Chương 30
Đại Dương Lấp Lánh
23/07/2024
Trương Miều Di lại một lần nữa gõ cửa văn phòng Thanh Lam
Cô vừa mở cửa ra Trương Miều Di vội ôm chậm lấy cô mà bật khóc
"Tiểu Di, cậu làm sao thế, vào trong trước đã"
Trương Miều Di cùng cô ngồi xuống bàn, cô vội vàng lấy khăn giấy lau nước mắt cho Trương Miều Di
"Bình tĩnh lại rồi nhỉ, bây giờ mau nói cho tớ biết rốt cục cậu xảy ra chuyện gì"
Trương Miều Di nắm thật chặt đôi tay cô "mình sẽ nói cho cậu biết, nhưng cậu nhất định phải giữ bình tĩnh, cậu có thể đảm bảo rằng khi nghe xong sẽ không rời xa mình chứ" Trương Miều Di mắt ngấn lệ nhìn cô
"Được, mình đảm bảo" Cô gật đầu đưa tay lên đảm bảo với Trương Miều Di
Ậm ừ một hồi lâu Trương Miều Di cũng lên tiếng "Thật ra...thật ra người năm xưa cậu thầm thích chính là anh họ của mình......." Trương Miều Di bắt đầu kể rõ đầu đuôi câu chuyện cho cô nghe "Anh ấy chính là Cố Thừa Trạch, là người sếp bên cạnh cậu đấy Thanh Lam à"
Nảy giờ cô vẫn luôn bình tĩnh lắng nghe Trương Miều Di nói cho đến khi nghe được cái tên Cố Thừa Trạch. Cô còn tưởng mình đang ở trong truyện cổ tích, những sự kiện cứ quay mồng mồng còn cô chỉ là con ngốc cho đến khi sự thật được phơi bày.
"Những lời cậu nói điều là thật sao hả tiểu Di"
"Thanh Lam à, cậu bình tĩnh đã"
"Cậu nói xem tớ phải bình tĩnh thế nào đây hả, tại sao cậu lại không nói sớm hơn một chút chứ" Những giọt nước mắt của cô lăn dài trên má, sự tức giận đã đạt đến đỉnh điểm cô đập đố hết mọi thứ trong văn phòng này
Hóa ra người mà cô luôn tìm kiếm bấy lâu này lại là người bên cạnh cô mà cô không hề hay biết
"Mình phải đi tìm anh ấy để nói cho ra lễ" Cô gạt những giọt nước mắt vội bước ra cánh cửa thì liền bị Trương
Miều Di ngăn lại "Thanh Lam, Thanh Lam à cậu bình tĩnh đã, anh ấy cũng chỉ là vừa mới biết thôi"
Cô hất tay Trương Miều Di "Vậy còn tình cảm của mình thì sao hả, những bức thư mình gửi đi đều có hồi âm cơ mà...
"Hồi âm, cậu không nhớ lầm chứ..rõ ràng anh ấy đều không động vào những bức thư ấy"
"Nhớ lầm. Chuyện như vậy mình làm sao có thể nhớ lầm đây hả"
"Có lẽ người khác lấy danh tính anh họ mà hồi âm" Trương Miều Di nhỏ giọng nói với cô "Mình cũng chỉ là suy đoán, lúc đấy anh họ chỉ chuyên tâm học hành không hề hứng thú với chuyện yêu đương"
"Tại sao vậy, tại sao không yêu mà còn làm như vậy" Cô ngồi sụp xuống sàn bật khóc "Cậu có biết một người con gái ở độ tuổi đó, tớ đã mong chờ biết bao nhiêu từ những bức thư ấy không hả"
Trương Miều Di đang rất khó xử không biết khuyên can, giải thích với cô như thế nào, còn không hề biết đến chuyện hồi âm về những bức thư của cô ấy.
Bên đây Cố Thừa Trạch đang xem tài liệu thì phát hiện ra có gì đó lạ thường nên gấp gáp gọi điện cho cô, nhưng lại không ai bắt máy
Ngồi bật khóc từ nảy đến giờ cô cũng không hề để ý đến tiếng chuông điện thoại reo lên, cô cố gắng trấn tĩnh bản thân, đi đến cạnh Trương Miều Di "Cảm ơn cậu"
"Cậu làm sao vậy Thanh Lam, cảm ơn tớ chuyện gì chứ, cậu đứng làm tớ sợ" Trương Miều Di ngồi trên ghế với vẻ mặt bàng hoàng
Cô nắm lấy đôi tay Trương Miều Di dịu dàng nhìn mà nói "Cảm ơn vì đã nói cho tớ biết sự thật như vậy, hóa ra người trong tim lại là người trước mặt"
"Thanh Lam à, chuyện hồi âm đó mình nhất định sẽ hỏi lại anh họ.... cậu....
