Chương 281: Mở lại Thiên Đạo các
Hắn Từng Là Thiếu Niên
08/01/2018
Dịch giả: phuongkta1 & Đình Phong
Có lẽ là bởi vì mây trên bầu trời bay không có quy luật mà dẫn đến mặt trời bị che khuất.
Ánh sáng trong phòng bỗng tối lại, chỉ có đôi mắt của Tô Trường An giống như những ngôi sao chiếu sáng rạng rỡ.
"Nhanh như vậy?" Bắc Thông Huyền sững sờ, "ngươi cần phải nghỉ ngơi một thoáng thật tốt."
Y thử khuyên giải, lúc này Tô Trường An mới vừa vặn thức tỉnh, thân thể của hắn đã quá mức mệt mỏi rồi. Đối kháng với Thần huyết, nhất là máu của Chân Thần quá nguy hiểm, trong nội tâm của y vẫn hy vọng Tô Trường An sau khi khôi phục bản thân thật tốt, mới lại bắt đầu quá trình rèn luyện hung hiểm.
"Sẽ không có ai chờ chúng ta." Nhưng Tô Trường An lại lắc đầu, "Đao kiếm của ta đâu?"
Bắc Thông Huyền bỗng nhiên ngừng lại, sau khi trầm ngâm một chút, y rút cuộc mất can đảm đi ngăn cản cậu trai trước mặt mình.
Chỉ thấy y vung tay lên, một đường hào quang hiện lên, Thập Phương, Cửu Nạn cùng với Hạ Hầu Huyết liền tại lúc đó xuất hiện ở trong tay của y.
Tô Trường An tiếp nhận ba thanh đao kiếm đã từng phụng bồi hắn một đường từ Trường An đến Tây Lương, không suy nghĩ nhiều, liền muốn đem đeo ở trên lưng mình. Thế nhưng lông mày của hắn bỗng nhíu lại.
Ba thanh thần binh này cực kỳ nặng nề, hôm nay tu vi của hắn mất hết, lúc đeo tại trên lưng lại có vài phần vất vả. Nhưng hắn vẫn cắn răng một cái, đứng thẳng người lên.
Tình cảnh như vậy hiển nhiên không thể thoát khỏi ánh mắt của Bắc Thông Huyền, y lại trầm mặc một hồi lâu, sau đó nhẹ nhàng nói: "đi theo ta." Dứt lời, liền dẫn Tô Trường An ra khỏi cửa phòng.
Không thể không nói chính là, nơi ở của Bắc Thông Huyền rất lớn. Theo như y nói nơi đây đã từng là chỗ ở của vị Vũ Vương Phù Tam Thiên, chẳng qua là sau khi Man quân đánh tới, Vũ Vương Phù Tam Thiên liền lui về trấn giữ Tây Lĩnh quan, Bắc Thông Huyền cũng liền "cưu chiêm thước sào"*, đem nơi đây trở thành nơi ở của mình.
*tu hú chiếm tổ chim khách
Y dẫn Tô Trường An đi đến một chỗ đất bằng rộng lớn trước đại điện, lại đuổi đi hạ nhân, quay đầu nhìn về phía Tô Trường An, thần sắc ngưng trọng nói: "Thần huyết có được lực lượng đáng sợ, nhưng để có được lực lượng như vậy phải mượn nhờ thân thể của chủ nhân mà nó kí sinh mới có thể bày ra. Vì vậy, nếu Thần huyết không cách nào khống chế thân thể của ngươi, vậy nó liền không cách nào cắn nuốt tâm trí của ngươi. Mà biện pháp tốt nhất để hàng phục Thần huyết chính là tại lúc nó thôn phệ tâm trí của ngươi, dùng ý chí của bản thân mình đi đối kháng ý chí của nó, đợi đến lúc ngươi đánh lui được ý chí của nó, chính là thời điểm Thần huyết suy yếu nhất, mà khi đó, ngươi liền có thể dùng một cái pháp môn đem lực lượng ấy chiếm thành của riêng mình."
Tô Trường An cũng gật đầu, vẻ mặt ngưng trọng, trên đường đến đây Bắc Thông Huyền đã đem pháp môn kia truyền cho hắn. Nhưng hắn cùng Bắc Thông Huyền đều hiểu rõ, pháp môn này tuy trọng yếu, nhưng là quan trọng nhất vẫn là làm thế nào để giữ vững bản tâm của mình, đối kháng với ý chí của Thần huyết.
"Ta biết phương pháp xử lý ổn thỏa nhất ở bên trong chính là tập hợp sức mạnh của mười mấy vị Tinh Vẫn, cùng chung trợ giúp một người đối kháng Thần huyết. Nhưng chúng ta không có nhiều Tinh Vẫn như vậy, huống hồ máu của Chân Thần so với Thần huyết bình thường có nhiều điểm khác nhau, ngươi chỉ có thể dựa vào chính mình. Mà một khi Thần huyết cắn nuốt tâm trí của ngươi, ngươi sẽ hóa thành Chân Thần, lúc đó ngươi đối với thế giới này đúng là một trận kiếp nạn to lớn. Bởi vậy, để phòng ngừa vạn nhất, ra sẽ đem ngươi đến một chỗ không người."
"Nơi nào?"
"Thiên Đạo các!" Bắc Thông Huyền nói xong, lông mi trầm xuống, bờ môi màu đỏ tươi hơi hơi mở ra, trong miệng của y phun ra một chuỗi tên dài.
"Vọng Thư, Hi Hòa, Trường Canh, Thiên Tuế, Vũ Thần, Chúc Thiên, Trọng Sơn."
