Thư Ký Toàn Năng Của Đường Tổng
Chương 48: Rung động
Đây là một bẹ Cải
04/01/2021
Làm chuyện xấu tất nhiên sẽ chột dạ, cho dù là diễn viên hạng nhất đi chăng nữa cũng không thoát khỏi cảm giác này. Tay Lâm Nhã thấm mồ hôi, cô căng thẳng đến mức không biết nên nói gì khi bị ánh mắt trong suốt tinh tường ấy nhìn vào.
Đường Hạo trầm giọng lên tiếng:
“Đưa điện thoại của em cho tôi.”
“A, vâng!” Lâm Nhã luống cuống rút điện thoại ra đưa cho anh.
Giống như điện thoại anh, điện thoại của cô cũng không có tín hiệu. Bọn họ hẹn gặp khách hàng vào trưa mai, anh cũng không quá gấp mà chỉ nói:
“Chờ một lát, chắc sẽ có người đi ngang qua.”
Đường Hạo di chuyển ra xa một chút, quan sát xung quanh xem có ngôi nhà nào không, nhưng xui xẻo cho họ là khu vực này trống vắng và hẻo lánh như một thị trấn bỏ hoang. Cả ngày lái xe khiến anh có chút mệt, vậy nên trở lại trong xe ngồi một chút. Lâm Nhã ở bên cạnh giúp anh bóp bóp tay, bình tĩnh nói:
“Anh mệt lắm phải không?”
“Tôi không sao.”
Anh nói rồi tựa vào yên xe mà nhắm mắt lại, Lâm Nhã thầm nghĩ có chờ đến sáng mai cũng không ai ghé qua giúp họ, bởi vì đầu đường đã bị chặn. Đoạn đường tắt này vốn ít người qua lại, mọi người sẽ chọn ngồi máy bay thay vì đi xe như anh, số ít người muốn băng qua đây cũng bị chặn mất, chỉ đành đi đường khác.
Hai người chờ từ chiều đến khi trời sập tối, Đường Hạo bắt đầu mất kiên nhẫn.
Anh xuống nhìn một lần nữa xem có cách nào sửa được xe không, nhưng hết cách, xe chết máy thì chỉ có thể gọi cứu hộ. Điện thoại không có tín hiệu nên anh định sẽ ngồi nhờ xe ai đó, chỉ là tình hình này không ổn lắm, hơn hai tiếng trôi qua vẫn chưa thấy có người khác đi qua nơi này. Hôm nay xui xẻo đến mức anh cáu gắt, thậm chí nghi ngờ có người hãm hại mình.
Lâm Nhã thấy anh như vậy thì ra giữa đường nhìn đông ngó tây, cô cũng bối rối đi qua đi lại rất nhiều lần, vẻ mặt nôn nóng như sợ trễ giờ hẹn với khách hàng.
Lách tách.
Mưa bắt đầu nhỏ giọt xuống đường, chạm vào mặt cô có chút lành lạnh. Thời tiết hôm nay vốn mát mẻ, cộng thêm bọn họ đang ở trên cao, bây giờ lại còn mưa, thảm hết sức.
Lâm Nhã đang ngây người ở đó thì bị một bàn tay to nắm lấy cổ tay, ngẩng đầu lên, Đường Hạo đang kéo cô, nói:
“Vào xe đi, mưa rồi.”
“Nhưng mà…”
“Em đứng đây cũng không chờ được gì đâu, vào xe.”
Cô thở dài một hơi rồi theo anh trở lại xe, bên trong ấm áp hơn chút đỉnh, tiếng mưa bên ngoài bắt đầu to hơn. Nhiệt độ xuống nhanh, cảm giác ẩm ướt khó chịu khiến Đường hạo phải cởi mấy cúc áo sơ mi ra. Anh thỉnh thoảng lại kiểm tra điện thoại, nhưng mưa xuống càng khiến mọi tín hiệu yếu đi, làm sao sẽ có sóng được?
