Chương 10:
Nguyễn Phạm Quỳnh Giang
04/01/2021
Lâm Lạc tỉnh dậy chính vì bản thân nhận ra điều không ổn, eo cô nặng trịch vì bị đè. Cố gắng tỉnh dậy nhìn sang thì bản thân cô cũng tỉnh cả ngủ. Gương mặt Lục Cảnh Ngôn đang phóng gần trước mắt và cánh tay hắn đang vòng lên eo cô. Lâm Lạc nuốt nước bọt, tình cảnh này là sao? Sao hắn lại ở đây?
"Lục Cảnh Ngôn, dậy, nhanh."
Hắn hơi chau mày lại càng siết cô chặt thêm. Lâm Lạc cắn môi đánh vào cánh tay hắn. Giọng hắn trầm khàn lười biếng vang lên ngay bên tai cô.
"Đừng làm càn, để anh ngủ, anh đã làm việc đến hơn 2 giờ sáng đấy."
"Nhưng... sao anh ở đây?"
"Đây là phòng anh."
Thôi xong Lâm Lạc lại bị bẫy, đường đường là một đứa trẻ tinh ranh sau khi lọt vào lưới tình với tên họ Lục này lại toàn bị bẫy. Cô nằm yên mắt mở to nhìn lên trần nhà.
"Phòng của em đâu?"
"Không có."
"Sao lại không có? Chẳng phải về ở nhà anh sao?"
"Anh nói ở nhà anh có nghĩa là ở với anh chứ có nói em được ở riêng đâu."
"Anh..."
Lâm Lạc lại giận dỗi bò dậy, cô đá vào chăn rồi không thèm để ý đến Lục Cảnh Ngôn nữa. Hắn bật cười nhìn cô hậm hực ngồi ở ghế.
"Hôm nay cuối tuần, em dậy sớm làm gì."
"Không muốn ngủ với anh."
"Không ngủ với anh thì ngủ với ai?"
"Không cần biết. Tóm lại em giận anh rồi, toàn tự quyết định."
Lục Cảnh Ngôn ngồi dậy, hắn nhẹ nhàng tiến đến bế bổng cô lên kiểu công chúa. Lâm Lạc không phòng bị được mới giật mình ôm lấy cổ hắn.
"Anh làm gì?"
Lục Cảnh Ngôn ngồi xuống giường, để cô ngồi lên đùi hắn, cứ vậy ôn nhu ngắm nhìn cô.
"Đang dỗ em đấy."
"Em không hết giận đâu."
Cô quay mặt đi chỗ khác, vẻ mặt tỏ ra như đang dỗi. Thực ra cô không dỗi gì hắn, chỉ là hắn tự quyết định mọi thứ mà không hỏi ý kiến cô khiến cô hơi hụt hẫng, rồi sau này mọi chuyện cô đều phụ thuộc vào hắn sao?
Lục Cảnh Ngôn xoay mặt cô lại, hôn lên môi cô một nụ hôn chuồn chuồn nước, tay véo nhẹ má cô.
"Cô nhóc này, sao lại dỗi anh? Vì anh không nói với em đã bắt em ngủ chung giường rồi sao."
"Chứ còn gì nữa, anh quá đáng lắm."
"Thôi nào, vì tối qua anh vốn định nói nhưng khi sang lại thì em đã ngủ rồi. Anh cũng đâu thể ngủ ở thư phòng đúng không?"
"Nhưng toàn là anh tự quyết định."
"Thôi nào, anh xin lỗi, sau này mọi chuyện trong nhà là em quyết, thẻ ngân hàng của anh cũng em giữ, cả hộ khẩu, giấy tờ bất động sản của anh đều là em quản cả."
"Ý em không phải vậy, chỉ là em muốn khi anh quyết định điều gì đó thì hỏi ý kiến em."
"Nhưng anh muốn em giữ hết tất cả. Chìa khoá căn hộ anh có để trong túi xách của em, mật khẩu két sắt là sinh nhật em."
Lâm Lạc nhìn anh không nói, cô chợt cảm thấy người đàn ông này là đang muốn cố hết sức để cho cô một cuộc sống thật tốt, muốn bao bọc cô trong lớp vỏ của hắn. Cô nhận ra bản thân mình ích kỉ, cô chưa làm cho hắn được chuyện gì lại còn trách móc, giận dỗi.
