Chương 307: Ta cũng có
Hắn Từng Là Thiếu Niên
01/02/2018
Cộp!
Cộp!
Cộp!
Giày ống gõ lên mặt đất, phát ra một tiếng lại một tiếng vang nhẹ.
Nếu đã là vang nhẹ thì hiển nhiên cực kỳ nhỏ.
Nhưng âm thanh kia lại rất thần kỳ truyền vào tai mỗi một người ở đây.
Bởi vì sau khi chủ nhân của tiếng giày kia xuất hiện, tiếng hô giết, tiếng kêu rên trên chiến trường đột nhiên im bặt.
Gã đi tới, thần thái nhàn nhã, giống như đang đi vào đình đài thủy tạ nào đó.
Tô Trường An được mọi người đỡ đứng lên.
Hắn lau đi máu tươi nơi khóe miêng, nhướn mày nhìn về phía bóng dáng kia.
Vũ Bình, Ngọc Sơn, Ma Thanh Linh, Ma Hải Da vào lúc này đều lại gần, có lẽ bởi vì có đầy đủ tự tin với bản thân, lúc này thế công của đám quân Man kia cũng ngừng cả lại.
Bọn chúng tự giác lui ra, chừa lại một khoảng đất trống giữa Tô Trường An và bóng dáng kia.
Ý tứ mà gã muốn biểu đạt rất rõ ràng, gã muốn một trận quyết chiến một đối một với Tô Trường An.
"Gã là ai?" Tô Trường An ánh mắt bình tĩnh hỏi, bởi vì vừa rồi lúc hai người đụng nhau khiến bụi băm bay lên đã ngăn cản tầm mắt của Tô Trường An, khiến hắn chỉ có thể thấy rõ vóc người như hổ báo có tính áp bức của nam tử kia.
"Thác Bạt Viêm." Sắc mặt của Ma Thanh Linh rất khó coi, giọng nói cũng ngưng trọng khác thường.
"Ừ." Tô Trường An gật đầu, hắn có thể hiểu lo âu trong lòng Ma Thanh Linh, tuy chiêu vừa rồi hắn chưa dùng hết toàn lực, nhưng nam tử chỉ hời hợt như vậy đã có thể đánh bại hắn, hắn ước chừng cũng có thể cảm giác được tu vi của nam tử này đã đạt đến cảnh giới khiến người kinh khủng cỡ nào.
Ầm!
Nam tử đột nhiên thả cây búa lớn vác ở trên vai gã xuống, cây búa lớn kia tuyệt đối không phải phàm vật, chỉ va chạm mặt đất một cái liền gây ra một tiếng nổ vang, sức nặng của nó có thể tưởng tượng được.
"Ma Thanh Linh công chúa, ngươi còn muốn thì thầm với tình lang của ngươi bao lâu? Không bằng nhanh đầu hàng đi, huynh trưởng của ta còn chờ cưới ngươi qua làm Vương phi của chúng ta đó!" Nam tử hình như chờ đến mất kiên nhẫn, gã trêu chọc nói.
"Vô sỉ! Tên phản đồ Thác Bạt Nguyên kia làm sao xứng với công chúa điện hạ!" Ma Hải Da bên cạnh nghe vậy, hai mắt liền sung huyết. Gã xách đại đao trong tay thân hình chớp động, liền hóa thành một vầng sáng giết thẳng về phía bóng dáng kia.
"Đừng!" Ma Thanh Linh cùng Tô Trường An gần như cùng lúc lớn tiếng quát lên ngăn cản, nhưng đã quá muộn, tốc độ của Ma Hải Da cực nhanh, trong nháy mắt đã đến gần trước bóng dáng kia.
Chỉ nghe một tiếng nổ vang chói tai do kim loại va chạm nhau.
Một khắc sau.
Thân thể của Ma Hải Da tu vi đã đến Vấn Đạo cảnh ngay lúc đó lùi mạnh về phía sau, trường đao gã chỉa xuống đất, sau khi vạch một vết đao dài mấy trượng trên mặt đất mới có thể đứng vững. Nhưng còn chưa kịp đợi mọi người tiến lên hỏi thăm tình huống của gã, một ngụm nghịch huyết ngay tức khắc phun ra khỏi miệng, thần sắc trên mặt gã tối sầm lại, cả người liền ngã phịch xuống đất.
