Chương 22
Lâm Quang Hi
05/06/2023
Màn đêm không chỉ che giấu vẻ mặt căng thẳng của Giang Lẫm, mà còn che đi gò má và vành tai nóng bỏng của cậu, thừa dịp Quý Minh Luân không thấy rõ, cậu lặng lẽ ngước mắt nhìn lên trên, hy vọng có thể nghe được sự đồng ý từ Quý Minh Luân.
Tiếng mưa gió bên ngoài hôm nay nhỏ hơn hôm qua một chút. Sau một hồi không nhìn thấy gì, màn hình máy tính một lần nữa khôi phục lại màn hình hiển thị, ánh sáng chiếu rõ khuôn mặt của nhau, Giang Lẫm lập tức cúi đầu xuống, nhưng vẫn bị Quý Minh Luân nhìn thấy sự háo hức chờ mong trong đôi mắt của mình.
Nhìn chằm chằm vào mu bàn chân của Quý Minh Luân, Giang Lẫm đợi một lúc cũng không đợi được câu trả lời, nên cậu biết rằng đề nghị này của mình đã khiến Quý Minh Luân khó xử.
Chống tay xuống sàn nhà đứng lên, cậu cầm lấy đĩa và lon bia, vòng qua người Quý Minh Luân đi ra ngoài.
Vào bếp, cậu vứt chiếc bánh pho mát đã cắn hai miếng vào thùng rác sau đó vặn vòi nước để rửa chén. Cảm xúc của cậu cũng giảm nhanh như tốc độ nước chảy, rất nhanh sau đó cậu cảm thấy khó thở và tim bắt đầu đau rát, nhưng cậu phải giả bộ không có gì. Sau khi dọn dẹp sạch sẽ, cậu dựa vào bồn rửa chén, muốn đi rửa mặt thì phát hiện Quý Minh Luân cầm chăn gối trên sô pha đi về phía phòng ngủ thứ hai.
Cậu cứng đờ đứng tại chỗ, nhìn người nọ kéo gối trên giường ra bên ngoài, đem gối của cậu đặt ở bên trong, giũ chăn ra.
Vào nhà vệ sinh đóng cửa lại, Giang Lẫm tựa vào cửa, qua một lúc lâu cũng không lấy lại được tinh thần.
Tâm trạng cậu bây giờ giống như đang ngồi trên một chiếc tàu lượn siêu tốc, đang ở nơi thấp nhất bỗng nhiên bay vọt lên trời, lúc đánh răng thỉnh thoảng liếc nhìn người trong gương, rửa mặt xong nụ cười vẫn không hề biến mất, cậu đành phải đợi thêm một lát nữa mới đi ra.
Quý Minh Luân đã tắt đèn nằm xuống, để lại cho cậu một ánh đèn từ chiếc đèn ngủ nhỏ ở đầu giường.
Cậu chuyển điện thoại di động sang chế độ im lặng, nhẹ nhàng đóng cửa lại, thật ra chính cậu cũng không biết vì sao mình lại phải rón rén như vậy, Quý Minh Luân nhắm mắt lại nhưng chắc chắn sẽ không rơi vào giấc ngủ nhanh như vậy.
Đến trước thảm, cậu cởi dép lê, đặt dép bên cạnh dép của Quý Minh Luân, giẫm lên thảm đi đến bên cạnh giường, tắt đèn trên đầu giường trước, sau đó giẫm lên mép giường leo qua người Quý Minh Luân, nằm vào bên trong.
Quý Minh Luân nằm thẳng, trên người đắp một cái chăn mỏng, toàn bộ quá trình nãy giờ hắn không nhúc nhích, Sau khi Giang Lẫm nằm xuống hắn cũng không có phản ứng, giống như thật sự đã ngủ thiếp đi.
Cậu đoán hắn như vậy là để che dấu đi sự xấu hổ và khó chịu, cảm xúc của Giang Lẫm lại trầm xuống một lần nữa, nghe tiếng mưa xào xạc ngoài cửa sổ, sáng mai gần như sẽ hết bão, đến lúc đó Quý Minh Luân sẽ đi.
Mặc dù bọn họ còn gặp nhau trong tiệm, nhưng nghĩ tới cả hai cùng nhau ở chung một ngày hai đêm, cậu liền rất không muốn hắn đi, thậm chí trong đầu cậu còn sinh ra ý nghĩ buồn cười đó là không muốn bão qua đi.
Nằm trên giường hơn một tiếng đồng hồ, Giang Lẫm vẫn chăm chú lắng nghe tiếng hít thở của Quý Minh Luân. Từ tần suất bình thường dần dần trở nên dài hơn, rồi đến tiếng ngáy nhè nhẹ. Đoán rằng có lẽ Quý Minh Luân đã ngủ, Giang Lẫm xoay người mặt đối mặt với Quý Minh Luân, lén lút nhìn Quý Minh Luân ngủ.
