Chương 46
Lâm Quang Hi
05/06/2023
Đặng Phong cũng không ngờ sẽ gặp Quý Minh Luân và Giang Lẫm, vừa định
chào hỏi thì nghe thấy tiếng cười của người bên cạnh, anh quay đầu nhìn, Đặng Di đút hai tay vào túi quần jean, giễu cợt nhìn thứ trên tay Giang Lẫm: "Lợi hại thật, đúng là không nên đánh giá người khác qua vẻ bề
ngoài."
Giang Lẫm bị câu nói của cô chọc trúng, chợt cảm thấy hộp bao cao su trong tay nóng lên như một cục than, đặt trở lại cũng không được mà tiếp tục cằm cũng không xong. Lúc này Quý Minh Luân lấy hộp bao cao su cậu đang cầm, xoay người lấy thêm hai hộp vị khoai môn cùng loại ném vào trong xe đẩy, nắm lấy tay cậu nói: "Chúng ta đi mua chút đồ lạnh đi, mua thêm tảo bẹ giấm mà cậu thích ăn. "
Giang Lẫm xấu hổ đến mức nói không nên lời, nếu như chỉ có Đặng Di ở đây thôi thì không sao nhưng vấn đề là Đặng Phong cũng ở đây, anh nhìn chằm chằm cậu.
Quý Minh Luân kéo cậu xoay người, hai người vừa định đi về phía trước liền nghe thấy Đặng Phong gọi bọn họ: "Minh Luân, Giang Lẫm, chờ một chút. "
Giang Lẫm dừng lại một chút, Quý Minh Luân thì hơi mất kiên nhẫn, nhưng chưa quay đầu lại đã nghe được Đặng Phong lạnh lùng nói: "Em về trước đi, anh có chuyện muốn nói với hai người họ. "
Đặng Di khó chịu nói: "Sao lại bắt em về, là anh lôi kéo em đến siêu thị. "
Đặng Phong không vui nói: "Em hiểu chuyện một chút được không. Em về đi, có gì anh về nhà rồi nói."
Bị Đặng Phong mắng thẳng mặt, Đặng Di tức đỏ cả mặt, hốc mắt bỗng đỏ lên. Cô lại nhìn Quý Minh Luân cách đó vài bước, thấy sự chú ý của người nọ vẫn luôn ở trên người của Giang Lẫm, ghé vào tai Giang Lẫm nói gì đó, nói xong còn cười rất vui vẻ.
Đặng Di trong lòng buồn bực, nhưng cô cũng biết mình ở lại lâu hơn chỉ càng mất mặt, sau khi liếc Giang Lẫm một cái, cô cũng quay đầu rời đi.
Cô vừa rời đi, bầu không khí cũng không còn căng thẳng như vừa rồi, Đặng Phong thở dài, đẩy xe đi tới trước mặt hai người bọn họ, nói với Giang Lẫm: "Xin lỗi, em gái tôi từ nhỏ đã được gia đình chiều hư, em ấy quen kiểu muốn gì được đó, sau khi trở về tôi sẽ dạy bảo lạ em ấy. "
Giang Lẫm lắc đầu, cậu không muốn nói chuyện này nữa, cũng may Đặng Phong cũng không nói tiếp, hỏi: "Sao các cậu lại đến đây? "
Siêu thị này không ở gần nhà Quý Minh Luân, Quý Minh Luân nói: "Tôi và Giang Lẫm quay về nhà cậu ấy lấy đồ, vừa lúc cũng đi ngang qua nên ghé vào. "
Sự chú ý của Đặng Phong dừng lại trên người Giang Lẫm, tối hôm qua sau khi nói chuyện với Quý Minh Luân, anh đã cảm thấy thoải mái hơn nhiều, nhưng không ngờ hôm nay sẽ gặp Giang Lẫm, hơn nữa còn bắt gặp cậu đang chọn mua thứ đó.
Đặng Phong cảm thấy có chút khó tả, nhất là khi thấy Giang Lẫm không muốn nhìn mình, anh muốn xoa dịu trạng thái này nên hỏi: "Hai người ăn cơm tối chưa? "
Quý Minh Luân nói: "Chưa. "
"Tôi cũng chưa ăn," Đặng Phong nhìn đồng hồ, "Chúng ta cùng nhau ăn một bữa đi."
