Chương 661: Gọi con về
Hắn Từng Là Thiếu Niên
06/11/2018
"Tín túc ngư nhân phiếm, thanh thu yến tử quy.”
"Trúc lâm phong trung vũ, cổ tùng vũ hạ trực.”
(Hai đêm ngư nhân hiện, thanh thu én quay về.
Cơn mưa trong rừng trúc, cổ tùng dưới nước mưa.)
Còn chưa đi tới cửa nhà thấp nhỏ, trong nhà đã vọng ra tiếng ca.
Đó là tiếng của một bà lão, giọng miền nam nhẹ nhàng, đây là một bài hát dân ca thường được dân chúng Thành Tây Giang hát mỗi lần tới vụ thu hoạch mùa thu.
Nam Uyển nghe thấy, mặt lộ ý cười nhè nhẹ.
Hắn bước nhanh tới khẽ gõ cửa nhà.
"Ai đó? Đến đây.” Tiếng hát ngừng bặt, từ trong vọng ra tiếng bước chân.
Ba người Bạch Phong Dận nhìn nhau, thì ra cao nhân tiền bối là một lão phu nhân.
Ba người mặt mày rạng rỡ, quyết định phải để lại ấn tượng tốt nhất cho vị cao nhân này.
Cửa nhà kèn kẹt mở ra.
Một bà lão lưng còng, mặt đầy nếp nhăn sâu, tóc gần như đã bạc hết.
Ách, mặc dù trong tiểu thuyết luôn miêu tả các thế ngoại cao nhân nói chung đều là lôi thôi lếch thếch, tính tình cổ quái, nhưng mà cái lão phu nhân này … có vẻ quá là bình thường đi, thậm chí còn không hề cảm nhận được một tí chấn động linh lực nào.
"Ồ, Nam Tướng Quân?" Bà lão nhìn thấy người tới thì rất vui mừng.
"Sao ngươi lại tới đây?" Bà hỏi, lùi lại nhường đường. "Mời vào, mời vào trong!"
Bà đi rất chậm, giống như đã già, nên không đi nhanh được.
Nam Uyển cung kính gật đầu, dẫn ba người Bạch Phong Dận đi theo vào trong.
Bên trong nhà này bày biện cực kỳ đơn sơ, chủ yếu chỉ có một cái bàn ăn không biết đã bao nhiêu năm, và mấy băng ghế trúc loang lổ.
Nét mặt ba người Bạch Phong Dận càng thêm cổ quái, nghĩ thầm chắc mình đã hiểu sai thân phận của vị tiền bối này, lão phu nhân này nhìn kiểu gì cũng giống một người thường hơn cái gọi là thế ngoại cao nhân.
Nhưng mà một bà lão như này sao lại khiến Nam Uyển coi trọng đến thế?
Bà lão rót cho Nam Uyển chén trà xong, mới nhận ra sau lưng Nam Uyển còn có ba người Bạch Phong Dận.
"Ba vị tiểu huynh đệ này là?" Bà bối rối.
Nam Uyển đặt từng món quà tặng xuống bàn xong hết mới trả lời: "Ba người này là đệ tử của một vị cố nhân, trên đường vô tình gặp nhau, nên muốn đi theo ta, họ nghe nói lão phu nhân ở đây, nên cũng đi mua ít lễ vật tới thăm.” Nói xong, hắn đưa mắt cho ba người Bạch Phong Dận.
Ba người giật mình bừng tỉnh, vội đi tới để lễ vật lên bàn, cúi người chào: "Chào bà bà.” Rồi ngồi xuống bên cạnh Nam Uyển.
Ba người làm thế vì Nam Uyển đã từng nhắc họ không được nói năng lung tung, họ lại chưa rõ quan hệ của hai người này, nên nếu nói nhiều lại sợ mình nói sai.
"A nha.” Bà lão rõ ràng rất tin tưởng vào Nam Uyển, bà gật đầu. "Nam Tướng Quân người thật là, năm nào cũng tới thăm lão thân, lần nào cũng mang tới nhiều đồ như vậy, ta già rồi, làm sao mà dùng hết!"
Ngữ khí vừa khách sáo vừa có ý trách cứ.
Ba người Bạch Phong Dận ngạc nhiên, với tu vi của Nam tiền bối, trên đời này có mấy ai dám nói chuyện với hắn như thế!
Nam Uyển chỉ cười: "Lão bà bà cần gì phải khách sáo, đây đều là Lưu huynh đệ dặn ta mua dùm đưa qua cho người, y đang bận trấn thủ Bắc Địa, bận tối mày tối mặt, không dứt được tí rảnh rỗi nào, chỉ còn cách nhờ ta đi mua đồ dùm cho người thôi.”
Nét mặt đang tươi cười của lão phu nhân tối sầm lại.
"Ài... từ năm đó theo Nam Tướng Quân trấn thủ Tây Lương tới nay đã bảy tám năm, Trường Ngọc vẫn chưa lần nào về đây thăm ta.” Lão phu nhân thở dài, giọng cô đơn.
Bầu không khí trong nhà trở nên nặng nề.
Ba người Bạch Phong Dận đã biết được thêm một tí.