Hai người bọn họ cùng nhau lớn lên, từ mẫu giáo đã ngủ chung giường vô số lần, cậu cũng vô số lần nhìn thấy hình ảnh Quý Minh Luân ngủ, nhưng không có lần nào nhìn không chớp mắt như đêm nay, dù đã nhìn thật lâu nhưng cũng không muốn nhắm mắt lại.
Ánh trăng chậm rãi di chuyển bên cửa sổ, ánh mắt của cậu thì bồi hồi nhìn gương mặt người trước mắt, rõ ràng là khuôn mặt quen thuộc đến mức không thể nào quen thuộc hơn, nhưng hiện tại tâm trạng của cậu không giống như trước kia nên mang đến cho cậu một cảm giác khác lạ.
Nếu như một năm trước cậu có thể nhận thức được như bây giờ, có lẽ đêm Quý Minh Luân tỏ tình, bọn họ sẽ mất kiểm soát.
Đáng tiếc cuối cùng cậu đã bỏ lỡ một bước, hiện tại Quý Minh Luân đã không còn tình cảm với mình, ngủ chung giường mà hắn không có một chút phản ứng nào, thậm chí còn giả bộ ngủ trước để tránh những tiếp xúc không cần thiết.
Ngón tay đặt trên giường bỗng nhiên di chuyển, cách đó vài cm chính là tay của Quý Minh Luân, cậu nhìn chằm chằm vào sườn mặt của Quý Minh Luân, lặng lẽ đưa tay qua, đầu tiên là dùng ngón cái chạm vào ngón út của Quý Minh Luân, sau đó đưa ngón trỏ qua, quấn lấy ngón cái của hắn.
Tuy chỉ là một hành động nhỏ nhưng cậu lại cẩn thận từng li từng tí, sợ Quý Minh Luân thức dậy sẽ phát hiện, sau đó hắn sẽ rời đi.
Nhưng người bị cậu nắm tay lại thật sự ngủ thiếp đi, cho dù cuối cùng bị cậu nắm lấy cả bàn tay cũng không phát hiện ra. Mãi cho đến khi cậu cũng không nhịn được mà chìm vào giấc ngủ, hai bàn tay đang nắm lấy nhau mới từ từ buông ra.
Trời mưa phùn cả đêm, sáng hôm sau, Quý Minh Luân đang ngủ bỗng nhiên thức dậy.
Đêm hôm trước hắn không ngủ ngon nhưng tối hôm qua sau khi nằm xuống, mặc dù Giang Lẫm ở bên cạnh hắn cũng ép buộc mình đừng suy nghĩ nhiều, tập trung ngủ, không ngờ lại ngủ thật, nhưng nhìn tư thế lúc mới thức dậy, tâm trạng của hắn lại trở nên rất phức tạp.
Rõ ràng không phải mùa đông nhưng Giang Lẫm lại lăn vào trong ngực hắn, một chân đặt lên đùi hắn, bộ phận kia dán sát vào người hắn, đủ để cho trí tưởng tượng của hắn bay xa.
Quay đầu nhìn gương mặt trên vai mình, hắn thật sự muốn đè Giang Lẫm dưới thân rồi hôn cậu, hắn muốn để Giang Lẫm nhận ra mình vẫn còn có loại suy nghĩ đó với cậu, để Giang Lẫm biết chừng mực mà giữ khoảng cách với hắn.
Nhưng hắn nghĩ lại, nụ hôn một năm trước đến nay vẫn còn di chứng, bây giờ nghĩ lại hắn vẫn thấy đau, nhưng đau của bây giờ với đau của lúc đó không giống nhau, hiện tại là bị trướng đau.
Duỗi tay phải ra, hắn nhẹ nhàng nâng chân trái của Giang Lẫm lên và hạ xuống, Quý Minh Luân lúc đứng lên không tự chủ được mà nhìn qua chỗ Giang Lẫm.
Lần cuối cùng hắn nhìn thấy Giang Lẫm không mặc gì là khi hắn học trung học cơ sở, không biết bây giờ cơ thể Giang Lẫm như thế nào.
Ý thức được mình đang nghĩ về thứ không nên nghĩ, Quý Minh Luân muốn tát mình một cái, hắn nhẹ nhàng xuống giường, bước nhanh ra khỏi phòng ngủ, đóng cửa lại đi vào nhà vệ sinh.
Sau khi hất lên mặt mình vài gáo nước lạnh, hắn nhìn mình có chút chật vật trong gương, suy nghĩ một hồi vẫn cởi bộ đồ ngủ ra, đứng dưới vòi hoa sen.
