[Thử Miêu Đồng Nhân] Hoàng Thượng Vạn Tuế
Quyển 4 - Chương 59: Chương 59
Khôi Hài
10/03/2017
Lại nói đến, Triệu Trăn và Bạch Ngọc Đường hai tên gan lớn bằng trời gạt mọi người chuồn êm ra khỏi thành lén gặp Tương Dương vương.
Thập Lý Đình ngoài thành hoang tàn vắng vẻ, Triệu Trăn tay cầm chung trà nghiêm chỉnh ngồi trong đình chơi cờ, hạ cờ năm quân…
Thập Lý Đình ngoài thành cỏ dài (chim) oanh bay, Bạch Ngọc Đường y khuyết tung bay phảng phất tựa tiên nhân tín mã do cương (cương ngựa tự do), uy mã ăn cỏ…
Hai người đợi a đợi, dõi mắt trông về phía xa cũng không thấy xa giá của Tương Dương vương đâu, Triệu Trăn buông chén trà trong tay xuống, ánh mắt linh động, tươi cười khả ái mở miệng chỉ trích: “Triệu Tước này sao còn chưa tới?! quan niệm thời gian của hắn để uy cẩu sao?! Hay đi trên tử lộ rồi?!”
Bạch Ngọc Đường nhìn bé một cái, vừa định nói gì đó, chỉ thấy Thừa Ảnh hấp tấp chạy tới: “Hoàng thượng! Tương Dương vương gặp chuyện!”
Triệu Trăn theo bản bịt miệng lại, Bạch Ngọc Đường nhướn mày nhìn bé: “Miệng quạ đen là bệnh, ngươi phải trị.”
Triệu Trăn trợn trắng mắt nhìn hắn, quay đầu hỏi Thừa Ảnh: “Chuyện là thế nào, Tương Dương vương chết rồi?!”
Tương Dương vương chết tự nhiên là tin tốt, nhưng chính mình tân tân khổ khổ nuôi heo mập lại bị người khác một đao làm thịt, Triệu Trăn thực buồn bực.
Thừa Ảnh thành thật nói: “Ám vệ chạy tới nói, đoàn người Tương Dương vương chết hơn phân nửa, xe ngựa của Tương Dương vương bị phá hủy, chỉ thấy trên xe có vết máu lớn, Tương Dương vương sống chết chưa rõ. Theo lời hộ vệ trọng thương nói, bọn họ ở trên đường gặp mai phục, Tương Dương vương bị thương nặng được thân tín cứu đi. Ta đã phái người bốn phía điều tra, hiện chưa có tin tức xác thực.”
Bạch Ngọc Đường nhướn mày: “Tương Dương vương không phải độc thủ sau màn sao? Như thế nào cũng bị ám sát?”
Triệu Trăn hứng thú có chút rã rời, rũ mắt nói: “Xem ra Tương Dương vương cũng chỉ là một quân cờ, hiện tại hắn đã tận khí như vậy…”
Bạch Ngọc Đường sửng sốt, ngay cả Tương Dương vương đều thành hơi tàn, vậy kẻ chân chính đứng sau màn có thân phận như thế nào?
Triệu Trăn miễn cưỡng nói: “Tin tức Triệu Tước vào kinh bị tiết lộ từ đâu? Từ phía chúng ta hay phía bọn hắn?”
Thừa Ảnh cúi đầu nói: “Tương Dương vương là bị nội thị bên mình đâm bị thương, bên hắn có phản đồ.”
Bạch Ngọc Đường nhìn sắc trời: “Hiện giờ làm gì, còn chờ tiếp không?”
Miêu nhi khẳng định tạc mao, nên mua cái gì uy miêu đây? Thuận mao cũng là một kỹ năng sống a…
Triệu Trăn ánh mắt lóe sáng: “Không đợi nữa, ta muốn hồi cung bồi Thái hậu ăn cơm, thuận tiện thông tri Hoàng tỷ không cần giả bệnh nguy kịch, còn ngươi?”
“Ta đi mua hải sản.” Bạch Ngọc Đường nghĩ nghĩ — giờ này khẳng định Triển Miêu Nhi đang ở Khai Phong phủ ôm cây đợi thỏ, chỉ có hải sản may ra mới có thể bình ổn Miêu nhi phẫn nộ. Triệu Trăn sợ bị mắng còn có thể trốn trong hoàng cung, còn mình chỉ có thể giống con thỏ ngốc chạy tới đâm đầu vào gốc cây thôi, ngẫm lại thật sự là thảm thảm đát.
Bạch Ngọc Đường sờ bạch mã thở dài: “Đi thôi, ta đưa ngươi hồi cung.”
Triệu Trăn vươn hai tay muốn ôm một cái: “Đưa ta vào thành là được, gần đây trị an rất tốt ~”
Mọi người cao hứng khi đến, mất hứng khi về, trên đường về, Triệu Trăn thực trầm mặc, Bạch Ngọc Đường vốn không thích nói chuyện, Thừa Ảnh so với Bạch Ngọc Đường càng câm như hũ nút. Sau khi vào thành Bạch Ngọc Đường vòng đi mua hải sản, Triệu Trăn nhìn theo bóng dáng soái ngốc của hắn rời đi, đột nhiên nói với Thừa Ảnh: “Chúng ta quay lại!”
