Thư Ký Toàn Năng Của Đường Tổng
Chương 63: Đuổi việc
Đây là một bẹ Cải
04/01/2021
Đường Hạo lái xe đưa cô thư ký nhỏ của mình về nhà, trên đường đi tiện thể liên hệ cho em gái của cô để báo tin.
Trên chiếc giường rộng đủ cho bốn năm người nằm mà không chật chội, Lâm Nhã co người bám dính lấy chăn không chịu buông tay ra, bên cạnh cô là một người đàn ông đang cố gắng thay quần áo cho cô.
Đường Hạo khó khăn túm lấy góc váy của Lâm Nhã, nói:
“Em cứ mặc váy như vậy ngủ mà được à?”
Lâm Nhã sống chết không muốn tỉnh giấc, giả vờ ngủ đến cùng. Vì để tiện cho những lần bọn họ “làm việc giữa đêm”, Đường Hạo chuẩn bị cho cô rất nhiều quần áo, nhưng đa phần đều là những bộ đồ ngủ sexy tình thú. Hiện tại bắt cô thay ra, chẳng khác nào chuẩn bị thịt cô?
Sau một lúc cố gắng mà không có kết quả, Đường Hạo đành bỏ cuộc mà nằm xuống bên cạnh cô, đem cô ôm vào lòng. Vốn sợ cô mặc váy công sở đi ngủ sẽ khó chịu nên có ý tốt muốn giúp cô thay ra, cuối cùng thì đành bất lực mặc kệ cô. Anh vẫn còn nhớ rõ cảm giác lúc tìm thấy cô trong nhà kho, tay anh lúc ấy run lên bần bật. May mắn là cô không xảy ra chuyện, may mắn anh đến kịp lúc.
Trong công ty vốn không phải là nơi tốt lành gì, âm mưu dương mưu có đủ, mọi người khắp nơi đấu đá nhau. Bình thường anh sẽ mở một con mắt nhắm một con mắt để họ tự do cạnh tranh với nhau, nhưng đến mức gây hại cho người khác thế này thì anh không thể làm ngơ được nữa.
Một đêm này ngủ an ổn, sáng hôm sau, Đường Hạo rời giường mà không đánh thức người trong lòng dậy. Anh chuẩn bị kỹ càng rồi nhắn tin cho Điền Tiểu Cương, bảo cậu ta kiểm tra toàn bộ camera, sau đó gọi tất cả những người có dính líu đến việc hôm qua vào văn phòng gặp anh để nói chuyện.
Tổng cộng mười người, hai người trực tiếp tham gia vào vụ việc, tám người còn lại thì thấy mà không nói, thờ ơ trước hành động đáng lên án của đồng nghiệp.
Bọn họ xếp hàng dài trước mặt anh, đầu cúi thấp thật thấp, giống như muốn đem mặt mình áp xuống sàn nhà.
Ánh mắt của Đường Hạo lạnh lùng quét qua cả mười người, sau khi hỏi rõ người đứng phía sau là ai, anh chậm rãi lên tiếng:
“Điện thoại của Lâm Nhã đâu?”
Một cô gái trong nhóm cắn môi rút từ trong túi ra một chiếc điện thoại rồi đặt lên bàn làm việc của Đường Hạo. Trước đó Thẩm Khiết đã đồng ý với cô, nếu cô chịu dạy cho Lâm Nhã một bài học thì sau này sẽ được Thẩm Khiết nâng đỡ. Bình thường cô chưa bao giờ xuất hiện trước mặt Đường Hạo, hay nói đúng hơn là không có cơ hội đó, nay lại được một vị tiểu thư danh gái chú ý, sao có thể không động lòng. Cô nghĩ, dọa Lâm Nhã một chút thôi, hẳn là sẽ không việc gì.
Đường Hạo đơn giản liếc bọn họ rồi nói:
“Các người có thể dọn đồ đạc sau đó rời khỏi công ty, tất cả đều bị khai trừ.”
Có người nghe được, không phục lên tiếng:
“Đường tổng, anh không thể giận chó đánh mèo như thế được! Chúng tôi không làm gì sai cả, cũng không vi phạm hợp đồng của công ty! Có phải vì người bị hại là tình nhân của anh nên anh mới…”
Nói đến đây thì phát hiện sắc mặt của Đường Hạo trầm xuống, cô nàng vội vàng ngậm miệng lại, nhưng hình như đã muộn, cô vừa chọc giận người đàn ông đáng sợ đối diện.
Đường Hạo đan hai tay vào nhau đặt trên bàn, nhìn bọn họ bằng ánh mắt nguy hiểm:
“Trong hợp đồng có nói rõ, chuyện tối kỵ nhất chính là... xâm phạm đời tư của tôi. Các người dạo gần đây hình như rất thích bàn tán về tôi phải không?”
Cả mười người đều im thin thít. Đường Hạo ghét nhất người khác bàn tán về đời tư của anh, anh trọng danh dự, không thích bị nói xấu, huống chi những người này còn là cấp dưới của anh. Nếu suy ra, anh có thể đuổi việc càng nhiều người hơn nữa, nhưng vì mấy kẻ không biết điều trước mắt cố tình muốn gây khó dễ cho Lâm Nhã nên bị anh khai trừ đầu tiên.
Thấy không còn người trả treo với mình, Đường Hạo lạnh nhạt nói:
“Ra ngoài đi.”
Đám người tức giận nhưng không dám tiếp tục lên tiếng, nối đuôi nhau ra ngoài. Trông thì có vẻ Đường Hạo quá dễ dãi với họ, chỉ có Điền Tiểu Cương biết anh phong sát cả hai người trực tiếp ra tay với Lâm Nhã. Nghĩa là, sau này bọn họ có đến nơi khác xin việc cũng khó mà được nhận, kể cả công ty của nhà họ Thẩm.
Đường Hạo gọi điện thoại cho bố của Thẩm Khiết, nói sơ qua về việc cô đã làm, sau đó nhờ ông chuyển lời cho cô rằng, sau này tốt nhất đừng xuất hiện trước mắt anh nữa.
\[Đứa nhỏ này của nhà bác được cưng chiều nên sinh hư, cháu đừng giận, sau này bác sẽ quản nó chặt hơn.\]
Bố của Thẩm Khiết và bố của anh là bạn tốt của nhau, anh và Thẩm Khiết cũng từng rất thân thiết. Nhưng một thời gian sau đó, bọn họ trở thành một đôi rồi chia tay. Thẩm Khiết đi du học, anh bắt đầu giữ khoảng cách với Thẩm gia. Hiện tại gọi điện thoại cho bố cô nói những lời này cũng khiến anh hơi khó xử, đều do Thẩm Khiết quá cứng đầu, cô sẽ không nghe lời khuyên bảo của ai trừ bố của cô.
Tin tức Đường tổng trực tiếp đuổi việc hơn mười người khiến công ty phát rồ lên, bọn họ đều sợ hãi vì nghe nói lý do bị đá ra khỏi công ty là do không biết giữ mồm giữ miệng, còn hãm hại đồng nghiệp.
“Đồng nghiệp? Không phải đâu, là Lâm Nhã đó.”
“Ồ. Cô không gọi Lâm Nhã là hồ ly tinh nữa à? Biết sợ rồi hả?”
“Mặc kệ tôi!”
Ban đầu đám người nơi này luôn mồm mắng Lâm Nhã, bôi xấu hình ảnh của cô. Sau khi có người bị đuổi việc thì bọn họ yên phận hơn không ít, ai nấy đều sợ mình sẽ là kẻ tiếp theo phải cuốn gói khỏi nơi này.
Trên chiếc giường rộng đủ cho bốn năm người nằm mà không chật chội, Lâm Nhã co người bám dính lấy chăn không chịu buông tay ra, bên cạnh cô là một người đàn ông đang cố gắng thay quần áo cho cô.
Đường Hạo khó khăn túm lấy góc váy của Lâm Nhã, nói:
“Em cứ mặc váy như vậy ngủ mà được à?”
Lâm Nhã sống chết không muốn tỉnh giấc, giả vờ ngủ đến cùng. Vì để tiện cho những lần bọn họ “làm việc giữa đêm”, Đường Hạo chuẩn bị cho cô rất nhiều quần áo, nhưng đa phần đều là những bộ đồ ngủ sexy tình thú. Hiện tại bắt cô thay ra, chẳng khác nào chuẩn bị thịt cô?
Sau một lúc cố gắng mà không có kết quả, Đường Hạo đành bỏ cuộc mà nằm xuống bên cạnh cô, đem cô ôm vào lòng. Vốn sợ cô mặc váy công sở đi ngủ sẽ khó chịu nên có ý tốt muốn giúp cô thay ra, cuối cùng thì đành bất lực mặc kệ cô. Anh vẫn còn nhớ rõ cảm giác lúc tìm thấy cô trong nhà kho, tay anh lúc ấy run lên bần bật. May mắn là cô không xảy ra chuyện, may mắn anh đến kịp lúc.
Trong công ty vốn không phải là nơi tốt lành gì, âm mưu dương mưu có đủ, mọi người khắp nơi đấu đá nhau. Bình thường anh sẽ mở một con mắt nhắm một con mắt để họ tự do cạnh tranh với nhau, nhưng đến mức gây hại cho người khác thế này thì anh không thể làm ngơ được nữa.
Một đêm này ngủ an ổn, sáng hôm sau, Đường Hạo rời giường mà không đánh thức người trong lòng dậy. Anh chuẩn bị kỹ càng rồi nhắn tin cho Điền Tiểu Cương, bảo cậu ta kiểm tra toàn bộ camera, sau đó gọi tất cả những người có dính líu đến việc hôm qua vào văn phòng gặp anh để nói chuyện.
Tổng cộng mười người, hai người trực tiếp tham gia vào vụ việc, tám người còn lại thì thấy mà không nói, thờ ơ trước hành động đáng lên án của đồng nghiệp.