Hắn không thể phát tiết ở nhà Giang Lẫm, hắn chỉ có thể mượn nước lạnh để dập lửa, đáng tiếc dục vọng buổi sáng làm sao có thể dễ dàng tiêu tan được, hắn xối nước lạnh đến nổi da gà mới bình tĩnh lại được, hắt hơi tắt nước.
Lúc đi ra, hắn không đề phòng mà đụng phải tầm mắt người đang đứng ngoài cửa.
Không biết Giang Lẫm dậy từ khi nào, cũng không biết Giang Lẫm đã đứng ở đây bao lâu, Quý Minh Luân nhất thời cảm thấy chột dạ, cũng may vừa rồi hắn không làm gì.
Giang Lẫm hỏi: "Mới sáng sớm sao lại đi tắm? "
"Đổ mồ hôi."
Tùy tiện tìm một cái cớ, Quý Minh Luân vòng qua người Giang Lẫm đi vào phòng bếp rót nước, uống xong một ly nước nóng sau đó nghe được tiếng cửa nhà vệ sinh đóng lại.
Thở phào nhẹ nhõm, Quý Minh Luân đi tới phòng khách, nhìn về phía đồng hồ treo tường.
Đã chín giờ, ngọn cây phượng vẫn đung đưa trong gió, nhưng mưa đã tạnh.
Ra ban công lấy quần lót gần như khô vào, sau đó lấy bộ quần áo thể thao từ trong tủ quần áo ra, Quý Minh Luân sau khi thay liền lấy điện thoại và ví của mình, đi đến cửa phòng vệ sinh nói: "Tôi đi trước."
Vừa dứt lời, cánh cửa đóng lại liền bị mở ra, bàn chải đánh răng điện vẫn còn ở trong miệng của Giang Lẫm, môi trên còn dính bọt kem đánh răng.
Quý Minh Luân nói: "Không cần phải tiễn tôi, cậu cứ tiếp tục đánh răng đi. "
Trở lại trước bồn rửa mặt nhổ bọt kem đánh răng ra, Giang Lẫm súc miệng xong đi ra nói: "Không ở lại ăn sáng sao? "
"Ừm, tôi có chút việc phải làm, nếu không đi thì không kịp."
Nhét gót chân vào giày, Quý Minh Luân đứng thẳng lên mở cửa, Giang Lẫm lại nói: "Minh Luân, hai ngày nay cảm ơn cậu. "
Cầm tay nắm cửa, Quý Minh Luân quay đầu lại giương khóe miệng lên với cậu: "Tôi phải đi rồi. "
Không đợi Giang Lẫm nói lời tạm biệt, Quý Minh Luân bước ra khỏi nhà, Giang Lẫm đỡ khung cửa thò đầu ra, nhìn hắn bước xuống cầu thang, lúc đi xuống cũng không quay đầu nhìn lại, cứ như vậy rời đi.
Sải bước trở lại trong xe, Quý Minh Luân thắt dây an toàn rồi khởi động xe, lái xe không ngừng nghỉ. Cho đến khi rẽ ra khỏi cửa chính khu dân cư mới thông qua gương chiếu hậu nhìn về phía sau, tựa đầu vào ghế thở phào nhẹ nhõm.
Lúc tới hắn không nghĩ mình sẽ ở lại lâu như vậy, càng không ngờ có thể làm hòa với Giang Lẫm, quan trọng nhất là hắn đã đánh giá quá cao mình.
Trên đường trở về, mấy điếu thuốc còn lại đều bị hắn hút hết, khi sắp đến chung cư, hắn nhìn thấy trên vỉa hè có một người đang xách theo ba túi đồ nặng ịch, vì thế hắn lái xe qua, hạ cửa xe xuống hỏi: "Tại sao một mình lại mang nhiều đồ như vậy?" "
Quay đầu lại nhìn hắn, Tô Nghiễn suy sụp nói: "Cho tôi đi nhờ một đoạn với, vừa rồi có bắt taxi nhưng xe lại bị tắt máy giữa chừng, thật là muốn lấy mạng tôi mà. "
Quý Minh Luân mở cửa xe, Tô Nghiễn nhét đồ vào hàng ghế sau, ngồi vào ghế phụ lắc lắc hai tay.
Nhìn ngón tay thon dài của Tô Nghiễn bị siết đến vừa đỏ vừa sưng, Quý Minh Luân nhớ tới tay của Giang Lẫm, cũng không biết bệnh chàm tái phát như vậy có vấn đề gì không.
