lĩnh, Vĩnh Ninh và Viễn Vân.
Mấy năm trước Viễn Vân thất thủ khiến đại mạc Nhạn Bất Quy - nơi hiểm yếu giữa Nhân tộc và Man tộc mất đi ý nghĩa chiến lược. Đại quân Man tộc không cần phải chịu sự khô hạn của đại mạc nữa, bắt đầu tiến vào thế giằng co với Nhân tộc. Bọn chúng đóng quân ở giữa Viễn Vân và Vĩnh Ninh, vừa tăng thêm được số lượng lớn quân đội chiếm giữ, vừa có thể vạch ra một con đường lương thực an toàn hơn, nhanh chóng hơn.
Hiện giờ, chẳng thể nào tìm được một bóng người Nhân tộc trong quan Viễn Vân nữa, có chăng chỉ còn đám lang sói Man tộc thôi.
Ngày này, một đội ngũ quần áo tả tơi từ từ đi ra khỏi đại mạc Nhạn Bất Quy, bọn họ cẩn thận tránh khỏi tai mắt trinh sát của Man tộc, ẩn nấp ở một chỗ bí mật trong núi. Tiếp đó, một vài bóng người chợt nhảy ra, chạy tới gần nơi đóng quân Man tộc, cách quân Man vài dặm bọn họ mới đứng lại.
"Từ đây xông tới?" Tô Trường An nhíu mày nhìn doanh trướng quân Man dày dặc rồi hỏi.
"Ừ." Ma Thanh Linh ở bên cạnh khẽ gật đầu.
"Nơi này đối diện với chủ lực của quân Man tộc, nếu xông vào chắc chắn sẽ bị chúng bao vây tiêu diệt." Tô Trường An đáp lại, trong lòng cảm thấy rất khó hiểu. Mặc dù hắn không am hiểu về quân sự, nhưng cũng biết cho dù thủ hạ Man tộc cũ của Ma Thanh Linh có tới hơn bảy vạn người, nhưng phần lớn đều là phụ nữ và trẻ em không có sức chiến đấu, số lượng võ Man thực sự tính ra không quá tám nghìn người, hơn nữa phải lặn lội đường xa, nếu chính diện đối địch, hắn e điều đó là không khôn ngoan.
Đương nhiên Ma Thanh Linh hiểu rõ băn khoăn của hắn, nàng lắc đầu nói: "vượt ải vốn là chuyện cửu tử nhất sinh, điều này không phải là chúng ta không biết. Thế nhưng nếu tấn công từ bên sườn, thể lực của những người phụ nữ và trẻ em kia sẽ không đủ, chắc chắn sẽ bị bỏ lại phía sau, đến khi đó chúng ta lại phải quay lại cứu họ. Không chừng sẽ bị địch bao vây tứ phía, rơi vào thế tiến thoái lưỡng nan. Vậy chẳng bằng..."
Nói đến đây, Ma Thanh Linh bỗng ngừng lại, ánh sáng trong mắt chợt lóe lên, dứt khoát nói: "nếu đã như vậy, không bằng tìm đường sống trong chỗ chết, đánh vào chính diện, dùng tốc độ nhanh nhất phá tan phòng tuyến quân địch!"
Tô Trường An nghe thấy thế, trái tim bỗng run lên, đại khái hắn hiểu ý của Ma Thanh Linh. Đánh vu hồi (tấn công bên sườn) mặc dù có thể tránh được chủ lực của quân Man, nhưng những người phụ nữ và trẻ em chắc chắn sẽ không chịu nổi cách đánh yêu cầu cường độ cao và thời gian dài như vậy. Đến khi đó, phải lựa chọn giữa việc để võ Man quay về giằng co với quân Man, nếu vậy chắc chắn sẽ dẫn tới càng nhiều quân Man hơn, hoặc là chỉ tấn công mà bỏ mặc đám phụ nữ và trẻ em kia. So ra, Ma Thanh Linh lựa chọn tấn công chính diện mặc dù sẽ khó khăn hơn nhưng cũng có thể bảo đảm cơ hội sống sót cho những người phụ nữ và trẻ em đó nhiều hơn.
Nghĩ thông điều này, Tô Trường An không nói gì nữa, chỉ im lặng khẽ gật đầu.
Hai bóng người chợt liếc nhìn nhau, sau đó lại hóa thành một tàn ảnh lui về chỗ đám người phía xa.
Còn các tộc nhân vẫn đang nôn nóng chờ đợi ở bên đó.
Nhìn thấy hai người trở về, đám Hổ Yển liền xúm lại, đương nhiên những tộc nhân đằng sau không dám dựa lại gần những đại nhân vật trong mắt họ đó, nhưng hai tai vẫn vểnh lên nghe bọn họ nói chuyện.
Ma Thanh Linh liếc mắt nhìn mọi người xung quanh một lượt, sau đó nhìn Hổ Yển nói: "theo suy đoán thì nơi này cách cửa quan gần nhất nhưng lại có trọng binh canh gác, nếu tình báo lúc trước không lầm thì người trấn thủ nơi này là Thác Bạt Viêm - cường giả Vấn Đạo Cảnh, Vu Hàm của Cửu Anh tộc.
