Thủ Lĩnh Chính Đạo Đã Trưởng Thành Như Thế Nào
Chương 20:
Bất Ngôn Quy
26/05/2024
Khoảnh khắc đối phương rút kiếm, Tống Tòng Tâm theo bản năng chạm vào ngăn dấu kiếm trên đàn của mình, nhưng rất nhanh chóng rút tay lại, mạnh mẽ kìm xuống xúc động muốn rút kiếm.
Nguyên nhân không gì khác, chủ yếu là mất mặt.
Lần thử kiếm đầu tiên của thủ lĩnh chính đạo tương lai sao có thể dùng trên loại người như vậy được? Tống Tòng Tâm cảm thấy, cho dù lần rút kiếm đầu tiên của mình không phải vì nghĩa lớn của thiên hạ thì cũng không thể lãng phí cho một tên ăn chơi trác táng chẳng biết gì về tuyệt học của gia tộc cả? Truyền ra cũng quá mất mặt rồi.
Nếu không thể rút kiếm, vậy thì chỉ có thể dùng tay chân khống chế kẻ địch.
Mọi người chỉ thấy Tề Chiếu Thiên đột nhiên rút kiếm, nhưng nữ tử đứng ra bảo vệ người khác kia lại không né tránh, mắt thấy thanh kiếm sắp đâm vào, bóng dáng cô gái đột nhiên biến mất, trở nên hư vô mờ mịt như làn khói.
Tốc độ của nàng rất nhanh, nhưng kỳ lạ là động tác của nàng nhìn có vẻ rất nhẹ nhàng bình tĩnh. Ngay cả những đệ tử có tu vi thấp hơn cũng có thể nhìn thấy rõ nàng nghiêng người né tránh rồi giơ tay ấn cánh tay Tề Chiếu Thiên xuống, bóng dáng toàn thân liền mờ ảo như sương mù.
Thức thứ nhất trong bộ pháp nhập môn của Vô Cực Đạo Môn, vân bước!
Đây là một trong những bộ pháp cơ bản nhất của Đạo môn, nó chú trọng “giữa ảo và thực, bên ngoài và bên trong, bước đi như mây bay”. Bộ pháp này nhìn có vẻ chậm nhưng thực tế lại cử trọng nhược khinh*. Sau khi luyện đến đỉnh cao, mỗi bước đi đều uyển chuyển, nhẹ nhàng không dấu vết như thể đang bước trên mây. Đây là bộ pháp cơ sở mà tất cả đệ tử ngoại môn của Vô Cực Đạo Môn đầu đều phải học khi nhập môn, tuy nhiên trông mèo vẽ hổ dễ, luyện được thần hình mới khó.
Đúng như trước đây Tống Tòng Tâm dự đoán, Vô Cực Đạo Môn là tiên môn đứng đầu chính đạo, nên bản thân công pháp cơ sở đã là tinh hoa của tinh hoa được giữ lại sau những đợt đãi cát tìm vàng trong biển sâu giới tu chân. Ở giai đoạn này, Tống Tòng Tâm không cần thiết phải cưỡng cầu những công pháp lai lịch không rõ ràng lại có thể sẽ không phù hợp với mình đó, điều quan trọng nhất là phải lĩnh hội triệt để những kiến thức mà Vô Cực Đạo Môn truyền dạy.
Là một đệ tử ngoại môn, Tống Tòng Tâm có thể học được từ bài giảng của các trưởng lão ngoại môn mười hai bộ pháp cơ bản, mười ba thức kiếm thuật cơ bản, một bộ quyền pháp cơ bản, một bộ công pháp nội công và ngoại công cơ bản, hoàn toàn đủ để chiến đấu với kẻ địch. Mà những công pháp ngoại môn tưởng chừng như hời hợt này, thực chất lại là nền tảng toàn bộ tuyệt học của Vô Cực Đạo Môn, hầu như tất cả các thuật pháp cao thâm của nội môn đều diễn sinh từ đó.
Mặt khác, khi vùi đầu vào đọc những cuốn sách lễ pháp do Nghỉ Điển trưởng lão tặng, Tống Tòng Tâm cũng phát hiện ra, những thuật cơ bản ngoại môn dạy có vẻ đơn giản, nhưng thực chất chúng lại chứa đựng ý nghĩa chân chính sâu sắc của Đạo Môn. Tuy nhiên, những tinh túy cũng như “hình ý” đó lại ẩn chứa trong những lớp lịch sử và lễ nghi nhàm chán mà không được nói rõ trong các lớp võ thuật. Điều này cũng có nghĩa là, nếu một đệ tử ngoại môn chỉ tập trung học võ mà không nghiêm túc nghiên cứu kinh nghĩa thì những gì người đó học được cuối cùng chỉ là cái khung rỗng, khó tái tạo được thần hình bên trong.
