Thủ Lĩnh Ám Vệ Xuất Đạo Ở C Vị 2
Chương 7:
Kisekirin
30/11/2022
"Dù sao cũng là một công ty quản lý có tiềm lực rất lớn trong ngành, Triệu lão sư nghe qua cũng là bình thường", người chủ trì tươi cười dẫn dắt lái sang đề tài khác: "Tạ Bình Qua ngươi muốn giới thiệu chính mình trước hay là muốn tuyển đường đua trước? Hoặc là tháo mặt nạ trước đây?"
Tạ Bình Qua không hề do dự: "Trước tuyển đường đua đi, ta chọn phi thần tượng đường đua."
Nếu nói trước khi Tạ Bình Qua chọn đường đua chỉ có một nửa người chú ý cậu, như vậy sau khi chọn đường đua, tất cả mọi người đều phấn chấn tinh thần.
Những lời nói của Triệu Sang vừa rồi nghe không tốt lắm, nhưng đó là sự thật, cậu chọn phi thần tượng đường đua vào lúc này, cùng tìm tử lộ không có gì khác nhau.
Bọn họ châu đầu ghé tai, tràn đầy nhiệt tình xem kịch, nhưng Tạ Bình Qua hoàn toàn không đem những nghị luận này để trong lòng, cậu thấy đèn bên cạnh chỗ ngồi bật sáng, liền dùng tay nắm mặt nạ trực tiếp nhấc mặt nạ ra.
Chỉ một thoáng, phòng thu lặng ngắt như tờ.
Vệ Liên Đào không thể nghi ngờ là đẹp, quá trình tháo mặt nạ của hắn cũng không làm mọi người thất vọng, nhưng đại khái đã có dự đoán, khuôn mặt của hắn cũng không đem lại nhiều điều bất ngờ.
Nhưng Tạ Bình Qua thì khác, Tạ Bình Qua không có bất kì do dự nào trong quá trình bỏ mặt nạ, cậu trực tiếp đem mặt nạ xốc lên, thật giống như bỏ mặt nạ ra là một sự tình không đáng kể.
Quan trọng nhất chính là, vô luận là khí chất, ngoại hình hay dáng người, cậu càng vượt trội hơn so với Vệ Liên Đào.
Mà cậu cũng không tự giới thiệu ở trên chỗ ngồi.
Cậu trực tiếp rời khỏi chỗ ngồi đi lên sân khấu, từ bước một từ chỗ ngồi đi xuống dưới, tựa như một vị vua đi tới ngai vàng của chính mình.
Cậu ngước mắt lên nhìn mọi người, rồi sau đó giới thiệu mục tiêu của mình như bao người khác: "Ta hy vọng có thể thuận lợi debut, nếu không thể, ta hy vọng ở lại chương trình này đến giây phút cuối cùng."
Người lớn lên đẹo trai luôn được ưu đãi, huống chi thanh âm của Tạ Bình Qua còn dễ nghe, vị cố vấn thiên hậu liền hỏi lại: "Vì cái gì? Bởi vì ngươi thích sân khấu sao?"
Tạ Bình Qua lắc lắc đầu: "Ta không biết, ta không nghĩ tới vấn đề này."
Thiên hậu bị hắn chọc cười: "Cho nên ngươi còn chưa biết chính mình có thích sân khấu hay không? Ngươi thuần tuý là tân binh hay sao? Cùng công ty kí hợp đồng đã bao lâu?"
Tạ Bình Qua thành thật trả lời: "Năm ngày."
Lời này vừa nói ra, tất cả mọi người nhất thời sửng sốt.
Xét đến việc Tạ Bình Qua có gương mặt như vậy nhưng lại không có tiếng tăm gì, chắc chắn anh ta là người mới, nhưng ai cũng không ngờ rằng cậu ta lại là người mới như vậy.
Liên tưởng đến những sự việc xảy ra trước đó của Diệu Vân văn hoá, mọi người đều có suy đoán trong lòng, ngay cả thiên tài rap không thích bình hoa tuyển thủ sắc mặt cũng hoà nhã hơn vài phần: "Ký hợp đồng năm ngày? Cho nên một lát nữa là chuẩn bị ca hát sao?"
