Chương 39
Đại Dương Lấp Lánh
23/07/2024
Sau một hồi ngắm nhìn ly nước ti*u, cô đã lấy hết can đảm để thử nó!
Một phút...hai phút.... năm phút trôi qua....
"Được rồi, dù gì cũng phải xem"
Cô chần chừ cầm lấy que thử thai lên, lấy tay che đi rồi lại hé mở ra xem "một vạch hay là hai vạch...Thanh Lam mày phải thật bình tĩnh...."
Cô như kinh hồn bạt vía không tin vào thứ trước mắt mình, là hai vạch. Vạch đỏ đậm lè sừng sững trước mặt cô
"Không thể nào....không thể nào có chuyện này được" Cô vò đầu bức tóc cầm lấy que thử thai mà đi về giường, tâm trạng khó tả chỉ có thể ôm gối gục khóc nức nở. Cô khốc đến kiệt sức, hai mắt đã sưng to...lúc này tâm trạng cũng đã ổn hơn hẳn
"Chỉ mới là một cục máu thôi" Cô xoa xoa chiếc bụng phẳng lì "Con ơi.con cũng đừng trách mẹ, mẹ cũng không còn lựa chọn nào khác... một là con rời xa, hai là mẹ con ta đều phải chết"
Thanh Lam không còn rơi nước mắt nữa, khoảng thời gian lúc nảy cô đã suy nghĩ rất kĩ, cô thật sự không còn lựa chọn nào khác, cô không muốn mất đi sự nghiệp tương lai... lại càng không muốn chết dưới tay ông ngoại mình, bị người đời đồn thối như mẹ cô.
Mở điện thoại lên, bây giờ là 3h sáng, cứ xem như chưa có chuyện gì xảy ra. Cô thản nhiên mở laptop chuẩn bị tài liệu cho cuộc gặp đối tác sáng nay, vốn dĩ hôm trước cô đã có cơ hội gặp và giải thích với bên phía đối tác nhưng không ngờ bên kia đã trì hoãn đến tận hôm nay
Tuy nói là ngồi làm việc nhưng cô vẫn không ngừng suy nghĩ về bào thai trong bụng. Mắt dán vào màn hình laptop nhưng vô số hình ảnh từ que thử thai hiện trong mắt cô, cô không tài nào tập trung được, cầm lấy chiếc que nhét vào trong túi xách.
Cô bước xuống lầu, mở tủ lạnh lấy một túi đá để chườm lên mắt. Đôi mắt đang sưng bụp đỏ hoe này của cô người khác vừa nhìn liền biết cô đã khóc ngất trời, nếu để ông Hà nhìn thấy chắc chắn sẽ liền hoài nghi, tra hỏi đến cùng
Cô cần thận để không phát ra tiếng động, vừa đóng cửa tủ lạnh lại đã nhìn thấy ông Hà đang tiến về phía cô. Ông rót ly nước uống một ngụm "khà"
"Thanh Lam là con à"
"Ông, là con"
"Dậy sớm vậy sao" Ông Hà cũng không có cận, đôi mắt trong màn đêm sáng lóe nhìn về bàn tay đang cầm túi đá của cô "Con lấy một túi đá to như vậy à"
"Con hơi khát nước thôi ạ, cảm thấy thèm nước lạnh"
"Không phải có vòi nước lạnh ở đằng kia sao?" ông Hà nghi hoặc hỏi cô
"Không....không con là muốn..là muốn nhai một ít nước đá.."
"Ừmông còn có hẹn với mấy người bạn đi đạp xe, tạm biệt con"
"Dạ...đường còn tối nhớ đi cẩn thận"
Bây giờ cũng đã là 4 giờ mấy sáng, cô bước lên lầu trở vào phòng, ngồi chườm đá mà lạnh cả sống lưng... may là cũng đã bớt sưng hơn nhiều
Cô đã dậy sớm như vậy nên tiện thể nấu đồ ăn sáng cho cả nhà. Bà Hà bước xuống lầu đã ngửi thấy mùi thơm nức nở ở dưới bếp, bà cũng hơi bất ngờ khi thấy cô
"Thanh Lam, hôm nay dậy sớm thế sao"
"Bà, chào buổi sáng. Con đã chuẩn bị xong đồ ăn sáng rồi" Cô đeo găng tay vào bê từng bát ra bàn ăn
"Con nấu bánh canh đấy ạ, tay nghề không siêu bằng bà ngoại được"
Hà Thanh Ly cũng từ trên lầu bước xuống, trên người còn mặc bộ đồ ngủ lụa dài tay vẫn chưa thay, Hà Thanh Ly ngó xung quanh không thấy ông Hà, liền đứng trên đó khoanh tay mà lên tiếng châm chọc cô một tí
"Đại tiểu thư vậy mà cũng biết vào bếp à?"
