Chương 33
Đại Dương Lấp Lánh
23/07/2024
Cô và Cố Thừa Trạch ngồi xuống ghế, Phùng Huy cũng đi dặn dò dầu bếp làm một số món ăn....
************
Diệp Tử Khiêm đã lượn đi mười mấy vòng rồi mà lúc này Trương Miều Di vẫn chưa suy nghĩ ra có thể đi ăn món gì
"Tôi không nghĩ ra được, dạo gần đây có vẻ hơi nhạt miệng..không muốn ăn!"
Xe chạy chầm chậm được một lát Trương Miều Di thoáng nhìn ra được cái gì đó "này Diệp Tử Khiêm, anh nhìn xem đó không phải là xe của anh họ sao"
Diệp Tử Khiêm cũng dừng xe lại, đánh lái vào bên đường "Ừm, cô có muốn vào không"
"Không không không, tất nhiên là không rồi" Trương Miều Di kịch liệt phản đối "Tôi là đang đi cùng anh làm sao có thể để anh họ bắt gặp"
"Không có quan hệ mờ ám, cô trốn tránh cái gì" Diệp Tử Khiêm lăn bánh chuyển hướng lên bãi đỗ xe
Hắn bước xuống, nhìn thấy Trương Miều Di vẫn ngồi bất động trong xe đành tiến đến gõ cửa xe "Mau lên, đợi tôi bế cô à"
Trương Miều Di "Không cần thiết!"
Cô cùng hắn đi vào trong, vẫn hơi lo sợ mà nép sau lưng hắn "Anh biết không đây là chuỗi nhà hàng lớn của Hà gia đấy, ông Hà đã giao toàn quyền quản lí cho Thanh Lam rồi đấy. Nếu có cô ấy đi cùng chắt hắn sẽ được một bữa ăn miễn phí luôn ấy"
Trương Miều Di mải lo nói chuyện cũng không để ý Diệp Tử Khiêm đang đi bỗng dưng khựng lại. Đầu cô va vào tấm lưng bằng đá của hắn "A ui, sao anh ngừng mà không báo trước"
"Ai bảo cô cứ nép sau lưng tôi, còn lại sợ tôi không đủ tiền trả bữa ăn này cho cô à"
"Hì hì, tất nhiên là không phải"
Diệp Tử Khiêm với lấy cổ tay cô "Quang minh chính đại mà đi ở phía trước"
Trương Miều Di và Diệp Tử Khiêm ngồi đại vào một bàn trống, gọi đại vài món rồi thưởng thức
*********
Phục vụ đẩy xe thức ăn tới, bê từng món ăn đem đến trước mặt cô
"Chúc quý khách dùng bữa ngon miệng" Người phục vụ mỉm cười
Cô cười gật đầu nói một tiếng cảm ơn
"Thái độ nhân viên rất nhanh đã được khắc phục a"
"Được rồi, mau ăn thôi" Phùng Huy lên tiếng "Thanh Lam, lúc nảy cũng may nhờ con báo tin kịp thời, nếu không danh tiếng nhà hàng sẽ càng ngày suy sụp mất"
"Hay là con cứ nhận quyền tiếp quản nhà hàng này đi" Phùng Huy nói với cô
Cô cười trừ xua tay mà từ chối "Không không, con vẫn chưa nghĩ đến"
Ngồi trên một chiếc bàn vuông dành cho bốn người, cô ngồi cạnh Cố Thừa Trạch còn Phùng Huy ngồi ở phía đối diện
"Hôm nay lại có hứng đi ăn bên ngoài à, con bé không làm phiền cậu chứ"
"Không phiền chỉ là thay đổi không khí ngột ngạt một chút"
Cố Thừa Trạch ngồi bên cạnh cắt bò bít tết cũng không ăn mà để sang một bên "Tiệc độc thân lần trước của
Quan Tôn cậu lại không có mặt, cậu ta vần còn đang giận cậu"
"Lần khác lại đến nhưng mà là đến tiệc cưới của cậu ta"
"Được được, lúc đó không hẹn mà gặp chúng ta uống cho thật say....."