Tạ Bình Qua lắc đầu: " Không, ta sẽ nhảy."
"Nhảy ư? Chẳng lẽ trước kia ngươi đã có kinh nghiệm trong lĩnh vực này hay sao?"
Tạ Bình Qua nghĩ thầm mình không có kinh nghiệm nhảy, chỉ có kinh nghiệm về luyện võ, bất quá làm "Yếu đuối mong manh" thần tiên tiểu ca ca, hiển nhiên là không thể nói lời này.
Cho nên cậu cũng không nhắc đến quá khứ của mình, chỉ là nói: "Ta không có kinh nghiệm, ta chỉ học nhảy trong vòng năm ngày."
Các cố vấn bị cậu nói á khẩu không nói nên lời.
Năm ngày? Học nhảy trong vòng năm ngày liền muốn lên sân khấu? Cậu là chuẩn bị tiến hành phần biểu diễn thảm không nỡ nhìn sao? Cậu muốn gương mặt của cậu bị huỷ hoại như vậy sao?
Quan trọng nhất chính là, cậu biết “Phí phạm của trời” cùng “Vô cùng đau đớn” tám chữ viết như thế nào sao!
Nội tâm của nhóm cố vấn cơ hồ hỏng mất, trong đó có người chủ trì có thuộc tính nhan khống là hỏng nhất.
Hắn rất muốn nắm lấy vai lay tỉnh Tạ Bình Qua, nhưng... người chủ trì không thể làm loại chuyện này, cho nên hắn chỉ có thể xác nhận lại một lần nữa, chờ Tạ Bình Qua trả lời " Tôi đã chuẩn bị tốt" lần thứ ba, hắn chỉ có có thể thở dài, từ bỏ giãy dụa.
"Được rồi, vậy ngươi bắt đầu biểu diễn đi."
Khi người chủ trì nói những lời này khuôn mặt hắn đầy u oán.
Hắn nghe âm nhạc vang lên, nghĩ thầm chính mình chỉ xem một chút, nếu biểu diễn quá tệ chính mình lền nhắm mắt lại, giữ gìn hình tượng của Tạ Bình Qua trong mắt chính mình, kết quả mười giây qua đi, người chủ trì không chỉ không nhắm mắt, ngược lại kinh ngạc kêu lên "Hả" một tiếng.
Điều này cùng trong tưởng tượng của hắn là sân khấu thảm không nỡ nhìn hoàn toàn khác.
Mặc dù độ khó của điệu nhảy này không thấp, nhưng tiết tấu của Tạ bình qua không tồi, tư thế không chê vào đâu được, phong cách âm nhạc tao nhã vô cùng xứng với chiếc áo sơ mi tơ lụa màu trắng, thoạt nhìn giống như thần tiên không cẩn thận rơi xuống nhân gian.
Không chỉ có như thế, động tác của cậu cũng được thực hiện tốt, đặc biệt là động tác rất khó khăn ở phần mở đầu, cậu đã hoàn thành nó một cách dễ dàng, khiến mọi người hoàn toàn nhìn không ra cậu là một người mới.
"Nói giỡn đi" các tuyển thủ trợn mắt há hốc mồm, "Đây là kết quả chỉ học tập trong năm ngày sao? Hắn thật sự không phải..."
Không phải là cố ý bán thảm nói chính mình là người mới trong lĩnh vực nhảy sao?
Ngay từ đầu vị cố vấn vũ đạo kia cũng nghĩ như vậy.
Cô ấy nghi ngờ rằng Tạ Bình Qua nói năm ngày là cố ý bán thảm, nhưng luôn cảm thấy có điều gì đó không ổn, mãi cho đến khi đoạn ngắn đầu tiên kết thúc, cô ấy mới chợt hiểu ra rốt cuộc là chỗ nào không đúng - Tạ Bình Qua đã nhảy tốt, nhưng cậu nhảy rất tốt là bởi vì đã nhớ kỹ từng động tác, không phải cậu biết nhảy, nói cách khác cậu chỉ sao chép lại các động tác của giáo viên dạy nhảy và thực hiện chúng giống hệt như vậy.