"Sáng sớm mà anh đi đâu vậy, tối hôm qua không có ở nhà?".
||||| Truyện đề cử: Sắc Tình Khó Cưỡng |||||
Bị tiếng nói chuyện của Tô Nghiễn cắt đứt suy nghĩ, Quý Minh Luân đi về phía trước: "Ừm, tối hôm qua ở chỗ của một người bạn. "
Tô Nghiễn nghiêng đầu nhìn hắn, thấy vẻ mặt của hắn nghiêm túc, y biết không phải như mình nghĩ, thắt dây an toàn nói: "Lát nữa dừng ở chỗ lấy đơn đặt hàng, tôi có thứ cần lấy. "
Nhớ tới mình cũng có đơn hàng chưa lấy, Quý Minh Luân đem mã số nhận hàng gửi cho Tô Nghiễn, chờ Tô Nghiễn lấy giúp hắn, hắn mới biết đó là cái vòng tay lúc trước được gửi đi sửa.
Hộp hàng in logo của thương hiệu, Tô Nghiễn hỏi: "Đây là cái gì?"
Đặt hộp hàng bên phía hộp tay vịn ô tô, Quý Minh Luân lái xe xuống hầm: "Khóa của chiếc vòng đeo tay lúc trước bị hỏng rồi, nên tôi đem nó đi sửa, giờ được sửa xong rồi. "
"Đó là cái mà em gái anh tặng cho anh phải không?"
Những lời này khiến Quý Minh Luân nhớ lại lúc mới quen Tô Nghiễn, do Tô Nghiễn để ý tới chiếc vòng tay này mới chịu nói chuyện với hắn.
Vòng đeo tay là quà sinh nhật Giang Lẫm tặng cho hắn, hắn đeo vào không thèm cởi ra, sau đó Giang Lẫm đi Los Angeles, mấy tháng sau hắn tình cờ gặp Tô Nghiễn, từ ngoại hình đến khí chất đều giống Giang Lẫm. Lúc ấy Tô Nghiễn liếc mắt một cái liền nhìn trúng vòng tay của hắn, còn hỏi mua ở đâu, hắn không muốn nhắc tới Giang Lẫm, liền nói dối là em gái tặng.
"Ừm."
Không giải thích nhiều về vấn đề này, Quý Minh Luân lái xe vào hầm gửi xe, giúp Tô Nghiễn xách túi đồ mua ở siêu thị ở ghế sau lên. Lúc đi thang máy hỏi tại sao Kỷ Kiền lại không đi siêu thị với y, Tô Nghiễn nói hôm qua Kỷ Kiền tăng ca suốt một đêm, muốn người ấy ngủ thêm một chút nữa.
Điều này lại làm cho Quý Minh Luân nhớ tới trước đây, khi hắn ở chung với Giang Lẫm cũng như vậy.
Khi đó bọn họ vẫn chỉ là bạn tốt, nhưng ranh giới giữa bạn tốt và người yêu vốn đã rất mờ nhạt, nhiều trường hợp chỉ là sự khác biệt giữa một bước tiến và một bước lùi.
Đem đồ đạc đặt trước cửa nhà Tô Nghiễn, Quý Minh Luân xoay người đi vào nhà mình, lúc cởi giày ở cửa ra vào, hắn mở cửa tủ bên phải ra, từ bên trong cầm một cái túi dây rút màu đen.
Cởi nút rút ra, bên trong là hai đôi dép họa tiết hoạt hình, đôi màu đen có in hình Labrador* và đôi màu nâu có in hình Corgi.
*Chó tha mồi Labrador thường được gọi với tên thân thuộc là Lab là một giống phổ biến ở Mỹ chúng thuộc nhóm (gundog) và thường dùng để tha các con mồi về cho chủ trong các cuộc săn. tên gọi Labrador có xuất xứ từ chữ "labrador" trong ngôn ngữ Bồ Đào Nha, có nghĩa là người lao động. Trong quá khứ, chó Labrador là giống chó được các thủy thủ, ngư dân Newfoundland va Bồ Đào Nha ưa chuộng nhất. Chúng hiền lành, dễ gần và thích ở gần con người, loài chó săn mồi được coi là một trong những loài chó phổ biến nhất ở Mỹ trong những năm qua
Đây là đôi dép đi trong nhà mà Giang Lẫm dùng trước khi đi Los Angeles, đôi màu đen kia là của hắn, còn nhớ rõ lúc mua có nhiều đôi với nhiều họa tiết khác nhau, Giang Lẫm chọn Labrador cho hắn, nói giống chó này nhìn giống hắn, tính tình tốt lại còn dính người.
Đem hai đôi dép lê này đặt trở lại, Quý Minh Luân đi tới trước bàn trà mở gói hàng ra. Chiếc vòng tay đã được sửa chữa nằm yên trên tấm vải nhung màu đen, khóa đã được thay đổi, nhìn không khác gì lúc trước, nhưng chỉ có hắn biết, chiếc vòng tay này đã không giống trước kia.
