Chương 43
Lâm Quang Hi
05/06/2023
Khi dùng dấu vân tay mở cửa nhà, Quý Minh Luân nhìn thấy một bóng người lặng lẽ đứng sau cánh cửa.
Phô Mai nghiêng đầu, đôi mắt to vừa đen vừa tròn nhìn chằm chằm hắn, phòng bếp sáng đèn, có tiếng nước chảy không ngừng.
Quý Minh Luân thay dép lê, lúc đóng cửa có sờ sờ đầu Phô Mai một chút, lặng lẽ đi đến cửa phòng bếp.
Giang Lẫm mặc đồ ngủ của hắn đang đứng bên bồn rửa để rửa chén, lò vi sóng ở bên cạnh cũng đang chạy, thông qua cửa thủy tinh có thể nhìn ra đo là sữa.
Quý Minh Luân đi tới giang hai tay ra ôm Giang Lẫm vào trong ngực.
Giang Lẫm lúc đầu có hơi hoảng sợ, nhưng sau đó cũng phản ứng lại, thả lỏng thân thể quay đầu lại nhìn hắn: "Sao một chút tiếng động cũng không có? "
Quý Minh Luân vùi mặt vào tóc của Giang Lẫm, ngửi sâu vài cái mới nói: "Thơm quá, trước đây tớ chưa từng nghĩ mùi dầu gọi của mình có thể thơm như vậy, có phải lúc cậu ở Los Angeles cậu đã bắt đầu dùng dầu gội của tớ không? "
Giang Lẫm bị hắn làm cho ngứa ngáy, lại ngượng ngùng trả lời, dùng khuỷu tay đụng vào hắn: "Đừng nháo, để tớ rửa cho xong cái đã. "
Quý Minh Luân thò đầu nhìn, Giang Lẫm đang rửa sạch mấy món đồ sáng nay bọn họ mua cho Phô Mai.
"Cậu và Đặng Phong đi uống rượu sao?" Giang Lẫm hỏi.
"Chỉ uống hai ly thôi", buông thắt lưng Giang Lẫm ra, Quý Minh Luân lấy đĩa từ trong tay cậu: "Tay cậu vẫn còn chưa hết, đừng đụng vào những chất tẩy rửa. "
"Tớ có đeo găng tay." Giang Lẫm lắc lắc tay về phía hắn, lại cầm đĩa về tiếp tục rửa, "Cậu đi tắm đi, tớ gần rửa xong rồi. "
Nghiêng người hôn lên mặt cậu một cái, Quý Minh Luân cười đắc ý: "Vậy tớ đi tắm, cậu chờ tớ. "
Giang Lẫm gật đầu, phần tóc mái khẽ đung đưa nơi khóe mắt, đợi Quý Minh Luân đi vào phòng tắm cậu mới quay đầu lại nhìn, nhìn thấy Phô Mai đang ngồi xổm bên chân mình liếm liếm móng vuốt.
Mặc dù trên người Quý Minh Luân không có mùi rượu gì nhưng Giang Lẫm vẫn mở cửa tủ lạnh rót một ly sữa, sau đó hâm nóng nó lên.
Quý Minh Luân tắm rửa rất nhanh, không đến mười phút đã đi ra, Giang Lẫm đặt ly sữa nóng của hắn ở đầu giường, nghe thấy tiếng bước chân cậu quay đầu lại nhìn, sau đó lại lập tức cứng đờ, duy trì tư thế khom lưng không nhúc nhích.
Quý Minh Luân chỉ quấn khăn tắm quanh eo, những giọt nước từ mái tóc không ngừng nhỏ xuống cổ và vai, vết nước chưa được lau khô trên ngực sáng lên dưới ánh đèn, tôn lên độ cong cũng như sự rắn chắc của cơ bắp hắn.
Yết hầu lên xuống, Giang Lẫm không hiểu sao mình lại cảm thấy khát nước, đứng thẳng dậy muốn đi rót một ly nước uống, vừa đi qua đã bị Quý Minh Luân nắm lấy cổ tay kéo lại.