Lâm Nhã co người ngồi trên ghế trước, lẩm bẩm:
“Xin lỗi.”
Đường Hạo nghiêng đầu qua nhìn cô:
“Sao lại xin lỗi?”
“Do em xúi quẩy. Nếu anh đi với Điền Tiểu Cương thì chắc sẽ không gặp chuyện thế này đâu.” Lâm Nhã nghĩ đến mình là kẻ đầu sỏ, không khỏi thấy tội lỗi, biểu cảm càng thêm chân thật.
Đường Hạo im lặng một chút rồi đưa tay vuốt nhẹ tóc cô, giọng nói mang theo cảm giác khiến cho người ta yên tâm:
“Không phải chuyện gì to tát, em không cần xin lỗi.”
Lâm Nhã mím môi bò qua chỗ anh, trong xe cũng không phải quá rộng rãi, cô di chuyển sang như vậy chỉ có thể nửa ngồi nửa dựa vào thân thể anh. Cánh tay trắng mềm vòng lên ôm cổ anh, đầu thì dụi dụi vào ngực anh làm nũng:
“Nhưng mà người ta vẫn thấy có lỗi.”
Đường Hạo cũng dần bình tĩnh lại, nói:
“Ha ha, được rồi. Em bị kẹt ở đây mà không sợ sao?”
Cô cười nói:
“Có anh ở đây, em còn sợ gì nữa?”
“Dẻo miệng.”
Đường Hạo cười, vỗ nhẹ lên tóc cô.
Bên ngoài trời mưa như trút, từng tiếng lộp bộp không ngừng vang lên trên đỉnh đầu. Mưa tạt cửa kính làm mờ hết thảy cảnh vật xung quanh, nhìn không rõ bất kỳ thứ gì.
Đường Hạo ngả ghế trước xuống một chút rồi nói:
“Em ra phía sau nằm đi, sẽ dễ chịu hơn.”
“Không, lạnh lắm.” Lâm Nhã ôm cứng anh không chịu buông.
“Ngoan, ghế trước không tiện.”
Nghe anh dỗ ngọt, cô chậm rãi ngẩng đầu lên, nói:
“Anh cũng ra phía sau ngồi với em nha?”
“Ừm.”
Đường Hạo hôm nay đặc biệt dễ nói chuyện, thay vì lo lắng, họ chọn nghỉ ngơi thật tốt rồi đợi mưa tạnh sẽ tìm cách giải quyết vấn đề sau.
Hai người đổi sang ghế sau liền thoải mái hơn nhiều, Lâm Nhã ngồi tựa đầu vào vai anh, mắt bắt đầu híp lại bởi đi xe đường dài khiến cơ thể cô chìm trong mệt mỏi.
Đường Hạo nhổm người lấy áo khoác vứt trên ghế trước đem xuống rồi đắp cho cô, không gian chật hẹp đều là mùi hương cơ thể như có như không của thiếu nữ. Hô hấp của cô dần trở nên có quy luật hơn, hẳn là đã ngủ rồi?
Anh ngồi im không nhúc nhích, đưa mắt nhìn màn mưa dày đặc bên ngoài. Nghe âm thanh rào rào như thác đổ, anh đoán cả đêm nay bọn họ sẽ phải ngủ lại trong xe vì mưa sẽ không tạnh trong thời gian ngắn, không có cách nào ra ngoài tìm trợ giúp.
Lâm Nhã ở bên cạnh vừa ngủ không lâu đã khó chịu cọ cọ vào người anh, muốn tìm vị trí thoải mái hơn. Đường Hạo vô thức đưa tay phải lên vỗ nhẹ vào vai cô, như cảm giác được sự vỗ về của anh, cô thôi không nhúc nhích nữa.
