Chương 63:
Tín Dụng Tạp
14/05/2023
Căn phòng sau vách tường có diện tích nhỏ, không đến mười mét vuông, từ vị trí của Trương Thịnh thì chỉ cần liếc mặt một cái là có thể nhìn thấy tận sâu trong. Kê sát vách tường trong phòng là một cái giá gỗ, từng hàng đều là bài vị. Viện trưởng Trương đi vào, phe phẩy tiền giấy trong tay và dùng ngữ điệu nói chuyện phiếm với bài vị: “Tối hôm qua lúc các ông các bà tới chơi mạt chược ai đánh rơi tiền vậy?”
Trương Thịnh cảm thấy trong lòng lạnh lẽo, cậu ta rụt tay về theo bản năng. Khăn trải bàn bay phất phơ vài lần rồi rũ xuống che kín Trương Thịnh. Qua nửa phút, bỗng nhiên Trương Thịnh nghe được một cụ già hỏi lại: “Nhặt ở chỗ nào?”
Viện trưởng Trương: “Ở cạnh bàn thứ hai.”
Một cụ bà nói: “Vậy chắc chắn là của tôi rồi.”
Một giọng nói khác lại vang lên: “Tôi cảm thấy đó là của tôi! Buổi sáng hôm nay sau khi tôi trở về thì phát hiện trong túi thiếu một tờ, viện trưởng Trương bà nhìn xem trên mặt tờ tiền kia có phải có dấu tay đen hay không?”
Tiếng người nói chuyện càng ngày càng nhiều, bên ngoài khăn trải bàn vang lên những tiếng bước chân, thậm chí có người ngồi ở bên cạnh cái bàn chỗ Trương Thịnh đang trốn này, còn vân vê mạt chược kêu lạch cạch.
“Đừng chơi nữa.” Viện trưởng hét to một tiếng: “Cơm đã thắp hương xong rồi, nhanh đi ăn đi. Đúng rồi, hôm nay trong viện có ba tình nguyên viên đến, lúc ăn cơm là các ông các bà có thể thấy.”
“Tình nguyện viên tốt nha, đã lâu không nhìn thấy tình nguyện viên rồi.” Một bà cụ cười lên một tiếng lập tức khiến Trương Thịnh bị dọa sợ làm cả người run lẩy bẩy.
Bên cạnh cũng có người nở nụ cười ngay sau đó, bọn họ vừa nói vừa lục tục đi xuống lầu. Trong tiếng nói chuyện ồn ào, Trương Thịnh lại tiếp tục nghe được tiếng lôi kéo đồ dùng, tầng năm lại nhanh chóng trở nên yên tĩnh, dường như mọi người đều đi hết rồi.
Trương Thịnh sợ hãi ôm đầu gối ngồi dưới nền nhà với đôi chân run rẩy, vẫn luôn núp dưới gầm bàn không dám di chuyển. Cũng không biết đợi bao lâu thì bỗng nhiên di động của cậu ta rung lên, Trương Thịnh mở ra, hóa ra là Lý Thanh gửi tin WeChat cho cậu ta, hỏi cậu ta sao vẫn chưa tới ăn cơm, các cụ đều tới đông đủ rồi, viện trưởng nói chuẩn bị ăn cơm.
Trương Thịnh cẩn thận nhìn lướt qua bên ngoài từ khe hở của khăn trải bàn, chỉ thấy bên ngoài đen tuyền không thấy bóng người, lúc này mới lặng lẽ bò ra, bộ dáng giả vờ mới từ bên ngoài trở về đi vào nhà ăn.
Tay Trương Thịnh lạng băng nhưng lòng bàn tay vẫn đổ mồ hôi lạnh: “Vừa rồi sau khi anh trở lại nhà ăn có để ý những người già đó, mặt họ đều có màu trắng xanh, vừa thấy là biết không phải người sống rồi.”