Không cho cậu thời gian phản ứng, Quý Minh Luân đè gáy cậu, phủ lên môi cậu một nụ hôn nóng bỏng.
Giang Lẫm chống hai tay lên vai Quý Minh Luân, bàn tay sau lưng cậu kéo cậu áp sát vào hắn, những giọt nước trên người Quý Minh Luân dính lên áo ngủ của cậu, nhưng không ướt nhiều bằng đầu lười đang thầm dò trong miệng cậu. Hốc mắt dần dần nổi lên một tầng sương, lông mi dài khẽ run lên, cậu không kìm lòng được mà nhắm mắt lại.
Bàn tay đang đặt ở lưng cậu bỗng nhiên di chuyển xuống eo, đầu ngón tay vén vạt áo ngủ của cậu lên, Giang Lẫm nhịn không được phát ra tiếng thở dốc, đầu ngón tay hơi dùng lực để lại trên vai Quý Minh Luân vài dấu đỏ, nhưng khó có thể giảm bớt sự tra tấn mà người này gây ra.
Cho đến khi môi bị cắn đến sưng đỏ, Quý Minh Luân mới chịu dừng lại, không khí thi nhau chen vào lồng ngực, Giang Lẫm thở gấp, nếu hắn không dừng lại thì cậu khó có thể mà hít thở được.
Nắm lấy phần tóc sau đầu của Quý Minh Luân, Giang Lẫm muốn kéo cái đầu đang vùi ở cổ mình ra, nhưng lại không nỡ làm đau đối phương, sự do dự của cậu lúc này như một chất kích thích được tiêm vào người của Quý Minh Luân, người nọ khom lưng ôm lấy cậu, đi đến bên giường quỳ một gối xuống, đặt cậu nằm lên gối.
Dưới ánh đèn, phần da ở cổ bị hắn ma sát đến đỏ bừng, yết hầu hơi nhô ra, mỏng manh đến nỗi người ta chỉ cần chạm nhẹ cũng có thể bị đè nát. Giang Lẫm không khống chế được làm động tác nuốt nước bọt, giống như một con cá được câu lên bờ, nhưng người câu cậu lên bờ lại không cho cậu cơ hội để thở, sau khi vùi đầu hôn cậu một lần nữa, lòng bàn tay của người nọ dọc theo cánh tay cậu mà trượt xuống bên dưới, ở bên eo cậu vuốt ve không ngừng.
【............】
Sáng hôm sau khi bình minh xuất hiện, trên mặt biển có một làn sương mù mờ ảo, phía dưới truyền đến tiếng nhạc của xe phun nước đi ngang qua, Quý Minh Luân giật giật mí mắt, còn chưa mở mắt ra đã cảm nhận được sự mềm mại ấm áp trong ngực.
Hắn cong khóe môi, mở mắt ra nhìn trộm, Giang Lẫm nằm đối diện hắn, tay chân quấn lấy hắn, nhưng từ góc độ này hắn chỉ có thể nhìn thấy đỉnh đầu của Giang Lẫm.
Nghĩ đến trận tình điên cuồng tối hôm qua, Quý Minh Luân hôn lên tóc của Giang Lẫm, ngửi thấy mùi gỗ đàn hương tuyết tùng quen thuộc giữa các sợi tóc, hắn ôm chặt lưng và eo của Giang Lẫm, muốn hưởng thụ cảm giác người này đã hoàn toàn thuộc về mình, nhưng lại không cẩn thận mà dùng quá nhiều sức, Giang Lẫm lảm nhảm một một tiếng, đẩy hắn ra rồi trở mình.
Quý Minh Luân không nghe ra Giang Lẫm nói cái gì, nắm bả vai cậu lật người lại, phát hiện cậu vẫn chưa thức, chỉ xoay người sau đó tiếp tục ngủ.
Nhớ đến tối hôm qua Giang Lẫm đã rất mệt mỏi, Quý Minh Luân không nỡ đánh thức cậu, nhưng tối hôm qua vì quá mệt mỏi nên bọn họ vẫn chưa dọn dẹp mà đã ngủ, Quý Minh Luân ngáp một cái sau đó đứng dậy, đi vào phòng tắm tắm rửa trước, sau khi đi ra vắt khăn nóng lau người cho Giang Lẫm.