Hà Thanh Ly rất sợ sự có mặt của ông Hà, một ngày không có ông chính là một niềm vui của cô ta. Trước mặt ông ấy Hà Thanh ly đều không dám chê bai dè bĩu Thanh Lam nhưng tranh thủ lúc không có ông hà cô ta đều châm biếm cô, cô cũng không phản kháng lại. Đó là chuyện của lúc trước còn bây giờ mỗi lời do cô nói ra Hà Thanh Ly đều phải phục tùng cưỡng chế mà nghe theo
"Chỉ cần là con người thì đều biết vào bếp" Cô không mấy vui vẻ mà đáp lại, ngồi xuống bàn
"Bà à mời ăn sáng"
"Thanh Ly cũng mau xuống đây ăn thôi. Trong nhà chỉ có hai dì cháu nên hòa thuận một chút!"
Cô ta mặt mày bực dọc ngồi vào bàn cũng không dám thể hiện ra nhiều. Trước mặt bà Hà cũng có vài phần dè dặt, cô ta lại ngước nhìn lên mặt cô, vừa hay đúng lúc ông Hà về đến, Hà Thanh Ly cố tình lớn giọng "Ấy, Thanh Lam em khóc à, mắt lại sưng húp như thế. Xảy ra chuyện gì sao" Hà Thanh Ly khuấy khuấy bát bánh canh mà nói với cô
"Là ai khóc hả?"
"Ông ngoại chào buổi sáng..."
"Ba chào buổi sáng, ba ngồi vào ăn luôn đi ạ"
"Để tôi đi hâm nóng phần của ông"
Ông Hà ngồi vào bàn "Lúc nảy con nói là ai khóc?" Ông quay sang nhìn cô "Là con sao, đôi mắt sưng húp này..."
"Ông ơi không phải..."
"Lúc nảy là lấy đá đế chườm vào đúng không. hừ..."
"Ba...chắc là em ấy có chuyện khó nói..."
"Con đó...có phải ở công ty có người ức hiếp không..có chuyện gì nhất định phải nói lão già ta nghe, ta sẽ làm chủ cho con" Ông Hà hoàn toàn không để ý đến lời nói của Hà Thanh Ly mà nhẹ giọng nói với cô
"Hay là tên Cố Thừa Trạch đó..."
"Ông ngoại không phải không phải...con còn có việc quan trọng phải đến công ty đây ạ..." Cô chạy vụt lên lầu chưa kịp ăn bữa sáng
"Bị ức hiếp sao, ba lại quan tâm Thanh Lam như vậy.... lúc nhỏ khi đi học con cũng từng bị người khác ức hiếp, sao lại chưa từng nghe ba hỏi han, làm chủ cho con chứ." Hà Thanh Ly nhìn hai người họ tình cảm tha thiết chỉ biết cười trừ. Vốn dĩ cô chỉ muốn chọc tức ông Hà để cho cô bị rầy la một tí nào ngờ ông ấy không những không la mắng ngược lại còn quan tâm cô như vậy
"Con thử nghỉ lại xem bản thân vì sao lại bị ức hiếp" Ông Hà cũng không ngoảnh đầu nhìn lại mà nói với cô ta, ông thở dài một hơi mà đứng dậy
Đúng vậy, khi xưa Hà Thanh ly luôn tự xưng mình là đại tiểu thư của Hà gia mà bắt nạt bạn học. Sau khi Thanh Lam lớn lên vào trường đi học, mọi người đều biết sự thật ai mới là đại tiểu thư thật sự của Hà gia. Hà Thanh Ly lúc này cũng không còn tiếng nói, nhũng người lúc trước hay nịnh ngọt cũng dần dè bĩu, nói xấu cô ta
Đúng lúc bà Hà bưng ra tô bánh canh thơm phức "Ông đi đâu vậy không ăn sáng à"
"Bữa sáng này tui ăn không nổi nữa, Hừ!"
Vừa bước đi thì ông ấy chợt quay đầu lại "À con so đo với con bé như vậy, liệu có từng nghĩ tới ai là người hại chết mẹ con bé không."
Bà Hà nghe thấy ông Hà nói những điều này, liền biết đã xảy ra chuyện gì. Bữa sáng này cũng chẳng còn ngon miệng nữa, bà ấy nhìn Hà Thanh Ly chỉ biết lắc đầu thở dài, bê bữa sáng vào trong.
Bàn ăn một nhà bốn người giờ đây chỉ còn lại Hà Thanh Ly, bữa sáng nóng hổi cũng đã nguội lạnh. Hà Thanh ly siết chặt đôi tay lại. Lỗi của mẹ cô bây giờ lại trút hết lên cả người cô, đúng là quả báo!