Thừa Ảnh sửng sốt: “Quay lại?” này không giống ngữ khí hồi cung.
Triệu Trăn nhìn nhìn phương hướng Bạch Ngọc Đường ly khai, ngữ khí có chút hâm mộ: “Có thể nhiễu loạn Bạch Ngọc Đường cũng chỉ có Triển Chiêu.”
Thừa Ảnh lập tức phản ứng lại: “Ngài cố ý kiếm cớ để Bạch Ngọc Đường rời đi.”
Triệu Trăn mỉm cười: “Lấy trí thông minh của Bạch Ngọc Đường cùng sự hiểu biết của hắn với ta, vốn không dễ mắc mưu như vậy, chỉ có thể nói trong lòng Bạch Ngọc Đường, không có gì quan trọng hơn Triển Chiêu…”
Triệu Trăn híp mắt: “Đi thôi, đừng để hoàng thúc đợi lâu.”
Thừa Ảnh không bao giờ cãi lời Triệu Trăn, lập tức nhảy lên ngựa: “Ngài biết Tương Dương vương ở đâu?”
Triệu Trăn được Thừa Ảnh ôm lên ngựa, Thừa Ảnh không thể so với thân hình người trưởng thành của Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường, Triệu Trăn dựa vào không quá thoải mái, đổi tư thế xong mới nói: “Trở lại Thập Lý Đình, phàm là Triệu Tước muốn gặp ta, cho dù chỉ còn một hơi tàn, hắn cũng nhất định sẽ tới!”
*****************
Bạch Ngọc Đường không yên lòng cầm cương bạch mã, mua hải sản gì, ở đâu?
Trứng tôm không tươi, cua ăn không ngon, quả nhiên chỉ có thể mua cá, buổi tối bảo phòng bếp nấu canh cá trích?
“Bạch huynh tựa hồ rất bối rối?” thanh âm quen thuộc ôn nhuận dễ nghe vang lên.
Bạch Ngọc Đường theo bản năng hỏi: “Miêu nhi muốn ăn cá gì?”
Thanh âm dễ nghe cười nói: “Miêu gia hôm nay không muốn ăn cá, muốn ăn lão thử.”
(- -#) ai nha nha, không xong.
Bạch Ngọc Đường nhìn Triển Chiêu tươi cười trước mắt, hai sợi hắc tuyến từ thái dương lắc lư rơi xuống.
Bạch Ngũ gia sờ sờ mũi: “Trùng hợp vậy…”
Triển Chiêu cười tủm tỉm nói: “Không phải trùng hợp, ngươi mỗi lần chột dạ đều tới nơi này mua hải sản, ta đã đợi rất lâu!” Triển Chiêu nhìn quanh một vòng, không phát hiện thân ảnh Triệu Trăn đâu: “Nghịch đồ Ngộ Không lại trốn trong cung rồi phải không? Thái hậu cũng đợi nó đã lâu.”
Bạch Ngọc Đường yên lặng nhìn trời, Triển Chiêu cười nói: “Hai người đi đâu?”
Bạch Ngọc Đường do dự giữa bán đứt Triệu Trăn và lừa gạt Triển Chiêu, do dự một phần ngàn giây, cuối cùng quyết định bán đứt Triệu Trăn…
Nghe Bạch Ngọc Đường nói tiền căn hậu quả, Triển Chiêu tức giận quở trách hắn: “Nó là trẻ con, ngươi cũng là trẻ con sao? Quá xúc động!!” Triển Chiêu đem suy đoán chuyện thiếu nữ mất tích cùng yêu tăng nói lại cho Bạch Ngọc Đường: “Trong lòng ta cảm thấy không yên, chuyện này hẳn còn chưa xong đâu.”
Bạch Ngọc Đường nhìn Triển Chiêu đang xoa xoa bụng: “Ngươi trong lòng bất ổn hay là trong bụng bất ổn, đói bụng đi?”
Triển Chiêu tức giận vỗ hắn một cái, cảm giác không quá đúng, chọc chọc ngực Bạch Ngọc Đường: “Bên trong ngươi mặc cái gì vậy?”
“Là nhuyễn giáp của Triệu Trăn.” Nhuyễn giáp mặc thực thoải mái, nếu không phải Triển Chiêu phát hiện, Bạch Ngọc Đường cơ hồ đã quên luôn chuyện này.
Triển Chiêu nghiêng đầu: “Nhuyễn giáp của nó sao lại đưa ngươi mặc?”
Bạch Ngọc Đường bất đắc dĩ: “Là Triệu Trăn không để cho ta…”
Trong nháy mắt, Bạch Ngọc Đường trong đầu chợt lóe một ý niệm — “Điệu hổ ly sơn!”