Quý Minh Luân chưa kịp từ chối thì Đặng Phong liền nói tiếp: "Vừa rồi Đặng Di không hiểu chuyện nên có nói lung tung, lần trước em ấy còn đẩy Giang Lẫm xuống hồ bơi, người làm anh như tôi cảm thấy rất có lỗi, cho tôi mời hai người một bữa cơm đi, coi như là lời xin lỗi. "
Lời này là Đặng Phong nói với Giang Lẫm, Quý Minh Luân nhìn Giang Lẫm, một lát sau, Giang Lẫm giương mắt nhìn Đặng Phong: "Được rồi. "
Không ngờ cậu sẽ đồng ý, biểu cảm của Đặng Phong liền sáng hẳn lên.
Ba người cùng nhau tính tiền sau đó rời khỏi siêu thị, Giang Lẫm đi bên trái Quý Minh Luân, Đặng Phong thì đi bên phải Quý Minh Luân, đi thang máy đến hầm gửi xe.
Bỏ đồ mua vào cốp xe, Quý Minh Luân và Đặng Phong mỗi người lái một chiếc xe, một trước một sau đi đến một quán lẩu gần đó.
Vì bị dị ứng nên Giang Lẫm không thể chạm vào hải sản, cậu lại không thích ăn cay, Quý Minh Luân liền chọn lẩu nấm Vân Nam* có hương vị cay nhẹ. Đặng Phong tuy là người chiêu đãi nhưng hoàn toàn không có ý kiến gì, ba người ngồi xuống và gọi đồ ăn, khi chờ lẩu lên, Đặng Phong nói với Quý Minh Luân chuyện chủ nhà muốn tăng tiền thuê nhà.
*Lẩu nấm Vân Nam truyền thống được chế biến với nước luộc gà hoặc gà tơ đậm đà, nấu từ từ với các loại gia vị đơn giản (tức là gừng và ớt Tứ Xuyên) trong hai giờ.
Chỗ mở【 Chaka 】 là do Đặng Phong chọn, trước đó cũng là Đặng Phong đi tìm chủ cho thuê ký hợp đồng, hiện tại nghe chủ nhà nói muốn tăng 25% tiền thuê nhà, Đặng Phong có chút do dự.
Ý định mở tiệm cà phê chỉ là do rãnh rỗi không có gì để làm, hơn nữa khoảng thời gian đó anh rất thích làm cà phê thủ công, sau khi mở cửa hàng thì anh quen biết nhiều người hơn, anh cũng dành phần lớn thời gian cho tiệm, càng ngày càng đầu tư cho nó.
So với chuyên ngành mà Quý Minh Luân học, việc học thêm sau đại học của Đặng Phong giống như là để tránh việc gia đình sắp xếp cuộc sống của mình, hiện tại cũng đã mở tiệm gần một năm, năm sau chính là năm tốt nghiệp của bọn họ, đã đến lúc phải nghiêm túc suy nghĩ.
"Cậu nghĩ sao?" Quý Minh Luân hỏi suy nghĩ của Đặng Phong trước.
Giang Lẫm ngồi bên cạnh hắn cúi đầu nhìn điện thoại di động, ánh mắt của Đặng Phong luôn bất giác bay về phía Giang Lẫm, sau đó cũng tự ý thức được mà rút về. Quý Minh Luân chỉ coi như không nhìn thấy, kiên nhẫn chờ Đặng Phong trả lời.
"Tình huống nhà tôi cậu cũng biết mà." Đặng Phong suy nghĩ một chút nói, "Thật ra tôi không muốn đóng [Chaka], cho dù sau này phải nghe theo sự sắp xếp của gia đình nhưng tôi vẫn muốn mở tiệm. "
Hoàn cảnh gia đình Đặng Phong cũng không tốt hơn Quý Minh Luân bao nhiêu, ba mẹ không ly hôn nhưng đã sớm không còn tình cảm, chỉ vì con cái và tài sản không dễ phân chia nên mới tiếp tục làm người một nhà. Đặng Phong và Quý Minh Luân cũng không thiếu tiền, nhưng anh rất hâm mộ Quý Minh Luân vì hắn có thể sớm sống một mình mà không bị gia đình cản trở gì cả.
"Chiều nay tôi đã tính toán rồi, nếu như muốn tiếp tục mở cửa thì sẽ rất khó khăn." Đặng Phong nhíu mày, chân thành nói, "Cậu suy nghĩ một chút đi, nếu như cậu không muốn tiếp tục duy trì tiệm với tôi nữa thì tôi sẽ đi tìm người khác hoặc tôi cũng có thể tự duy trì nó một mình. "
Quý Minh Luân quay đầu nhìn Giang Lẫm ngồi bên cạnh, thấy ánh mắt của hắn, Giang Lẫm ngẩng đầu, thấy hắn hỏi mình: "Cậu cảm thấy thế nào? "
Giang Lẫm giật mình một chút.
