Chương 362: Đại nghĩa diệt thân*
Hắn Từng Là Thiếu Niên
04/04/2018
*vì đại nghĩa không quản người thân
Bắc Thông Huyền cùng Từ Nhượng rốt cuộc vẫn không thật sự đánh nhau.
Bởi vì trong lúc hai người giương cung bạt kiếm Quách Tước đã ghé đến bên tai Bắc Thông Huyền nhẹ giọng nói một câu muôn dân trăm họ làm trọng.
Câu muôn dân trăm họ làm trọng, giống như câu thần chú, khiến tức giận trong lòng Bắc Thông Huyền đều bị ép xuống.
Chính như Từ Nhượng nói, Thiên Lam viện không cần sự trợ giúp của y, thế nhưng trăm vạn bá tánh Tây Lương lại cần y.
Man tộc có tất cả năm vị Tinh Vẫn, bọn họ đã ngăn cản được bốn vị, lại không cản được vị thứ năm, bất kể trong lòng có bao nhiêu hận thù đối với Từ Nhượng, đám người Bắc Thông Huyền lại không thể không lựa chọn thỏa hiệp.
Việc lớn trước mắt, bản thân mình không có quá nhiều lựa chọn, đạo lý này, giờ đây trở nên cực kỳ sâu sắc.
Nhưng bất kể như thế nào, đã có Từ Nhượng gia nhập, năm vị Tinh Vẫn Man tộc, Tây Lương rốt cuộc đã chọn lựa ra người có thể chống lại, tình cảnh Tây Lương cuối cùng đã có một tia hy vọng, đối với dân chúng Tây Lương rốt cuộc là một chuyện tốt.
Rồi sau đó, kế hoạch của Quách Tước liền chỉ còn lại một hạng mục cuối cùng.
Chính là nhắm vào Man tộc công thành.
Mà chuyện mấu chốt nhất của hạng mục trong kế hoạch này, hiển nhiên chính là tập kích doanh trại địch thiêu lương thực.
Chuyện này có mấy chỗ cực kỳ khó khăn.
Thứ nhất, đột phá chính diện đương nhiên là chuyện không thể làm được, cần phải đi đường vòng theo núi Lang Nha, bởi vì thời gian cấp bách, sĩ tốt bình thường hiển nhiên không thể đảm đương nổi.
Thứ hai, cho dù đánh lén ở hậu phương, bởi vì cũng không thể biết vị trí cụ thể nơi quân Man để lương thảo, nếu như đi nhiều người trái lại trong quá trình tìm kiếm dễ dàng bại lộ vị trí.
Bởi vậy sau khi mọi người bàn bạc, vẫn cho rằng, người đi thực hiện kế hoạch này, cần người tinh anh chứ không cần nhiều người.
Lúc này, mấy người Ma Thanh Linh, Ngọc Sơn, Vũ Bình thân là Man tộc hiển nhiên trở thành lựa chọn tốt nhất, tu vi của bọn họ cao thâm, vả lại đều là chân chính Man tộc không cần làm giả, cho dù lẫn vào trong quân Man, chỉ cần ngụy trang thích hợp, muốn lừa gạt chút gián điệp kia trái lại cũng không phải là việc khó. Về phần Ma Hải Da bị giữ lại, dù sao gã là một cỗ lực lượng mạnh mẽ của ba tộc, nếu như cùng lên đường, lỡ gặp phải bất trắc, chỉ còn lại phụ nữ và trẻ em sao có thể sống sót trong thế giới Nhân tộc đa dạng quỷ kế này, do đó, mọi người sau khi bàn bạc đã nhất trí quyết định để lão ở lại.
Mà người thay thế lão cùng ba người Ma Thanh Linh đi chấp hành nhiệm vụ nguy hiểm lần này thế nhưng lại là Tô Trường An.
Lúc Tô Trường An lần đầu tiên đưa ra ý kiến này, bị đại đa số người ở đây phản đối.
Suy cho cùng dung mạo của Nhân tộc và Man tộc vẫn hơi có chút khác nhau, diện mạo của Tô Trường An như vậy cùng ba người đi đến, rất có thể không giúp đỡ được chuyện gì, trái lại còn có thể mang đến chút phiền toái.
Nhưng phản đối như vậy sau khi Tô Trường An gọi ra Man hồn bám vào trên người, thân hình của hắn lập tức phát sinh biến hóa.
Hắn trở nên to lớn, cường tráng, mặc dù dung mạo vẫn không có nhiều biến hóa lớn, nhưng thể trạng nhìn qua không khác nhau nhiều so với Man tộc.
