Thủ Lĩnh Ám Vệ Xuất Đạo Ở C Vị 2
Chương 24
Kisekirin
17/07/2024
Edit + beta: Iris
Ngay khi tảng đá bị bổ làm hai nửa, mọi người cảm giác như người mình cũng bị chém làm đôi.
Bọn họ nhìn Tạ Bình Qua, kính sợ trong ánh như muốn biến thành thực thể.
Tinh thần Lộ Tiểu Phong có chút hoảng hồn. Hắn đi đến bên cạnh tảng đá, đầu tiên là sờ sờ tảng đá, sau đó không biết dây thần kinh nào trong não bị ráp sai, giơ tay lên đập xuống...
“Áu!” Lộ Tiểu Phong hét thảm một tiếng, hắn nhìn tay mình khóc không ra nước mắt, không biết có nên cảm thấy may mắn vì hồi nãy không dùng sức nên không bị gãy xương tay, hay nên cảm thấy hối hận vì dùng lực không nhỏ khiến tay bị đỏ một vùng.
Nhờ phúc của tiếng hét thảm đó, những người khác cuối cùng cũng hoàn hồn.
Nháy mắt thi đấu tài nghệ gì gì đó đều bị vứt ra sau đầu, ai cũng tụ lại sờ sờ tảng đá, nghiên cứu chỗ bể ra, tra khảo các nhân viên công tác.
“Đây tuyệt đối là tảng đá thật.”
“Là tảng đá thật cũng không thể bảo đảm là nó hoàn chỉnh đúng không? Khai nhanh, nó là một tảng hoàn chỉnh ngay từ đầu đúng không, hay là đã bị bổ làm hai nửa ngay từ đầu?”
“Chắc chắn là một tảng ngay từ đầu a! Mấy người nhìn mảnh vụn dưới đất đi, nếu trước đó có động tay động chân thì sẽ không có mấy vụn đó.”
“Trời đất ơi, tảng đá này 10cm đúng không? Không phải 1cm đúng không! Này sao có thể bổ được?”
……
Không chỉ có thí sinh vây xem, các cố vấn cũng đi lên xem.
Giang Y Vũ rất hứng thú đi quanh tảng đá một vòng, lại rất hứng thú đi quanh Tạ Bình Qua một vòng, cuối cùng tầm mắt dừng lại ở tay phải Tạ Bình Qua.
Tạ Bình Qua bị cô nhìn đến dựng hết lông tóc, yên lặng giấu tay phải ra sau lưng.
Cậu theo bản năng ngẩng đầu tìm Tạ Minh Duệ xin giúp đỡ, nhưng lại bị nhiều người chặn lại, hoàn toàn không thấy bóng dáng Tạ Minh Duệ đâu.
Bất đắc dĩ, Tạ Bình Qua chỉ có thể tự cứu lấy mình. Cậu nắm chặt micro trong tay, vỗ nhẹ, sau đó hắng giọng nói: “Tài nghệ của tôi... Biểu diễn xong rồi, có phải nên bỏ phiếu rồi không?”
Tạ Bình Qua nói hai lần, mọi người mới thoáng hồi phục tinh thần từ trong trạng thái hưng phấn.
MC nhìn trái phải một vòng, phát hiện bản thân cũng đang đứng trong đám người nghiên cứu tảng đá, ho khan một tiếng: “À đúng, đến lúc bỏ phiếu rồi, mọi người về lại chỗ ngồi đi, nếu không đại ca camera sẽ bị chúng ta làm tức chết.”
Lời này vừa nói ra, đại não mọi người cuối cùng cũng tỉnh táo lại.
Bọn họ nhìn camera gần trong gang tấc, cuối cùng nhớ ra bây giờ mình đang làm gì, vội vàng trở về chỗ ngồi.
Mắt thấy phòng ghi hình bình thường trở lại, Tạ Bình Qua thở phào nhẹ nhõm, lại lần nữa đưa mắt tìm Tạ Minh Duệ.
Người nọ vẫn đeo kính râm và khẩu trang, nhưng khác với hồi nãy, bây giờ người nọ đang ngồi day day huyệt thái dương, lúc Tạ Bình Qua nhìn qua, anh cong bốn ngón tay lại trừ ngón trỏ, hơi đong đưa về phía trước.
Tạ Bình Qua nhận được lời khen, tức khắc vui vẻ, mày khẽ cong, đôi mắt sáng long lanh, nhìn đến nỗi Tạ Minh Duệ quên luôn cái bất đắc dĩ vừa rồi, chỉ còn lại mềm lòng, trong lòng chỉ còn lại mỗi “vừa đáng yêu vừa ngốc”, hoàn toàn xem nhẹ chuyện cậu vừa một chưởng bổ đôi tảng đá 10cm.
Nhưng chỉ có mỗi Tạ Minh Duệ là thấy như vậy, ánh mắt những người khác nhìn Tạ Bình Qua lúc bấy giờ như nhìn thấy một đại ma vương đỉnh cấp.
Giang Y Vũ rất tò mò, hỏi: “Vậy là Bình Qua, trước kia cậu thật ra là... Học võ? Không phải vũ trong vũ đạo mà là võ trong võ thuật*.”
*Vũ là 舞, võ là 武, đều phát âm là wǔ.
Tạ Bình Qua thấy mình không cần phải giả bộ làm thần tiên tiểu ca ca yếu đuối mong manh nữa, liền thản nhiên gật đầu không chút giấu giếm.
Lập tức các thí sinh bên dưới ồn ào lên, ánh mắt hưng phấn nhìn cậu.
Học võ! Rất mới lạ! Trước nay chưa từng thấy a!
“Thảo nào, vậy là hiểu rồi.” Giang Y Vũ bừng tỉnh đại ngộ, những người khác nghe cô nói cũng bừng tỉnh đại ngộ.
Thảo nào Tạ Bình Qua có năng lực nhớ rõ động tác vũ đạo xuất sắc như vậy, thảo nào khí chất của cậu mạnh mẽ như vậy, thảo nào cậu vừa hát vừa nhảy cũng không thở dốc chút nào, hóa ra là cậu luyện võ!
Đối với chuyện này, Lộ Tiểu Phong là người hưng phấn nhất, sau khi tay hết đau rồi thì lại nhảy đến bên người cậu, mắt trông mong nhìn cậu: “Bình Qua! Chúng ta là anh em đúng không? Là anh em sẽ dạy em nha!”
Mặc dù Tạ Bình Qua trong mắt Tạ Minh Duệ có hơi ngây ngốc, nhưng nói một cách khách quan, so với mọi người ở đây, cậu là người tỉnh táo nhất rồi.
Cậu hoàn toàn không bị mọi người thổi phồng đến đầu óc choáng váng, mà chỉ chỉ vào camera, giọng nói rất vững vàng: “Chúng ta đang ghi hình thi đấu tài nghệ.”
Cuối cùng Lộ Tiểu Phong cũng nhớ ra trọng điểm.
Hắn ho khan một tiếng, nhìn về phía đối thủ biểu diễn đánh trống Jazz với Tạ Bình Qua, lại nhìn về phía đội trưởng của đối phương, cố hết sức không để giọng mình nghe quá vui vẻ: “Có phải nên bắt đầu tuyên bố bỏ phiếu rồi không?”
Lời này làm đội trưởng bên kia thở dài. Hắn gật đầu, sau khi bỏ phiếu thậm chí còn không muốn mở mắt nhìn kết quả.
Đồng đội hắn cũng nhận ra, quả nhiên số phiếu nghiêng hẳn về một bên, vị trống Jazz bất đắc dĩ buông tay, những người khác cũng bất đắc dĩ vỗ trán.
Với tình hình này của Tạ Bình Qua thì so thế nào! So kiểu nào cũng là bọn họ thua a!
Nhạc cụ cũng được, tấu nói cũng được, nhảy múa cũng được, làm sao thú vị bằng tay không đập đá chứ! Đừng nói những người khác, cho dù có kêu bọn họ bỏ phiếu, bọn họ cũng sẽ bỏ cho Tạ Bình Qua a!
Sau khi kết thúc một vòng tiếp, Tạ Bình Qua lại thắng thêm một vòng, phương thức thắng cũng tương tự vòng thứ nhất, đơn giản mà thô bạo.
Đầu tiên là cậu nâng tảng đá lên dưới ánh mắt trông mong của mọi người, sau đó bắt đầu niệm “hai biến thành bốn” “hai biến thành bốn”, nắm tay thành quyền, sau đó vung quyền như gió, gõ lên tảng đá.
Trải qua lần đầu tiên tay không đập đá, mọi người vốn sẽ cho rằng mình sẽ không kinh ngạc nữa, không nghĩ tới giây tiếp theo, miệng bọn họ đã biến thành chữ “O” thật tròn.
Khác với “hai biến thành bốn” mà bọn họ nghĩ, lần này Tạ Bình Qua gõ tảng đá dài 1m rộng 1m thành từng mảnh vụn bằng nắm tay ngay trước mặt bọn họ, không chỉ có thế, cậu còn cầm một tảng đá khác, đặc biệt nghiêm túc hỏi bọn họ “còn muốn gõ nữa không?“.
Mọi người không biết là mình đã gật đầu hay lắc đầu, chỉ biết thời điểm mình hồi phục tinh thần từ trong hoảng hốt, một tảng đá khác cũng bị gõ thành từng mảnh.
Trong lòng bọn họ chỉ còn lại “tôi là ai, tôi đang ở đâu, tôi đã làm gì”, đến lúc bỏ phiếu còn chưa thanh tỉnh lại.
Mà này còn chưa phải là kết thúc, Tạ Bình Qua còn có vòng thứ ba.
Mọi người nhìn đống đá đã nát bấy dưới đất, nghĩ thầm chắc cậu không thể đập hay gõ nó được nữa đâu nhỉ? Không nghĩ tới Tạ Bình Qua trực tiếp cúi người, nhặt mấy vụn đá đặt trong lòng bàn tay, sau đó đứng dậy, tay phải tay trái cùng bóp lại, sau đó tựa như có ma thuật, hòn đá trong bàn tay biến mất khi cậu nắm tay lại.
Không, không tính là ma thuật, vì nó không có biến mất, mà là trực tiếp biến thành bột mịn trong lòng bàn tay cậu.
Có một nửa không nắm được nên rơi xuống đất, một nửa còn lại vẫn còn nằm trong lòng nàn tay đang bị cậu phủi xuống, ánh mắt cậu nhìn theo bột phấn bị gió thổi bay, vô bi vô hỉ.
Mọi người lại lần nữa bị chấn trụ, lúc này mọi người không kinh ngạc cảm thán nữa mà là lặng ngắt như tờ. Sau khi bột phấn đã bay hết nhưng vẫn không thu hoạch được phản ứng của mọi người, Tạ Bình Qua nghi hoặc ngẩng đầu, ánh mắt vô bi vô hỉ kia không biết đã biến mất từ khi nào, chỉ còn lại ánh mắt sạch sẽ như ngày thường.
Mọi người thấy cậu như vậy, không hiểu vì sao lông tơ dựng hết cả lên, cứ cảm thấy... Người này... Có thể dùng đôi mắt như vậy nháy mắt bóp bọn họ thành bột phấn, bóp xong còn vẻ mặt vô tội hỏi người bên cạnh có bóp được không...
Tạ Bình Qua hiện tại quả thật rất vô tội.
Cậu thấy mọi người không có phản ứng gì, tưởng là bóp một cục thì ít quá: “Muốn bóp hết toàn bộ hả? Có thể sẽ tốn nhiều thời gian...”
“Không không không.” Lúc này tất cả mọi người ăn nhịp lắc đầu.
Không được không được, đừng bóp nữa, nếu nhìn cậu bóp tiếp là bọn họ phải đau đầu đó...
Tạ Bình Qua nhận được đáp án, thầm thở phào.
Thật ra bóp mấy cục đá này cũng không có gì, nhưng bóp nhiều quá lại trông có hơi ngu... Nếu có thể, cậu hy vọng bản thân có thể soái một chút trước mặt Tạ Minh Duệ.
Tâm tư nhỏ này không có ai phát hiện, ngay cả Tạ Minh Duệ cũng vậy.
Nhưng khác với những người khác kinh ngạc đến ngây người nhìn Tạ Bình Qua như nhìn hỗn thế ma vương, Tạ Minh Duệ nhìn cậu, chỉ cảm thấy Bình Qua nhà mình quả nhiên vừa đơn thuần vừa đáng yêu.
Nhớ đến Tưởng Chúc có nói với anh, vào giai đoạn chọn tài nghệ, mỗi thí sinh sẽ gọi điện xác nhận với công ty quản lý, anh không khỏi lâm vào trầm tư.
Mặc dù kết quả “tài nghệ” này không tồi, Bình Qua nhà anh đáng yêu không chịu nổi, đạt được hiệu quả bất ngờ, hơn nữa còn là bất ngờ đến không thể khống chế được.
Rốt cuộc Diệu Vân Entertainment có làm công ty quản lý được không vậy? Hố Bình Qua nhà anh thành như vậy? Nếu không anh dứt khoát mua luôn công ty quản lý đó, đỡ phải nhìn bọn họ ra chú ý ngu ngốc?
Cao Cường ở công ty xa xa hoàn toàn không biết Tạ Bình Qua hiểu lầm ý hắn, cũng không biết có một cái nồi trực tiếp ụp lên đầu hắn, càng không biết Tạ Minh Duệ sau khi ụp nồi xong còn nổi tâm tư muốn thu mua công ty quản lý.
Bây giờ hắn đang vui vẻ rong chơi trên internet, nhìn số fans bạo trướng trên Weibo Tạ Bình Qua, nhìn Triệu Sang bị thóa mạ, tâm tình hắn tốt quá hừ hừ thành giai điệu ngắn.
Trên phố gặp được Tạ Bình Qua, còn ký hợp đồng với cậu thật đúng là quyết định chính xác nhất trong cuộc đời của hắn, hắn đúng là người làm công đỉnh nhất giới giải trí!
Bởi vì hình thức thi đấu tài nghệ là hình thức đào thải, tổng cộng có 4 vòng 15 trận, nên kế hoạch ghi hình là cả ngày, từ sáng đến tối.
Trong đó, vòng thứ nhất thi đấu liên tục đến giờ ngọ, vòng thứ hai thi đấu đến chạng vạng, vòng thứ ba và tư đến tối mới ghi hình.
Có lẽ do có Tạ Bình Qua ở đây nên các đồng đội tự tin hơn, bọn họ phát huy vượt xa người bình thường, vòng thứ hai thi đấu không đến phiên cậu ra sân.
Các thí sinh khác vừa tiếc nuối vừa thở phào nhẹ nhõm, nhưng về phần Tạ Bình Qua nhìn Tạ Minh Duệ ngồi một góc, thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn cậu, tháo kính râm cười cười với cậu, cậu lại không có cảm giác vui vẻ gì mấy.
“Tài nghệ” cậu chuẩn bị ở mấy vòng sau đều là dùng đao nhỏ và cây trúc làm vũ khí, loại này có lực sát thương rất mạnh, cực kỳ thực dụng, cậu có thể tìm thứ gì đó làm vũ khí để thể hiện trước mặt mọi người, nhưng Tạ Minh Duệ có mặt ở đây, cậu lại uổng phí nửa ngày trời không làm gì, Tạ Bình Qua cảm thấy “tài nghệ” này không tốt, không đủ “soái“.
Vâng, sau khi ở chung lâu với các thí sinh khác, từ này cũng được nhét vào từ điển của cậu.
Bình thường cậu không quan tâm lắm, cũng không thường dùng từ này trong suy nghĩ, nhưng lần này thì khác, đặc biệt là khi Tạ Minh Duệ rời đi vào giờ cơm chiều, trước khi đi còn nói với cậu lát nữa sẽ quay lại, khiến Tạ Bình Qua càng thêm muốn đổi “tài nghệ” khác, đổi một cái “soái” hơn.
Vì suy nghĩ này, khi cậu ăn cơm cùng đồng đội lại không nói lời nào, ăn xong cũng không nói câu nào, trên đường về phòng tập cũng không nói chữ nào, mãi đến khi xung quanh bắt đầu nổi gió, cậu mới đột nhiên bừng tỉnh, ngẩng đầu lên.
Sau đó cậu thấy một chiếc lá theo gió bay xuống.
Cậu ngơ ngác vươn tay ra, ánh mắt có chút mê mang, lát sau liền sáng lên, trên mặt cũng mang theo ý cười.
Cậu quay đầu nhìn Lộ Tiểu Phong, thấy đối phương dường như cũng rất hứng thú với chiếc lá cậu cầm trong tay, nên cậu đưa chiếc lá cho hắn, sau đó nói: “Tiểu Phong, tài nghệ tối nay... Tôi muốn cậu giúp tôi một chút.”
Tạ Bình Qua nói xong liền đến gần Lộ Tiểu Phong thì thầm gì đó. Mà người được thì thầm từ vẻ mặt nghi hoặc biến thành vẻ mặt hưng phấn, ngay sau đó tung tăng kêu đồng đội về phòng tập trước, còn mình thì có việc bận cùng Tạ Bình Qua, nói xong cũng không quay đầu lại mà chạy theo Tạ Bình Qua.
Các đồng đội khác không hiểu gì nhìn bóng lưng của bọn họ, muốn kêu nhưng không biết có nên hay không, cả người đều dại ra.
Cuối cùng vẫn là Hạ Mặc tỉnh táo lại trước: “Kệ bọn họ đi, chúng ta tới đó trước, hai người đó có chừng mực mà.”
Lộ Tiểu Phong có chừng mực hay không thì khó mà nói, còn Tạ Bình Qua trên phương diện thời gian thì đúng là rất có chừng mực.
Cho nên trước khi kết thúc thời gian quy định, cậu và Lộ Tiểu Phong đã về đến phòng tập, sau đó đưa túi nhỏ đựng đầy đồ cho nhân viên công tác.
Những người khác mới đầu không thấy bọn họ thì còn có chút hưng phấn, nghĩ thầm chẳng lẽ Tạ Bình Qua có chuẩn bị đại chiêu nào đó? Kết quả thấy bọn họ hai tay trống trơn trở về, bọn họ cũng không rõ bản thân là đang tiếc nuối hay đang nhẹ nhõm nữa.
Thời điểm Tạ Bình Qua trở về, Tạ Minh Duệ vẫn chưa về, nhưng đến thời gian vòng bán kết của bọn họ bắt đầu, Tạ Minh Duệ đã có mặt ở chỗ ngồi buổi sáng.
Thí sinh ngồi bên cạnh Tạ Minh Duệ bị người đàn ông sắm đầy vũ trang làm cho tò mò, hắn nghẹn cả ngày, hiển nhiên đến tối đối phương còn trở lại, thật sự không nhịn được hỏi: “Xin, xin chào?”
Tạ Minh Duệ nhìn hắn một cái, cũng không tỏ ra kháng cự, chào lại: “Chào.”
Đối phương tức khắc hưng phấn, không chỉ có hắn, mà người ngồi đằng trước và sau Tạ Minh Duệ, nghe hai người nói chuyện cũng thò đầu qua.
Người trước đó hỏi tiếp: “Nhân viên công tác nói anh là biên đạo múa, nhưng biên đạo múa không phải là nhìn sân khấu để xác định phong cách sao? Vì sao lại chọn xem chúng tôi so tài nghệ vậy?”
Vấn đề này nhân viên công tác từng nói trước đáp án với Tạ Minh Duệ: “Sân khấu của các cậu chưa chắc đã là thứ các cậu thích hoặc muốn chọn, nhưng tài nghệ của các cậu luôn là thứ mà bản thân các cậu thích hoặc đại biểu cho các cậu.”
Thí sinh kia tức khắc bừng tỉnh: “Ra là vậy, nếu không phải có đợt thi đấu tài nghệ này, chúng tôi cũng sẽ không biết Tạ Bình Qua lại có phong cách như này đấy.”
Tạ Minh Duệ bắt đầu trò chuyện cũng vì câu này.
Anh đáp lại một tiếng, sau đó giả bộ tự nhiên nói tiếp: “Vậy bình thường cậu ấy là phong cách thế nào?”
Thí sinh kia suy nghĩ rồi đáp: “Chắc là phong cách dựa vào khuôn mặt đi. Cậu ấy rất ít giao lưu với những người khác, thoạt nhìn rất giống tiên tử thanh lãnh, nhưng lúc tập luyện thì đặc biệt liều mạng như Tam Lang. Tôi có một người bạn cùng phòng chung đội với cậu ấy, nghe nói cậu ấy không có bất kỳ thú tiêu khiển nào, không cần nghỉ ngơi gì, toàn là tập luyện thôi... Đặc biệt đáng sợ.”
Tạ Minh Duệ “ừm” một tiếng, ngoài mặt thì giống như đang nghe người ta nói, nhưng lời nói lại trong đi vào lỗ tai, chỉ có tầm mắt là luôn nhìn Tạ Bình Qua.
Kỳ thật anh biết, biết Tạ Bình Qua một khi đã làm bất cứ điều gì cũng sẽ cố gắng hết sức, biết tính cách cậu giống với anh trong quá khứ, biết rằng đối với cậu, loại trình độ huấn luyện này không tính là gì, nhưng trong lòng anh vẫn có cảm giác như bị kim châm.
“Đúng rồi, sức tưởng tượng của biên đạo múa rất phong phú đúng không? Anh cảm thấy tài nghệ lát nữa Tạ Bình Qua biểu diễn sẽ là gì? Hay vẫn giống buổi sáng, tay không đập đá?” Mặc dù Tạ Minh Duệ không có nhắc đến Tạ Bình Qua nữa, nhưng thí sinh này hiện tại không có hứng thú với điều gì khác, nên vẫn luôn trò chuyện về “người kỳ quái” Tạ Bình Qua.
Không chỉ có hắn, những người xung quanh nghe thấy vấn đề này đều ngó qua nhìn, xì xào bàn tán.
“Tôi cảm thấy chắc vẫn là tay không đập đá đi! Nhưng có thể sẽ thay đổi hình thức một chút, chẳng hạn như biến thành điêu khắc? Chính là tay đập “bẹp” lên tảng đá, sau đó để lại dấu bàn tay trên đó.”
“Chờ chút, tài nghệ này đâu phải gọi là điêu khắc đâu?”
“Đây là trọng điểm hả? Đừng có lạc đề!”
“Tôi thấy chắc là sẽ không có tài nghệ khác, dù sao cậu ấy cũng đi theo con đường đơn giản thô bạo mà...”
“Cho dù có là Tạ Bình Qua thì cũng không thể nào có nhiều tài nghệ kinh người vậy được? Không hợp lý a!”
……
“Cậu ấy sẽ đổi.” Ngay khi các thí sinh khác sắp đạt thành ý kiến nhất trí, Tạ Minh Duệ đột ngột nói.
Tất cả mọi người hơi kinh ngạc nhìn về phía anh, Tạ Minh Duệ cũng đã dời tầm mắt, giọng khá bình tĩnh: “Cậu ấy đang căng thẳng.”
“Ai?” Nghe anh nói xong, mọi người tức khắc quên mất lúc nãy mình vừa nói gì, nhất trí quay đầu lại nhìn Tạ Bình Qua, nhằm tìm xem trên mặt cậu có thay đổi gì không.
Đáng tiếc bất kể bọn họ nhìn kiểu nào cũng không nhìn ra tí “căng thẳng” nào trên người cậu, muốn hỏi lại Tạ Minh Duệ thì thấy anh đã khoanh tay dựa người ra sau, vẻ mặt chuyên chú, hiển nhiên không muốn trò chuyện với bọn họ nữa.
Bọn họ bất đắc dĩ chỉ có thể tự mình quan sát, mà Tạ Minh Duệ vẫn tiếp tục nhìn Tạ Bình Qua, lúc tầm mắt cậu “lơ đãng” nhìn thoáng qua, anh dùng ngón cái chạm nhẹ vào trán, ý bảo cậu đừng căng thẳng.
Tạ Bình Qua nghĩ bản thân che giấu rất khá, ngàn lần không ngờ tới chút cảm xúc nhỏ như vậy sẽ bị Tạ Minh Duệ phát hiện, tức khắc có chút xấu hổ.
Dù hơi xấu hổ nhưng cậu vẫn có chút vui vẻ, cảm giác này rất vi diệu, vui vẻ vì Tạ Minh Duệ có thể nhận ra tất cả cảm xúc của cậu.
Bởi vì niềm vui này, tia căng thẳng của Tạ Bình Qua tan đi không ít.
Cậu nhìn đồng đội đang thi đấu với đội khác, an tĩnh đợi thời khắc mình lên sân khấu, hoặc là không.
Không thể không nói, những đội có thể đi đến vòng bán kết, tài nghệ đều rất đáng để xem, đặc biệt là đội bảy người mà đội cậu đang thi đấu, vì vậy đến cuối cùng, vẫn đến lượt Tạ Bình Qua ra sân.
Cậu vừa xuất hiện, mặc kệ là người xem đang chán muốn chết cũng tinh thần sáng láng, mắt sáng quắc nhìn cậu, lát sau lại mắt sáng quắc nhìn về phía nhân viên công tác đang khiêng đạo cụ lên.
Khiến mọi người bất ngờ là thứ nhân viên công tác mang lên không phải là tảng đá, mà là một cây trúc dài 1m, một đao nhỏ và một túi nhỏ căng phồng.
Mọi người không hiểu ra sao, mặt mờ mịt, cố tình Tạ Bình Qua lại không định giải thích, chỉ nói một câu “bắt đầu đi”, rồi nhận cây trúc vào đao, cúi đầu kiên nhẫn đẽo.
“Chẳng lẽ đây là tay nghề phi vật thể trong truyền thuyết?”
“Ách... Mặc dù trông rất cao, nhưng loại tài nghệ này có thắng được không?”
“Thật ra có phải chúng ta quên gì đó rồi không, trọng điểm không phải là đấu tài nghệ, mà là hút fans đúng không?”
Người cuối cùng nói xong, xung quanh tức khắc yên tĩnh.
Hình như... Đúng là... Có lý.
Nghĩ vậy, bọn họ cảm giác như đã hiểu được suy nghĩ của Tạ Bình Qua.
Khỏi phải nói, dáng vẻ Tạ Bình Qua cụp mi rũ mắt đẽo trúc thật sự rất tuấn tú, đặc biệt nếu quay cận cảnh, khuôn mặt này, cằm này, tay cầm đao nhỏ đều quay được, đến lúc phát sóng... Bọn họ hoàn toàn có thể tưởng tượng ra khán giả và fans sẽ sốc thành cái dạng gì.
Nghĩ đến đây, bọn họ cảm thấy mình đã đoán trúng ý của Tạ Bình Qua rồi, nhưng thật ra các cố vấn ngồi khá gần đó lại cảm giác có chỗ nào đó sai sai.
Bởi vì tốc độ đẽo rất nhanh, cảm giác không bao lâu, cây trúc trong tay Tạ Bình Qua đã biến thành đồ khác.
Đó là một đoạn lá trúc dài khoảng 1m, rất mỏng, trông vô cùng nhẹ. Tạ Bình Qua đặt trên tay để ước lượng một chút, sau đó dọn dẹp mấy đồ thừa khác đưa cho nhân viên công tác.
Cậu nói nhỏ gì đó với nhân viên công tác, lại nói nhỏ gì đó với Lộ Tiểu Phong, người kia liền xách túi nhỏ kia lên, đứng ở chỗ cách Tạ Bình Qua không gần cũng không xa.
Có thí sinh nhịn không được đứng lên xem, phát hiện trong túi nhỏ không phải thứ gì khác, chỉ là một túi lá cây, mặt bọn họ mờ mịt, càng mờ mịt hơn nữa là cư nhiên còn có âm nhạc vang lên.
Giang Y Vũ như đoán được gì đó, lập tức ngồi ngay ngắn lại; từ khi nhân viên công tác khiêng cây trúc ra là Tạ Minh Duệ đã đoán được Tạ Bình Qua muốn làm gì, cũng không thấy có gì ngoài ý muốn, nhưng anh vẫn tháo kính râm xuống, an an tĩnh tĩnh nhìn người ở giữa sân khấu.
Mặc dù trông giống như đang múa kiếm, nhưng nói thật, Tạ Bình Qua sẽ không thật sự múa kiếm. Kiếm của cậu là kiếm dùng để giết người, là loại kiếm dính đầy máu tươi, chưa từng xuất hiện dưới ánh mặt trời. Nhưng có lẽ do khoảng thời gian này sống ở đây, có lẽ do cuộc gặp gỡ sau sinh tử khiến cho cậu có thêm tự tin, cậu cảm thấy kiếm của mình không có gì đáng sợ cả.
Cậu bắt đầu di chuyển theo điệu nhạc, nhặt, chém, đâm, tuy không hoàn toàn đi thẳng vào vấn đề, nhưng động tác rất quyết đoán dứt khoát, cộng thêm áo gió dài cậu đang mặc trên người, khuôn mặt tinh xảo không có nhiều biểu cảm cùng với khí chất sắc bén quanh thân, gần như khiến mọi người phải nín thở.
Ngay lúc này, giai điệu của bài hát thay đổi, Lộ Tiểu Phong cách đó không xa bắt đầu lấy một nắm lá cây trong túi, quăng lên không trung.
Lá cây lần lượt bay lên rồi lả tả rơi xuống, rõ ràng thoạt nhìn cách Tạ Bình Qua rất xa, nhưng vào lúc mọi người đang ngẩn người, Tạ Bình Qua đã xuất hiện phía dưới những lá cây đang rơi đó.
Động tác cậu càng lúc càng nhanh, cũng càng lúc càng sắc bén. Mọi người có thể cảm nhận rõ có gió thổi qua, không phải là gió điều hòa, cũng không phải gió bên ngoài thổi vào, mà là gió do Tạ Bình Qua huy kiếm tạo ra, cơn gió kia mặc dù không hiện ra rõ lắm nhưng khi nó chạm vào người, cảm giác như bị nó cắt ngang qua.
Có lẽ Tạ Minh Duệ là người duy nhất không có cảm giác này.
Kiếm của Tạ Bình Qua là kiếm giết người, mà chính bản thân Tạ Bình Qua cũng là đao giết người, nhưng đối với anh, kiếm của cậu là kiếm bảo vệ, còn bản thân Tạ Bình Qua... Là người quan trọng nhất đối với anh.
Là người đã cùng anh vượt qua những ngày u tối không thấy ánh mặt trời, là người duy nhất anh tín nhiệm, cũng là người duy nhất anh để ý.
Người này đã quen trốn trong bóng tối, quen với việc trong thế giới của cậu ngoại trừ anh thì không còn gì khác. Anh tất nhiên có thể ích kỷ để Tạ Bình Qua tiếp tục sống một cuộc sống như vậy, ích kỷ giam cầm cậu ở bên cạnh mình, nhưng anh không nỡ.
Bình Qua của anh tốt như vậy, xứng đáng có được thứ tốt nhất.
Giống như hiện giờ, cậu có thể bình thản đối diện với kiếm của mình, bình thản đối diện với tâm của mình, ánh mắt cậu sáng ngời, toàn người cậu cũng sáng lấp lánh.
Mặc dù đó không phải loại sáng lấp lánh thường thấy ở các thần tượng khác, nhưng nó thật sự là một loại sáng lấp lánh có thể thu hút ánh mắt và hô hấp của mọi người.
Vào lúc Tạ Minh Duệ nghĩ vậy, điệu múa kiếm của Tạ Bình Qua đã bước vào giai đoạn cuối.
Chỉ thấy chiếc lá cuối cùng bay qua trước mắt, Tạ Bình Qua rút kiếm chém chiếc lá làm đôi.
Mọi người cả kinh, vô thức nhìn xuống đất, chỉ thấy mấy chiếc lá mà lúc nãy bọn họ nghĩ là để kích thích bầu không khí, toàn bộ đều bị chém làm đôi rơi lộn xộn dưới đất.
Phòng ghi hình im lặng như tờ, thậm chí còn im lặng hơn khi Tạ Bình Qua tay không đập đá hồi sáng.
Tạ Bình Qua không biết nguyên nhân, nghĩ thầm chẳng lẽ màn múa kiếm của mình rất tệ? Nhưng khi cậu nhìn thấy ánh mắt của Tạ Minh Duệ... Hình như... Cũng đâu phải rất tệ a?
Cậu nghiêm túc tự hỏi, cuối cùng nghĩ đến một khả năng.
Cậu khom người, nhặt vài chiếc lá dưới đất lên, vẻ mặt nghiêm túc đưa cho cố vấn: “Muốn kiểm tra thử không? Hẳn là mỗi chiếc lá đều bị chém làm đôi.”
Cố vấn ngơ ngác nhận lấy, một cái khác không cẩn thận bị phiến lá cắt trúng, trực tiếp hít sâu một tiếng.
Bởi vì chuyện ngoài ý muốn này, cuối cùng mọi người cũng phản ứng lại, nhưng khác với hồi sáng mọi người nhao nhao đi lên kiểm tra tảng đá, lúc này không có ai xông lên nữa, đều đặc biệt nghiêm túc đứng cách xa Tạ Bình Qua.
“Nghĩ đi đâu vậy? Chúng tôi sao có thể không tin cậu chứ?”
“Đúng vậy đúng vậy! Cái này cần gì phải kiểm tra? Nhìn một cái là biết Bình Qua cậu chắc chắn không nói dối.”
“Nhìn một cái? Mắt cậu tốt như vậy sao?”
“Đừng có cãi! Nếu cậu cảm thấy mắt tôi không tốt thì đi lên xác nhận đi, tôi không có ý kiến.”
“Có còn là bạn không đấy?”
……
Mọi người thảo luận rất náo nhiệt, nhưng không có ai đi lên cả.
Cuối cùng vẫn là MC chịu trách nhiệm làm sôi động bầu không khí đi lên xác nhận, vừa xác nhận vừa kinh ngạc bảo lạ.
“Nhìn vết cắt trên chiếc lá này đi, vết cắt rất mới, sờ lên còn có chút ẩm ướt.”
“Cắt rất đối xứng nha! Trọng lượng hai bên không khác nhau mấy!”
……
MC nói vậy, những người ngồi trên ghế không nhúc nhích nãy giờ tự dưng có chút nhẹ nhõm.
Nguy hiểm thật nguy hiểm thật, bọn họ đã hiểu rõ trình độ của Tạ Bình Qua, biết cậu có thể làm được điều này cũng không có gì ngạc nhiên... Ách... Mặc dù rất bất ngờ, nhưng cũng không đến nổi khó tin.
Tóm lại, may mà bọn họ không có vây lên như mấy đứa chưa trải đời hồi sáng, dù sao thì loại chuyện xúc động quá mức không xảy ra nhiều mới tốt, đặc biệt là trong lúc đang ghi hình chương trình, dễ khiến hình tượng trong mắt khán giả và fans sụp đổ...
Ngay cả khi là vậy, mọi người vẫn rất tích cực bỏ phiếu cho Tạ Bình Qua sau khi MC tuyên bố có thể bắt đầu bỏ phiếu.
Thí sinh thi đấu với Tạ Bình Qua không có tức giận gì, ngược lại còn bắn tim với Tạ Bình Qua.
Tạ Bình Qua theo bản năng muốn làm đáp lại, nhưng không biết vì sao cậu cảm giác được ánh mắt Tạ Minh Duệ đang nhìn mình chằm chằm. Cậu không rõ nguyên nhân nhưng vẫn yên lặng giấu tay ra sau lưng.
Vòng này là vòng cuối cùng của cuộc đối đầu giữa hai đội, khi MC công bố Tạ Bình Qua chiến thắng, trận bán kết của họ cũng chính thức kết thúc.
Về phần trận chung kết... Bởi vì bên đội của Lộ Tiểu Phong có Tạ Bình Qua áp trận nên sĩ khí hai bên khác nhau một trời một vực, ngay trước khi Tạ Bình Qua ra sân, Hạ Mặc đã PK thành công người cuối cùng của đội đối thủ.
Đến đây, cuộc so tài kéo dài một ngày chính thức đi đến hồi kết, “Đội Hiệp Ảnh Phiêu Bạt” của Lộ Tiểu Phong cũng chính thức giành chiến thắng.
Nhìn sáu người đứng thành một hàng cúi đầu chào bọn họ, đặc biệt là nhìn về phía Tạ Bình Qua, trong đầu các cố vấn và các tuyển thủ đều có một ý nghĩ giống nhau — lần đầu tiên đọc đến tên đội, tất cả bọn họ đều cho rằng tên của đội này khác với những đội khác, là cái tên khoa trương vô nghĩa, chưa từng nghĩ một ngày trôi qua, tên đội này lại thành sự thật, thực sự là... quá đáng sợ.
Phần thi tài nghệ kết thúc, MC công bố thể lệ nhị công.
Lần biểu diễn nhị công sẽ chuyên nghiệp hơn một công một chút, có sân khấu thuần ca hát, có sân khấu thuần vũ đạo, có sân khấu thuần rap.
Mọi người dựa theo sở trường và sở thích của mình để dự đoán thứ hạng học ca khúc, sau đó đợi khi có bảng xếp hạng đầu tiên sẽ tiến hành chọn hình thức sân khấu.
Những người biết chuyện này đều có chút sững sờ.
Nhanh quá... Rõ ràng cảm giác chưa qua bao lâu mà bọn họ đã phải nghênh đón cuộc đào thải đầu tiên.
Không biết vận mệnh của bọn họ sẽ như thế nào, cũng không biết cuối cùng chín người nào sẽ giành được vị trí...
Ồ, không đúng, không phải chín người, mà là bảy người, Tạ Bình Qua và Vệ Liên Đào tiến vào chín vị trí đầu tiên cơ hồ là ván đã đóng thuyền, cũng không biết thần tượng vừa có thực lực vừa có sự trưởng thành — Vệ Liên Đào có công ty làm chỗ dựa sẽ lấy được hạng nhất ở bảng xếp hạng đầu tiên, hay là thần tượng phi thực lực, từ trên xuống dưới chỗ nào cũng bất thường — Tạ Bình Qua sẽ lấy được hạng nhất...
Để đảm bảo cho tất cả các thí sinh đều được hấp thụ ánh sáng, nhân viên của tổ chương trình sau phần thi tài nghệ đã không nghỉ ngơi mà làm việc liên tục hàng chục giờ, cuối cùng đã hoàn thành ca khúc chủ đề và tất cả các công tác của cuộc thi tài nghệ.
Điều này khiến tổ chương trình thở phào nhẹ nhõm, sau khi xác nhận xử lý hậu kỳ không có vấn đề gì, họ liền vứt tuyên bố hoãn thi đã chuẩn bị sẵn vào thùng rác, tiếp tục tuyên truyền rầm rộ.
Kiểu tuyên truyền mạnh mẽ này khiến những khán giả trung thành của chương trình và những fans của các thí sinh có chút run sợ.
Đợt này tuyên truyền quá lớn…… Bọn họ sợ hãi.
Trong diễn đàn chính thức, hầu hết mọi người đều đang thảo luận về chương trình sẽ được phát sóng vào tối nay.
Trong bản trailer trước đó, chỉ có clip luyện tập ca khúc chủ đề, trailer về cuộc thi tài nghệ chỉ mới được tung ra vào ngày hôm qua, hệ thống thi đấu của “Quan Công đấu với Tần Quỳnh” đã khiến mọi người cảm thấy hứng thú, vô cùng tò mò không biết các thí sinh sẽ có những tài nghệ gì.
Fans của Tạ Bình Qua cũng rất tò mò chuyện này.
Không giống như những thí sinh khác, mọi người đều hiểu rõ tài nghệ của họ và có thể trực tiếp thảo luận, còn Tạ Bình Qua, kể cả quá khứ, thậm chí là cả bản thân cậu đều là một bí ẩn.
Một người như cậu, sẽ không ai biết trước được cậu sẽ biểu diễn tài nghệ gì.
【 Lầu 3323: Nói về Bình Qua, có thể nào sẽ chọn nhảy múa không? 】
【 Lầu 3324: Nhưng Bình Qua không biết battle nhỉ! Nếu dùng nhảy múa để thi thố thì phải thiện chiến mới thắng được. 】
【 Lầu 3325: Này cũng không phải thi đấu nghiêm túc, không phải đã nói là “Quan Công đấu với Tần Quỳnh” sao, chỉ là vì hiệu quả chương trình thôi, dương cầm cũng có thể quyết đấu với nhau, càng đừng nói đến vũ đạo. 】
【 Lầu 3326: Tôi cảm thấy Bình Qua có khả năng sẽ nhanh chóng học một loại nhạc cụ, sáo nè, tiêu nè, đàn tranh nè, là mấy thứ thoạt nhìn đặc biệt tiên khí phiêu phiêu á. 】
【 Lầu 3327: Ách…… Bộ cậu quên Bình Qua có cơ bụng tám múi rồi hả? 】
【 Lầu 3328: Cơ bụng tám múi thì làm sao? Cơ bụng tám múi thì không thể tiên khí phiêu phiêu hả? Đừng nói tám múi, dù có là mười tám múi cũng được! Bình Qua nhất định sẽ là đại mỹ nhân thanh lãnh tiên khí phiêu phiêu! 】
【 Lầu 3329: Mười tám múi vẫn còn là con người sao? Hơn nữa các cậu có phải đã quên gì rồi không, trước khi thi đấu tài nghệ còn có khảo hạch ca khúc chủ đề, các cậu không hy vọng Bình Qua sẽ trở thành C vị của ca khúc chủ đề sao! 】
【 Lầu 3330: Mặc dù tôi rất có lòng tin đối với Bình Qua, nhưng cậu ấy muốn lấy C vị vẫn có hơi khó đi…… 】
【 Lầu 3331: Tán thành. 】
……
Đến fans của Tạ Bình Qua còn nghĩ như vậy, huống chi là người qua đường.
Nhưng khác với fans bị khuôn mặt của Tạ Bình Qua mê hoặc, khán giả bình thường ôm khá nhiều ảo tưởng về tài nghệ của cậu.
Cái gì mà Street Dance, trống Jazz, đàn ghi-ta điện, tấu nói... Bọn họ đều suy xét qua.
Bọn họ không chỉ suy xét mà còn điên cuồng lập flag đánh đố trên các nền tảng lớn, thu hút một nhóm người qua đường chưa từng xem chương trình.
Những người qua đường chân chính này đã theo dõi trang web chính thức, đúng lúc có tập mới phát sóng nên họ không xem lại những tập trước mà chỉ xem tập mới nhất.
Khi bọn họ nhìn thấy Tạ Bình Qua, phản ứng đầu tiên của họ là “Huýt, người này thật đẹp”, và phản ứng thứ hai của họ là “Người này phong cách sắc bén, chơi tài nghệ soái chút cũng là bình thường, có đáng để lập flag không“.
Không nghĩ tới bọn họ đã thua, những khán giả của chương trình và fans càng thua nặng hơn, mặt mày mờ mịt.
Cái người nhảy hoàn hảo này là ai? Cái người khí chất sắc bén này là ai? Biểu hiện của cậu ở một công không phải vậy mà, do ca khúc nên tạo thành hiệu quả như vậy sao? Chỉ là một ca khúc chủ đề phổ thông mà cậu cũng có thể nhảy thành như vậy?
Quan trọng nhất chính là, cậu thật sự được C! Một người mới từ đầu đến chân 24K đường đua phi thần tượng cư nhiên có thể đè ép vô số “tiền bối”, trực tiếp lấy được C vị ca khúc chủ đề, còn không có chút tranh luận nào.
Cái này...
Fans của Tạ Bình Qua mặc dù có hơi mê mang nhưng cũng cực kỳ hưng phấn, nhưng hưng phấn càng nhiều thì bất an cũng càng nhiều.
Công ty của Tạ Bình Qua chỉ là một công ty nhỏ, cậu ở trong chương trình thoạt nhìn rất ít giao lưu với người khác, sau khi cầm C vị ca khúc chủ đề, cậu có khi nào sẽ bị xa lánh bắt nạt hay không?
Trong khi fans nghĩ như vậy, thanh tiến độ đã leo lên giai đoạn thi tài nghệ. Cuộc thi tài nghệ sôi nổi hơn lúc nãy nhiều, mặc dù xuất hiện một số tiểu phẩm tấu nói rất kỳ lạ, nhưng nhìn chung đều nằm trong tầm hiểu biết của mọi người nên mọi người đều cho rằng cuộc thi tài nghệ này sẽ diễn ra một cách bình thường mà thôi.
Sau đó Tạ Bình Qua lên sân khấu; sau đó tảng đá cũng lên sân khấu.
Thời điểm tảng đá xuất hiện, bullet screen* toàn là dấu chấm hỏi, mọi người nghĩ có phải nhân viên công tác khiêng nhầm hay không, kết quả bọn họ chưa suy nghĩ kỹ càng, Tạ Bình Qua đã bắt đầu giới thiệu tảng đá.
*Bullet screen là mấy cái bình luận chạy trên màn hình luôn ấy, lúc trước mình không biết nên toàn để là khu bình luận.
Thời điểm mọi người nghe thấy “đây là một tảng đá” còn buồn cười, nghĩ thầm Tạ Bình Qua này có hơi khờ a, giới thiệu lung tung gì vậy, giây tiếp theo, bọn họ liền sững sờ.
Bọn họ trơ mắt nhìn Tạ Bình Qua tay không bổ tảng đá làm đôi, thậm chí còn không phải chỉ bị tua đi tua lại một lần, mà còn được tua ở những góc độ khác nhau, tốc độ cũng khác nhau.
Các dấu chấm hỏi bao phủ toàn bộ màn hình, một số người có kết nối mạng kém bị kẹt trực tiếp trên giao diện và phải đóng nó lại, có những người bị văng ra ngoài cũng không rảnh đi mắng chửi Thịnh Thế, mà lại sôi nổi kêu bạn bè đi xem chương trình này.
Bọn họ nói như vậy ——
“Mau đi xem 《 Theo đuổi ước mơ đi 》 mùa hai nhanh! Có siêu cấp đại mỹ nhân biểu diễn tay không đập đá!”
°°°°°°°°°°
Tác giả có lời muốn nói:
Trước khi xem tay không đập đá, fans Bình Qua: Ca ca cầm C vị, lại không thích nói chuyện, có khi nào sẽ bị bắt nạt không a, lo lắng QAQ
Sau khi xem tay không đập đá, fans Bình Qua: ( kéo lên xóa bình luận)
Lời editor: Chương này 7k chữ, gấp ba lần mấy chương khác
Đăng: 19/4/2023
Ngay khi tảng đá bị bổ làm hai nửa, mọi người cảm giác như người mình cũng bị chém làm đôi.
Bọn họ nhìn Tạ Bình Qua, kính sợ trong ánh như muốn biến thành thực thể.
Tinh thần Lộ Tiểu Phong có chút hoảng hồn. Hắn đi đến bên cạnh tảng đá, đầu tiên là sờ sờ tảng đá, sau đó không biết dây thần kinh nào trong não bị ráp sai, giơ tay lên đập xuống...
“Áu!” Lộ Tiểu Phong hét thảm một tiếng, hắn nhìn tay mình khóc không ra nước mắt, không biết có nên cảm thấy may mắn vì hồi nãy không dùng sức nên không bị gãy xương tay, hay nên cảm thấy hối hận vì dùng lực không nhỏ khiến tay bị đỏ một vùng.
Nhờ phúc của tiếng hét thảm đó, những người khác cuối cùng cũng hoàn hồn.
Nháy mắt thi đấu tài nghệ gì gì đó đều bị vứt ra sau đầu, ai cũng tụ lại sờ sờ tảng đá, nghiên cứu chỗ bể ra, tra khảo các nhân viên công tác.
“Đây tuyệt đối là tảng đá thật.”
“Là tảng đá thật cũng không thể bảo đảm là nó hoàn chỉnh đúng không? Khai nhanh, nó là một tảng hoàn chỉnh ngay từ đầu đúng không, hay là đã bị bổ làm hai nửa ngay từ đầu?”
“Chắc chắn là một tảng ngay từ đầu a! Mấy người nhìn mảnh vụn dưới đất đi, nếu trước đó có động tay động chân thì sẽ không có mấy vụn đó.”
“Trời đất ơi, tảng đá này 10cm đúng không? Không phải 1cm đúng không! Này sao có thể bổ được?”
……
Không chỉ có thí sinh vây xem, các cố vấn cũng đi lên xem.
Giang Y Vũ rất hứng thú đi quanh tảng đá một vòng, lại rất hứng thú đi quanh Tạ Bình Qua một vòng, cuối cùng tầm mắt dừng lại ở tay phải Tạ Bình Qua.
Tạ Bình Qua bị cô nhìn đến dựng hết lông tóc, yên lặng giấu tay phải ra sau lưng.
Cậu theo bản năng ngẩng đầu tìm Tạ Minh Duệ xin giúp đỡ, nhưng lại bị nhiều người chặn lại, hoàn toàn không thấy bóng dáng Tạ Minh Duệ đâu.
Bất đắc dĩ, Tạ Bình Qua chỉ có thể tự cứu lấy mình. Cậu nắm chặt micro trong tay, vỗ nhẹ, sau đó hắng giọng nói: “Tài nghệ của tôi... Biểu diễn xong rồi, có phải nên bỏ phiếu rồi không?”
Tạ Bình Qua nói hai lần, mọi người mới thoáng hồi phục tinh thần từ trong trạng thái hưng phấn.
MC nhìn trái phải một vòng, phát hiện bản thân cũng đang đứng trong đám người nghiên cứu tảng đá, ho khan một tiếng: “À đúng, đến lúc bỏ phiếu rồi, mọi người về lại chỗ ngồi đi, nếu không đại ca camera sẽ bị chúng ta làm tức chết.”
Lời này vừa nói ra, đại não mọi người cuối cùng cũng tỉnh táo lại.
Bọn họ nhìn camera gần trong gang tấc, cuối cùng nhớ ra bây giờ mình đang làm gì, vội vàng trở về chỗ ngồi.
Mắt thấy phòng ghi hình bình thường trở lại, Tạ Bình Qua thở phào nhẹ nhõm, lại lần nữa đưa mắt tìm Tạ Minh Duệ.
Người nọ vẫn đeo kính râm và khẩu trang, nhưng khác với hồi nãy, bây giờ người nọ đang ngồi day day huyệt thái dương, lúc Tạ Bình Qua nhìn qua, anh cong bốn ngón tay lại trừ ngón trỏ, hơi đong đưa về phía trước.
Tạ Bình Qua nhận được lời khen, tức khắc vui vẻ, mày khẽ cong, đôi mắt sáng long lanh, nhìn đến nỗi Tạ Minh Duệ quên luôn cái bất đắc dĩ vừa rồi, chỉ còn lại mềm lòng, trong lòng chỉ còn lại mỗi “vừa đáng yêu vừa ngốc”, hoàn toàn xem nhẹ chuyện cậu vừa một chưởng bổ đôi tảng đá 10cm.
Nhưng chỉ có mỗi Tạ Minh Duệ là thấy như vậy, ánh mắt những người khác nhìn Tạ Bình Qua lúc bấy giờ như nhìn thấy một đại ma vương đỉnh cấp.
Giang Y Vũ rất tò mò, hỏi: “Vậy là Bình Qua, trước kia cậu thật ra là... Học võ? Không phải vũ trong vũ đạo mà là võ trong võ thuật*.”
*Vũ là 舞, võ là 武, đều phát âm là wǔ.
Tạ Bình Qua thấy mình không cần phải giả bộ làm thần tiên tiểu ca ca yếu đuối mong manh nữa, liền thản nhiên gật đầu không chút giấu giếm.
Lập tức các thí sinh bên dưới ồn ào lên, ánh mắt hưng phấn nhìn cậu.
Học võ! Rất mới lạ! Trước nay chưa từng thấy a!
“Thảo nào, vậy là hiểu rồi.” Giang Y Vũ bừng tỉnh đại ngộ, những người khác nghe cô nói cũng bừng tỉnh đại ngộ.
Thảo nào Tạ Bình Qua có năng lực nhớ rõ động tác vũ đạo xuất sắc như vậy, thảo nào khí chất của cậu mạnh mẽ như vậy, thảo nào cậu vừa hát vừa nhảy cũng không thở dốc chút nào, hóa ra là cậu luyện võ!
Đối với chuyện này, Lộ Tiểu Phong là người hưng phấn nhất, sau khi tay hết đau rồi thì lại nhảy đến bên người cậu, mắt trông mong nhìn cậu: “Bình Qua! Chúng ta là anh em đúng không? Là anh em sẽ dạy em nha!”
Mặc dù Tạ Bình Qua trong mắt Tạ Minh Duệ có hơi ngây ngốc, nhưng nói một cách khách quan, so với mọi người ở đây, cậu là người tỉnh táo nhất rồi.
Cậu hoàn toàn không bị mọi người thổi phồng đến đầu óc choáng váng, mà chỉ chỉ vào camera, giọng nói rất vững vàng: “Chúng ta đang ghi hình thi đấu tài nghệ.”
Cuối cùng Lộ Tiểu Phong cũng nhớ ra trọng điểm.
Hắn ho khan một tiếng, nhìn về phía đối thủ biểu diễn đánh trống Jazz với Tạ Bình Qua, lại nhìn về phía đội trưởng của đối phương, cố hết sức không để giọng mình nghe quá vui vẻ: “Có phải nên bắt đầu tuyên bố bỏ phiếu rồi không?”
Lời này làm đội trưởng bên kia thở dài. Hắn gật đầu, sau khi bỏ phiếu thậm chí còn không muốn mở mắt nhìn kết quả.
Đồng đội hắn cũng nhận ra, quả nhiên số phiếu nghiêng hẳn về một bên, vị trống Jazz bất đắc dĩ buông tay, những người khác cũng bất đắc dĩ vỗ trán.
Với tình hình này của Tạ Bình Qua thì so thế nào! So kiểu nào cũng là bọn họ thua a!
Nhạc cụ cũng được, tấu nói cũng được, nhảy múa cũng được, làm sao thú vị bằng tay không đập đá chứ! Đừng nói những người khác, cho dù có kêu bọn họ bỏ phiếu, bọn họ cũng sẽ bỏ cho Tạ Bình Qua a!
Sau khi kết thúc một vòng tiếp, Tạ Bình Qua lại thắng thêm một vòng, phương thức thắng cũng tương tự vòng thứ nhất, đơn giản mà thô bạo.
Đầu tiên là cậu nâng tảng đá lên dưới ánh mắt trông mong của mọi người, sau đó bắt đầu niệm “hai biến thành bốn” “hai biến thành bốn”, nắm tay thành quyền, sau đó vung quyền như gió, gõ lên tảng đá.
Trải qua lần đầu tiên tay không đập đá, mọi người vốn sẽ cho rằng mình sẽ không kinh ngạc nữa, không nghĩ tới giây tiếp theo, miệng bọn họ đã biến thành chữ “O” thật tròn.
Khác với “hai biến thành bốn” mà bọn họ nghĩ, lần này Tạ Bình Qua gõ tảng đá dài 1m rộng 1m thành từng mảnh vụn bằng nắm tay ngay trước mặt bọn họ, không chỉ có thế, cậu còn cầm một tảng đá khác, đặc biệt nghiêm túc hỏi bọn họ “còn muốn gõ nữa không?“.
Mọi người không biết là mình đã gật đầu hay lắc đầu, chỉ biết thời điểm mình hồi phục tinh thần từ trong hoảng hốt, một tảng đá khác cũng bị gõ thành từng mảnh.
Trong lòng bọn họ chỉ còn lại “tôi là ai, tôi đang ở đâu, tôi đã làm gì”, đến lúc bỏ phiếu còn chưa thanh tỉnh lại.
Mà này còn chưa phải là kết thúc, Tạ Bình Qua còn có vòng thứ ba.
Mọi người nhìn đống đá đã nát bấy dưới đất, nghĩ thầm chắc cậu không thể đập hay gõ nó được nữa đâu nhỉ? Không nghĩ tới Tạ Bình Qua trực tiếp cúi người, nhặt mấy vụn đá đặt trong lòng bàn tay, sau đó đứng dậy, tay phải tay trái cùng bóp lại, sau đó tựa như có ma thuật, hòn đá trong bàn tay biến mất khi cậu nắm tay lại.
Không, không tính là ma thuật, vì nó không có biến mất, mà là trực tiếp biến thành bột mịn trong lòng bàn tay cậu.
Có một nửa không nắm được nên rơi xuống đất, một nửa còn lại vẫn còn nằm trong lòng nàn tay đang bị cậu phủi xuống, ánh mắt cậu nhìn theo bột phấn bị gió thổi bay, vô bi vô hỉ.
Mọi người lại lần nữa bị chấn trụ, lúc này mọi người không kinh ngạc cảm thán nữa mà là lặng ngắt như tờ. Sau khi bột phấn đã bay hết nhưng vẫn không thu hoạch được phản ứng của mọi người, Tạ Bình Qua nghi hoặc ngẩng đầu, ánh mắt vô bi vô hỉ kia không biết đã biến mất từ khi nào, chỉ còn lại ánh mắt sạch sẽ như ngày thường.
Mọi người thấy cậu như vậy, không hiểu vì sao lông tơ dựng hết cả lên, cứ cảm thấy... Người này... Có thể dùng đôi mắt như vậy nháy mắt bóp bọn họ thành bột phấn, bóp xong còn vẻ mặt vô tội hỏi người bên cạnh có bóp được không...
Tạ Bình Qua hiện tại quả thật rất vô tội.
Cậu thấy mọi người không có phản ứng gì, tưởng là bóp một cục thì ít quá: “Muốn bóp hết toàn bộ hả? Có thể sẽ tốn nhiều thời gian...”
“Không không không.” Lúc này tất cả mọi người ăn nhịp lắc đầu.
Không được không được, đừng bóp nữa, nếu nhìn cậu bóp tiếp là bọn họ phải đau đầu đó...
Tạ Bình Qua nhận được đáp án, thầm thở phào.
Thật ra bóp mấy cục đá này cũng không có gì, nhưng bóp nhiều quá lại trông có hơi ngu... Nếu có thể, cậu hy vọng bản thân có thể soái một chút trước mặt Tạ Minh Duệ.
Tâm tư nhỏ này không có ai phát hiện, ngay cả Tạ Minh Duệ cũng vậy.
Nhưng khác với những người khác kinh ngạc đến ngây người nhìn Tạ Bình Qua như nhìn hỗn thế ma vương, Tạ Minh Duệ nhìn cậu, chỉ cảm thấy Bình Qua nhà mình quả nhiên vừa đơn thuần vừa đáng yêu.
Nhớ đến Tưởng Chúc có nói với anh, vào giai đoạn chọn tài nghệ, mỗi thí sinh sẽ gọi điện xác nhận với công ty quản lý, anh không khỏi lâm vào trầm tư.
Mặc dù kết quả “tài nghệ” này không tồi, Bình Qua nhà anh đáng yêu không chịu nổi, đạt được hiệu quả bất ngờ, hơn nữa còn là bất ngờ đến không thể khống chế được.
Rốt cuộc Diệu Vân Entertainment có làm công ty quản lý được không vậy? Hố Bình Qua nhà anh thành như vậy? Nếu không anh dứt khoát mua luôn công ty quản lý đó, đỡ phải nhìn bọn họ ra chú ý ngu ngốc?
Cao Cường ở công ty xa xa hoàn toàn không biết Tạ Bình Qua hiểu lầm ý hắn, cũng không biết có một cái nồi trực tiếp ụp lên đầu hắn, càng không biết Tạ Minh Duệ sau khi ụp nồi xong còn nổi tâm tư muốn thu mua công ty quản lý.
Bây giờ hắn đang vui vẻ rong chơi trên internet, nhìn số fans bạo trướng trên Weibo Tạ Bình Qua, nhìn Triệu Sang bị thóa mạ, tâm tình hắn tốt quá hừ hừ thành giai điệu ngắn.
Trên phố gặp được Tạ Bình Qua, còn ký hợp đồng với cậu thật đúng là quyết định chính xác nhất trong cuộc đời của hắn, hắn đúng là người làm công đỉnh nhất giới giải trí!
Bởi vì hình thức thi đấu tài nghệ là hình thức đào thải, tổng cộng có 4 vòng 15 trận, nên kế hoạch ghi hình là cả ngày, từ sáng đến tối.
Trong đó, vòng thứ nhất thi đấu liên tục đến giờ ngọ, vòng thứ hai thi đấu đến chạng vạng, vòng thứ ba và tư đến tối mới ghi hình.
Có lẽ do có Tạ Bình Qua ở đây nên các đồng đội tự tin hơn, bọn họ phát huy vượt xa người bình thường, vòng thứ hai thi đấu không đến phiên cậu ra sân.
Các thí sinh khác vừa tiếc nuối vừa thở phào nhẹ nhõm, nhưng về phần Tạ Bình Qua nhìn Tạ Minh Duệ ngồi một góc, thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn cậu, tháo kính râm cười cười với cậu, cậu lại không có cảm giác vui vẻ gì mấy.
“Tài nghệ” cậu chuẩn bị ở mấy vòng sau đều là dùng đao nhỏ và cây trúc làm vũ khí, loại này có lực sát thương rất mạnh, cực kỳ thực dụng, cậu có thể tìm thứ gì đó làm vũ khí để thể hiện trước mặt mọi người, nhưng Tạ Minh Duệ có mặt ở đây, cậu lại uổng phí nửa ngày trời không làm gì, Tạ Bình Qua cảm thấy “tài nghệ” này không tốt, không đủ “soái“.
Vâng, sau khi ở chung lâu với các thí sinh khác, từ này cũng được nhét vào từ điển của cậu.
Bình thường cậu không quan tâm lắm, cũng không thường dùng từ này trong suy nghĩ, nhưng lần này thì khác, đặc biệt là khi Tạ Minh Duệ rời đi vào giờ cơm chiều, trước khi đi còn nói với cậu lát nữa sẽ quay lại, khiến Tạ Bình Qua càng thêm muốn đổi “tài nghệ” khác, đổi một cái “soái” hơn.
Vì suy nghĩ này, khi cậu ăn cơm cùng đồng đội lại không nói lời nào, ăn xong cũng không nói câu nào, trên đường về phòng tập cũng không nói chữ nào, mãi đến khi xung quanh bắt đầu nổi gió, cậu mới đột nhiên bừng tỉnh, ngẩng đầu lên.
Sau đó cậu thấy một chiếc lá theo gió bay xuống.
Cậu ngơ ngác vươn tay ra, ánh mắt có chút mê mang, lát sau liền sáng lên, trên mặt cũng mang theo ý cười.
Cậu quay đầu nhìn Lộ Tiểu Phong, thấy đối phương dường như cũng rất hứng thú với chiếc lá cậu cầm trong tay, nên cậu đưa chiếc lá cho hắn, sau đó nói: “Tiểu Phong, tài nghệ tối nay... Tôi muốn cậu giúp tôi một chút.”
Tạ Bình Qua nói xong liền đến gần Lộ Tiểu Phong thì thầm gì đó. Mà người được thì thầm từ vẻ mặt nghi hoặc biến thành vẻ mặt hưng phấn, ngay sau đó tung tăng kêu đồng đội về phòng tập trước, còn mình thì có việc bận cùng Tạ Bình Qua, nói xong cũng không quay đầu lại mà chạy theo Tạ Bình Qua.
Các đồng đội khác không hiểu gì nhìn bóng lưng của bọn họ, muốn kêu nhưng không biết có nên hay không, cả người đều dại ra.
Cuối cùng vẫn là Hạ Mặc tỉnh táo lại trước: “Kệ bọn họ đi, chúng ta tới đó trước, hai người đó có chừng mực mà.”
Lộ Tiểu Phong có chừng mực hay không thì khó mà nói, còn Tạ Bình Qua trên phương diện thời gian thì đúng là rất có chừng mực.
Cho nên trước khi kết thúc thời gian quy định, cậu và Lộ Tiểu Phong đã về đến phòng tập, sau đó đưa túi nhỏ đựng đầy đồ cho nhân viên công tác.
Những người khác mới đầu không thấy bọn họ thì còn có chút hưng phấn, nghĩ thầm chẳng lẽ Tạ Bình Qua có chuẩn bị đại chiêu nào đó? Kết quả thấy bọn họ hai tay trống trơn trở về, bọn họ cũng không rõ bản thân là đang tiếc nuối hay đang nhẹ nhõm nữa.
Thời điểm Tạ Bình Qua trở về, Tạ Minh Duệ vẫn chưa về, nhưng đến thời gian vòng bán kết của bọn họ bắt đầu, Tạ Minh Duệ đã có mặt ở chỗ ngồi buổi sáng.
Thí sinh ngồi bên cạnh Tạ Minh Duệ bị người đàn ông sắm đầy vũ trang làm cho tò mò, hắn nghẹn cả ngày, hiển nhiên đến tối đối phương còn trở lại, thật sự không nhịn được hỏi: “Xin, xin chào?”
Tạ Minh Duệ nhìn hắn một cái, cũng không tỏ ra kháng cự, chào lại: “Chào.”
Đối phương tức khắc hưng phấn, không chỉ có hắn, mà người ngồi đằng trước và sau Tạ Minh Duệ, nghe hai người nói chuyện cũng thò đầu qua.
Người trước đó hỏi tiếp: “Nhân viên công tác nói anh là biên đạo múa, nhưng biên đạo múa không phải là nhìn sân khấu để xác định phong cách sao? Vì sao lại chọn xem chúng tôi so tài nghệ vậy?”
Vấn đề này nhân viên công tác từng nói trước đáp án với Tạ Minh Duệ: “Sân khấu của các cậu chưa chắc đã là thứ các cậu thích hoặc muốn chọn, nhưng tài nghệ của các cậu luôn là thứ mà bản thân các cậu thích hoặc đại biểu cho các cậu.”
Thí sinh kia tức khắc bừng tỉnh: “Ra là vậy, nếu không phải có đợt thi đấu tài nghệ này, chúng tôi cũng sẽ không biết Tạ Bình Qua lại có phong cách như này đấy.”
Tạ Minh Duệ bắt đầu trò chuyện cũng vì câu này.
Anh đáp lại một tiếng, sau đó giả bộ tự nhiên nói tiếp: “Vậy bình thường cậu ấy là phong cách thế nào?”
Thí sinh kia suy nghĩ rồi đáp: “Chắc là phong cách dựa vào khuôn mặt đi. Cậu ấy rất ít giao lưu với những người khác, thoạt nhìn rất giống tiên tử thanh lãnh, nhưng lúc tập luyện thì đặc biệt liều mạng như Tam Lang. Tôi có một người bạn cùng phòng chung đội với cậu ấy, nghe nói cậu ấy không có bất kỳ thú tiêu khiển nào, không cần nghỉ ngơi gì, toàn là tập luyện thôi... Đặc biệt đáng sợ.”
Tạ Minh Duệ “ừm” một tiếng, ngoài mặt thì giống như đang nghe người ta nói, nhưng lời nói lại trong đi vào lỗ tai, chỉ có tầm mắt là luôn nhìn Tạ Bình Qua.
Kỳ thật anh biết, biết Tạ Bình Qua một khi đã làm bất cứ điều gì cũng sẽ cố gắng hết sức, biết tính cách cậu giống với anh trong quá khứ, biết rằng đối với cậu, loại trình độ huấn luyện này không tính là gì, nhưng trong lòng anh vẫn có cảm giác như bị kim châm.
“Đúng rồi, sức tưởng tượng của biên đạo múa rất phong phú đúng không? Anh cảm thấy tài nghệ lát nữa Tạ Bình Qua biểu diễn sẽ là gì? Hay vẫn giống buổi sáng, tay không đập đá?” Mặc dù Tạ Minh Duệ không có nhắc đến Tạ Bình Qua nữa, nhưng thí sinh này hiện tại không có hứng thú với điều gì khác, nên vẫn luôn trò chuyện về “người kỳ quái” Tạ Bình Qua.
Không chỉ có hắn, những người xung quanh nghe thấy vấn đề này đều ngó qua nhìn, xì xào bàn tán.
“Tôi cảm thấy chắc vẫn là tay không đập đá đi! Nhưng có thể sẽ thay đổi hình thức một chút, chẳng hạn như biến thành điêu khắc? Chính là tay đập “bẹp” lên tảng đá, sau đó để lại dấu bàn tay trên đó.”
“Chờ chút, tài nghệ này đâu phải gọi là điêu khắc đâu?”
“Đây là trọng điểm hả? Đừng có lạc đề!”
“Tôi thấy chắc là sẽ không có tài nghệ khác, dù sao cậu ấy cũng đi theo con đường đơn giản thô bạo mà...”
“Cho dù có là Tạ Bình Qua thì cũng không thể nào có nhiều tài nghệ kinh người vậy được? Không hợp lý a!”
……
“Cậu ấy sẽ đổi.” Ngay khi các thí sinh khác sắp đạt thành ý kiến nhất trí, Tạ Minh Duệ đột ngột nói.
Tất cả mọi người hơi kinh ngạc nhìn về phía anh, Tạ Minh Duệ cũng đã dời tầm mắt, giọng khá bình tĩnh: “Cậu ấy đang căng thẳng.”
“Ai?” Nghe anh nói xong, mọi người tức khắc quên mất lúc nãy mình vừa nói gì, nhất trí quay đầu lại nhìn Tạ Bình Qua, nhằm tìm xem trên mặt cậu có thay đổi gì không.
Đáng tiếc bất kể bọn họ nhìn kiểu nào cũng không nhìn ra tí “căng thẳng” nào trên người cậu, muốn hỏi lại Tạ Minh Duệ thì thấy anh đã khoanh tay dựa người ra sau, vẻ mặt chuyên chú, hiển nhiên không muốn trò chuyện với bọn họ nữa.
Bọn họ bất đắc dĩ chỉ có thể tự mình quan sát, mà Tạ Minh Duệ vẫn tiếp tục nhìn Tạ Bình Qua, lúc tầm mắt cậu “lơ đãng” nhìn thoáng qua, anh dùng ngón cái chạm nhẹ vào trán, ý bảo cậu đừng căng thẳng.
Tạ Bình Qua nghĩ bản thân che giấu rất khá, ngàn lần không ngờ tới chút cảm xúc nhỏ như vậy sẽ bị Tạ Minh Duệ phát hiện, tức khắc có chút xấu hổ.
Dù hơi xấu hổ nhưng cậu vẫn có chút vui vẻ, cảm giác này rất vi diệu, vui vẻ vì Tạ Minh Duệ có thể nhận ra tất cả cảm xúc của cậu.
Bởi vì niềm vui này, tia căng thẳng của Tạ Bình Qua tan đi không ít.
Cậu nhìn đồng đội đang thi đấu với đội khác, an tĩnh đợi thời khắc mình lên sân khấu, hoặc là không.
Không thể không nói, những đội có thể đi đến vòng bán kết, tài nghệ đều rất đáng để xem, đặc biệt là đội bảy người mà đội cậu đang thi đấu, vì vậy đến cuối cùng, vẫn đến lượt Tạ Bình Qua ra sân.
Cậu vừa xuất hiện, mặc kệ là người xem đang chán muốn chết cũng tinh thần sáng láng, mắt sáng quắc nhìn cậu, lát sau lại mắt sáng quắc nhìn về phía nhân viên công tác đang khiêng đạo cụ lên.
Khiến mọi người bất ngờ là thứ nhân viên công tác mang lên không phải là tảng đá, mà là một cây trúc dài 1m, một đao nhỏ và một túi nhỏ căng phồng.
Mọi người không hiểu ra sao, mặt mờ mịt, cố tình Tạ Bình Qua lại không định giải thích, chỉ nói một câu “bắt đầu đi”, rồi nhận cây trúc vào đao, cúi đầu kiên nhẫn đẽo.
“Chẳng lẽ đây là tay nghề phi vật thể trong truyền thuyết?”
“Ách... Mặc dù trông rất cao, nhưng loại tài nghệ này có thắng được không?”
“Thật ra có phải chúng ta quên gì đó rồi không, trọng điểm không phải là đấu tài nghệ, mà là hút fans đúng không?”
Người cuối cùng nói xong, xung quanh tức khắc yên tĩnh.
Hình như... Đúng là... Có lý.
Nghĩ vậy, bọn họ cảm giác như đã hiểu được suy nghĩ của Tạ Bình Qua.
Khỏi phải nói, dáng vẻ Tạ Bình Qua cụp mi rũ mắt đẽo trúc thật sự rất tuấn tú, đặc biệt nếu quay cận cảnh, khuôn mặt này, cằm này, tay cầm đao nhỏ đều quay được, đến lúc phát sóng... Bọn họ hoàn toàn có thể tưởng tượng ra khán giả và fans sẽ sốc thành cái dạng gì.
Nghĩ đến đây, bọn họ cảm thấy mình đã đoán trúng ý của Tạ Bình Qua rồi, nhưng thật ra các cố vấn ngồi khá gần đó lại cảm giác có chỗ nào đó sai sai.
Bởi vì tốc độ đẽo rất nhanh, cảm giác không bao lâu, cây trúc trong tay Tạ Bình Qua đã biến thành đồ khác.
Đó là một đoạn lá trúc dài khoảng 1m, rất mỏng, trông vô cùng nhẹ. Tạ Bình Qua đặt trên tay để ước lượng một chút, sau đó dọn dẹp mấy đồ thừa khác đưa cho nhân viên công tác.
Cậu nói nhỏ gì đó với nhân viên công tác, lại nói nhỏ gì đó với Lộ Tiểu Phong, người kia liền xách túi nhỏ kia lên, đứng ở chỗ cách Tạ Bình Qua không gần cũng không xa.
Có thí sinh nhịn không được đứng lên xem, phát hiện trong túi nhỏ không phải thứ gì khác, chỉ là một túi lá cây, mặt bọn họ mờ mịt, càng mờ mịt hơn nữa là cư nhiên còn có âm nhạc vang lên.
Giang Y Vũ như đoán được gì đó, lập tức ngồi ngay ngắn lại; từ khi nhân viên công tác khiêng cây trúc ra là Tạ Minh Duệ đã đoán được Tạ Bình Qua muốn làm gì, cũng không thấy có gì ngoài ý muốn, nhưng anh vẫn tháo kính râm xuống, an an tĩnh tĩnh nhìn người ở giữa sân khấu.
Mặc dù trông giống như đang múa kiếm, nhưng nói thật, Tạ Bình Qua sẽ không thật sự múa kiếm. Kiếm của cậu là kiếm dùng để giết người, là loại kiếm dính đầy máu tươi, chưa từng xuất hiện dưới ánh mặt trời. Nhưng có lẽ do khoảng thời gian này sống ở đây, có lẽ do cuộc gặp gỡ sau sinh tử khiến cho cậu có thêm tự tin, cậu cảm thấy kiếm của mình không có gì đáng sợ cả.
Cậu bắt đầu di chuyển theo điệu nhạc, nhặt, chém, đâm, tuy không hoàn toàn đi thẳng vào vấn đề, nhưng động tác rất quyết đoán dứt khoát, cộng thêm áo gió dài cậu đang mặc trên người, khuôn mặt tinh xảo không có nhiều biểu cảm cùng với khí chất sắc bén quanh thân, gần như khiến mọi người phải nín thở.
Ngay lúc này, giai điệu của bài hát thay đổi, Lộ Tiểu Phong cách đó không xa bắt đầu lấy một nắm lá cây trong túi, quăng lên không trung.
Lá cây lần lượt bay lên rồi lả tả rơi xuống, rõ ràng thoạt nhìn cách Tạ Bình Qua rất xa, nhưng vào lúc mọi người đang ngẩn người, Tạ Bình Qua đã xuất hiện phía dưới những lá cây đang rơi đó.
Động tác cậu càng lúc càng nhanh, cũng càng lúc càng sắc bén. Mọi người có thể cảm nhận rõ có gió thổi qua, không phải là gió điều hòa, cũng không phải gió bên ngoài thổi vào, mà là gió do Tạ Bình Qua huy kiếm tạo ra, cơn gió kia mặc dù không hiện ra rõ lắm nhưng khi nó chạm vào người, cảm giác như bị nó cắt ngang qua.
Có lẽ Tạ Minh Duệ là người duy nhất không có cảm giác này.
Kiếm của Tạ Bình Qua là kiếm giết người, mà chính bản thân Tạ Bình Qua cũng là đao giết người, nhưng đối với anh, kiếm của cậu là kiếm bảo vệ, còn bản thân Tạ Bình Qua... Là người quan trọng nhất đối với anh.
Là người đã cùng anh vượt qua những ngày u tối không thấy ánh mặt trời, là người duy nhất anh tín nhiệm, cũng là người duy nhất anh để ý.
Người này đã quen trốn trong bóng tối, quen với việc trong thế giới của cậu ngoại trừ anh thì không còn gì khác. Anh tất nhiên có thể ích kỷ để Tạ Bình Qua tiếp tục sống một cuộc sống như vậy, ích kỷ giam cầm cậu ở bên cạnh mình, nhưng anh không nỡ.
Bình Qua của anh tốt như vậy, xứng đáng có được thứ tốt nhất.
Giống như hiện giờ, cậu có thể bình thản đối diện với kiếm của mình, bình thản đối diện với tâm của mình, ánh mắt cậu sáng ngời, toàn người cậu cũng sáng lấp lánh.
Mặc dù đó không phải loại sáng lấp lánh thường thấy ở các thần tượng khác, nhưng nó thật sự là một loại sáng lấp lánh có thể thu hút ánh mắt và hô hấp của mọi người.
Vào lúc Tạ Minh Duệ nghĩ vậy, điệu múa kiếm của Tạ Bình Qua đã bước vào giai đoạn cuối.
Chỉ thấy chiếc lá cuối cùng bay qua trước mắt, Tạ Bình Qua rút kiếm chém chiếc lá làm đôi.
Mọi người cả kinh, vô thức nhìn xuống đất, chỉ thấy mấy chiếc lá mà lúc nãy bọn họ nghĩ là để kích thích bầu không khí, toàn bộ đều bị chém làm đôi rơi lộn xộn dưới đất.
Phòng ghi hình im lặng như tờ, thậm chí còn im lặng hơn khi Tạ Bình Qua tay không đập đá hồi sáng.
Tạ Bình Qua không biết nguyên nhân, nghĩ thầm chẳng lẽ màn múa kiếm của mình rất tệ? Nhưng khi cậu nhìn thấy ánh mắt của Tạ Minh Duệ... Hình như... Cũng đâu phải rất tệ a?
Cậu nghiêm túc tự hỏi, cuối cùng nghĩ đến một khả năng.
Cậu khom người, nhặt vài chiếc lá dưới đất lên, vẻ mặt nghiêm túc đưa cho cố vấn: “Muốn kiểm tra thử không? Hẳn là mỗi chiếc lá đều bị chém làm đôi.”
Cố vấn ngơ ngác nhận lấy, một cái khác không cẩn thận bị phiến lá cắt trúng, trực tiếp hít sâu một tiếng.
Bởi vì chuyện ngoài ý muốn này, cuối cùng mọi người cũng phản ứng lại, nhưng khác với hồi sáng mọi người nhao nhao đi lên kiểm tra tảng đá, lúc này không có ai xông lên nữa, đều đặc biệt nghiêm túc đứng cách xa Tạ Bình Qua.
“Nghĩ đi đâu vậy? Chúng tôi sao có thể không tin cậu chứ?”
“Đúng vậy đúng vậy! Cái này cần gì phải kiểm tra? Nhìn một cái là biết Bình Qua cậu chắc chắn không nói dối.”
“Nhìn một cái? Mắt cậu tốt như vậy sao?”
“Đừng có cãi! Nếu cậu cảm thấy mắt tôi không tốt thì đi lên xác nhận đi, tôi không có ý kiến.”
“Có còn là bạn không đấy?”
……
Mọi người thảo luận rất náo nhiệt, nhưng không có ai đi lên cả.
Cuối cùng vẫn là MC chịu trách nhiệm làm sôi động bầu không khí đi lên xác nhận, vừa xác nhận vừa kinh ngạc bảo lạ.
“Nhìn vết cắt trên chiếc lá này đi, vết cắt rất mới, sờ lên còn có chút ẩm ướt.”
“Cắt rất đối xứng nha! Trọng lượng hai bên không khác nhau mấy!”
……
MC nói vậy, những người ngồi trên ghế không nhúc nhích nãy giờ tự dưng có chút nhẹ nhõm.
Nguy hiểm thật nguy hiểm thật, bọn họ đã hiểu rõ trình độ của Tạ Bình Qua, biết cậu có thể làm được điều này cũng không có gì ngạc nhiên... Ách... Mặc dù rất bất ngờ, nhưng cũng không đến nổi khó tin.
Tóm lại, may mà bọn họ không có vây lên như mấy đứa chưa trải đời hồi sáng, dù sao thì loại chuyện xúc động quá mức không xảy ra nhiều mới tốt, đặc biệt là trong lúc đang ghi hình chương trình, dễ khiến hình tượng trong mắt khán giả và fans sụp đổ...
Ngay cả khi là vậy, mọi người vẫn rất tích cực bỏ phiếu cho Tạ Bình Qua sau khi MC tuyên bố có thể bắt đầu bỏ phiếu.
