Chương 420: Gặp người muốn gặp, nói lời muốn nói
Hắn Từng Là Thiếu Niên
14/05/2018
Tô Thái ngây ngẩn cả người.
Cổ Tiễn Quân là ai?
Là gia chủ tương lai của Cổ gia, là Hầu Gia Đại Ngụy, công chúa Bắc địa.
Cô đã từng nói, cô với Trường An là bạn học, nên cô mới chiếu cố cho gia đình hắn.
Tô Thái cảm thấy Cổ Tiễn Quân là một người tốt, cho dù Tô Trường An mang tiếng xấu, cô vẫn không quên tình đồng môn, nên ông không dám vì một việc nhỏ của hai người Dư Đồng mà định tới quấy rầy cô.
Nhưng mà… câu nói vừa rồi của Cổ Tiễn Quân lại mang tới một ý nghĩa hoàn toàn khác.
Cổ gia Tiểu Hầu gia là thê tử chưa xuất giá của thằng con mốc thối nhà ông?
Chuyện này xảy ra từ hồi nào vậy?
Tô Thái cảm thấy não của mình như đã nổ tung, trở nên trống rỗng.
Ông quay qua nhìn con, ý muốn chứng thực điều đó từ thằng con.
Nhưng Tô Trường An cũng chẳng khá gì hơn, hắn cũng không hề chuẩn bị điều này.
Tô Thái nhìn hắn, hắn quay qua nhìn Cổ Tiễn Quân. Cô cũng đang nhìn hắn, đôi mắt vô cùng vui vẻ.
Tô Trường An nói chung đã đoán ra suy nghĩ trong lòng cô.
Đối với chuyện nam nữ, hắn quả thực quá ngây ngô và do dự.
Hoặc là nói, hắn không có mấy lòng tham, nên mới mãi trù trừ không chịu hạ quyết tâm.
Cổ Tiễn Quân đây là đang ép buộc hắn, ép hắn phải cho cô một cái công đạo.
Nhưng mà hắn cho cô được sao?
Thanh Loan vì hắn làm vong tình Thái Thượng, hắn vẫn còn chưa cứu được cô về, Tô Trường An trong lòng xấu hổ, hắn làm sao có thể ở cùng một chỗ với Cổ Tiễn Quân?
Nên, hắn do dự.
Chút do dự ấy không thoát được mắt của Cổ Tiễn Quân, cô hiểu được sự băn khoăn trong lòng hắn.
Hắn vốn là như vậy, không muốn ai bị tổn thương, nhưng kết quả cuối cùng thường hoàn toàn ngược lại.
Nhưng cô lại đi thích hắn chính vì lẽ ấy.
Cổ Tiễn Quân thầm thở dài.
Cô không đành lòng ép buộc hắn.
"Trường An, ta phải về thành Bắc Lam.” Cô nói, giọng vẫn vui vẻ.
Không đợi Tô Trường An và Tô Thái hồi phục tinh thần, cô xoay người rời đi.
Cô đi được hơn mười trượng, Tô Trường An mới tỉnh lại.
"Tiễn Quân!” Hắn kêu to, cô quay lại.
Tốc độ của cô cực nhanh, rõ ràng cô luôn chờ hắn gọi.
Nhưng cô quay lại rồi, hắn lại im lặng.
Hắn không nỡ để cô đi, nhưng cũng không biết phải làm thế nào.
Nét mặt cô hiện vẻ thất vọng, cô nhìn hắn, rồi lại xoay đi.
"Tiễn Quân!" Tô Trường An lại gọi.
Cô dừng chân.
"Cho ta thêm chút thời gian nữa, ta...” Tô Trường An còn chưa nói xong, cô đã cắt ngang lời hắn.
"Trường An, muội mới vừa hỏi huynh, nếu muội lập gia đình với người khác, huynh sẽ làm thế nào, hả?"
"... Ta sẽ không...” Tô Trường An nói chưa xong, lại bị cô ngắt ngang.
"Ta không phải là Như Nguyệt, ta không muốn một cái đợi chờ hư vô mờ mịt.” Miệng cô vẫn cười, nhưng trong mắt đã bắt đầu lấp loáng nước. “Nếu quả thật có một ngày như vậy, huynh chưa xác định được tâm ý của mình, thì đừng tới tìm ta.”
Trong giọng nói dịu dàng là sự quyết đoán, Tô Trường An sững người, ghi khắc hình ảnh cô vào trong lòng.