“Em không tin.” Lý Thanh lắc đầu rồi dùng vẻ mặt quật cường nói: “Nếu anh thật sự muốn đi thì anh gọi taxi tới đón anh đi, dù sao em không đi đâu.”
“Vì sao không đi? Nơi này không bình thường chút nào!” Trương Thịnh rống lên xong thì bỗng nhiên dùng vẻ mặt nghi ngờ nhìn Lý Thanh: “Đúng rồi, anh còn chưa hỏi em đâu, trong thành phố nhiều viện dưỡng lão, cô nhi viện gần như vậy mà em không đi, vì sao cố tình cứ phải chọn nơi cũ nát này tới làm tình nguyện viên chứ? Có phải em đang che giấu anh cái gì hay không?”
“Chính là mọi người đều cho rằng nơi này cũ nát nên không có ai tới làm tình nguyện viên, em cảm thấy đến đây còn có ý nghĩa nhiều hơn so với đi nơi khác.” Lý Thanh quát lên: “Em cảm thấy những cụ già đó đều khá tốt, buổi tối lúc ăn cơm em còn đỡ họ cơ mà, em không cảm thấy họ là quỷ đâu.”
“Không phải quỷ thì đều là người đúng không?” Truong Thịnh cười nhạo: “Hôm nay còn chưa lạnh đâu thì những người đó lại mặc đối khâm đại sam, quần vải bố màu đen cùng giày bông. Lý Thanh, em nói quê của em là ở thành phố Lâm Hải, vậy đối với phong tục bản địa hẳn phải rất rõ ràng, quần áo như vậy căn bản chính là áo liệm.”
***Đối khâm đại sam: Đối khâm là loại áo có hai vạt trước song song nhau, sam là áo đơn, áo lót mỏng. Đại sam chắc là dạng áo lót nhưng to dày hơn. Mình không chắc chắn nên để nguyên.
Lý Thanh bị những câu này làm nghẹn, không khí trong phòng trở nên xấu hổ.
Trương Thịnh thấy sắc mặt của Lý Thanh khó coi nên hít thở sâu mấy lần, đến khi ổn định cảm xúc mới ngồi cạnh Lý Thanh và cầm tay cô, nhỏ giọng thương lượng với cô: “Lý Thanh, nếu không thì chúng ta đi nhờ xe chị Hàn về? Xe đạp chúng ta bỏ lại, được không?”
“Em cảm thấy có khả năng anh suy nghĩ nhiều rồi.” Lý Thanh rút tay lại rồi lạnh nhạt nói: “Em nghe nói có rất nhiều người già thích mặc áo liệm, cảm thấy làm như vậy có thể nghĩ theo chiều hướng ngược lại, biết đâu có thể sống thọ hơn.”
Đột nhiên Trương Thịnh đứng lên rồi nhấc chân đi ra ngoài. Lý Thanh cắn môi nhìn bóng dáng của Trương Thịnh, nước mắt từ trên mặt lăn xuống.
Hàn Hướng Nhu khẽ thở dài: “Trương Thịnh, mọi người đều ở tầng dưới. Nếu viện trưởng Trương hỏi em đã trễ thế này em muốn đi đâu thì em định nói như thế nào?”
Một câu này rút hết sức lực trên người Trương Thịnh, chân cậu ta mềm nhũn dựa lên tường, trên mặt tràn đầy vẻ sợ hãi: “nếu như bị viện trưởng biết em phát hiện bí mật của họ thì có phải sẽ chết hay không? Nhưng ở lại đây qua đêm em sợ cũng sẽ không thấy được mặt trời của ngày mai mất.”
“Có lẽ không tệ đến mức như trong suy nghĩ của em đâu.” Hàn Hướng Nhu an ủi: “Chị có cảm giác họ không có ác ý. Không bằng em đi về ngủ một giấc trước, nếu thật sự không muốn ở lại thì cũng nên chờ trời sáng thì hẵng đi sau, đêm hôm khuya khoắt như vậy một mình em đi ra ngoài thì thật sự là quá nguy hiểm.”