Sắc mặt mọi người liền trở nên cực kỳ khó coi.
So sánh với Tô Trường An làm tiên phong, Ma Hải Da yểm hộ bên cánh trái cũng không gặp phải trở ngại quá lớn, chiến lực của gã nói tương đối là hoàn chỉnh nhất. Mà tu vi bản thân gã cũng là Vấn Đạo cảnh.
Về điểm này, hẳn là cùng một cấp độ với Thác Bạt Viêm trước kia Ma Thanh Linh biết.
Nhưng tại sao chỉ mới một chiêu đã bị đánh bại, thậm chí rơi vào hôn mê như bây giờ, không rõ sống chết.
Đều là Vấn Đạo, Thác Bạt Viêm này thật sự có thể mạnh đến mức đó sao?
"Nè! Ta nói tiểu tử Nhân tộc kia có đánh không? Không đánh liền tự sát tạ tội đi! Ta còn phải mang công chúa về thành hôn với huynh trưởng của ta đó!" Thanh âm nam tử lại vang lên, chẳng mảy may nhắc đến chuyện vừa đánh bại Ma Hải Da, giống như chuyện này cực kỳ bình thường với gã, hoàn toàn không đáng nhắc tới.
Đám người Ma Thanh Linh nghe vậy, tuy tất cả đều lộ vẻ mặt bất bình, nhưng lần giao thủ vừa nãy của gã với Ma Hải Da quả thực rất có lực chấn nhiếp, đến mức khiến mọi người hoàn toàn không sinh nổi chút xíu ý phản kháng nào.
"Chuyện này đều là bởi vì ta mà có, ta nguyện ý trở về cùng ngươi, có thể bỏ qua cho người của ta hay không?" Ma Thanh Linh nhìn những Man tử khắp người là thương tích ở phía sau, lại nhìn Hổ Yển đã thoi thóp, thậm chí ngay cả đứng cũng cực kỳ khó khăn, cuối cùng cắn răng một cái, tiếng lên phía trước nói như vậy.
Hành động này khiến mọi người cực kỳ hoảng sợ.
"Công chúa! Không được!" Mọi người hét lên.
"Lưu được núi xanh sợ gì không có củi đốt!" Ma Thanh Linh lại quay đầu liếc nhìn mọi người, thấp giọng trách mắng, uy nghiêm thuộc về Vương tộc của nàng vào lúc này bày ra tất cả, khiến mọi người liền im lặng, không dám vọng ngôn thêm nữa.
"Cái này thì không thể được! Những người này đều là tội dân bắt cóc công chúa! Ta phải lôi trở về chém đầu thị chúng!" Âm thanh ngang ngược của Thác Bạt Viêm truyền tới, trong giọng nói điều là hài hước và giễu cợt.
"Ngươi!" Ma Thanh Linh nghe vậy liền đầy mặt giận dữ, nàng là con cháu của Vương tộc Đế Giang, thậm chí là người tương lai sẽ thừa kế đế vị, trở thành Man Vương, đáy lòng sao có thể không có chút kiêu ngạo nào. Nàng vì tộc nhân của mình sẵn lòng chịu sự sỉ nhục này, nhưng không ngờ trái lại còn bị tên tiểu nhân Thác Bạt Viêm này đùa cợt.
"Nếu ngươi dám chạm vào một sợi lông của bọn họ, ta sẽ tự tuyệt ngay tại chỗ!" Ma Thanh Linh đè xuống tức giận dưới đáy lòng, lần nữa nói, vì an toàn tộc nhân của một chi tộc vẫn luôn đi theo nàng, nàng không thể không lựa chọn cúi đầu một lần nữa.
"Được a!"
Thác Bạt Viêm dường như vẫn thờ ơ.
Gã giẫm giầy ống, nhàn nhã đi qua bụi bậm giữa hai người, cách Tô Trường An và Ma Thanh Linh mười trượng thì đứng lại.
Sau đó gã chậm rãi giơ cánh tay của mình lên, một giọt chất lỏng huyết sắc long lánh trong suốt vào lúc đó ngưng tụ lại trong lòng bàn tay của gã.
