Chương 5: Tiệc rượu
Đại Dương Lấp Lánh
22/07/2024
Cô gõ cửa xe, con người hắn háo
sắc như thế à sao lại nhìn tôi chăm chú như vậy, điều hòa trong xe quá ư là lạnh rồi, tôi không nhịn được mà rùng mình, lại gây sự chú ý đến hắn
“Sao vậy, lạnh à” hắn cởi bỏ áo khoác của mình. “khoác lên đi”
Tôi đành ngoan ngoãn khoác lên, đây là xuất phát từ lòng tốt a, không được nghĩ lung tung, mùi hương trong áo cũng thật dễ chịu quá đi. Sao lại cảm thấy có cái gì đó không đúng lắm.
“Sếp à, hình như tiệc rượu này không phải chỉ có anh đi sao, sao lại thành ra thêm tôi rồi” Thanh Lam nhỏ giọng
“Tôi ngủ còn chưa đủ giấc đây này, tôi hoàn toàn không có hứng thú đâu sếp à hức” Thanh Lam mếu máo
“Cho cô đi giao lưu, thưởng hợp đồng cho cô đấy” Cố Thừa Trạch.
“Đường còn xa, cứ ngủ thoải mái” Cố Thừa Trạch
Hiếm khi tên sếp này dễ tính như thế, cô tranh thủ đánh một giấc thật ngon, bộ dạng ngủ gà ngủ gật của cô khiến hắn phải bật cười. Không nói đến việc gặp nhau mỗi ngày do tính chất công việc, trước đây hắn đã từng gặp qua cô, nhờ vậy mới biết được cô là cháu của bạn hắn, vẫn nên chiếu cố một tí.
Lúc đó Thanh Lam vẫn còn là sinh viên năm hai, nghe bạn bè trong ngành của dượng mình hội tụ nên đã xin đi học hỏi, chỉ gặp được một lần nên ấn tượng của cô về hắn không nhiều. Thi thoảng cũng chỉ cảm thấy người này hơi quen mắt. Còn bây giờ thì lại chạm mặt mỗi ngày nhìn đến phát chán!
Chợp mắt được một lát đã đến nơi, Cố Thừa Trách bước xuống xe, đưa tay ra ngỏ ý dìu cô xuống, Thanh Lam vội xua tay từ chối, mang cao gót đúng là hơi bất tiện, nhưng ở đây có nhiều phóng viên như vậy, bao năm trong ngành hắn vẫn luôn sạch nhỡ ngộ chỉ vì cái dìu tay mà lên hot search thật không hay.
Ánh đèn hào nhoáng lóe sáng, đây là khu đô thị bậc nhất của thành phố X, thật may lúc nảy cô không từ chối đến đây. Thảm đỏ trải dài từ ngoài vào sảnh. Thanh Lam theo hắn ta bước vào, phía trước hình như là nhân viên an ninh kiểm tra thư mời, nghiêm ngặt như vậy. Cố Thừa Trạch từ trong túi áo lấy ra một phong bì màu vàng nhạt
“Giám đốc Cố xin mời vào”
Thanh Lam bẻn lẻn đi phía sau, liền bị nhân viên ngăn lại “ tiểu thư, bữa tiệc hôm nay có phần đặc biệt, phiền cô xuất trình thư mời”
Thanh Lam kéo nhẹ góc áo của Cố Thừa Trạch, hắn nhìn sang nhân viên an ninh “Thật ngại quá, đây là bạn gái của tôi”. Cố Thừa Trách cầm lấy tay tôi khoác vào tay hắn
Qua được cửa nhân viên an ninh, tôi cần thận buông tay khỏi Cố Thừa Trạch, nghi hoặc hỏi “ Sếp à, lúc nảy anh cứ nói thẳng tôi là thư ký…”
“Đây không hẳn là tiệc rượu bình thường, là tiệc độc thân, chủ nhân của bữa tiệc sắp kết hôn, quy định chỉ được dắt theo bạn gái” Hắn liếc nhìn tôi “Cô nói xem, nếu lúc nảy tôi bảo cô là thư ký của mình không phải cô đã dừng chân ngoài kia rồi hửm”
“Cùng lắm thì tôi đi về là được” Thanh Lam nói thầm trong bụng
Cố Thừa Trạch kéo tay tôi “khoác tay vào, ở đây dễ bị lạc”
-!- Cố Thừa Trạch đang nghĩ tôi là loại người gì thế, thật sự có thể lạc đến thế sao
Cuối cùng cũng thuận lợi đi vào. Bên trong hào nhoáng hơn sức tưởng tưởng, ở sảnh lớn đã hội tụ đầy đủ các bậc doanh nhân….Một người đàn ông mặc bộ vest xanh tiến đến, khí chất lạnh lùng cao ngạo không kém Cố Thừa Trạch
“Thừa Trạch, còn tưởng hôm nay cậu sẽ không đến” . Người này liếc nhìn Thanh Lam một lượt,
“Sao vậy, lạnh à” hắn cởi bỏ áo khoác của mình. “khoác lên đi”
Tôi đành ngoan ngoãn khoác lên, đây là xuất phát từ lòng tốt a, không được nghĩ lung tung, mùi hương trong áo cũng thật dễ chịu quá đi. Sao lại cảm thấy có cái gì đó không đúng lắm.
