Thư Linh Ký

Chương 43: Q2 – Đông Hải Hữu Tiên Hội – Chương 42: Hải Nội Tồn Tri Kỷ, Thiên Nhai Nhược Bỉ Lân

Thiện Thủy

18/05/2023

Không hổ là gia tộc truyền thừa a, đến nói dọa đều là giống nhau.

Cảm khái truyền thống gia tộc truyền thừa, những tu chân giả đưa mắt nhìn Mãng Long chân nhân trốn xa, mạc danh kỳ diệu liền đánh thắng, hai mặt nhìn nhau nửa ngày sau này rốt cục thu thập chiến trường trở lại thương thảo trước sẽ… Ân, Nhạc Ngũ Âm tiểu tỷ tỷ còn có vài lần chưa chép xong.

Chép sách, ngủ, một đêm tường an vô sự…

Đợi được đến sáng ngày thứ hai, Nhạc Ngũ Âm rất chật vật rời giường, đánh răng rửa mặt cho Tiểu Tiểu Sơ các nàng, lại cầm tiêu xanh đản hoa cháo đuổi theo các nàng nửa ngày, thật vất vả dụ dỗ ba tiểu la lỵ ăn điểm tâm xong, rốt cục có thời gian đi tìm Cố Thất Tuyệt thương lượng.

Lúc này ở cửa lều, Cố Thất Tuyệt dường như nguyên khí đại thương nửa nằm trên xe lăn, nhìn kim bằng đại thánh bọn họ đổ túi đựng đồ của Mãng Long chân nhân, mỗi lần lấy ra một kiện pháp khí hoặc linh thạch, xung quanh sẽ vang lên một mảnh âm tiếng khen ngợi hút lãnh khí.

“Cho nên nói, Thần Lâu tiên thành giàu như thế sao?” Tam yêu Sư Đà sơn bị sái cổ thấy các loại ước ao, dứt bỏ các loại pháp khí, chỉ là sưu tập linh thạch thì có hơn vạn, làm không tốt đây còn là tiền xài vặt của Mãng Long chân nhân.

“Không được nuốt làm của riêng a.” Nhạc Ngũ Âm mãn nhãn tiểu tinh tinh, nhanh lên phát huy chức trách nữ quan chính điển của Linh Thư cung, bắt đầu cẩn thận cất đồ vật, túi đựng đồ lại đổ ra một cây cự mộc thiên niên tử quang lóng lánh.

“Tử đàn tiên linh mộc?” Kim bằng đại thánh bọn họ lại bắt đầu hút lãnh khí, con mẹ nó, có cần thổ hào như thế hay không, dĩ nhiên dự định lấy tử đàn tiên linh mộc chế tác pháp khí vớt đồ trong biển.

“Đừng nói nữa.” Nhạc Ngũ Âm đột nhiên có chút đau lòng, bắt đầu quấn quýt có nên lấy tiên linh mộc này chế pháp khí hay không, nói không chừng vớt được dị bảo thượng cổ, còn không có đáng giá bằng tiên linh mộc này.

“Giao cho ta đi.” Cố Thất Tuyệt tiện tay vỗ vỗ, trực tiếp lấy tử đàn tiên linh mộc qua, “Cho bổn quân mấy ngày, liền có thể chế tác được pháp khí vớt đồ dưới biển.”

“Hay là, chúng ta trực tiếp bán tiên linh mộc này đi?” Nhạc Ngũ Âm vẫn có chút quấn quýt, lại cầm lấy túi đựng đồ đổ xuống, lần này ngoài dự liệu của nàng, không có xuất hiện pháp khí đáng giá gì, trái lại có một giọt dịch thể đen kịt hàn lãnh, như có linh thức phiêu phù ở trong hư không.

“Cái này là?” Nhạc Ngũ Âm cùng kim bằng đại thánh bọn họ hai mặt nhìn nhau, đột nhiên nhớ tới trong chiến đấu hôm qua, Mãng Long chân nhân hình như chính là triệu dịch thể đen kịt này đến, đón gió hóa thành trường tiên yêu giao đen kịt, nghe nói còn là bảo tổ sư cái gì đó.

Không có trả lời ngay, Cố Thất Tuyệt nhìn dịch thể đen kịt, lại xòe bàn tay ra nhẹ nhàng đụng một cái, mới chậm rãi nói: “Thoạt nhìn, là mực năm đó của bổn quân.”

“Di, cái gì của người?” Kim bằng đại thánh bọn họ có chút kinh ngạc.

“Mực, mực ta dùng để viết chữ.” Cố Thất Tuyệt mạn điều tư lý trả lời.

Đây là lại mắc bệnh đi, kim bằng đại thánh bọn họ hai mặt nhìn nhau, lại cùng nhau nhìn Nhạc Ngũ Âm, người sau rất bình tĩnh ngẩng đầu nhìn trời, ân, loại thời điểm này chỉ phải phối hợp gật đầu là được rồi.