Cô ngồi im ru bên cạnh Cố Thừa Trạch, lần đầu thấy hắn cười nói thoải mái như vậy
Hai người bọn họ nói luyên huyên một hồi
"À, dượng à hai người là bạn của nhau sao" cô lí nhí nói với Phùng Huy
Phùng Huy lúc này mới nhớ đến đứa cháu gái này "Con thật sự không nhớ sao, đây là đàn chú mà con nằng nặc đòi theo dượng để đi học hỏi năm kia đó"
"Chuyện cũng lâu rồi, con bé sẽ không nhớ nổi" Cố Thừa Trạch, hắn gọi cô là con bé sao
"À, dù gì bây giờ cũng đã làm chung một công ty, cùng một phương diện rồi..." Tiếng chuông điện thoại vang lên ngắt đi lời con dang dở, là của Phùng Huy
"Công ty có việc, tôi phải đi trước, bữa khác chúng ta lại gặp"
"Dượng à, tạm biệt"
Phùng Huy "ừm" với cô một tiếng rồi ngoảnh đầu đi mất.
Trên bàn ăn lúc này chỉ còn lại cô và Cố Thừa Trạch, sự ngượng ngùng trong lòng cô lại trỗi dậy, cô còn ngồi sát bên hắn, bàn cũng không phải là quá chật nhưng cùi chỏ của cô cứ một lát lại cọ xát đụng vào cùi chỏ của hắn.
Vậy mà hắn cũng không xê dịch hay nhúc nhích chút nào, còn cô thì tất nhiên là không dám nhúc nhích dù chỉ một chút
Cố Thừa Trạch bỗng dưng đưa dĩa bò bít tết được hắn cắt sẵn lúc nảy đến trước mặt cô, từ lúc ngồi vào bàn đến giờ hắn thấy cô vẫn ăn cơm trắng, không thì húp một tí thịt viên trong canh, lại rất ít dùng đến những món phải sử dụng dao nĩa
"Sếp Cố, đây là...." Cô ngượng ngùng không dám ngước mặt lên nhìn hắn, nếu thật sự ngước lên thì cổ của cô sẽ gãy mất. Khoảng cách từ đỉnh đầu cô đến cằm hắn thật sự cách xa rất nhiều a
"Phần này tôi vẫn chưa ăn, cho cô"
"Cảm ơn...sếp Cố"
Cô dùng chiếc nĩa găm vào từng miếng thịt để ăn, hắn cũng thật tinh tế quá mức cắt từng miếng, miệng nào cũng thật nhỏ
"Mùi vị không tệ, nhưng nguội mất rồi, không ngon lắm!"
"Có cần tôi bảo người hâm nóng giúp cô"
"Không cần đâu, sẽ không kịp thời gian vào làm"
Đang ăn yên ổn thì tóc của cô bị gió thối làm cho bung xõa ra, thật khó chịu, mém nữa cô còn ăn luôn tóc của chính mình
Cố Thừa Trạch bồng lấy tay vớ lấy mái tóc vén sau vành tai cô, ngon tay ấm áp của hắn cọ xát vào da thịt mềm mại của cô. Mặt cô đã đỏ bừng lên
"Phục vụ, lấy giúp tôi một sợi dây chun"
Rất nhanh phục vụ đã có mặt "Dây chun của ngài đây ạ"
Cố Thừa Trạch nói một tiếng "cảm ơn" với người phục vụ rồi nhanh chóng dùng sợi dây chun buộc tóc lại giúp cô
Miệng đang nhai ngấu nghiến vài miệng thịt bít tết, cô cũng mặc kệ hắn, cô xem như người tốt làm việc tốt
Trương Miều Di không biết từ đâu lại xuất hiện
Vừa hay cảnh tượng này lại bị Trương Miều Di và Diệp Tử Khiêm bắt gặp
Trương Miều Di cười ra mặt "Hai người là đang hẹn họ bí mật sao"
Cô ngậm một họng thịt trong miệng khiến hai má phình to ra trả lời Trương Miều Di "Cậu thì khác gì tớ chứ? Hứ"
************
Diệp Tử Khiêm đã lượn đi mười mấy vòng rồi mà lúc này Trương Miều Di vẫn chưa suy nghĩ ra có thể đi ăn món gì
"Tôi không nghĩ ra được, dạo gần đây có vẻ hơi nhạt miệng..không muốn ăn!"
