[Thử Miêu Đồng Nhân] Hoàng Thượng Vạn Tuế
Quyển 5 - Chương 70: Chương 70
Khôi Hài
11/03/2017
Mạnh Kha vạn lần không ngờ rằng, Gia Luật Lan sống lâu trong thù hận cuối cùng lại trở thành biến thái.
Mạnh Kha mí mắt giật giật: “Gia Luật Lan mặc nữ trang ra khỏi thành? Không phải hắn định dùng sắc dụ Lý Nguyên Hạo đấy chứ…”
Trung niên nam nhân thản nhiên nói: “Trước lúc Gia Luật Lan rời đi, đã chất hết hỏa dược có được lên xe ngựa.”
“Quá hay!” Mạnh Kha lộ ra thần sắc hoan hỉ: “Chỉ cần Gia Luật Lan và Lý Nguyên Hạo, hai tên ngu xuẩn này đồng quy vu tận, việc ta đã đáp ứng Liêu hoàng và Tây Hạ hoàng, nhiệm vụ hoàn thành!” như vậy còn có thể giúp người kia! Hoàn thành đại sự này, xem ai còn dám xem thường ta nữa!
Trung niên nam nhân sắc mặt cứng đờ: “Người ủy thác cho ngươi là Gia Luật Long và Lý Đức Minh.”
Mạnh Kha gật gật đầu: “Đúng vậy, khó được khi thấy ngươi có hứng thú với chuyện này.”
Mạnh Kha và trung niên nam nhân được phân công nhiệm vụ khác nhau, Mạnh Kha thuộc tầng sát thủ thấp nhất, trực tiếp tiếp xúc với người ủy thác, vì [mục tiêu] giết người mà có thể dùng bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào. Trung niên nam nhân là [Đinh tử (nằm vùng)] trên hắn một cấp, [Đinh tử] ý nghĩa như tên, cắm sâu bén rễ vào nơi cố định đông người. Khắp các châu phủ trên Đại Tống đều có [Đinh tử ], [Đinh tử ] phụ trách đảm bảo hậu cần cho sát thủ đồng thời thu thập tình báo. Trung niên nam nhân là [Đinh tử ] tại Khai Phong phủ, cũng là thống lĩnh các [ Đinh tử ] tại các châu phủ, bề ngoài nhìn không có gì đặc biệt, thực tế năng lực vô cùng xuất chúng.
Theo lý thuyết, trung niên nam nhân không nên lắm miệng hỏi thăm nội dung nhiệm vụ của Mạnh Kha, nhưng lúc này Mạnh Kha đang rất cao hứng, không chút phòng bị gì liền nói: “Lần này ta nhận một lúc hai nhiệm vụ, một là Liêu hoàng Gia Luật Long muốn giết chết đứa con khiến hắn hổ thẹn Gia Luật Lan, một cái khác là Tây Hạ hoàng Lý Đức Minh muốn giết chết Lý Nguyên Hạo công cao chấn chủ. Ta đồng thời tiếp cận Lý Nguyên Hạo và Gia Luật Lan vốn định dùng một hòn đá ném hai con chim khiến hai người bọn họ đồng quy vu tận, thuận tiện thêm diệt thêm một con chim thứ ba giá họa cho Triển Chiêu.” Mạnh Kha tiếc nuối lắc đầu: “Đáng tiếc Triển Chiêu có Triệu Trăn che chở, vẫn luôn gặp dữ hóa lành.”
Trung niên nam nhân ánh mắt lóe lóe, đứng dậy thu thập đồ ăn thừa của Mạnh Kha.
“Ta trở về, ngươi thành thật ngốc đi, sau khi kế hoạch thành công ta sẽ tới thông tri cho ngươi.”
“Ngươi đang đùa sao.” Mạnh Kha cười càng đắc ý: “Ta tự tay chế ra trò hay này, tự nhiên muốn tận mắt theo dõi tới tận cuối cùng!”
Trung niên nam nhân mím môi: “Ngươi đừng đi, bị Khai Phong phủ phát hiện sẽ thành kiếm củi ba năm thiêu một giờ.”
Mạnh Kha lại thờ ơ như không: “Đến lúc mọi thứ nổ tung, bọn họ vội vàng đào mệnh chạy trốn còn không kịp, sẽ không phát hiện ra ta!”