Bạch Ngọc Đường xoay người lên ngựa, còn không quên kéo theo cả Triển Chiêu vẫn chưa hiểu ra sao. Triển Chiêu bị Bạch Ngọc Đường ôm ngồi lên lưng ngựa, đầu óc mơ hồ, bạch mã đã chạy như bay, Triển Chiêu đành phải ngồi sát Bạch Ngọc Đường bảo trì cân bằng: “Yah, ngươi làm gì cả kinh bất chợt như vậy.”
Bạch Ngọc Đường nghiêng đầu hồi đáp: “Triệu Trăn cố ý lừa ta rời đi, nhất định đã quay lại Thập Lý đình.”
Triển Chiêu vẫn mộng mộng đát: “Nó vì sao lại lừa ngươi đi?”
Bạch Ngọc Đường sắc mặt tối sầm “Triệu Trăn hôm nay rất kỳ quái, tựa như ta sẽ xảy ra chuyện bất trắc gì đó, không muốn cho ta gặp Tương Dương vương.”
Triển Chiêu châc lưỡi: ai nha nha, Tiểu Bạch là tức giận Triệu Trăn lừa hắn hay là tức giận bản thân quá dễ lừa a?
**************
Triệu Trăn Thừa Ảnh trở lại Thập Lý đình.
Trong đình có một cái ngọa tháp (giường), bên trên có một lão nhân dung nhan tiều tụy nửa nằm, lão nhân biểu tình âm trầm, bên mình không còn người nào khác, sắc mặt tái xám tựa hồ bị bệnh nguy kịch, bộ dáng khô gầy ốm yếu tùy thời có thể tắt thở. Triệu Trăn ra hiệu cho Thừa Ảnh đừng tới đây, một mình chạy qua đó.
Tuổi Triệu Tước kỳ thật không quá lớn, ít nhất so vói Tiên Hoàng cùng Bát Vương gia còn trẻ hơn mấy tuổi. Tiên hoàng sớm qua đời là do hắn tự chuốc lấy, Bát Hiền vương giữ mình trong sạch, thân thể kiện khang, sống tới 90 tuổi không thành vấn đề. Triệu Tước thứ nhất không háo sắc, thứ hai không có ham mê bất lương, đem bản thân ép buộc thành như vậy cũng thực không dễ dàng…
Triệu Tước sắc mặt âm u, Triệu Trăn cảm thấy, hắn tựa như oán độc quỷ sống, tuyệt không khoái hoạt.
Thái độ của Triệu Trăn thập phần nhiệt tình, tươi cười vẫy vẫy tay với Triệu Tước: “Hoàng thúc hảo, biết ngài sắp chết ta tựu an tâm ~”
Triệu Tước hừ lạnh một tiếng: “Ngươi thực thành thật.”
Giọng Triệu Tước thực trẻ trung, ít nhất so với khuôn mặt âm trầm cùng mái tóc hoa râm của hắn trẻ hơn rất nhiều, chỉ là giọng nói không có trung khí, xem ra hắn bị trọng thương không nhẹ. Triệu Trăn bày ra vẻ mặt thân thiện, cầm chén trà để trên thạch bàn tự rót tự uống. Người cổ đại cưỡi ngựa không có mũ giáp, gió thổi vào khiến miệng khô lưỡi khốc, Triệu Trăn ‘ừng ực ừng ực’ uống hết ba chén lớn mới thở ra một tiếng sảng khoái…
Triệu Tước cứ như vậy nhìn bé, ánh mắt thực phức tạp: “Ngươi không định nói gì sao?”
Triệu Trăn uống xong trà lại dùng tay áo lau miệng: “Hoàng thúc hẹn ta lén gặp mặt, chẳng lẽ không phải ngài có lời muốn nói?”
Triệu Tước ho khan mấy tiếng, khóe miệng ân ẩn nổi lên vết xanh tím, dường như bị trúng độc?
“Ta sống không được bao lâu nữa, không còn tinh lực cùng ngươi lục đục đấu đá, ngươi tin cũng được mà không tin cũng không sao, ta chỉ là bù nhìn.” Triệu Tước nói chuyện ngữ tốc rất chậm, hắn cực lực che giấu sự suy yếu của chính mình, cho dù tăng thêm thống khổ cho bản thân, cũng cứng rắn chống đỡ không muốn thể hiện ra trước mặt người khác.
“Đáng cười ta làm bù nhìn nửa đời người, cư nhiên không biết chủ nhân là ai.” Triệu Tước chỉ chỉ chiếc hộp gỗ dưới ngọa tháp: “Bên trong này là dấu vết để lại ta tra được trong suốt hai mươi năm qua, tuy rằng không nhiều, nhưng ta đã dốc toàn lực…” Triệu Tước ngữ khí vô hạn buồn bã.