Phát hiện này cũng khiến Tống Tòng Tâm toát mồ hôi lạnh, thì ra các trưởng lão đã bắt đầu kiểm tra đệ tử ngoại môn từ sớm như vậy. Bằng cách này, đến ngày thi đấu ngoại môn, các trưởng lão chỉ cần nhìn tư thế của một đệ tử liền có thể dễ dàng phân biệt được ai là người nóng nảy và ai là người thành tâm tu học.
Tề Chiếu Thiên một kích không thành bèn nghiến răng xoay cổ tay, biến đâm thành chém, chém thẳng vào cổ Tống Tòng Tâm. Là con vợ cả của một tu chân thế gia, tu vi của Tề Chiếu Thiên không hề yếu, kiếm thuật cũng có phần thành thạo, nhưng so với những thiên tài kiếm thuật từng chiến đấu với Tống Tòng Tâm trong thiên thư thì vẫn còn cách nhau một trời một vực.
Tống Tòng Tâm dùng chút lực siết chặt cánh tay Tề Chiếu Thiên rồi kéo về phía mình, cơ thể Tề Chiếu Thiên lập tức mất đi trọng tâm nghiêng người về phía trước. Hắn nhận ra có điều gì đó không ổn, lập tức ổn định vị trí, nhưng đáng tiếc đã quá muộn. Tống Tòng Tâm duỗi chân vào giữa hai chân hắn, tạo ra một cú vấp ngã đẹp mắt, đồng thời tay nàng cũng chuyển từ kéo sang đẩy khiến hắn ngã về phía sau.
khoảnh khắc Tề Chiếu Thiên nghiêng về phía sau, Tống Tòng Tân đã thuận thế thu chân xuất chưởng, đánh thẳng một quyền vào ngực Tề Chiếu Thiên.
Thái Cực Bát Quái chưởng, vấn tâm quyền!
Cú đấm này nhìn có vẻ nhẹ nhàng nhưng thực chất ẩn chứa năng lượng cường đại, trực tiếp phân tán linh lực mà Tề Chiếu Thiên vất vả lắm mới tụ tập được. Các chiêu thức đối địch của Tống Tòng Tâm lần lượt nối tiếp nhau, một thức lại một thức, như thể ngay khi kẻ địch vừa ra chiêu đã đoán được bước đi tiếp theo của hắn. Cho đến khi Tề Chiếu Thiên lùi lại vài bước hiểm, bị hai người tùy tùng đỡ lại, mọi người đều có chút choáng váng, vẫn có phần chưa hồi phục tinh thần lại.
Nguyên nhân không gì khác, chủ yếu là mất mặt.
Lần thử kiếm đầu tiên của thủ lĩnh chính đạo tương lai sao có thể dùng trên loại người như vậy được? Tống Tòng Tâm cảm thấy, cho dù lần rút kiếm đầu tiên của mình không phải vì nghĩa lớn của thiên hạ thì cũng không thể lãng phí cho một tên ăn chơi trác táng chẳng biết gì về tuyệt học của gia tộc cả? Truyền ra cũng quá mất mặt rồi.
Nếu không thể rút kiếm, vậy thì chỉ có thể dùng tay chân khống chế kẻ địch.
Mọi người chỉ thấy Tề Chiếu Thiên đột nhiên rút kiếm, nhưng nữ tử đứng ra bảo vệ người khác kia lại không né tránh, mắt thấy thanh kiếm sắp đâm vào, bóng dáng cô gái đột nhiên biến mất, trở nên hư vô mờ mịt như làn khói.
Tốc độ của nàng rất nhanh, nhưng kỳ lạ là động tác của nàng nhìn có vẻ rất nhẹ nhàng bình tĩnh. Ngay cả những đệ tử có tu vi thấp hơn cũng có thể nhìn thấy rõ nàng nghiêng người né tránh rồi giơ tay ấn cánh tay Tề Chiếu Thiên xuống, bóng dáng toàn thân liền mờ ảo như sương mù.
Thức thứ nhất trong bộ pháp nhập môn của Vô Cực Đạo Môn, vân bước!
Đây là một trong những bộ pháp cơ bản nhất của Đạo môn, nó chú trọng “giữa ảo và thực, bên ngoài và bên trong, bước đi như mây bay”. Bộ pháp này nhìn có vẻ chậm nhưng thực tế lại cử trọng nhược khinh*. Sau khi luyện đến đỉnh cao, mỗi bước đi đều uyển chuyển, nhẹ nhàng không dấu vết như thể đang bước trên mây. Đây là bộ pháp cơ sở mà tất cả đệ tử ngoại môn của Vô Cực Đạo Môn đầu đều phải học khi nhập môn, tuy nhiên trông mèo vẽ hổ dễ, luyện được thần hình mới khó.