"Tiểu Di à, không cần phiền phức thế đâu, mình biết như thế là quá đủ rồi"
Tiếng chuông điện thoại vang lên, là của Thanh Lam. Cô cằm lấy chiếc điện thoại trên màn hình hiển thị tên sếp
Cố. Cô bình tĩnh bắt máy "ALo, sếp Cố" giọng cô vì khóc mà có phần hơi khàn
Đầu dây bên kia cũng không trả lời mà tắt máy, cô biết nhất định có chuyện không hay nên vội vàng chạy qua văn phòng hắn
"Này, Thanh Lam cậu đi đâu vậy"
"Sếp Cố gọi mình, hình như có việc quan trọng mình phải qua ngay, cậu đừng lo lắng"
Cô cũng đi rồi Trương Miều Đi ngồi ở đây cũng chán ngấy nên cũng quyết định ra ngoài hít thở một chút. Dù sao
Trương Miều Di cũng là gương mặt đại diện cho công ty của Cố Thừa Trạch, cũng nên đi khảo sát nơi đây một chút
Công việc này khá là nhàn rỗi, ngồi không cũng được lợi chỉ cần cô giũ chữ "sạch" cho công ty này và bản thân cô là được.
Trương Miều Di đi loanh quanh được một lát thì điện thoại kêu ting ting, mở ra xem là tin nhắn của Diệp Tử Khiêm
(Nhãn dán xin chào]
(Đang ở đâu, trưa nay rảnh không)
Trương Miều Di mừng thầm vì hắn chủ động nhắn tin cho cô nhưng làm sao hắn lại có số cô được chứ. Trương Miều Di nhanh chóng trả lời lại, không nghĩ nhiều mà chỉ nhắn một chữ "Rảnh"
Bên kia cũng nhanh chóng đáp lại
(Tôi mời cô ăn trưa]
(Cô ở công ty tôi sẽ đến đón)
Dù sao Trương Miều Di cũng nhàn rỗi hắn muốn đến lúc nào chẳng được chứ, cô cũng có một chút thắc mắc, hắn hiện tại không ở bên cạnh làm vệ sĩ cho Cố Thừa Trạch vậy thì bây giờ hắn là đang làm gì chứ. Cũng ăn không ngồi rồi giống như cô sao
Cô vừa mở cửa ra Trương Miều Di vội ôm chậm lấy cô mà bật khóc
"Tiểu Di, cậu làm sao thế, vào trong trước đã"
Trương Miều Di cùng cô ngồi xuống bàn, cô vội vàng lấy khăn giấy lau nước mắt cho Trương Miều Di
"Bình tĩnh lại rồi nhỉ, bây giờ mau nói cho tớ biết rốt cục cậu xảy ra chuyện gì"
Trương Miều Di nắm thật chặt đôi tay cô "mình sẽ nói cho cậu biết, nhưng cậu nhất định phải giữ bình tĩnh, cậu có thể đảm bảo rằng khi nghe xong sẽ không rời xa mình chứ" Trương Miều Di mắt ngấn lệ nhìn cô
"Được, mình đảm bảo" Cô gật đầu đưa tay lên đảm bảo với Trương Miều Di
Ậm ừ một hồi lâu Trương Miều Di cũng lên tiếng "Thật ra...thật ra người năm xưa cậu thầm thích chính là anh họ của mình......." Trương Miều Di bắt đầu kể rõ đầu đuôi câu chuyện cho cô nghe "Anh ấy chính là Cố Thừa Trạch, là người sếp bên cạnh cậu đấy Thanh Lam à"
Nảy giờ cô vẫn luôn bình tĩnh lắng nghe Trương Miều Di nói cho đến khi nghe được cái tên Cố Thừa Trạch. Cô còn tưởng mình đang ở trong truyện cổ tích, những sự kiện cứ quay mồng mồng còn cô chỉ là con ngốc cho đến khi sự thật được phơi bày.
"Những lời cậu nói điều là thật sao hả tiểu Di"
"Thanh Lam à, cậu bình tĩnh đã"
"Cậu nói xem tớ phải bình tĩnh thế nào đây hả, tại sao cậu lại không nói sớm hơn một chút chứ" Những giọt nước mắt của cô lăn dài trên má, sự tức giận đã đạt đến đỉnh điểm cô đập đố hết mọi thứ trong văn phòng này
Hóa ra người mà cô luôn tìm kiếm bấy lâu này lại là người bên cạnh cô mà cô không hề hay biết
"Mình phải đi tìm anh ấy để nói cho ra lễ" Cô gạt những giọt nước mắt vội bước ra cánh cửa thì liền bị Trương
Miều Di ngăn lại "Thanh Lam, Thanh Lam à cậu bình tĩnh đã, anh ấy cũng chỉ là vừa mới biết thôi"
Cô hất tay Trương Miều Di "Vậy còn tình cảm của mình thì sao hả, những bức thư mình gửi đi đều có hồi âm cơ mà...