Bọn họ xếp hàng dài trước mặt anh, đầu cúi thấp thật thấp, giống như muốn đem mặt mình áp xuống sàn nhà.
Ánh mắt của Đường Hạo lạnh lùng quét qua cả mười người, sau khi hỏi rõ người đứng phía sau là ai, anh chậm rãi lên tiếng:
“Điện thoại của Lâm Nhã đâu?”
Một cô gái trong nhóm cắn môi rút từ trong túi ra một chiếc điện thoại rồi đặt lên bàn làm việc của Đường Hạo. Trước đó Thẩm Khiết đã đồng ý với cô, nếu cô chịu dạy cho Lâm Nhã một bài học thì sau này sẽ được Thẩm Khiết nâng đỡ. Bình thường cô chưa bao giờ xuất hiện trước mặt Đường Hạo, hay nói đúng hơn là không có cơ hội đó, nay lại được một vị tiểu thư danh gái chú ý, sao có thể không động lòng. Cô nghĩ, dọa Lâm Nhã một chút thôi, hẳn là sẽ không việc gì.
Đường Hạo đơn giản liếc bọn họ rồi nói:
“Các người có thể dọn đồ đạc sau đó rời khỏi công ty, tất cả đều bị khai trừ.”
Có người nghe được, không phục lên tiếng:
“Đường tổng, anh không thể giận chó đánh mèo như thế được! Chúng tôi không làm gì sai cả, cũng không vi phạm hợp đồng của công ty! Có phải vì người bị hại là tình nhân của anh nên anh mới…”
Nói đến đây thì phát hiện sắc mặt của Đường Hạo trầm xuống, cô nàng vội vàng ngậm miệng lại, nhưng hình như đã muộn, cô vừa chọc giận người đàn ông đáng sợ đối diện.
Đường Hạo đan hai tay vào nhau đặt trên bàn, nhìn bọn họ bằng ánh mắt nguy hiểm:
“Trong hợp đồng có nói rõ, chuyện tối kỵ nhất chính là... xâm phạm đời tư của tôi. Các người dạo gần đây hình như rất thích bàn tán về tôi phải không?”
Cả mười người đều im thin thít. Đường Hạo ghét nhất người khác bàn tán về đời tư của anh, anh trọng danh dự, không thích bị nói xấu, huống chi những người này còn là cấp dưới của anh. Nếu suy ra, anh có thể đuổi việc càng nhiều người hơn nữa, nhưng vì mấy kẻ không biết điều trước mắt cố tình muốn gây khó dễ cho Lâm Nhã nên bị anh khai trừ đầu tiên.
Thấy không còn người trả treo với mình, Đường Hạo lạnh nhạt nói:
“Ra ngoài đi.”
Đám người tức giận nhưng không dám tiếp tục lên tiếng, nối đuôi nhau ra ngoài. Trông thì có vẻ Đường Hạo quá dễ dãi với họ, chỉ có Điền Tiểu Cương biết anh phong sát cả hai người trực tiếp ra tay với Lâm Nhã. Nghĩa là, sau này bọn họ có đến nơi khác xin việc cũng khó mà được nhận, kể cả công ty của nhà họ Thẩm.
Đường Hạo gọi điện thoại cho bố của Thẩm Khiết, nói sơ qua về việc cô đã làm, sau đó nhờ ông chuyển lời cho cô rằng, sau này tốt nhất đừng xuất hiện trước mắt anh nữa.
\[Đứa nhỏ này của nhà bác được cưng chiều nên sinh hư, cháu đừng giận, sau này bác sẽ quản nó chặt hơn.\]
Bố của Thẩm Khiết và bố của anh là bạn tốt của nhau, anh và Thẩm Khiết cũng từng rất thân thiết. Nhưng một thời gian sau đó, bọn họ trở thành một đôi rồi chia tay. Thẩm Khiết đi du học, anh bắt đầu giữ khoảng cách với Thẩm gia. Hiện tại gọi điện thoại cho bố cô nói những lời này cũng khiến anh hơi khó xử, đều do Thẩm Khiết quá cứng đầu, cô sẽ không nghe lời khuyên bảo của ai trừ bố của cô.
Tin tức Đường tổng trực tiếp đuổi việc hơn mười người khiến công ty phát rồ lên, bọn họ đều sợ hãi vì nghe nói lý do bị đá ra khỏi công ty là do không biết giữ mồm giữ miệng, còn hãm hại đồng nghiệp.
“Đồng nghiệp? Không phải đâu, là Lâm Nhã đó.”
“Ồ. Cô không gọi Lâm Nhã là hồ ly tinh nữa à? Biết sợ rồi hả?”
“Mặc kệ tôi!”
Ban đầu đám người nơi này luôn mồm mắng Lâm Nhã, bôi xấu hình ảnh của cô. Sau khi có người bị đuổi việc thì bọn họ yên phận hơn không ít, ai nấy đều sợ mình sẽ là kẻ tiếp theo phải cuốn gói khỏi nơi này.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.