Đương nhiên, điều này không có nghĩa là các tuyển thủ khác không bắt chước, nhưng chỉ cần các tuyển thủ có một chút kỹ năng nhảy, bọn họ đều biết cái gì nên học và cái gì không nên học, nhưng Tạ Bình Qua người hoàn toàn không có kỹ năng nhảy thì không biết a!
Ví dụ, giáo viên dạy cậu khi nhảy đến một động tác nào đó sẽ vô ý thức mà dừng lại một chút, bởi vì trên chân có thương tích, Tạ Bình Qua nhìn liền nhớ kỹ, cậu cũng sẽ dừng lại ở những động tác đó.
Trừ cái này ra, không biết nguyên nhân có phải bài hát không quá giống lúc tập hay không, "Bản sao" của Tạ Bình Qua trở nên hơi lạ. Bản thân cậu tựa hồ cũng phát hiện điểm này, Giang Y Vũ cảm thấy vẻ mặt của cậu có điểm nghi hoặc, tựa hồ đang tự hỏi, nhưng đến cuối cùng giống như không nghĩ ra rốt cuộc là nơi nào xảy ra vấn đề.
Giang Y Vũ bị bộ dạng của cậu làm cho buồn cười, cô cúi đầu mỉm cười, thiên hậu bên cạnh cũng cảm thấy kỳ lạ đã chạm vào cô và hỏi có nhìn thấy chuyện gì đang xảy ra không, Giang Y Vũ nhỏ giọng giải thích một lần, còn chỉ cho cô ấy biểu hiện nghi hoặc của Tạ Bình Qua. Thiên hậu nhìn qua theo, cũng không nhịn được cúi đầu xuống nở nụ cười.
Đứa trẻ này cũng quá đáng yêu.
Những cố vấn và các tuyển thủ hiểu về vũ đạo khác dau khi nhìn thấy cũng nhận ra có điều gì đó không ổn.
Tuy nhiên, phần lớn bọn họ không có trình độ như Giang Y Vũ, không phân tích được nguyên nhân, họ chỉ cảm thấy điệu nhảy không hài hoà, vẻ mặt của họ so với bản thân Tạ Bình Qua còn khó hiểu hơn.
Giang Y Vũ cũng cười đủ rồi, chờ người chủ trì hỏi ai sẽ nhận xét trước, cô ấy liền nói: "Có phải mọi người cảm thấy, Tạ Bình Qua đối với độ khó của các động tác, cảm giác về nhịp điệu hay trình độ nghiêm túc đều rất không tồi, nhưng vì cái gì biểu diễn lại có điểm hơi là lạ?"
Mọi người đều gật đầu, những cố vấn khác cũng hỏi Giang Y Vũ mọi chuyện là như thế nào, Giang Y Vũ không trực tiếp trả lời mà là nhìn về phía Tạ Bình Qua: " Ngươi là hoàn toàn sao chép động tác của đạo sư vũ đạo dạy ngươi đi? Và nó chủ yếu là không dựa trên âm nhạc, mà chủ yếu là dựa vào việc học thuộc lòng bài hát và khi nào nên làm động tác gì"
Tạ Bình Qua gật đầu.
Cậu biết học nhảy chân chính không phải là bắt trước, giống như cậu biết luyện võ không thể rập khuôn chiêu thức giống nhau, nhưng biết là một chuyện, làm được lại là một chuyện khác, để cậu học nhảy năm ngày sau đó học để thay đổi và ứng biến, cùng lúc trước cậu học luyện võ năm ngày sau đó học biến chiêu có gì khác nhau đâu? Điều này cũng quá làm khó một người .....
Vả lại học nhảy khó hơn luyện võ nhiều...
Tạ Bình Qua nghĩ ở trong lòng, xác nhận suy đoán của Giang Y Vũ đã đem tình huống hoàn chỉnh phân tích một lần.
