Chương 727: Chỉ tranh sớm chiều, chỉ lấy hiện tại
Hắn Từng Là Thiếu Niên
21/12/2018
Tô Chiếu đã hôn mê bảy ngày.
Mấy ngày nay, Tô Trường An mặt dầy mày dạn mời Tần Bạch Y tới xem cho Tô Chiếu, nhưng đáp án lấy được lại chẳng khác gì mấy lang trung mà hắn đã cho mời trước đó.
Cho dù là Tần Bạch Y cũng không tìm được nguyên nhân Tô Chiếu hôn mê, khiến mọi người đều cảm thấy uể oải.
Ngoài uể oải, trong lòng Tô Trường An còn có cảm giác bất an.
Tô Chiếu hôn mê rõ ràng có liên quan tới câu chuyện cô đang nói với hắn. Lúc đó, hắn không nghĩ gì nhiều, nhưng bây giờ tỉnh táo lại suy nghĩ kĩ, Tô Chiếu tính tình tuy không tốt lắm, có chút ngang ngược vô lý, không hợp với mẹ ruột Hồng Loan, nhưng không đến nỗi ăn nói tùy tiện bậy bạ, nhất là trong một chuyện quan trọng như thế này.
Có phải cô đã nhớ lại được cái gì đó hay không?
Càng nghĩ, hắn càng thấy trước đây rất có khả năng đã có xảy ra biến cố gì đó, mới khiến Hồng Loan và Tô Chiếu nổi lên hiểu lầm với nhau, mới khiến Tô Chiếu chán ghét Hồng Loan như vậy?
Còn nữa, trước lúc mất đi trí nhớ, Tô Chiếu đã từng nói, cô bé trở về đây là để thay đổi tương lai.
Điều này cho thấy trên một mức độ nào đó, cái tương lai kia của Tô Chiếu không được tốt đẹp cho lắm?
Nhưng Tô Chiếu có thể trở lại, vậy ít nhất nói rõ trong thế giới tương lai, thế giới này vẫn không bị Đế Quân hủy diệt, vậy thì rốt cuộc là cái gì đã khiến Tô Chiếu phải trở về đây?
Tô Trường An nghĩ mãi mà không thông, song trong lòng đã dậy lên lo lắng, và nỗi lo đó càng lúc càng lớn khiến hắn không thể tập trung.
Một ngày, vào chạng vạng tối, Tô Trường An ăn cơm tối xong lại đi qua nhìn Tô Chiếu. Cô bé vẫn chìm trong ngủ say, không có dấu hiệu tỉnh lại.
Hắn đi tới một viện nhỏ, do dự một hồi lâu mà mãi vẫn không có dũng khí đẩy cửa viện.
Viện nhỏ này là nơi ở của Tần Bạch Y.
Tuy mấy ngày nay Tần Bạch Y đã giúp đỡ họ rất nhiều, mỗi hi vọng của họ nếu có đều là do Tần Bạch Y ban tặng.
Theo đạo lý, Tô Trường An nên cảm ơn y.
Nhưng những chuyện xảy ra giữa hai người trước đó quả thực vẫn khiến Tô Trường An chưa thể yên lòng.
Đây không phải Tô Trường An cứng đầu lì lợm, mà vì mối thù hận giữa hai người quá lớn, dù có là ai cũng không thể nào cười một cái cho qua hết được.
Nhưng bây giờ, trong lòng của hắn rất bất an, nghĩ tới nghĩ lui chỉ còn có một mình Tần Bạch Y là có thể giúp hắn.
Việc này nói ra quả thật hơi buồn cười, hai kẻ từng đã là tử địch giờ phút này lại thành tri kỷ.
Nên không thể trách Tô Trường An cứ đứng ngoài cửa do dự mãi, không dám đi vào.
"Vào đi.” Từ trong phòng vọng ra tiếng của Tần Bạch Y.
Tô Trường An cười tự giễu, đẩy cửa đi vào.
Tần Bạch Y ngồi trên giường đang phẩm trà, sắc mặt trước sau như một không buồn không vui, nhìn rất khó đoán.
"Ngồi.” Y chìa tay ra hiệu.
Tô Trường An đi tới, ngồi xuống đối diện với y.
"Uống trà.” Tần Bạch Y lại nói, rót cho Tô Trường An một chén trà.
Tô Trường An cầm tách trà lên, mới thấy trà này không phải là trà quý mà chỉ là một loại trà rất bình thường bán đầy ngoài đường, thực là làm Tô Trường An bất ngờ.