Chỉ nghe bảy âm kiếm minh vang lên, bảy đạo hào quang cùng lóe lên, rồi sau đó bốn phía chung quanh bọn hắn liền xuất hiện bảy cái bóng người, gồm ba nữ bốn nam, chia nhau mặc áo dài màu đỏ thẫm, trắng, vàng kim, xanh lá, xanh lam, đỏ và vàng. (xích, bạch, kim, thanh, lam, hồng, hoàng)
Bọn họ mới xuất hiện bỗng nhiên hướng phía Bắc Thông Huyền quỳ xuống, trong miệng kêu: "Tham kiến chủ nhân."
Bảy người vừa nói xong lời này liền phát hiện Tô Trường An ở bên cạnh Bắc Thông Huyền, trên mặt nổi lên vẻ kỳ quái, liếc nhìn nhau, lại xoay qua Tô Trường An, trong miệng nói: "Tham kiến kiếm chủ."
Tô Trường An bỗng nhiên ngừng lại, tuy không biết tên gọi kiếm chủ là từ đâu nói ra, hắn theo bản năng bắt đầu quan sát bảy người vừa mới xuất hiện, tuy rằng tu vi mất hết, nhưng thần thức của Tô Trường An vẫn còn. Vì vậy lúc này hắn nhìn qua, rồi lại không khỏi kinh hãi, hắn hoàn toàn không thể cảm nhận được trên thân bảy người này phát ra nửa phần linh lực chấn động, có chỉ là một cỗ kiếm ý ngút trời làm cho người ta phải kinh sợ, bảy người giống như là bảy thanh tuyệt thế thần kiếm đứng thẳng ở chỗ đó.
Mà Bắc Thông Huyền cũng không có ý định giải thích cho Tô Trường An, y bình tĩnh nói ra: "Giúp ta mở Thiên Đạo các".
"Vâng!" Bảy người sắc mặt ngưng trọng, hầu như cùng lúc trầm giọng đáp lại.
Thân thể của bọn họ khẽ động, đi vào chỗ đất trống kia, theo thứ tự của bảy ngôi sao đứng thẳng người
Cùng lúc đó linh lực quanh thân Bắc Thông Huyền bắt đầu khởi động, trong mắt của y phát ra ánh sáng rực rỡ, thân thể bỗng nhiên lăng không mà lên, bay về phía chân trời.
"Bắc Thông Huyền, truyền nhân đời thứ chín của Ngọc Hành Thiên Lam viện, thỉnh cầu mở ra Thiên Đạo các, mời tiền bối giúp ta!"
Thanh âm của y giống như tiếng chuông ngoài cửa chính, bỗng nhiên phát ra, tại trong trời đất quanh quẩn, thật lâu không dứt.
Nhưng y cũng không nhận được bất kì cái gì đáp lại, cũng không có bất kỳ dị tượng nào hiện ra.
Bắc Thông Huyền cau mày, lấy tu vi cảnh giới của y, muốn mở ra Thiên Đạo các quả thực có chút khó khăn. Nhưng cũng đúng như Tô Trường An đã từng nói, sẽ không có ai chờ bọn hắn.
Vì thế y cắn răng một cái, linh lực quanh thân lại càng điên cuồng tràn ra.
"Bắc Thông Huyền, truyền nhân đời thứ chín của Ngọc Hành Thiên Lam viện, thỉnh cầu mở ra Thiên Đạo Các, mời tiền bối giúp ta!"
Đến lúc này y vẫn không được đáp lại.
Trên trán của y bắt đầu hiện lên chằng chịt mồ hôi nhưng thần sắc trên mặt lại càng kiên định.
Một cỗ linh áp tuôn ra, đó là lĩnh vực của y.
Dường như có chút tác động, bảy bóng người ở trên mặt đất bỗng nhiên quần áo tung bay, từng đạo kiếm ý lăng liệt thình lình phóng lên trời.
"Bắc Thông Huyền, truyền nhân đời thứ chín của Ngọc Hành Thiên Lam viện, thỉnh cầu mở ra Thiên Đạo Các, mời tiền bối giúp ta!"
Thanh âm này lại vang lên lần nữa nhưng lại không chỉ là của một mình Bắc Thông Huyền, còn bí mật mang theo tiếng nói của bảy người kia vang lên.
Dường như là thỉnh cầu của bọn họ rốt cuộc truyền đến nơi Tinh Hải xa xôi, lại có lẽ là do thành ý của Bắc Thông Huyền rốt cuộc cũng xúc động đến một ít anh linh đang ngủ say.
Ngay tại lúc đó thiên địa biến sắc, biển mây cuồn cuộn, hào quang của mặt trời mới vừa bắn ra bốn phía bỗng nhiên bị che dấu hoàn toàn, cảnh ban đêm cũng theo đó mà tràn ra.
Bảy khối ngôi sao chợt phát sáng lên.
Ở nơi bảy ngôi sao chiếu rọi xuống dưới, trên gương mặt băng lãnh của Bắc Thông Huyền không khỏi có phần rung rung, dường như có đồ vật nào đó lưu chuyển trong con mắt của y. Nhưng rất nhanh y đè xuống đáy lòng rung động, trong tay kết lên mấy loại ấn ký.
"Thập Phương Cửu Nạn!" Y vừa hét to một tiếng, trên lưng Tô Trường An liền vang lên hai tiếng đao kiếm ngân vang.
Mà dường như đã nhận được một chút chứng thực, hào quang của bảy ngôi sao lại sáng ngời thêm vài phần.