"Ừ." Hổ Yển gật đầu, lúc này nét mặt già nua của lão rịn đầy mồ hôi.
Bọn họ mang theo số lượng tộc nhân nhiều như vậy, trong vòng một đêm có thể đi ra khỏi đại mạc Nhạn Bất quy chủ yếu là nhờ vị Tinh Vẫn này sử dụng một vài bí pháp nhằm củng cố cơ thể của những tộc nhân bình thường.
Điều này cũng khiến Hổ Yển tiêu hao rất nhiều linh lực, lúc này cơ thể vốn suy yếu của lão càng trở nên yếu ớt hơn.
"Chuyện đó không nên chậm trễ, chúng ta bắt đầu thôi!" Hổ Yển lặng lẽ lau vệt mồ hôi trên trán, dường như muốn che giấu sự suy yếu của mình.
Thực ra hành động đó không thể che mắt được mọi người ở đây, nhưng bọn họ cũng không muốn vạch trần.
Ma Thanh Linh liếc nhìn Tô Trường An một lượt, sau đó sắp xếp đám người, nàng đi đến trước đám tộc nhân, nói: "võ Man bước ra khỏi hàng!"
"Có!" Lúc này mấy ngàn binh lính liền bước ra xếp thành hàng.
Hổ Yển cũng đứng thẳng lưng, biểu cảm trên khuôn mặt lão thay đổi, một luồng khí tức bàng bạc trào ra, sau đó nét mặt lão bỗng trở nên dữ tợn, khi đó cơ thể khô quắt của lão tựa như bọt biển không ngừng to ra.
Chỉ vài giây sau, lão liền hóa thành một con mãnh hổ lớn màu trắng cao đến trăm trượng.
"Gràoo!" Lão thét một tiếng dài, miệng há to ra, đám phụ nữ và trẻ em kia đều bị lão nuốt hết vào.
"Đây là chân thần Tổ Thần của Đại Vu Hàm Hổ Yển, lão để các tộc nhân vào trong thế giới của mình, mặc dù pháp thuật này có thể đảm bảo sự an toàn cho các tộc nhân nhưng lại cực kỳ tiêu hao linh lực, cũng không thể sử dụng lâu dài. Đồng thời, lúc này lực chiến của Đại Vu Hàm Hổ Yển cũng sẽ thoái hóa nghiêm trọng. Cần chúng ta mở đường cho lão." Ma Thanh Linh quay đầu giải thích cho Tô Trường An nghe.
Tô Trường An gật đầu, mặc dù hắn không hiểu rõ tình trạng của Hổ Yển, nhưng cũng biết vị Tinh Vẫn này bị thương rất nặng, bằng không sao có thể rơi vào tình cảnh như vậy. Hiện giờ xem chừng lão đã dùng hết sức sức lực để gọi ra chân thân Tổ Thần rồi, đúng là không dễ dàng gì.
"Man Vương, công chúa, chân thần Tổ Thần của Hổ Yển đại nhân không duy trì được lâu, việc này không nên chậm trễ nữa, chúng ta phải mau chóng vượt ải thôi!" Một người tiến lên nói.
Đây là Vu Hàm của bộ tộc Cú Mang, người đó thoạt nhìn giống như một gã thư sinh, sau đó Tô Trường An mới biết tên của y là Vũ Bình.
"Được!" Ma Thanh Linh khẽ gật đầu rồi nhìn Tô Trường An hỏi: "Man Vương đại nhân cho rằng người nào thích hợp làm tiên phong?"
Ma Hải Da đứng bên cạnh nghe thấy thế, vội vàng quỳ xuống nói: "công chúa, mạt tướng nguyện làm tiên phong mở đường cho tộc nhân!"
Mặc dù đêm qua Tô Trường An đã ngồi lên ngôi vị Man Vương, thế nhưng hiển nhiên tên Ma Hải Da này không tán thành, dù gã không gọi Ma Thanh Linh là Man Vương, nhưng bất luận chuyện gì xảy ra gã vẫn chỉ nghe theo lời Ma Thanh Linh.
Ai ngờ lúc này Ma Thanh Linh lại phớt lờ, thản nhiên đáp lại: "việc này đều do Man Vương quyết định, ngươi hỏi ta làm gì?"
Nàng đã tỏ rõ thái độ của mình, Tô Trường An là Man Vương! Việc của Man tộc sẽ nghe theo lời của hắn!
Lần này không phải nàng làm bộ làm tịch với Tô Trường An, hắn và nàng đều hiểu rõ rằng nếu muốn để Tô Trường An yên tâm dẫn Man tộc vào quan, vậy phải khiến hắn hoàn toàn nắm giữ Man tộc. Nếu không một khi giữa hai tộc có xích mích, cho dù vào quan thì bọn họ cũng tuyệt đối không thể sống yên ổn.
