[Thử Miêu Đồng Nhân] Hoàng Thượng Vạn Tuế
Quyển 3 - Chương 29: Chương 29
Khôi Hài
10/03/2017
Ha, dám giữa đường nhảy ra chặn ngang cỗ kiệu của Bao đại nhân, hẳn là phải có bao nhiêu đại oan tình a!
Triển Chiêu muốn che chở Bao đại nhân, dân chúng Khai Phong phủ đều nhận thức hắn, tự giác dạt sang hai bên nhường đường cho hắn. Bạch Ngọc Đường cực kỳ không kiên nhẫn trong việc chen lấn, khoanh tay bay lên nóc nhà bên đường, từ trên cao nhìn xuống xem náo nhiệt. Thừa Ảnh che chở cho Triệu Trăn chậm rãi đi vào trong, liền nhìn thấy một màn tối phấn khích.
Bao đại nhân đứng trước cỗ kiệu, bị một nữ nhân trung niên đang khóc tới thiên hôn địa ám chặn lại.
Nữ nhân trung niên này coi như có một chút tư sắc, đáng tiếc một phen nước mắt nước mũi tùm lum, khiến lớp trang điểm đậm trên mặt đều trôi đi hết, cả khuôn mặt tạo ra một loại thị giác kinh sợ cực kỳ có hiệu quả. Trang phục nàng hoa quý, trên đầu cắm đầy trang sức vàng, bạc, ngọc… rất giống tủ trưng bày trang sức di động, trên trán còn khắc một hàng chữ lớn ghi rõ — người ngốc nhiều tiền, mau tới cướp ta
~╮( ̄▽ ̄ “)╭ May mắn trị an Khai Phong phủ tốt, hành vi khoe giàu chói lọi như vậy, không bị trộm hỏi thăm quả thực thiên lý khó dung!
Trung niên nữ nhân vừa khóc lớn vừa dùng ống tay áo lau mặt: “Thanh Thiên đại lão gia, người phải làm chủ cho bà đây a!”
Bao đại nhân đầy mặt bất đắc dĩ: “Vị phu nhân này, nếu có oan tình gì thỉnh tới phủ nha nói chuyện.” đừng chặn giữa đường vậy a…
Trung niên nữ nhân căn bản không thèm nghe người khác nói, chỉ nhăm nhăm lải nhải chửi bậy: “Cái lão hắc tâm khốn khiếp! lúc trẻ bà đây cũng xinh đẹp như hoa, mười dặm bát thôn người gặp người khen, cổng nhà đều bị các bà mối đạp sụp! nếu không phải thấy hắn biết kiếm tiền, ai mà thèm gả cho cái đồ sát tinh khắc cha khắc mẹ vậy chứ?! Hiện tại dám chê bà đây lớn tuổi, liền dưỡng hồ ly tinh ở bên ngoài, bà đây mệnh khổ a!”
Bao Chửng nhíu mày: “Chẳng lẽ hắn có mới nới cũ, muốn hưu phu nhân?” (Hưu: ly dị, bỏ vợ)
Trung niên nữ nhân lông mày dựng ngược, mãnh liệt vỗ đùi đét một cái: “Lão dám! Bà chưa phế tử căn của lão là còn may!!”
Dân chúng vây xem đều bị bộ dạng hung hãn của mụ ta dọa lùi về sau một bước, không khỏi bắt đầu đồng tình với gã đàn ông phụ lòng.
Lão bà trong nhà giống như Dạ Xoa, khó trách ông chồng muốn ra ngoài tầm hoa vấn liễu, hung hãn như thế, là ai cũng chịu không nổi…
Tự nhiên cũng có người đồng tình với nữ nhân này, một bác gái lên tiếng trợ trận: “Đại muội tử à, có phải hồ ly tinh kia tới nhà náo loạn không?”
“Phi!” trung niên nữ nhân mắng chửi một hơi không nghỉ: “Bà đây mà lại để cho con tiểu yêu tinh đó hàng phục sao, bà đây đã sớm dẫn người tới hang ổ của nó, đạp chết con hồ ly đó rồi! nếu không phải do thằng chồng khốn khiếp tới quá nhanh, bà đây còn muốn lột quần lột áo lôi con hồ ly đó đi diễu phố cho nó biết mặt!”
“…” ngay cả bác gái hát đệm cũng nghẹn hỏa.
Có dân chúng tò mò lên tiếng hỏi: “Trong nhà mụ có mấy thiếp thất?”
Trung niên nữ nhân lúc này không thèm khóc, tay chống hông đanh đá nói: “Vốn có một, nhưng thừa dịp lão ta không có nhà đã bị bà đây đã bán luôn vào kỹ viện rồi!”
Lại có người hỏi: “Trong nhà mụ có mấy hài tử?”