Một đời người có thể có được mấy cái hai mươi năm? Thời gian đẹp nhất trong đời người, không dám tiếp cận với người ngày nhớ đêm mong, chỉ có thể giấu bí mật dưới tận đáy lòng vượt qua quãng đời còn lại. Làm như vậy đến tột cùng đáng giá hay không? Triệu Tước không dám nghĩ, suy nghĩ tựu không thể sống, muốn sống tựu không thể nghĩ…
Triệu Trăn khom lưng lôi hộp gỗ ra, tay dừng lại, không có mở ra.
Triệu Tước tháo chiếc nhẫn trong tay ra, đưa cho Triệu Trăn: “Toàn bộ tài sản của ta đều gửi ở cửa hàng bạc Thiên Bảo, ta không có nhi tử, tất cả đều lưu lại cho ngươi. Chiếc nhẫn này có thể điều động người của ta, sau khi ta chết không biết còn lưu lại được mấy người, muốn giết muốn sống gì ngươi xem rồi làm đi.”
Triệu Tước phất tay gọi một người trung niên tới: “Chỉ có người này, ta muốn hắn sống, chỉ cần hắn không tạo phản, ngươi vĩnh viễn không được động tới hắn, để hắn cưới vợ sinh con chết thọ tại nhà.” Triệu Trăn đầy bụng nghi vấn, lại một chữ cũng không hỏi, chỉ nghiêm túc gật đầu.
Triệu Tước tựa hồ vừa lòng, nhắm mắt lại nói: “Ngươi đi đi, ta sẽ chết ở chỗ xa, sẽ không liên lụy tới ngươi.”
Triệu Trăn nhìn hắn: “Chỉ thế thôi sao?”
Triệu Tước trầm mặc thật lâu: “Thế thôi.”
Tịch dương nhiễm đỏ đám mây trên trời, huyết sắc nồng đậm nhợt nhạt lan tỏa, ngay cả hô hấp cũng nhuốm đầy vị rỉ sắt. Triệu Trăn thưởng thức chiếc nhẫn trong tay, đột nhiên cười nói: “Có chuyện ta rất hiếu kỳ, hy vọng trước khi chết ngươi có thể hồi đáp ta, người hai mươi năm trước ngươi yêu là đến cùng là ai?”
Triệu Tước hừ lạnh: “Ta dựa vào cái gì phải nói cho ngươi?”
Triệu Trăn đeo nhẫn lên ngón cái, không chút để ý nói: “Người ngươi yêu là Lưu hoàng hậu hay là Tiên hoàng?” (Jer: Ồ…..)
Triệu Tước sửng sốt thật lâu, đột nhiên cười ha ha, tựa hồ nghe được chuyện gì thiên đại chê cười, cho dù ho ra máu hắn vẫn cười.
“Ngươi nói mê sảng cái gì vậy? ta sao có thể yêu huynh trưởng của mình?!”
Triệu Trăn đeo nhẫn xong, cầm hộp gỗ nhẹ bẫng, đứng ở bên cạnh nhìn thẳng Triệu Tước: “Vì sao ngươi đem mấy thứ này lưu lại cho ta? Chẳng lẽ không phải vì ta là huyết mạch duy nhất còn lại của Tiên hoàng sao?”
Triệu Tước đứt quãng ho khan, dùng trầm mặc để cự tuyệt trả lời vấn đề này.
Triệu Trăn cười nói: “Không bằng chúng ta làm giao dịch đi, ngươi nói cho ta biết, người ngươi thích là ai, ta đem ngươi hợp táng cùng với người đó.”
Triệu Tước vẫn trầm mặc, Triệu Trăn chậm rì rì nói tiếp: “Nếu ngươi không nói cho ta biết, ta sẽ đem ngươi hợp táng cùng Tiên đế!”
Triệu Tước cơ thịt hai má cơ hồ căng cứng, giọng nói có chút run rẩy: “Ta sẽ không nói cho ngươi biết!”
Triệu Trăn cười giảo hoạt: “Ngươi đã nói cho ta biết.” không trả lời chính là câu trả lời chính xác nhất.
Biểu tình Triệu Tước không rõ vui buồn, vừa có chút nồng đậm tiếc nuối, cũng có chút thoải mái nhợt nhạt, hắn đột nhiên nôn ra một búng máu tươi, máu kia có độc tố hắc sắc! Nam nhân trung niên vẻ mặt trấn định, động tác nhanh nhẹn đỡ Triệu Tước uống thuốc, chỉ là hai tay run rẩy đã bán đứt hắn.
Triệu Trăn muốn nói tiếp đột nhiên bị người từ phía sau kéo lại một phen, hộp gỗ Triệu Trăn cầm bị rơi, bé gắt gao giữ chặt chiếc nhẫn.
Thừa Ảnh ôm Triệu Trăn ly khai, mấy cái hỏa tiễn đã bắn tới bãi cỏ phụ cận lương đình. Một đám hòa thượng ăn mặc quái dị vây quanh Thập Lý đình, đám hòa thượng này quấn bên ngoài một mảnh vải để lộ vú ngực, trên cổ đeo một chuỗi phật châu, mỗi viên phật châu đều lớn bằng một năm đấm.