Các tuyển thủ chợt nhận ra, các cố vấn hai mặt nhìn nhau, trong lúc nhất thời không biết nên cho Tạ Bình Qua cấp bậc nào. A? Hình như kém một chút đi? Hơn nữa có thể không công bằng đối với các tuyển thủ khác?
"Tại sao lại không công bằng với các tuyển thủ khác?" Giang Y Vũ nở nụ cười phá vỡ cục diện bế tắc, "Hắn vốn dĩ lựa chọn phi thần tượng đường đua, vì tổ tiết mục đã thiết lập phi thần tượng đường đua, mà phi thần tượng đường đua cũng có 1-3 cấp bậc A, tại sao bây giờ chúng ta không thể cho chứ? Chỉ xét riêng đường đua này mà nói, hắn chỉ dựa vào khuôn mặt để lấy cấp bậc A đều được, chưa nói đến việc hắn biểu diễn tốt, chỉ là ở dưới con mắt của các vị cố vấn không phải rất tốt mà thôi."
Những lời Giang Y Vũ nói khiến các cố vấn nhận ra rằng nó có lý, vì thế họ nhanh chóng đạt được thoả thuận, lền cho cấp bậc A.
Sau đó là nhận xét của từng vị cố vấn. Các cố vấn đều khẳng định sự chăm chỉ và tài năng nhảy của Tạ Bình Qua, chỉ ra những thiếu sót của cậu ấy và bày tỏ kỳ vọng đối với cậu ấy trong những buổi biểu diễn kế tiếp, Tạ Bình Qua kiên nhẫn lắng nghe, đem những lời họ nói đều để ở trong lòng, thầm nghĩ trở về rồi nghiêm túc nghiên cứu, nhưng khi cậu đang nghĩ như vậy, đột nhiên cảm giác được có một tầm mắt ghê tởm dừng ở trên người mình.
Đối phương che giấu rất khá, nhưng Tạ Bình Qua vẫn dễ dàng phát hiện nơi phát ra của tầm mắt này.
********************
Từ chương này mình sẽ đổi xưng hô của Tạ Bình Qua nhé mn:
Tạ Bình Qua sẽ là cậu xưng em hoặc tôi.
Tạ Minh Duệ sẽ là hắn xưng tôi hoặc ta.
Còn những nhân vật khác sẽ là cô ấy, cô ta, anh ấy, anh ta, em ấy.....
Tạ Bình Qua không hề do dự: "Trước tuyển đường đua đi, ta chọn phi thần tượng đường đua."
Nếu nói trước khi Tạ Bình Qua chọn đường đua chỉ có một nửa người chú ý cậu, như vậy sau khi chọn đường đua, tất cả mọi người đều phấn chấn tinh thần.
Những lời nói của Triệu Sang vừa rồi nghe không tốt lắm, nhưng đó là sự thật, cậu chọn phi thần tượng đường đua vào lúc này, cùng tìm tử lộ không có gì khác nhau.
Bọn họ châu đầu ghé tai, tràn đầy nhiệt tình xem kịch, nhưng Tạ Bình Qua hoàn toàn không đem những nghị luận này để trong lòng, cậu thấy đèn bên cạnh chỗ ngồi bật sáng, liền dùng tay nắm mặt nạ trực tiếp nhấc mặt nạ ra.
Chỉ một thoáng, phòng thu lặng ngắt như tờ.
Vệ Liên Đào không thể nghi ngờ là đẹp, quá trình tháo mặt nạ của hắn cũng không làm mọi người thất vọng, nhưng đại khái đã có dự đoán, khuôn mặt của hắn cũng không đem lại nhiều điều bất ngờ.
Nhưng Tạ Bình Qua thì khác, Tạ Bình Qua không có bất kì do dự nào trong quá trình bỏ mặt nạ, cậu trực tiếp đem mặt nạ xốc lên, thật giống như bỏ mặt nạ ra là một sự tình không đáng kể.
Quan trọng nhất chính là, vô luận là khí chất, ngoại hình hay dáng người, cậu càng vượt trội hơn so với Vệ Liên Đào.
Mà cậu cũng không tự giới thiệu ở trên chỗ ngồi.