Nói tới hài tử, trung niên nữ nhân khó được khi chột dạ, thanh âm cũng nhỏ hơn nhiều: “Hài tử.. không có hài tử cũng không thể trách bà! Ai kêu lão mệnh sát tinh chứ, hài tử hẳn là bị lão khắc chết, không thể trách bà đây!” trung niên nữ nhân nhỏ giọng được một chút, lại bắt đầu không ngừng chửi bậy, ồn ào đòi Bao đại nhân muốn làm chủ cho mụ ta, còn đòi đem đôi cẩu nam nữ kia nhốt vào cũi heo thả trôi sông gì đó…
Bao Chửng cực kỳ phản đối tập tục xấu nhốt cũi heo, mày nhíu thật chặt.
Kỳ thật Bao Chửng cũng rất khó xử. Đều nói thanh quan khó quản việc nhà, dân chúng bình thường gặp phải loại chuyện này, ai nấy đều tốt khoe xấu che, còn nháo tới tận Khai Phong phủ đúng là lần đầu thấy. Nam nhân có tư tình bên ngoài quả thật không đúng, nhưng thứ nhất hắn không vứt bỏ thê tử, thứ hai không trái pháp luật làm loạn kỷ cương, Bao Chửng nhiều lắm là trách cứ mấy câu, chỉ cần không phải bức lương vi xướng (ép người làm điếm), Khai Phong phủ cũng sẽ không xen vào việc nhà ai nạp thiếp…
Nhóm dân chúng cũng ồn ào không rõ, người đã đánh, đồ đã đập, chồng mụ lại không bỏ mụ, mụ còn oán cái gì nữa?
Cổ nhân không có khái niệm một vợ một chồng, phàm là nam nhân có tiền có thế, trong nhà ai mà không tam thê tứ thiếp, con cái thành đàn? Đặc biệt là suy nghĩ『 Bất hiếu hữu tam, vô hậu vi đại* 』 đã ăn sâu bén rễ, cưới vợ hiền là để sinh con lo liệu nhà cửa, người đến tuổi trung niên còn không có con, đừng nói cổ đại, ngay cả hiện đại cũng khó trách bị mẹ chồng ghét bỏ. (Bất hiếu hữu tam, vô hậu vi đại: Trong ba tội bất hiếu, không có con nối dõi là tội lớn nhất.)
**************
Thật vất vả mới thoát khỏi càn quấy của trung niên nữ nhân chửi bậy, Triệu Trăn và Bao Chửng cùng nhau ngồi kiệu trở về Khai Phong phủ.
Nghe nói Triệu Trăn tới cọ cơm, nhóm trù phòng đại nương vui vẻ ra mặt, xắn tay áo làm ra một bàn mỹ thực thật lớn, tất cả đều là đồ Triệu Trăn thích ăn.
Triệu Trăn người nhỏ tay ngắn, lại không thích có người phục vụ, tay rướn dài lắm cũng chỉ với được vài món ăn đặt trước mặt. Mọi người thường ngồi quây quần cùng bàn cơm với bé, đều dưỡng thành thói quen vừa ăn cơm vừa gắp đồ vào bát cho Triệu Trăn, ngay cả Bạch Ngọc Đường cũng thuận tay lột vỏ cua cho bé.
Triệu Trăn mỹ mỹ đát ăn một bữa, móng vuốt cùng miệng đều bóng nhẫy, chạy ra chỗ chậu nước, thực khó mà ngồi ngoan ngoãn tẩy rửa, tóm lại chỉ toàn nghịch nước, chẳng may bắn nước vào Triển Chiêu đang rửa mặt, Triển Chiêu thấy vui lại hất nước vào Bạch Ngọc Đường… hất qua hất lại cuối cùng người nào người nấy ướt như chuột lột.
Triệu Trăn vài ngày không tới Khai Phong phủ, trên tới Bao Chửng, dưới tới Vượng Tài trông cửa, bé đều sán lại chọc ghẹo vui vẻ một phen
~~Cổ nhân vì muốn giữ nhà, đều nuôi mấy con chó trong hậu viện. Trong Khai Phong phủ có Ngự Miêu đại nhân quang huy chiếu rọi, đối với đám ‘mòe’ càng thêm tình hữu độc chung. Là con cún duy nhất trong Khai Phong phủ, Vượng Tài càng thêm kiêu ngạo! cho dù thường xuyên bị Triển Chiêu cầm đầu đám ‘mòe’ tinh khi dễ, nó vẫn như cũ kiêu ngạo ngút trời!
Triệu Trăn cưỡi Vượng Tài bắt nó chạy vòng vòng quanh sân, Vượng Tài sau mỗi vòng chạy đều có xương lớn để gặm, nên rất nguyện ý bồi bé chơi đùa.