Thí dụ như Nam Uyển này hình như trước kia cũng từng tham gia trận chiến chống lại Thác Bạt Nguyên Vũ Tây Lương, hèn gì hắn biết rõ chuyện Bắc Thông Huyền, Từ Nhượng, cả sự tích về Quan Thương Hải. Nhưng với tu vi này của Nam Uyển, dù là bảy tám năm trước thì hẳn vẫn rất là xuất chúng, nhưng sao ba người họ chưa bao giờ nghe thấy ai nói tới cái tên ‘Nam Uyển’ này bao giờ?
Điều này khiến ba người càng thêm hiếu kì về thân phận của Nam Uyển.
Nam Uyên rốt cuộc là ai? Đóng vai gì trong cuộc bạo loạn năm đó?
"Bà bà đừng vậy. Trường Ngọc bây giờ đã là Đại Ngụy Thần Tướng, đóng thủ biên quan vì Thánh Thượng phân ưu, không phải y đã hứa với ta mỗi tháng đều sẽ viết thư cho người hay sao? Y quên rồi à? Yên tâm, trở về ta nhất định sẽ mắng cho y thật nặng.” Nam Uyển hơi biến sắc, ra vẻ tức giận nói.
"Tướng Quân, không phải vậy. Trường Ngọc nhà ta tháng nào cũng gửi thư gửi ngân lượng về nhà, chỉ là...” Lão phu nhân vội vàng giải thích. “Chỉ là, ta đã già rồi, mỗi ngày lại yếu hơn ngày trước, ta sợ...”
Lão phu nhân không nói hết câu, nhưng ý của bà ai nghe cũng hiểu.
Nam Uyển trầm ngâm, lâu sau mới nói: "Bà bà yên tâm, lần này về Trường An... Ta sẽ gặp Thánh Thượng, nói người... cho Trường Ngọc ít ngày nghỉ...” Chẳng biết tại sao, chỉ một câu nói như vậy, mà hắn ngắt quãng ngắc ngứ tới mấy lần, như có chút băn khoăn.
"Tốt. Tốt. Tốt. Vậy làm phiền tướng quân. Các vị ngồi chơi, ta đi làm cho mọi người ít đồ ăn.” Nói xong, bà quay người đi ngay, vẻ không muốn nói thêm gì về vấn đề này nữa.
Ba người Bạch Phong Dận lại nghe ra được thêm một ít.
Lão phu nhân này thì ra là mẹ của một vị tướng quân, vì quân vụ, tướng quân kia đã nhiều năm không về nhà thăm mẹ. Nam tiền bối là người quen của tướng quân đó, nên năm nào cũng thay y tới đây thăm mẹ của y.
Như vậy, lão phu nhân đương nhiên không phải là thế ngoại cao nhân!
Nhưng ba người cũng không sao cả, không phải thế ngoại cao nhân cũng chẳng sao, chỉ là ba người thấy tò mò mà thôi.
Đại Ngụy có ba mươi sáu Thần Tướng, vì vụ chiến loạn năm năm trước, rất nhiều Thần Tướng đã chết trận, ba mươi sáu vị Thần Tướng nay chỉ còn hai mươi lăm người, còn trống mười một chỗ.
Nhưng Bạch Phong Dận nghĩ tới nghĩ lui, vẫn không sao nhớ ra được trong hai mươi lăm Thần Tướng hiện nay có ai tên là Lưu Trường Ngọc.
Chiến loạn năm đó tuy Bắc Địa Tấn vương đi theo phe Tư Mã Hủ, nhưng sau khi ông ta chết, kỳ tôn Tinh Vẫn Cổ Tiễn Quân kế thừa chức vị Tấn vương, đã có cô tọa trấn Bắc Địa, đâu có cần Thần Tướng đóng thủ ở đó nữa? Cổ Tiễn Quân đó nghe nói là hồng nhan tri kỉ của Tô viện trưởng, sư mẫu của Ngụy đế Hạ Hầu Minh, Bắc Địa ở trong tay cô, triều đình vô cùng yên tâm, không hề phái Thần tướng nào tới đó tới bảo vệ, vậy Lưu Trường Ngọc mà Nam tiền bối nói là ở đâu ra vậy?
Nghĩ tới đây, Bạch Phong Dận cau mày, nhìn Nam Uyển càng thêm nghi hoặc.
Hai người Lý Các Đình và Du Mục Cổ còn nhỏ, suy nghĩ đơn thuần, chẳng nghĩ ngợi gì, còn đi theo bà lão kia ra sau nhà, giúp bà làm đồ ăn.
Thi thoảng lại vọng lên tiếng ba người nói chuyện phiếm từ nhà sau, sự bất an trong lòng Bạch Phong Dận ngày càng tăng lên.
Nam Uyển không phải là người giỏi nói dối.
Hắn vẫn luôn cúi đầu, mặt tối tăm.
"Nam tiền bối.” Bạch Phong Dận khẽ gọi.
Nam Uyển giật bắn mình, quay qua nhìn Bạch Phong Dận.
Cho đến giờ phút này, Bạch Phong Dận mới nhìn thấy rõ, cái người được ba người họ coi là tiền bối này thì ra nhìn chỉ chừng hai mươi sáu hai mươi bảy tuổi mà thôi, còn trẻ hơn các sư tôn ở trong Thiên Lam nội viện.