Sắc mặt Bắc Thông Huyền bắt đầu có chút tái nhợt, y biết rõ thời điểm quan trọng nhất đã đến.
"Mở Thiên Đạo các!" Y hét to một tiếng, linh lực quanh thân một lần nữa tuôn ra. Một tòa lầu các mờ nhạt liền dần dần xuất hiện trên đất trống, nhưng cực kỳ hư vô, như ảo ảnh của một tòa lầu các trên không trung.
Bắc Thông Huyền hiểu rõ bởi vì tu vi của mình chưa đủ cho nên khó có thể tại một chỗ cách Thiên Lam viện vạn dặm mở ra Thiên Đạo các.
Y không khỏi cười khổ, y cuối cùng đã đánh giá thực lực của mình quá cao rồi.
Trường An, Thiên Lam viện.
Đêm hôm đó rối loạn ở Trường An đã ngừng lại, Từ Nhượng đồ đệ của Thiên Xu đã trở thành một đời viện trưởng mới của Thiên Lam viện.
Quan hệ của vị hoàng đế mới lên ngôi Hạ Hầu Cẩn cùng Thiên Lam viện hình như cũng không tệ lắm, đối với vị viện trưởng mới của Thiên Lam viện nhìn qua cũng rất là vừa ý. Cố ý theo trong quốc khố trích ra một khoản tiền bạc xa xỉ tiến hành tu sửa hoàn hảo Thiên Lam viện vì trải qua liên tiếp đại chiến mà tổn hại vô cùng nghiêm trọng.
Bây giờ Thiên Lam viện dường như lại về tới thời kỳ thịnh thế trước kia, không còn cảnh tượng rách nát ở dĩ vãng.
Nhưng so với dĩ vãng thì nó càng thêm vắng vẻ.
Vị Từ Nhượng đại nhân kia là một người rất kỳ quái.
Ít nhất rất nhiều quan to hiển quý trong thành Trường An đều cho là như vậy.Từ khi gã tiếp quản Thiên Lam viện liền ru rú không ra, trừ phi Hoàng Thượng triệu kiến thì không người thấy gã bước ra khỏi Thiên Lam nửa bước.
Vô số đại nhân vật nhìn đúng Thiên Lam viện sắp quật khởi còn nghĩ đến lôi kéo vị viện trưởng đại nhân này nhưng đều tay không mà về.
Mà giờ khắc này vị viện trưởng kia đang khoanh chân ngồi trên Diễn Võ trường được tu sửa thật tốt trong viện.
Gã mặc một bộ áo dài màu đen, một đầu tóc đen chẳng biết từ lúc nào đã biến thành bạc trắng qua loa choàng trên vai.
Chân mày thay phiên nhíu lại rồi lại giãn ra. Trên trán gã bắt đầu xuất hiện mồ hôi chằng chịt, linh lực trong cơ thể bắt đầu khó khống chế phóng ra ngoài, linh lực màu trắng cùng tà lực màu đen luân chuyển, không ngừng va chạm cùng xoắn lại, giống như nội tâm gã hiện giờ.
Chợt Từ Nhượng phát ra một tiếng thở dài.
Những linh lực kia lúc đó được gã thu vào trong cơ thể sau đó gã mở mắt ra, bên trong con ngươi không sợ hãi kia chính là chút cảm xúc khiến người ta không thể biết chính xác.
Gã đứng lên nhìn chung quanh, nhìn học viện gã từng vượt qua vô số năm tháng.
Đám thợ thủ công dựa theo ý của gã mà tu sửa bố trí theo dĩ vãng trí nhớ của Từ Nhượng.
Nó vẫn là bộ dáng kia, chỉ là những người bên gã đã không còn đó.
Không hiểu gã lại nghĩ tới người nam nhân kia.
Vẻ mặt y râu ria, thích rượu như mạng, tổng là ưa thích nói năng tùy tiện với những nữ tử trong ngõ Yên Hoa Liễu.
Nhưng tất cả mọi người đều sùng bái y, đều gọi y là Thiên Xu đại nhân.
Từ Nhượng từng cho là mình rất chán ghét y, cho là y không xứng chức sư phó.
Mà khi hai thanh trường thương nhuốm máu người nam nhân đó được đưa đến tay gã, gã vĩnh viễn ghi tạc trong lòng lời nhắc nhở của y lúc lâm chung.
Y bảo gã thủ vững Thiên Lam viện.
"Thủ vững Thiên Lam viện." Dưới đáy lòng gã nỉ non niệm.
Chỗ sâu trong con ngươi như có thứ gì đó muốn trào lên nhưng gã lại một lần đè chúng nó xuống.
Gã là đồ đệ Thiên Xu, cũng là đại đệ tử của Thiên Lam viện.
Tất cả mọi người gọi gã là đại sư huynh, làm sư huynh thì thế nào cũng nên xuất ra bộ dáng sư huynh đi.
Tóm lại cần có người tay nhuộm máu tươi, tóm lại cần có người lưng đeo bêu danh.
Gã nghĩ như vậy, ngẩng đầu lên nhìn về phía chân trời.
Trường An tháng tư, mặt trời cao chiếu rực rỡ.
Thiên Lam viện đã từng tan hoang giờ đây dưới ánh mặt trời cũng nhiều chút sinh khí.
Tâm tình của gã không hoàn toàn tốt lên nhưng u ám trong con ngươi đã tiêu tán không ít.
