Thủ Lĩnh Chính Đạo Đã Trưởng Thành Như Thế Nào
Chương 45:
Bất Ngôn Quy
28/05/2024
Thông tin mà Tống Tòng Tâm mang đến giống như đổ một thùng nước sôi vào dầu nóng, mọi người cơ hồ đều nổ tung.
Số lượng đệ tử tham gia khảo hạch ngoại môn lần này nói nhiều không nhiều, nói ít không ít, tất cả có khoảng hơn ba trăm người. Trong số đó, về cơ bản tu vi của các đệ tử đều đang ở Khai Quang kỳ, những người tu vi quá kém hoặc ý chí không vững vàng đều đã bị loại bỏ trong vòng khảo hạch vấn tâm lộ đầu tiên. Trong số hơn 300 đệ tử này, có tổng cộng 8 người đã đạt đến cảnh giới dung hợp kỳ, trong đó bao gồm cả Tống Tòng Tâm và Lương Tu.
Sau khi Tống Tòng Tâm tiết lộ thông tin mình thu thập được, các tu sĩ có mặt nhanh chóng chia thành hai phe, một phe chủ trương ở lại giải quyết nguồn gốc yêu ma gây hoạ, dù thế nào đi nữa cũng không thể bỏ mặc bá tánh ba thành được, phe còn lại chủ trương lập tức quay về Sơn Môn xin trưởng lão giúp đỡ, bọn họ cho rằng tình huống hiện tại đã hoàn toàn vượt quá phạm vi của ngoại môn tranh tài, đã không còn việc là đệ tử trình độ như bọn họ có thể xử lý được.
"Vậy thì sao? Thân là tu sĩ, lại bỏ rơi bá tánh ba thành. Cho dù thật sự có thể sống sót, sau này chúng ta làm gì còn mặt mũi đứng trong tu chân giới? Thượng Tông sẽ nghĩ như thế nào về những kẻ hèn nhát lâm trận bỏ chạy như chúng ta?"
"Ha? Buồn cười quá. Nếu các ngươi muốn làm anh hùng thì tự đi mà làm đi. không nghe thấy Tống đạo hữu nói gì à? Đó là một con hung thú hại người chỉ sức mạnh thể chất cũng có thể sánh ngang với tu sĩ Phân Thần kỳ! Người có bao nhiêu khả năng thì ăn bấy nhiêu bát cơm, không có khả năng mà vẫn muốn ăn, ngươi không sợ no chết à? Nếu người đã chết ở đây, sao còn phải lo lắng cho tương lai làm gì?"
"Ngươi! Ngươi ích kỷ, tham sống sợ chết như vậy, không sợ tương lai lôi kiếp đầy đầu, tâm mà tràn lan sao?!"
“Cùng tắc độc thiện kì thân, đạt tắc kiêm thiện thiên hạ*. Ta biết thức thời sự thì có gì sai? Còn hơn một số kẻ đua đòi muốn bắt tất cả mọi người cùng chết vì cái gọi là nghĩa lớn của mình!
"Haha, ngươi cao thượng, ngươi lợi hại, ngươi có bản lĩnh thì đi giết hung thú viễn cổ làm hại thương sinh đi! Ngụy quân tử!"
“ …”
Ngay cả những tu sĩ luôn cao cao tại thượng trong mắt phàm nhân, dưới tấm gương chiếu yêu là đại họa, cũng liên tục lộ rõ bộ mặt thật. Có người không nói lời nào rút lui khỏi rừng cây, chuẩn bị từ bỏ khảo hạch, rời khỏi mảnh đất thị phi này; có người đục nước béo cò nói đông nói tây đưa ra một số gợi ý không đáng tin cậy; có người thì thầm thảo luận xem tình báo có chính xác không, chỉ còn lại ba canh giờ, làm sao để giữ được tính mạng đồng thời không để lại ấn tượng xấu cho Vô Cực Đạo Môn... Đám người nhất thời trở nên hỗn loạn.
