Chương 423: Mỗi một chuyện xưa, có lẽ đều có một tên mập
Hắn Từng Là Thiếu Niên
18/05/2018
Trấn Trường Môn hôm nay vô cùng náo nhiệt, người tới lui đông đúc hơn nhiều so với bình thường.
Từ người buôn bán nhỏ, đến binh nghiệp quân sĩ.
Nét mặt ai cũng tràn đầy vui sướng thực lòng.
Vì Thái Thú của họ, công tử trấn Trường Môn của họ hôm nay sẽ lấy vợ.
Đây là một việc vui.
Cha con Cổ thị và dân chúng trấn Trường Môn trước nay quan hệ rất tốt, nên đại hôn này, Cổ Ninh cũng cực kỳ hùng hồn mời toàn bộ dân chúng trấn Trường Môn.
Đương nhiên phủ Thái Thú diện tích là có hạn, không thể chứa nổi hết dân chúng trấn Trường Môn, đa số họ không thể được vào dự, nhưng không sao cả, chuyện này không ảnh hưởng gì tới nhiệt tình của mọi người, họ thành ý mười phần vây quanh bên ngoài phủ chờ tiệc cưới bắt đầu.
Trời dần tối, khách ở ngoài cửa càng tụ thêm nhiều, gần như bít chặt phủ Thái Thú.
Rượu và thức ăn đã được đặt vào vị trí, các tân khách nâng chén với nhau.
Tân nương tử đã được kiệu lớn tám người khiêng đưa vào trong phủ, bầu không khí đầy náo nhiệt, đầy tiếng hoan hô cười nói, chúc mừng rộn rã.
Đúng lúc này, đột nhiên ở phía sau có cái gì đó ồn ào, khiến mọi người chú ý.
Họ đều quay sang nhìn.
Từ xa, một thiếu niên và một nam tử đi tới.
Nam tử kia tuổi đã kha khá, bước đi hơi cúm rúm, trong khi thiếu niên lưng đeo đao kiếm, sắc mặt lạnh lùng.
Chính là Tô Trường An và cha của hắn, Tô Thái.
Tô Thái đương nhiên biết mình đang bị đẩy vào nơi đầu sóng ngọn gió, vì Tô Trường An là trọng phạm triều đình, lại còn từng náo loạn phủ Thái Thú.
Nên hôm nay xuất hiện, họ đương nhiên trở thành mục tiêu gây chú ý, ai nấy bắt đầu phỏng đoán mục đích tới hôm nay của Tô Trường An.
Song sợ thủ đoạn tàn nhẫn của Tô Trường An, nên không ai dám đứng ra ngăn cản.
Tô Thái hiểu điều họ nghĩ. Song bao năm nay ông luôn bị người chỉ trỏ, bây giờ ông đã có chỗ dựa là tình cảm của Cổ gia Tiểu Hầu gia đối với con mình, nên tăng thêm dũng khí, bèn vươn thẳng lưng lên, tăng bước chân thành đi đằng trước con trai, dáng vẻ dẫn con đi tham gia hôn lễ Thái Thú.
Tô Trường An nhìn ra được tâm tư cha già, đương nhiên vui vẻ thành toàn, giảm bước đi theo đằng sau cha già.
"Đại Ngụy Thiên Hộ, Tô Thái dẫn khuyển tử Tô Trường An, đến đây bái chúc mừng.” Tới trước cửa, Tô Thái chắp tay nói với người giữ cửa, ông vận linh lực, lời nói vọng vào tới tai từng người có mặt.
Mọi người đều im phăng phắc. Thật là khó hiểu, Tô Trường An là trọng phạm triều đình, không sợ đầu sợ đuôi trốn trong nhà thì cũng thôi, lại còn dám tới tham gia hôn lễ của quan, nghe sao mà hoang đường quá vậy.
Nhưng họ lại phải kinh ngạc, vì người giữ cửa nghe Tô Thái nói vậy, khom người ton hót vui vẻ.
Y cúi đầu khom lưng, nói: "Tô tướng quân, Tô công tử mời vào bên trong, Thái Thú đại nhân đã có lệnh, đã để dành cho hai người vị trí tốt nhất, tiểu nhân đợi hai vị ở đây đã lâu.”
Phản ứng này đã vượt ra ngoài dự kiến của mọi người, và cả của Tô Thái.
Ông tưởng chuyện hôm trước đã tạo khoảng cách giữa ông với Cổ Ninh, ai ngờ người hầu này lại nhiệt tình như vậy, rõ ràng là Cổ Ninh đã dặn trước, làm ông vốn định diễu võ dương oai trở nên xấu hổ.
Ông quay qua nhìn Tô Trường An: "Cái này. . . Người ta kết hôn, chúng ta chưa chuẩn bị quà tặng. . .”