Xe chạy chầm chậm được một lát Trương Miều Di thoáng nhìn ra được cái gì đó "này Diệp Tử Khiêm, anh nhìn xem đó không phải là xe của anh họ sao"
Diệp Tử Khiêm cũng dừng xe lại, đánh lái vào bên đường "Ừm, cô có muốn vào không"
"Không không không, tất nhiên là không rồi" Trương Miều Di kịch liệt phản đối "Tôi là đang đi cùng anh làm sao có thể để anh họ bắt gặp"
"Không có quan hệ mờ ám, cô trốn tránh cái gì" Diệp Tử Khiêm lăn bánh chuyển hướng lên bãi đỗ xe
Hắn bước xuống, nhìn thấy Trương Miều Di vẫn ngồi bất động trong xe đành tiến đến gõ cửa xe "Mau lên, đợi tôi bế cô à"
Trương Miều Di "Không cần thiết!"
Cô cùng hắn đi vào trong, vẫn hơi lo sợ mà nép sau lưng hắn "Anh biết không đây là chuỗi nhà hàng lớn của Hà gia đấy, ông Hà đã giao toàn quyền quản lí cho Thanh Lam rồi đấy. Nếu có cô ấy đi cùng chắt hắn sẽ được một bữa ăn miễn phí luôn ấy"
Trương Miều Di mải lo nói chuyện cũng không để ý Diệp Tử Khiêm đang đi bỗng dưng khựng lại. Đầu cô va vào tấm lưng bằng đá của hắn "A ui, sao anh ngừng mà không báo trước"
"Ai bảo cô cứ nép sau lưng tôi, còn lại sợ tôi không đủ tiền trả bữa ăn này cho cô à"
"Hì hì, tất nhiên là không phải"
Diệp Tử Khiêm với lấy cổ tay cô "Quang minh chính đại mà đi ở phía trước"
Trương Miều Di và Diệp Tử Khiêm ngồi đại vào một bàn trống, gọi đại vài món rồi thưởng thức
*********
Phục vụ đẩy xe thức ăn tới, bê từng món ăn đem đến trước mặt cô
"Chúc quý khách dùng bữa ngon miệng" Người phục vụ mỉm cười
Cô cười gật đầu nói một tiếng cảm ơn
"Thái độ nhân viên rất nhanh đã được khắc phục a"
"Được rồi, mau ăn thôi" Phùng Huy lên tiếng "Thanh Lam, lúc nảy cũng may nhờ con báo tin kịp thời, nếu không danh tiếng nhà hàng sẽ càng ngày suy sụp mất"
"Hay là con cứ nhận quyền tiếp quản nhà hàng này đi" Phùng Huy nói với cô
Cô cười trừ xua tay mà từ chối "Không không, con vẫn chưa nghĩ đến"
Ngồi trên một chiếc bàn vuông dành cho bốn người, cô ngồi cạnh Cố Thừa Trạch còn Phùng Huy ngồi ở phía đối diện
"Hôm nay lại có hứng đi ăn bên ngoài à, con bé không làm phiền cậu chứ"
"Không phiền chỉ là thay đổi không khí ngột ngạt một chút"
Cố Thừa Trạch ngồi bên cạnh cắt bò bít tết cũng không ăn mà để sang một bên "Tiệc độc thân lần trước của
Quan Tôn cậu lại không có mặt, cậu ta vần còn đang giận cậu"
"Lần khác lại đến nhưng mà là đến tiệc cưới của cậu ta"
"Được được, lúc đó không hẹn mà gặp chúng ta uống cho thật say....."