Lương Tu nhìn cảnh tượng trước mắt, trong lòng cảm thấy bất lực, tai họa đến gần vẫn không thể đồng tâm hiệp lực, chuyện này đáng buồn đến thế nào?
Lương Tu còn như vậy, Bạch Khánh ở một bên lại sợ hãi an ủi sư tỷ có vẻ sắc mặt không tốt lắm, hắn nhìn khuôn mặt âm trầm gần như nhỏ nước của Hạc Ngâm, vừa vỗ nhẹ vào lưng Hạc Ngâm, vừa cẩn thận nói: “Sư tỷ, hít sâu, hít sâu, đừng tức giận ảnh hưởng đến thân thể."
"... Tính mạng sắp không xong, vậy mà bọn họ vẫn còn tâm trạng nội chiến." Hạc Ngâm cắn chặt môi dưới, cánh môi bị cắn mạnh đến nỗi suýt chảy ra máu.
"Mọi người!" Nạp Lan Thanh Từ cuối cùng cũng không thể chịu đựng được nữa, nàng tiến lên một bước, cao giọng nói: "Xin hãy nghe ta nói. Đột nhiên gặp phải chuyện này, trong lòng mọi người hoảng loạn cũng điều bình thường. Nhưng chúng ta phải bình tĩnh suy nghĩ biện pháp đối phó, phải cùng nhau vượt qua khó khăn này mới được. Nếu Tống đạo hữu đã không tiếc đốt đạn tín hiệu để tập hợp chúng ta lại đây, vậy chúng ta thử nghe lời khuyên của Tống đạo hữu xem sao? "
Khi thấy Nạp Lan Thanh Từ đứng ra, một vài đệ tử vốn dĩ muốn mở miệng châm chọc, nhưng khi nghe thấy Nạp Lan Thanh Từ nhắc đến Tống Tòng Tâm, không hiểu sao họ lại an tĩnh xuống. Nếu Nạp Lan Thanh Từ dùng gia thế của mình để lên mặt, chắc chắn sẽ không thiếu những người không sợ thế gia muốn tranh cãi. Nhưng Tống Tòng Tâm thì khác, thiếu nữ thần bí lạnh lùng này trong khoảng thời gian rất ngắn đã tạo dựng được uy tín trong cuộc tranh tài ngoại môn, dù sao trong lúc mọi người vẫn không biết gì mà tiêu diệt ma vật bên ngoài, nàng đã một mình đi sâu vào khu vực nguy hiểm, điều tra ra nguồn gốc của việc yêu ma gây hoạ này.
Hơn nữa, nàng còn vô điều kiện chia sẻ những thông tin mình đã điều tra được với mọi người.
Ngay cả đệ tử vừa mới hét lên "Ngươi cao thượng, ngươi lợi hại" khi đối mặt với một người như Tống Tòng Tâm cũng không thể nói ra lời ác ý nào, dù sao thì nàng cũng khác với những người khác, nàng đã thực sự chứng tỏ được bản thân bằng hành động của mình. Bất kể con người có đánh giá cao, có thích những người như vậy hay không, khi đối mặt với thảm họa không có biện pháp giải quyết, trong tiềm thức, con người ta vẫn sẽ tin tưởng và nương tựa vào những tồn tại như vậy.
Bởi vì họ đều hiểu rằng, những người như vậy sẽ không bao giờ thiên vị hay làm hại sau lưng người khác. Bởi vì nhân cách và đạo đức của họ không cho phép họ làm điều đó.
Nghĩ như vậy, đám người vốn ồn ào dần dần trở nên yên tĩnh, mọi người đồng loạt đưa mắt nhìn về phía nữ tử đang khoanh tay dựa vào tảng đá.