Mà đúng lúc này ánh sáng trong trời đất bỗng tối sầm lại, gã dường như có nhận thấy nhìn về hướng tây xa xa. Với tu vi Tinh Vẫn của gã, tự nhiên phát hiện bảy ngôi sao kia bắt đầu chiếu rọi.
Trong lòng gã khẽ động, rất nhanh liền sáng tỏ một chút nguyên do của sự việc.
"Muốn mở Thiên Đạo các sao?" Gã nhẹ nói nhưng lông mày nhíu lại một cái, lập tức lắc đầu. "Quá miễn cưỡng, Bắc Thông Huyền."
Gã nói như vậy xong thì sắc mặt trầm xuống.
Linh lực đen kịt ở đằng kia trào lên, một ngôi sao màu đỏ sậm trên bầu trời bắt đầu lấp lánh, sau lưng của gã hiện ra hai hư ảnh huyết sắc.
Một con ác lang hai mắt đỏ tươi, một vị vũ sĩ đang mặc áo giáp cầm trường đao trong tay.
"Để ta giúp ngươi." Gã nói như vậy, bảy tòa lầu các mệnh danh thất tinh sau lưng chợt trán ra ánh sáng chói mắt, dưới sự thúc dục linh lực của gã thì từng cột sáng làm người ta sợ hãi phóng về phía bảy ngôi sao ở phía chân trời.
Tây Lương, Vĩnh Ninh quan.
Bắc Thông Huyền dần dần cảm thấy từng đợt suy yếu cùng vô lực.
Vừa rồi y gọi ra hư ảnh của Thiên Đạo các còn chưa hoàn toàn ngưng thực, bởi vì không có linh lực tiếp sau chống đỡ đã bắt đầu dần dần có xu thế tiêu tán.
Tô Trường An một bên thấy tình cảnh như vậy, mặc dù hiểu quẩn cảnh của Bắc Thông Huyền nhưng bởi vì mất hết linh lực hắn căn bản không cách nào giúp được y, chỉ có thể cau mày nhìn Thiên Đạo các dần dần tiêu tán nhưng lại bất lực.
Mà ngay khi đó bảy cột sáng từ phương xa bay lên bắn thẳng vào bảy ngôi sao ở phía chân trời, vẫn còn không đợi Tô Trường An hồi phục tinh thần từ trong dị trạng thì bảy ngôi sao kia liền chợt phát ra ánh sáng mãnh liệt, chúng nó đột nhiên hạ xuống hư ảnh Thiên Đạo các đang dần tiêu tán một cột ánh sáng cực kỳ chói mắt.
Thiên Đạo các sắp biến mất không còn chợt chấn động.
Rồi sau đó một tiếng ầm vang từ trong hư ảnh vang lên, tòa Thiên Đạo các cực lớn lần nữa hiển hiện, mà theo ánh sao kia chiếu xuống dần dần ngưng thực.
Thời gian mấy chục hơi thở qua đi, tòa lầu các kia liền chân chân thật thật nằm trên đất trống, bảy người được Bắc Thông Huyền gọi ra cũng thối lui qua một bên, sắc mặt bọn họ tái nhợt, nhìn bộ dáng một chuyến này tiêu hao thật lớn.
Oanh!
Lại một tiếng vang thật lớn đẩy ra, cửa lớn của Thiên Đạo các bỗng nhiên mở bắn ra ánh sáng trắng chói mắt từ bên trong.
Dưới ánh sáng rực rỡ như vậy thì Tô Trường An căn bản không thấy rõ sự vật trong đó, chỉ là trong lúc mơ hồ cảm giác dường như có thứ gì đó đang kêu gọi hắn.
Hắn không khỏi có chút ngẩn ra.
Mà khi đó dị tượng trong trời đất chợt tiêu tán.
Thất tinh như hoàn thành sứ mạng đều biến mất, ánh mặt trời lại lần nữa chiếu xuống mặt đất.
Thân thể Bắc Thông Huyền đáp xuống, nhìn ra được y đang rất suy yếu, vừa đáp xuống thì thân thể lung lay một hồi, bảy người bên cạnh đuổi bước lên đỡ lấy y.
"Nhanh đi... Thiên Đạo các." Y có chút hổn hển nói.
Cuối cùng Tô Trường An cũng hồi phục thần trí, hắn gật nhẹ đầu với Bắc Thông Huyền sau đó mặt mày trầm xuống, kiên định bước từng bước một về phía ánh sáng trắng chói mắt kia.
Thân thể hắn vừa chạm đến ánh sáng kia thì gặp một luồng ánh sáng trắng còn chói mắt hơn hiện ra, sau đó thân thể hắn như đều bị ánh sáng kia nuốt hết. Mà đợi đến lúc mấy người Bắc Thông Huyền hồi phục lại tinh thần từ ánh sáng như kim châm vào mắt kia thì cả Tô Trường An và tòa Thiên Đạo các đã biến mất không thấy gì nữa. Trên đất trống ngoại trừ bọn họ liền không còn gì nữa, giống như tòa lầu các kia chưa bao giờ xuất hiện qua.
"Chủ nhân, người cảm thấy hắn sẽ thành công sao?" Một vị nam tử mặc áo dài màu đỏ sậm bên cạnh đi tới, có chút lo lắng hỏi.
Bắc Thông Huyền nghe vậy thì ngẩng đầu lên nhìn về phía chân trời.
Chỗ ấy sắc trời xanh thẳm, thỉnh thoảng có chim khách bay qua.
"Hắn là Thủ Vọng Giả sư tôn chọn trúng, không cần hoài nghi. Đợi đến thời điểm hắn trở về chính là ngày Thiên Lam ta trở về."