"Có nó rồi mặc kệ công chúa điện hạ chết bao nhiêu lần, ta đều có thể cứu ngươi về." Thác Bạt Viêm cười gằn nói.
"Đây là!" Sắc mặt Ma Thanh Linh ngay lập tức biến đổi, tất nhiên nàng biết thứ này, là thứ dẫn tới thảm án tàn sát hàng loạt dân trong thành Lai Vân lúc đó, cũng là thứ được gọi là "Thuốc" mà Cửu Anh thị tộc đã từng định hiến tặng cho phụ thân nàng.
"Đây là thuốc!" Trên mặt Thác Bạt Viêm bắt đầu hiện ra vẻ cuồng nhiệt, "Cửu Anh nhất tộc chúng ta là dựa vào thần vật các Thánh tử ban cho từng bước từng bước đẩy Đế Giang các ngươi xuống khỏi ngai vàng! Thế nào? Bây giờ ta tặng nó cho ngươi, vậy thì công chúa điện hạ có thể giống như chúng ta, được hưởng sức mạnh vô hạn và tuổi thọ vô tận!"
Ma Thanh Linh từng nhìn thấy tai họa Thần Huyết kia mang lại tất nhiên sẽ không tin tưởng lời của Thác Bạt Viêm, nàng lùi về sau một bước, tựa như thần vật trong miệng Thác Bạt Viêm với nàng lại giống như là mãnh thú hồng hoang vậy.
"Đừng sợ, chỉ cần hưởng thụ thử sức mạnh nó mang tới cho ngươi thì ngươi sẽ không từ chối nó nữa." Thác Bạt Viêm nói như vậy, giọng điệu mang theo sự đầu độc cực kỳ bệnh hoạn.
"Ha ha ha!!!"
Nhưng vào lúc này, một tiếng cười mà Thác Bạt Viêm cho là cực kỳ chói tai đột nhiên vang lên.
Trong lòng Thác Bạt Viêm không hiểu sao dâng lên chút tức giận, gã theo tiếng nhìn qua, lại thấy tên thiếu niên Nhân tộc vừa bị gã đánh lui kia chẳng biết lúc nào, cũng chẳng biết tại sao đứng ở bên cạnh cất tiếng cười to!
"Tên chuột nhắt Nhân tộc kia, có gì buồn cười chứ!" Gã nghiêm nghị hỏi, búa lớn nơi tay bị gã vung mạnh lên cao, trong con ngươi hiện lên sát cơ, hệt như chỉ cần Tô Trường An nói ra nửa câu không thích hợp thì gã sẽ không chút do dự đập hắn thành bánh thịt.
"Ta cười các người coi độc vật như là thần vật!"
"Xưng tà thần là Thánh tử!"
"Diệt tộc nhưng lại còn không biết!"
"Chẳng phải rất buồn cười sao?"
Tô Trường An lớn tiếng nói, vẻ giễu cợt trên mặt chẳng thèm che dấu chút nào.
"Thằng ranh cuồng vọng!" Thác Bạt Viêm nghe vậy sắc mặt liền tức khắc trở nên cực kỳ khó coi, búa lớn trong tay gã vung lên muốn đánh tới trước mặt Tô Trường An.
Với tu vi chỉ là Địa Linh cảnh của Tô Trường An, gã có lý do tin tưởng dưới một kích này, thân hình hắn nhất định sẽ bị hủy diệt, hóa thành thịt vụn!
Nhưng ngoài dự đoán của gã là dù búa lớn mà cả tu sĩ Vấn Đạo cảnh cũng không đỡ nổi lần này lại vững vàng nằm trong tay Tô Trường An, không thể tiến thêm chút nào.
Thiếu niên kia nhìn gã, vóc dáng của hắn cũng không cao lớn.
Ngẩng đầu nhìn gã, tuy là ngửa mặt nhìn lên nhưng như đang trông xuống.
"Ta cứ tưởng là thứ gì, hóa ra cũng chỉ là một đám con rối bị Thần Huyết ăn mòn, cũng chỉ có chút Thần tính mà thồi, thứ này..."
Vào lúc này khóe miệng thiếu niên nhếch lên một nụ cười.