Cậu trực tiếp rời khỏi chỗ ngồi đi lên sân khấu, từ bước một từ chỗ ngồi đi xuống dưới, tựa như một vị vua đi tới ngai vàng của chính mình.
Cậu ngước mắt lên nhìn mọi người, rồi sau đó giới thiệu mục tiêu của mình như bao người khác: "Ta hy vọng có thể thuận lợi debut, nếu không thể, ta hy vọng ở lại chương trình này đến giây phút cuối cùng."
Người lớn lên đẹo trai luôn được ưu đãi, huống chi thanh âm của Tạ Bình Qua còn dễ nghe, vị cố vấn thiên hậu liền hỏi lại: "Vì cái gì? Bởi vì ngươi thích sân khấu sao?"
Tạ Bình Qua lắc lắc đầu: "Ta không biết, ta không nghĩ tới vấn đề này."
Thiên hậu bị hắn chọc cười: "Cho nên ngươi còn chưa biết chính mình có thích sân khấu hay không? Ngươi thuần tuý là tân binh hay sao? Cùng công ty kí hợp đồng đã bao lâu?"
Tạ Bình Qua thành thật trả lời: "Năm ngày."
Lời này vừa nói ra, tất cả mọi người nhất thời sửng sốt.
Xét đến việc Tạ Bình Qua có gương mặt như vậy nhưng lại không có tiếng tăm gì, chắc chắn anh ta là người mới, nhưng ai cũng không ngờ rằng cậu ta lại là người mới như vậy.
Liên tưởng đến những sự việc xảy ra trước đó của Diệu Vân văn hoá, mọi người đều có suy đoán trong lòng, ngay cả thiên tài rap không thích bình hoa tuyển thủ sắc mặt cũng hoà nhã hơn vài phần: "Ký hợp đồng năm ngày? Cho nên một lát nữa là chuẩn bị ca hát sao?"
Tạ Bình Qua lắc đầu: " Không, ta sẽ nhảy."
"Nhảy ư? Chẳng lẽ trước kia ngươi đã có kinh nghiệm trong lĩnh vực này hay sao?"
Tạ Bình Qua nghĩ thầm mình không có kinh nghiệm nhảy, chỉ có kinh nghiệm về luyện võ, bất quá làm "Yếu đuối mong manh" thần tiên tiểu ca ca, hiển nhiên là không thể nói lời này.
Cho nên cậu cũng không nhắc đến quá khứ của mình, chỉ là nói: "Ta không có kinh nghiệm, ta chỉ học nhảy trong vòng năm ngày."
Các cố vấn bị cậu nói á khẩu không nói nên lời.
Năm ngày? Học nhảy trong vòng năm ngày liền muốn lên sân khấu? Cậu là chuẩn bị tiến hành phần biểu diễn thảm không nỡ nhìn sao? Cậu muốn gương mặt của cậu bị huỷ hoại như vậy sao?
Quan trọng nhất chính là, cậu biết “Phí phạm của trời” cùng “Vô cùng đau đớn” tám chữ viết như thế nào sao!
Nội tâm của nhóm cố vấn cơ hồ hỏng mất, trong đó có người chủ trì có thuộc tính nhan khống là hỏng nhất.
Hắn rất muốn nắm lấy vai lay tỉnh Tạ Bình Qua, nhưng... người chủ trì không thể làm loại chuyện này, cho nên hắn chỉ có thể xác nhận lại một lần nữa, chờ Tạ Bình Qua trả lời " Tôi đã chuẩn bị tốt" lần thứ ba, hắn chỉ có có thể thở dài, từ bỏ giãy dụa.
"Được rồi, vậy ngươi bắt đầu biểu diễn đi."
Khi người chủ trì nói những lời này khuôn mặt hắn đầy u oán.
Hắn nghe âm nhạc vang lên, nghĩ thầm chính mình chỉ xem một chút, nếu biểu diễn quá tệ chính mình lền nhắm mắt lại, giữ gìn hình tượng của Tạ Bình Qua trong mắt chính mình, kết quả mười giây qua đi, người chủ trì không chỉ không nhắm mắt, ngược lại kinh ngạc kêu lên "Hả" một tiếng.
Điều này cùng trong tưởng tượng của hắn là sân khấu thảm không nỡ nhìn hoàn toàn khác.
Mặc dù độ khó của điệu nhảy này không thấp, nhưng tiết tấu của Tạ bình qua không tồi, tư thế không chê vào đâu được, phong cách âm nhạc tao nhã vô cùng xứng với chiếc áo sơ mi tơ lụa màu trắng, thoạt nhìn giống như thần tiên không cẩn thận rơi xuống nhân gian.
Không chỉ có như thế, động tác của cậu cũng được thực hiện tốt, đặc biệt là động tác rất khó khăn ở phần mở đầu, cậu đã hoàn thành nó một cách dễ dàng, khiến mọi người hoàn toàn nhìn không ra cậu là một người mới.
"Nói giỡn đi" các tuyển thủ trợn mắt há hốc mồm, "Đây là kết quả chỉ học tập trong năm ngày sao? Hắn thật sự không phải..."
Không phải là cố ý bán thảm nói chính mình là người mới trong lĩnh vực nhảy sao?
Ngay từ đầu vị cố vấn vũ đạo kia cũng nghĩ như vậy.
Cô ấy nghi ngờ rằng Tạ Bình Qua nói năm ngày là cố ý bán thảm, nhưng luôn cảm thấy có điều gì đó không ổn, mãi cho đến khi đoạn ngắn đầu tiên kết thúc, cô ấy mới chợt hiểu ra rốt cuộc là chỗ nào không đúng - Tạ Bình Qua đã nhảy tốt, nhưng cậu nhảy rất tốt là bởi vì đã nhớ kỹ từng động tác, không phải cậu biết nhảy, nói cách khác cậu chỉ sao chép lại các động tác của giáo viên dạy nhảy và thực hiện chúng giống hệt như vậy.
Đương nhiên, điều này không có nghĩa là các tuyển thủ khác không bắt chước, nhưng chỉ cần các tuyển thủ có một chút kỹ năng nhảy, bọn họ đều biết cái gì nên học và cái gì không nên học, nhưng Tạ Bình Qua người hoàn toàn không có kỹ năng nhảy thì không biết a!
Ví dụ, giáo viên dạy cậu khi nhảy đến một động tác nào đó sẽ vô ý thức mà dừng lại một chút, bởi vì trên chân có thương tích, Tạ Bình Qua nhìn liền nhớ kỹ, cậu cũng sẽ dừng lại ở những động tác đó.
Trừ cái này ra, không biết nguyên nhân có phải bài hát không quá giống lúc tập hay không, "Bản sao" của Tạ Bình Qua trở nên hơi lạ. Bản thân cậu tựa hồ cũng phát hiện điểm này, Giang Y Vũ cảm thấy vẻ mặt của cậu có điểm nghi hoặc, tựa hồ đang tự hỏi, nhưng đến cuối cùng giống như không nghĩ ra rốt cuộc là nơi nào xảy ra vấn đề.
Giang Y Vũ bị bộ dạng của cậu làm cho buồn cười, cô cúi đầu mỉm cười, thiên hậu bên cạnh cũng cảm thấy kỳ lạ đã chạm vào cô và hỏi có nhìn thấy chuyện gì đang xảy ra không, Giang Y Vũ nhỏ giọng giải thích một lần, còn chỉ cho cô ấy biểu hiện nghi hoặc của Tạ Bình Qua. Thiên hậu nhìn qua theo, cũng không nhịn được cúi đầu xuống nở nụ cười.
Đứa trẻ này cũng quá đáng yêu.
Những cố vấn và các tuyển thủ hiểu về vũ đạo khác dau khi nhìn thấy cũng nhận ra có điều gì đó không ổn.
Tuy nhiên, phần lớn bọn họ không có trình độ như Giang Y Vũ, không phân tích được nguyên nhân, họ chỉ cảm thấy điệu nhảy không hài hoà, vẻ mặt của họ so với bản thân Tạ Bình Qua còn khó hiểu hơn.