Ở công ty mọi người luôn khen cô là một người phụ nữ xinh đẹp và quyến rũ, nhưng khi ngủ thì không khác gì một đứa trẻ, lúc này còn đang mấp máy môi nói mớ, trông rất đáng yêu. Nhịp tim của Đường Hạo cũng theo tiếng hít thở nho nhỏ bên cạnh mà dần tăng tốc.
Đường Hạo trầm giọng lên tiếng:
“Đưa điện thoại của em cho tôi.”
“A, vâng!” Lâm Nhã luống cuống rút điện thoại ra đưa cho anh.
Giống như điện thoại anh, điện thoại của cô cũng không có tín hiệu. Bọn họ hẹn gặp khách hàng vào trưa mai, anh cũng không quá gấp mà chỉ nói:
“Chờ một lát, chắc sẽ có người đi ngang qua.”
Đường Hạo di chuyển ra xa một chút, quan sát xung quanh xem có ngôi nhà nào không, nhưng xui xẻo cho họ là khu vực này trống vắng và hẻo lánh như một thị trấn bỏ hoang. Cả ngày lái xe khiến anh có chút mệt, vậy nên trở lại trong xe ngồi một chút. Lâm Nhã ở bên cạnh giúp anh bóp bóp tay, bình tĩnh nói:
“Anh mệt lắm phải không?”
“Tôi không sao.”
Anh nói rồi tựa vào yên xe mà nhắm mắt lại, Lâm Nhã thầm nghĩ có chờ đến sáng mai cũng không ai ghé qua giúp họ, bởi vì đầu đường đã bị chặn. Đoạn đường tắt này vốn ít người qua lại, mọi người sẽ chọn ngồi máy bay thay vì đi xe như anh, số ít người muốn băng qua đây cũng bị chặn mất, chỉ đành đi đường khác.
Hai người chờ từ chiều đến khi trời sập tối, Đường Hạo bắt đầu mất kiên nhẫn.
Anh xuống nhìn một lần nữa xem có cách nào sửa được xe không, nhưng hết cách, xe chết máy thì chỉ có thể gọi cứu hộ. Điện thoại không có tín hiệu nên anh định sẽ ngồi nhờ xe ai đó, chỉ là tình hình này không ổn lắm, hơn hai tiếng trôi qua vẫn chưa thấy có người khác đi qua nơi này. Hôm nay xui xẻo đến mức anh cáu gắt, thậm chí nghi ngờ có người hãm hại mình.
Lâm Nhã thấy anh như vậy thì ra giữa đường nhìn đông ngó tây, cô cũng bối rối đi qua đi lại rất nhiều lần, vẻ mặt nôn nóng như sợ trễ giờ hẹn với khách hàng.
Lách tách.
Mưa bắt đầu nhỏ giọt xuống đường, chạm vào mặt cô có chút lành lạnh. Thời tiết hôm nay vốn mát mẻ, cộng thêm bọn họ đang ở trên cao, bây giờ lại còn mưa, thảm hết sức.
Lâm Nhã đang ngây người ở đó thì bị một bàn tay to nắm lấy cổ tay, ngẩng đầu lên, Đường Hạo đang kéo cô, nói:
“Vào xe đi, mưa rồi.”
“Nhưng mà…”
“Em đứng đây cũng không chờ được gì đâu, vào xe.”
Cô thở dài một hơi rồi theo anh trở lại xe, bên trong ấm áp hơn chút đỉnh, tiếng mưa bên ngoài bắt đầu to hơn. Nhiệt độ xuống nhanh, cảm giác ẩm ướt khó chịu khiến Đường hạo phải cởi mấy cúc áo sơ mi ra. Anh thỉnh thoảng lại kiểm tra điện thoại, nhưng mưa xuống càng khiến mọi tín hiệu yếu đi, làm sao sẽ có sóng được?
Lâm Nhã co người ngồi trên ghế trước, lẩm bẩm:
“Xin lỗi.”
Đường Hạo nghiêng đầu qua nhìn cô:
“Sao lại xin lỗi?”