*( chú thích: Cùng tắc độc thiện kì thân, đạt tắc kiêm thiện thiên hạ : xuất phát từ Mạnh Tử ý là Khi chưa gặp thời thì chỉ làm phúc cho mình, lúc hiển đạt thì làm phúc cho cả thiên hạ)
Số lượng đệ tử tham gia khảo hạch ngoại môn lần này nói nhiều không nhiều, nói ít không ít, tất cả có khoảng hơn ba trăm người. Trong số đó, về cơ bản tu vi của các đệ tử đều đang ở Khai Quang kỳ, những người tu vi quá kém hoặc ý chí không vững vàng đều đã bị loại bỏ trong vòng khảo hạch vấn tâm lộ đầu tiên. Trong số hơn 300 đệ tử này, có tổng cộng 8 người đã đạt đến cảnh giới dung hợp kỳ, trong đó bao gồm cả Tống Tòng Tâm và Lương Tu.
Sau khi Tống Tòng Tâm tiết lộ thông tin mình thu thập được, các tu sĩ có mặt nhanh chóng chia thành hai phe, một phe chủ trương ở lại giải quyết nguồn gốc yêu ma gây hoạ, dù thế nào đi nữa cũng không thể bỏ mặc bá tánh ba thành được, phe còn lại chủ trương lập tức quay về Sơn Môn xin trưởng lão giúp đỡ, bọn họ cho rằng tình huống hiện tại đã hoàn toàn vượt quá phạm vi của ngoại môn tranh tài, đã không còn việc là đệ tử trình độ như bọn họ có thể xử lý được.
"Vậy thì sao? Thân là tu sĩ, lại bỏ rơi bá tánh ba thành. Cho dù thật sự có thể sống sót, sau này chúng ta làm gì còn mặt mũi đứng trong tu chân giới? Thượng Tông sẽ nghĩ như thế nào về những kẻ hèn nhát lâm trận bỏ chạy như chúng ta?"
"Ha? Buồn cười quá. Nếu các ngươi muốn làm anh hùng thì tự đi mà làm đi. không nghe thấy Tống đạo hữu nói gì à? Đó là một con hung thú hại người chỉ sức mạnh thể chất cũng có thể sánh ngang với tu sĩ Phân Thần kỳ! Người có bao nhiêu khả năng thì ăn bấy nhiêu bát cơm, không có khả năng mà vẫn muốn ăn, ngươi không sợ no chết à? Nếu người đã chết ở đây, sao còn phải lo lắng cho tương lai làm gì?"
"Ngươi! Ngươi ích kỷ, tham sống sợ chết như vậy, không sợ tương lai lôi kiếp đầy đầu, tâm mà tràn lan sao?!"
“Cùng tắc độc thiện kì thân, đạt tắc kiêm thiện thiên hạ*. Ta biết thức thời sự thì có gì sai? Còn hơn một số kẻ đua đòi muốn bắt tất cả mọi người cùng chết vì cái gọi là nghĩa lớn của mình!
"Haha, ngươi cao thượng, ngươi lợi hại, ngươi có bản lĩnh thì đi giết hung thú viễn cổ làm hại thương sinh đi! Ngụy quân tử!"
“ …”
Ngay cả những tu sĩ luôn cao cao tại thượng trong mắt phàm nhân, dưới tấm gương chiếu yêu là đại họa, cũng liên tục lộ rõ bộ mặt thật. Có người không nói lời nào rút lui khỏi rừng cây, chuẩn bị từ bỏ khảo hạch, rời khỏi mảnh đất thị phi này; có người đục nước béo cò nói đông nói tây đưa ra một số gợi ý không đáng tin cậy; có người thì thầm thảo luận xem tình báo có chính xác không, chỉ còn lại ba canh giờ, làm sao để giữ được tính mạng đồng thời không để lại ấn tượng xấu cho Vô Cực Đạo Môn... Đám người nhất thời trở nên hỗn loạn.