"Ta cũng có!"
---o0o---
Cộp!
Cộp!
Giày ống gõ lên mặt đất, phát ra một tiếng lại một tiếng vang nhẹ.
Nếu đã là vang nhẹ thì hiển nhiên cực kỳ nhỏ.
Nhưng âm thanh kia lại rất thần kỳ truyền vào tai mỗi một người ở đây.
Bởi vì sau khi chủ nhân của tiếng giày kia xuất hiện, tiếng hô giết, tiếng kêu rên trên chiến trường đột nhiên im bặt.
Gã đi tới, thần thái nhàn nhã, giống như đang đi vào đình đài thủy tạ nào đó.
Tô Trường An được mọi người đỡ đứng lên.
Hắn lau đi máu tươi nơi khóe miêng, nhướn mày nhìn về phía bóng dáng kia.
Vũ Bình, Ngọc Sơn, Ma Thanh Linh, Ma Hải Da vào lúc này đều lại gần, có lẽ bởi vì có đầy đủ tự tin với bản thân, lúc này thế công của đám quân Man kia cũng ngừng cả lại.
Bọn chúng tự giác lui ra, chừa lại một khoảng đất trống giữa Tô Trường An và bóng dáng kia.
Ý tứ mà gã muốn biểu đạt rất rõ ràng, gã muốn một trận quyết chiến một đối một với Tô Trường An.
"Gã là ai?" Tô Trường An ánh mắt bình tĩnh hỏi, bởi vì vừa rồi lúc hai người đụng nhau khiến bụi băm bay lên đã ngăn cản tầm mắt của Tô Trường An, khiến hắn chỉ có thể thấy rõ vóc người như hổ báo có tính áp bức của nam tử kia.
"Thác Bạt Viêm." Sắc mặt của Ma Thanh Linh rất khó coi, giọng nói cũng ngưng trọng khác thường.
"Ừ." Tô Trường An gật đầu, hắn có thể hiểu lo âu trong lòng Ma Thanh Linh, tuy chiêu vừa rồi hắn chưa dùng hết toàn lực, nhưng nam tử chỉ hời hợt như vậy đã có thể đánh bại hắn, hắn ước chừng cũng có thể cảm giác được tu vi của nam tử này đã đạt đến cảnh giới khiến người kinh khủng cỡ nào.
Ầm!
Nam tử đột nhiên thả cây búa lớn vác ở trên vai gã xuống, cây búa lớn kia tuyệt đối không phải phàm vật, chỉ va chạm mặt đất một cái liền gây ra một tiếng nổ vang, sức nặng của nó có thể tưởng tượng được.
"Ma Thanh Linh công chúa, ngươi còn muốn thì thầm với tình lang của ngươi bao lâu? Không bằng nhanh đầu hàng đi, huynh trưởng của ta còn chờ cưới ngươi qua làm Vương phi của chúng ta đó!" Nam tử hình như chờ đến mất kiên nhẫn, gã trêu chọc nói.
"Vô sỉ! Tên phản đồ Thác Bạt Nguyên kia làm sao xứng với công chúa điện hạ!" Ma Hải Da bên cạnh nghe vậy, hai mắt liền sung huyết. Gã xách đại đao trong tay thân hình chớp động, liền hóa thành một vầng sáng giết thẳng về phía bóng dáng kia.
"Đừng!" Ma Thanh Linh cùng Tô Trường An gần như cùng lúc lớn tiếng quát lên ngăn cản, nhưng đã quá muộn, tốc độ của Ma Hải Da cực nhanh, trong nháy mắt đã đến gần trước bóng dáng kia.
Chỉ nghe một tiếng nổ vang chói tai do kim loại va chạm nhau.
Một khắc sau.
Thân thể của Ma Hải Da tu vi đã đến Vấn Đạo cảnh ngay lúc đó lùi mạnh về phía sau, trường đao gã chỉa xuống đất, sau khi vạch một vết đao dài mấy trượng trên mặt đất mới có thể đứng vững. Nhưng còn chưa kịp đợi mọi người tiến lên hỏi thăm tình huống của gã, một ngụm nghịch huyết ngay tức khắc phun ra khỏi miệng, thần sắc trên mặt gã tối sầm lại, cả người liền ngã phịch xuống đất.