Mèo trong Khai Phong phủ nhất loạt đều cao ngạo, ngươi dù có ôn tồn dỗ chúng nó thế nào, nó cũng không thèm phản ứng với ngươi. Nhưng nếu ngươi và Vượng Tài khoái trá chơi đùa, đám ‘mòe’ kia lập tức cùng chung mối thù, thi nhau nhào tới meo meo tranh thủ tình cảm. ╮(╯_╰)╭
Triệu Trăn cảm thấy mỹ mỹ đát được đại quân mòe tinh bổ nhào tới, trái ôm phải ấp nhân sinh thật là say…
(Jeremy: để là mòe nghe tếu nhể =)))
****************
Vào thu, trời tối càng ngày càng nhanh, khi Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đưa Triệu Trăn hồi cung, thái dương đã xuống núi.
Từ sau khi Triệu Trăn đăng cơ tới nay, hoàng cung rõ ràng càng trở nên lạnh lẽo.
Việc đầu tiên sau khi đăng cơ là đại xá thiên hạ, Thái Hậu làm chủ đã giảm bớt không ít cung nữ nội thị, một phần lớn tuổi, một phần có nhiều tâm tư. Trong cung chỉ có Triệu Trăn và Thái Hậu hai chủ tử đứng đắn, ít đi đám mật thám tâm tư kín đáo kia đồng thời cũng giảm bớt không ít thị phi.
Tiên hoàng lưu lại không ít nữ nhân trong hậu cung, Triệu Trăn cũng không khắt khe các nàng.
Ai muốn về nhà đều tiễn bước, cho phép các nàng mang theo tài vật không thuộc phạm vi bị cấm. Ai muốn lưu lại cũng được, chung quy vẫn thành quả phụ, lại không được tự do như trước nữa. Thái Hậu dành hẳn một cung điện trong thâm cung, cho các nàng thành thành thật thật ngốc bên trong, không có việc gì không được ra ngoài chạy loạn.
Có hai mỹ nhân trẻ tuổi ỷ vào hậu trường cứng rắn, lại có chút tư sắc, cư nhiên dám đánh chủ ý lên người Triệu Trăn.
Triệu Trăn đời trước lăn lộn bao năm trong giới giải trí, dạng nữ nhân nào mà chưa thấy qua, thủ đoạn này của các nàng cũng còn hơi kém.
Huống chi, thâm cung nội viện thủ vệ sâm nghiêm, hai nữ nhân tay trói gà không chặt cư nhiên có thể tránh thoát được thủ vệ, một đường chạy thẳng tới tẩm cung Triệu Trăn hoàn toàn không bị ngăn trở. May mắn tiến vào là hai nữ nhân, nếu đổi lại là hai thích khách, bộ truyện này tựu nên kết thúc! (╬  ̄ 皿  ̄)
Sự tình cuối cùng tra ra, người bị liên lụy càng ngày càng nhiều. Hai nữ nhân đều có bối cảnh riêng, Triệu Trăn quyết tâm, ai cũng không nể mặt, trực tiếp ném hai người về nhà, trừ bỏ quần áo đang mặc trên người, ngay cả khăn tay cũng không cho mang theo.
Một trong hai người là thiên kim tiểu thư của Lễ bộ Thị lang.
Lễ bộ thị lang xui xẻo, ngay hôm sau liền có tấu chương buộc tội, nhóm Ngự Sử nước miếng tung bay phun như mưa xuân chỉ trích hẳn một canh giờ, mắng Lễ bộ thị lang từ không biết dạy con cho tới làm giàu bất chính, đem tam phẩm kinh quan mắng thành thất phẩm tép riu, một cước đạp thẳng tới vùng biên giới Viễn Sơn xa xôi đi giáo hóa ngu dân.
Sau khi mắng chửi Lễ bộ thị lang xong, mọi người lại vì tìm người tiếp nhận chức vụ mà ồn ào thêm một canh giờ…
Triệu Trăn lần đầu trực diện thấy cảnh toàn triều hợp tác 『 bỏ đá xuống giếng 』 cảm giác được thụ giáo mở rộng tầm mắt, từ đó không dám coi khinh đám lão già cổ hủ này nữa.
*****************
Lúc trở về có chút muộn, may mắn khuôn mặt của Triệu Trăn chính là giấy thông hành.
Sau khi trao trả tận tay Triệu Trăn cho nhóm thị vệ, Triển Chiêu vừa định xoa bóp má bánh bao đã bị Bạch Ngọc Đường đứng cạnh một mạch lôi đi.