Động tác của hắn rất nhẹ, lúc dọn dẹp có kiểm tra cậu cẩn thận, xác nhận không làm Giang Lẫm bị thương mới đứng dậy, đi tới phòng khách lấy hộp y tế ra, sau đó lấy một chai thuốc mỡ giảm sưng được nhập khẩu rồi bôi cho Giang Lẫm xong xuôi đắp chăn lại cho cậu.
Đi tới đi lui như vậy, hắn cũng không còn buồn ngủ nữa, dứt khoát mở tủ quần áo ra lấy một bộ đồ thể thao, dắt theo Phô Mai đã thức từ lâu xuống lầu chạy bộ.
Phô Mai đã lâu rồi không đi dạo buổi sáng, mặc dù còn chưa ăn sáng, nhưng nó đặc biệt hoạt bát và vui vẻ, chẳng những chạy trước để dẫn đường mà lâu lâu xoay người vẫy đuôi kêu to hai tiếng.
Con đường chạy bộ này nằm đối diện khu chung cư của Quý Minh Luân, lúc trước khi chọn mua nhà ở đây ngoại trừ việc có thể nhìn thấy biển từ đây thì nguyên nhân quan trọng nhất chính là con đường chạy được quy hoạch này. Chỉ cách chung cư có một con đường, có thể vừa chạy vừa nhìn về phía mặt biển rộng lớn bên phải, nhất là những hàng cây được trồng ven biển và những con thuyền đầy màu sắc được dùng để trang trí, gió biển thổi qua, cành lá nhẹ nhàng di chuyển, trông rất có sức sống.
Khi Giang Lẫm có ý định đi du học, Quý Minh Luân cũng đã suy nghĩ xem mình có nên đi với cậu hay không. Nhưng trong khoảng thời gian đó mẹ của hắn - Trình Dục khi kiểm tra sức khỏe thì phát hiện ra mình có khối u ác tính, mặc dù Trình Dục được chồng mới chăm sóc, nhưng chỉ có một người con duy nhất đó chính là hắn, hắn không thể nào vừa chăm sóc Trình Dục vừa đi cùng với Giang Lẫm, cuối cùng đành phải gác lại chuyện đi cùng với cậu. Mà từ sau khi Giang Lẫm rời đi, hắn liền giảm bớt số lần chạy bộ trên con đường này, tránh nhìn vật nhớ người.
"Phô Mai, về thôi." Vẫy tay với con chó con đang chạy xa phía trước, Quý Minh Luân dựa vào bức tường bên cạnh, giơ tay lau mồ hôi trên trán, híp mắt nhìn mặt trời mọc trên mặt biển.
Phô Mai chạy nhanh về bên cạnh hắn, phì phò hít thở, Quý Minh Luân nhìn phong cảnh một lúc mới cúi đầu nhìn nó, sau đó ngồi xổm xuống xoa đầu nó, cười nói: "Chúng ta đi mua bữa sáng cho Giang Lẫm đi, mua xúc xích cho mày nữa. "
Không biết là hiểu hay là không hiểu, Phô Mai "Gâu" một tiếng, chạy vòng quanh Quý Minh Luân hai vòng, đôi chân ngắn ngủn nhảy nhót không ngừng, lộn xộn đến mông thịt run lên bần bật.
Tâm trạng của Quý Minh Luân rất tốt, đeo dây đeo cho Phô Mai sau đó dẫn nó đi về phía trước, lúc đi ngang qua McDonald's hắn đi vào mua hai cây xúc xích Đức, đi ra chờ Phô Mai ăn xong liền băng qua đường, đến một cửa hàng trông có vẻ rất lâu đời, mua cháo, bánh quẩy và chả giò chiên.