“Bất quá, vẫn không thể hoàn toàn xác định.” Cố Thất Tuyệt lại giữ cằm suy nghĩ một chút, “Thoạt nhìn, phải để Bác qua đây một chuyến.”

“Muốn tìm Bác đại nhân sao?” Nhạc Ngũ Âm hơi kinh ngạc, “Thế nhưng Bác đại nhân còn ở Thiên Nguyên Tiên thành, dù cho tốc độ của nàng rất nhanh, thế nhưng chạy tới nơi này ít nhất cũng phải chừng mấy ngày.”



“Không cần, chỉ cần sao chép thơ là được rồi.” Cố Thất Tuyệt nghiêm trang đưa tay vào ngực, xuất ra quyển《 Đường Thi Tam Bách Thủ 》kia, “Ngũ Âm nữ quan, chúng ta tới học một bài thơ mới… Ân, chạy trốn cùng giả bộ bất tỉnh đều là vô dụng.”

Thật tang thương, Nhạc Ngũ Âm lệ nóng doanh tròng, chỉ có thể ở dưới vẻ mặt nghi hoặc của tất cả mọi người xung quanh, lòng rất chua xót lật tới một bài《 Tống Đỗ Thiểu Phủ Chi Nhâm Thục Châu 》, thuận tiện tự giác lấy giấy và bút mực ra ——

“Vọng lâu phụ tam tần, phong yên vọng ngũ tân. Dữ quân ly biệt ý, đồng thị hoạn du nhân. Hải nội tồn tri kỷ, thiên nhai nhược bỉ lân. Vô vi tại kỳ lộ, nhi nữ cộng triêm cân.”

Bài ngũ luật này số lượng từ còn rất nhiều, hơn nữa còn có chút từ ngữ rất xa lạ, Nhạc Ngũ Âm tiểu tỷ tỷ đầu đầy mồ hôi, tròn một khắc đồng hồ mới thận trọng chép xong, sau đó. . . Không có gì phát sinh cả?

“Ta đã tận lực nha.” Nhạc Ngũ Âm rất vô tội giơ tay lên.

“Không phải vấn đề của ngươi.” Cố Thất Tuyệt như có điều suy nghĩ xao xao mặt giấy, “Thoạt nhìn, là bởi vì ý thơ cộng minh còn chưa đủ, nên chúng ta còn cần người nhiều hơn cùng nhau sao chép. . .”

Rất tốt, trong chớp nhoáng này, kim bằng đại thánh bọn họ thấy ánh mắt chờ mong của hắn đột nhiên nhất tề rùng mình: “Ách, đại lão người bận rộn đi, chúng ta còn muốn đi ăn điểm tâm.”

Ăn cái điểm tâm gì!

Một khắc đồng hồ sau, dưới uy hiếp vũ lực cường đại của Cố Thất Tuyệt, mấy trăm tu chân giả chỉ có thể xếp hàng ngồi xong, sầu mi khổ kiểm bắt đầu sao chép《 Tống Đỗ Thiểu Phủ Chi Nhâm Thục Châu 》.

Đáng thương nhất chính là tam yêu Sư Đà sơn bị sái cổ, ba tên này căn bản không biết chữ, chỉ có thể chiếu nguyên văn rạch từng nét, kim bằng đại thánh thật vất vả viết được đến câu thứ ba, cổ tay đau nhức đến độ muốn khóc: “Có lầm hay không, ta chỉ là một con chim a, ta đều chỉ có móng vuốt, vì sao còn phải chép thơ a?”

Lời còn chưa dứt, mấy trăm trang giấy Tuyên Thành trước mặt mọi người đột nhiên đồng thời mực quang đại thịnh ——

Trong nháy mắt, câu thơ “Hải nội tồn tri kỷ, thiên nhai nhược bỉ lân” trên mấy trăm trang tuyên chỉ này, dường như phi điểu một lượt bay lên không, phía trên xoay quanh phía trên doanh địa.

“Đây, đây là?” Kim bằng đại thánh rất kinh ngạc ngẩng đầu.

“Ý thơ.” Cố Thất Tuyệt hữu khí vô lực trả lời.

Lời còn chưa dứt, mấy trăm câu “Hải nội tồn tri kỷ, thiên nhai nhược bỉ lân”, chợt dung hợp mực quang lóng lánh, gần trong nháy mắt, tạo thành cái động khẩu mực quang đen kịt, cứ như vậy đột nhiên xuất hiện trước mắt mọi người.

Sau một lát, chợt nghe trong cái động khẩu đen kịt truyền đến tiếng vó ngựa rung động, ngay sau đó một tuấn mã cổ quái thân trắng đuôi đen sừng đỏ, cứ như vậy tinh thần toả sáng cất vó chạy đến, tông mao ngân bạch còn bện một nơ con bướm hoa sắc, trong ánh nắng kim sắc chiếu lấp lánh. . .