Triệu Trăn bỗng nhiên nghĩ tới cảnh Bạch nương tử và Hứa Tiên bị hòa thượng Pháp Hải chia rẽ trước tháp Lôi Phong, ui da hảo khó chịu…. (Đây là câu chuyện dân gian Bạch Xà truyện của Trung Quốc, nội dung Bạch xà truyện miêu tả về câu chuyện tình yêu giữa Bạch xà tinh tu luyện thành người (Bạch nương tử) với một chàng trai trần gian (Hứa Tiên), nhưng rồi bị hòa thượng Pháp Hải tu hành đắc đạo bắt giữ nhốt trong tháp Lôi Phong.)
Hoàng cung ban ngày uy vũ sâm nghiêm, đến đêm lại có chút âm trầm đáng sợ, cũng không biết trăm ngàn năm qua đã nhốt bao nhiêu oan hồn bên trong. Cảnh sắc trên đường Triệu Trăn đã nhìn thấy mấy trăm lần, ngồi bên trong bộ liễn (kiệu vua) chán chẳng muốn chết ngáp lên ngáp xuống, bỗng nhiên phía trước một trận đại loạn…
Nội thị cầm đèn đi phía trước bỗng hét ầm lên: “Rắn a! Có rắn a ~~!
Triệu Trăn ngẩn người, cũng không phải chưa từng thấy rắn, có cần phải la hét khoa trương như vậy không?
Một kiệu phu đang nâng kiệu chân mềm nhũn, run cầm cập ngã lăn ra đất, cỗ kiệu mất một góc trụ liền đổ rạp cả ra, may mắn Thừa Ảnh phản ứng nhanh, sớm đã bế Triệu Trăn ra ngoài. Triệu Trăn xoa xoa ngực vẫn còn sợ hãi — nếu ngã xuống không gẫy răng cũng dập mặt a
~Triệu Trăn xa xa nhìn tình huống trước mắt khó trách nội thị lại hét ầm lên, đám rắn lúc nhúc uốn lượn có khoảng hơn mười con, tất cả lớn nhỏ trườn bò lên nhau, tóc gáy Triệu Trăn tập thể đứng thẳng, da gà mụm cóc cái này tiếp cái kia thi nhau trồi lên, ghê tởm không sao tả nổi…
Một thị vệ lớn tiếng nói: “Không nên hoảng loạn, đều không phải rắn độc, đừng lộn xộn!”
Hai nội thị cầm đèn đi ở phía trước đã bị rắn quấn lấy. Trong đó có một nội thị trên người bò đầy rắn, hắn coi như bình tĩnh, không loạn giãy dụa, bảo trì bất động, mấy thị vệ chạy lên hất rắn ra. Người còn lại cũng coi như bình tĩnh…hắn đã hóa đá luôn rồi, ít nhất cũng không lộn xộn.
Thừa Ảnh không đợi Triệu Trăn phản đối, liền bế bé đi trước.
Sau khi Triệu Trăn hồi cung toàn thân không thoải mái, trước phân phó đi tắm rửa, đến khi mặc xong quần áo đi ra, thị vệ đã đợi sẵn ở bên ngoài.
Triệu Trăn không thích người khác quỳ tới quỳ lui, cũng không thích nghe ca tụng công đức, vì chuyện này mà cả triều văn võ đều sửa đổi thói quen. Tấu chương ca tụng công đức ít đi, các đại thần không còn cả ngày bùm bùm dập đầu quỳ gối.
Nhóm thị vệ tự nhiên biết quy củ, sau khi vào cửa liền trực tiếp thông báo, nửa câu vô nghĩa cũng không có.
“Tổng cộng có 23 con rắn, đã bắt hết toàn bộ, sáu người bị cắn, vạn hạnh đều không trúng độc.”
Triệu Trăn gật đầu: “Lúc đó là ai phụ trách tuần tra?”
Thị vệ trưởng nói: “Lúc thay ca có chỗ sơ suất, khi đó… không có người tuần tra.”
Triệu Trăn đợi một hồi, cuối cùng bất đắc dĩ nói: “Cho nên ngươi một chút manh mối cũng không có?”
Thị vệ trưởng cúi đầu bi ai: “Ty chức đã bắt giữ toàn bộ người có liên quan, chuẩn bị thẩm vấn từng người một.”
Triệu Trăn thở dài: “Ta cho ngươi ba manh mối. Thứ nhất, nội thị bị rắn bò đầy người, vì sao mấy con rắn kia lại đặc biệt thiên vị hắn. Thứ hai, kiệu phu đã ngã sấp xuống, kiệu phu nâng trẫm, đều được thị vệ bảo hộ xung quanh, vị trí đứng cũng an toàn, phản ứng của hắn như thế rất khoa trương. Thứ ba, thị vệ nói rắn không có độc, hắn làm sao biết rắn không có độc. Ngươi thẩm vấn trước ba người bọn họ, không cho phép dùng hình, những cái khác ngày mai hãy nói.”