Trong cửa hàng có mùi thơm của trứng trà*, Quý Minh Luân lại bảo ông chủ lấy cho hắn bốn quả trứng trà, mua xong rồi trở về. Hôm nay là ngày làm việc, trên đường bắt đầu có dấu hiệu kẹt xe, hắn dắt Phô Mai đi bộ trên vỉa hè, còn mấy trăm mét nữa là có thể nhìn thấy cửa của chung cư thì điện thoại di động vang lên.
*Trứng trà là món ăn mặn đặc trưng của Trung Quốc. Thường được bán như một món ăn vặt, khi đó ở dạng một quả trứng luộc được tách vỏ đôi phần và sau đó được luộc lại trong trà, cùng nước sốt hoặc gia vị.
Giữ chặt Phô Mai, hắn lấy điện thoại di động từ trong túi quần ra, phát hiện là Trình Dục gọi tới.
Trình Dục gọi cho hắn sớm như vậy làm gì, hắn ấn nút nghe máy, nghe được giọng điệu không vui kia nói: "Thức dậy chưa? "
"Con đang chạy bộ," Quý Minh Luân nói, "Chuyện gì vậy? "
Trình Dục ấn nút mở cửa thang máy, đi vào nói: "Con định giấu mẹ chuyện ba con muốn con đi nước ngoài với ông ấy đến khi nào? "
Từ sau khi Quý Trác Thăng nói cho Quý Minh Luân việc định cư, Quý Minh Luân liền biết chuyện này khó mà giấu được, nhưng vì quyết định không đi nên liền giải thích: "Con đã từ chối ông ấy, không nói cho mẹ biết cũng là sợ mẹ tức giận, mẹ biết thân thể của mẹ mà, đừng quan tâm những chuyện này. "
"Sao mẹ có thể không quan tâm?" Trong kế hoạch tương lai của Quý Minh Luân, Trình Dục luôn mâu thuẫn với Quý Trác Thăng, chỉ vì hai người đều hy vọng đứa con trai duy nhất của mình có thể kế thừa sự nghiệp của mình sau khi nó tốt nghiệp, cho nên việc này không phải nói hai ba câu giải thích là bà sẽ tin.
Nhìn vào những con số trên thang máy, bà nói: "Con về nhà nhanh đi, mẹ đang lên nhà con đây, mẹ phải nói rõ chuyện này với con."
Phô Mai nghiêng đầu, đôi mắt to vừa đen vừa tròn nhìn chằm chằm hắn, phòng bếp sáng đèn, có tiếng nước chảy không ngừng.
Quý Minh Luân thay dép lê, lúc đóng cửa có sờ sờ đầu Phô Mai một chút, lặng lẽ đi đến cửa phòng bếp.
Giang Lẫm mặc đồ ngủ của hắn đang đứng bên bồn rửa để rửa chén, lò vi sóng ở bên cạnh cũng đang chạy, thông qua cửa thủy tinh có thể nhìn ra đo là sữa.
Quý Minh Luân đi tới giang hai tay ra ôm Giang Lẫm vào trong ngực.
Giang Lẫm lúc đầu có hơi hoảng sợ, nhưng sau đó cũng phản ứng lại, thả lỏng thân thể quay đầu lại nhìn hắn: "Sao một chút tiếng động cũng không có? "
Quý Minh Luân vùi mặt vào tóc của Giang Lẫm, ngửi sâu vài cái mới nói: "Thơm quá, trước đây tớ chưa từng nghĩ mùi dầu gọi của mình có thể thơm như vậy, có phải lúc cậu ở Los Angeles cậu đã bắt đầu dùng dầu gội của tớ không? "
Giang Lẫm bị hắn làm cho ngứa ngáy, lại ngượng ngùng trả lời, dùng khuỷu tay đụng vào hắn: "Đừng nháo, để tớ rửa cho xong cái đã. "
Quý Minh Luân thò đầu nhìn, Giang Lẫm đang rửa sạch mấy món đồ sáng nay bọn họ mua cho Phô Mai.
"Cậu và Đặng Phong đi uống rượu sao?" Giang Lẫm hỏi.