"Một nén vàng một lạng hay mười văn tiền một lạng thì cũng chỉ là lá trà thôi. Trà vốn vô giá, nhưng người chắc chắn là có giá.” Tần Bạch Y như nhìn thấu tâm tư Tô Trường An, thản nhiên nói. Trong giọng nói bình tĩnh như mờ ảo mang theo theo một tia thiên cơ, nghe rất thú vị, càng suy nghĩ kỹ càng thấy huyền diệu.
Nhưng Tô Trường An lại không có tâm tư đi ngẫm nghĩ về câu nói của Tần Bạch Y. Hắn há miệng, định nói.
"Chuyện Tô Chiếu?" Nhưng hắn chưa kịp nói, đã bị Tần Bạch Y chặn trước.
Tô Trường An gật đầu.
"Thiên Cơ nhất mạch của ta mặc dù thiện tính Thiên Cơ mệnh số, nhưng việc này có liên quan tới Thiên Đạo Đế Quân. Một trong hai người là đại năng của thế giới này. Ta không bằng y. Kẻ còn lại là ngoại vực Tà Thần, mệnh số càng đã nhảy ra khỏi thế giới này. Về tương lai, ta cũng không thể nào nhìn rõ. Cho nên đáp án mà ngươi muốn, ta không cho được.” Tần Bạch Y thản nhiên nói.
Đáp án này hoàn toàn nằm ngoài dự định của Tô Trường An. Ngay cả Tần Bạch Y cũng không biết được, càng làm cho sự bất an trong lòng hắn càng lớn.
"Vậy ngươi không lo kế hoạch của mình không thành sao?" Tô Trường An không cam lòng hỏi.
"Có gì phải lo?" Tần Bạch Y lắc đầu, nhìn thẳng vào mắt hắn.
Hai đôi mắt giao nhau, khí tức trong phòng trở nên điên cuồng hẳn lên.
Giằng co chỉ kéo dài mấy giây, ánh mắt Tần Bạch Y đã mềm ra, y cười nhạt.
"Dù ta tính được Thiên Cơ mệnh số, thì cũng không tin Thiên Cơ mệnh số.” Tần Bạch Y nói, trong giọng nói ẩn chương ngạo khí khó tả.
"Tương lai tương lai, quản nó để làm gì? Chỉ tranh sớm chiều, chỉ lấy hiện tại!"
Mấy ngày nay, Tô Trường An mặt dầy mày dạn mời Tần Bạch Y tới xem cho Tô Chiếu, nhưng đáp án lấy được lại chẳng khác gì mấy lang trung mà hắn đã cho mời trước đó.
Cho dù là Tần Bạch Y cũng không tìm được nguyên nhân Tô Chiếu hôn mê, khiến mọi người đều cảm thấy uể oải.
Ngoài uể oải, trong lòng Tô Trường An còn có cảm giác bất an.
Tô Chiếu hôn mê rõ ràng có liên quan tới câu chuyện cô đang nói với hắn. Lúc đó, hắn không nghĩ gì nhiều, nhưng bây giờ tỉnh táo lại suy nghĩ kĩ, Tô Chiếu tính tình tuy không tốt lắm, có chút ngang ngược vô lý, không hợp với mẹ ruột Hồng Loan, nhưng không đến nỗi ăn nói tùy tiện bậy bạ, nhất là trong một chuyện quan trọng như thế này.
Có phải cô đã nhớ lại được cái gì đó hay không?
Càng nghĩ, hắn càng thấy trước đây rất có khả năng đã có xảy ra biến cố gì đó, mới khiến Hồng Loan và Tô Chiếu nổi lên hiểu lầm với nhau, mới khiến Tô Chiếu chán ghét Hồng Loan như vậy?
Còn nữa, trước lúc mất đi trí nhớ, Tô Chiếu đã từng nói, cô bé trở về đây là để thay đổi tương lai.
Điều này cho thấy trên một mức độ nào đó, cái tương lai kia của Tô Chiếu không được tốt đẹp cho lắm?
Nhưng Tô Chiếu có thể trở lại, vậy ít nhất nói rõ trong thế giới tương lai, thế giới này vẫn không bị Đế Quân hủy diệt, vậy thì rốt cuộc là cái gì đã khiến Tô Chiếu phải trở về đây?
Tô Trường An nghĩ mãi mà không thông, song trong lòng đã dậy lên lo lắng, và nỗi lo đó càng lúc càng lớn khiến hắn không thể tập trung.