Có lẽ là bởi vì mây trên bầu trời bay không có quy luật mà dẫn đến mặt trời bị che khuất.
Ánh sáng trong phòng bỗng tối lại, chỉ có đôi mắt của Tô Trường An giống như những ngôi sao chiếu sáng rạng rỡ.
"Nhanh như vậy?" Bắc Thông Huyền sững sờ, "ngươi cần phải nghỉ ngơi một thoáng thật tốt."
Y thử khuyên giải, lúc này Tô Trường An mới vừa vặn thức tỉnh, thân thể của hắn đã quá mức mệt mỏi rồi. Đối kháng với Thần huyết, nhất là máu của Chân Thần quá nguy hiểm, trong nội tâm của y vẫn hy vọng Tô Trường An sau khi khôi phục bản thân thật tốt, mới lại bắt đầu quá trình rèn luyện hung hiểm.
"Sẽ không có ai chờ chúng ta." Nhưng Tô Trường An lại lắc đầu, "Đao kiếm của ta đâu?"
Bắc Thông Huyền bỗng nhiên ngừng lại, sau khi trầm ngâm một chút, y rút cuộc mất can đảm đi ngăn cản cậu trai trước mặt mình.
Chỉ thấy y vung tay lên, một đường hào quang hiện lên, Thập Phương, Cửu Nạn cùng với Hạ Hầu Huyết liền tại lúc đó xuất hiện ở trong tay của y.
Tô Trường An tiếp nhận ba thanh đao kiếm đã từng phụng bồi hắn một đường từ Trường An đến Tây Lương, không suy nghĩ nhiều, liền muốn đem đeo ở trên lưng mình. Thế nhưng lông mày của hắn bỗng nhíu lại.
Ba thanh thần binh này cực kỳ nặng nề, hôm nay tu vi của hắn mất hết, lúc đeo tại trên lưng lại có vài phần vất vả. Nhưng hắn vẫn cắn răng một cái, đứng thẳng người lên.
Tình cảnh như vậy hiển nhiên không thể thoát khỏi ánh mắt của Bắc Thông Huyền, y lại trầm mặc một hồi lâu, sau đó nhẹ nhàng nói: "đi theo ta." Dứt lời, liền dẫn Tô Trường An ra khỏi cửa phòng.
Không thể không nói chính là, nơi ở của Bắc Thông Huyền rất lớn. Theo như y nói nơi đây đã từng là chỗ ở của vị Vũ Vương Phù Tam Thiên, chẳng qua là sau khi Man quân đánh tới, Vũ Vương Phù Tam Thiên liền lui về trấn giữ Tây Lĩnh quan, Bắc Thông Huyền cũng liền "cưu chiêm thước sào"*, đem nơi đây trở thành nơi ở của mình.
*tu hú chiếm tổ chim khách
Y dẫn Tô Trường An đi đến một chỗ đất bằng rộng lớn trước đại điện, lại đuổi đi hạ nhân, quay đầu nhìn về phía Tô Trường An, thần sắc ngưng trọng nói: "Thần huyết có được lực lượng đáng sợ, nhưng để có được lực lượng như vậy phải mượn nhờ thân thể của chủ nhân mà nó kí sinh mới có thể bày ra. Vì vậy, nếu Thần huyết không cách nào khống chế thân thể của ngươi, vậy nó liền không cách nào cắn nuốt tâm trí của ngươi. Mà biện pháp tốt nhất để hàng phục Thần huyết chính là tại lúc nó thôn phệ tâm trí của ngươi, dùng ý chí của bản thân mình đi đối kháng ý chí của nó, đợi đến lúc ngươi đánh lui được ý chí của nó, chính là thời điểm Thần huyết suy yếu nhất, mà khi đó, ngươi liền có thể dùng một cái pháp môn đem lực lượng ấy chiếm thành của riêng mình."
Tô Trường An cũng gật đầu, vẻ mặt ngưng trọng, trên đường đến đây Bắc Thông Huyền đã đem pháp môn kia truyền cho hắn. Nhưng hắn cùng Bắc Thông Huyền đều hiểu rõ, pháp môn này tuy trọng yếu, nhưng là quan trọng nhất vẫn là làm thế nào để giữ vững bản tâm của mình, đối kháng với ý chí của Thần huyết.
"Ta biết phương pháp xử lý ổn thỏa nhất ở bên trong chính là tập hợp sức mạnh của mười mấy vị Tinh Vẫn, cùng chung trợ giúp một người đối kháng Thần huyết. Nhưng chúng ta không có nhiều Tinh Vẫn như vậy, huống hồ máu của Chân Thần so với Thần huyết bình thường có nhiều điểm khác nhau, ngươi chỉ có thể dựa vào chính mình. Mà một khi Thần huyết cắn nuốt tâm trí của ngươi, ngươi sẽ hóa thành Chân Thần, lúc đó ngươi đối với thế giới này đúng là một trận kiếp nạn to lớn. Bởi vậy, để phòng ngừa vạn nhất, ra sẽ đem ngươi đến một chỗ không người."
"Nơi nào?"
"Thiên Đạo các!" Bắc Thông Huyền nói xong, lông mi trầm xuống, bờ môi màu đỏ tươi hơi hơi mở ra, trong miệng của y phun ra một chuỗi tên dài.
"Vọng Thư, Hi Hòa, Trường Canh, Thiên Tuế, Vũ Thần, Chúc Thiên, Trọng Sơn."