"Chỉ uống hai ly thôi", buông thắt lưng Giang Lẫm ra, Quý Minh Luân lấy đĩa từ trong tay cậu: "Tay cậu vẫn còn chưa hết, đừng đụng vào những chất tẩy rửa. "
"Tớ có đeo găng tay." Giang Lẫm lắc lắc tay về phía hắn, lại cầm đĩa về tiếp tục rửa, "Cậu đi tắm đi, tớ gần rửa xong rồi. "
Nghiêng người hôn lên mặt cậu một cái, Quý Minh Luân cười đắc ý: "Vậy tớ đi tắm, cậu chờ tớ. "
Giang Lẫm gật đầu, phần tóc mái khẽ đung đưa nơi khóe mắt, đợi Quý Minh Luân đi vào phòng tắm cậu mới quay đầu lại nhìn, nhìn thấy Phô Mai đang ngồi xổm bên chân mình liếm liếm móng vuốt.
Mặc dù trên người Quý Minh Luân không có mùi rượu gì nhưng Giang Lẫm vẫn mở cửa tủ lạnh rót một ly sữa, sau đó hâm nóng nó lên.
Quý Minh Luân tắm rửa rất nhanh, không đến mười phút đã đi ra, Giang Lẫm đặt ly sữa nóng của hắn ở đầu giường, nghe thấy tiếng bước chân cậu quay đầu lại nhìn, sau đó lại lập tức cứng đờ, duy trì tư thế khom lưng không nhúc nhích.
Quý Minh Luân chỉ quấn khăn tắm quanh eo, những giọt nước từ mái tóc không ngừng nhỏ xuống cổ và vai, vết nước chưa được lau khô trên ngực sáng lên dưới ánh đèn, tôn lên độ cong cũng như sự rắn chắc của cơ bắp hắn.
Yết hầu lên xuống, Giang Lẫm không hiểu sao mình lại cảm thấy khát nước, đứng thẳng dậy muốn đi rót một ly nước uống, vừa đi qua đã bị Quý Minh Luân nắm lấy cổ tay kéo lại.
Không cho cậu thời gian phản ứng, Quý Minh Luân đè gáy cậu, phủ lên môi cậu một nụ hôn nóng bỏng.
Giang Lẫm chống hai tay lên vai Quý Minh Luân, bàn tay sau lưng cậu kéo cậu áp sát vào hắn, những giọt nước trên người Quý Minh Luân dính lên áo ngủ của cậu, nhưng không ướt nhiều bằng đầu lười đang thầm dò trong miệng cậu. Hốc mắt dần dần nổi lên một tầng sương, lông mi dài khẽ run lên, cậu không kìm lòng được mà nhắm mắt lại.
Bàn tay đang đặt ở lưng cậu bỗng nhiên di chuyển xuống eo, đầu ngón tay vén vạt áo ngủ của cậu lên, Giang Lẫm nhịn không được phát ra tiếng thở dốc, đầu ngón tay hơi dùng lực để lại trên vai Quý Minh Luân vài dấu đỏ, nhưng khó có thể giảm bớt sự tra tấn mà người này gây ra.
Cho đến khi môi bị cắn đến sưng đỏ, Quý Minh Luân mới chịu dừng lại, không khí thi nhau chen vào lồng ngực, Giang Lẫm thở gấp, nếu hắn không dừng lại thì cậu khó có thể mà hít thở được.
Nắm lấy phần tóc sau đầu của Quý Minh Luân, Giang Lẫm muốn kéo cái đầu đang vùi ở cổ mình ra, nhưng lại không nỡ làm đau đối phương, sự do dự của cậu lúc này như một chất kích thích được tiêm vào người của Quý Minh Luân, người nọ khom lưng ôm lấy cậu, đi đến bên giường quỳ một gối xuống, đặt cậu nằm lên gối.
Dưới ánh đèn, phần da ở cổ bị hắn ma sát đến đỏ bừng, yết hầu hơi nhô ra, mỏng manh đến nỗi người ta chỉ cần chạm nhẹ cũng có thể bị đè nát. Giang Lẫm không khống chế được làm động tác nuốt nước bọt, giống như một con cá được câu lên bờ, nhưng người câu cậu lên bờ lại không cho cậu cơ hội để thở, sau khi vùi đầu hôn cậu một lần nữa, lòng bàn tay của người nọ dọc theo cánh tay cậu mà trượt xuống bên dưới, ở bên eo cậu vuốt ve không ngừng.