Mặc dù vừa rồi cậu nhìn điện thoại di động, nhưng sự chú ý vẫn ở trên người Quý Minh Luân, cho nên nghe rất rõ cuộc trò chuyện của Đặng Phong và Quý Minh Luân. Nhưng cậu không biết tại sao Quý Minh Luân lại hỏi ý kiến của mình.
Nhìn thấy vẻ do dự của Giang Lẫm, Quý Minh Luân chống cằm, nói với Đặng Phong: "Cậu liệt kê tổn thất có thể xảy ra trước đi, nếu thấy giá cả tăng không hợp lý thì chắc chắn do chủ nhà thấy chúng ta làm ăn rất khắm khá nên mới tăng tiền thuê. Nếu cậu muốn tiếp tục mở cả tiệm nhưng không có cách nào cân bằng thu nhập và chi tiêu thì ý kiến của tôi là nên mở tiệm ở chỗ khác. "
"Tên vẫn không thay đổi, chỉ là chúng ta tìm một nơi gần đó để thuê."
"Chuyển địa điểm?" Biểu cảm của Đặng Phong có chút hoang mang, "Như vậy sẽ ảnh hưởng đến sự ủng hộ của khách hàng cũ. "
"Đương nhiên nó sẽ có một chút ảnh hưởng nên tôi mới nói là tìm một nơi ở gần đó." Quý Minh Luân giải thích, "Khu vực Shapowei không thiếu nơi thuê, chúng ta tìm chỗ thuê khác cũng sẽ không ảnh hưởng gì, dù sao cũng không phải chủ thuê nào cũng dễ nói chuyện. "
"Còn nữa, hắn tự nhiên tăng giá lên nhiều như vậy, nếu như chúng ta không làm gì, hắn sẽ cho người mới thuê, nhưng tôi nghĩ giá sẽ không cao như vậy, đến lúc đó nhất định sẽ giảm xuống, cho nên đây cũng là con đường lấy lùi làm tiến."
Đặng Phong vốn không nghĩ đến cách đó, ban đầu anh nghĩ sẽ tăng giá thức uống để tăng doanh thu rồi sau đó mới tính tiếp, kết quả khi Quý Minh Luân phân tích như vậy, anh chợt bừng tỉnh ra, vỗ bàn cười nói: "Có thể a, lăn qua lăn lại như vậy, nói không chừng chủ nhà sẽ giảm giá xuống. "
Quý Minh Luân cười cười: "Vậy cậu tính toán xem phải tăng thêm bao nhiêu mới cân bằng thu chi? "
Đặng Phong giơ năm ngón tay phải lên lắc lắc: "Không thể vượt quá mười phần trăm. "
"Vậy cậu nói hắn nếu chỉ tăng 5% thì như thế nào, nếu không được thì lên 6,7%, mặt khác chúng ta sẽ nghĩ cách để tăng doanh thu." Quý Minh Luân vừa cân nhắc vừa nói, "Tôi cảm thấy chúng ta nên làm thêm vài món ăn nhẹ một chút, buổi trưa có nhiều khách đến mua bánh và nước mang đi, nhưng chúng ta không có nhiều thứ để chọn. "
"Ừm, " Đặng Phong đồng ý với điều này. Lúc trước hai người bọn họ mở quán chỉ để giết thời gian, vui vẻ mới là quan tọng nhất nhưng hiện tại nếu quyết định muốn làm tiếp và làm tốt, nhất định phải khắc phục điểm yếu, đem nó biến thành điểm mạnh, "Tôi sẽ đi thuê một đầu bếp chuyên môn, sau đó cải tạo phòng chưa đồ kia thành một phòng bếp. "
Lúc bọn họ nói chuyện, nhân viên cửa hàng bưng lẩu lên, Quý Minh Luân vặn bếp lên mức tối đa, lại thúc giục nhân viên cửa hàng mang món bánh nướng* lên trước để Giang Lẫm ăn.
*Đây là loại bánh đứng đầu trong các món ăn sáng ở Vân Nam. Theo ghi chép cổ xưa, thức ăn làm từ lúa mì được gọi chung là "bánh", thức ăn làm từ gạo là 饵- "Nhĩ" nên có tên là 烧饵块 (bánh nướng)
Nguyên liệu chủ yếu là từ những loại gạo ngon nhất, các phụ gia kèm theo thường là mầm đậu và nước sốt. Có nhiều cách khác nhau để tạo ra một chiếc bánh nướng, chẳng hạn như hấp, rán, kho, luộc, nướng hay xào. Bề ngoài của nó mỏng và có hình dạng tròn và có màu trắng. Khi ăn sẽ thấy bánh vừa dai mềm vừa có mùi thơm vương vấn mãi..
Giang Lẫm không xen vào cuộc nói chuyện của bọn họ, nhưng Quý Minh Luân vẫn luôn dùng một nửa tâm trí của mình cho cậu, bởi vậy vừa rồi nhìn hắn thấy cậu vừa bấm điện thoại vừa vuốt dạ dày.
Sau khi bánh nướng được bưng lên, Giang Lẫm đẩy đĩa ra giữa để bọn họ cùng ăn, Quý Minh Luân gắp một miếng đặt vào chén của cậu: "Cậu ăn đi, nếu không chút nữa dạ dày sẽ khó chịu. "
Giang Lẫm gắp lên ăn, Đặng Phong thấy Quý Minh Luân rót nước dừa cho cậu, còn rút khăn giấy lau miệng cho cậu, anh cầm đũa lên, đáng tiếc gắp một miếng bánh lên nhưng lại không ăn, bỏ vào trong chén.
Tuy nói đã buông xuống, thế nhưng giờ phúc này Đặng Phong đột nhiên hiểu được tâm trạng vừa rồi của Đặng Di.
Muốn buông tay là một chuyện nhưng khi thật sự đối mặt với nó thì đó là một chuyện rất khó nói.
Cũng may anh cũng không để ý đến cảm xúc này, lấy cớ ra ngoài đi vệ sinh, lúc trở về sắc mặt anh bình thường trở lại, tiếp tục nói chuyện với Quý Minh Luân.
Trong lúc ăn, Quý Minh Luân tập trung vào hai việc, một là trả lời Đặng Phong hai là gắp thức ăn cho Giang Lẫm, về sau Đặng Phong thấy rằng bầu không khí giữa hai người họ rất tự nhiên, nhớ ra bọn họ đã cùng nhau lớn lên, hình như lúc trước ở chung cũng như vậy.
Trước khi chuẩn bị rời đi, Quý Minh Luân có đi ra ngoài đi vệ sinh.
Giang Lẫm cũng vừa đi vệ sinh nên ngồi lại chỗ cũ tiếp tục xem điện thoại di động, Đặng Phong tính tiền xong trở lại chỗ ngồi, nói với cậu: "Cậu no chưa? "
Giang Lẫm ngẩng đầu nhìn Đặng Phong: "Ừ, cám ơn cậu đã mời, tôi no rồi. "
Cậu vẫn lạnh lùng như trước, nhưng Đặng Phong giờ đây đã biết nhiều thứ về cậu hơn, biết đó chẳng qua là bản tính của cậu, không khỏi cười nói: "Không biết lần tiếp theo ngồi ăn giống bây giờ là khi nào, nửa tháng nữa cậu sẽ quay về Los Angeles đúng không? "
Đây là chuyện mà Giang Lẫm không muốn đối mặt nhất nhưng không thể tránh khỏi nó, hơn nữa trong một ngày còn bị ép nhớ tới hai lần. Cậu không muốn thể hiện cảm xúc trước mặt người khác, liền ừ một tiếng, tiếp tục lướt điện thoại.
Đặng Phong cảm giác được tâm trạng của cậu hơi khác, đồng thời cũng nhận ra lời nói của mình không được cho lắm, lập tức đổi sang chuyện khác: "Chuyện em gái tôi đẩy cậu xuống nước, tối hôm qua Minh Luân nói tôi mới biết được, hôm qua tôi đã trở về mắng em ấy, có thể là bởi vì tôi nói hơi nặng nên tâm trạng hôm nay của em ấy không tốt, cho nên..."
"Không có gì." Giang Lẫm không muốn làm cho Đặng Phong lúng túng, chủ động tiếp lời, "Ngày đó cũng bởi vì tôi đứng không vững, còn làm ầm ĩ tiệc sinh nhật của cô ta, cậu cũng đã thay cô ta nói lời xin lỗi rồi. "
Đặng Phong gật đầu, nhìn Giang Lẫm nói xong rồi tiếp tục rũ mắt nhìn điện thoại di động, giống như không có gì để nói với mình, trong lòng có chút buồn bực nói không nên lời. Ngón tay co quắp, ấn vào lòng bàn tay, đột nhiên hỏi: "Cậu có hạnh phúc khi ở bên Minh Luân không? "
Giang Lẫm bị câu nói của cô chọc trúng, chợt cảm thấy hộp bao cao su trong tay nóng lên như một cục than, đặt trở lại cũng không được mà tiếp tục cằm cũng không xong. Lúc này Quý Minh Luân lấy hộp bao cao su cậu đang cầm, xoay người lấy thêm hai hộp vị khoai môn cùng loại ném vào trong xe đẩy, nắm lấy tay cậu nói: "Chúng ta đi mua chút đồ lạnh đi, mua thêm tảo bẹ giấm mà cậu thích ăn. "
Giang Lẫm xấu hổ đến mức nói không nên lời, nếu như chỉ có Đặng Di ở đây thôi thì không sao nhưng vấn đề là Đặng Phong cũng ở đây, anh nhìn chằm chằm cậu.
Quý Minh Luân kéo cậu xoay người, hai người vừa định đi về phía trước liền nghe thấy Đặng Phong gọi bọn họ: "Minh Luân, Giang Lẫm, chờ một chút. "
Giang Lẫm dừng lại một chút, Quý Minh Luân thì hơi mất kiên nhẫn, nhưng chưa quay đầu lại đã nghe được Đặng Phong lạnh lùng nói: "Em về trước đi, anh có chuyện muốn nói với hai người họ. "
Đặng Di khó chịu nói: "Sao lại bắt em về, là anh lôi kéo em đến siêu thị. "
Đặng Phong không vui nói: "Em hiểu chuyện một chút được không. Em về đi, có gì anh về nhà rồi nói."
Bị Đặng Phong mắng thẳng mặt, Đặng Di tức đỏ cả mặt, hốc mắt bỗng đỏ lên. Cô lại nhìn Quý Minh Luân cách đó vài bước, thấy sự chú ý của người nọ vẫn luôn ở trên người của Giang Lẫm, ghé vào tai Giang Lẫm nói gì đó, nói xong còn cười rất vui vẻ.
Đặng Di trong lòng buồn bực, nhưng cô cũng biết mình ở lại lâu hơn chỉ càng mất mặt, sau khi liếc Giang Lẫm một cái, cô cũng quay đầu rời đi.
Cô vừa rời đi, bầu không khí cũng không còn căng thẳng như vừa rồi, Đặng Phong thở dài, đẩy xe đi tới trước mặt hai người bọn họ, nói với Giang Lẫm: "Xin lỗi, em gái tôi từ nhỏ đã được gia đình chiều hư, em ấy quen kiểu muốn gì được đó, sau khi trở về tôi sẽ dạy bảo lạ em ấy. "
Giang Lẫm lắc đầu, cậu không muốn nói chuyện này nữa, cũng may Đặng Phong cũng không nói tiếp, hỏi: "Sao các cậu lại đến đây? "
Siêu thị này không ở gần nhà Quý Minh Luân, Quý Minh Luân nói: "Tôi và Giang Lẫm quay về nhà cậu ấy lấy đồ, vừa lúc cũng đi ngang qua nên ghé vào. "
Sự chú ý của Đặng Phong dừng lại trên người Giang Lẫm, tối hôm qua sau khi nói chuyện với Quý Minh Luân, anh đã cảm thấy thoải mái hơn nhiều, nhưng không ngờ hôm nay sẽ gặp Giang Lẫm, hơn nữa còn bắt gặp cậu đang chọn mua thứ đó.
Đặng Phong cảm thấy có chút khó tả, nhất là khi thấy Giang Lẫm không muốn nhìn mình, anh muốn xoa dịu trạng thái này nên hỏi: "Hai người ăn cơm tối chưa? "
Quý Minh Luân nói: "Chưa. "
"Tôi cũng chưa ăn," Đặng Phong nhìn đồng hồ, "Chúng ta cùng nhau ăn một bữa đi."
Quý Minh Luân chưa kịp từ chối thì Đặng Phong liền nói tiếp: "Vừa rồi Đặng Di không hiểu chuyện nên có nói lung tung, lần trước em ấy còn đẩy Giang Lẫm xuống hồ bơi, người làm anh như tôi cảm thấy rất có lỗi, cho tôi mời hai người một bữa cơm đi, coi như là lời xin lỗi. "
Lời này là Đặng Phong nói với Giang Lẫm, Quý Minh Luân nhìn Giang Lẫm, một lát sau, Giang Lẫm giương mắt nhìn Đặng Phong: "Được rồi. "
Không ngờ cậu sẽ đồng ý, biểu cảm của Đặng Phong liền sáng hẳn lên.
Ba người cùng nhau tính tiền sau đó rời khỏi siêu thị, Giang Lẫm đi bên trái Quý Minh Luân, Đặng Phong thì đi bên phải Quý Minh Luân, đi thang máy đến hầm gửi xe.
Bỏ đồ mua vào cốp xe, Quý Minh Luân và Đặng Phong mỗi người lái một chiếc xe, một trước một sau đi đến một quán lẩu gần đó.
Vì bị dị ứng nên Giang Lẫm không thể chạm vào hải sản, cậu lại không thích ăn cay, Quý Minh Luân liền chọn lẩu nấm Vân Nam* có hương vị cay nhẹ. Đặng Phong tuy là người chiêu đãi nhưng hoàn toàn không có ý kiến gì, ba người ngồi xuống và gọi đồ ăn, khi chờ lẩu lên, Đặng Phong nói với Quý Minh Luân chuyện chủ nhà muốn tăng tiền thuê nhà.
*Lẩu nấm Vân Nam truyền thống được chế biến với nước luộc gà hoặc gà tơ đậm đà, nấu từ từ với các loại gia vị đơn giản (tức là gừng và ớt Tứ Xuyên) trong hai giờ.
Chỗ mở【 Chaka 】 là do Đặng Phong chọn, trước đó cũng là Đặng Phong đi tìm chủ cho thuê ký hợp đồng, hiện tại nghe chủ nhà nói muốn tăng 25% tiền thuê nhà, Đặng Phong có chút do dự.
Ý định mở tiệm cà phê chỉ là do rãnh rỗi không có gì để làm, hơn nữa khoảng thời gian đó anh rất thích làm cà phê thủ công, sau khi mở cửa hàng thì anh quen biết nhiều người hơn, anh cũng dành phần lớn thời gian cho tiệm, càng ngày càng đầu tư cho nó.
So với chuyên ngành mà Quý Minh Luân học, việc học thêm sau đại học của Đặng Phong giống như là để tránh việc gia đình sắp xếp cuộc sống của mình, hiện tại cũng đã mở tiệm gần một năm, năm sau chính là năm tốt nghiệp của bọn họ, đã đến lúc phải nghiêm túc suy nghĩ.
"Cậu nghĩ sao?" Quý Minh Luân hỏi suy nghĩ của Đặng Phong trước.
Giang Lẫm ngồi bên cạnh hắn cúi đầu nhìn điện thoại di động, ánh mắt của Đặng Phong luôn bất giác bay về phía Giang Lẫm, sau đó cũng tự ý thức được mà rút về. Quý Minh Luân chỉ coi như không nhìn thấy, kiên nhẫn chờ Đặng Phong trả lời.
"Tình huống nhà tôi cậu cũng biết mà." Đặng Phong suy nghĩ một chút nói, "Thật ra tôi không muốn đóng [Chaka], cho dù sau này phải nghe theo sự sắp xếp của gia đình nhưng tôi vẫn muốn mở tiệm. "
Hoàn cảnh gia đình Đặng Phong cũng không tốt hơn Quý Minh Luân bao nhiêu, ba mẹ không ly hôn nhưng đã sớm không còn tình cảm, chỉ vì con cái và tài sản không dễ phân chia nên mới tiếp tục làm người một nhà. Đặng Phong và Quý Minh Luân cũng không thiếu tiền, nhưng anh rất hâm mộ Quý Minh Luân vì hắn có thể sớm sống một mình mà không bị gia đình cản trở gì cả.
"Chiều nay tôi đã tính toán rồi, nếu như muốn tiếp tục mở cửa thì sẽ rất khó khăn." Đặng Phong nhíu mày, chân thành nói, "Cậu suy nghĩ một chút đi, nếu như cậu không muốn tiếp tục duy trì tiệm với tôi nữa thì tôi sẽ đi tìm người khác hoặc tôi cũng có thể tự duy trì nó một mình. "
Quý Minh Luân quay đầu nhìn Giang Lẫm ngồi bên cạnh, thấy ánh mắt của hắn, Giang Lẫm ngẩng đầu, thấy hắn hỏi mình: "Cậu cảm thấy thế nào? "
Giang Lẫm giật mình một chút.