"Hồi âm, cậu không nhớ lầm chứ..rõ ràng anh ấy đều không động vào những bức thư ấy"
"Nhớ lầm. Chuyện như vậy mình làm sao có thể nhớ lầm đây hả"
"Có lẽ người khác lấy danh tính anh họ mà hồi âm" Trương Miều Di nhỏ giọng nói với cô "Mình cũng chỉ là suy đoán, lúc đấy anh họ chỉ chuyên tâm học hành không hề hứng thú với chuyện yêu đương"
"Tại sao vậy, tại sao không yêu mà còn làm như vậy" Cô ngồi sụp xuống sàn bật khóc "Cậu có biết một người con gái ở độ tuổi đó, tớ đã mong chờ biết bao nhiêu từ những bức thư ấy không hả"
Trương Miều Di đang rất khó xử không biết khuyên can, giải thích với cô như thế nào, còn không hề biết đến chuyện hồi âm về những bức thư của cô ấy.
Bên đây Cố Thừa Trạch đang xem tài liệu thì phát hiện ra có gì đó lạ thường nên gấp gáp gọi điện cho cô, nhưng lại không ai bắt máy
Ngồi bật khóc từ nảy đến giờ cô cũng không hề để ý đến tiếng chuông điện thoại reo lên, cô cố gắng trấn tĩnh bản thân, đi đến cạnh Trương Miều Di "Cảm ơn cậu"
"Cậu làm sao vậy Thanh Lam, cảm ơn tớ chuyện gì chứ, cậu đứng làm tớ sợ" Trương Miều Di ngồi trên ghế với vẻ mặt bàng hoàng
Cô nắm lấy đôi tay Trương Miều Di dịu dàng nhìn mà nói "Cảm ơn vì đã nói cho tớ biết sự thật như vậy, hóa ra người trong tim lại là người trước mặt"
"Thanh Lam à, chuyện hồi âm đó mình nhất định sẽ hỏi lại anh họ.... cậu....
"Tiểu Di à, không cần phiền phức thế đâu, mình biết như thế là quá đủ rồi"
Tiếng chuông điện thoại vang lên, là của Thanh Lam. Cô cằm lấy chiếc điện thoại trên màn hình hiển thị tên sếp
Cố. Cô bình tĩnh bắt máy "ALo, sếp Cố" giọng cô vì khóc mà có phần hơi khàn
Đầu dây bên kia cũng không trả lời mà tắt máy, cô biết nhất định có chuyện không hay nên vội vàng chạy qua văn phòng hắn
"Này, Thanh Lam cậu đi đâu vậy"
"Sếp Cố gọi mình, hình như có việc quan trọng mình phải qua ngay, cậu đừng lo lắng"
Cô cũng đi rồi Trương Miều Đi ngồi ở đây cũng chán ngấy nên cũng quyết định ra ngoài hít thở một chút. Dù sao
Trương Miều Di cũng là gương mặt đại diện cho công ty của Cố Thừa Trạch, cũng nên đi khảo sát nơi đây một chút
Công việc này khá là nhàn rỗi, ngồi không cũng được lợi chỉ cần cô giũ chữ "sạch" cho công ty này và bản thân cô là được.
Trương Miều Di đi loanh quanh được một lát thì điện thoại kêu ting ting, mở ra xem là tin nhắn của Diệp Tử Khiêm
(Nhãn dán xin chào]
(Đang ở đâu, trưa nay rảnh không)
Trương Miều Di mừng thầm vì hắn chủ động nhắn tin cho cô nhưng làm sao hắn lại có số cô được chứ. Trương Miều Di nhanh chóng trả lời lại, không nghĩ nhiều mà chỉ nhắn một chữ "Rảnh"
Bên kia cũng nhanh chóng đáp lại
(Tôi mời cô ăn trưa]
(Cô ở công ty tôi sẽ đến đón)
Dù sao Trương Miều Di cũng nhàn rỗi hắn muốn đến lúc nào chẳng được chứ, cô cũng có một chút thắc mắc, hắn hiện tại không ở bên cạnh làm vệ sĩ cho Cố Thừa Trạch vậy thì bây giờ hắn là đang làm gì chứ. Cũng ăn không ngồi rồi giống như cô sao
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.