Trung niên nam nhân còn muốn khuyên nữa, Mạnh Kha đã bình tĩnh cắt lời: “Được rồi, được rồi, ngươi không thấy phiền sao, ngươi không phải trầm mặc ít lời sao, sao đột nhiên lại mở miệng lải nhải không dứt vậy?” Cái chỗ thối hoắc bẩn thỉu này, Mạnh Kha một khắc cũng không muốn ở thêm một chút nào nữa, dùng khinh công đạp lên mặt nước bay đi.
Vì thuận tiện che giấu tung tích, trung niên nam nhân không khác gì người thường, chưa từng học qua võ công. Lúc này chỉ có thể đứng tại chỗ thở dài, trên mặt không biểu tình lần đầu xuất hiện bất an nghi hoặc.
Cả Mạnh Kha sơ ý và trung niên nam nhân không biết võ công đều không hề phát hiện ra, trên đống hàng cao cao có một bóng người đang nằm sấp.
……………………
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường như mò kim đáy bể tìm kiếm Mạnh Kha, vừa lúc đi tới phụ cận bến tàu.
Bến tàu giữa trưa nhốn nháo rộn ràng thập phần náo nhiệt, Bạch Ngọc Đường ngại nơi này mùi quá nồng, không chịu bước vào một bước, Triển Chiêu chỉ có thể cầm bức họa hỏi han mấy công nhân. Bạch Ngọc Đường đứng xa xa nhìn kho hàng trong bến tàu, chỉ thấy Triển Chiêu một lúc sau quay trở về nhún nhún vai: “Xem ra nơi này cũng không có.”
Bạch Ngọc Đường chỉ chỉ kho hàng: “Kho hàng cũng có thể giấu người, chúng ta qua đó nhìn xem.”
Triển Chiêu trộm liếc nói: “Ngươi cứ ở chỗ này chờ ta, bên phía kho hàng vị thối nào cũng có, cẩn thận lại khiến Bạch thiếu gia hôn mê.”
Bạch Ngọc Đường đấu tranh nội tâm kịch liệt giãy dụa, mới nói với Triển Chiêu: “Đi sớm về sớm.”
Lý do tự thuyết phục bản thân chính là: lưỡng tình nhược thị cửu trường thì, hựu khởi tại triêu triêu mộ mộ. (Đây là hai câu thơ trong bài Thước Kiều Tiên – Của Tần Quan; dịch nghĩa: tình cảm giữa hai người nếu thật sự lâu dài thì không cần phải gặp nhau tối ngày; dịch thơ: Hai tình ví phỏng mãi lâu dài/ Đâu cứ phải mai mai tối tối. Nguồn: Tống Tử, Nguyễn Xuân Tảo, NXB Văn học, 1999.)
Thành công phun hỏng Bạch Ngọc Đường, Triển Chiêu đắc chí mĩ mãn đi về phía kho hàng, không ngờ lại nhìn thấy một gương mặt khá quen nghênh diện đi tới. Triển Chiêu có đôi khi không nhớ mặt người, có đôi khi thấy ai quen mắt lại nghĩ không ra đã gặp ở đâu, cộng thêm bộ dạng người này rất phổ thông, trong chốc lát không tài nào nhớ ra nổi. Khi hai người đi ngang qua nhau, Triển Chiêu ngửi được trên người nam nhân này có mùi hôi, tựa như mùi mốc thối ở trong mấy kho hàng này vậy…
Triển Chiêu không nhận ra, nhưng Bạch Ngọc Đường vẫn luôn nhìn theo bóng dáng hắn lại nhận ra được!
Bạch Ngọc Đường trí nhớ siêu quần đã gặp qua cái gì là không thể nào quên được, lập tức nhận ra nam nhân trung niên kia là Vương Hữu Tài. Mấy tháng trước Vương Hữu Tài bị Điệp Vũ lừa gạt đưa nàng tới Khai Phong phủ, còn chọc lão bà trong nhà tới tận Khai Phong phủ đại náo một phen, sau này Điệp Vũ thuận thế lưu lại Khai Phong phủ, mới có thảm kịch sau này…
Tầm mắt Vương Hữu Tài chống lại Bạch Ngọc Đường, lập tức lộ ra thần sắc co quắp bất an, cười cười nói: “Đây không phải Bạch Ngũ gia sao?! Sau lần trước đã lâu không gặp, ngoài bến tàu vừa bẩn vừa thối, sao ngài lại tới đây, vừa rồi mơ hồ nhìn thấy Triển đại nhân, ta đều không dám nhận.”