“Do em xúi quẩy. Nếu anh đi với Điền Tiểu Cương thì chắc sẽ không gặp chuyện thế này đâu.” Lâm Nhã nghĩ đến mình là kẻ đầu sỏ, không khỏi thấy tội lỗi, biểu cảm càng thêm chân thật.
Đường Hạo im lặng một chút rồi đưa tay vuốt nhẹ tóc cô, giọng nói mang theo cảm giác khiến cho người ta yên tâm:
“Không phải chuyện gì to tát, em không cần xin lỗi.”
Lâm Nhã mím môi bò qua chỗ anh, trong xe cũng không phải quá rộng rãi, cô di chuyển sang như vậy chỉ có thể nửa ngồi nửa dựa vào thân thể anh. Cánh tay trắng mềm vòng lên ôm cổ anh, đầu thì dụi dụi vào ngực anh làm nũng:
“Nhưng mà người ta vẫn thấy có lỗi.”
Đường Hạo cũng dần bình tĩnh lại, nói:
“Ha ha, được rồi. Em bị kẹt ở đây mà không sợ sao?”
Cô cười nói:
“Có anh ở đây, em còn sợ gì nữa?”
“Dẻo miệng.”
Đường Hạo cười, vỗ nhẹ lên tóc cô.
Bên ngoài trời mưa như trút, từng tiếng lộp bộp không ngừng vang lên trên đỉnh đầu. Mưa tạt cửa kính làm mờ hết thảy cảnh vật xung quanh, nhìn không rõ bất kỳ thứ gì.
Đường Hạo ngả ghế trước xuống một chút rồi nói:
“Em ra phía sau nằm đi, sẽ dễ chịu hơn.”
“Không, lạnh lắm.” Lâm Nhã ôm cứng anh không chịu buông.
“Ngoan, ghế trước không tiện.”
Nghe anh dỗ ngọt, cô chậm rãi ngẩng đầu lên, nói:
“Anh cũng ra phía sau ngồi với em nha?”
“Ừm.”
Đường Hạo hôm nay đặc biệt dễ nói chuyện, thay vì lo lắng, họ chọn nghỉ ngơi thật tốt rồi đợi mưa tạnh sẽ tìm cách giải quyết vấn đề sau.
Hai người đổi sang ghế sau liền thoải mái hơn nhiều, Lâm Nhã ngồi tựa đầu vào vai anh, mắt bắt đầu híp lại bởi đi xe đường dài khiến cơ thể cô chìm trong mệt mỏi.
Đường Hạo nhổm người lấy áo khoác vứt trên ghế trước đem xuống rồi đắp cho cô, không gian chật hẹp đều là mùi hương cơ thể như có như không của thiếu nữ. Hô hấp của cô dần trở nên có quy luật hơn, hẳn là đã ngủ rồi?
Anh ngồi im không nhúc nhích, đưa mắt nhìn màn mưa dày đặc bên ngoài. Nghe âm thanh rào rào như thác đổ, anh đoán cả đêm nay bọn họ sẽ phải ngủ lại trong xe vì mưa sẽ không tạnh trong thời gian ngắn, không có cách nào ra ngoài tìm trợ giúp.
Lâm Nhã ở bên cạnh vừa ngủ không lâu đã khó chịu cọ cọ vào người anh, muốn tìm vị trí thoải mái hơn. Đường Hạo vô thức đưa tay phải lên vỗ nhẹ vào vai cô, như cảm giác được sự vỗ về của anh, cô thôi không nhúc nhích nữa.
Ở công ty mọi người luôn khen cô là một người phụ nữ xinh đẹp và quyến rũ, nhưng khi ngủ thì không khác gì một đứa trẻ, lúc này còn đang mấp máy môi nói mớ, trông rất đáng yêu. Nhịp tim của Đường Hạo cũng theo tiếng hít thở nho nhỏ bên cạnh mà dần tăng tốc.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.