【............】
Sáng hôm sau khi bình minh xuất hiện, trên mặt biển có một làn sương mù mờ ảo, phía dưới truyền đến tiếng nhạc của xe phun nước đi ngang qua, Quý Minh Luân giật giật mí mắt, còn chưa mở mắt ra đã cảm nhận được sự mềm mại ấm áp trong ngực.
Hắn cong khóe môi, mở mắt ra nhìn trộm, Giang Lẫm nằm đối diện hắn, tay chân quấn lấy hắn, nhưng từ góc độ này hắn chỉ có thể nhìn thấy đỉnh đầu của Giang Lẫm.
Nghĩ đến trận tình điên cuồng tối hôm qua, Quý Minh Luân hôn lên tóc của Giang Lẫm, ngửi thấy mùi gỗ đàn hương tuyết tùng quen thuộc giữa các sợi tóc, hắn ôm chặt lưng và eo của Giang Lẫm, muốn hưởng thụ cảm giác người này đã hoàn toàn thuộc về mình, nhưng lại không cẩn thận mà dùng quá nhiều sức, Giang Lẫm lảm nhảm một một tiếng, đẩy hắn ra rồi trở mình.
Quý Minh Luân không nghe ra Giang Lẫm nói cái gì, nắm bả vai cậu lật người lại, phát hiện cậu vẫn chưa thức, chỉ xoay người sau đó tiếp tục ngủ.
Nhớ đến tối hôm qua Giang Lẫm đã rất mệt mỏi, Quý Minh Luân không nỡ đánh thức cậu, nhưng tối hôm qua vì quá mệt mỏi nên bọn họ vẫn chưa dọn dẹp mà đã ngủ, Quý Minh Luân ngáp một cái sau đó đứng dậy, đi vào phòng tắm tắm rửa trước, sau khi đi ra vắt khăn nóng lau người cho Giang Lẫm.
Động tác của hắn rất nhẹ, lúc dọn dẹp có kiểm tra cậu cẩn thận, xác nhận không làm Giang Lẫm bị thương mới đứng dậy, đi tới phòng khách lấy hộp y tế ra, sau đó lấy một chai thuốc mỡ giảm sưng được nhập khẩu rồi bôi cho Giang Lẫm xong xuôi đắp chăn lại cho cậu.
Đi tới đi lui như vậy, hắn cũng không còn buồn ngủ nữa, dứt khoát mở tủ quần áo ra lấy một bộ đồ thể thao, dắt theo Phô Mai đã thức từ lâu xuống lầu chạy bộ.
Phô Mai đã lâu rồi không đi dạo buổi sáng, mặc dù còn chưa ăn sáng, nhưng nó đặc biệt hoạt bát và vui vẻ, chẳng những chạy trước để dẫn đường mà lâu lâu xoay người vẫy đuôi kêu to hai tiếng.
Con đường chạy bộ này nằm đối diện khu chung cư của Quý Minh Luân, lúc trước khi chọn mua nhà ở đây ngoại trừ việc có thể nhìn thấy biển từ đây thì nguyên nhân quan trọng nhất chính là con đường chạy được quy hoạch này. Chỉ cách chung cư có một con đường, có thể vừa chạy vừa nhìn về phía mặt biển rộng lớn bên phải, nhất là những hàng cây được trồng ven biển và những con thuyền đầy màu sắc được dùng để trang trí, gió biển thổi qua, cành lá nhẹ nhàng di chuyển, trông rất có sức sống.
Khi Giang Lẫm có ý định đi du học, Quý Minh Luân cũng đã suy nghĩ xem mình có nên đi với cậu hay không. Nhưng trong khoảng thời gian đó mẹ của hắn - Trình Dục khi kiểm tra sức khỏe thì phát hiện ra mình có khối u ác tính, mặc dù Trình Dục được chồng mới chăm sóc, nhưng chỉ có một người con duy nhất đó chính là hắn, hắn không thể nào vừa chăm sóc Trình Dục vừa đi cùng với Giang Lẫm, cuối cùng đành phải gác lại chuyện đi cùng với cậu. Mà từ sau khi Giang Lẫm rời đi, hắn liền giảm bớt số lần chạy bộ trên con đường này, tránh nhìn vật nhớ người.