"Cảnh Ngôn, em phải làm sao với anh đây."
"Hửm?"
"Anh yêu em đến như vậy em lại giở trò trẻ con mà giận dỗi anh."
"Anh lại thích em dỗi, thực sự rất đáng yêu."
"Anh ngủ tiếp hay đi đánh răng rửa mặt, em đi làm bữa sáng."
"Được."
Vì lạ chỗ nên Lâm Lạc chỉ tìm được ít mì ống trong tủ lạnh, tủ lạnh nhà hắn cũng trống trải không có gì nhiều chứng tỏ hắn không hay nấu nướng ở nhà lắm.
Lục Cảnh Ngôn nhìn cô loay hoay trong bếp, môi bất giác cong lên, đúng là ngôi nhà nào có thêm một người phụ nữ sẽ khác biệt hẳn. Lâm Lạc bê hai đĩa mì ý liếc nhìn hắn.
"Rốt cuộc anh nấu nướng ăn uống thế nào vậy?"
"Anh thường không nấu cơm ở nhà."
"Thôi được, ngày mai tan làm em đi mua một ít đồ rồi làm cơm. Anh cũng tập quen ăn uống điều độ vào đi."
"Anh thường rất bận, không nấu cơm, cũng quên bữa."
Lâm Lạc nhớ lại lần hắn đau dạ dày, tâm trạng bỗng chùng xuống, hắn sống một mình không ai lo lắng, ốm đau cũng không ai quan tâm, thành công thì sao chứ, cũng là một con người bình thường thôi. Nhưng thật may vì hắn có cô.
"Em sẽ cố gắng nấu cơm nhà, anh cũng đừng làm việc quá sức."
"Thật ra dáng nữ chủ nhân."
"Em không đùa đâu, em sẽ quản thời gian làm việc của anh buổi tối đó."
"Được rồi."
Thật ra bị quản đối với Lục Cảnh Ngôn là một phúc lợi. Hắn thường làm việc đến rạng sáng, không lo lắng gì về giấc ngủ, nhưng giờ trong nhà có thêm một người phụ nữ quán xuyến tất cả, hắn bỗng muốn lười đi một chút thì sẽ tốt hơn.
"Em có được sửa sang một chút không? Nhà anh trông lạnh lẽo thế nào đấy."
"Em muốn thế nào cũng được."
Thế là sau bữa ăn sáng, cả hai ôm nhau nằm ngoài giường nghỉ ở ban công, hắn thì đọc báo, cô thì huyên thuyên về những thứ muốn sửa đổi.
"Em sẽ đổi màu sofa, không thể để màu đen được."
"Tường nhà có nên sơn lại không? Màu xám tối quá."
"Drap giường màu xám được rồi..."
Lục Cảnh Ngôn nằm nghe cô huyên thuyên cả sáng bỗng cảm thấy cuối tuần của hắn thật thú vị. Mặc cô tính toán đủ thứ, sau lần hỏi ý kiến thứ 3000 của cô, rốt cuộc hắn cũng xoay người đè cô xuống dưới thân.
"Em muốn gì cứ ghi lại sau đó anh sẽ cho người làm. Bây giờ là lúc để chúng ta nói một chút về chuyện của chúng ta."
"Chuyện gì?"
Cô bị hắn đè lên, tư thế cực kì ám muội khiến mặt cô thoáng đỏ.
"Lâm Lạc, cho anh được không?"
"Cho anh cái gì?"
Thực ra cô hiểu ý hắn, chỉ là trong lúc ngẩn người có hơi không tập trung. Hắn nói như vậy là đã muốn tiến xa thêm rồi.
Lục Cảnh Ngôn bỗng không biết nói sao, hắn cúi đầu chôn đầu vào hõm vai cô.
"Cho anh có được em."
Lâm Lạc chưa từng có kinh nghiệm về những chuyện này, cô hơi đỏ mặt vì đề tài hắn nói. Nhưng thật ra cô cũng muốn người đầu tiên của cô là hắn, thật không ngờ lại nhanh đến mức này.