“Sếp à, hình như tiệc rượu này không phải chỉ có anh đi sao, sao lại thành ra thêm tôi rồi” Thanh Lam nhỏ giọng
“Tôi ngủ còn chưa đủ giấc đây này, tôi hoàn toàn không có hứng thú đâu sếp à hức” Thanh Lam mếu máo
“Cho cô đi giao lưu, thưởng hợp đồng cho cô đấy” Cố Thừa Trạch.
“Đường còn xa, cứ ngủ thoải mái” Cố Thừa Trạch
Hiếm khi tên sếp này dễ tính như thế, cô tranh thủ đánh một giấc thật ngon, bộ dạng ngủ gà ngủ gật của cô khiến hắn phải bật cười. Không nói đến việc gặp nhau mỗi ngày do tính chất công việc, trước đây hắn đã từng gặp qua cô, nhờ vậy mới biết được cô là cháu của bạn hắn, vẫn nên chiếu cố một tí.
Lúc đó Thanh Lam vẫn còn là sinh viên năm hai, nghe bạn bè trong ngành của dượng mình hội tụ nên đã xin đi học hỏi, chỉ gặp được một lần nên ấn tượng của cô về hắn không nhiều. Thi thoảng cũng chỉ cảm thấy người này hơi quen mắt. Còn bây giờ thì lại chạm mặt mỗi ngày nhìn đến phát chán!
Chợp mắt được một lát đã đến nơi, Cố Thừa Trách bước xuống xe, đưa tay ra ngỏ ý dìu cô xuống, Thanh Lam vội xua tay từ chối, mang cao gót đúng là hơi bất tiện, nhưng ở đây có nhiều phóng viên như vậy, bao năm trong ngành hắn vẫn luôn sạch nhỡ ngộ chỉ vì cái dìu tay mà lên hot search thật không hay.
Ánh đèn hào nhoáng lóe sáng, đây là khu đô thị bậc nhất của thành phố X, thật may lúc nảy cô không từ chối đến đây. Thảm đỏ trải dài từ ngoài vào sảnh. Thanh Lam theo hắn ta bước vào, phía trước hình như là nhân viên an ninh kiểm tra thư mời, nghiêm ngặt như vậy. Cố Thừa Trạch từ trong túi áo lấy ra một phong bì màu vàng nhạt
“Giám đốc Cố xin mời vào”
Thanh Lam bẻn lẻn đi phía sau, liền bị nhân viên ngăn lại “ tiểu thư, bữa tiệc hôm nay có phần đặc biệt, phiền cô xuất trình thư mời”
Thanh Lam kéo nhẹ góc áo của Cố Thừa Trạch, hắn nhìn sang nhân viên an ninh “Thật ngại quá, đây là bạn gái của tôi”. Cố Thừa Trách cầm lấy tay tôi khoác vào tay hắn
Qua được cửa nhân viên an ninh, tôi cần thận buông tay khỏi Cố Thừa Trạch, nghi hoặc hỏi “ Sếp à, lúc nảy anh cứ nói thẳng tôi là thư ký…”
“Đây không hẳn là tiệc rượu bình thường, là tiệc độc thân, chủ nhân của bữa tiệc sắp kết hôn, quy định chỉ được dắt theo bạn gái” Hắn liếc nhìn tôi “Cô nói xem, nếu lúc nảy tôi bảo cô là thư ký của mình không phải cô đã dừng chân ngoài kia rồi hửm”
“Cùng lắm thì tôi đi về là được” Thanh Lam nói thầm trong bụng
Cố Thừa Trạch kéo tay tôi “khoác tay vào, ở đây dễ bị lạc”
-!- Cố Thừa Trạch đang nghĩ tôi là loại người gì thế, thật sự có thể lạc đến thế sao
Cuối cùng cũng thuận lợi đi vào. Bên trong hào nhoáng hơn sức tưởng tưởng, ở sảnh lớn đã hội tụ đầy đủ các bậc doanh nhân….Một người đàn ông mặc bộ vest xanh tiến đến, khí chất lạnh lùng cao ngạo không kém Cố Thừa Trạch
“Thừa Trạch, còn tưởng hôm nay cậu sẽ không đến” . Người này liếc nhìn Thanh Lam một lượt,
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.