Thư Ký Toàn Năng Của Đường Tổng
Chương 15: Em gái
Đây là một bẹ Cải
04/01/2021
Mặc dù ngoài miệng thì phủ nhận lỗi lầm của bản thân, nhưng Lâm Nhã biết, thái độ của cô khi ở riêng với Đường Hạo khá hời hợt. Nguyên nhân lớn nhất chắc có lẽ là do cách cô tiếp cận với anh không đúng lắm. Ban đầu cô định sẽ diễn vai thiếu nữ hiền lành tốt bụng đáng yêu đáng mến cho anh xem, nhưng tính cách của cô thật sự không hợp với vai diễn ấy.
Mà Lâm Nhã cũng thấy rằng, con người tính tình kỳ quặc như Đường Hạo lại càng có hứng thú với mấy thứ phi logic…
Phải rồi, chuyện cô làm “anh hùng cứu mỹ nhân”, đưa Đường Hạo ra khỏi tay của kẻ ác có chút logic nào không? Đáp án chắc chắn là không.
Như Lâm Nhã đoán, cô càng tỏ thái độ quái quái trước mặt Đường Hạo, anh lại càng muốn diễn tròn vai tổng tài và thư ký cùng cô.
Trong phòng làm việc thoang thoảng mùi hương nam tính của Đường Hạo, Lâm Nhã đứng trước mặt anh một lúc, vẫn chưa thấy anh nói thêm câu gì, chỉ là nhìn cô bằng ánh mắt dò xét, cô hơi chột dạ lên tiếng:
“Đường tổng, nếu không còn gì thì tôi lui xuống trước.”
Người đàn ông gật đầu, chậm rãi nói:
“Đi đi.”
Lâm Nhã nghe xong ngoan ngoãn rời đi, lúc ra ngoài còn nhẹ nhàng đóng cửa lại, sợ làm phiền đến anh.
Không còn việc gì, Lâm Nhã xuống gặp Điền Tiểu Cương - cánh tay phải đắc lực của Đường Hạo để hỏi thăm một chút về lịch làm việc tuần này. Có vài thứ cô cần tham khảo ý kiến của anh ta, đặc biệt là việc chuẩn bị quà sinh nhật sắp tới cho một người bạn của Đường Hạo - Lý tiểu thư.
Buổi chiều, tan làm xong, Lâm Nhã ra ngoài bến xe buýt cách công ty không để đón xe về nhà trọ. Nắng chiều nhuộm một màu mật ngọt lên thành phố rộn ràng, tiếng cười nói rôm rả vang lên bên tai, thiếu nữ hơi ngẩng đầu, đối lập với sự náo nhiệt trước mắt, khuôn mặt cô chất chứa phiền muộn.
Cuối tuần này là sinh nhật của Lý Thất, cô từng đến đó cùng với Trần Chính Hào, vậy nên bữa tiệc hôm ấy, cô sẽ chân chính chạm mặt với anh ta.
Lên xe buýt, quẹt thẻ, Lâm Nhã ngồi xuống một ghế gần cửa sổ. Đúng lúc này, điện thoại của cô có tin nhắn đến.
[Sao lâu rồi con không về thăm nhà? Em gái của con mới có bạn trai, cậu ta hình như rất giàu, còn cho tiền mẹ nữa. Con cũng nên tìm một anh bạn trai đi.]
Nhìn mấy dòng chữ kia, Lâm Nhã chán nản. Cho dù kiếp này cô có cố gắng bồi đắp tình cảm với bố mẹ nhiều thế nào đi chăng nữa, địa vị trong gia đình cũng không bao giờ có thể sánh bằng em gái. Cô thật sự không hiểu, đây chẳng lẽ là kiếp số của cô sao?
Đoạn thời gian cô giành được học bổng và nhiều phần thưởng từ trường cấp hai, cấp ba, bố mẹ còn rất vui và quan tâm cô, nhưng về sau thì không còn nữa. Thứ họ quan tâm từ cô, hình như chỉ là lợi ích, kiếp nào cũng vậy.