Giống như mối quan hệ của hắn và Giang Lẫm, cho dù có từ từ hàn gắn lại nhưng cũng có một vài bí mật không cách nào nói ra được——
Hắn vẫn còn tình cảm và ham muốn với người bạn thân nhất của mình.
Tiếng mưa gió bên ngoài hôm nay nhỏ hơn hôm qua một chút. Sau một hồi không nhìn thấy gì, màn hình máy tính một lần nữa khôi phục lại màn hình hiển thị, ánh sáng chiếu rõ khuôn mặt của nhau, Giang Lẫm lập tức cúi đầu xuống, nhưng vẫn bị Quý Minh Luân nhìn thấy sự háo hức chờ mong trong đôi mắt của mình.
Nhìn chằm chằm vào mu bàn chân của Quý Minh Luân, Giang Lẫm đợi một lúc cũng không đợi được câu trả lời, nên cậu biết rằng đề nghị này của mình đã khiến Quý Minh Luân khó xử.
Chống tay xuống sàn nhà đứng lên, cậu cầm lấy đĩa và lon bia, vòng qua người Quý Minh Luân đi ra ngoài.
Vào bếp, cậu vứt chiếc bánh pho mát đã cắn hai miếng vào thùng rác sau đó vặn vòi nước để rửa chén. Cảm xúc của cậu cũng giảm nhanh như tốc độ nước chảy, rất nhanh sau đó cậu cảm thấy khó thở và tim bắt đầu đau rát, nhưng cậu phải giả bộ không có gì. Sau khi dọn dẹp sạch sẽ, cậu dựa vào bồn rửa chén, muốn đi rửa mặt thì phát hiện Quý Minh Luân cầm chăn gối trên sô pha đi về phía phòng ngủ thứ hai.
Cậu cứng đờ đứng tại chỗ, nhìn người nọ kéo gối trên giường ra bên ngoài, đem gối của cậu đặt ở bên trong, giũ chăn ra.
Vào nhà vệ sinh đóng cửa lại, Giang Lẫm tựa vào cửa, qua một lúc lâu cũng không lấy lại được tinh thần.
Tâm trạng cậu bây giờ giống như đang ngồi trên một chiếc tàu lượn siêu tốc, đang ở nơi thấp nhất bỗng nhiên bay vọt lên trời, lúc đánh răng thỉnh thoảng liếc nhìn người trong gương, rửa mặt xong nụ cười vẫn không hề biến mất, cậu đành phải đợi thêm một lát nữa mới đi ra.
Quý Minh Luân đã tắt đèn nằm xuống, để lại cho cậu một ánh đèn từ chiếc đèn ngủ nhỏ ở đầu giường.
Cậu chuyển điện thoại di động sang chế độ im lặng, nhẹ nhàng đóng cửa lại, thật ra chính cậu cũng không biết vì sao mình lại phải rón rén như vậy, Quý Minh Luân nhắm mắt lại nhưng chắc chắn sẽ không rơi vào giấc ngủ nhanh như vậy.
Đến trước thảm, cậu cởi dép lê, đặt dép bên cạnh dép của Quý Minh Luân, giẫm lên thảm đi đến bên cạnh giường, tắt đèn trên đầu giường trước, sau đó giẫm lên mép giường leo qua người Quý Minh Luân, nằm vào bên trong.
Quý Minh Luân nằm thẳng, trên người đắp một cái chăn mỏng, toàn bộ quá trình nãy giờ hắn không nhúc nhích, Sau khi Giang Lẫm nằm xuống hắn cũng không có phản ứng, giống như thật sự đã ngủ thiếp đi.
Cậu đoán hắn như vậy là để che dấu đi sự xấu hổ và khó chịu, cảm xúc của Giang Lẫm lại trầm xuống một lần nữa, nghe tiếng mưa xào xạc ngoài cửa sổ, sáng mai gần như sẽ hết bão, đến lúc đó Quý Minh Luân sẽ đi.
Mặc dù bọn họ còn gặp nhau trong tiệm, nhưng nghĩ tới cả hai cùng nhau ở chung một ngày hai đêm, cậu liền rất không muốn hắn đi, thậm chí trong đầu cậu còn sinh ra ý nghĩ buồn cười đó là không muốn bão qua đi.
Nằm trên giường hơn một tiếng đồng hồ, Giang Lẫm vẫn chăm chú lắng nghe tiếng hít thở của Quý Minh Luân. Từ tần suất bình thường dần dần trở nên dài hơn, rồi đến tiếng ngáy nhè nhẹ. Đoán rằng có lẽ Quý Minh Luân đã ngủ, Giang Lẫm xoay người mặt đối mặt với Quý Minh Luân, lén lút nhìn Quý Minh Luân ngủ.