"Chuyện này... để tối đi, em đi nấu cơm đã."
Cô chợt bật người dậy đẩy hắn ra rồi chạy biến. Hắn bật cười nhìn cô hấp tấp, nhà làm gì có thức ăn để cô nấu chứ?
"Lục Cảnh Ngôn, dậy, nhanh."
Hắn hơi chau mày lại càng siết cô chặt thêm. Lâm Lạc cắn môi đánh vào cánh tay hắn. Giọng hắn trầm khàn lười biếng vang lên ngay bên tai cô.
"Đừng làm càn, để anh ngủ, anh đã làm việc đến hơn 2 giờ sáng đấy."
"Nhưng... sao anh ở đây?"
"Đây là phòng anh."
Thôi xong Lâm Lạc lại bị bẫy, đường đường là một đứa trẻ tinh ranh sau khi lọt vào lưới tình với tên họ Lục này lại toàn bị bẫy. Cô nằm yên mắt mở to nhìn lên trần nhà.
"Phòng của em đâu?"
"Không có."
"Sao lại không có? Chẳng phải về ở nhà anh sao?"
"Anh nói ở nhà anh có nghĩa là ở với anh chứ có nói em được ở riêng đâu."
"Anh..."
Lâm Lạc lại giận dỗi bò dậy, cô đá vào chăn rồi không thèm để ý đến Lục Cảnh Ngôn nữa. Hắn bật cười nhìn cô hậm hực ngồi ở ghế.
"Hôm nay cuối tuần, em dậy sớm làm gì."
"Không muốn ngủ với anh."
"Không ngủ với anh thì ngủ với ai?"
"Không cần biết. Tóm lại em giận anh rồi, toàn tự quyết định."
Lục Cảnh Ngôn ngồi dậy, hắn nhẹ nhàng tiến đến bế bổng cô lên kiểu công chúa. Lâm Lạc không phòng bị được mới giật mình ôm lấy cổ hắn.
"Anh làm gì?"
Lục Cảnh Ngôn ngồi xuống giường, để cô ngồi lên đùi hắn, cứ vậy ôn nhu ngắm nhìn cô.
"Đang dỗ em đấy."
"Em không hết giận đâu."
Cô quay mặt đi chỗ khác, vẻ mặt tỏ ra như đang dỗi. Thực ra cô không dỗi gì hắn, chỉ là hắn tự quyết định mọi thứ mà không hỏi ý kiến cô khiến cô hơi hụt hẫng, rồi sau này mọi chuyện cô đều phụ thuộc vào hắn sao?
Lục Cảnh Ngôn xoay mặt cô lại, hôn lên môi cô một nụ hôn chuồn chuồn nước, tay véo nhẹ má cô.
"Cô nhóc này, sao lại dỗi anh? Vì anh không nói với em đã bắt em ngủ chung giường rồi sao."
"Chứ còn gì nữa, anh quá đáng lắm."
"Thôi nào, vì tối qua anh vốn định nói nhưng khi sang lại thì em đã ngủ rồi. Anh cũng đâu thể ngủ ở thư phòng đúng không?"
"Nhưng toàn là anh tự quyết định."
"Thôi nào, anh xin lỗi, sau này mọi chuyện trong nhà là em quyết, thẻ ngân hàng của anh cũng em giữ, cả hộ khẩu, giấy tờ bất động sản của anh đều là em quản cả."
"Ý em không phải vậy, chỉ là em muốn khi anh quyết định điều gì đó thì hỏi ý kiến em."
"Nhưng anh muốn em giữ hết tất cả. Chìa khoá căn hộ anh có để trong túi xách của em, mật khẩu két sắt là sinh nhật em."
Lâm Lạc nhìn anh không nói, cô chợt cảm thấy người đàn ông này là đang muốn cố hết sức để cho cô một cuộc sống thật tốt, muốn bao bọc cô trong lớp vỏ của hắn. Cô nhận ra bản thân mình ích kỉ, cô chưa làm cho hắn được chuyện gì lại còn trách móc, giận dỗi.
"Cảnh Ngôn, em phải làm sao với anh đây."
"Hửm?"