Có những thứ, cho dù muốn thay đổi cũng không được, con người quá nhỏ bé và yếu ớt so với vận mệnh.
Lâm Nhã nhắn một tin dài hỏi thăm sức khỏe gia đình xong thì trở về nhà nghỉ ngơi. Gần đây cô luôn có cảm giác bị theo dõi, chỉ là không rõ ràng lắm. Cô biết Đường Hạo tính tình có chút kỳ quái, đôi khi làm việc không theo lẽ thường, nhưng lại rất cẩn thận, vậy nên, khả năng cao anh ta sẽ cho người ở phía sau quan sát động thái của cô.
Nghĩ cũng đúng, không ai có thể tin tưởng một người vừa quen biết chưa lâu, quá khứ có vẻ trong sạch nhưng hành động lại kỳ lạ như cô được.
Tắm rửa sạch sẽ xong, Lâm Nhã về nhà làm vài món ăn ngon tự thưởng cho mình rồi nhàn nhã lướt xem tin tức về công ty Hải Đường.
Qua chừng năm phút, bên ngoài đột nhiên có tiếng chuông cửa.
Lâm Nhã vô cùng cảnh giác nhìn vào màn hình bên cạnh cửa, bất ngờ phát hiện người đến là một cô gái tóc ngắn quen thuộc, khuôn mặt có chỗ tương tự với cô, nhưng thiếu đi chút sắc sảo, nhiều thêm mấy phần ngây ngô.
Là em gái của cô - Lâm Ngọc, con bé đến đây làm gì?
“Chị? Chị có ở nhà không? Mau mở cửa cho em đi.”
Người bên trong chần chờ một chút, sau đó vẫn mở cửa, vừa thấy cô, Lâm Ngọc lập tức cười hề hề nói:
“Chị cho em ngủ nhờ mấy hôm nha.”
“Không phải em đang ở nhà với mẹ à?” Lâm Nhã nhíu mày, liếc mắt thấy phía sau lưng Lâm Ngọc còn có một va ly cỡ trung, không thể không hỏi: “Còn mang theo nhiều đồ như thế làm gì?”
Lâm Ngọc vừa cởi giày vừa đáp:
“Mấy hôm nay em chuẩn bị đi thực tập nên muốn chuyển ra sống một mình, vừa hay nhà trọ của chị gần công ty của em hơn nhà mẹ, chị cho em ở vài hôm thôi, em tìm được chỗ ở sẽ dọn ra liền.”
Lâm Nhã nghe mà sững sờ: “Em mới đầu năm hai, đã đi thực tập rồi?”
“Chị hỏi như thể khinh thường em vậy, em có người quen trong công ty.” Lâm Ngọc nói xong không thèm để ý đến Lâm Nhã, kéo theo va ly vào phòng rồi ném phịch ra đấy, nằm úp xuống giường than thở: “Mệt chết mất.”
Tự nhiên như ở nhà mình, còn lên tiếng chê bai: “Chị không thể tìm chỗ nào đó to hơn chút à?”
Mặc dù đồ đạc gọn gàng, phòng cũng sạch sẽ, nhưng vì là phòng đơn nên hai người ở sẽ lộ ra vẻ chật chội. Lâm Nhã không để ý những thứ đó lắm, phòng còn mới, có thể đi xe buýt đến công ty, lại rất rẻ và thoáng, tội gì phải đổi chỗ khác?
Hai chị em họ không thân thiết cũng không ghét bỏ nhau, Lâm Nhã đã mất rất nhiều sức lực để bỏ qua chuyện kiếp trước, cố giữ vững mối quan hệ của họ ở mức bình thường. Không xét đến tính tình khó chiều và tiểu thư của Lâm Ngọc thì cũng tạm xem là hòa thuận.
Lâm Nhã cúi người nhặt giày của Lâm Ngọc đặt vào kệ, sau đó dặn dò:
“Em ở đây cũng không sao, nhưng nhớ giữ ý tứ chút, giày cởi ra phải đặt vào kệ, đừng vứt lung tung.”