Triệu Trăn nghĩ nghĩ, đây chính là yêu tăng Triển Chiêu đã nói đi, vừa lúc đem đám bại hoại này một lưới bắt hết!
Hết chương 59
Thập Lý Đình ngoài thành hoang tàn vắng vẻ, Triệu Trăn tay cầm chung trà nghiêm chỉnh ngồi trong đình chơi cờ, hạ cờ năm quân…
Thập Lý Đình ngoài thành cỏ dài (chim) oanh bay, Bạch Ngọc Đường y khuyết tung bay phảng phất tựa tiên nhân tín mã do cương (cương ngựa tự do), uy mã ăn cỏ…
Hai người đợi a đợi, dõi mắt trông về phía xa cũng không thấy xa giá của Tương Dương vương đâu, Triệu Trăn buông chén trà trong tay xuống, ánh mắt linh động, tươi cười khả ái mở miệng chỉ trích: “Triệu Tước này sao còn chưa tới?! quan niệm thời gian của hắn để uy cẩu sao?! Hay đi trên tử lộ rồi?!”
Bạch Ngọc Đường nhìn bé một cái, vừa định nói gì đó, chỉ thấy Thừa Ảnh hấp tấp chạy tới: “Hoàng thượng! Tương Dương vương gặp chuyện!”
Triệu Trăn theo bản bịt miệng lại, Bạch Ngọc Đường nhướn mày nhìn bé: “Miệng quạ đen là bệnh, ngươi phải trị.”
Triệu Trăn trợn trắng mắt nhìn hắn, quay đầu hỏi Thừa Ảnh: “Chuyện là thế nào, Tương Dương vương chết rồi?!”
Tương Dương vương chết tự nhiên là tin tốt, nhưng chính mình tân tân khổ khổ nuôi heo mập lại bị người khác một đao làm thịt, Triệu Trăn thực buồn bực.
Thừa Ảnh thành thật nói: “Ám vệ chạy tới nói, đoàn người Tương Dương vương chết hơn phân nửa, xe ngựa của Tương Dương vương bị phá hủy, chỉ thấy trên xe có vết máu lớn, Tương Dương vương sống chết chưa rõ. Theo lời hộ vệ trọng thương nói, bọn họ ở trên đường gặp mai phục, Tương Dương vương bị thương nặng được thân tín cứu đi. Ta đã phái người bốn phía điều tra, hiện chưa có tin tức xác thực.”
Bạch Ngọc Đường nhướn mày: “Tương Dương vương không phải độc thủ sau màn sao? Như thế nào cũng bị ám sát?”
Triệu Trăn hứng thú có chút rã rời, rũ mắt nói: “Xem ra Tương Dương vương cũng chỉ là một quân cờ, hiện tại hắn đã tận khí như vậy…”
Bạch Ngọc Đường sửng sốt, ngay cả Tương Dương vương đều thành hơi tàn, vậy kẻ chân chính đứng sau màn có thân phận như thế nào?
Triệu Trăn miễn cưỡng nói: “Tin tức Triệu Tước vào kinh bị tiết lộ từ đâu? Từ phía chúng ta hay phía bọn hắn?”
Thừa Ảnh cúi đầu nói: “Tương Dương vương là bị nội thị bên mình đâm bị thương, bên hắn có phản đồ.”
Bạch Ngọc Đường nhìn sắc trời: “Hiện giờ làm gì, còn chờ tiếp không?”
Miêu nhi khẳng định tạc mao, nên mua cái gì uy miêu đây? Thuận mao cũng là một kỹ năng sống a…
Triệu Trăn ánh mắt lóe sáng: “Không đợi nữa, ta muốn hồi cung bồi Thái hậu ăn cơm, thuận tiện thông tri Hoàng tỷ không cần giả bệnh nguy kịch, còn ngươi?”
“Ta đi mua hải sản.” Bạch Ngọc Đường nghĩ nghĩ — giờ này khẳng định Triển Miêu Nhi đang ở Khai Phong phủ ôm cây đợi thỏ, chỉ có hải sản may ra mới có thể bình ổn Miêu nhi phẫn nộ. Triệu Trăn sợ bị mắng còn có thể trốn trong hoàng cung, còn mình chỉ có thể giống con thỏ ngốc chạy tới đâm đầu vào gốc cây thôi, ngẫm lại thật sự là thảm thảm đát.
Bạch Ngọc Đường sờ bạch mã thở dài: “Đi thôi, ta đưa ngươi hồi cung.”
Triệu Trăn vươn hai tay muốn ôm một cái: “Đưa ta vào thành là được, gần đây trị an rất tốt ~”
Mọi người cao hứng khi đến, mất hứng khi về, trên đường về, Triệu Trăn thực trầm mặc, Bạch Ngọc Đường vốn không thích nói chuyện, Thừa Ảnh so với Bạch Ngọc Đường càng câm như hũ nút. Sau khi vào thành Bạch Ngọc Đường vòng đi mua hải sản, Triệu Trăn nhìn theo bóng dáng soái ngốc của hắn rời đi, đột nhiên nói với Thừa Ảnh: “Chúng ta quay lại!”