Hai người bọn họ cùng nhau lớn lên, từ mẫu giáo đã ngủ chung giường vô số lần, cậu cũng vô số lần nhìn thấy hình ảnh Quý Minh Luân ngủ, nhưng không có lần nào nhìn không chớp mắt như đêm nay, dù đã nhìn thật lâu nhưng cũng không muốn nhắm mắt lại.
Ánh trăng chậm rãi di chuyển bên cửa sổ, ánh mắt của cậu thì bồi hồi nhìn gương mặt người trước mắt, rõ ràng là khuôn mặt quen thuộc đến mức không thể nào quen thuộc hơn, nhưng hiện tại tâm trạng của cậu không giống như trước kia nên mang đến cho cậu một cảm giác khác lạ.
Nếu như một năm trước cậu có thể nhận thức được như bây giờ, có lẽ đêm Quý Minh Luân tỏ tình, bọn họ sẽ mất kiểm soát.
Đáng tiếc cuối cùng cậu đã bỏ lỡ một bước, hiện tại Quý Minh Luân đã không còn tình cảm với mình, ngủ chung giường mà hắn không có một chút phản ứng nào, thậm chí còn giả bộ ngủ trước để tránh những tiếp xúc không cần thiết.
Ngón tay đặt trên giường bỗng nhiên di chuyển, cách đó vài cm chính là tay của Quý Minh Luân, cậu nhìn chằm chằm vào sườn mặt của Quý Minh Luân, lặng lẽ đưa tay qua, đầu tiên là dùng ngón cái chạm vào ngón út của Quý Minh Luân, sau đó đưa ngón trỏ qua, quấn lấy ngón cái của hắn.
Tuy chỉ là một hành động nhỏ nhưng cậu lại cẩn thận từng li từng tí, sợ Quý Minh Luân thức dậy sẽ phát hiện, sau đó hắn sẽ rời đi.
Nhưng người bị cậu nắm tay lại thật sự ngủ thiếp đi, cho dù cuối cùng bị cậu nắm lấy cả bàn tay cũng không phát hiện ra. Mãi cho đến khi cậu cũng không nhịn được mà chìm vào giấc ngủ, hai bàn tay đang nắm lấy nhau mới từ từ buông ra.
Trời mưa phùn cả đêm, sáng hôm sau, Quý Minh Luân đang ngủ bỗng nhiên thức dậy.
Đêm hôm trước hắn không ngủ ngon nhưng tối hôm qua sau khi nằm xuống, mặc dù Giang Lẫm ở bên cạnh hắn cũng ép buộc mình đừng suy nghĩ nhiều, tập trung ngủ, không ngờ lại ngủ thật, nhưng nhìn tư thế lúc mới thức dậy, tâm trạng của hắn lại trở nên rất phức tạp.
Rõ ràng không phải mùa đông nhưng Giang Lẫm lại lăn vào trong ngực hắn, một chân đặt lên đùi hắn, bộ phận kia dán sát vào người hắn, đủ để cho trí tưởng tượng của hắn bay xa.
Quay đầu nhìn gương mặt trên vai mình, hắn thật sự muốn đè Giang Lẫm dưới thân rồi hôn cậu, hắn muốn để Giang Lẫm nhận ra mình vẫn còn có loại suy nghĩ đó với cậu, để Giang Lẫm biết chừng mực mà giữ khoảng cách với hắn.
Nhưng hắn nghĩ lại, nụ hôn một năm trước đến nay vẫn còn di chứng, bây giờ nghĩ lại hắn vẫn thấy đau, nhưng đau của bây giờ với đau của lúc đó không giống nhau, hiện tại là bị trướng đau.
Duỗi tay phải ra, hắn nhẹ nhàng nâng chân trái của Giang Lẫm lên và hạ xuống, Quý Minh Luân lúc đứng lên không tự chủ được mà nhìn qua chỗ Giang Lẫm.
Lần cuối cùng hắn nhìn thấy Giang Lẫm không mặc gì là khi hắn học trung học cơ sở, không biết bây giờ cơ thể Giang Lẫm như thế nào.
Ý thức được mình đang nghĩ về thứ không nên nghĩ, Quý Minh Luân muốn tát mình một cái, hắn nhẹ nhàng xuống giường, bước nhanh ra khỏi phòng ngủ, đóng cửa lại đi vào nhà vệ sinh.
Sau khi hất lên mặt mình vài gáo nước lạnh, hắn nhìn mình có chút chật vật trong gương, suy nghĩ một hồi vẫn cởi bộ đồ ngủ ra, đứng dưới vòi hoa sen.
Hắn không thể phát tiết ở nhà Giang Lẫm, hắn chỉ có thể mượn nước lạnh để dập lửa, đáng tiếc dục vọng buổi sáng làm sao có thể dễ dàng tiêu tan được, hắn xối nước lạnh đến nổi da gà mới bình tĩnh lại được, hắt hơi tắt nước.