“Hoàng thượng anh minh.” Thị vệ trưởng cuối cùng tâng bốc long đĩnh một chút, cảm thấy mỹ mãn liền lui xuống.
Hết chương 29
Triển Chiêu muốn che chở Bao đại nhân, dân chúng Khai Phong phủ đều nhận thức hắn, tự giác dạt sang hai bên nhường đường cho hắn. Bạch Ngọc Đường cực kỳ không kiên nhẫn trong việc chen lấn, khoanh tay bay lên nóc nhà bên đường, từ trên cao nhìn xuống xem náo nhiệt. Thừa Ảnh che chở cho Triệu Trăn chậm rãi đi vào trong, liền nhìn thấy một màn tối phấn khích.
Bao đại nhân đứng trước cỗ kiệu, bị một nữ nhân trung niên đang khóc tới thiên hôn địa ám chặn lại.
Nữ nhân trung niên này coi như có một chút tư sắc, đáng tiếc một phen nước mắt nước mũi tùm lum, khiến lớp trang điểm đậm trên mặt đều trôi đi hết, cả khuôn mặt tạo ra một loại thị giác kinh sợ cực kỳ có hiệu quả. Trang phục nàng hoa quý, trên đầu cắm đầy trang sức vàng, bạc, ngọc… rất giống tủ trưng bày trang sức di động, trên trán còn khắc một hàng chữ lớn ghi rõ — người ngốc nhiều tiền, mau tới cướp ta
~╮( ̄▽ ̄ “)╭ May mắn trị an Khai Phong phủ tốt, hành vi khoe giàu chói lọi như vậy, không bị trộm hỏi thăm quả thực thiên lý khó dung!
Trung niên nữ nhân vừa khóc lớn vừa dùng ống tay áo lau mặt: “Thanh Thiên đại lão gia, người phải làm chủ cho bà đây a!”
Bao đại nhân đầy mặt bất đắc dĩ: “Vị phu nhân này, nếu có oan tình gì thỉnh tới phủ nha nói chuyện.” đừng chặn giữa đường vậy a…
Trung niên nữ nhân căn bản không thèm nghe người khác nói, chỉ nhăm nhăm lải nhải chửi bậy: “Cái lão hắc tâm khốn khiếp! lúc trẻ bà đây cũng xinh đẹp như hoa, mười dặm bát thôn người gặp người khen, cổng nhà đều bị các bà mối đạp sụp! nếu không phải thấy hắn biết kiếm tiền, ai mà thèm gả cho cái đồ sát tinh khắc cha khắc mẹ vậy chứ?! Hiện tại dám chê bà đây lớn tuổi, liền dưỡng hồ ly tinh ở bên ngoài, bà đây mệnh khổ a!”
Bao Chửng nhíu mày: “Chẳng lẽ hắn có mới nới cũ, muốn hưu phu nhân?” (Hưu: ly dị, bỏ vợ)
Trung niên nữ nhân lông mày dựng ngược, mãnh liệt vỗ đùi đét một cái: “Lão dám! Bà chưa phế tử căn của lão là còn may!!”
Dân chúng vây xem đều bị bộ dạng hung hãn của mụ ta dọa lùi về sau một bước, không khỏi bắt đầu đồng tình với gã đàn ông phụ lòng.
Lão bà trong nhà giống như Dạ Xoa, khó trách ông chồng muốn ra ngoài tầm hoa vấn liễu, hung hãn như thế, là ai cũng chịu không nổi…
Tự nhiên cũng có người đồng tình với nữ nhân này, một bác gái lên tiếng trợ trận: “Đại muội tử à, có phải hồ ly tinh kia tới nhà náo loạn không?”
“Phi!” trung niên nữ nhân mắng chửi một hơi không nghỉ: “Bà đây mà lại để cho con tiểu yêu tinh đó hàng phục sao, bà đây đã sớm dẫn người tới hang ổ của nó, đạp chết con hồ ly đó rồi! nếu không phải do thằng chồng khốn khiếp tới quá nhanh, bà đây còn muốn lột quần lột áo lôi con hồ ly đó đi diễu phố cho nó biết mặt!”
“…” ngay cả bác gái hát đệm cũng nghẹn hỏa.
Có dân chúng tò mò lên tiếng hỏi: “Trong nhà mụ có mấy thiếp thất?”
Trung niên nữ nhân lúc này không thèm khóc, tay chống hông đanh đá nói: “Vốn có một, nhưng thừa dịp lão ta không có nhà đã bị bà đây đã bán luôn vào kỹ viện rồi!”
Lại có người hỏi: “Trong nhà mụ có mấy hài tử?”