Thừa Ảnh sửng sốt: “Quay lại?” này không giống ngữ khí hồi cung.
Triệu Trăn nhìn nhìn phương hướng Bạch Ngọc Đường ly khai, ngữ khí có chút hâm mộ: “Có thể nhiễu loạn Bạch Ngọc Đường cũng chỉ có Triển Chiêu.”
Thừa Ảnh lập tức phản ứng lại: “Ngài cố ý kiếm cớ để Bạch Ngọc Đường rời đi.”
Triệu Trăn mỉm cười: “Lấy trí thông minh của Bạch Ngọc Đường cùng sự hiểu biết của hắn với ta, vốn không dễ mắc mưu như vậy, chỉ có thể nói trong lòng Bạch Ngọc Đường, không có gì quan trọng hơn Triển Chiêu…”
Triệu Trăn híp mắt: “Đi thôi, đừng để hoàng thúc đợi lâu.”
Thừa Ảnh không bao giờ cãi lời Triệu Trăn, lập tức nhảy lên ngựa: “Ngài biết Tương Dương vương ở đâu?”
Triệu Trăn được Thừa Ảnh ôm lên ngựa, Thừa Ảnh không thể so với thân hình người trưởng thành của Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường, Triệu Trăn dựa vào không quá thoải mái, đổi tư thế xong mới nói: “Trở lại Thập Lý Đình, phàm là Triệu Tước muốn gặp ta, cho dù chỉ còn một hơi tàn, hắn cũng nhất định sẽ tới!”
*****************
Bạch Ngọc Đường không yên lòng cầm cương bạch mã, mua hải sản gì, ở đâu?
Trứng tôm không tươi, cua ăn không ngon, quả nhiên chỉ có thể mua cá, buổi tối bảo phòng bếp nấu canh cá trích?
“Bạch huynh tựa hồ rất bối rối?” thanh âm quen thuộc ôn nhuận dễ nghe vang lên.
Bạch Ngọc Đường theo bản năng hỏi: “Miêu nhi muốn ăn cá gì?”
Thanh âm dễ nghe cười nói: “Miêu gia hôm nay không muốn ăn cá, muốn ăn lão thử.”
(- -#) ai nha nha, không xong.
Bạch Ngọc Đường nhìn Triển Chiêu tươi cười trước mắt, hai sợi hắc tuyến từ thái dương lắc lư rơi xuống.
Bạch Ngũ gia sờ sờ mũi: “Trùng hợp vậy…”
Triển Chiêu cười tủm tỉm nói: “Không phải trùng hợp, ngươi mỗi lần chột dạ đều tới nơi này mua hải sản, ta đã đợi rất lâu!” Triển Chiêu nhìn quanh một vòng, không phát hiện thân ảnh Triệu Trăn đâu: “Nghịch đồ Ngộ Không lại trốn trong cung rồi phải không? Thái hậu cũng đợi nó đã lâu.”
Bạch Ngọc Đường yên lặng nhìn trời, Triển Chiêu cười nói: “Hai người đi đâu?”
Bạch Ngọc Đường do dự giữa bán đứt Triệu Trăn và lừa gạt Triển Chiêu, do dự một phần ngàn giây, cuối cùng quyết định bán đứt Triệu Trăn…
Nghe Bạch Ngọc Đường nói tiền căn hậu quả, Triển Chiêu tức giận quở trách hắn: “Nó là trẻ con, ngươi cũng là trẻ con sao? Quá xúc động!!” Triển Chiêu đem suy đoán chuyện thiếu nữ mất tích cùng yêu tăng nói lại cho Bạch Ngọc Đường: “Trong lòng ta cảm thấy không yên, chuyện này hẳn còn chưa xong đâu.”
Bạch Ngọc Đường nhìn Triển Chiêu đang xoa xoa bụng: “Ngươi trong lòng bất ổn hay là trong bụng bất ổn, đói bụng đi?”
Triển Chiêu tức giận vỗ hắn một cái, cảm giác không quá đúng, chọc chọc ngực Bạch Ngọc Đường: “Bên trong ngươi mặc cái gì vậy?”
“Là nhuyễn giáp của Triệu Trăn.” Nhuyễn giáp mặc thực thoải mái, nếu không phải Triển Chiêu phát hiện, Bạch Ngọc Đường cơ hồ đã quên luôn chuyện này.
Triển Chiêu nghiêng đầu: “Nhuyễn giáp của nó sao lại đưa ngươi mặc?”
Bạch Ngọc Đường bất đắc dĩ: “Là Triệu Trăn không để cho ta…”
Trong nháy mắt, Bạch Ngọc Đường trong đầu chợt lóe một ý niệm — “Điệu hổ ly sơn!”