Cô ngồi im ru bên cạnh Cố Thừa Trạch, lần đầu thấy hắn cười nói thoải mái như vậy
Hai người bọn họ nói luyên huyên một hồi
"À, dượng à hai người là bạn của nhau sao" cô lí nhí nói với Phùng Huy
Phùng Huy lúc này mới nhớ đến đứa cháu gái này "Con thật sự không nhớ sao, đây là đàn chú mà con nằng nặc đòi theo dượng để đi học hỏi năm kia đó"
"Chuyện cũng lâu rồi, con bé sẽ không nhớ nổi" Cố Thừa Trạch, hắn gọi cô là con bé sao
"À, dù gì bây giờ cũng đã làm chung một công ty, cùng một phương diện rồi..." Tiếng chuông điện thoại vang lên ngắt đi lời con dang dở, là của Phùng Huy
"Công ty có việc, tôi phải đi trước, bữa khác chúng ta lại gặp"
"Dượng à, tạm biệt"
Phùng Huy "ừm" với cô một tiếng rồi ngoảnh đầu đi mất.
Trên bàn ăn lúc này chỉ còn lại cô và Cố Thừa Trạch, sự ngượng ngùng trong lòng cô lại trỗi dậy, cô còn ngồi sát bên hắn, bàn cũng không phải là quá chật nhưng cùi chỏ của cô cứ một lát lại cọ xát đụng vào cùi chỏ của hắn.
Vậy mà hắn cũng không xê dịch hay nhúc nhích chút nào, còn cô thì tất nhiên là không dám nhúc nhích dù chỉ một chút
Cố Thừa Trạch bỗng dưng đưa dĩa bò bít tết được hắn cắt sẵn lúc nảy đến trước mặt cô, từ lúc ngồi vào bàn đến giờ hắn thấy cô vẫn ăn cơm trắng, không thì húp một tí thịt viên trong canh, lại rất ít dùng đến những món phải sử dụng dao nĩa
"Sếp Cố, đây là...." Cô ngượng ngùng không dám ngước mặt lên nhìn hắn, nếu thật sự ngước lên thì cổ của cô sẽ gãy mất. Khoảng cách từ đỉnh đầu cô đến cằm hắn thật sự cách xa rất nhiều a
"Phần này tôi vẫn chưa ăn, cho cô"
"Cảm ơn...sếp Cố"
Cô dùng chiếc nĩa găm vào từng miếng thịt để ăn, hắn cũng thật tinh tế quá mức cắt từng miếng, miệng nào cũng thật nhỏ
"Mùi vị không tệ, nhưng nguội mất rồi, không ngon lắm!"
"Có cần tôi bảo người hâm nóng giúp cô"
"Không cần đâu, sẽ không kịp thời gian vào làm"
Đang ăn yên ổn thì tóc của cô bị gió thối làm cho bung xõa ra, thật khó chịu, mém nữa cô còn ăn luôn tóc của chính mình
Cố Thừa Trạch bồng lấy tay vớ lấy mái tóc vén sau vành tai cô, ngon tay ấm áp của hắn cọ xát vào da thịt mềm mại của cô. Mặt cô đã đỏ bừng lên
"Phục vụ, lấy giúp tôi một sợi dây chun"
Rất nhanh phục vụ đã có mặt "Dây chun của ngài đây ạ"
Cố Thừa Trạch nói một tiếng "cảm ơn" với người phục vụ rồi nhanh chóng dùng sợi dây chun buộc tóc lại giúp cô
Miệng đang nhai ngấu nghiến vài miệng thịt bít tết, cô cũng mặc kệ hắn, cô xem như người tốt làm việc tốt
Trương Miều Di không biết từ đâu lại xuất hiện
Vừa hay cảnh tượng này lại bị Trương Miều Di và Diệp Tử Khiêm bắt gặp
Trương Miều Di cười ra mặt "Hai người là đang hẹn họ bí mật sao"
Cô ngậm một họng thịt trong miệng khiến hai má phình to ra trả lời Trương Miều Di "Cậu thì khác gì tớ chứ? Hứ"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.