Phát hiện này làm y sững người, lúng túng hỏi: "Nam tiền bối, Lưu Trường Ngọc Thần Tướng kia là người quen của tiền bối?" Y nhấn mạnh vào hai chữ ‘thần tướng’.
Vị đại hiệp lúc nào cũng tỉnh táo bình tĩnh không ngờ lại xuất hiện một vẻ bối rối.
"A... ừ.” Hắn đáp nhỏ, Bạch Phong Dận tinh mắt nhìn thấy trên mũi hắn rịn ra mồ hôi.
"Nhưng theo ta biết trong triều đình hiện nay cơ bản không có thần tướng nào tên là Lưu Trường Ngọc...” Bạch Phong Dận nhìn Nam Uyển chằm chằm.
"...” Nam Uyển chưa kịp nói gì, từ sau nhà đã vọng lên tiếng bước chân.
Lão phu nhân bưng một đĩa thức ăn không sang trọng nhưng thơm lừng đi lên.
"Nam Tướng Quân đã đợi lâu.” Bà đặt đồ ăn lên bàn, nói Bạch Phong Dận và Nam Uyển nếm thử, rồi vội vàng quay trở lại bếp.
Nam Uyển đưa mắt cho Bạch Phong Dận, ý bảo y im lặng.
Đợi lão phu nhân lại quay đi rồi, Bạch Phong Dận mới thể hiện sự tức giận trên mặt.
Trong lòng y, Nam Uyển là một đại hiệp khách quang minh lỗi lạc, một người như vậy, mỗi lời nói, việc làm, đương nhiên đều phải là đường đường chính chính.
Nhưng bây giờ, hắn lại đi lừa gạt một bà già, chuyện này khiến Bạch Phong Dận không thể nào chịu được.
"Lưu Trường Ngọc là ai?" Y cố gắng kềm chế cơn giận trong lòng.
"...” Nam Uyển cả nửa ngày mới nặng nề hồi đáp: "Chết rồi.”
"Chết rồi?" Bạch Phong Dận khựng người, càng thêm giận dữ.
"Vậy mà ngươi còn bảo trở thành Thần Tướng, canh giữ Bắc địa? Còn bảo ít ngày nữa xin Thánh Thượng cho y trở về Thành Tây Giang?" Bạch Phong Dận càng nói giọng càng to.
Người tuổi trẻ, ai cũng vậy, luôn không cho phép có một hạt cát nào trong mắt, luôn cho rằng trên đời này, đúng sai luôn luôn là trắng đen phân biệt rõ ràng.
Y lớn tiếng chất vấn.
"Ngươi nhẫn tâm lừa một người như thế? Chẳng lẽ bà ấy không có quyền được biết con mình còn sống hay đã chết?"
Xoảng!
Phía sau nhà vang lên tiếng vỡ.
Bạch Phong Dận và Nam Uyển cả kinh, quay đầu lại nhìn, lão phu nhân đứng ngay ở cửa, đĩa thức ăn trong tay đã rơi xuống đất vỡ tan, đồ ăn tung tóe đầy ra đất.
Hiển nhiên hai người nói chuyện bà đều đã nghe thấy.
"Bà bà!" Nam Uyển kinh hãi, vội chạy tới, nhưng bà lão không chịu nổi đả kích, đã ngất xỉu ngã nhào xuống đất. Nam Uyển lóe một cái đã vọt tới sau lưng bà, đỡ lấy bà.
Hai người Lý Các Đình đã chạy lên, lúng túng không biết làm gì.
Bạch Phong Dận cũng ngơ ngác đứng trơ ra.
Nam Uyển vội đỡ bà lão ngồi lên, truyền linh lực vào trong người bà.
Bạch Phong Dận biến sắc, sinh cơ dào dạt đang tuôn ra khỏi cơ thể Nam Uyển làm y kinh hãi. Trên đời này, thứ có thể tuôn ra được nhiều sinh cơ như vậy chỉ có thần mộc - thượng cổ thần vật mà thôi. Nếu y không nhớ nhầm, thần mộc ấy hiện chỉ có một mình Thiên Lam Viện Trưởng Tô Trường An sở hữu.
Nếu vậy...
Y trừng to mắt, nhìn Nam Uyển.
Lưng đeo đao kiếm, tuổi còn trẻ, người có thần mộc, tu vi kinh người.
Nếu vậy, người này là...
Thần mộc, thứ được gọi là có thể đảo nghịch âm dương, thần vật chuyển chết thành sống. Nhờ có nó, khí sắc trên mặt lão phu nhân cũng dần có màu sắc trở lại.
"Nam Tướng Quân, lão thân không sao rồi.” Bà nói, nét mặt đầy cô đơn.
"Bà bà... Việc này là ta...” Nam Uyển xấu hổ, cúi đầu định giải thích.
"Tướng Quân không cần nói gì đâu, lão thân đã hiểu.” Lão phu nhân đã dần bình tĩnh lại, đứng lên, nhìn Nam Uyển.