Sau khi thấy một chiêu thần kỳ như vậy của Tô Trường An, mọi người ở đây rốt cuộc im lặng chấp nhận để Tô Trường An cùng ba người Ma Thanh Linh lên đường đi hậu phương quân Man thực hiện đề nghị tập kích doanh trại địch thiêu lương thực.
Rồi sau đó mọi người lại thương lượng một chút việc phòng thủ thành, rốt cuộc xác định đám người Tô Trường An ngày mai sẽ phải khởi hành đi đến doanh trại quân Man, lúc này mới tấp nập tản đi.
Chạng vạng, ăn xong cơm tối.
Tô Trường An một mình đi đến viện lớn trong phủ đệ của Bắc Thông Huyền.
Ngô Đồng cùng Từ Nhượng cũng được chia ra sắp xếp ở lại trong phủ đệ, tâm tình của Tô Trường An cũng không tốt, cho dù ngày mai hắn phải cùng đám người Ma Thanh Linh đi tới doanh trại quân Man, chấp hành một nhiệm vụ cực kỳ hung hiểm, nhưng lòng của hắn không có cách nào bình tĩnh trở lại như trước.
Theo Quách Tước, Ngô Đồng mới là truyền nhân Dao Quang nhất mạch.Vậy hắn cùng Mạc Thính Vũ rốt cuộc là cái gì?
Và tại sao lúc hắn ở Trường An chợt biết mệnh tinh sẽ là Phá Quân.
Về tính toán của đám sư thúc tổ dường như không chỉ đơn giản như Bắc Thông Huyền nói, bên trong còn có điều bí ẩn nào đó.
Nghĩ đến như vậy, Tô Trường An đã đi vòng quanh đình viện Bắc Thông Huyền một vòng.
Không biết vào lúc này đã đi tới trước cửa phòng Ngô Đồng, Tô Trường An đã rất lâu không gặp Ngô Đồng, trong lòng nhiều ít có chút nhớ nhung, nhưng thái độ ngày hôm nay của Ngô Đồng có chút kỳ quái, hắn đứng ở trước cửa do dự một hồi, nghĩ đến rốt cuộc có muốn gặp mặt sư mẫu của mình hay không.
Nhưng lúc này, trong phòng lại truyền đến một thanh âm lành lạnh.
"Sao vậy, ta không gọi ngươi, ngươi còn định đứng ngoài phòng một đêm?"
"Ách..." Tô Trường An sững sờ, mới biết Ngô Đồng đã phát hiện ra mình từ lâu, hắn có chút lúng túng gãi gãi sau gáy mình, rốt cục vẫn phải khua lên dũng khí đẩy cửa phòng ra.
Lại thấy Ngô Đồng mặc một bộ cung trang màu hồng đang ngồi ở bên cạnh bàn trà trong phòng, thấy Tô Trường An đẩy cửa vào, sắc mặt lại không có một chút vui mừng nào, trái lại lạnh lùng nhìn hắn.
"Sư mẫu." Tô Trường An chưa bao giờ thấy Ngô Đồng lộ ra thần sắc nghiêm túc như vậy đối với chính mình, hắn không khỏi có chút không thoải mái, trong lòng lại càng không tránh khỏi hoảng sợ một trận.
Sợ hãi như vậy, lúc từng đối mặt với Bán Thần cũng chưa từng có.
"Sư mẫu." Thấy Ngô Đồng không hề để ý tới hắn, đáy lòng Tô Trường An càng bất an, hắn lại kêu lên một tiếng.
"Ngươi còn biết ta là sư mẫu của ngươi a!" Ngô Đồng lần này rốt cuộc đáp lại hắn, nhưng ngữ khí bất mãn lại không che giấu chút nào, cho dù Tô Trường An xưa nay không hiểu nhân tình cố sự cũng có thể theo ngữ khí của Ngô Đồng nghe được nồng đậm oán giận.
"Trường An chưa bao giờ quên sư mẫu." Mặc dù khó hiểu hờn giận của Ngô Đồng rốt cuộc từ đâu mà đến, nhưng Tô Trường An vẫn tranh thủ thời gian giải thích.
Hắn từ trước đến giờ tôn sư trọng đạo, mặc dù không gặp mặt Ngô Đồng quá nhiều lần, nhưng ở trong lòng Tô Trường An Ngô Đồng và Mạc Thính Vũ đều là sư phó của hắn, hắn kính trọng nàng tựa như kính trọng Mạc Thính Vũ. Bất kể Ngô Đồng rốt cuộc có hiểu lầm gì đó đối với hắn, nhưng hắn cũng hi vọng có thể hóa giải hiểu lầm kia.