Chỉ nghe bảy âm kiếm minh vang lên, bảy đạo hào quang cùng lóe lên, rồi sau đó bốn phía chung quanh bọn hắn liền xuất hiện bảy cái bóng người, gồm ba nữ bốn nam, chia nhau mặc áo dài màu đỏ thẫm, trắng, vàng kim, xanh lá, xanh lam, đỏ và vàng. (xích, bạch, kim, thanh, lam, hồng, hoàng)
Bọn họ mới xuất hiện bỗng nhiên hướng phía Bắc Thông Huyền quỳ xuống, trong miệng kêu: "Tham kiến chủ nhân."
Bảy người vừa nói xong lời này liền phát hiện Tô Trường An ở bên cạnh Bắc Thông Huyền, trên mặt nổi lên vẻ kỳ quái, liếc nhìn nhau, lại xoay qua Tô Trường An, trong miệng nói: "Tham kiến kiếm chủ."
Tô Trường An bỗng nhiên ngừng lại, tuy không biết tên gọi kiếm chủ là từ đâu nói ra, hắn theo bản năng bắt đầu quan sát bảy người vừa mới xuất hiện, tuy rằng tu vi mất hết, nhưng thần thức của Tô Trường An vẫn còn. Vì vậy lúc này hắn nhìn qua, rồi lại không khỏi kinh hãi, hắn hoàn toàn không thể cảm nhận được trên thân bảy người này phát ra nửa phần linh lực chấn động, có chỉ là một cỗ kiếm ý ngút trời làm cho người ta phải kinh sợ, bảy người giống như là bảy thanh tuyệt thế thần kiếm đứng thẳng ở chỗ đó.
Mà Bắc Thông Huyền cũng không có ý định giải thích cho Tô Trường An, y bình tĩnh nói ra: "Giúp ta mở Thiên Đạo các".
"Vâng!" Bảy người sắc mặt ngưng trọng, hầu như cùng lúc trầm giọng đáp lại.
Thân thể của bọn họ khẽ động, đi vào chỗ đất trống kia, theo thứ tự của bảy ngôi sao đứng thẳng người
Cùng lúc đó linh lực quanh thân Bắc Thông Huyền bắt đầu khởi động, trong mắt của y phát ra ánh sáng rực rỡ, thân thể bỗng nhiên lăng không mà lên, bay về phía chân trời.
"Bắc Thông Huyền, truyền nhân đời thứ chín của Ngọc Hành Thiên Lam viện, thỉnh cầu mở ra Thiên Đạo các, mời tiền bối giúp ta!"
Thanh âm của y giống như tiếng chuông ngoài cửa chính, bỗng nhiên phát ra, tại trong trời đất quanh quẩn, thật lâu không dứt.
Nhưng y cũng không nhận được bất kì cái gì đáp lại, cũng không có bất kỳ dị tượng nào hiện ra.
Bắc Thông Huyền cau mày, lấy tu vi cảnh giới của y, muốn mở ra Thiên Đạo các quả thực có chút khó khăn. Nhưng cũng đúng như Tô Trường An đã từng nói, sẽ không có ai chờ bọn hắn.
Vì thế y cắn răng một cái, linh lực quanh thân lại càng điên cuồng tràn ra.
"Bắc Thông Huyền, truyền nhân đời thứ chín của Ngọc Hành Thiên Lam viện, thỉnh cầu mở ra Thiên Đạo Các, mời tiền bối giúp ta!"
Đến lúc này y vẫn không được đáp lại.
Trên trán của y bắt đầu hiện lên chằng chịt mồ hôi nhưng thần sắc trên mặt lại càng kiên định.
Một cỗ linh áp tuôn ra, đó là lĩnh vực của y.
Dường như có chút tác động, bảy bóng người ở trên mặt đất bỗng nhiên quần áo tung bay, từng đạo kiếm ý lăng liệt thình lình phóng lên trời.
"Bắc Thông Huyền, truyền nhân đời thứ chín của Ngọc Hành Thiên Lam viện, thỉnh cầu mở ra Thiên Đạo Các, mời tiền bối giúp ta!"
Thanh âm này lại vang lên lần nữa nhưng lại không chỉ là của một mình Bắc Thông Huyền, còn bí mật mang theo tiếng nói của bảy người kia vang lên.
Dường như là thỉnh cầu của bọn họ rốt cuộc truyền đến nơi Tinh Hải xa xôi, lại có lẽ là do thành ý của Bắc Thông Huyền rốt cuộc cũng xúc động đến một ít anh linh đang ngủ say.
Ngay tại lúc đó thiên địa biến sắc, biển mây cuồn cuộn, hào quang của mặt trời mới vừa bắn ra bốn phía bỗng nhiên bị che dấu hoàn toàn, cảnh ban đêm cũng theo đó mà tràn ra.
Bảy khối ngôi sao chợt phát sáng lên.
Ở nơi bảy ngôi sao chiếu rọi xuống dưới, trên gương mặt băng lãnh của Bắc Thông Huyền không khỏi có phần rung rung, dường như có đồ vật nào đó lưu chuyển trong con mắt của y. Nhưng rất nhanh y đè xuống đáy lòng rung động, trong tay kết lên mấy loại ấn ký.
"Thập Phương Cửu Nạn!" Y vừa hét to một tiếng, trên lưng Tô Trường An liền vang lên hai tiếng đao kiếm ngân vang.
Mà dường như đã nhận được một chút chứng thực, hào quang của bảy ngôi sao lại sáng ngời thêm vài phần.