Trước giờ Ma Hải Da chỉ là một tên vũ phu, hiểu biết về những thứ này còn chẳng bằng Tô Trường An. Nhưng ngoại trừ Hổ Yển, gã là người có lực chiến mạnh nhất cả Man tộc, đương nhiên gã không muốn bỏ mất cơ hội này, vì vậy gã cực kỳ không cam lòng quay đầu nhìn Tô Trường An nói: "xin... xin... Man Vương chấp thuận!"
Nhưng Tô Trường An lại lắc đầu, hắn lấy thanh đao trên lưng mình xuống, nét mặt trở nên lạnh lùng.
"Ma Hải Da lĩnh một ngàn ba trăm võ Man yểm trợ cho cánh trái, Ngọc Sơn lĩnh một ngàn ba trăm võ Man yểm trợ cánh phải, Vũ Bình lĩnh hai ngàn võ Man đoạn hậu đằng sau!"
Ba người đều sửng sốt, mặc dù không hiểu vì sao Tô Trường An lại sắp xếp như vậy, nhưng cả ba cũng biết bây giờ không phải là lúc so đo này nọ, đều gật đầu tự lĩnh quân vây quanh con hổ lớn do Hổ Yển hóa thành, đứng vào vị trí mà Tô Trường An đã phân phó.
Mà lúc này, linh lực quanh người Tô Trường An bỗng nhiên dâng mạnh, một luồng linh áp tuôn ra, mọi người chỉ cảm thấy sắc trời trở nên tối đi, trên bầu trời đột nhiên có bảy ngôi sao đột nhiên sáng lên.
Hắn nhìn đám binh lính xung quanh, thực ra tuổi bọn họ đa phần không lớn là bao, rất nhiều người trong số họ chưa từng trải qua cảnh tượng như vậy.
Bọn họ không khỏi cảm thấy sợ hãi, cảm thấy hoảng hốt, thậm chí có một số người bắt đầu khẽ run rẩy, thế nhưng không biết là do sợ hay kích động.
"Các ngươi có thể sẽ chết!" Hắn nói, giọng nói bình tĩnh tựa như đang nói ra một sự thật nào đó.
Lời nói này khiến nét mặt của những binh lính vốn đang bất an tái nhợt đi.
Đến cả Ma Thanh Linh vẫn luôn tin tưởng Tô Trường An cũng thay đổi sắc mặt, nhưng vẫn bình tĩnh chờ Tô Trường An như cũ.
"Ta không bảo đảm với các ngươi điều gì, càng sẽ không nói mấy lời dối trá như nhất định sẽ dẫn các ngươi sống sót đi tiếp."
"Thậm chí ta cũng không cho rằng cái chết của các ngươi nhất định có thể đổi lấy sự sống cho tộc nhân của các ngươi."
Tô Trường An lại nói, giọng nói càng lạnh lùng hơn.
"Nhưng ta có thể cam đoan rằng, nếu ta sống, tộc nhân của các ngươi cũng nhất định sẽ sống. Nếu tộc nhân của các ngươi chết, vậy chắc chắn ta sẽ chết trước mặt tộc nhân của các ngươi!"
"Các ngươi không muốn khuất phục Cửu Anh, chúng ta cũng không muốn khuất phục Cửu Anh, cho dù quá khứ như thế nào, nhưng hiện giờ chúng ta là chiến hữu! Là đồng bào!"
"Đây là lời hứa của ta với các ngươi, ta sẽ bảo vệ tộc nhân của các ngươi giống như bảo vệ tộc nhân của ta!"
"Ta sẽ trân trọng sinh mệnh của bọn họ tựa như trân trọng sinh mệnh của ta!"
"Kể từ ngày hôm nay, ta làm Man Vương ngày nào, Tây Lương liền cho các ngươi nơi an thân ngày đó, ta sống một ngày, ngày đó hai tộc cũng sẽ không chĩa đao vào nhau!"
Nói xong, khí thế quanh người Tô Trường An càng thêm mãnh liệt, trên khuôn mặt non nớt của hắn tràn ngập uy nghiêm giống quân vương, khiến cho người ta không thể sinh ra bất kỳ nghi ngờ nào.
Cho dù là Ngọc Sơn và Ma Hải Da trước giờ không hợp với hắn thì lúc này nét mặt cũng bắt đầu đỏ bừng, dường như thấy được cảnh tượng tộc nhân của mình lại một lần nữa sinh sôi trên đất Tây Lương.
Bấy giờ, Tô Trường An giơ thanh đao trong tay lên, hắn cao giọng nói: "ta làm tiên phong, chư tướng theo ta phá vòng vây. Lần này, chúng ta quyết đánh đến cùng, chỉ tiến không lùi, vào cõi chết để sống sót!"
"Chỉ tiến không lùi! Vào cõi chết để sống sót!"
Ngọc Sơn và Ma Hải Da cùng hô to.
"Chỉ tiến không lùi! Vào cõi chết để sống sót!"
Đám võ Man cũng theo đó hô vang.
Thanh âm của bọn họ tựa như tiếng sấm bỗng vang lên phía chân trời, khí thế to lớn, cứ vang vọng mãi giữa đất trời thật lâu không ngừng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.