Lúc đi ra, hắn không đề phòng mà đụng phải tầm mắt người đang đứng ngoài cửa.
Không biết Giang Lẫm dậy từ khi nào, cũng không biết Giang Lẫm đã đứng ở đây bao lâu, Quý Minh Luân nhất thời cảm thấy chột dạ, cũng may vừa rồi hắn không làm gì.
Giang Lẫm hỏi: "Mới sáng sớm sao lại đi tắm? "
"Đổ mồ hôi."
Tùy tiện tìm một cái cớ, Quý Minh Luân vòng qua người Giang Lẫm đi vào phòng bếp rót nước, uống xong một ly nước nóng sau đó nghe được tiếng cửa nhà vệ sinh đóng lại.
Thở phào nhẹ nhõm, Quý Minh Luân đi tới phòng khách, nhìn về phía đồng hồ treo tường.
Đã chín giờ, ngọn cây phượng vẫn đung đưa trong gió, nhưng mưa đã tạnh.
Ra ban công lấy quần lót gần như khô vào, sau đó lấy bộ quần áo thể thao từ trong tủ quần áo ra, Quý Minh Luân sau khi thay liền lấy điện thoại và ví của mình, đi đến cửa phòng vệ sinh nói: "Tôi đi trước."
Vừa dứt lời, cánh cửa đóng lại liền bị mở ra, bàn chải đánh răng điện vẫn còn ở trong miệng của Giang Lẫm, môi trên còn dính bọt kem đánh răng.
Quý Minh Luân nói: "Không cần phải tiễn tôi, cậu cứ tiếp tục đánh răng đi. "
Trở lại trước bồn rửa mặt nhổ bọt kem đánh răng ra, Giang Lẫm súc miệng xong đi ra nói: "Không ở lại ăn sáng sao? "
"Ừm, tôi có chút việc phải làm, nếu không đi thì không kịp."
Nhét gót chân vào giày, Quý Minh Luân đứng thẳng lên mở cửa, Giang Lẫm lại nói: "Minh Luân, hai ngày nay cảm ơn cậu. "
Cầm tay nắm cửa, Quý Minh Luân quay đầu lại giương khóe miệng lên với cậu: "Tôi phải đi rồi. "
Không đợi Giang Lẫm nói lời tạm biệt, Quý Minh Luân bước ra khỏi nhà, Giang Lẫm đỡ khung cửa thò đầu ra, nhìn hắn bước xuống cầu thang, lúc đi xuống cũng không quay đầu nhìn lại, cứ như vậy rời đi.
Sải bước trở lại trong xe, Quý Minh Luân thắt dây an toàn rồi khởi động xe, lái xe không ngừng nghỉ. Cho đến khi rẽ ra khỏi cửa chính khu dân cư mới thông qua gương chiếu hậu nhìn về phía sau, tựa đầu vào ghế thở phào nhẹ nhõm.
Lúc tới hắn không nghĩ mình sẽ ở lại lâu như vậy, càng không ngờ có thể làm hòa với Giang Lẫm, quan trọng nhất là hắn đã đánh giá quá cao mình.
Trên đường trở về, mấy điếu thuốc còn lại đều bị hắn hút hết, khi sắp đến chung cư, hắn nhìn thấy trên vỉa hè có một người đang xách theo ba túi đồ nặng ịch, vì thế hắn lái xe qua, hạ cửa xe xuống hỏi: "Tại sao một mình lại mang nhiều đồ như vậy?" "
Quay đầu lại nhìn hắn, Tô Nghiễn suy sụp nói: "Cho tôi đi nhờ một đoạn với, vừa rồi có bắt taxi nhưng xe lại bị tắt máy giữa chừng, thật là muốn lấy mạng tôi mà. "
Quý Minh Luân mở cửa xe, Tô Nghiễn nhét đồ vào hàng ghế sau, ngồi vào ghế phụ lắc lắc hai tay.
Nhìn ngón tay thon dài của Tô Nghiễn bị siết đến vừa đỏ vừa sưng, Quý Minh Luân nhớ tới tay của Giang Lẫm, cũng không biết bệnh chàm tái phát như vậy có vấn đề gì không.
"Sáng sớm mà anh đi đâu vậy, tối hôm qua không có ở nhà?".
||||| Truyện đề cử: Sắc Tình Khó Cưỡng |||||
Bị tiếng nói chuyện của Tô Nghiễn cắt đứt suy nghĩ, Quý Minh Luân đi về phía trước: "Ừm, tối hôm qua ở chỗ của một người bạn. "
Tô Nghiễn nghiêng đầu nhìn hắn, thấy vẻ mặt của hắn nghiêm túc, y biết không phải như mình nghĩ, thắt dây an toàn nói: "Lát nữa dừng ở chỗ lấy đơn đặt hàng, tôi có thứ cần lấy. "
Nhớ tới mình cũng có đơn hàng chưa lấy, Quý Minh Luân đem mã số nhận hàng gửi cho Tô Nghiễn, chờ Tô Nghiễn lấy giúp hắn, hắn mới biết đó là cái vòng tay lúc trước được gửi đi sửa.