“Ách, nơ con bướm?” Kim bằng đại thánh bọn họ có chút không phản ứng kịp.

Vấn đề là, không đợi bọn họ làm rõ ràng trạng huống, ba tiểu la lỵ vui mừng nhào tới, trực tiếp ôm lấy cổ ngựa tuyết trắng của Bác, ngẩng gò má béo phì trẻ con, nãi thanh nãi khí vô cùng thân thiết cọ cọ: “Mẫu thân, mẫu thân, Sơ Sơ rất nhớ ngươi ~”



“Phốc!” Kim bằng đại thánh bọn họ đột nhiên phun, vẻ mặt kinh hãi mục trừng khẩu ngốc.

“Nhìn cái gì vậy?” Bác một bên hưởng thụ cái ôm của ba tiểu la lỵ một bên đằng đằng sát khí trừng qua đây, “Com chim kia, không sai, nói chính là ngươi, biểu tình gì, chưa có thấy qua mẫu nữ tâm sự sao?”

“Ách, mẫu nữ tâm sự?” Kim bằng đại thánh bọn họ hai mặt nhìn nhau, cũng không biết ai là người thứ nhất nghĩ đến cái gì, mọi người đột nhiên hút lãnh khí, rất khiếp sợ quay đầu nhìn phía Cố Thất Tuyệt.

“Không phải ruột thịt, không phải ruột thịt.” Nhạc Ngũ Âm nhanh lên giải thích.

“Hoàn hảo, hoàn hảo.” Kim bằng đại thánh bọn họ nhất thời thở phào nhẹ nhõm, như trút được gánh nặng lau mồ hôi lạnh, ta phi, nếu như là cái loại kịch tình này, chúng ta thực sự không tiếp thụ được.

“Nói chính sự.” Cố Thất Tuyệt ho nhẹ vài tiếng, lại nâng dịch thể đen kịt lên, “Bác, ngươi đến xem, cái này. . .”

“Di?” Bác chỉ quay đầu nhìn thoáng qua, đột nhiên thốt ra, “Đây không phải là mực của lão Cố ngươi trước kia sao, tại sao lại ở chỗ này?”

“Lại nữa rồi. . .” Nhạc Ngũ Âm rất tang thương vỗ trán, kim bằng đại thánh bọn họ càng hai mặt nhìn nhau, thầm nghĩ không hổ là cha nuôi mẹ nuôi của Sơ Sơ các nàng, đến điên cũng thần giao cách cảm như vậy a.

Dứt bỏ bọn họ không đề cập tới, Cố Thất Tuyệt ở đây đã cùng Bác chụm đầu vào nhai, rất thần bí tham khảo một hồi, như là giao lưu chuyện mấy ngày nay nghe được.

Đến cuối cùng, Bác giơ giơ móng ngựa tuyết trắng lên, ầm ầm bước ra một đoàn xích diễm, vẻ mặt hưng phấn nói: “Cho nên nói, mảnh nhỏ của trữ tàng thất Linh Thư cung chúng ta, giấu ở dưới cái hải vực này, mà mực lão Cố ngươi trước đây đánh rơi, cũng có thể ở chỗ Mãng Long chân nhân. . . Vậy còn chờ gì, làm đi!”

Ân, nói làm liền làm, một vị cô nãi nãi trong con ngựa liền muốn xuống biển.

Nhạc Ngũ Âm nhanh lên ở bên cạnh ngăn cản: “Chờ chút, chờ chút, Bác đại nhân, mạch nước ngầm đáy biển nguy cơ tứ phía, ta cảm thấy chúng ta vẫn phải kiên trì đợi, đợi hỏa sơn đáy biển bạo phát xong. . .”

Không nhìn, Bác hí dài một tiếng, chợt cất vó lao ra, giống như một đạo sấm sét ngân bạch nhào lên biển, khó có thể tin, bằng vào tốc độ kinh người, nàng lại có thể gào thét chạy vội trên mặt biển, thậm chí còn có thời gian quay đầu lại giao phó ——

“Ngũ Âm nữ quan, chuẩn bị cho tốt yến mạch cỏ khô, chờ cô nãi nãi dò xét hải vực, tìm được vị trí chính xác của trữ tàng thất. . .”

Oanh!

Lời còn chưa dứt, một đạo cột nước xích sắc phóng lên cao, bộc phát ra nhiệt độ nóng rực!

Gần mấy giây sau, ngay trong tầm mắt kinh ngạc của mọi người, Bác không hề phòng bị, trực tiếp bị cột nước đánh trúng bụng, sanh mục kết thiệt bay lên trời, sau đó trọng trọng rơi ra ngoài mấy trăm thước hải lý. . .

Cho nên nói, hỏa sơn đáy biển bạo phát, cứ như vậy mà tới?

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Thư Linh Ký

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook