Chương 532: Nhìn lại Trường An
Hắn Từng Là Thiếu Niên
26/08/2018
Nổ mạnh đầu tường tới rất đột ngột.
Thành Lâm Sa đã ngủ yên bị âm thanh lạ khiến cho bừng tỉnh.
Thành Lâm Sa trong đêm tối phát sáng lên, mọi người tốp năm tốp ba đi ra cửa phòng nhìn về phía đầu tường, chỗ đó tràn ngập khói bụi. Tiếng gào thét, tiếng kêu rên, tiếng kinh hô trộn vào nhau thành một đoàn.
Dân chúng thành Lâm Sa rất nhanh hồi phục thần trí, có thứ gì đó đang đánh nhau với đám quân thủ thành.
Là quân Man?
Là quân Thục?
Những dân chúng bình thường này hiển nhiên nghĩ mãi mà không rõ, càng không thể biết, lại càng khiến cho người ta sợ hãi.
Đương nhiên trong này cũng không thiếu một số người vào lúc này lông mày chợt nhíu lại, ý thức được đây là một cái cơ hội tốt.
Chiến hỏa bùng nổ ở Trung Nguyên, bất kể ai thắng ai thua, đối với dân chúng bình thường nhập lại không phải là chuyện gì tốt, do đó, chạy nạn hiển nhiên đã thành lựa chọn tốt nhất của những dân chúng bình thường này.
Mà đích đến, đương nhiên chính là mảnh đất Giang Đông an lành của tiền triều Đại Ngụy, có được nơi hiểm yếu là Ly Giang.
Bởi vậy những ngày này không thiếu dân chúng các nơi vọt tới thành Lâm Sa, ý đồ vượt sông.
Cũng thực sự có một số người thành công đi đến Giang Đông như vậy.
Bất kể ở bên kia sẽ gặp những chuyện gì đó, nhưng dưới ánh mắt đại đa số người, có thể tránh họa chiến tranh, chính là chuyện tốt nhất rồi.
Nhưng chuyện như vậy, khoảng chừng nửa tháng trước, liền trở nên cực kỳ khó khăn.
Triều đình đã điều đến mười vạn đại quân, phong tỏa mặt sông.
Nói là vì chống lại phản quân Giang Đông, nhưng đồng thời cũng không cho phép bất cứ kẻ nào một mình vượt sông, giờ phút này bên trong thành Lâm Sa, không chỉ tụ tập cư dân bình thường, cũng có thật nhiều dân chạy nạn đường xa đi đến, ý đồ vượt sông.
Hôm nay không biết quân thủ thành cùng thế lực phương nào đánh đến khó phân thắng bại, muốn xuyên qua chiến tuyến của bọn chúng, tuy rằng nguy hiểm, nhưng cũng là cơ hội ngàn năm có một.
Vì vậy, rất nhiều người lựa chọn lúc này chuyển nhà, dẫn người nhà của mình, bắt đầu cẩn thận từng li từng tí tuôn về phía bờ Ly Giang.
Mà trong những người này, có một đám người so với việc mọi người bí quá hoá liều, dường như lại có rất nhiều chuyện cần phải băn khoăn.
Cầm đầu chính là một nam tử trung niên lưng đeo một thanh trường thương, bên cạnh có một lão giả, bộ tóc bạc trắng. Có lẽ là vì che giấu thân phận của mình, hai người đều mặc áo gai, nhưng thần thái tư thế đi đường lại mơ hồ mang theo một cỗ khí thế. Đó là loại khí chất của kẻ sống ở vị trí trên cao lâu năm, khó có thể bị bắt chước, cũng khó có thể che giấu.
Mà phía sau bọn họ có mấy vị trẻ tuổi đi theo, một vị cầm trong tay một thanh trọng kiếm tạo hình khoa trương, râu ria trên mặt tựa như không được quản lý từ lâu, nhìn qua cực kỳ lôi thôi.
Một vị đầu tóc trắng cực kỳ chói mắt, trên lưng lại cõng theo hai thanh thương ngắn xếp chéo nhau thành chữ thập.
Mà giữa hai người là một vị thiếu niên, nhìn tuổi tác chừng mười sáu mười bảy tuổi, ngoại hình tuấn mỹ, nhưng khí tức gầy yếu, không giống mấy vị nhìn qua chính là người có thân thủ rất cao minh kia.
Nhìn thần thái của mọi người, đều mơ hồ có xu thế bảo vệ thiếu niên đó.
Hiển nhiên, thân phận thiếu niên này chắc hẳn cực kỳ đặc thù.
Lúc này, một vị nam tử mặc y phục màu đen, lưng đeo trường thương màu đỏ tươi từ đằng xa đi tới, tốc độ của gã cực nhanh, cách trăm trượng, ngay lập tức liền đến.
Y đứng trước người chủ nhân, hơi có chút thở hổn hển, xem ra đi lại có chút vội vàng, y dùng thời gian ước chừng hai hơi bình phục khí tức của mình, rồi sau đó mới đối với một vị nam tử trung niên trên lưng cũng đeo trường thương nói: "Cha, hài nhi đã đi dò xét qua tình huống phía trước, dường như thật sự có một đội quân cùng quân thủ thành của Chung An và Dịch Dương Châu đánh nhau. Quân triều đình tổn thất vô cùng nghiêm trọng, nhìn bộ dáng có lẽ không phải là kế dẫn rắn ra khỏi hang của Tư Mã Hủ.""Ừ." Nam tử kia nghe vậy khẽ gật đầu, nhưng thần sắc trên mặt vẫn như cũ cực kỳ ngưng trọng. "Vậy sẽ là ai chứ?"
Thành Lâm Sa là chỗ vắng vẻ, ngoại trừ là giao giới với Giang Đông, cũng không có chỗ nào đặc biệt, hiển nhiên không phải là quân Thục hay quân Man, chỉ có một khả năng duy nhất.
"Có phải là Trường An hay không?" Nam tử áo đen kia có chút do dự mà hỏi.
Nam tử trung niên kia nghe vậy, khẽ gật đầu, lại lắc đầu, đúng là không thể nghĩ ra.
Bởi vì dưới suy nghĩ của lão, thế cuộc Trung Nguyên lúc này, Tô Trường An chắc hẳn là nắm chặt quần hùng đã loạn thành một đoàn nghỉ ngơi lấy lại sức, củng cố thực lực của chính mình, nếu như tham dự chiến loạn ở Trung Nguyên sớm như vậy, cũng không phải là cử chỉ sáng suốt. Mặc dù hôm nay xem ra, tỷ lệ Giang Đông xuất thủ dường như càng lớn hơn một chút, nhưng lão vẫn như cũ không thể xác định.
"Thái úy đại nhân, chớ có suy nghĩ nhiều, thời cơ này khó có được, nếu như lại tiếp tục trì hoãn, đợi viện quân Tư Mã Hủ đến, chúng ta muốn thoát thân lại khó càng thêm khó rồi." Thiếu niên gầy yếu phía sau bọn họ vào lúc đó bỗng nhiên phát ra tiếng nói.
Mọi người sững sờ, vào lúc đó đều ghé mắt nhìn về phía thiếu niên bên cạnh.
Thiếu niên này từ khi rời Trường An, sống đầu đường xó chợ, lại bị triều đình liên tục đuổi giết, rất là trầm mặc, trầm mặc đến mức mọi người cũng đã dần dần không để ý đến sự có mặt của hắn.
Lúc này bỗng nhiên phát ra tiếng, hiển nhiên khiến cho bọn họ cực kỳ kinh ngạc.
Mà nhìn thần sắc trên mặt thiếu niên này, lại lộ ra một cỗ uy nghiêm.
Cho đến lúc này mọi người mới nhớ lại thiếu niên này là Hoàng đế Đại Ngụy a.
Cỗ vương giả bẩm sinh kia, so với vị phụ thân bất lực lại không biết mạnh hơn bao nhiên lần.
Nam tử trung niên ngẩn người, lão cũng hiểu rõ đạo lý này, bất kẻ lúc này là ai đánh nhau với quân thủ thành của triều đình, nhưng đối với bọn họ mà nói đúng là cái cơ hội ngàn năm có một, nếu như tiếp tục trì hoãn, viện quân Tư Mã Hủ hiển nhiên trên đường tới, đến lúc đó muốn rời khỏi đây lại càng khó khăn hơn.
Nghĩ thông suốt điểm này, sắc mặt nam tử trung niêm trầm xuống nói: "bệ hạ nói có lý, lúc này chúng ta liền vượt qua ải đi!" Dứt lời, gã giống như nhớ ra cái gì đó lại quay đầu nhìn về phía lão giả bên cạnh, thần sắc cung kính nói: "còn làm phiền Thái Bạch chân nhân, vì chúng ta che lấp thiên cơ."
Lão giả bên cạnh gã nghe vậy khẽ gật đầu, sắc mặt lại tái nhợt vài phần.
Lão mặc dù là đạo nhân Quan Tinh đài, nhưng bàn về con đường nhân quả mệnh lý lại không bằng Tư Mã Hủ, nhiều lần đi về phía trước che lấp thiên cơ, đã khiến thân thể của lão dần dần nhập không đủ xuất.
Nhưng chuyện lúc này đã đến một bước cuối cùng, cũng là một bước quan trọng nhất, dù cho liều cái mạng già này, lão cũng muốn kiên trì xuống.
Nghĩ đến như vậy, sắc mặt lão giả càng yếu ớt, nhưng linh lực tràn đầy lại mịt mờ vào lúc đó từ trong cơ thể lão tuôn ra, bao phủ mọi người trong đó.
"Đi thôi." Lão nói như vậy, trên mặt tuôn ra một vòng đỏ ửng, ý đồ che giấu vẻ mệt mỏi của chính mình.
Hành động như vậy giấu giếm được những người trẻ tuổi đồng hành, nhưng không thể giấu giếm được nam tử trung niên đã là Tinh Vẫn. Gã nhìn thật sâu lão giả một cái, cũng không vạch trần, rồi sau đó gã ngoảnh về phía mọi người ra hiệu, liền dẫn bọn họ theo dòng người bước nhanh về phía cửa thành.
Mà ai cũng không chú ý tới, lúc đó, thiếu niên trong đám người kia, hắn quay đầu lại nhìn thật sâu một chỗ ở phương xa.
Đó là một nơi rất xa.
Xa đến tầm mắt của hắn căn bản cũng không đạt tới.
Nhưng hắn vẫn nhìn, ít nhất hắn cảm thấy hắn có thể cảm nhận được.
Cảm nhận được tòa thành trì to lớn ở phương xa, tòa thành trì này vốn thuộc về hắn.
"Tư Mã Hủ, rốt cuộc có một ngày, ta sẽ trở lại."
Dưới đáy lòng hắn nói như vậy đối với chính mình, sau đó dứt khoát quay đầu theo bước chân mọi người, đi về phía phương xa kia.
Thành Lâm Sa đã ngủ yên bị âm thanh lạ khiến cho bừng tỉnh.
Thành Lâm Sa trong đêm tối phát sáng lên, mọi người tốp năm tốp ba đi ra cửa phòng nhìn về phía đầu tường, chỗ đó tràn ngập khói bụi. Tiếng gào thét, tiếng kêu rên, tiếng kinh hô trộn vào nhau thành một đoàn.
Dân chúng thành Lâm Sa rất nhanh hồi phục thần trí, có thứ gì đó đang đánh nhau với đám quân thủ thành.
Là quân Man?
Là quân Thục?
Những dân chúng bình thường này hiển nhiên nghĩ mãi mà không rõ, càng không thể biết, lại càng khiến cho người ta sợ hãi.
Đương nhiên trong này cũng không thiếu một số người vào lúc này lông mày chợt nhíu lại, ý thức được đây là một cái cơ hội tốt.
Chiến hỏa bùng nổ ở Trung Nguyên, bất kể ai thắng ai thua, đối với dân chúng bình thường nhập lại không phải là chuyện gì tốt, do đó, chạy nạn hiển nhiên đã thành lựa chọn tốt nhất của những dân chúng bình thường này.
Mà đích đến, đương nhiên chính là mảnh đất Giang Đông an lành của tiền triều Đại Ngụy, có được nơi hiểm yếu là Ly Giang.
Bởi vậy những ngày này không thiếu dân chúng các nơi vọt tới thành Lâm Sa, ý đồ vượt sông.
Cũng thực sự có một số người thành công đi đến Giang Đông như vậy.
Bất kể ở bên kia sẽ gặp những chuyện gì đó, nhưng dưới ánh mắt đại đa số người, có thể tránh họa chiến tranh, chính là chuyện tốt nhất rồi.
Nhưng chuyện như vậy, khoảng chừng nửa tháng trước, liền trở nên cực kỳ khó khăn.
Triều đình đã điều đến mười vạn đại quân, phong tỏa mặt sông.