Nói tới hài tử, trung niên nữ nhân khó được khi chột dạ, thanh âm cũng nhỏ hơn nhiều: “Hài tử.. không có hài tử cũng không thể trách bà! Ai kêu lão mệnh sát tinh chứ, hài tử hẳn là bị lão khắc chết, không thể trách bà đây!” trung niên nữ nhân nhỏ giọng được một chút, lại bắt đầu không ngừng chửi bậy, ồn ào đòi Bao đại nhân muốn làm chủ cho mụ ta, còn đòi đem đôi cẩu nam nữ kia nhốt vào cũi heo thả trôi sông gì đó…
Bao Chửng cực kỳ phản đối tập tục xấu nhốt cũi heo, mày nhíu thật chặt.
Kỳ thật Bao Chửng cũng rất khó xử. Đều nói thanh quan khó quản việc nhà, dân chúng bình thường gặp phải loại chuyện này, ai nấy đều tốt khoe xấu che, còn nháo tới tận Khai Phong phủ đúng là lần đầu thấy. Nam nhân có tư tình bên ngoài quả thật không đúng, nhưng thứ nhất hắn không vứt bỏ thê tử, thứ hai không trái pháp luật làm loạn kỷ cương, Bao Chửng nhiều lắm là trách cứ mấy câu, chỉ cần không phải bức lương vi xướng (ép người làm điếm), Khai Phong phủ cũng sẽ không xen vào việc nhà ai nạp thiếp…
Nhóm dân chúng cũng ồn ào không rõ, người đã đánh, đồ đã đập, chồng mụ lại không bỏ mụ, mụ còn oán cái gì nữa?
Cổ nhân không có khái niệm một vợ một chồng, phàm là nam nhân có tiền có thế, trong nhà ai mà không tam thê tứ thiếp, con cái thành đàn? Đặc biệt là suy nghĩ『 Bất hiếu hữu tam, vô hậu vi đại* 』 đã ăn sâu bén rễ, cưới vợ hiền là để sinh con lo liệu nhà cửa, người đến tuổi trung niên còn không có con, đừng nói cổ đại, ngay cả hiện đại cũng khó trách bị mẹ chồng ghét bỏ. (Bất hiếu hữu tam, vô hậu vi đại: Trong ba tội bất hiếu, không có con nối dõi là tội lớn nhất.)
**************
Thật vất vả mới thoát khỏi càn quấy của trung niên nữ nhân chửi bậy, Triệu Trăn và Bao Chửng cùng nhau ngồi kiệu trở về Khai Phong phủ.
Nghe nói Triệu Trăn tới cọ cơm, nhóm trù phòng đại nương vui vẻ ra mặt, xắn tay áo làm ra một bàn mỹ thực thật lớn, tất cả đều là đồ Triệu Trăn thích ăn.
Triệu Trăn người nhỏ tay ngắn, lại không thích có người phục vụ, tay rướn dài lắm cũng chỉ với được vài món ăn đặt trước mặt. Mọi người thường ngồi quây quần cùng bàn cơm với bé, đều dưỡng thành thói quen vừa ăn cơm vừa gắp đồ vào bát cho Triệu Trăn, ngay cả Bạch Ngọc Đường cũng thuận tay lột vỏ cua cho bé.
Triệu Trăn mỹ mỹ đát ăn một bữa, móng vuốt cùng miệng đều bóng nhẫy, chạy ra chỗ chậu nước, thực khó mà ngồi ngoan ngoãn tẩy rửa, tóm lại chỉ toàn nghịch nước, chẳng may bắn nước vào Triển Chiêu đang rửa mặt, Triển Chiêu thấy vui lại hất nước vào Bạch Ngọc Đường… hất qua hất lại cuối cùng người nào người nấy ướt như chuột lột.
Triệu Trăn vài ngày không tới Khai Phong phủ, trên tới Bao Chửng, dưới tới Vượng Tài trông cửa, bé đều sán lại chọc ghẹo vui vẻ một phen
~~Cổ nhân vì muốn giữ nhà, đều nuôi mấy con chó trong hậu viện. Trong Khai Phong phủ có Ngự Miêu đại nhân quang huy chiếu rọi, đối với đám ‘mòe’ càng thêm tình hữu độc chung. Là con cún duy nhất trong Khai Phong phủ, Vượng Tài càng thêm kiêu ngạo! cho dù thường xuyên bị Triển Chiêu cầm đầu đám ‘mòe’ tinh khi dễ, nó vẫn như cũ kiêu ngạo ngút trời!
Triệu Trăn cưỡi Vượng Tài bắt nó chạy vòng vòng quanh sân, Vượng Tài sau mỗi vòng chạy đều có xương lớn để gặm, nên rất nguyện ý bồi bé chơi đùa.