Tô Trường An sững sờ, hắn không nhớ tới việc này, hai người tới chúc mừng, lại không mang theo quà, đúng là có chút thất lễ. Hắn còn đang bối rối, một tiếng cười to cười xa vọng tới.
Tiếng cười này rất quen, Tô Trường An quay qua, nhìn thấy hai thiếu niên cỡ vào tuổi với hắn đang đi tới.
Một người thân hình cao lớn khôi ngô, mặt mày nghiêm túc, rõ là loại người ít nói.
Người thứ hai béo tròn trùng trục, mỗi bước đi, cái bụng tròn qua lại rung rung, tiếng cười vừa rồi chính là từ miệng của mập mạp phát ra.
Hai người này cũng là đồng môn của Tô Trường An ở trấn Trường Môn, Kỷ Đạo và Lận Như, thời gian trước cũng đã bị điều đi nơi khác.
Hai người cầm theo quà được gói ghém kĩ lưỡng, thoáng chốc đã tới nơi.
"Tiểu tử! Mi đúng là về rồi, ta còn tưởng mi chết ở Tây Lương rồi đó!" Mấy năm không gặp, Kỷ Đạo đã béo thêm ra nói, không quên đưa tay nện một phát vào ngực Tô Trường An.
Tô Trường An sững sờ, rồi nở nụ cười.
Bạn cũ nhiều năm gặp lại đúng là một chuyện làm người ta vui vẻ.
"Đã lâu không gặp, Trường An.” Lận Như vốn nghiêm trang cũng mặt mày vui vẻ.
Ba người nhìn nhau, và cười to.
"Không phải hai người bị điều đi thành Tuyết Hà sao? Sao lại trở về đây?" Tô Trường An hỏi.
"Nói cái gì thế, Cổ đại thiếu gia đại hôn, chúng ta dù ở xa cũng phải trở về chứ.” Kỷ Đạo ra vẻ giận, đưa quà cho người hầu. "Này, nhà ngươi quên mang quà, bọn ta lại mang dư, coi như gồm luôn phần của nhà ngươi, huống chi gã là Thái Thú, để ý gì tí lễ mọn của chúng ta.”
Kỷ Đạo vẫn làm việc tùy tiện như vậy, nhưng trong mắt Tô Trường An, lại trở thành vô cùng thân thuộc.
Hắn cũng không để ý tới việc này nữa, gật đầu với Kỷ Đạo, sau này trả lại là được.
"Đi đi đi! Chúng ta nhanh vào đi, hôm nay ta nhất định phải uống với ngươi trăm chén, kể cho ta nghe chuyện của ngươi đi!" Kỷ Đạo cười vang, kéo tay Tô Trường An và đi vào.
---o0o---
Từ người buôn bán nhỏ, đến binh nghiệp quân sĩ.
Nét mặt ai cũng tràn đầy vui sướng thực lòng.
Vì Thái Thú của họ, công tử trấn Trường Môn của họ hôm nay sẽ lấy vợ.
Đây là một việc vui.
Cha con Cổ thị và dân chúng trấn Trường Môn trước nay quan hệ rất tốt, nên đại hôn này, Cổ Ninh cũng cực kỳ hùng hồn mời toàn bộ dân chúng trấn Trường Môn.
Đương nhiên phủ Thái Thú diện tích là có hạn, không thể chứa nổi hết dân chúng trấn Trường Môn, đa số họ không thể được vào dự, nhưng không sao cả, chuyện này không ảnh hưởng gì tới nhiệt tình của mọi người, họ thành ý mười phần vây quanh bên ngoài phủ chờ tiệc cưới bắt đầu.
Trời dần tối, khách ở ngoài cửa càng tụ thêm nhiều, gần như bít chặt phủ Thái Thú.
Rượu và thức ăn đã được đặt vào vị trí, các tân khách nâng chén với nhau.
Tân nương tử đã được kiệu lớn tám người khiêng đưa vào trong phủ, bầu không khí đầy náo nhiệt, đầy tiếng hoan hô cười nói, chúc mừng rộn rã.
Đúng lúc này, đột nhiên ở phía sau có cái gì đó ồn ào, khiến mọi người chú ý.
Họ đều quay sang nhìn.
Từ xa, một thiếu niên và một nam tử đi tới.
Nam tử kia tuổi đã kha khá, bước đi hơi cúm rúm, trong khi thiếu niên lưng đeo đao kiếm, sắc mặt lạnh lùng.
Chính là Tô Trường An và cha của hắn, Tô Thái.
Tô Thái đương nhiên biết mình đang bị đẩy vào nơi đầu sóng ngọn gió, vì Tô Trường An là trọng phạm triều đình, lại còn từng náo loạn phủ Thái Thú.
Nên hôm nay xuất hiện, họ đương nhiên trở thành mục tiêu gây chú ý, ai nấy bắt đầu phỏng đoán mục đích tới hôm nay của Tô Trường An.
Song sợ thủ đoạn tàn nhẫn của Tô Trường An, nên không ai dám đứng ra ngăn cản.