Nói là vì chống lại phản quân Giang Đông, nhưng đồng thời cũng không cho phép bất cứ kẻ nào một mình vượt sông, giờ phút này bên trong thành Lâm Sa, không chỉ tụ tập cư dân bình thường, cũng có thật nhiều dân chạy nạn đường xa đi đến, ý đồ vượt sông.
Hôm nay không biết quân thủ thành cùng thế lực phương nào đánh đến khó phân thắng bại, muốn xuyên qua chiến tuyến của bọn chúng, tuy rằng nguy hiểm, nhưng cũng là cơ hội ngàn năm có một.
Vì vậy, rất nhiều người lựa chọn lúc này chuyển nhà, dẫn người nhà của mình, bắt đầu cẩn thận từng li từng tí tuôn về phía bờ Ly Giang.
Mà trong những người này, có một đám người so với việc mọi người bí quá hoá liều, dường như lại có rất nhiều chuyện cần phải băn khoăn.
Cầm đầu chính là một nam tử trung niên lưng đeo một thanh trường thương, bên cạnh có một lão giả, bộ tóc bạc trắng. Có lẽ là vì che giấu thân phận của mình, hai người đều mặc áo gai, nhưng thần thái tư thế đi đường lại mơ hồ mang theo một cỗ khí thế. Đó là loại khí chất của kẻ sống ở vị trí trên cao lâu năm, khó có thể bị bắt chước, cũng khó có thể che giấu.
Mà phía sau bọn họ có mấy vị trẻ tuổi đi theo, một vị cầm trong tay một thanh trọng kiếm tạo hình khoa trương, râu ria trên mặt tựa như không được quản lý từ lâu, nhìn qua cực kỳ lôi thôi.
Một vị đầu tóc trắng cực kỳ chói mắt, trên lưng lại cõng theo hai thanh thương ngắn xếp chéo nhau thành chữ thập.
Mà giữa hai người là một vị thiếu niên, nhìn tuổi tác chừng mười sáu mười bảy tuổi, ngoại hình tuấn mỹ, nhưng khí tức gầy yếu, không giống mấy vị nhìn qua chính là người có thân thủ rất cao minh kia.
Nhìn thần thái của mọi người, đều mơ hồ có xu thế bảo vệ thiếu niên đó.
Hiển nhiên, thân phận thiếu niên này chắc hẳn cực kỳ đặc thù.
Lúc này, một vị nam tử mặc y phục màu đen, lưng đeo trường thương màu đỏ tươi từ đằng xa đi tới, tốc độ của gã cực nhanh, cách trăm trượng, ngay lập tức liền đến.
Y đứng trước người chủ nhân, hơi có chút thở hổn hển, xem ra đi lại có chút vội vàng, y dùng thời gian ước chừng hai hơi bình phục khí tức của mình, rồi sau đó mới đối với một vị nam tử trung niên trên lưng cũng đeo trường thương nói: "Cha, hài nhi đã đi dò xét qua tình huống phía trước, dường như thật sự có một đội quân cùng quân thủ thành của Chung An và Dịch Dương Châu đánh nhau. Quân triều đình tổn thất vô cùng nghiêm trọng, nhìn bộ dáng có lẽ không phải là kế dẫn rắn ra khỏi hang của Tư Mã Hủ.""Ừ." Nam tử kia nghe vậy khẽ gật đầu, nhưng thần sắc trên mặt vẫn như cũ cực kỳ ngưng trọng. "Vậy sẽ là ai chứ?"
Thành Lâm Sa là chỗ vắng vẻ, ngoại trừ là giao giới với Giang Đông, cũng không có chỗ nào đặc biệt, hiển nhiên không phải là quân Thục hay quân Man, chỉ có một khả năng duy nhất.
"Có phải là Trường An hay không?" Nam tử áo đen kia có chút do dự mà hỏi.
Nam tử trung niên kia nghe vậy, khẽ gật đầu, lại lắc đầu, đúng là không thể nghĩ ra.
Bởi vì dưới suy nghĩ của lão, thế cuộc Trung Nguyên lúc này, Tô Trường An chắc hẳn là nắm chặt quần hùng đã loạn thành một đoàn nghỉ ngơi lấy lại sức, củng cố thực lực của chính mình, nếu như tham dự chiến loạn ở Trung Nguyên sớm như vậy, cũng không phải là cử chỉ sáng suốt. Mặc dù hôm nay xem ra, tỷ lệ Giang Đông xuất thủ dường như càng lớn hơn một chút, nhưng lão vẫn như cũ không thể xác định.