Mặc dù vừa rồi cậu nhìn điện thoại di động, nhưng sự chú ý vẫn ở trên người Quý Minh Luân, cho nên nghe rất rõ cuộc trò chuyện của Đặng Phong và Quý Minh Luân. Nhưng cậu không biết tại sao Quý Minh Luân lại hỏi ý kiến của mình.
Nhìn thấy vẻ do dự của Giang Lẫm, Quý Minh Luân chống cằm, nói với Đặng Phong: "Cậu liệt kê tổn thất có thể xảy ra trước đi, nếu thấy giá cả tăng không hợp lý thì chắc chắn do chủ nhà thấy chúng ta làm ăn rất khắm khá nên mới tăng tiền thuê. Nếu cậu muốn tiếp tục mở cả tiệm nhưng không có cách nào cân bằng thu nhập và chi tiêu thì ý kiến của tôi là nên mở tiệm ở chỗ khác. "
"Tên vẫn không thay đổi, chỉ là chúng ta tìm một nơi gần đó để thuê."
"Chuyển địa điểm?" Biểu cảm của Đặng Phong có chút hoang mang, "Như vậy sẽ ảnh hưởng đến sự ủng hộ của khách hàng cũ. "
"Đương nhiên nó sẽ có một chút ảnh hưởng nên tôi mới nói là tìm một nơi ở gần đó." Quý Minh Luân giải thích, "Khu vực Shapowei không thiếu nơi thuê, chúng ta tìm chỗ thuê khác cũng sẽ không ảnh hưởng gì, dù sao cũng không phải chủ thuê nào cũng dễ nói chuyện. "
"Còn nữa, hắn tự nhiên tăng giá lên nhiều như vậy, nếu như chúng ta không làm gì, hắn sẽ cho người mới thuê, nhưng tôi nghĩ giá sẽ không cao như vậy, đến lúc đó nhất định sẽ giảm xuống, cho nên đây cũng là con đường lấy lùi làm tiến."
Đặng Phong vốn không nghĩ đến cách đó, ban đầu anh nghĩ sẽ tăng giá thức uống để tăng doanh thu rồi sau đó mới tính tiếp, kết quả khi Quý Minh Luân phân tích như vậy, anh chợt bừng tỉnh ra, vỗ bàn cười nói: "Có thể a, lăn qua lăn lại như vậy, nói không chừng chủ nhà sẽ giảm giá xuống. "
Quý Minh Luân cười cười: "Vậy cậu tính toán xem phải tăng thêm bao nhiêu mới cân bằng thu chi? "
Đặng Phong giơ năm ngón tay phải lên lắc lắc: "Không thể vượt quá mười phần trăm. "
"Vậy cậu nói hắn nếu chỉ tăng 5% thì như thế nào, nếu không được thì lên 6,7%, mặt khác chúng ta sẽ nghĩ cách để tăng doanh thu." Quý Minh Luân vừa cân nhắc vừa nói, "Tôi cảm thấy chúng ta nên làm thêm vài món ăn nhẹ một chút, buổi trưa có nhiều khách đến mua bánh và nước mang đi, nhưng chúng ta không có nhiều thứ để chọn. "
"Ừm, " Đặng Phong đồng ý với điều này. Lúc trước hai người bọn họ mở quán chỉ để giết thời gian, vui vẻ mới là quan tọng nhất nhưng hiện tại nếu quyết định muốn làm tiếp và làm tốt, nhất định phải khắc phục điểm yếu, đem nó biến thành điểm mạnh, "Tôi sẽ đi thuê một đầu bếp chuyên môn, sau đó cải tạo phòng chưa đồ kia thành một phòng bếp. "
Lúc bọn họ nói chuyện, nhân viên cửa hàng bưng lẩu lên, Quý Minh Luân vặn bếp lên mức tối đa, lại thúc giục nhân viên cửa hàng mang món bánh nướng* lên trước để Giang Lẫm ăn.
*Đây là loại bánh đứng đầu trong các món ăn sáng ở Vân Nam. Theo ghi chép cổ xưa, thức ăn làm từ lúa mì được gọi chung là "bánh", thức ăn làm từ gạo là 饵- "Nhĩ" nên có tên là 烧饵块 (bánh nướng)
Nguyên liệu chủ yếu là từ những loại gạo ngon nhất, các phụ gia kèm theo thường là mầm đậu và nước sốt. Có nhiều cách khác nhau để tạo ra một chiếc bánh nướng, chẳng hạn như hấp, rán, kho, luộc, nướng hay xào. Bề ngoài của nó mỏng và có hình dạng tròn và có màu trắng. Khi ăn sẽ thấy bánh vừa dai mềm vừa có mùi thơm vương vấn mãi..