"Trường Ngọc nhà ta...” Môi bà run run, bà cố kềm chế bản thân, cố giữ mình bình tĩnh, "Hẳn là đã đi từ lúc đánh xong trận Tây Lương...”
Nam Uyển giật mình, ngẩng phắt đầu lên, "Bà bà, làm sao người biết được?"
"Từ ngày ngươi thay nó viết thư ta đã đoán được một ít, nó là con của ta, giọng điệu nói chuyện của nó người mẹ như ta làm sao không biết? Chỉ là Tướng Quân không nói, nên ta cũng không dám hỏi nhiều, ngươi đó, nghĩ nhiều quá lại hóa hồ đồ.” Lão phu nhân run rẩy đi tới bên bàn, ngồi xuống.
"Tiểu huynh đệ, ngươi đừng trách Nam Tướng Quân.” Lão phu nhân nói với Bạch Phong Dận: "Thử hỏi thiên hạ có được mấy người Tướng Quân chỉ vì một binh sĩ quèn của mình mất mạng, mà tháng nào cũng bỏ tâm tư viết thư cho mẹ của y, để cho bà lão già khọm sắp xuống lỗ như ta không bị thương tâm?"
Bạch Phong Dận cúi gằm đầu xuống.
Y đã hiểu vì sao Nam Uyển lại làm như thế, trong lòng y chỉ biết có mỗi chuyện làm việc gì cũng phải quang minh lỗi lạc, chưa bao giờ nghĩ có những khi nói dối còn quan trọng hơn cả sự thật, vì nó ảnh hưởng tới tánh mạng người.
"Bà bà, ta xin lỗi người, Trường Ngọc năm đó là vì bảo vệ ta, nên mới...” Nam Uyển vội đi tới, quỳ trước mặt lão phu nhân, mặt đầy nước mắt. "Ta vốn tự biết không còn mặt mũi nào gặp người, nhưng lại sợ người biết chuyện, quá mức đau lòng, nên mới nghĩ ra hạ sách nầy.”
"Nam Tướng Quân, xin ngươi mau đứng lên, làm như vậy không được! không được!” Lão phu nhân vội cúi người đỡ Nam Uyển dậy, thở dài, "Thằng con kia của ta, có thể tận trung vì nước, có thể che chở cho một tướng quân nhân nghĩa như ngươi còn sống, chết cũng không oan a.”
Bà cảm thán, nước mắt tuôn đầy mặt.
Nam Uyển càng thêm áy náy, đầu cúi gằm.
"Nam Tướng Quân, lão thân còn có một chuyện muốn hỏi, chẳng biết có được hay không.”
"Bà bà mời nói, ta nhất định sẽ biết gì nói nấy.”
"Trường Ngọc chiến đấu có tốt không?"
"Mỗi lần đều là làm gương cho binh sĩ, chưa từng lùi bước.”
"Vậy là tốt rồi, thế mới là thằng con ngoan của ta.” Lão phu nhân vui vẻ.
"Bà bà không trách ta?"
"Trách cái gì chứ! Trường Ngọc được làm bộ hạ cho tướng quân đó là phúc khí của nó.” Lão phu nhân cười cay đắng. "Ta chỉ là một bà già quê mùa, nhưng ta cũng biết thiên hạ hưng vong thất phu hữu trách, Trường Ngọc đã lựa chọn theo Tướng Quân, ta tin tưởng ánh mắt của nó, tin người mà nó bảo vệ là người tốt, xứng đáng cho nó liều mạng.”
Nói xong lão phu nhân đứng dậy.
"Không sao đâu, đồ ăn còn chưa làm xong, tướng quân chờ thêm tí nhé, lão thân đi làm ngay đây, không ai được từ chối đấy.” Lão phu nhân quay đầu đi.
Nam Uyển há miệng, nhưng nhìn ánh mắt đầy mong chờ của lão phu nhân, lời đã đến miệng vẫn không ra được, im lặng gật đầu.
...
Bữa cơm này ăn vào rất không thoải mái.
Dù mẹ của Lưu Trường Ngọc đã cố gắng ra vẻ ‘không có chuyện gì xảy ra cả’, nhưng mọi người vẫn cảm nhận được sự khổ sở trong lòng bà.
Mọi người quyết định không ở lâu.
Nam Uyển lúc gần đi còn cố khuyên bà cố gắng giữ sức khỏe, sau này hắn sẽ thường tới thăm, lão phu nhân mặc dù đương nhiên đồng ý, nhưng trong lòng hắn vẫn cảm thấy bất an.
Bốn người lặng lẽ đi ra khỏi nhà.
Cổng đóng lại, sau lưng lại vọng tới tiếng ca.
"Tín túc ngư nhân phiếm, thanh thu yến tử quy.”
"Trúc lâm phong trung vũ, cổ tùng vũ hạ trực.”
Hát đến chỗ này, giọng hát vui vẻ biến chuyển, trở nên trầm thấp.
"Năm đó đèn sáng may chinh y, con đã nói thu này sẽ quay về.”
"Song đã một mùa mưa thu nữa đã đi qua.”
"Hoa lúa thơm, mạch nha vàng.”
"Con không về, con không về.”
"Mẹ giờ đã đầu đầy sương.”