"Thái úy đại nhân, chớ có suy nghĩ nhiều, thời cơ này khó có được, nếu như lại tiếp tục trì hoãn, đợi viện quân Tư Mã Hủ đến, chúng ta muốn thoát thân lại khó càng thêm khó rồi." Thiếu niên gầy yếu phía sau bọn họ vào lúc đó bỗng nhiên phát ra tiếng nói.
Mọi người sững sờ, vào lúc đó đều ghé mắt nhìn về phía thiếu niên bên cạnh.
Thiếu niên này từ khi rời Trường An, sống đầu đường xó chợ, lại bị triều đình liên tục đuổi giết, rất là trầm mặc, trầm mặc đến mức mọi người cũng đã dần dần không để ý đến sự có mặt của hắn.
Lúc này bỗng nhiên phát ra tiếng, hiển nhiên khiến cho bọn họ cực kỳ kinh ngạc.
Mà nhìn thần sắc trên mặt thiếu niên này, lại lộ ra một cỗ uy nghiêm.
Cho đến lúc này mọi người mới nhớ lại thiếu niên này là Hoàng đế Đại Ngụy a.
Cỗ vương giả bẩm sinh kia, so với vị phụ thân bất lực lại không biết mạnh hơn bao nhiên lần.
Nam tử trung niên ngẩn người, lão cũng hiểu rõ đạo lý này, bất kẻ lúc này là ai đánh nhau với quân thủ thành của triều đình, nhưng đối với bọn họ mà nói đúng là cái cơ hội ngàn năm có một, nếu như tiếp tục trì hoãn, viện quân Tư Mã Hủ hiển nhiên trên đường tới, đến lúc đó muốn rời khỏi đây lại càng khó khăn hơn.
Nghĩ thông suốt điểm này, sắc mặt nam tử trung niêm trầm xuống nói: "bệ hạ nói có lý, lúc này chúng ta liền vượt qua ải đi!" Dứt lời, gã giống như nhớ ra cái gì đó lại quay đầu nhìn về phía lão giả bên cạnh, thần sắc cung kính nói: "còn làm phiền Thái Bạch chân nhân, vì chúng ta che lấp thiên cơ."
Lão giả bên cạnh gã nghe vậy khẽ gật đầu, sắc mặt lại tái nhợt vài phần.
Lão mặc dù là đạo nhân Quan Tinh đài, nhưng bàn về con đường nhân quả mệnh lý lại không bằng Tư Mã Hủ, nhiều lần đi về phía trước che lấp thiên cơ, đã khiến thân thể của lão dần dần nhập không đủ xuất.
Nhưng chuyện lúc này đã đến một bước cuối cùng, cũng là một bước quan trọng nhất, dù cho liều cái mạng già này, lão cũng muốn kiên trì xuống.
Nghĩ đến như vậy, sắc mặt lão giả càng yếu ớt, nhưng linh lực tràn đầy lại mịt mờ vào lúc đó từ trong cơ thể lão tuôn ra, bao phủ mọi người trong đó.
"Đi thôi." Lão nói như vậy, trên mặt tuôn ra một vòng đỏ ửng, ý đồ che giấu vẻ mệt mỏi của chính mình.
Hành động như vậy giấu giếm được những người trẻ tuổi đồng hành, nhưng không thể giấu giếm được nam tử trung niên đã là Tinh Vẫn. Gã nhìn thật sâu lão giả một cái, cũng không vạch trần, rồi sau đó gã ngoảnh về phía mọi người ra hiệu, liền dẫn bọn họ theo dòng người bước nhanh về phía cửa thành.
Mà ai cũng không chú ý tới, lúc đó, thiếu niên trong đám người kia, hắn quay đầu lại nhìn thật sâu một chỗ ở phương xa.
Đó là một nơi rất xa.
Xa đến tầm mắt của hắn căn bản cũng không đạt tới.
Nhưng hắn vẫn nhìn, ít nhất hắn cảm thấy hắn có thể cảm nhận được.
Cảm nhận được tòa thành trì to lớn ở phương xa, tòa thành trì này vốn thuộc về hắn.
"Tư Mã Hủ, rốt cuộc có một ngày, ta sẽ trở lại."
Dưới đáy lòng hắn nói như vậy đối với chính mình, sau đó dứt khoát quay đầu theo bước chân mọi người, đi về phía phương xa kia.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.