Bạch Ngọc Đường xoay người lên ngựa, còn không quên kéo theo cả Triển Chiêu vẫn chưa hiểu ra sao. Triển Chiêu bị Bạch Ngọc Đường ôm ngồi lên lưng ngựa, đầu óc mơ hồ, bạch mã đã chạy như bay, Triển Chiêu đành phải ngồi sát Bạch Ngọc Đường bảo trì cân bằng: “Yah, ngươi làm gì cả kinh bất chợt như vậy.”
Bạch Ngọc Đường nghiêng đầu hồi đáp: “Triệu Trăn cố ý lừa ta rời đi, nhất định đã quay lại Thập Lý đình.”
Triển Chiêu vẫn mộng mộng đát: “Nó vì sao lại lừa ngươi đi?”
Bạch Ngọc Đường sắc mặt tối sầm “Triệu Trăn hôm nay rất kỳ quái, tựa như ta sẽ xảy ra chuyện bất trắc gì đó, không muốn cho ta gặp Tương Dương vương.”
Triển Chiêu châc lưỡi: ai nha nha, Tiểu Bạch là tức giận Triệu Trăn lừa hắn hay là tức giận bản thân quá dễ lừa a?
**************
Triệu Trăn Thừa Ảnh trở lại Thập Lý đình.
Trong đình có một cái ngọa tháp (giường), bên trên có một lão nhân dung nhan tiều tụy nửa nằm, lão nhân biểu tình âm trầm, bên mình không còn người nào khác, sắc mặt tái xám tựa hồ bị bệnh nguy kịch, bộ dáng khô gầy ốm yếu tùy thời có thể tắt thở. Triệu Trăn ra hiệu cho Thừa Ảnh đừng tới đây, một mình chạy qua đó.
Tuổi Triệu Tước kỳ thật không quá lớn, ít nhất so vói Tiên Hoàng cùng Bát Vương gia còn trẻ hơn mấy tuổi. Tiên hoàng sớm qua đời là do hắn tự chuốc lấy, Bát Hiền vương giữ mình trong sạch, thân thể kiện khang, sống tới 90 tuổi không thành vấn đề. Triệu Tước thứ nhất không háo sắc, thứ hai không có ham mê bất lương, đem bản thân ép buộc thành như vậy cũng thực không dễ dàng…
Triệu Tước sắc mặt âm u, Triệu Trăn cảm thấy, hắn tựa như oán độc quỷ sống, tuyệt không khoái hoạt.
Thái độ của Triệu Trăn thập phần nhiệt tình, tươi cười vẫy vẫy tay với Triệu Tước: “Hoàng thúc hảo, biết ngài sắp chết ta tựu an tâm ~”
Triệu Tước hừ lạnh một tiếng: “Ngươi thực thành thật.”
Giọng Triệu Tước thực trẻ trung, ít nhất so với khuôn mặt âm trầm cùng mái tóc hoa râm của hắn trẻ hơn rất nhiều, chỉ là giọng nói không có trung khí, xem ra hắn bị trọng thương không nhẹ. Triệu Trăn bày ra vẻ mặt thân thiện, cầm chén trà để trên thạch bàn tự rót tự uống. Người cổ đại cưỡi ngựa không có mũ giáp, gió thổi vào khiến miệng khô lưỡi khốc, Triệu Trăn ‘ừng ực ừng ực’ uống hết ba chén lớn mới thở ra một tiếng sảng khoái…
Triệu Tước cứ như vậy nhìn bé, ánh mắt thực phức tạp: “Ngươi không định nói gì sao?”
Triệu Trăn uống xong trà lại dùng tay áo lau miệng: “Hoàng thúc hẹn ta lén gặp mặt, chẳng lẽ không phải ngài có lời muốn nói?”
Triệu Tước ho khan mấy tiếng, khóe miệng ân ẩn nổi lên vết xanh tím, dường như bị trúng độc?
“Ta sống không được bao lâu nữa, không còn tinh lực cùng ngươi lục đục đấu đá, ngươi tin cũng được mà không tin cũng không sao, ta chỉ là bù nhìn.” Triệu Tước nói chuyện ngữ tốc rất chậm, hắn cực lực che giấu sự suy yếu của chính mình, cho dù tăng thêm thống khổ cho bản thân, cũng cứng rắn chống đỡ không muốn thể hiện ra trước mặt người khác.
“Đáng cười ta làm bù nhìn nửa đời người, cư nhiên không biết chủ nhân là ai.” Triệu Tước chỉ chỉ chiếc hộp gỗ dưới ngọa tháp: “Bên trong này là dấu vết để lại ta tra được trong suốt hai mươi năm qua, tuy rằng không nhiều, nhưng ta đã dốc toàn lực…” Triệu Tước ngữ khí vô hạn buồn bã.
Một đời người có thể có được mấy cái hai mươi năm? Thời gian đẹp nhất trong đời người, không dám tiếp cận với người ngày nhớ đêm mong, chỉ có thể giấu bí mật dưới tận đáy lòng vượt qua quãng đời còn lại. Làm như vậy đến tột cùng đáng giá hay không? Triệu Tước không dám nghĩ, suy nghĩ tựu không thể sống, muốn sống tựu không thể nghĩ…
Triệu Trăn khom lưng lôi hộp gỗ ra, tay dừng lại, không có mở ra.