"Anh yêu em đến như vậy em lại giở trò trẻ con mà giận dỗi anh."
"Anh lại thích em dỗi, thực sự rất đáng yêu."
"Anh ngủ tiếp hay đi đánh răng rửa mặt, em đi làm bữa sáng."
"Được."
Vì lạ chỗ nên Lâm Lạc chỉ tìm được ít mì ống trong tủ lạnh, tủ lạnh nhà hắn cũng trống trải không có gì nhiều chứng tỏ hắn không hay nấu nướng ở nhà lắm.
Lục Cảnh Ngôn nhìn cô loay hoay trong bếp, môi bất giác cong lên, đúng là ngôi nhà nào có thêm một người phụ nữ sẽ khác biệt hẳn. Lâm Lạc bê hai đĩa mì ý liếc nhìn hắn.
"Rốt cuộc anh nấu nướng ăn uống thế nào vậy?"
"Anh thường không nấu cơm ở nhà."
"Thôi được, ngày mai tan làm em đi mua một ít đồ rồi làm cơm. Anh cũng tập quen ăn uống điều độ vào đi."
"Anh thường rất bận, không nấu cơm, cũng quên bữa."
Lâm Lạc nhớ lại lần hắn đau dạ dày, tâm trạng bỗng chùng xuống, hắn sống một mình không ai lo lắng, ốm đau cũng không ai quan tâm, thành công thì sao chứ, cũng là một con người bình thường thôi. Nhưng thật may vì hắn có cô.
"Em sẽ cố gắng nấu cơm nhà, anh cũng đừng làm việc quá sức."
"Thật ra dáng nữ chủ nhân."
"Em không đùa đâu, em sẽ quản thời gian làm việc của anh buổi tối đó."
"Được rồi."
Thật ra bị quản đối với Lục Cảnh Ngôn là một phúc lợi. Hắn thường làm việc đến rạng sáng, không lo lắng gì về giấc ngủ, nhưng giờ trong nhà có thêm một người phụ nữ quán xuyến tất cả, hắn bỗng muốn lười đi một chút thì sẽ tốt hơn.
"Em có được sửa sang một chút không? Nhà anh trông lạnh lẽo thế nào đấy."
"Em muốn thế nào cũng được."
Thế là sau bữa ăn sáng, cả hai ôm nhau nằm ngoài giường nghỉ ở ban công, hắn thì đọc báo, cô thì huyên thuyên về những thứ muốn sửa đổi.
"Em sẽ đổi màu sofa, không thể để màu đen được."
"Tường nhà có nên sơn lại không? Màu xám tối quá."
"Drap giường màu xám được rồi..."
Lục Cảnh Ngôn nằm nghe cô huyên thuyên cả sáng bỗng cảm thấy cuối tuần của hắn thật thú vị. Mặc cô tính toán đủ thứ, sau lần hỏi ý kiến thứ 3000 của cô, rốt cuộc hắn cũng xoay người đè cô xuống dưới thân.
"Em muốn gì cứ ghi lại sau đó anh sẽ cho người làm. Bây giờ là lúc để chúng ta nói một chút về chuyện của chúng ta."
"Chuyện gì?"
Cô bị hắn đè lên, tư thế cực kì ám muội khiến mặt cô thoáng đỏ.
"Lâm Lạc, cho anh được không?"
"Cho anh cái gì?"
Thực ra cô hiểu ý hắn, chỉ là trong lúc ngẩn người có hơi không tập trung. Hắn nói như vậy là đã muốn tiến xa thêm rồi.
Lục Cảnh Ngôn bỗng không biết nói sao, hắn cúi đầu chôn đầu vào hõm vai cô.
"Cho anh có được em."
Lâm Lạc chưa từng có kinh nghiệm về những chuyện này, cô hơi đỏ mặt vì đề tài hắn nói. Nhưng thật ra cô cũng muốn người đầu tiên của cô là hắn, thật không ngờ lại nhanh đến mức này.
"Chuyện này... để tối đi, em đi nấu cơm đã."
Cô chợt bật người dậy đẩy hắn ra rồi chạy biến. Hắn bật cười nhìn cô hấp tấp, nhà làm gì có thức ăn để cô nấu chứ?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.