Tuy Trương Thịnh không muốn như vậy nhưng cũng không có lựa chọn nào khác. Cậu ta thất hồn lạc phách mở cửa phòng, lập tức tiếng chơi mạt chược trên lâu và tiếng TV ồn ào dưới lầu truyền vào tai rất rõ ràng, Trương Thịnh chạy vội tới phòng đối diện rồi đóng chặt cửa lại.
Lý Thanh thấy bạn trai đi luôn như vậy thì không nhịn được rơi nước mắt, có vẻ như sợ Hàn Hướng Nhu nhìn thấy nên vội vàng lau sạch nước mắt còn vương trên mặt, lắc lắc chân hất giày ra trùm chăn lên rồi nằm trên giường, đối mặt với bức tường không biết nghĩ ngợi điều gì.
Hàn Hướng Nhu lại khẽ thở dài, lấy bùa An Thần từ trong túi rồi cầm đi ra ngoài đốt trước cửa phòng của Trương Thịnh. Mùi hương lá bùa chui vào phòng theo khe hở của cánh cửa, Trương Thịnh nằm trên giường thấp thỏm lo âu dần dần bình tĩnh lại rồi nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Hàn Hướng Nhu không về phòng mà đi về hướng cầu thang. Lúc này, ánh đèn ở hành lang của tầng ba và tầng bốn đã tắt, chỉ có tầng năm mới có ánh đèn sáng trưng, bên tai tiếng mạt chược ồn ào không dứt.
Hàn Hướng Nhu lẳng lặng đứng một lúc, chờ đến khi xoay người muốn trở về phòng thì bỗng nhiên phát hiện viện trưởng đứng sau lưng đang nhìn chằm chằm vào cô, cũng không biết đã nhìn cô bao lâu.
Nếu ở mười năm trước có lẽ còn có khả năng làm Hàn Hướng Nhu giật mình hoảng sợ. Nhưng hiện tại quỷ cô từng gặp cũng hơn một nghìn, trạng thái thê thảm nào cũng có, nấp sau người đột nhiên thè lưỡi trợn mắt càng nhiều vô số kể, Hàn Hướng Nhu nhìn đến chết lặng, ngay cả cảm xúc cũng không dao động dù chỉ một chút. Huống hồ viện trưởng Trương cũng chỉ là con người mà thôi.
Trương Thịnh cảm thấy trong lòng lạnh lẽo, cậu ta rụt tay về theo bản năng. Khăn trải bàn bay phất phơ vài lần rồi rũ xuống che kín Trương Thịnh. Qua nửa phút, bỗng nhiên Trương Thịnh nghe được một cụ già hỏi lại: “Nhặt ở chỗ nào?”
Viện trưởng Trương: “Ở cạnh bàn thứ hai.”
Một cụ bà nói: “Vậy chắc chắn là của tôi rồi.”
Một giọng nói khác lại vang lên: “Tôi cảm thấy đó là của tôi! Buổi sáng hôm nay sau khi tôi trở về thì phát hiện trong túi thiếu một tờ, viện trưởng Trương bà nhìn xem trên mặt tờ tiền kia có phải có dấu tay đen hay không?”
Tiếng người nói chuyện càng ngày càng nhiều, bên ngoài khăn trải bàn vang lên những tiếng bước chân, thậm chí có người ngồi ở bên cạnh cái bàn chỗ Trương Thịnh đang trốn này, còn vân vê mạt chược kêu lạch cạch.
“Đừng chơi nữa.” Viện trưởng hét to một tiếng: “Cơm đã thắp hương xong rồi, nhanh đi ăn đi. Đúng rồi, hôm nay trong viện có ba tình nguyên viên đến, lúc ăn cơm là các ông các bà có thể thấy.”
“Tình nguyện viên tốt nha, đã lâu không nhìn thấy tình nguyện viên rồi.” Một bà cụ cười lên một tiếng lập tức khiến Trương Thịnh bị dọa sợ làm cả người run lẩy bẩy.