"Con a, con a.”
"Lại không về!?" (quy bất quy)
"Trúc lâm phong trung vũ, cổ tùng vũ hạ trực.”
(Hai đêm ngư nhân hiện, thanh thu én quay về.
Cơn mưa trong rừng trúc, cổ tùng dưới nước mưa.)
Còn chưa đi tới cửa nhà thấp nhỏ, trong nhà đã vọng ra tiếng ca.
Đó là tiếng của một bà lão, giọng miền nam nhẹ nhàng, đây là một bài hát dân ca thường được dân chúng Thành Tây Giang hát mỗi lần tới vụ thu hoạch mùa thu.
Nam Uyển nghe thấy, mặt lộ ý cười nhè nhẹ.
Hắn bước nhanh tới khẽ gõ cửa nhà.
"Ai đó? Đến đây.” Tiếng hát ngừng bặt, từ trong vọng ra tiếng bước chân.
Ba người Bạch Phong Dận nhìn nhau, thì ra cao nhân tiền bối là một lão phu nhân.
Ba người mặt mày rạng rỡ, quyết định phải để lại ấn tượng tốt nhất cho vị cao nhân này.
Cửa nhà kèn kẹt mở ra.
Một bà lão lưng còng, mặt đầy nếp nhăn sâu, tóc gần như đã bạc hết.
Ách, mặc dù trong tiểu thuyết luôn miêu tả các thế ngoại cao nhân nói chung đều là lôi thôi lếch thếch, tính tình cổ quái, nhưng mà cái lão phu nhân này … có vẻ quá là bình thường đi, thậm chí còn không hề cảm nhận được một tí chấn động linh lực nào.
"Ồ, Nam Tướng Quân?" Bà lão nhìn thấy người tới thì rất vui mừng.
"Sao ngươi lại tới đây?" Bà hỏi, lùi lại nhường đường. "Mời vào, mời vào trong!"
Bà đi rất chậm, giống như đã già, nên không đi nhanh được.
Nam Uyển cung kính gật đầu, dẫn ba người Bạch Phong Dận đi theo vào trong.
Bên trong nhà này bày biện cực kỳ đơn sơ, chủ yếu chỉ có một cái bàn ăn không biết đã bao nhiêu năm, và mấy băng ghế trúc loang lổ.
Nét mặt ba người Bạch Phong Dận càng thêm cổ quái, nghĩ thầm chắc mình đã hiểu sai thân phận của vị tiền bối này, lão phu nhân này nhìn kiểu gì cũng giống một người thường hơn cái gọi là thế ngoại cao nhân.
Nhưng mà một bà lão như này sao lại khiến Nam Uyển coi trọng đến thế?
Bà lão rót cho Nam Uyển chén trà xong, mới nhận ra sau lưng Nam Uyển còn có ba người Bạch Phong Dận.
"Ba vị tiểu huynh đệ này là?" Bà bối rối.
Nam Uyển đặt từng món quà tặng xuống bàn xong hết mới trả lời: "Ba người này là đệ tử của một vị cố nhân, trên đường vô tình gặp nhau, nên muốn đi theo ta, họ nghe nói lão phu nhân ở đây, nên cũng đi mua ít lễ vật tới thăm.” Nói xong, hắn đưa mắt cho ba người Bạch Phong Dận.
Ba người giật mình bừng tỉnh, vội đi tới để lễ vật lên bàn, cúi người chào: "Chào bà bà.” Rồi ngồi xuống bên cạnh Nam Uyển.
Ba người làm thế vì Nam Uyển đã từng nhắc họ không được nói năng lung tung, họ lại chưa rõ quan hệ của hai người này, nên nếu nói nhiều lại sợ mình nói sai.
"A nha.” Bà lão rõ ràng rất tin tưởng vào Nam Uyển, bà gật đầu. "Nam Tướng Quân người thật là, năm nào cũng tới thăm lão thân, lần nào cũng mang tới nhiều đồ như vậy, ta già rồi, làm sao mà dùng hết!"
Ngữ khí vừa khách sáo vừa có ý trách cứ.
Ba người Bạch Phong Dận ngạc nhiên, với tu vi của Nam tiền bối, trên đời này có mấy ai dám nói chuyện với hắn như thế!
Nam Uyển chỉ cười: "Lão bà bà cần gì phải khách sáo, đây đều là Lưu huynh đệ dặn ta mua dùm đưa qua cho người, y đang bận trấn thủ Bắc Địa, bận tối mày tối mặt, không dứt được tí rảnh rỗi nào, chỉ còn cách nhờ ta đi mua đồ dùm cho người thôi.”
Nét mặt đang tươi cười của lão phu nhân tối sầm lại.
"Ài... từ năm đó theo Nam Tướng Quân trấn thủ Tây Lương tới nay đã bảy tám năm, Trường Ngọc vẫn chưa lần nào về đây thăm ta.” Lão phu nhân thở dài, giọng cô đơn.
Bầu không khí trong nhà trở nên nặng nề.
Ba người Bạch Phong Dận đã biết được thêm một tí.