Hắn biết hắn sẽ không bao giờ quên hình ảnh này.
"...” Tô Trường An nhìn theo cô, rất lâu.
Gương mặt hắn trở nên nghiêm trang, nói ra từng chữ một.
"Ta sẽ không để muội gả cho bất kì ai.”
Tới phiên cô gái ngẩn người.
Lòng cô trở nên vui vẻ: "Trường An, huynh đã thay đổi.”
Tô Trường An quả thực đã thay đổi.
Không còn mang tình cảm của mình đi bố thí tùm lum, cũng không còn cái kiểu lo trước lo sau như trước.
Có lời hứa này của hắn, đối với cô đã đủ.
Cô gật đầu: "Vậy huynh nhanh chút ít đến thành Bắc Lam đi, cha muội muốn gặp huynh.”
Cô đỏ mặt, bước vội đi.
Tô Trường An nhìn theo bóng cô dần khuất, mới phiền muộn quay lại.
nghênh đón hắn là một cái tát mạnh của Tô Thái.
"Cha...” Tô Trường An không kịp đề phòng, ôm lấy má.
"Thằng nhóc con khốn kiếp!” Vì Tô Trường An cao quá, Tô Thái vươn tay lên mới xỉa tới mũi hắn: "Trong đầu mày toàn là phân hả?"
"...” Tô Trường An sững ra, không hiểu vì sao cha giận tới như thế.
"Cổ gia Tiểu Hầu gia coi trọng mày, đó là thiên đại phúc phận của mày, thế mà mày còn do dự suy tính. Mày không biết mày đang là trọng phạm truy nã hả? Nếu có Cổ gia che chở, chuyện đó sẽ chấm dứt, chẳng lẽ mày muốn mang tiếng xấu này cả đời hả?" Tô Thái quát ầm lên, rõ ràng là nổi giận thật.
Đây không phải là Tô Thái lõi đời, Cổ Tiễn Quân về con người lẫn thân phận đều chẳng có chỗ nào để bắt bẻ, một cô gái lại có thể vì Tô Trường An làm được tới mức này, trong mắt Tô Thái rõ ràng là đối với thằng con ông, cô đã có một tình yêu sâu đậm.
"Con...” Tô Trường An định giải thích, nhưng chuyện này không phải chỉ nói một hai câu là được.
"Con cái gì con, hay còn muốn lấy Tô Mạt? Tao nói cho mà biết, Tô Mạt sắp kết hôn với Cổ Ninh rồi, đừng có ở đó mà mơ với mộng!" Tô Thái quát vang trời, nước miếng phun đầy vào mặt Tô Trường An.
"Không phải...” Tô Trường An cố giải thích.
"Không phải cái gì mà không phải! Tao thấy thằng nhóc mày ngốc quá đi, mày nhìn Cổ Tiễn Quân người ta, đó là một cô gái tốt, hôm nay lão tử nói cho mày biết, một người vợ tốt như vậy mà mày dám bỏ qua, lão tử sẽ cắt cổ ngay tức khắc, đi gặp mẫu thân mày!" Tô Thái vẫn chưa thỏa mãn.
"Con...”
"Con cái gì nữa mà con!...”
Hai cha con đối thoại, không ngừng ồn ào, nhưng lại đầy một sự ấm áp nói không nên lời.
...
Bên kia, Cổ Tiễn Quân đi tới cửa Trường Môn trấn, đã có một chiếc xe ngựa đợi sẵn.
"Trần gia gia, đã để người chờ lâu.” Cổ Tiễn Quân bước nhanh tới, nói với lão giả đứng canh xe ngựa.
"Không có gì, tiểu thư có gặp được người chưa?" Lão đầu cười đáp lại nói.
"Gặp rồi.” Cổ Tiễn Quân gật đầu.
"Vậy đã nói ra lời muốn nói chưa?"
"Nói rồi.” Cổ Tiễn Quân lại gật đầu.
"Có lấy được câu trả lời muốn nghe chưa?"
Cổ Tiễn Quân hơi ngần ngừ, cuối cùng lại gật đầu.
"Ha ha!" Lão giả cười vui vẻ, "Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi.”
Cổ Tiễn Quân đỏ mặt, đi lên xe ngựa, lão giả đánh ngựa rời đi, cô vén màn, nhìn lại về hướng nhà của thiếu niên kia.
"Trường An, huynh nhất định phải tới tìm muội đó.”
Cô thầm nói trong lòng.
---o0o---
Cổ Tiễn Quân là ai?
Là gia chủ tương lai của Cổ gia, là Hầu Gia Đại Ngụy, công chúa Bắc địa.
Cô đã từng nói, cô với Trường An là bạn học, nên cô mới chiếu cố cho gia đình hắn.
Tô Thái cảm thấy Cổ Tiễn Quân là một người tốt, cho dù Tô Trường An mang tiếng xấu, cô vẫn không quên tình đồng môn, nên ông không dám vì một việc nhỏ của hai người Dư Đồng mà định tới quấy rầy cô.
Nhưng mà… câu nói vừa rồi của Cổ Tiễn Quân lại mang tới một ý nghĩa hoàn toàn khác.
Cổ gia Tiểu Hầu gia là thê tử chưa xuất giá của thằng con mốc thối nhà ông?
Chuyện này xảy ra từ hồi nào vậy?
Tô Thái cảm thấy não của mình như đã nổ tung, trở nên trống rỗng.
Ông quay qua nhìn con, ý muốn chứng thực điều đó từ thằng con.
Nhưng Tô Trường An cũng chẳng khá gì hơn, hắn cũng không hề chuẩn bị điều này.
Tô Thái nhìn hắn, hắn quay qua nhìn Cổ Tiễn Quân. Cô cũng đang nhìn hắn, đôi mắt vô cùng vui vẻ.
Tô Trường An nói chung đã đoán ra suy nghĩ trong lòng cô.
Đối với chuyện nam nữ, hắn quả thực quá ngây ngô và do dự.
Hoặc là nói, hắn không có mấy lòng tham, nên mới mãi trù trừ không chịu hạ quyết tâm.
Cổ Tiễn Quân đây là đang ép buộc hắn, ép hắn phải cho cô một cái công đạo.
Nhưng mà hắn cho cô được sao?
Thanh Loan vì hắn làm vong tình Thái Thượng, hắn vẫn còn chưa cứu được cô về, Tô Trường An trong lòng xấu hổ, hắn làm sao có thể ở cùng một chỗ với Cổ Tiễn Quân?
Nên, hắn do dự.
Chút do dự ấy không thoát được mắt của Cổ Tiễn Quân, cô hiểu được sự băn khoăn trong lòng hắn.
Hắn vốn là như vậy, không muốn ai bị tổn thương, nhưng kết quả cuối cùng thường hoàn toàn ngược lại.
Nhưng cô lại đi thích hắn chính vì lẽ ấy.
Cổ Tiễn Quân thầm thở dài.
Cô không đành lòng ép buộc hắn.
"Trường An, ta phải về thành Bắc Lam.” Cô nói, giọng vẫn vui vẻ.
Không đợi Tô Trường An và Tô Thái hồi phục tinh thần, cô xoay người rời đi.
Cô đi được hơn mười trượng, Tô Trường An mới tỉnh lại.
"Tiễn Quân!” Hắn kêu to, cô quay lại.
Tốc độ của cô cực nhanh, rõ ràng cô luôn chờ hắn gọi.
Nhưng cô quay lại rồi, hắn lại im lặng.
Hắn không nỡ để cô đi, nhưng cũng không biết phải làm thế nào.
Nét mặt cô hiện vẻ thất vọng, cô nhìn hắn, rồi lại xoay đi.
"Tiễn Quân!" Tô Trường An lại gọi.
Cô dừng chân.
"Cho ta thêm chút thời gian nữa, ta...” Tô Trường An còn chưa nói xong, cô đã cắt ngang lời hắn.
"Trường An, muội mới vừa hỏi huynh, nếu muội lập gia đình với người khác, huynh sẽ làm thế nào, hả?"
"... Ta sẽ không...” Tô Trường An nói chưa xong, lại bị cô ngắt ngang.
"Ta không phải là Như Nguyệt, ta không muốn một cái đợi chờ hư vô mờ mịt.” Miệng cô vẫn cười, nhưng trong mắt đã bắt đầu lấp loáng nước. “Nếu quả thật có một ngày như vậy, huynh chưa xác định được tâm ý của mình, thì đừng tới tìm ta.”
Trong giọng nói dịu dàng là sự quyết đoán, Tô Trường An sững người, ghi khắc hình ảnh cô vào trong lòng.
Hắn biết hắn sẽ không bao giờ quên hình ảnh này.