Tô Thái hiểu điều họ nghĩ. Song bao năm nay ông luôn bị người chỉ trỏ, bây giờ ông đã có chỗ dựa là tình cảm của Cổ gia Tiểu Hầu gia đối với con mình, nên tăng thêm dũng khí, bèn vươn thẳng lưng lên, tăng bước chân thành đi đằng trước con trai, dáng vẻ dẫn con đi tham gia hôn lễ Thái Thú.
Tô Trường An nhìn ra được tâm tư cha già, đương nhiên vui vẻ thành toàn, giảm bước đi theo đằng sau cha già.
"Đại Ngụy Thiên Hộ, Tô Thái dẫn khuyển tử Tô Trường An, đến đây bái chúc mừng.” Tới trước cửa, Tô Thái chắp tay nói với người giữ cửa, ông vận linh lực, lời nói vọng vào tới tai từng người có mặt.
Mọi người đều im phăng phắc. Thật là khó hiểu, Tô Trường An là trọng phạm triều đình, không sợ đầu sợ đuôi trốn trong nhà thì cũng thôi, lại còn dám tới tham gia hôn lễ của quan, nghe sao mà hoang đường quá vậy.
Nhưng họ lại phải kinh ngạc, vì người giữ cửa nghe Tô Thái nói vậy, khom người ton hót vui vẻ.
Y cúi đầu khom lưng, nói: "Tô tướng quân, Tô công tử mời vào bên trong, Thái Thú đại nhân đã có lệnh, đã để dành cho hai người vị trí tốt nhất, tiểu nhân đợi hai vị ở đây đã lâu.”
Phản ứng này đã vượt ra ngoài dự kiến của mọi người, và cả của Tô Thái.
Ông tưởng chuyện hôm trước đã tạo khoảng cách giữa ông với Cổ Ninh, ai ngờ người hầu này lại nhiệt tình như vậy, rõ ràng là Cổ Ninh đã dặn trước, làm ông vốn định diễu võ dương oai trở nên xấu hổ.
Ông quay qua nhìn Tô Trường An: "Cái này. . . Người ta kết hôn, chúng ta chưa chuẩn bị quà tặng. . .”
Tô Trường An sững sờ, hắn không nhớ tới việc này, hai người tới chúc mừng, lại không mang theo quà, đúng là có chút thất lễ. Hắn còn đang bối rối, một tiếng cười to cười xa vọng tới.
Tiếng cười này rất quen, Tô Trường An quay qua, nhìn thấy hai thiếu niên cỡ vào tuổi với hắn đang đi tới.
Một người thân hình cao lớn khôi ngô, mặt mày nghiêm túc, rõ là loại người ít nói.
Người thứ hai béo tròn trùng trục, mỗi bước đi, cái bụng tròn qua lại rung rung, tiếng cười vừa rồi chính là từ miệng của mập mạp phát ra.
Hai người này cũng là đồng môn của Tô Trường An ở trấn Trường Môn, Kỷ Đạo và Lận Như, thời gian trước cũng đã bị điều đi nơi khác.
Hai người cầm theo quà được gói ghém kĩ lưỡng, thoáng chốc đã tới nơi.
"Tiểu tử! Mi đúng là về rồi, ta còn tưởng mi chết ở Tây Lương rồi đó!" Mấy năm không gặp, Kỷ Đạo đã béo thêm ra nói, không quên đưa tay nện một phát vào ngực Tô Trường An.
Tô Trường An sững sờ, rồi nở nụ cười.
Bạn cũ nhiều năm gặp lại đúng là một chuyện làm người ta vui vẻ.
"Đã lâu không gặp, Trường An.” Lận Như vốn nghiêm trang cũng mặt mày vui vẻ.
Ba người nhìn nhau, và cười to.
"Không phải hai người bị điều đi thành Tuyết Hà sao? Sao lại trở về đây?" Tô Trường An hỏi.
"Nói cái gì thế, Cổ đại thiếu gia đại hôn, chúng ta dù ở xa cũng phải trở về chứ.” Kỷ Đạo ra vẻ giận, đưa quà cho người hầu. "Này, nhà ngươi quên mang quà, bọn ta lại mang dư, coi như gồm luôn phần của nhà ngươi, huống chi gã là Thái Thú, để ý gì tí lễ mọn của chúng ta.”
Kỷ Đạo vẫn làm việc tùy tiện như vậy, nhưng trong mắt Tô Trường An, lại trở thành vô cùng thân thuộc.
Hắn cũng không để ý tới việc này nữa, gật đầu với Kỷ Đạo, sau này trả lại là được.
"Đi đi đi! Chúng ta nhanh vào đi, hôm nay ta nhất định phải uống với ngươi trăm chén, kể cho ta nghe chuyện của ngươi đi!" Kỷ Đạo cười vang, kéo tay Tô Trường An và đi vào.
---o0o---
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.