Mèo trong Khai Phong phủ nhất loạt đều cao ngạo, ngươi dù có ôn tồn dỗ chúng nó thế nào, nó cũng không thèm phản ứng với ngươi. Nhưng nếu ngươi và Vượng Tài khoái trá chơi đùa, đám ‘mòe’ kia lập tức cùng chung mối thù, thi nhau nhào tới meo meo tranh thủ tình cảm. ╮(╯_╰)╭
Triệu Trăn cảm thấy mỹ mỹ đát được đại quân mòe tinh bổ nhào tới, trái ôm phải ấp nhân sinh thật là say…
(Jeremy: để là mòe nghe tếu nhể =)))
****************
Vào thu, trời tối càng ngày càng nhanh, khi Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đưa Triệu Trăn hồi cung, thái dương đã xuống núi.
Từ sau khi Triệu Trăn đăng cơ tới nay, hoàng cung rõ ràng càng trở nên lạnh lẽo.
Việc đầu tiên sau khi đăng cơ là đại xá thiên hạ, Thái Hậu làm chủ đã giảm bớt không ít cung nữ nội thị, một phần lớn tuổi, một phần có nhiều tâm tư. Trong cung chỉ có Triệu Trăn và Thái Hậu hai chủ tử đứng đắn, ít đi đám mật thám tâm tư kín đáo kia đồng thời cũng giảm bớt không ít thị phi.
Tiên hoàng lưu lại không ít nữ nhân trong hậu cung, Triệu Trăn cũng không khắt khe các nàng.
Ai muốn về nhà đều tiễn bước, cho phép các nàng mang theo tài vật không thuộc phạm vi bị cấm. Ai muốn lưu lại cũng được, chung quy vẫn thành quả phụ, lại không được tự do như trước nữa. Thái Hậu dành hẳn một cung điện trong thâm cung, cho các nàng thành thành thật thật ngốc bên trong, không có việc gì không được ra ngoài chạy loạn.
Có hai mỹ nhân trẻ tuổi ỷ vào hậu trường cứng rắn, lại có chút tư sắc, cư nhiên dám đánh chủ ý lên người Triệu Trăn.
Triệu Trăn đời trước lăn lộn bao năm trong giới giải trí, dạng nữ nhân nào mà chưa thấy qua, thủ đoạn này của các nàng cũng còn hơi kém.
Huống chi, thâm cung nội viện thủ vệ sâm nghiêm, hai nữ nhân tay trói gà không chặt cư nhiên có thể tránh thoát được thủ vệ, một đường chạy thẳng tới tẩm cung Triệu Trăn hoàn toàn không bị ngăn trở. May mắn tiến vào là hai nữ nhân, nếu đổi lại là hai thích khách, bộ truyện này tựu nên kết thúc! (╬  ̄ 皿  ̄)
Sự tình cuối cùng tra ra, người bị liên lụy càng ngày càng nhiều. Hai nữ nhân đều có bối cảnh riêng, Triệu Trăn quyết tâm, ai cũng không nể mặt, trực tiếp ném hai người về nhà, trừ bỏ quần áo đang mặc trên người, ngay cả khăn tay cũng không cho mang theo.
Một trong hai người là thiên kim tiểu thư của Lễ bộ Thị lang.
Lễ bộ thị lang xui xẻo, ngay hôm sau liền có tấu chương buộc tội, nhóm Ngự Sử nước miếng tung bay phun như mưa xuân chỉ trích hẳn một canh giờ, mắng Lễ bộ thị lang từ không biết dạy con cho tới làm giàu bất chính, đem tam phẩm kinh quan mắng thành thất phẩm tép riu, một cước đạp thẳng tới vùng biên giới Viễn Sơn xa xôi đi giáo hóa ngu dân.
Sau khi mắng chửi Lễ bộ thị lang xong, mọi người lại vì tìm người tiếp nhận chức vụ mà ồn ào thêm một canh giờ…
Triệu Trăn lần đầu trực diện thấy cảnh toàn triều hợp tác 『 bỏ đá xuống giếng 』 cảm giác được thụ giáo mở rộng tầm mắt, từ đó không dám coi khinh đám lão già cổ hủ này nữa.
*****************
Lúc trở về có chút muộn, may mắn khuôn mặt của Triệu Trăn chính là giấy thông hành.
Sau khi trao trả tận tay Triệu Trăn cho nhóm thị vệ, Triển Chiêu vừa định xoa bóp má bánh bao đã bị Bạch Ngọc Đường đứng cạnh một mạch lôi đi.
Triệu Trăn bỗng nhiên nghĩ tới cảnh Bạch nương tử và Hứa Tiên bị hòa thượng Pháp Hải chia rẽ trước tháp Lôi Phong, ui da hảo khó chịu…. (Đây là câu chuyện dân gian Bạch Xà truyện của Trung Quốc, nội dung Bạch xà truyện miêu tả về câu chuyện tình yêu giữa Bạch xà tinh tu luyện thành người (Bạch nương tử) với một chàng trai trần gian (Hứa Tiên), nhưng rồi bị hòa thượng Pháp Hải tu hành đắc đạo bắt giữ nhốt trong tháp Lôi Phong.)