Sắc mặt Bắc Thông Huyền bắt đầu có chút tái nhợt, y biết rõ thời điểm quan trọng nhất đã đến.
"Mở Thiên Đạo các!" Y hét to một tiếng, linh lực quanh thân một lần nữa tuôn ra. Một tòa lầu các mờ nhạt liền dần dần xuất hiện trên đất trống, nhưng cực kỳ hư vô, như ảo ảnh của một tòa lầu các trên không trung.
Bắc Thông Huyền hiểu rõ bởi vì tu vi của mình chưa đủ cho nên khó có thể tại một chỗ cách Thiên Lam viện vạn dặm mở ra Thiên Đạo các.
Y không khỏi cười khổ, y cuối cùng đã đánh giá thực lực của mình quá cao rồi.
Trường An, Thiên Lam viện.
Đêm hôm đó rối loạn ở Trường An đã ngừng lại, Từ Nhượng đồ đệ của Thiên Xu đã trở thành một đời viện trưởng mới của Thiên Lam viện.
Quan hệ của vị hoàng đế mới lên ngôi Hạ Hầu Cẩn cùng Thiên Lam viện hình như cũng không tệ lắm, đối với vị viện trưởng mới của Thiên Lam viện nhìn qua cũng rất là vừa ý. Cố ý theo trong quốc khố trích ra một khoản tiền bạc xa xỉ tiến hành tu sửa hoàn hảo Thiên Lam viện vì trải qua liên tiếp đại chiến mà tổn hại vô cùng nghiêm trọng.
Bây giờ Thiên Lam viện dường như lại về tới thời kỳ thịnh thế trước kia, không còn cảnh tượng rách nát ở dĩ vãng.
Nhưng so với dĩ vãng thì nó càng thêm vắng vẻ.
Vị Từ Nhượng đại nhân kia là một người rất kỳ quái.
Ít nhất rất nhiều quan to hiển quý trong thành Trường An đều cho là như vậy.Từ khi gã tiếp quản Thiên Lam viện liền ru rú không ra, trừ phi Hoàng Thượng triệu kiến thì không người thấy gã bước ra khỏi Thiên Lam nửa bước.
Vô số đại nhân vật nhìn đúng Thiên Lam viện sắp quật khởi còn nghĩ đến lôi kéo vị viện trưởng đại nhân này nhưng đều tay không mà về.
Mà giờ khắc này vị viện trưởng kia đang khoanh chân ngồi trên Diễn Võ trường được tu sửa thật tốt trong viện.
Gã mặc một bộ áo dài màu đen, một đầu tóc đen chẳng biết từ lúc nào đã biến thành bạc trắng qua loa choàng trên vai.
Chân mày thay phiên nhíu lại rồi lại giãn ra. Trên trán gã bắt đầu xuất hiện mồ hôi chằng chịt, linh lực trong cơ thể bắt đầu khó khống chế phóng ra ngoài, linh lực màu trắng cùng tà lực màu đen luân chuyển, không ngừng va chạm cùng xoắn lại, giống như nội tâm gã hiện giờ.
Chợt Từ Nhượng phát ra một tiếng thở dài.
Những linh lực kia lúc đó được gã thu vào trong cơ thể sau đó gã mở mắt ra, bên trong con ngươi không sợ hãi kia chính là chút cảm xúc khiến người ta không thể biết chính xác.
Gã đứng lên nhìn chung quanh, nhìn học viện gã từng vượt qua vô số năm tháng.
Đám thợ thủ công dựa theo ý của gã mà tu sửa bố trí theo dĩ vãng trí nhớ của Từ Nhượng.
Nó vẫn là bộ dáng kia, chỉ là những người bên gã đã không còn đó.
Không hiểu gã lại nghĩ tới người nam nhân kia.
Vẻ mặt y râu ria, thích rượu như mạng, tổng là ưa thích nói năng tùy tiện với những nữ tử trong ngõ Yên Hoa Liễu.
Nhưng tất cả mọi người đều sùng bái y, đều gọi y là Thiên Xu đại nhân.
Từ Nhượng từng cho là mình rất chán ghét y, cho là y không xứng chức sư phó.
Mà khi hai thanh trường thương nhuốm máu người nam nhân đó được đưa đến tay gã, gã vĩnh viễn ghi tạc trong lòng lời nhắc nhở của y lúc lâm chung.
Y bảo gã thủ vững Thiên Lam viện.
"Thủ vững Thiên Lam viện." Dưới đáy lòng gã nỉ non niệm.
Chỗ sâu trong con ngươi như có thứ gì đó muốn trào lên nhưng gã lại một lần đè chúng nó xuống.
Gã là đồ đệ Thiên Xu, cũng là đại đệ tử của Thiên Lam viện.
Tất cả mọi người gọi gã là đại sư huynh, làm sư huynh thì thế nào cũng nên xuất ra bộ dáng sư huynh đi.
Tóm lại cần có người tay nhuộm máu tươi, tóm lại cần có người lưng đeo bêu danh.
Gã nghĩ như vậy, ngẩng đầu lên nhìn về phía chân trời.
Trường An tháng tư, mặt trời cao chiếu rực rỡ.
Thiên Lam viện đã từng tan hoang giờ đây dưới ánh mặt trời cũng nhiều chút sinh khí.
Tâm tình của gã không hoàn toàn tốt lên nhưng u ám trong con ngươi đã tiêu tán không ít.
Mà đúng lúc này ánh sáng trong trời đất bỗng tối sầm lại, gã dường như có nhận thấy nhìn về hướng tây xa xa. Với tu vi Tinh Vẫn của gã, tự nhiên phát hiện bảy ngôi sao kia bắt đầu chiếu rọi.