"Chưa bao giờ quên?" Ngô Đồng lại cười lạnh một tiếng.
"Vậy ngươi với ta, từ hôm nay về sau ta nên xưng hô với ngươi như thế nào?"
"Hả?" Tô Trường An sững sờ, không khỏi nghi ngờ nói: "sư mẫu mãi mãi là sư mẫu của Trường An, Trường An mãi mãi là đồ nhi của sư mẫu, sao người lại nói ra lời ấy?"
"Đúng không?" Ý cười trên khóe miệng Ngô Đồng càng lớn. "Sao ta cảm thấy chính mình sau này phải đổi giọng xưng ngươi là tỷ phu* đây?"
*anh rể
Lời vừa nói ra, trong lòng Tô Trường An giật mình, rút cuộc hiểu rõ hờn giận của Ngô Đồng rốt cuộc là từ đâu mà đến.
Trên trán của hắn lập tức hiện ra từng đợt mồ hôi lạnh, đáy lòng càng là sinh ra một loại cảm giác chột dạ do bị người bắt gian tại giường.
Thanh Loan là tỷ tỷ của Ngô Đồng, Ngô Đồng là sư mẫu của hắn, hắn cùng Thanh Loan dây dưa không rõ, trước đây hắn chưa bao giờ suy nghĩ cẩn thận, hôm nay nghe Ngô Đồng nói, lúc này mới cảm thấy quan hệ bên trong trái lại thực sự có chút phức tạp.
"Sao vậy? Không nói được rồi hả?" Thanh âm của Ngô Đồng lại vang lên một lần nữa, Tô Trường An không khỏi từ trong lời nói này nghe được một chút ý cười.
Hắn ngẩng đầu nhìn về phía Ngô Đồng, lại thấy nàng lúc này đang giống như cười mà không phải cười nhìn hắn.
"Ta cũng đã biết chuyện của ngươi cùng tỷ tỷ của ta, ngươi chuẩn bị làm như thế nào! Nếu như ngươi dám phụ lòng cô ấy, sư mẫu khó tránh khỏi sẽ đại nghĩa diệt thân a!" Ngô Đồng nói, trong con ngươi lại lộ ý cười chế nhạo.
Bắc Thông Huyền cùng Từ Nhượng rốt cuộc vẫn không thật sự đánh nhau.
Bởi vì trong lúc hai người giương cung bạt kiếm Quách Tước đã ghé đến bên tai Bắc Thông Huyền nhẹ giọng nói một câu muôn dân trăm họ làm trọng.
Câu muôn dân trăm họ làm trọng, giống như câu thần chú, khiến tức giận trong lòng Bắc Thông Huyền đều bị ép xuống.
Chính như Từ Nhượng nói, Thiên Lam viện không cần sự trợ giúp của y, thế nhưng trăm vạn bá tánh Tây Lương lại cần y.
Man tộc có tất cả năm vị Tinh Vẫn, bọn họ đã ngăn cản được bốn vị, lại không cản được vị thứ năm, bất kể trong lòng có bao nhiêu hận thù đối với Từ Nhượng, đám người Bắc Thông Huyền lại không thể không lựa chọn thỏa hiệp.
Việc lớn trước mắt, bản thân mình không có quá nhiều lựa chọn, đạo lý này, giờ đây trở nên cực kỳ sâu sắc.
Nhưng bất kể như thế nào, đã có Từ Nhượng gia nhập, năm vị Tinh Vẫn Man tộc, Tây Lương rốt cuộc đã chọn lựa ra người có thể chống lại, tình cảnh Tây Lương cuối cùng đã có một tia hy vọng, đối với dân chúng Tây Lương rốt cuộc là một chuyện tốt.
Rồi sau đó, kế hoạch của Quách Tước liền chỉ còn lại một hạng mục cuối cùng.
Chính là nhắm vào Man tộc công thành.
Mà chuyện mấu chốt nhất của hạng mục trong kế hoạch này, hiển nhiên chính là tập kích doanh trại địch thiêu lương thực.
Chuyện này có mấy chỗ cực kỳ khó khăn.
Thứ nhất, đột phá chính diện đương nhiên là chuyện không thể làm được, cần phải đi đường vòng theo núi Lang Nha, bởi vì thời gian cấp bách, sĩ tốt bình thường hiển nhiên không thể đảm đương nổi.