Lương Tu nhìn cảnh tượng trước mắt, trong lòng cảm thấy bất lực, tai họa đến gần vẫn không thể đồng tâm hiệp lực, chuyện này đáng buồn đến thế nào?
Lương Tu còn như vậy, Bạch Khánh ở một bên lại sợ hãi an ủi sư tỷ có vẻ sắc mặt không tốt lắm, hắn nhìn khuôn mặt âm trầm gần như nhỏ nước của Hạc Ngâm, vừa vỗ nhẹ vào lưng Hạc Ngâm, vừa cẩn thận nói: “Sư tỷ, hít sâu, hít sâu, đừng tức giận ảnh hưởng đến thân thể."
"... Tính mạng sắp không xong, vậy mà bọn họ vẫn còn tâm trạng nội chiến." Hạc Ngâm cắn chặt môi dưới, cánh môi bị cắn mạnh đến nỗi suýt chảy ra máu.
"Mọi người!" Nạp Lan Thanh Từ cuối cùng cũng không thể chịu đựng được nữa, nàng tiến lên một bước, cao giọng nói: "Xin hãy nghe ta nói. Đột nhiên gặp phải chuyện này, trong lòng mọi người hoảng loạn cũng điều bình thường. Nhưng chúng ta phải bình tĩnh suy nghĩ biện pháp đối phó, phải cùng nhau vượt qua khó khăn này mới được. Nếu Tống đạo hữu đã không tiếc đốt đạn tín hiệu để tập hợp chúng ta lại đây, vậy chúng ta thử nghe lời khuyên của Tống đạo hữu xem sao? "
Khi thấy Nạp Lan Thanh Từ đứng ra, một vài đệ tử vốn dĩ muốn mở miệng châm chọc, nhưng khi nghe thấy Nạp Lan Thanh Từ nhắc đến Tống Tòng Tâm, không hiểu sao họ lại an tĩnh xuống. Nếu Nạp Lan Thanh Từ dùng gia thế của mình để lên mặt, chắc chắn sẽ không thiếu những người không sợ thế gia muốn tranh cãi. Nhưng Tống Tòng Tâm thì khác, thiếu nữ thần bí lạnh lùng này trong khoảng thời gian rất ngắn đã tạo dựng được uy tín trong cuộc tranh tài ngoại môn, dù sao trong lúc mọi người vẫn không biết gì mà tiêu diệt ma vật bên ngoài, nàng đã một mình đi sâu vào khu vực nguy hiểm, điều tra ra nguồn gốc của việc yêu ma gây hoạ này.
Hơn nữa, nàng còn vô điều kiện chia sẻ những thông tin mình đã điều tra được với mọi người.
Ngay cả đệ tử vừa mới hét lên "Ngươi cao thượng, ngươi lợi hại" khi đối mặt với một người như Tống Tòng Tâm cũng không thể nói ra lời ác ý nào, dù sao thì nàng cũng khác với những người khác, nàng đã thực sự chứng tỏ được bản thân bằng hành động của mình. Bất kể con người có đánh giá cao, có thích những người như vậy hay không, khi đối mặt với thảm họa không có biện pháp giải quyết, trong tiềm thức, con người ta vẫn sẽ tin tưởng và nương tựa vào những tồn tại như vậy.
Bởi vì họ đều hiểu rằng, những người như vậy sẽ không bao giờ thiên vị hay làm hại sau lưng người khác. Bởi vì nhân cách và đạo đức của họ không cho phép họ làm điều đó.
Nghĩ như vậy, đám người vốn ồn ào dần dần trở nên yên tĩnh, mọi người đồng loạt đưa mắt nhìn về phía nữ tử đang khoanh tay dựa vào tảng đá.
*( chú thích: Cùng tắc độc thiện kì thân, đạt tắc kiêm thiện thiên hạ : xuất phát từ Mạnh Tử ý là Khi chưa gặp thời thì chỉ làm phúc cho mình, lúc hiển đạt thì làm phúc cho cả thiên hạ)
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.