Sắc mặt mọi người liền trở nên cực kỳ khó coi.
So sánh với Tô Trường An làm tiên phong, Ma Hải Da yểm hộ bên cánh trái cũng không gặp phải trở ngại quá lớn, chiến lực của gã nói tương đối là hoàn chỉnh nhất. Mà tu vi bản thân gã cũng là Vấn Đạo cảnh.
Về điểm này, hẳn là cùng một cấp độ với Thác Bạt Viêm trước kia Ma Thanh Linh biết.
Nhưng tại sao chỉ mới một chiêu đã bị đánh bại, thậm chí rơi vào hôn mê như bây giờ, không rõ sống chết.
Đều là Vấn Đạo, Thác Bạt Viêm này thật sự có thể mạnh đến mức đó sao?
"Nè! Ta nói tiểu tử Nhân tộc kia có đánh không? Không đánh liền tự sát tạ tội đi! Ta còn phải mang công chúa về thành hôn với huynh trưởng của ta đó!" Thanh âm nam tử lại vang lên, chẳng mảy may nhắc đến chuyện vừa đánh bại Ma Hải Da, giống như chuyện này cực kỳ bình thường với gã, hoàn toàn không đáng nhắc tới.
Đám người Ma Thanh Linh nghe vậy, tuy tất cả đều lộ vẻ mặt bất bình, nhưng lần giao thủ vừa nãy của gã với Ma Hải Da quả thực rất có lực chấn nhiếp, đến mức khiến mọi người hoàn toàn không sinh nổi chút xíu ý phản kháng nào.
"Chuyện này đều là bởi vì ta mà có, ta nguyện ý trở về cùng ngươi, có thể bỏ qua cho người của ta hay không?" Ma Thanh Linh nhìn những Man tử khắp người là thương tích ở phía sau, lại nhìn Hổ Yển đã thoi thóp, thậm chí ngay cả đứng cũng cực kỳ khó khăn, cuối cùng cắn răng một cái, tiếng lên phía trước nói như vậy.
Hành động này khiến mọi người cực kỳ hoảng sợ.
"Công chúa! Không được!" Mọi người hét lên.
"Lưu được núi xanh sợ gì không có củi đốt!" Ma Thanh Linh lại quay đầu liếc nhìn mọi người, thấp giọng trách mắng, uy nghiêm thuộc về Vương tộc của nàng vào lúc này bày ra tất cả, khiến mọi người liền im lặng, không dám vọng ngôn thêm nữa.
"Cái này thì không thể được! Những người này đều là tội dân bắt cóc công chúa! Ta phải lôi trở về chém đầu thị chúng!" Âm thanh ngang ngược của Thác Bạt Viêm truyền tới, trong giọng nói điều là hài hước và giễu cợt.
"Ngươi!" Ma Thanh Linh nghe vậy liền đầy mặt giận dữ, nàng là con cháu của Vương tộc Đế Giang, thậm chí là người tương lai sẽ thừa kế đế vị, trở thành Man Vương, đáy lòng sao có thể không có chút kiêu ngạo nào. Nàng vì tộc nhân của mình sẵn lòng chịu sự sỉ nhục này, nhưng không ngờ trái lại còn bị tên tiểu nhân Thác Bạt Viêm này đùa cợt.
"Nếu ngươi dám chạm vào một sợi lông của bọn họ, ta sẽ tự tuyệt ngay tại chỗ!" Ma Thanh Linh đè xuống tức giận dưới đáy lòng, lần nữa nói, vì an toàn tộc nhân của một chi tộc vẫn luôn đi theo nàng, nàng không thể không lựa chọn cúi đầu một lần nữa.
"Được a!"
Thác Bạt Viêm dường như vẫn thờ ơ.
Gã giẫm giầy ống, nhàn nhã đi qua bụi bậm giữa hai người, cách Tô Trường An và Ma Thanh Linh mười trượng thì đứng lại.
Sau đó gã chậm rãi giơ cánh tay của mình lên, một giọt chất lỏng huyết sắc long lánh trong suốt vào lúc đó ngưng tụ lại trong lòng bàn tay của gã.