Một phút...hai phút.... năm phút trôi qua....
"Được rồi, dù gì cũng phải xem"
Cô chần chừ cầm lấy que thử thai lên, lấy tay che đi rồi lại hé mở ra xem "một vạch hay là hai vạch...Thanh Lam mày phải thật bình tĩnh...."
Cô như kinh hồn bạt vía không tin vào thứ trước mắt mình, là hai vạch. Vạch đỏ đậm lè sừng sững trước mặt cô
"Không thể nào....không thể nào có chuyện này được" Cô vò đầu bức tóc cầm lấy que thử thai mà đi về giường, tâm trạng khó tả chỉ có thể ôm gối gục khóc nức nở. Cô khốc đến kiệt sức, hai mắt đã sưng to...lúc này tâm trạng cũng đã ổn hơn hẳn
"Chỉ mới là một cục máu thôi" Cô xoa xoa chiếc bụng phẳng lì "Con ơi.con cũng đừng trách mẹ, mẹ cũng không còn lựa chọn nào khác... một là con rời xa, hai là mẹ con ta đều phải chết"
Thanh Lam không còn rơi nước mắt nữa, khoảng thời gian lúc nảy cô đã suy nghĩ rất kĩ, cô thật sự không còn lựa chọn nào khác, cô không muốn mất đi sự nghiệp tương lai... lại càng không muốn chết dưới tay ông ngoại mình, bị người đời đồn thối như mẹ cô.
Mở điện thoại lên, bây giờ là 3h sáng, cứ xem như chưa có chuyện gì xảy ra. Cô thản nhiên mở laptop chuẩn bị tài liệu cho cuộc gặp đối tác sáng nay, vốn dĩ hôm trước cô đã có cơ hội gặp và giải thích với bên phía đối tác nhưng không ngờ bên kia đã trì hoãn đến tận hôm nay
Tuy nói là ngồi làm việc nhưng cô vẫn không ngừng suy nghĩ về bào thai trong bụng. Mắt dán vào màn hình laptop nhưng vô số hình ảnh từ que thử thai hiện trong mắt cô, cô không tài nào tập trung được, cầm lấy chiếc que nhét vào trong túi xách.
Cô bước xuống lầu, mở tủ lạnh lấy một túi đá để chườm lên mắt. Đôi mắt đang sưng bụp đỏ hoe này của cô người khác vừa nhìn liền biết cô đã khóc ngất trời, nếu để ông Hà nhìn thấy chắc chắn sẽ liền hoài nghi, tra hỏi đến cùng
Cô cần thận để không phát ra tiếng động, vừa đóng cửa tủ lạnh lại đã nhìn thấy ông Hà đang tiến về phía cô. Ông rót ly nước uống một ngụm "khà"
"Thanh Lam là con à"
"Ông, là con"
"Dậy sớm vậy sao" Ông Hà cũng không có cận, đôi mắt trong màn đêm sáng lóe nhìn về bàn tay đang cầm túi đá của cô "Con lấy một túi đá to như vậy à"
"Con hơi khát nước thôi ạ, cảm thấy thèm nước lạnh"
"Không phải có vòi nước lạnh ở đằng kia sao?" ông Hà nghi hoặc hỏi cô
"Không....không con là muốn..là muốn nhai một ít nước đá.."
"Ừmông còn có hẹn với mấy người bạn đi đạp xe, tạm biệt con"
"Dạ...đường còn tối nhớ đi cẩn thận"
Bây giờ cũng đã là 4 giờ mấy sáng, cô bước lên lầu trở vào phòng, ngồi chườm đá mà lạnh cả sống lưng... may là cũng đã bớt sưng hơn nhiều
Cô đã dậy sớm như vậy nên tiện thể nấu đồ ăn sáng cho cả nhà. Bà Hà bước xuống lầu đã ngửi thấy mùi thơm nức nở ở dưới bếp, bà cũng hơi bất ngờ khi thấy cô
"Thanh Lam, hôm nay dậy sớm thế sao"
"Bà, chào buổi sáng. Con đã chuẩn bị xong đồ ăn sáng rồi" Cô đeo găng tay vào bê từng bát ra bàn ăn
"Con nấu bánh canh đấy ạ, tay nghề không siêu bằng bà ngoại được"
Hà Thanh Ly cũng từ trên lầu bước xuống, trên người còn mặc bộ đồ ngủ lụa dài tay vẫn chưa thay, Hà Thanh Ly ngó xung quanh không thấy ông Hà, liền đứng trên đó khoanh tay mà lên tiếng châm chọc cô một tí
"Đại tiểu thư vậy mà cũng biết vào bếp à?"