Bên cạnh cũng có người nở nụ cười ngay sau đó, bọn họ vừa nói vừa lục tục đi xuống lầu. Trong tiếng nói chuyện ồn ào, Trương Thịnh lại tiếp tục nghe được tiếng lôi kéo đồ dùng, tầng năm lại nhanh chóng trở nên yên tĩnh, dường như mọi người đều đi hết rồi.
Trương Thịnh sợ hãi ôm đầu gối ngồi dưới nền nhà với đôi chân run rẩy, vẫn luôn núp dưới gầm bàn không dám di chuyển. Cũng không biết đợi bao lâu thì bỗng nhiên di động của cậu ta rung lên, Trương Thịnh mở ra, hóa ra là Lý Thanh gửi tin WeChat cho cậu ta, hỏi cậu ta sao vẫn chưa tới ăn cơm, các cụ đều tới đông đủ rồi, viện trưởng nói chuẩn bị ăn cơm.
Trương Thịnh cẩn thận nhìn lướt qua bên ngoài từ khe hở của khăn trải bàn, chỉ thấy bên ngoài đen tuyền không thấy bóng người, lúc này mới lặng lẽ bò ra, bộ dáng giả vờ mới từ bên ngoài trở về đi vào nhà ăn.
Tay Trương Thịnh lạng băng nhưng lòng bàn tay vẫn đổ mồ hôi lạnh: “Vừa rồi sau khi anh trở lại nhà ăn có để ý những người già đó, mặt họ đều có màu trắng xanh, vừa thấy là biết không phải người sống rồi.”
“Em không tin.” Lý Thanh lắc đầu rồi dùng vẻ mặt quật cường nói: “Nếu anh thật sự muốn đi thì anh gọi taxi tới đón anh đi, dù sao em không đi đâu.”
“Vì sao không đi? Nơi này không bình thường chút nào!” Trương Thịnh rống lên xong thì bỗng nhiên dùng vẻ mặt nghi ngờ nhìn Lý Thanh: “Đúng rồi, anh còn chưa hỏi em đâu, trong thành phố nhiều viện dưỡng lão, cô nhi viện gần như vậy mà em không đi, vì sao cố tình cứ phải chọn nơi cũ nát này tới làm tình nguyện viên chứ? Có phải em đang che giấu anh cái gì hay không?”
“Chính là mọi người đều cho rằng nơi này cũ nát nên không có ai tới làm tình nguyện viên, em cảm thấy đến đây còn có ý nghĩa nhiều hơn so với đi nơi khác.” Lý Thanh quát lên: “Em cảm thấy những cụ già đó đều khá tốt, buổi tối lúc ăn cơm em còn đỡ họ cơ mà, em không cảm thấy họ là quỷ đâu.”
“Không phải quỷ thì đều là người đúng không?” Truong Thịnh cười nhạo: “Hôm nay còn chưa lạnh đâu thì những người đó lại mặc đối khâm đại sam, quần vải bố màu đen cùng giày bông. Lý Thanh, em nói quê của em là ở thành phố Lâm Hải, vậy đối với phong tục bản địa hẳn phải rất rõ ràng, quần áo như vậy căn bản chính là áo liệm.”
***Đối khâm đại sam: Đối khâm là loại áo có hai vạt trước song song nhau, sam là áo đơn, áo lót mỏng. Đại sam chắc là dạng áo lót nhưng to dày hơn. Mình không chắc chắn nên để nguyên.
Lý Thanh bị những câu này làm nghẹn, không khí trong phòng trở nên xấu hổ.
Trương Thịnh thấy sắc mặt của Lý Thanh khó coi nên hít thở sâu mấy lần, đến khi ổn định cảm xúc mới ngồi cạnh Lý Thanh và cầm tay cô, nhỏ giọng thương lượng với cô: “Lý Thanh, nếu không thì chúng ta đi nhờ xe chị Hàn về? Xe đạp chúng ta bỏ lại, được không?”