Thí dụ như Nam Uyển này hình như trước kia cũng từng tham gia trận chiến chống lại Thác Bạt Nguyên Vũ Tây Lương, hèn gì hắn biết rõ chuyện Bắc Thông Huyền, Từ Nhượng, cả sự tích về Quan Thương Hải. Nhưng với tu vi này của Nam Uyển, dù là bảy tám năm trước thì hẳn vẫn rất là xuất chúng, nhưng sao ba người họ chưa bao giờ nghe thấy ai nói tới cái tên ‘Nam Uyển’ này bao giờ?
Điều này khiến ba người càng thêm hiếu kì về thân phận của Nam Uyển.
Nam Uyên rốt cuộc là ai? Đóng vai gì trong cuộc bạo loạn năm đó?
"Bà bà đừng vậy. Trường Ngọc bây giờ đã là Đại Ngụy Thần Tướng, đóng thủ biên quan vì Thánh Thượng phân ưu, không phải y đã hứa với ta mỗi tháng đều sẽ viết thư cho người hay sao? Y quên rồi à? Yên tâm, trở về ta nhất định sẽ mắng cho y thật nặng.” Nam Uyển hơi biến sắc, ra vẻ tức giận nói.
"Tướng Quân, không phải vậy. Trường Ngọc nhà ta tháng nào cũng gửi thư gửi ngân lượng về nhà, chỉ là...” Lão phu nhân vội vàng giải thích. “Chỉ là, ta đã già rồi, mỗi ngày lại yếu hơn ngày trước, ta sợ...”
Lão phu nhân không nói hết câu, nhưng ý của bà ai nghe cũng hiểu.
Nam Uyển trầm ngâm, lâu sau mới nói: "Bà bà yên tâm, lần này về Trường An... Ta sẽ gặp Thánh Thượng, nói người... cho Trường Ngọc ít ngày nghỉ...” Chẳng biết tại sao, chỉ một câu nói như vậy, mà hắn ngắt quãng ngắc ngứ tới mấy lần, như có chút băn khoăn.
"Tốt. Tốt. Tốt. Vậy làm phiền tướng quân. Các vị ngồi chơi, ta đi làm cho mọi người ít đồ ăn.” Nói xong, bà quay người đi ngay, vẻ không muốn nói thêm gì về vấn đề này nữa.
Ba người Bạch Phong Dận lại nghe ra được thêm một ít.
Lão phu nhân này thì ra là mẹ của một vị tướng quân, vì quân vụ, tướng quân kia đã nhiều năm không về nhà thăm mẹ. Nam tiền bối là người quen của tướng quân đó, nên năm nào cũng thay y tới đây thăm mẹ của y.
Như vậy, lão phu nhân đương nhiên không phải là thế ngoại cao nhân!
Nhưng ba người cũng không sao cả, không phải thế ngoại cao nhân cũng chẳng sao, chỉ là ba người thấy tò mò mà thôi.
Đại Ngụy có ba mươi sáu Thần Tướng, vì vụ chiến loạn năm năm trước, rất nhiều Thần Tướng đã chết trận, ba mươi sáu vị Thần Tướng nay chỉ còn hai mươi lăm người, còn trống mười một chỗ.
Nhưng Bạch Phong Dận nghĩ tới nghĩ lui, vẫn không sao nhớ ra được trong hai mươi lăm Thần Tướng hiện nay có ai tên là Lưu Trường Ngọc.
Chiến loạn năm đó tuy Bắc Địa Tấn vương đi theo phe Tư Mã Hủ, nhưng sau khi ông ta chết, kỳ tôn Tinh Vẫn Cổ Tiễn Quân kế thừa chức vị Tấn vương, đã có cô tọa trấn Bắc Địa, đâu có cần Thần Tướng đóng thủ ở đó nữa? Cổ Tiễn Quân đó nghe nói là hồng nhan tri kỉ của Tô viện trưởng, sư mẫu của Ngụy đế Hạ Hầu Minh, Bắc Địa ở trong tay cô, triều đình vô cùng yên tâm, không hề phái Thần tướng nào tới đó tới bảo vệ, vậy Lưu Trường Ngọc mà Nam tiền bối nói là ở đâu ra vậy?
Nghĩ tới đây, Bạch Phong Dận cau mày, nhìn Nam Uyển càng thêm nghi hoặc.
Hai người Lý Các Đình và Du Mục Cổ còn nhỏ, suy nghĩ đơn thuần, chẳng nghĩ ngợi gì, còn đi theo bà lão kia ra sau nhà, giúp bà làm đồ ăn.
Thi thoảng lại vọng lên tiếng ba người nói chuyện phiếm từ nhà sau, sự bất an trong lòng Bạch Phong Dận ngày càng tăng lên.
Nam Uyển không phải là người giỏi nói dối.
Hắn vẫn luôn cúi đầu, mặt tối tăm.
"Nam tiền bối.” Bạch Phong Dận khẽ gọi.
Nam Uyển giật bắn mình, quay qua nhìn Bạch Phong Dận.
Cho đến giờ phút này, Bạch Phong Dận mới nhìn thấy rõ, cái người được ba người họ coi là tiền bối này thì ra nhìn chỉ chừng hai mươi sáu hai mươi bảy tuổi mà thôi, còn trẻ hơn các sư tôn ở trong Thiên Lam nội viện.
Phát hiện này làm y sững người, lúng túng hỏi: "Nam tiền bối, Lưu Trường Ngọc Thần Tướng kia là người quen của tiền bối?" Y nhấn mạnh vào hai chữ ‘thần tướng’.
Vị đại hiệp lúc nào cũng tỉnh táo bình tĩnh không ngờ lại xuất hiện một vẻ bối rối.
"A... ừ.” Hắn đáp nhỏ, Bạch Phong Dận tinh mắt nhìn thấy trên mũi hắn rịn ra mồ hôi.
"Nhưng theo ta biết trong triều đình hiện nay cơ bản không có thần tướng nào tên là Lưu Trường Ngọc...” Bạch Phong Dận nhìn Nam Uyển chằm chằm.
"...” Nam Uyển chưa kịp nói gì, từ sau nhà đã vọng lên tiếng bước chân.
Lão phu nhân bưng một đĩa thức ăn không sang trọng nhưng thơm lừng đi lên.
"Nam Tướng Quân đã đợi lâu.” Bà đặt đồ ăn lên bàn, nói Bạch Phong Dận và Nam Uyển nếm thử, rồi vội vàng quay trở lại bếp.
Nam Uyển đưa mắt cho Bạch Phong Dận, ý bảo y im lặng.
Đợi lão phu nhân lại quay đi rồi, Bạch Phong Dận mới thể hiện sự tức giận trên mặt.
Trong lòng y, Nam Uyển là một đại hiệp khách quang minh lỗi lạc, một người như vậy, mỗi lời nói, việc làm, đương nhiên đều phải là đường đường chính chính.
Nhưng bây giờ, hắn lại đi lừa gạt một bà già, chuyện này khiến Bạch Phong Dận không thể nào chịu được.
"Lưu Trường Ngọc là ai?" Y cố gắng kềm chế cơn giận trong lòng.
"...” Nam Uyển cả nửa ngày mới nặng nề hồi đáp: "Chết rồi.”
"Chết rồi?" Bạch Phong Dận khựng người, càng thêm giận dữ.
"Vậy mà ngươi còn bảo trở thành Thần Tướng, canh giữ Bắc địa? Còn bảo ít ngày nữa xin Thánh Thượng cho y trở về Thành Tây Giang?" Bạch Phong Dận càng nói giọng càng to.
Người tuổi trẻ, ai cũng vậy, luôn không cho phép có một hạt cát nào trong mắt, luôn cho rằng trên đời này, đúng sai luôn luôn là trắng đen phân biệt rõ ràng.
Y lớn tiếng chất vấn.
"Ngươi nhẫn tâm lừa một người như thế? Chẳng lẽ bà ấy không có quyền được biết con mình còn sống hay đã chết?"
Xoảng!
Phía sau nhà vang lên tiếng vỡ.
Bạch Phong Dận và Nam Uyển cả kinh, quay đầu lại nhìn, lão phu nhân đứng ngay ở cửa, đĩa thức ăn trong tay đã rơi xuống đất vỡ tan, đồ ăn tung tóe đầy ra đất.
Hiển nhiên hai người nói chuyện bà đều đã nghe thấy.
"Bà bà!" Nam Uyển kinh hãi, vội chạy tới, nhưng bà lão không chịu nổi đả kích, đã ngất xỉu ngã nhào xuống đất. Nam Uyển lóe một cái đã vọt tới sau lưng bà, đỡ lấy bà.
Hai người Lý Các Đình đã chạy lên, lúng túng không biết làm gì.
Bạch Phong Dận cũng ngơ ngác đứng trơ ra.
Nam Uyển vội đỡ bà lão ngồi lên, truyền linh lực vào trong người bà.
Bạch Phong Dận biến sắc, sinh cơ dào dạt đang tuôn ra khỏi cơ thể Nam Uyển làm y kinh hãi. Trên đời này, thứ có thể tuôn ra được nhiều sinh cơ như vậy chỉ có thần mộc - thượng cổ thần vật mà thôi. Nếu y không nhớ nhầm, thần mộc ấy hiện chỉ có một mình Thiên Lam Viện Trưởng Tô Trường An sở hữu.
Nếu vậy...
Y trừng to mắt, nhìn Nam Uyển.
Lưng đeo đao kiếm, tuổi còn trẻ, người có thần mộc, tu vi kinh người.
Nếu vậy, người này là...
Thần mộc, thứ được gọi là có thể đảo nghịch âm dương, thần vật chuyển chết thành sống. Nhờ có nó, khí sắc trên mặt lão phu nhân cũng dần có màu sắc trở lại.
"Nam Tướng Quân, lão thân không sao rồi.” Bà nói, nét mặt đầy cô đơn.
"Bà bà... Việc này là ta...” Nam Uyển xấu hổ, cúi đầu định giải thích.
"Tướng Quân không cần nói gì đâu, lão thân đã hiểu.” Lão phu nhân đã dần bình tĩnh lại, đứng lên, nhìn Nam Uyển.
"Trường Ngọc nhà ta...” Môi bà run run, bà cố kềm chế bản thân, cố giữ mình bình tĩnh, "Hẳn là đã đi từ lúc đánh xong trận Tây Lương...”
Nam Uyển giật mình, ngẩng phắt đầu lên, "Bà bà, làm sao người biết được?"
"Từ ngày ngươi thay nó viết thư ta đã đoán được một ít, nó là con của ta, giọng điệu nói chuyện của nó người mẹ như ta làm sao không biết? Chỉ là Tướng Quân không nói, nên ta cũng không dám hỏi nhiều, ngươi đó, nghĩ nhiều quá lại hóa hồ đồ.” Lão phu nhân run rẩy đi tới bên bàn, ngồi xuống.
"Tiểu huynh đệ, ngươi đừng trách Nam Tướng Quân.” Lão phu nhân nói với Bạch Phong Dận: "Thử hỏi thiên hạ có được mấy người Tướng Quân chỉ vì một binh sĩ quèn của mình mất mạng, mà tháng nào cũng bỏ tâm tư viết thư cho mẹ của y, để cho bà lão già khọm sắp xuống lỗ như ta không bị thương tâm?"
Bạch Phong Dận cúi gằm đầu xuống.
Y đã hiểu vì sao Nam Uyển lại làm như thế, trong lòng y chỉ biết có mỗi chuyện làm việc gì cũng phải quang minh lỗi lạc, chưa bao giờ nghĩ có những khi nói dối còn quan trọng hơn cả sự thật, vì nó ảnh hưởng tới tánh mạng người.
"Bà bà, ta xin lỗi người, Trường Ngọc năm đó là vì bảo vệ ta, nên mới...” Nam Uyển vội đi tới, quỳ trước mặt lão phu nhân, mặt đầy nước mắt. "Ta vốn tự biết không còn mặt mũi nào gặp người, nhưng lại sợ người biết chuyện, quá mức đau lòng, nên mới nghĩ ra hạ sách nầy.”
"Nam Tướng Quân, xin ngươi mau đứng lên, làm như vậy không được! không được!” Lão phu nhân vội cúi người đỡ Nam Uyển dậy, thở dài, "Thằng con kia của ta, có thể tận trung vì nước, có thể che chở cho một tướng quân nhân nghĩa như ngươi còn sống, chết cũng không oan a.”
Bà cảm thán, nước mắt tuôn đầy mặt.
Nam Uyển càng thêm áy náy, đầu cúi gằm.
"Nam Tướng Quân, lão thân còn có một chuyện muốn hỏi, chẳng biết có được hay không.”
"Bà bà mời nói, ta nhất định sẽ biết gì nói nấy.”
"Trường Ngọc chiến đấu có tốt không?"
"Mỗi lần đều là làm gương cho binh sĩ, chưa từng lùi bước.”
"Vậy là tốt rồi, thế mới là thằng con ngoan của ta.” Lão phu nhân vui vẻ.
"Bà bà không trách ta?"
"Trách cái gì chứ! Trường Ngọc được làm bộ hạ cho tướng quân đó là phúc khí của nó.” Lão phu nhân cười cay đắng. "Ta chỉ là một bà già quê mùa, nhưng ta cũng biết thiên hạ hưng vong thất phu hữu trách, Trường Ngọc đã lựa chọn theo Tướng Quân, ta tin tưởng ánh mắt của nó, tin người mà nó bảo vệ là người tốt, xứng đáng cho nó liều mạng.”
Nói xong lão phu nhân đứng dậy.
"Không sao đâu, đồ ăn còn chưa làm xong, tướng quân chờ thêm tí nhé, lão thân đi làm ngay đây, không ai được từ chối đấy.” Lão phu nhân quay đầu đi.
Nam Uyển há miệng, nhưng nhìn ánh mắt đầy mong chờ của lão phu nhân, lời đã đến miệng vẫn không ra được, im lặng gật đầu.
...
Bữa cơm này ăn vào rất không thoải mái.
Dù mẹ của Lưu Trường Ngọc đã cố gắng ra vẻ ‘không có chuyện gì xảy ra cả’, nhưng mọi người vẫn cảm nhận được sự khổ sở trong lòng bà.
Mọi người quyết định không ở lâu.
Nam Uyển lúc gần đi còn cố khuyên bà cố gắng giữ sức khỏe, sau này hắn sẽ thường tới thăm, lão phu nhân mặc dù đương nhiên đồng ý, nhưng trong lòng hắn vẫn cảm thấy bất an.
Bốn người lặng lẽ đi ra khỏi nhà.
Cổng đóng lại, sau lưng lại vọng tới tiếng ca.
"Tín túc ngư nhân phiếm, thanh thu yến tử quy.”
"Trúc lâm phong trung vũ, cổ tùng vũ hạ trực.”
Hát đến chỗ này, giọng hát vui vẻ biến chuyển, trở nên trầm thấp.
"Năm đó đèn sáng may chinh y, con đã nói thu này sẽ quay về.”
"Song đã một mùa mưa thu nữa đã đi qua.”
"Hoa lúa thơm, mạch nha vàng.”
"Con không về, con không về.”
"Mẹ giờ đã đầu đầy sương.”
"Con a, con a.”
"Lại không về!?" (quy bất quy)
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.