Hộp hàng in logo của thương hiệu, Tô Nghiễn hỏi: "Đây là cái gì?"
Đặt hộp hàng bên phía hộp tay vịn ô tô, Quý Minh Luân lái xe xuống hầm: "Khóa của chiếc vòng đeo tay lúc trước bị hỏng rồi, nên tôi đem nó đi sửa, giờ được sửa xong rồi. "
"Đó là cái mà em gái anh tặng cho anh phải không?"
Những lời này khiến Quý Minh Luân nhớ lại lúc mới quen Tô Nghiễn, do Tô Nghiễn để ý tới chiếc vòng tay này mới chịu nói chuyện với hắn.
Vòng đeo tay là quà sinh nhật Giang Lẫm tặng cho hắn, hắn đeo vào không thèm cởi ra, sau đó Giang Lẫm đi Los Angeles, mấy tháng sau hắn tình cờ gặp Tô Nghiễn, từ ngoại hình đến khí chất đều giống Giang Lẫm. Lúc ấy Tô Nghiễn liếc mắt một cái liền nhìn trúng vòng tay của hắn, còn hỏi mua ở đâu, hắn không muốn nhắc tới Giang Lẫm, liền nói dối là em gái tặng.
"Ừm."
Không giải thích nhiều về vấn đề này, Quý Minh Luân lái xe vào hầm gửi xe, giúp Tô Nghiễn xách túi đồ mua ở siêu thị ở ghế sau lên. Lúc đi thang máy hỏi tại sao Kỷ Kiền lại không đi siêu thị với y, Tô Nghiễn nói hôm qua Kỷ Kiền tăng ca suốt một đêm, muốn người ấy ngủ thêm một chút nữa.
Điều này lại làm cho Quý Minh Luân nhớ tới trước đây, khi hắn ở chung với Giang Lẫm cũng như vậy.
Khi đó bọn họ vẫn chỉ là bạn tốt, nhưng ranh giới giữa bạn tốt và người yêu vốn đã rất mờ nhạt, nhiều trường hợp chỉ là sự khác biệt giữa một bước tiến và một bước lùi.
Đem đồ đạc đặt trước cửa nhà Tô Nghiễn, Quý Minh Luân xoay người đi vào nhà mình, lúc cởi giày ở cửa ra vào, hắn mở cửa tủ bên phải ra, từ bên trong cầm một cái túi dây rút màu đen.
Cởi nút rút ra, bên trong là hai đôi dép họa tiết hoạt hình, đôi màu đen có in hình Labrador* và đôi màu nâu có in hình Corgi.
*Chó tha mồi Labrador thường được gọi với tên thân thuộc là Lab là một giống phổ biến ở Mỹ chúng thuộc nhóm (gundog) và thường dùng để tha các con mồi về cho chủ trong các cuộc săn. tên gọi Labrador có xuất xứ từ chữ "labrador" trong ngôn ngữ Bồ Đào Nha, có nghĩa là người lao động. Trong quá khứ, chó Labrador là giống chó được các thủy thủ, ngư dân Newfoundland va Bồ Đào Nha ưa chuộng nhất. Chúng hiền lành, dễ gần và thích ở gần con người, loài chó săn mồi được coi là một trong những loài chó phổ biến nhất ở Mỹ trong những năm qua
Đây là đôi dép đi trong nhà mà Giang Lẫm dùng trước khi đi Los Angeles, đôi màu đen kia là của hắn, còn nhớ rõ lúc mua có nhiều đôi với nhiều họa tiết khác nhau, Giang Lẫm chọn Labrador cho hắn, nói giống chó này nhìn giống hắn, tính tình tốt lại còn dính người.
Đem hai đôi dép lê này đặt trở lại, Quý Minh Luân đi tới trước bàn trà mở gói hàng ra. Chiếc vòng tay đã được sửa chữa nằm yên trên tấm vải nhung màu đen, khóa đã được thay đổi, nhìn không khác gì lúc trước, nhưng chỉ có hắn biết, chiếc vòng tay này đã không giống trước kia.
Giống như mối quan hệ của hắn và Giang Lẫm, cho dù có từ từ hàn gắn lại nhưng cũng có một vài bí mật không cách nào nói ra được——
Hắn vẫn còn tình cảm và ham muốn với người bạn thân nhất của mình.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.