Giang Lẫm không xen vào cuộc nói chuyện của bọn họ, nhưng Quý Minh Luân vẫn luôn dùng một nửa tâm trí của mình cho cậu, bởi vậy vừa rồi nhìn hắn thấy cậu vừa bấm điện thoại vừa vuốt dạ dày.
Sau khi bánh nướng được bưng lên, Giang Lẫm đẩy đĩa ra giữa để bọn họ cùng ăn, Quý Minh Luân gắp một miếng đặt vào chén của cậu: "Cậu ăn đi, nếu không chút nữa dạ dày sẽ khó chịu. "
Giang Lẫm gắp lên ăn, Đặng Phong thấy Quý Minh Luân rót nước dừa cho cậu, còn rút khăn giấy lau miệng cho cậu, anh cầm đũa lên, đáng tiếc gắp một miếng bánh lên nhưng lại không ăn, bỏ vào trong chén.
Tuy nói đã buông xuống, thế nhưng giờ phúc này Đặng Phong đột nhiên hiểu được tâm trạng vừa rồi của Đặng Di.
Muốn buông tay là một chuyện nhưng khi thật sự đối mặt với nó thì đó là một chuyện rất khó nói.
Cũng may anh cũng không để ý đến cảm xúc này, lấy cớ ra ngoài đi vệ sinh, lúc trở về sắc mặt anh bình thường trở lại, tiếp tục nói chuyện với Quý Minh Luân.
Trong lúc ăn, Quý Minh Luân tập trung vào hai việc, một là trả lời Đặng Phong hai là gắp thức ăn cho Giang Lẫm, về sau Đặng Phong thấy rằng bầu không khí giữa hai người họ rất tự nhiên, nhớ ra bọn họ đã cùng nhau lớn lên, hình như lúc trước ở chung cũng như vậy.
Trước khi chuẩn bị rời đi, Quý Minh Luân có đi ra ngoài đi vệ sinh.
Giang Lẫm cũng vừa đi vệ sinh nên ngồi lại chỗ cũ tiếp tục xem điện thoại di động, Đặng Phong tính tiền xong trở lại chỗ ngồi, nói với cậu: "Cậu no chưa? "
Giang Lẫm ngẩng đầu nhìn Đặng Phong: "Ừ, cám ơn cậu đã mời, tôi no rồi. "
Cậu vẫn lạnh lùng như trước, nhưng Đặng Phong giờ đây đã biết nhiều thứ về cậu hơn, biết đó chẳng qua là bản tính của cậu, không khỏi cười nói: "Không biết lần tiếp theo ngồi ăn giống bây giờ là khi nào, nửa tháng nữa cậu sẽ quay về Los Angeles đúng không? "
Đây là chuyện mà Giang Lẫm không muốn đối mặt nhất nhưng không thể tránh khỏi nó, hơn nữa trong một ngày còn bị ép nhớ tới hai lần. Cậu không muốn thể hiện cảm xúc trước mặt người khác, liền ừ một tiếng, tiếp tục lướt điện thoại.
Đặng Phong cảm giác được tâm trạng của cậu hơi khác, đồng thời cũng nhận ra lời nói của mình không được cho lắm, lập tức đổi sang chuyện khác: "Chuyện em gái tôi đẩy cậu xuống nước, tối hôm qua Minh Luân nói tôi mới biết được, hôm qua tôi đã trở về mắng em ấy, có thể là bởi vì tôi nói hơi nặng nên tâm trạng hôm nay của em ấy không tốt, cho nên..."
"Không có gì." Giang Lẫm không muốn làm cho Đặng Phong lúng túng, chủ động tiếp lời, "Ngày đó cũng bởi vì tôi đứng không vững, còn làm ầm ĩ tiệc sinh nhật của cô ta, cậu cũng đã thay cô ta nói lời xin lỗi rồi. "
Đặng Phong gật đầu, nhìn Giang Lẫm nói xong rồi tiếp tục rũ mắt nhìn điện thoại di động, giống như không có gì để nói với mình, trong lòng có chút buồn bực nói không nên lời. Ngón tay co quắp, ấn vào lòng bàn tay, đột nhiên hỏi: "Cậu có hạnh phúc khi ở bên Minh Luân không? "
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.