Một ngày, vào chạng vạng tối, Tô Trường An ăn cơm tối xong lại đi qua nhìn Tô Chiếu. Cô bé vẫn chìm trong ngủ say, không có dấu hiệu tỉnh lại.
Hắn đi tới một viện nhỏ, do dự một hồi lâu mà mãi vẫn không có dũng khí đẩy cửa viện.
Viện nhỏ này là nơi ở của Tần Bạch Y.
Tuy mấy ngày nay Tần Bạch Y đã giúp đỡ họ rất nhiều, mỗi hi vọng của họ nếu có đều là do Tần Bạch Y ban tặng.
Theo đạo lý, Tô Trường An nên cảm ơn y.
Nhưng những chuyện xảy ra giữa hai người trước đó quả thực vẫn khiến Tô Trường An chưa thể yên lòng.
Đây không phải Tô Trường An cứng đầu lì lợm, mà vì mối thù hận giữa hai người quá lớn, dù có là ai cũng không thể nào cười một cái cho qua hết được.
Nhưng bây giờ, trong lòng của hắn rất bất an, nghĩ tới nghĩ lui chỉ còn có một mình Tần Bạch Y là có thể giúp hắn.
Việc này nói ra quả thật hơi buồn cười, hai kẻ từng đã là tử địch giờ phút này lại thành tri kỷ.
Nên không thể trách Tô Trường An cứ đứng ngoài cửa do dự mãi, không dám đi vào.
"Vào đi.” Từ trong phòng vọng ra tiếng của Tần Bạch Y.
Tô Trường An cười tự giễu, đẩy cửa đi vào.
Tần Bạch Y ngồi trên giường đang phẩm trà, sắc mặt trước sau như một không buồn không vui, nhìn rất khó đoán.
"Ngồi.” Y chìa tay ra hiệu.
Tô Trường An đi tới, ngồi xuống đối diện với y.
"Uống trà.” Tần Bạch Y lại nói, rót cho Tô Trường An một chén trà.
Tô Trường An cầm tách trà lên, mới thấy trà này không phải là trà quý mà chỉ là một loại trà rất bình thường bán đầy ngoài đường, thực là làm Tô Trường An bất ngờ.
"Một nén vàng một lạng hay mười văn tiền một lạng thì cũng chỉ là lá trà thôi. Trà vốn vô giá, nhưng người chắc chắn là có giá.” Tần Bạch Y như nhìn thấu tâm tư Tô Trường An, thản nhiên nói. Trong giọng nói bình tĩnh như mờ ảo mang theo theo một tia thiên cơ, nghe rất thú vị, càng suy nghĩ kỹ càng thấy huyền diệu.
Nhưng Tô Trường An lại không có tâm tư đi ngẫm nghĩ về câu nói của Tần Bạch Y. Hắn há miệng, định nói.
"Chuyện Tô Chiếu?" Nhưng hắn chưa kịp nói, đã bị Tần Bạch Y chặn trước.
Tô Trường An gật đầu.
"Thiên Cơ nhất mạch của ta mặc dù thiện tính Thiên Cơ mệnh số, nhưng việc này có liên quan tới Thiên Đạo Đế Quân. Một trong hai người là đại năng của thế giới này. Ta không bằng y. Kẻ còn lại là ngoại vực Tà Thần, mệnh số càng đã nhảy ra khỏi thế giới này. Về tương lai, ta cũng không thể nào nhìn rõ. Cho nên đáp án mà ngươi muốn, ta không cho được.” Tần Bạch Y thản nhiên nói.
Đáp án này hoàn toàn nằm ngoài dự định của Tô Trường An. Ngay cả Tần Bạch Y cũng không biết được, càng làm cho sự bất an trong lòng hắn càng lớn.
"Vậy ngươi không lo kế hoạch của mình không thành sao?" Tô Trường An không cam lòng hỏi.
"Có gì phải lo?" Tần Bạch Y lắc đầu, nhìn thẳng vào mắt hắn.
Hai đôi mắt giao nhau, khí tức trong phòng trở nên điên cuồng hẳn lên.
Giằng co chỉ kéo dài mấy giây, ánh mắt Tần Bạch Y đã mềm ra, y cười nhạt.
"Dù ta tính được Thiên Cơ mệnh số, thì cũng không tin Thiên Cơ mệnh số.” Tần Bạch Y nói, trong giọng nói ẩn chương ngạo khí khó tả.
"Tương lai tương lai, quản nó để làm gì? Chỉ tranh sớm chiều, chỉ lấy hiện tại!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.