Hoàng cung ban ngày uy vũ sâm nghiêm, đến đêm lại có chút âm trầm đáng sợ, cũng không biết trăm ngàn năm qua đã nhốt bao nhiêu oan hồn bên trong. Cảnh sắc trên đường Triệu Trăn đã nhìn thấy mấy trăm lần, ngồi bên trong bộ liễn (kiệu vua) chán chẳng muốn chết ngáp lên ngáp xuống, bỗng nhiên phía trước một trận đại loạn…
Nội thị cầm đèn đi phía trước bỗng hét ầm lên: “Rắn a! Có rắn a ~~!
Triệu Trăn ngẩn người, cũng không phải chưa từng thấy rắn, có cần phải la hét khoa trương như vậy không?
Một kiệu phu đang nâng kiệu chân mềm nhũn, run cầm cập ngã lăn ra đất, cỗ kiệu mất một góc trụ liền đổ rạp cả ra, may mắn Thừa Ảnh phản ứng nhanh, sớm đã bế Triệu Trăn ra ngoài. Triệu Trăn xoa xoa ngực vẫn còn sợ hãi — nếu ngã xuống không gẫy răng cũng dập mặt a
~Triệu Trăn xa xa nhìn tình huống trước mắt khó trách nội thị lại hét ầm lên, đám rắn lúc nhúc uốn lượn có khoảng hơn mười con, tất cả lớn nhỏ trườn bò lên nhau, tóc gáy Triệu Trăn tập thể đứng thẳng, da gà mụm cóc cái này tiếp cái kia thi nhau trồi lên, ghê tởm không sao tả nổi…
Một thị vệ lớn tiếng nói: “Không nên hoảng loạn, đều không phải rắn độc, đừng lộn xộn!”
Hai nội thị cầm đèn đi ở phía trước đã bị rắn quấn lấy. Trong đó có một nội thị trên người bò đầy rắn, hắn coi như bình tĩnh, không loạn giãy dụa, bảo trì bất động, mấy thị vệ chạy lên hất rắn ra. Người còn lại cũng coi như bình tĩnh…hắn đã hóa đá luôn rồi, ít nhất cũng không lộn xộn.
Thừa Ảnh không đợi Triệu Trăn phản đối, liền bế bé đi trước.
Sau khi Triệu Trăn hồi cung toàn thân không thoải mái, trước phân phó đi tắm rửa, đến khi mặc xong quần áo đi ra, thị vệ đã đợi sẵn ở bên ngoài.
Triệu Trăn không thích người khác quỳ tới quỳ lui, cũng không thích nghe ca tụng công đức, vì chuyện này mà cả triều văn võ đều sửa đổi thói quen. Tấu chương ca tụng công đức ít đi, các đại thần không còn cả ngày bùm bùm dập đầu quỳ gối.
Nhóm thị vệ tự nhiên biết quy củ, sau khi vào cửa liền trực tiếp thông báo, nửa câu vô nghĩa cũng không có.
“Tổng cộng có 23 con rắn, đã bắt hết toàn bộ, sáu người bị cắn, vạn hạnh đều không trúng độc.”
Triệu Trăn gật đầu: “Lúc đó là ai phụ trách tuần tra?”
Thị vệ trưởng nói: “Lúc thay ca có chỗ sơ suất, khi đó… không có người tuần tra.”
Triệu Trăn đợi một hồi, cuối cùng bất đắc dĩ nói: “Cho nên ngươi một chút manh mối cũng không có?”
Thị vệ trưởng cúi đầu bi ai: “Ty chức đã bắt giữ toàn bộ người có liên quan, chuẩn bị thẩm vấn từng người một.”
Triệu Trăn thở dài: “Ta cho ngươi ba manh mối. Thứ nhất, nội thị bị rắn bò đầy người, vì sao mấy con rắn kia lại đặc biệt thiên vị hắn. Thứ hai, kiệu phu đã ngã sấp xuống, kiệu phu nâng trẫm, đều được thị vệ bảo hộ xung quanh, vị trí đứng cũng an toàn, phản ứng của hắn như thế rất khoa trương. Thứ ba, thị vệ nói rắn không có độc, hắn làm sao biết rắn không có độc. Ngươi thẩm vấn trước ba người bọn họ, không cho phép dùng hình, những cái khác ngày mai hãy nói.”
“Hoàng thượng anh minh.” Thị vệ trưởng cuối cùng tâng bốc long đĩnh một chút, cảm thấy mỹ mãn liền lui xuống.
Hết chương 29
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.