Giang Y Vũ cũng cười đủ rồi, chờ người chủ trì hỏi ai sẽ nhận xét trước, cô ấy liền nói: "Có phải mọi người cảm thấy, Tạ Bình Qua đối với độ khó của các động tác, cảm giác về nhịp điệu hay trình độ nghiêm túc đều rất không tồi, nhưng vì cái gì biểu diễn lại có điểm hơi là lạ?"
Mọi người đều gật đầu, những cố vấn khác cũng hỏi Giang Y Vũ mọi chuyện là như thế nào, Giang Y Vũ không trực tiếp trả lời mà là nhìn về phía Tạ Bình Qua: " Ngươi là hoàn toàn sao chép động tác của đạo sư vũ đạo dạy ngươi đi? Và nó chủ yếu là không dựa trên âm nhạc, mà chủ yếu là dựa vào việc học thuộc lòng bài hát và khi nào nên làm động tác gì"
Tạ Bình Qua gật đầu.
Cậu biết học nhảy chân chính không phải là bắt trước, giống như cậu biết luyện võ không thể rập khuôn chiêu thức giống nhau, nhưng biết là một chuyện, làm được lại là một chuyện khác, để cậu học nhảy năm ngày sau đó học để thay đổi và ứng biến, cùng lúc trước cậu học luyện võ năm ngày sau đó học biến chiêu có gì khác nhau đâu? Điều này cũng quá làm khó một người .....
Vả lại học nhảy khó hơn luyện võ nhiều...
Tạ Bình Qua nghĩ ở trong lòng, xác nhận suy đoán của Giang Y Vũ đã đem tình huống hoàn chỉnh phân tích một lần.
Các tuyển thủ chợt nhận ra, các cố vấn hai mặt nhìn nhau, trong lúc nhất thời không biết nên cho Tạ Bình Qua cấp bậc nào. A? Hình như kém một chút đi? Hơn nữa có thể không công bằng đối với các tuyển thủ khác?
"Tại sao lại không công bằng với các tuyển thủ khác?" Giang Y Vũ nở nụ cười phá vỡ cục diện bế tắc, "Hắn vốn dĩ lựa chọn phi thần tượng đường đua, vì tổ tiết mục đã thiết lập phi thần tượng đường đua, mà phi thần tượng đường đua cũng có 1-3 cấp bậc A, tại sao bây giờ chúng ta không thể cho chứ? Chỉ xét riêng đường đua này mà nói, hắn chỉ dựa vào khuôn mặt để lấy cấp bậc A đều được, chưa nói đến việc hắn biểu diễn tốt, chỉ là ở dưới con mắt của các vị cố vấn không phải rất tốt mà thôi."
Những lời Giang Y Vũ nói khiến các cố vấn nhận ra rằng nó có lý, vì thế họ nhanh chóng đạt được thoả thuận, lền cho cấp bậc A.
Sau đó là nhận xét của từng vị cố vấn. Các cố vấn đều khẳng định sự chăm chỉ và tài năng nhảy của Tạ Bình Qua, chỉ ra những thiếu sót của cậu ấy và bày tỏ kỳ vọng đối với cậu ấy trong những buổi biểu diễn kế tiếp, Tạ Bình Qua kiên nhẫn lắng nghe, đem những lời họ nói đều để ở trong lòng, thầm nghĩ trở về rồi nghiêm túc nghiên cứu, nhưng khi cậu đang nghĩ như vậy, đột nhiên cảm giác được có một tầm mắt ghê tởm dừng ở trên người mình.
Đối phương che giấu rất khá, nhưng Tạ Bình Qua vẫn dễ dàng phát hiện nơi phát ra của tầm mắt này.
********************
Từ chương này mình sẽ đổi xưng hô của Tạ Bình Qua nhé mn:
Tạ Bình Qua sẽ là cậu xưng em hoặc tôi.
Tạ Minh Duệ sẽ là hắn xưng tôi hoặc ta.
Còn những nhân vật khác sẽ là cô ấy, cô ta, anh ấy, anh ta, em ấy.....
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.