"Có nó rồi mặc kệ công chúa điện hạ chết bao nhiêu lần, ta đều có thể cứu ngươi về." Thác Bạt Viêm cười gằn nói.
"Đây là!" Sắc mặt Ma Thanh Linh ngay lập tức biến đổi, tất nhiên nàng biết thứ này, là thứ dẫn tới thảm án tàn sát hàng loạt dân trong thành Lai Vân lúc đó, cũng là thứ được gọi là "Thuốc" mà Cửu Anh thị tộc đã từng định hiến tặng cho phụ thân nàng.
"Đây là thuốc!" Trên mặt Thác Bạt Viêm bắt đầu hiện ra vẻ cuồng nhiệt, "Cửu Anh nhất tộc chúng ta là dựa vào thần vật các Thánh tử ban cho từng bước từng bước đẩy Đế Giang các ngươi xuống khỏi ngai vàng! Thế nào? Bây giờ ta tặng nó cho ngươi, vậy thì công chúa điện hạ có thể giống như chúng ta, được hưởng sức mạnh vô hạn và tuổi thọ vô tận!"
Ma Thanh Linh từng nhìn thấy tai họa Thần Huyết kia mang lại tất nhiên sẽ không tin tưởng lời của Thác Bạt Viêm, nàng lùi về sau một bước, tựa như thần vật trong miệng Thác Bạt Viêm với nàng lại giống như là mãnh thú hồng hoang vậy.
"Đừng sợ, chỉ cần hưởng thụ thử sức mạnh nó mang tới cho ngươi thì ngươi sẽ không từ chối nó nữa." Thác Bạt Viêm nói như vậy, giọng điệu mang theo sự đầu độc cực kỳ bệnh hoạn.
"Ha ha ha!!!"
Nhưng vào lúc này, một tiếng cười mà Thác Bạt Viêm cho là cực kỳ chói tai đột nhiên vang lên.
Trong lòng Thác Bạt Viêm không hiểu sao dâng lên chút tức giận, gã theo tiếng nhìn qua, lại thấy tên thiếu niên Nhân tộc vừa bị gã đánh lui kia chẳng biết lúc nào, cũng chẳng biết tại sao đứng ở bên cạnh cất tiếng cười to!
"Tên chuột nhắt Nhân tộc kia, có gì buồn cười chứ!" Gã nghiêm nghị hỏi, búa lớn nơi tay bị gã vung mạnh lên cao, trong con ngươi hiện lên sát cơ, hệt như chỉ cần Tô Trường An nói ra nửa câu không thích hợp thì gã sẽ không chút do dự đập hắn thành bánh thịt.
"Ta cười các người coi độc vật như là thần vật!"
"Xưng tà thần là Thánh tử!"
"Diệt tộc nhưng lại còn không biết!"
"Chẳng phải rất buồn cười sao?"
Tô Trường An lớn tiếng nói, vẻ giễu cợt trên mặt chẳng thèm che dấu chút nào.
"Thằng ranh cuồng vọng!" Thác Bạt Viêm nghe vậy sắc mặt liền tức khắc trở nên cực kỳ khó coi, búa lớn trong tay gã vung lên muốn đánh tới trước mặt Tô Trường An.
Với tu vi chỉ là Địa Linh cảnh của Tô Trường An, gã có lý do tin tưởng dưới một kích này, thân hình hắn nhất định sẽ bị hủy diệt, hóa thành thịt vụn!
Nhưng ngoài dự đoán của gã là dù búa lớn mà cả tu sĩ Vấn Đạo cảnh cũng không đỡ nổi lần này lại vững vàng nằm trong tay Tô Trường An, không thể tiến thêm chút nào.
Thiếu niên kia nhìn gã, vóc dáng của hắn cũng không cao lớn.
Ngẩng đầu nhìn gã, tuy là ngửa mặt nhìn lên nhưng như đang trông xuống.
"Ta cứ tưởng là thứ gì, hóa ra cũng chỉ là một đám con rối bị Thần Huyết ăn mòn, cũng chỉ có chút Thần tính mà thồi, thứ này..."
Vào lúc này khóe miệng thiếu niên nhếch lên một nụ cười.
"Ta cũng có!"
---o0o---
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.