“Rồi rồi, chị nói nhiều thật đó, lúc nào cũng cằn nhằn, bảo sao đến giờ vẫn chưa có bạn trai.”
“!!!” Lâm Nhã khó hiểu, chuyện cô cằn nhằn thì liên quan gì đến tình duyên?
Mà Lâm Nhã cũng thấy rằng, con người tính tình kỳ quặc như Đường Hạo lại càng có hứng thú với mấy thứ phi logic…
Phải rồi, chuyện cô làm “anh hùng cứu mỹ nhân”, đưa Đường Hạo ra khỏi tay của kẻ ác có chút logic nào không? Đáp án chắc chắn là không.
Như Lâm Nhã đoán, cô càng tỏ thái độ quái quái trước mặt Đường Hạo, anh lại càng muốn diễn tròn vai tổng tài và thư ký cùng cô.
Trong phòng làm việc thoang thoảng mùi hương nam tính của Đường Hạo, Lâm Nhã đứng trước mặt anh một lúc, vẫn chưa thấy anh nói thêm câu gì, chỉ là nhìn cô bằng ánh mắt dò xét, cô hơi chột dạ lên tiếng:
“Đường tổng, nếu không còn gì thì tôi lui xuống trước.”
Người đàn ông gật đầu, chậm rãi nói:
“Đi đi.”
Lâm Nhã nghe xong ngoan ngoãn rời đi, lúc ra ngoài còn nhẹ nhàng đóng cửa lại, sợ làm phiền đến anh.
Không còn việc gì, Lâm Nhã xuống gặp Điền Tiểu Cương - cánh tay phải đắc lực của Đường Hạo để hỏi thăm một chút về lịch làm việc tuần này. Có vài thứ cô cần tham khảo ý kiến của anh ta, đặc biệt là việc chuẩn bị quà sinh nhật sắp tới cho một người bạn của Đường Hạo - Lý tiểu thư.
Buổi chiều, tan làm xong, Lâm Nhã ra ngoài bến xe buýt cách công ty không để đón xe về nhà trọ. Nắng chiều nhuộm một màu mật ngọt lên thành phố rộn ràng, tiếng cười nói rôm rả vang lên bên tai, thiếu nữ hơi ngẩng đầu, đối lập với sự náo nhiệt trước mắt, khuôn mặt cô chất chứa phiền muộn.
Cuối tuần này là sinh nhật của Lý Thất, cô từng đến đó cùng với Trần Chính Hào, vậy nên bữa tiệc hôm ấy, cô sẽ chân chính chạm mặt với anh ta.
Lên xe buýt, quẹt thẻ, Lâm Nhã ngồi xuống một ghế gần cửa sổ. Đúng lúc này, điện thoại của cô có tin nhắn đến.
[Sao lâu rồi con không về thăm nhà? Em gái của con mới có bạn trai, cậu ta hình như rất giàu, còn cho tiền mẹ nữa. Con cũng nên tìm một anh bạn trai đi.]
Nhìn mấy dòng chữ kia, Lâm Nhã chán nản. Cho dù kiếp này cô có cố gắng bồi đắp tình cảm với bố mẹ nhiều thế nào đi chăng nữa, địa vị trong gia đình cũng không bao giờ có thể sánh bằng em gái. Cô thật sự không hiểu, đây chẳng lẽ là kiếp số của cô sao?
Đoạn thời gian cô giành được học bổng và nhiều phần thưởng từ trường cấp hai, cấp ba, bố mẹ còn rất vui và quan tâm cô, nhưng về sau thì không còn nữa. Thứ họ quan tâm từ cô, hình như chỉ là lợi ích, kiếp nào cũng vậy.
Có những thứ, cho dù muốn thay đổi cũng không được, con người quá nhỏ bé và yếu ớt so với vận mệnh.