Đúng như trước đây Tống Tòng Tâm dự đoán, Vô Cực Đạo Môn là tiên môn đứng đầu chính đạo, nên bản thân công pháp cơ sở đã là tinh hoa của tinh hoa được giữ lại sau những đợt đãi cát tìm vàng trong biển sâu giới tu chân. Ở giai đoạn này, Tống Tòng Tâm không cần thiết phải cưỡng cầu những công pháp lai lịch không rõ ràng lại có thể sẽ không phù hợp với mình đó, điều quan trọng nhất là phải lĩnh hội triệt để những kiến thức mà Vô Cực Đạo Môn truyền dạy.
Là một đệ tử ngoại môn, Tống Tòng Tâm có thể học được từ bài giảng của các trưởng lão ngoại môn mười hai bộ pháp cơ bản, mười ba thức kiếm thuật cơ bản, một bộ quyền pháp cơ bản, một bộ công pháp nội công và ngoại công cơ bản, hoàn toàn đủ để chiến đấu với kẻ địch. Mà những công pháp ngoại môn tưởng chừng như hời hợt này, thực chất lại là nền tảng toàn bộ tuyệt học của Vô Cực Đạo Môn, hầu như tất cả các thuật pháp cao thâm của nội môn đều diễn sinh từ đó.
Mặt khác, khi vùi đầu vào đọc những cuốn sách lễ pháp do Nghỉ Điển trưởng lão tặng, Tống Tòng Tâm cũng phát hiện ra, những thuật cơ bản ngoại môn dạy có vẻ đơn giản, nhưng thực chất chúng lại chứa đựng ý nghĩa chân chính sâu sắc của Đạo Môn. Tuy nhiên, những tinh túy cũng như “hình ý” đó lại ẩn chứa trong những lớp lịch sử và lễ nghi nhàm chán mà không được nói rõ trong các lớp võ thuật. Điều này cũng có nghĩa là, nếu một đệ tử ngoại môn chỉ tập trung học võ mà không nghiêm túc nghiên cứu kinh nghĩa thì những gì người đó học được cuối cùng chỉ là cái khung rỗng, khó tái tạo được thần hình bên trong.
Phát hiện này cũng khiến Tống Tòng Tâm toát mồ hôi lạnh, thì ra các trưởng lão đã bắt đầu kiểm tra đệ tử ngoại môn từ sớm như vậy. Bằng cách này, đến ngày thi đấu ngoại môn, các trưởng lão chỉ cần nhìn tư thế của một đệ tử liền có thể dễ dàng phân biệt được ai là người nóng nảy và ai là người thành tâm tu học.
Tề Chiếu Thiên một kích không thành bèn nghiến răng xoay cổ tay, biến đâm thành chém, chém thẳng vào cổ Tống Tòng Tâm. Là con vợ cả của một tu chân thế gia, tu vi của Tề Chiếu Thiên không hề yếu, kiếm thuật cũng có phần thành thạo, nhưng so với những thiên tài kiếm thuật từng chiến đấu với Tống Tòng Tâm trong thiên thư thì vẫn còn cách nhau một trời một vực.
Tống Tòng Tâm dùng chút lực siết chặt cánh tay Tề Chiếu Thiên rồi kéo về phía mình, cơ thể Tề Chiếu Thiên lập tức mất đi trọng tâm nghiêng người về phía trước. Hắn nhận ra có điều gì đó không ổn, lập tức ổn định vị trí, nhưng đáng tiếc đã quá muộn. Tống Tòng Tâm duỗi chân vào giữa hai chân hắn, tạo ra một cú vấp ngã đẹp mắt, đồng thời tay nàng cũng chuyển từ kéo sang đẩy khiến hắn ngã về phía sau.
khoảnh khắc Tề Chiếu Thiên nghiêng về phía sau, Tống Tòng Tân đã thuận thế thu chân xuất chưởng, đánh thẳng một quyền vào ngực Tề Chiếu Thiên.
Thái Cực Bát Quái chưởng, vấn tâm quyền!
Cú đấm này nhìn có vẻ nhẹ nhàng nhưng thực chất ẩn chứa năng lượng cường đại, trực tiếp phân tán linh lực mà Tề Chiếu Thiên vất vả lắm mới tụ tập được. Các chiêu thức đối địch của Tống Tòng Tâm lần lượt nối tiếp nhau, một thức lại một thức, như thể ngay khi kẻ địch vừa ra chiêu đã đoán được bước đi tiếp theo của hắn. Cho đến khi Tề Chiếu Thiên lùi lại vài bước hiểm, bị hai người tùy tùng đỡ lại, mọi người đều có chút choáng váng, vẫn có phần chưa hồi phục tinh thần lại.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.