“Em cảm thấy có khả năng anh suy nghĩ nhiều rồi.” Lý Thanh rút tay lại rồi lạnh nhạt nói: “Em nghe nói có rất nhiều người già thích mặc áo liệm, cảm thấy làm như vậy có thể nghĩ theo chiều hướng ngược lại, biết đâu có thể sống thọ hơn.”
Đột nhiên Trương Thịnh đứng lên rồi nhấc chân đi ra ngoài. Lý Thanh cắn môi nhìn bóng dáng của Trương Thịnh, nước mắt từ trên mặt lăn xuống.
Hàn Hướng Nhu khẽ thở dài: “Trương Thịnh, mọi người đều ở tầng dưới. Nếu viện trưởng Trương hỏi em đã trễ thế này em muốn đi đâu thì em định nói như thế nào?”
Một câu này rút hết sức lực trên người Trương Thịnh, chân cậu ta mềm nhũn dựa lên tường, trên mặt tràn đầy vẻ sợ hãi: “nếu như bị viện trưởng biết em phát hiện bí mật của họ thì có phải sẽ chết hay không? Nhưng ở lại đây qua đêm em sợ cũng sẽ không thấy được mặt trời của ngày mai mất.”
“Có lẽ không tệ đến mức như trong suy nghĩ của em đâu.” Hàn Hướng Nhu an ủi: “Chị có cảm giác họ không có ác ý. Không bằng em đi về ngủ một giấc trước, nếu thật sự không muốn ở lại thì cũng nên chờ trời sáng thì hẵng đi sau, đêm hôm khuya khoắt như vậy một mình em đi ra ngoài thì thật sự là quá nguy hiểm.”
Tuy Trương Thịnh không muốn như vậy nhưng cũng không có lựa chọn nào khác. Cậu ta thất hồn lạc phách mở cửa phòng, lập tức tiếng chơi mạt chược trên lâu và tiếng TV ồn ào dưới lầu truyền vào tai rất rõ ràng, Trương Thịnh chạy vội tới phòng đối diện rồi đóng chặt cửa lại.
Lý Thanh thấy bạn trai đi luôn như vậy thì không nhịn được rơi nước mắt, có vẻ như sợ Hàn Hướng Nhu nhìn thấy nên vội vàng lau sạch nước mắt còn vương trên mặt, lắc lắc chân hất giày ra trùm chăn lên rồi nằm trên giường, đối mặt với bức tường không biết nghĩ ngợi điều gì.
Hàn Hướng Nhu lại khẽ thở dài, lấy bùa An Thần từ trong túi rồi cầm đi ra ngoài đốt trước cửa phòng của Trương Thịnh. Mùi hương lá bùa chui vào phòng theo khe hở của cánh cửa, Trương Thịnh nằm trên giường thấp thỏm lo âu dần dần bình tĩnh lại rồi nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Hàn Hướng Nhu không về phòng mà đi về hướng cầu thang. Lúc này, ánh đèn ở hành lang của tầng ba và tầng bốn đã tắt, chỉ có tầng năm mới có ánh đèn sáng trưng, bên tai tiếng mạt chược ồn ào không dứt.
Hàn Hướng Nhu lẳng lặng đứng một lúc, chờ đến khi xoay người muốn trở về phòng thì bỗng nhiên phát hiện viện trưởng đứng sau lưng đang nhìn chằm chằm vào cô, cũng không biết đã nhìn cô bao lâu.
Nếu ở mười năm trước có lẽ còn có khả năng làm Hàn Hướng Nhu giật mình hoảng sợ. Nhưng hiện tại quỷ cô từng gặp cũng hơn một nghìn, trạng thái thê thảm nào cũng có, nấp sau người đột nhiên thè lưỡi trợn mắt càng nhiều vô số kể, Hàn Hướng Nhu nhìn đến chết lặng, ngay cả cảm xúc cũng không dao động dù chỉ một chút. Huống hồ viện trưởng Trương cũng chỉ là con người mà thôi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.