Thứ hai, cho dù đánh lén ở hậu phương, bởi vì cũng không thể biết vị trí cụ thể nơi quân Man để lương thảo, nếu như đi nhiều người trái lại trong quá trình tìm kiếm dễ dàng bại lộ vị trí.
Bởi vậy sau khi mọi người bàn bạc, vẫn cho rằng, người đi thực hiện kế hoạch này, cần người tinh anh chứ không cần nhiều người.
Lúc này, mấy người Ma Thanh Linh, Ngọc Sơn, Vũ Bình thân là Man tộc hiển nhiên trở thành lựa chọn tốt nhất, tu vi của bọn họ cao thâm, vả lại đều là chân chính Man tộc không cần làm giả, cho dù lẫn vào trong quân Man, chỉ cần ngụy trang thích hợp, muốn lừa gạt chút gián điệp kia trái lại cũng không phải là việc khó. Về phần Ma Hải Da bị giữ lại, dù sao gã là một cỗ lực lượng mạnh mẽ của ba tộc, nếu như cùng lên đường, lỡ gặp phải bất trắc, chỉ còn lại phụ nữ và trẻ em sao có thể sống sót trong thế giới Nhân tộc đa dạng quỷ kế này, do đó, mọi người sau khi bàn bạc đã nhất trí quyết định để lão ở lại.
Mà người thay thế lão cùng ba người Ma Thanh Linh đi chấp hành nhiệm vụ nguy hiểm lần này thế nhưng lại là Tô Trường An.
Lúc Tô Trường An lần đầu tiên đưa ra ý kiến này, bị đại đa số người ở đây phản đối.
Suy cho cùng dung mạo của Nhân tộc và Man tộc vẫn hơi có chút khác nhau, diện mạo của Tô Trường An như vậy cùng ba người đi đến, rất có thể không giúp đỡ được chuyện gì, trái lại còn có thể mang đến chút phiền toái.
Nhưng phản đối như vậy sau khi Tô Trường An gọi ra Man hồn bám vào trên người, thân hình của hắn lập tức phát sinh biến hóa.
Hắn trở nên to lớn, cường tráng, mặc dù dung mạo vẫn không có nhiều biến hóa lớn, nhưng thể trạng nhìn qua không khác nhau nhiều so với Man tộc.
Sau khi thấy một chiêu thần kỳ như vậy của Tô Trường An, mọi người ở đây rốt cuộc im lặng chấp nhận để Tô Trường An cùng ba người Ma Thanh Linh lên đường đi hậu phương quân Man thực hiện đề nghị tập kích doanh trại địch thiêu lương thực.
Rồi sau đó mọi người lại thương lượng một chút việc phòng thủ thành, rốt cuộc xác định đám người Tô Trường An ngày mai sẽ phải khởi hành đi đến doanh trại quân Man, lúc này mới tấp nập tản đi.
Chạng vạng, ăn xong cơm tối.
Tô Trường An một mình đi đến viện lớn trong phủ đệ của Bắc Thông Huyền.
Ngô Đồng cùng Từ Nhượng cũng được chia ra sắp xếp ở lại trong phủ đệ, tâm tình của Tô Trường An cũng không tốt, cho dù ngày mai hắn phải cùng đám người Ma Thanh Linh đi tới doanh trại quân Man, chấp hành một nhiệm vụ cực kỳ hung hiểm, nhưng lòng của hắn không có cách nào bình tĩnh trở lại như trước.
Theo Quách Tước, Ngô Đồng mới là truyền nhân Dao Quang nhất mạch.Vậy hắn cùng Mạc Thính Vũ rốt cuộc là cái gì?
Và tại sao lúc hắn ở Trường An chợt biết mệnh tinh sẽ là Phá Quân.
Về tính toán của đám sư thúc tổ dường như không chỉ đơn giản như Bắc Thông Huyền nói, bên trong còn có điều bí ẩn nào đó.
Nghĩ đến như vậy, Tô Trường An đã đi vòng quanh đình viện Bắc Thông Huyền một vòng.
Không biết vào lúc này đã đi tới trước cửa phòng Ngô Đồng, Tô Trường An đã rất lâu không gặp Ngô Đồng, trong lòng nhiều ít có chút nhớ nhung, nhưng thái độ ngày hôm nay của Ngô Đồng có chút kỳ quái, hắn đứng ở trước cửa do dự một hồi, nghĩ đến rốt cuộc có muốn gặp mặt sư mẫu của mình hay không.
Nhưng lúc này, trong phòng lại truyền đến một thanh âm lành lạnh.