Lâm Nhã nhắn một tin dài hỏi thăm sức khỏe gia đình xong thì trở về nhà nghỉ ngơi. Gần đây cô luôn có cảm giác bị theo dõi, chỉ là không rõ ràng lắm. Cô biết Đường Hạo tính tình có chút kỳ quái, đôi khi làm việc không theo lẽ thường, nhưng lại rất cẩn thận, vậy nên, khả năng cao anh ta sẽ cho người ở phía sau quan sát động thái của cô.
Nghĩ cũng đúng, không ai có thể tin tưởng một người vừa quen biết chưa lâu, quá khứ có vẻ trong sạch nhưng hành động lại kỳ lạ như cô được.
Tắm rửa sạch sẽ xong, Lâm Nhã về nhà làm vài món ăn ngon tự thưởng cho mình rồi nhàn nhã lướt xem tin tức về công ty Hải Đường.
Qua chừng năm phút, bên ngoài đột nhiên có tiếng chuông cửa.
Lâm Nhã vô cùng cảnh giác nhìn vào màn hình bên cạnh cửa, bất ngờ phát hiện người đến là một cô gái tóc ngắn quen thuộc, khuôn mặt có chỗ tương tự với cô, nhưng thiếu đi chút sắc sảo, nhiều thêm mấy phần ngây ngô.
Là em gái của cô - Lâm Ngọc, con bé đến đây làm gì?
“Chị? Chị có ở nhà không? Mau mở cửa cho em đi.”
Người bên trong chần chờ một chút, sau đó vẫn mở cửa, vừa thấy cô, Lâm Ngọc lập tức cười hề hề nói:
“Chị cho em ngủ nhờ mấy hôm nha.”
“Không phải em đang ở nhà với mẹ à?” Lâm Nhã nhíu mày, liếc mắt thấy phía sau lưng Lâm Ngọc còn có một va ly cỡ trung, không thể không hỏi: “Còn mang theo nhiều đồ như thế làm gì?”
Lâm Ngọc vừa cởi giày vừa đáp:
“Mấy hôm nay em chuẩn bị đi thực tập nên muốn chuyển ra sống một mình, vừa hay nhà trọ của chị gần công ty của em hơn nhà mẹ, chị cho em ở vài hôm thôi, em tìm được chỗ ở sẽ dọn ra liền.”
Lâm Nhã nghe mà sững sờ: “Em mới đầu năm hai, đã đi thực tập rồi?”
“Chị hỏi như thể khinh thường em vậy, em có người quen trong công ty.” Lâm Ngọc nói xong không thèm để ý đến Lâm Nhã, kéo theo va ly vào phòng rồi ném phịch ra đấy, nằm úp xuống giường than thở: “Mệt chết mất.”
Tự nhiên như ở nhà mình, còn lên tiếng chê bai: “Chị không thể tìm chỗ nào đó to hơn chút à?”
Mặc dù đồ đạc gọn gàng, phòng cũng sạch sẽ, nhưng vì là phòng đơn nên hai người ở sẽ lộ ra vẻ chật chội. Lâm Nhã không để ý những thứ đó lắm, phòng còn mới, có thể đi xe buýt đến công ty, lại rất rẻ và thoáng, tội gì phải đổi chỗ khác?
Hai chị em họ không thân thiết cũng không ghét bỏ nhau, Lâm Nhã đã mất rất nhiều sức lực để bỏ qua chuyện kiếp trước, cố giữ vững mối quan hệ của họ ở mức bình thường. Không xét đến tính tình khó chiều và tiểu thư của Lâm Ngọc thì cũng tạm xem là hòa thuận.
Lâm Nhã cúi người nhặt giày của Lâm Ngọc đặt vào kệ, sau đó dặn dò:
“Em ở đây cũng không sao, nhưng nhớ giữ ý tứ chút, giày cởi ra phải đặt vào kệ, đừng vứt lung tung.”
“Rồi rồi, chị nói nhiều thật đó, lúc nào cũng cằn nhằn, bảo sao đến giờ vẫn chưa có bạn trai.”
“!!!” Lâm Nhã khó hiểu, chuyện cô cằn nhằn thì liên quan gì đến tình duyên?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.