Thí sinh thi đấu với Tạ Bình Qua không có tức giận gì, ngược lại còn bắn tim với Tạ Bình Qua.
Tạ Bình Qua theo bản năng muốn làm đáp lại, nhưng không biết vì sao cậu cảm giác được ánh mắt Tạ Minh Duệ đang nhìn mình chằm chằm. Cậu không rõ nguyên nhân nhưng vẫn yên lặng giấu tay ra sau lưng.
Vòng này là vòng cuối cùng của cuộc đối đầu giữa hai đội, khi MC công bố Tạ Bình Qua chiến thắng, trận bán kết của họ cũng chính thức kết thúc.
Về phần trận chung kết... Bởi vì bên đội của Lộ Tiểu Phong có Tạ Bình Qua áp trận nên sĩ khí hai bên khác nhau một trời một vực, ngay trước khi Tạ Bình Qua ra sân, Hạ Mặc đã PK thành công người cuối cùng của đội đối thủ.
Đến đây, cuộc so tài kéo dài một ngày chính thức đi đến hồi kết, “Đội Hiệp Ảnh Phiêu Bạt” của Lộ Tiểu Phong cũng chính thức giành chiến thắng.
Nhìn sáu người đứng thành một hàng cúi đầu chào bọn họ, đặc biệt là nhìn về phía Tạ Bình Qua, trong đầu các cố vấn và các tuyển thủ đều có một ý nghĩ giống nhau — lần đầu tiên đọc đến tên đội, tất cả bọn họ đều cho rằng tên của đội này khác với những đội khác, là cái tên khoa trương vô nghĩa, chưa từng nghĩ một ngày trôi qua, tên đội này lại thành sự thật, thực sự là... quá đáng sợ.
Phần thi tài nghệ kết thúc, MC công bố thể lệ nhị công.
Lần biểu diễn nhị công sẽ chuyên nghiệp hơn một công một chút, có sân khấu thuần ca hát, có sân khấu thuần vũ đạo, có sân khấu thuần rap.
Mọi người dựa theo sở trường và sở thích của mình để dự đoán thứ hạng học ca khúc, sau đó đợi khi có bảng xếp hạng đầu tiên sẽ tiến hành chọn hình thức sân khấu.
Những người biết chuyện này đều có chút sững sờ.
Nhanh quá... Rõ ràng cảm giác chưa qua bao lâu mà bọn họ đã phải nghênh đón cuộc đào thải đầu tiên.
Không biết vận mệnh của bọn họ sẽ như thế nào, cũng không biết cuối cùng chín người nào sẽ giành được vị trí...
Ồ, không đúng, không phải chín người, mà là bảy người, Tạ Bình Qua và Vệ Liên Đào tiến vào chín vị trí đầu tiên cơ hồ là ván đã đóng thuyền, cũng không biết thần tượng vừa có thực lực vừa có sự trưởng thành — Vệ Liên Đào có công ty làm chỗ dựa sẽ lấy được hạng nhất ở bảng xếp hạng đầu tiên, hay là thần tượng phi thực lực, từ trên xuống dưới chỗ nào cũng bất thường — Tạ Bình Qua sẽ lấy được hạng nhất...
Để đảm bảo cho tất cả các thí sinh đều được hấp thụ ánh sáng, nhân viên của tổ chương trình sau phần thi tài nghệ đã không nghỉ ngơi mà làm việc liên tục hàng chục giờ, cuối cùng đã hoàn thành ca khúc chủ đề và tất cả các công tác của cuộc thi tài nghệ.
Điều này khiến tổ chương trình thở phào nhẹ nhõm, sau khi xác nhận xử lý hậu kỳ không có vấn đề gì, họ liền vứt tuyên bố hoãn thi đã chuẩn bị sẵn vào thùng rác, tiếp tục tuyên truyền rầm rộ.
Kiểu tuyên truyền mạnh mẽ này khiến những khán giả trung thành của chương trình và những fans của các thí sinh có chút run sợ.
Đợt này tuyên truyền quá lớn…… Bọn họ sợ hãi.
Trong diễn đàn chính thức, hầu hết mọi người đều đang thảo luận về chương trình sẽ được phát sóng vào tối nay.
Trong bản trailer trước đó, chỉ có clip luyện tập ca khúc chủ đề, trailer về cuộc thi tài nghệ chỉ mới được tung ra vào ngày hôm qua, hệ thống thi đấu của “Quan Công đấu với Tần Quỳnh” đã khiến mọi người cảm thấy hứng thú, vô cùng tò mò không biết các thí sinh sẽ có những tài nghệ gì.
Fans của Tạ Bình Qua cũng rất tò mò chuyện này.
Không giống như những thí sinh khác, mọi người đều hiểu rõ tài nghệ của họ và có thể trực tiếp thảo luận, còn Tạ Bình Qua, kể cả quá khứ, thậm chí là cả bản thân cậu đều là một bí ẩn.
Một người như cậu, sẽ không ai biết trước được cậu sẽ biểu diễn tài nghệ gì.
【 Lầu 3323: Nói về Bình Qua, có thể nào sẽ chọn nhảy múa không? 】
【 Lầu 3324: Nhưng Bình Qua không biết battle nhỉ! Nếu dùng nhảy múa để thi thố thì phải thiện chiến mới thắng được. 】
【 Lầu 3325: Này cũng không phải thi đấu nghiêm túc, không phải đã nói là “Quan Công đấu với Tần Quỳnh” sao, chỉ là vì hiệu quả chương trình thôi, dương cầm cũng có thể quyết đấu với nhau, càng đừng nói đến vũ đạo. 】
【 Lầu 3326: Tôi cảm thấy Bình Qua có khả năng sẽ nhanh chóng học một loại nhạc cụ, sáo nè, tiêu nè, đàn tranh nè, là mấy thứ thoạt nhìn đặc biệt tiên khí phiêu phiêu á. 】
【 Lầu 3327: Ách…… Bộ cậu quên Bình Qua có cơ bụng tám múi rồi hả? 】
【 Lầu 3328: Cơ bụng tám múi thì làm sao? Cơ bụng tám múi thì không thể tiên khí phiêu phiêu hả? Đừng nói tám múi, dù có là mười tám múi cũng được! Bình Qua nhất định sẽ là đại mỹ nhân thanh lãnh tiên khí phiêu phiêu! 】
【 Lầu 3329: Mười tám múi vẫn còn là con người sao? Hơn nữa các cậu có phải đã quên gì rồi không, trước khi thi đấu tài nghệ còn có khảo hạch ca khúc chủ đề, các cậu không hy vọng Bình Qua sẽ trở thành C vị của ca khúc chủ đề sao! 】
【 Lầu 3330: Mặc dù tôi rất có lòng tin đối với Bình Qua, nhưng cậu ấy muốn lấy C vị vẫn có hơi khó đi…… 】
【 Lầu 3331: Tán thành. 】
……
Đến fans của Tạ Bình Qua còn nghĩ như vậy, huống chi là người qua đường.
Nhưng khác với fans bị khuôn mặt của Tạ Bình Qua mê hoặc, khán giả bình thường ôm khá nhiều ảo tưởng về tài nghệ của cậu.
Cái gì mà Street Dance, trống Jazz, đàn ghi-ta điện, tấu nói... Bọn họ đều suy xét qua.
Bọn họ không chỉ suy xét mà còn điên cuồng lập flag đánh đố trên các nền tảng lớn, thu hút một nhóm người qua đường chưa từng xem chương trình.
Những người qua đường chân chính này đã theo dõi trang web chính thức, đúng lúc có tập mới phát sóng nên họ không xem lại những tập trước mà chỉ xem tập mới nhất.
Khi bọn họ nhìn thấy Tạ Bình Qua, phản ứng đầu tiên của họ là “Huýt, người này thật đẹp”, và phản ứng thứ hai của họ là “Người này phong cách sắc bén, chơi tài nghệ soái chút cũng là bình thường, có đáng để lập flag không“.
Không nghĩ tới bọn họ đã thua, những khán giả của chương trình và fans càng thua nặng hơn, mặt mày mờ mịt.
Cái người nhảy hoàn hảo này là ai? Cái người khí chất sắc bén này là ai? Biểu hiện của cậu ở một công không phải vậy mà, do ca khúc nên tạo thành hiệu quả như vậy sao? Chỉ là một ca khúc chủ đề phổ thông mà cậu cũng có thể nhảy thành như vậy?
Quan trọng nhất chính là, cậu thật sự được C! Một người mới từ đầu đến chân 24K đường đua phi thần tượng cư nhiên có thể đè ép vô số “tiền bối”, trực tiếp lấy được C vị ca khúc chủ đề, còn không có chút tranh luận nào.
Cái này...
Fans của Tạ Bình Qua mặc dù có hơi mê mang nhưng cũng cực kỳ hưng phấn, nhưng hưng phấn càng nhiều thì bất an cũng càng nhiều.
Công ty của Tạ Bình Qua chỉ là một công ty nhỏ, cậu ở trong chương trình thoạt nhìn rất ít giao lưu với người khác, sau khi cầm C vị ca khúc chủ đề, cậu có khi nào sẽ bị xa lánh bắt nạt hay không?
Trong khi fans nghĩ như vậy, thanh tiến độ đã leo lên giai đoạn thi tài nghệ. Cuộc thi tài nghệ sôi nổi hơn lúc nãy nhiều, mặc dù xuất hiện một số tiểu phẩm tấu nói rất kỳ lạ, nhưng nhìn chung đều nằm trong tầm hiểu biết của mọi người nên mọi người đều cho rằng cuộc thi tài nghệ này sẽ diễn ra một cách bình thường mà thôi.
Sau đó Tạ Bình Qua lên sân khấu; sau đó tảng đá cũng lên sân khấu.
Thời điểm tảng đá xuất hiện, bullet screen* toàn là dấu chấm hỏi, mọi người nghĩ có phải nhân viên công tác khiêng nhầm hay không, kết quả bọn họ chưa suy nghĩ kỹ càng, Tạ Bình Qua đã bắt đầu giới thiệu tảng đá.
*Bullet screen là mấy cái bình luận chạy trên màn hình luôn ấy, lúc trước mình không biết nên toàn để là khu bình luận.
Thời điểm mọi người nghe thấy “đây là một tảng đá” còn buồn cười, nghĩ thầm Tạ Bình Qua này có hơi khờ a, giới thiệu lung tung gì vậy, giây tiếp theo, bọn họ liền sững sờ.
Bọn họ trơ mắt nhìn Tạ Bình Qua tay không bổ tảng đá làm đôi, thậm chí còn không phải chỉ bị tua đi tua lại một lần, mà còn được tua ở những góc độ khác nhau, tốc độ cũng khác nhau.
Các dấu chấm hỏi bao phủ toàn bộ màn hình, một số người có kết nối mạng kém bị kẹt trực tiếp trên giao diện và phải đóng nó lại, có những người bị văng ra ngoài cũng không rảnh đi mắng chửi Thịnh Thế, mà lại sôi nổi kêu bạn bè đi xem chương trình này.
Bọn họ nói như vậy ——
“Mau đi xem 《 Theo đuổi ước mơ đi 》 mùa hai nhanh! Có siêu cấp đại mỹ nhân biểu diễn tay không đập đá!”
°°°°°°°°°°
Tác giả có lời muốn nói:
Trước khi xem tay không đập đá, fans Bình Qua: Ca ca cầm C vị, lại không thích nói chuyện, có khi nào sẽ bị bắt nạt không a, lo lắng QAQ
Sau khi xem tay không đập đá, fans Bình Qua: ( kéo lên xóa bình luận)
Lời editor: Chương này 7k chữ, gấp ba lần mấy chương khác
Đăng: 19/4/2023
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.