"Phô Mai, về thôi." Vẫy tay với con chó con đang chạy xa phía trước, Quý Minh Luân dựa vào bức tường bên cạnh, giơ tay lau mồ hôi trên trán, híp mắt nhìn mặt trời mọc trên mặt biển.
Phô Mai chạy nhanh về bên cạnh hắn, phì phò hít thở, Quý Minh Luân nhìn phong cảnh một lúc mới cúi đầu nhìn nó, sau đó ngồi xổm xuống xoa đầu nó, cười nói: "Chúng ta đi mua bữa sáng cho Giang Lẫm đi, mua xúc xích cho mày nữa. "
Không biết là hiểu hay là không hiểu, Phô Mai "Gâu" một tiếng, chạy vòng quanh Quý Minh Luân hai vòng, đôi chân ngắn ngủn nhảy nhót không ngừng, lộn xộn đến mông thịt run lên bần bật.
Tâm trạng của Quý Minh Luân rất tốt, đeo dây đeo cho Phô Mai sau đó dẫn nó đi về phía trước, lúc đi ngang qua McDonald's hắn đi vào mua hai cây xúc xích Đức, đi ra chờ Phô Mai ăn xong liền băng qua đường, đến một cửa hàng trông có vẻ rất lâu đời, mua cháo, bánh quẩy và chả giò chiên.
Trong cửa hàng có mùi thơm của trứng trà*, Quý Minh Luân lại bảo ông chủ lấy cho hắn bốn quả trứng trà, mua xong rồi trở về. Hôm nay là ngày làm việc, trên đường bắt đầu có dấu hiệu kẹt xe, hắn dắt Phô Mai đi bộ trên vỉa hè, còn mấy trăm mét nữa là có thể nhìn thấy cửa của chung cư thì điện thoại di động vang lên.
*Trứng trà là món ăn mặn đặc trưng của Trung Quốc. Thường được bán như một món ăn vặt, khi đó ở dạng một quả trứng luộc được tách vỏ đôi phần và sau đó được luộc lại trong trà, cùng nước sốt hoặc gia vị.
Giữ chặt Phô Mai, hắn lấy điện thoại di động từ trong túi quần ra, phát hiện là Trình Dục gọi tới.
Trình Dục gọi cho hắn sớm như vậy làm gì, hắn ấn nút nghe máy, nghe được giọng điệu không vui kia nói: "Thức dậy chưa? "
"Con đang chạy bộ," Quý Minh Luân nói, "Chuyện gì vậy? "
Trình Dục ấn nút mở cửa thang máy, đi vào nói: "Con định giấu mẹ chuyện ba con muốn con đi nước ngoài với ông ấy đến khi nào? "
Từ sau khi Quý Trác Thăng nói cho Quý Minh Luân việc định cư, Quý Minh Luân liền biết chuyện này khó mà giấu được, nhưng vì quyết định không đi nên liền giải thích: "Con đã từ chối ông ấy, không nói cho mẹ biết cũng là sợ mẹ tức giận, mẹ biết thân thể của mẹ mà, đừng quan tâm những chuyện này. "
"Sao mẹ có thể không quan tâm?" Trong kế hoạch tương lai của Quý Minh Luân, Trình Dục luôn mâu thuẫn với Quý Trác Thăng, chỉ vì hai người đều hy vọng đứa con trai duy nhất của mình có thể kế thừa sự nghiệp của mình sau khi nó tốt nghiệp, cho nên việc này không phải nói hai ba câu giải thích là bà sẽ tin.
Nhìn vào những con số trên thang máy, bà nói: "Con về nhà nhanh đi, mẹ đang lên nhà con đây, mẹ phải nói rõ chuyện này với con."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.