Triệu Tước tháo chiếc nhẫn trong tay ra, đưa cho Triệu Trăn: “Toàn bộ tài sản của ta đều gửi ở cửa hàng bạc Thiên Bảo, ta không có nhi tử, tất cả đều lưu lại cho ngươi. Chiếc nhẫn này có thể điều động người của ta, sau khi ta chết không biết còn lưu lại được mấy người, muốn giết muốn sống gì ngươi xem rồi làm đi.”
Triệu Tước phất tay gọi một người trung niên tới: “Chỉ có người này, ta muốn hắn sống, chỉ cần hắn không tạo phản, ngươi vĩnh viễn không được động tới hắn, để hắn cưới vợ sinh con chết thọ tại nhà.” Triệu Trăn đầy bụng nghi vấn, lại một chữ cũng không hỏi, chỉ nghiêm túc gật đầu.
Triệu Tước tựa hồ vừa lòng, nhắm mắt lại nói: “Ngươi đi đi, ta sẽ chết ở chỗ xa, sẽ không liên lụy tới ngươi.”
Triệu Trăn nhìn hắn: “Chỉ thế thôi sao?”
Triệu Tước trầm mặc thật lâu: “Thế thôi.”
Tịch dương nhiễm đỏ đám mây trên trời, huyết sắc nồng đậm nhợt nhạt lan tỏa, ngay cả hô hấp cũng nhuốm đầy vị rỉ sắt. Triệu Trăn thưởng thức chiếc nhẫn trong tay, đột nhiên cười nói: “Có chuyện ta rất hiếu kỳ, hy vọng trước khi chết ngươi có thể hồi đáp ta, người hai mươi năm trước ngươi yêu là đến cùng là ai?”
Triệu Tước hừ lạnh: “Ta dựa vào cái gì phải nói cho ngươi?”
Triệu Trăn đeo nhẫn lên ngón cái, không chút để ý nói: “Người ngươi yêu là Lưu hoàng hậu hay là Tiên hoàng?” (Jer: Ồ…..)
Triệu Tước sửng sốt thật lâu, đột nhiên cười ha ha, tựa hồ nghe được chuyện gì thiên đại chê cười, cho dù ho ra máu hắn vẫn cười.
“Ngươi nói mê sảng cái gì vậy? ta sao có thể yêu huynh trưởng của mình?!”
Triệu Trăn đeo nhẫn xong, cầm hộp gỗ nhẹ bẫng, đứng ở bên cạnh nhìn thẳng Triệu Tước: “Vì sao ngươi đem mấy thứ này lưu lại cho ta? Chẳng lẽ không phải vì ta là huyết mạch duy nhất còn lại của Tiên hoàng sao?”
Triệu Tước đứt quãng ho khan, dùng trầm mặc để cự tuyệt trả lời vấn đề này.
Triệu Trăn cười nói: “Không bằng chúng ta làm giao dịch đi, ngươi nói cho ta biết, người ngươi thích là ai, ta đem ngươi hợp táng cùng với người đó.”
Triệu Tước vẫn trầm mặc, Triệu Trăn chậm rì rì nói tiếp: “Nếu ngươi không nói cho ta biết, ta sẽ đem ngươi hợp táng cùng Tiên đế!”
Triệu Tước cơ thịt hai má cơ hồ căng cứng, giọng nói có chút run rẩy: “Ta sẽ không nói cho ngươi biết!”
Triệu Trăn cười giảo hoạt: “Ngươi đã nói cho ta biết.” không trả lời chính là câu trả lời chính xác nhất.
Biểu tình Triệu Tước không rõ vui buồn, vừa có chút nồng đậm tiếc nuối, cũng có chút thoải mái nhợt nhạt, hắn đột nhiên nôn ra một búng máu tươi, máu kia có độc tố hắc sắc! Nam nhân trung niên vẻ mặt trấn định, động tác nhanh nhẹn đỡ Triệu Tước uống thuốc, chỉ là hai tay run rẩy đã bán đứt hắn.
Triệu Trăn muốn nói tiếp đột nhiên bị người từ phía sau kéo lại một phen, hộp gỗ Triệu Trăn cầm bị rơi, bé gắt gao giữ chặt chiếc nhẫn.
Thừa Ảnh ôm Triệu Trăn ly khai, mấy cái hỏa tiễn đã bắn tới bãi cỏ phụ cận lương đình. Một đám hòa thượng ăn mặc quái dị vây quanh Thập Lý đình, đám hòa thượng này quấn bên ngoài một mảnh vải để lộ vú ngực, trên cổ đeo một chuỗi phật châu, mỗi viên phật châu đều lớn bằng một năm đấm.
Triệu Trăn nghĩ nghĩ, đây chính là yêu tăng Triển Chiêu đã nói đi, vừa lúc đem đám bại hoại này một lưới bắt hết!
Hết chương 59
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.