Trong lòng gã khẽ động, rất nhanh liền sáng tỏ một chút nguyên do của sự việc.
"Muốn mở Thiên Đạo các sao?" Gã nhẹ nói nhưng lông mày nhíu lại một cái, lập tức lắc đầu. "Quá miễn cưỡng, Bắc Thông Huyền."
Gã nói như vậy xong thì sắc mặt trầm xuống.
Linh lực đen kịt ở đằng kia trào lên, một ngôi sao màu đỏ sậm trên bầu trời bắt đầu lấp lánh, sau lưng của gã hiện ra hai hư ảnh huyết sắc.
Một con ác lang hai mắt đỏ tươi, một vị vũ sĩ đang mặc áo giáp cầm trường đao trong tay.
"Để ta giúp ngươi." Gã nói như vậy, bảy tòa lầu các mệnh danh thất tinh sau lưng chợt trán ra ánh sáng chói mắt, dưới sự thúc dục linh lực của gã thì từng cột sáng làm người ta sợ hãi phóng về phía bảy ngôi sao ở phía chân trời.
Tây Lương, Vĩnh Ninh quan.
Bắc Thông Huyền dần dần cảm thấy từng đợt suy yếu cùng vô lực.
Vừa rồi y gọi ra hư ảnh của Thiên Đạo các còn chưa hoàn toàn ngưng thực, bởi vì không có linh lực tiếp sau chống đỡ đã bắt đầu dần dần có xu thế tiêu tán.
Tô Trường An một bên thấy tình cảnh như vậy, mặc dù hiểu quẩn cảnh của Bắc Thông Huyền nhưng bởi vì mất hết linh lực hắn căn bản không cách nào giúp được y, chỉ có thể cau mày nhìn Thiên Đạo các dần dần tiêu tán nhưng lại bất lực.
Mà ngay khi đó bảy cột sáng từ phương xa bay lên bắn thẳng vào bảy ngôi sao ở phía chân trời, vẫn còn không đợi Tô Trường An hồi phục tinh thần từ trong dị trạng thì bảy ngôi sao kia liền chợt phát ra ánh sáng mãnh liệt, chúng nó đột nhiên hạ xuống hư ảnh Thiên Đạo các đang dần tiêu tán một cột ánh sáng cực kỳ chói mắt.
Thiên Đạo các sắp biến mất không còn chợt chấn động.
Rồi sau đó một tiếng ầm vang từ trong hư ảnh vang lên, tòa Thiên Đạo các cực lớn lần nữa hiển hiện, mà theo ánh sao kia chiếu xuống dần dần ngưng thực.
Thời gian mấy chục hơi thở qua đi, tòa lầu các kia liền chân chân thật thật nằm trên đất trống, bảy người được Bắc Thông Huyền gọi ra cũng thối lui qua một bên, sắc mặt bọn họ tái nhợt, nhìn bộ dáng một chuyến này tiêu hao thật lớn.
Oanh!
Lại một tiếng vang thật lớn đẩy ra, cửa lớn của Thiên Đạo các bỗng nhiên mở bắn ra ánh sáng trắng chói mắt từ bên trong.
Dưới ánh sáng rực rỡ như vậy thì Tô Trường An căn bản không thấy rõ sự vật trong đó, chỉ là trong lúc mơ hồ cảm giác dường như có thứ gì đó đang kêu gọi hắn.
Hắn không khỏi có chút ngẩn ra.
Mà khi đó dị tượng trong trời đất chợt tiêu tán.
Thất tinh như hoàn thành sứ mạng đều biến mất, ánh mặt trời lại lần nữa chiếu xuống mặt đất.
Thân thể Bắc Thông Huyền đáp xuống, nhìn ra được y đang rất suy yếu, vừa đáp xuống thì thân thể lung lay một hồi, bảy người bên cạnh đuổi bước lên đỡ lấy y.
"Nhanh đi... Thiên Đạo các." Y có chút hổn hển nói.
Cuối cùng Tô Trường An cũng hồi phục thần trí, hắn gật nhẹ đầu với Bắc Thông Huyền sau đó mặt mày trầm xuống, kiên định bước từng bước một về phía ánh sáng trắng chói mắt kia.
Thân thể hắn vừa chạm đến ánh sáng kia thì gặp một luồng ánh sáng trắng còn chói mắt hơn hiện ra, sau đó thân thể hắn như đều bị ánh sáng kia nuốt hết. Mà đợi đến lúc mấy người Bắc Thông Huyền hồi phục lại tinh thần từ ánh sáng như kim châm vào mắt kia thì cả Tô Trường An và tòa Thiên Đạo các đã biến mất không thấy gì nữa. Trên đất trống ngoại trừ bọn họ liền không còn gì nữa, giống như tòa lầu các kia chưa bao giờ xuất hiện qua.
"Chủ nhân, người cảm thấy hắn sẽ thành công sao?" Một vị nam tử mặc áo dài màu đỏ sậm bên cạnh đi tới, có chút lo lắng hỏi.
Bắc Thông Huyền nghe vậy thì ngẩng đầu lên nhìn về phía chân trời.
Chỗ ấy sắc trời xanh thẳm, thỉnh thoảng có chim khách bay qua.
"Hắn là Thủ Vọng Giả sư tôn chọn trúng, không cần hoài nghi. Đợi đến thời điểm hắn trở về chính là ngày Thiên Lam ta trở về."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.