Hà Thanh Ly rất sợ sự có mặt của ông Hà, một ngày không có ông chính là một niềm vui của cô ta. Trước mặt ông ấy Hà Thanh ly đều không dám chê bai dè bĩu Thanh Lam nhưng tranh thủ lúc không có ông hà cô ta đều châm biếm cô, cô cũng không phản kháng lại. Đó là chuyện của lúc trước còn bây giờ mỗi lời do cô nói ra Hà Thanh Ly đều phải phục tùng cưỡng chế mà nghe theo
"Chỉ cần là con người thì đều biết vào bếp" Cô không mấy vui vẻ mà đáp lại, ngồi xuống bàn
"Bà à mời ăn sáng"
"Thanh Ly cũng mau xuống đây ăn thôi. Trong nhà chỉ có hai dì cháu nên hòa thuận một chút!"
Cô ta mặt mày bực dọc ngồi vào bàn cũng không dám thể hiện ra nhiều. Trước mặt bà Hà cũng có vài phần dè dặt, cô ta lại ngước nhìn lên mặt cô, vừa hay đúng lúc ông Hà về đến, Hà Thanh Ly cố tình lớn giọng "Ấy, Thanh Lam em khóc à, mắt lại sưng húp như thế. Xảy ra chuyện gì sao" Hà Thanh Ly khuấy khuấy bát bánh canh mà nói với cô
"Là ai khóc hả?"
"Ông ngoại chào buổi sáng..."
"Ba chào buổi sáng, ba ngồi vào ăn luôn đi ạ"
"Để tôi đi hâm nóng phần của ông"
Ông Hà ngồi vào bàn "Lúc nảy con nói là ai khóc?" Ông quay sang nhìn cô "Là con sao, đôi mắt sưng húp này..."
"Ông ơi không phải..."
"Lúc nảy là lấy đá đế chườm vào đúng không. hừ..."
"Ba...chắc là em ấy có chuyện khó nói..."
"Con đó...có phải ở công ty có người ức hiếp không..có chuyện gì nhất định phải nói lão già ta nghe, ta sẽ làm chủ cho con" Ông Hà hoàn toàn không để ý đến lời nói của Hà Thanh Ly mà nhẹ giọng nói với cô
"Hay là tên Cố Thừa Trạch đó..."
"Ông ngoại không phải không phải...con còn có việc quan trọng phải đến công ty đây ạ..." Cô chạy vụt lên lầu chưa kịp ăn bữa sáng
"Bị ức hiếp sao, ba lại quan tâm Thanh Lam như vậy.... lúc nhỏ khi đi học con cũng từng bị người khác ức hiếp, sao lại chưa từng nghe ba hỏi han, làm chủ cho con chứ." Hà Thanh Ly nhìn hai người họ tình cảm tha thiết chỉ biết cười trừ. Vốn dĩ cô chỉ muốn chọc tức ông Hà để cho cô bị rầy la một tí nào ngờ ông ấy không những không la mắng ngược lại còn quan tâm cô như vậy
"Con thử nghỉ lại xem bản thân vì sao lại bị ức hiếp" Ông Hà cũng không ngoảnh đầu nhìn lại mà nói với cô ta, ông thở dài một hơi mà đứng dậy
Đúng vậy, khi xưa Hà Thanh ly luôn tự xưng mình là đại tiểu thư của Hà gia mà bắt nạt bạn học. Sau khi Thanh Lam lớn lên vào trường đi học, mọi người đều biết sự thật ai mới là đại tiểu thư thật sự của Hà gia. Hà Thanh Ly lúc này cũng không còn tiếng nói, nhũng người lúc trước hay nịnh ngọt cũng dần dè bĩu, nói xấu cô ta
Đúng lúc bà Hà bưng ra tô bánh canh thơm phức "Ông đi đâu vậy không ăn sáng à"
"Bữa sáng này tui ăn không nổi nữa, Hừ!"
Vừa bước đi thì ông ấy chợt quay đầu lại "À con so đo với con bé như vậy, liệu có từng nghĩ tới ai là người hại chết mẹ con bé không."
Bà Hà nghe thấy ông Hà nói những điều này, liền biết đã xảy ra chuyện gì. Bữa sáng này cũng chẳng còn ngon miệng nữa, bà ấy nhìn Hà Thanh Ly chỉ biết lắc đầu thở dài, bê bữa sáng vào trong.
Bàn ăn một nhà bốn người giờ đây chỉ còn lại Hà Thanh Ly, bữa sáng nóng hổi cũng đã nguội lạnh. Hà Thanh ly siết chặt đôi tay lại. Lỗi của mẹ cô bây giờ lại trút hết lên cả người cô, đúng là quả báo!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.