"...” Tô Trường An nhìn theo cô, rất lâu.
Gương mặt hắn trở nên nghiêm trang, nói ra từng chữ một.
"Ta sẽ không để muội gả cho bất kì ai.”
Tới phiên cô gái ngẩn người.
Lòng cô trở nên vui vẻ: "Trường An, huynh đã thay đổi.”
Tô Trường An quả thực đã thay đổi.
Không còn mang tình cảm của mình đi bố thí tùm lum, cũng không còn cái kiểu lo trước lo sau như trước.
Có lời hứa này của hắn, đối với cô đã đủ.
Cô gật đầu: "Vậy huynh nhanh chút ít đến thành Bắc Lam đi, cha muội muốn gặp huynh.”
Cô đỏ mặt, bước vội đi.
Tô Trường An nhìn theo bóng cô dần khuất, mới phiền muộn quay lại.
nghênh đón hắn là một cái tát mạnh của Tô Thái.
"Cha...” Tô Trường An không kịp đề phòng, ôm lấy má.
"Thằng nhóc con khốn kiếp!” Vì Tô Trường An cao quá, Tô Thái vươn tay lên mới xỉa tới mũi hắn: "Trong đầu mày toàn là phân hả?"
"...” Tô Trường An sững ra, không hiểu vì sao cha giận tới như thế.
"Cổ gia Tiểu Hầu gia coi trọng mày, đó là thiên đại phúc phận của mày, thế mà mày còn do dự suy tính. Mày không biết mày đang là trọng phạm truy nã hả? Nếu có Cổ gia che chở, chuyện đó sẽ chấm dứt, chẳng lẽ mày muốn mang tiếng xấu này cả đời hả?" Tô Thái quát ầm lên, rõ ràng là nổi giận thật.
Đây không phải là Tô Thái lõi đời, Cổ Tiễn Quân về con người lẫn thân phận đều chẳng có chỗ nào để bắt bẻ, một cô gái lại có thể vì Tô Trường An làm được tới mức này, trong mắt Tô Thái rõ ràng là đối với thằng con ông, cô đã có một tình yêu sâu đậm.
"Con...” Tô Trường An định giải thích, nhưng chuyện này không phải chỉ nói một hai câu là được.
"Con cái gì con, hay còn muốn lấy Tô Mạt? Tao nói cho mà biết, Tô Mạt sắp kết hôn với Cổ Ninh rồi, đừng có ở đó mà mơ với mộng!" Tô Thái quát vang trời, nước miếng phun đầy vào mặt Tô Trường An.
"Không phải...” Tô Trường An cố giải thích.
"Không phải cái gì mà không phải! Tao thấy thằng nhóc mày ngốc quá đi, mày nhìn Cổ Tiễn Quân người ta, đó là một cô gái tốt, hôm nay lão tử nói cho mày biết, một người vợ tốt như vậy mà mày dám bỏ qua, lão tử sẽ cắt cổ ngay tức khắc, đi gặp mẫu thân mày!" Tô Thái vẫn chưa thỏa mãn.
"Con...”
"Con cái gì nữa mà con!...”
Hai cha con đối thoại, không ngừng ồn ào, nhưng lại đầy một sự ấm áp nói không nên lời.
...
Bên kia, Cổ Tiễn Quân đi tới cửa Trường Môn trấn, đã có một chiếc xe ngựa đợi sẵn.
"Trần gia gia, đã để người chờ lâu.” Cổ Tiễn Quân bước nhanh tới, nói với lão giả đứng canh xe ngựa.
"Không có gì, tiểu thư có gặp được người chưa?" Lão đầu cười đáp lại nói.
"Gặp rồi.” Cổ Tiễn Quân gật đầu.
"Vậy đã nói ra lời muốn nói chưa?"
"Nói rồi.” Cổ Tiễn Quân lại gật đầu.
"Có lấy được câu trả lời muốn nghe chưa?"
Cổ Tiễn Quân hơi ngần ngừ, cuối cùng lại gật đầu.
"Ha ha!" Lão giả cười vui vẻ, "Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi.”
Cổ Tiễn Quân đỏ mặt, đi lên xe ngựa, lão giả đánh ngựa rời đi, cô vén màn, nhìn lại về hướng nhà của thiếu niên kia.
"Trường An, huynh nhất định phải tới tìm muội đó.”
Cô thầm nói trong lòng.
---o0o---
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.