"Sao vậy, ta không gọi ngươi, ngươi còn định đứng ngoài phòng một đêm?"
"Ách..." Tô Trường An sững sờ, mới biết Ngô Đồng đã phát hiện ra mình từ lâu, hắn có chút lúng túng gãi gãi sau gáy mình, rốt cục vẫn phải khua lên dũng khí đẩy cửa phòng ra.
Lại thấy Ngô Đồng mặc một bộ cung trang màu hồng đang ngồi ở bên cạnh bàn trà trong phòng, thấy Tô Trường An đẩy cửa vào, sắc mặt lại không có một chút vui mừng nào, trái lại lạnh lùng nhìn hắn.
"Sư mẫu." Tô Trường An chưa bao giờ thấy Ngô Đồng lộ ra thần sắc nghiêm túc như vậy đối với chính mình, hắn không khỏi có chút không thoải mái, trong lòng lại càng không tránh khỏi hoảng sợ một trận.
Sợ hãi như vậy, lúc từng đối mặt với Bán Thần cũng chưa từng có.
"Sư mẫu." Thấy Ngô Đồng không hề để ý tới hắn, đáy lòng Tô Trường An càng bất an, hắn lại kêu lên một tiếng.
"Ngươi còn biết ta là sư mẫu của ngươi a!" Ngô Đồng lần này rốt cuộc đáp lại hắn, nhưng ngữ khí bất mãn lại không che giấu chút nào, cho dù Tô Trường An xưa nay không hiểu nhân tình cố sự cũng có thể theo ngữ khí của Ngô Đồng nghe được nồng đậm oán giận.
"Trường An chưa bao giờ quên sư mẫu." Mặc dù khó hiểu hờn giận của Ngô Đồng rốt cuộc từ đâu mà đến, nhưng Tô Trường An vẫn tranh thủ thời gian giải thích.
Hắn từ trước đến giờ tôn sư trọng đạo, mặc dù không gặp mặt Ngô Đồng quá nhiều lần, nhưng ở trong lòng Tô Trường An Ngô Đồng và Mạc Thính Vũ đều là sư phó của hắn, hắn kính trọng nàng tựa như kính trọng Mạc Thính Vũ. Bất kể Ngô Đồng rốt cuộc có hiểu lầm gì đó đối với hắn, nhưng hắn cũng hi vọng có thể hóa giải hiểu lầm kia.
"Chưa bao giờ quên?" Ngô Đồng lại cười lạnh một tiếng.
"Vậy ngươi với ta, từ hôm nay về sau ta nên xưng hô với ngươi như thế nào?"
"Hả?" Tô Trường An sững sờ, không khỏi nghi ngờ nói: "sư mẫu mãi mãi là sư mẫu của Trường An, Trường An mãi mãi là đồ nhi của sư mẫu, sao người lại nói ra lời ấy?"
"Đúng không?" Ý cười trên khóe miệng Ngô Đồng càng lớn. "Sao ta cảm thấy chính mình sau này phải đổi giọng xưng ngươi là tỷ phu* đây?"
*anh rể
Lời vừa nói ra, trong lòng Tô Trường An giật mình, rút cuộc hiểu rõ hờn giận của Ngô Đồng rốt cuộc là từ đâu mà đến.
Trên trán của hắn lập tức hiện ra từng đợt mồ hôi lạnh, đáy lòng càng là sinh ra một loại cảm giác chột dạ do bị người bắt gian tại giường.
Thanh Loan là tỷ tỷ của Ngô Đồng, Ngô Đồng là sư mẫu của hắn, hắn cùng Thanh Loan dây dưa không rõ, trước đây hắn chưa bao giờ suy nghĩ cẩn thận, hôm nay nghe Ngô Đồng nói, lúc này mới cảm thấy quan hệ bên trong trái lại thực sự có chút phức tạp.
"Sao vậy? Không nói được rồi hả?" Thanh âm của Ngô Đồng lại vang lên một lần nữa, Tô Trường An không khỏi từ trong lời nói này nghe được một chút ý cười.
Hắn ngẩng đầu nhìn về phía Ngô Đồng, lại thấy nàng lúc này đang giống như cười mà không phải cười nhìn hắn.
"Ta cũng đã biết chuyện của ngươi cùng tỷ tỷ của ta, ngươi chuẩn bị làm như thế nào! Nếu như ngươi dám phụ lòng cô ấy, sư mẫu khó tránh khỏi sẽ đại nghĩa diệt thân a!" Ngô Đồng nói, trong con ngươi lại lộ ý cười chế nhạo.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.