Bạch Ngọc Đường cầm bức hình truy nã Mạnh Kha đưa ra: “Vương lão bản có từng gặp qua người này chưa?”
Vương Hữu Tài cầm bức họa lên cẩn thận nhìn xem: “Chưa từng thấy qua, này không phải tội phạm truy nã lúc trước sao?”
Bạch Ngọc Đường thu hồi bức họa: “Nếu nhìn thấy tên này nhớ tới Khai Phong phủ báo án.”
Vương Hữu Tài cúi đầu khom lưng hết sức khiêm tốn: “Ngài trăm phần trăm yên tâm đi, có cho tôi thêm vài lá gan tôi cũng không dám chứa chấp tội phạm bị truy nã.”
Nhìn theo bóng dáng Vương Hữu Tài ly khai, Bạch Ngọc Đường sờ sờ mũi: trên người Vương Hữu Tài có mùi hôi thối mốc meo, hơn nữa mới từ trong kho hàng bên kia đi ra, hắn là một đại lão bản, một mình tới kho hàng làm gì? Huống chi bọn họ đang muốn tìm Mạnh Kha, cũng là người từng gặp gỡ Điệp Vũ, chuyện này không phải quá trùng hợp sao?
…………………
Triển Chiêu và Vương Hữu Tài lướt ngang qua nhau, cũng không để ý, đang định đi vào kho hàng bên kia, lại thấy một thiếu niên bẩn hề hề chạy tới.
Thiếu niên chạy rất nhanh, một đường đâm vào không ít hàng hóa, đưa tới mấy tiếng động không nhỏ. Thiếu niên nhìn thấy Triển Chiêu hai mắt nhất thời sáng rỡ, thở hổn hển chạy tới trước mặt Triển Chiêu: “Không xong rồi! Trong kho hàng có người nói muốn hại ngươi, còn nói gì mà chất đầy hỏa dược trong xe, là âm mưu của Tây Hạ và Liêu quốc!”
Thiếu niên không đầu không đuôi nói một hồi, Triển Chiêu nghe không hiểu ra sao, nhưng vẫn bắt được mấy từ mấu chốt.
Triển Chiêu vỗ vỗ vai thiếu niên: “Ngươi đừng gấp, từ từ nói.”
Lúc này Bạch Ngọc Đường cũng đi tới, hắn vốn định nói lại chuyện Vương Hữu Tài cho Triển Chiêu, lại nhận ra thiếu niên đang nói chuyện, chính là tiểu khất cái cố ý va chạm vào hắn trên đường mấy hôm trước. Tiểu khất cái thấy Bạch Ngọc Đường, khó được xấu hổ một chút, lại ngửa cổ kiêu ngạo nói: “Ta vừa mới nghe được một tin tức trọng yếu, nhân tình của ngươi liền trả xong, từ nay về sau ta không thiếu nợ ngươi!”
Bạch Ngọc Đường vốn là tùy tiện ra tay, ngay từ đầu hỗ trợ tiểu khất cái chỉ đơn thuần là thấy thằng bé thuận mắt, không hề có ý định bắt nó phải báo ân gì đó. Thấy tiểu khất cái tuy rằng bẩn hề hề nhưng sắc mặt hồng nhuận thân thể khỏe mạnh, xem ra cuộc sống trong [ngõ nghèo] cũng không tệ, đã có thể tự nuôi sống chính mình.
Tiểu thiếu niên nói: “Hôm qua ta làm công trên bến tàu, lúc khiêng hàng hóa, vô tình làm rớt bùa bình an mà bánh nướng đại nương cho ta. Suốt đêm ta lẳng lặng tìm kiếm trong kho hàng, tìm tới hừng đông mới thấy, lúc ấy mệt quá, ta liền nằm trên đống hàng ngủ luôn. Ai ngờ, khi vừa tỉnh giấc, ta phát hiện trong kho hàng có người, lúc ấy ta không dám đi ra, sợ hắn nghĩ ta là ăn trộm, vạn nhất chuyện xé ra to thì ta đừng hòng có thể làm công tại bến tàu này nữa.”
Tiểu thiếu niên thần bí hề hề nói: “Ta nằm im trên đó cả một buổi sáng, người nọ tính tình không tốt, bị mùi thối trong kho hàng làm cho tức điên. Bọn ta cách nhau khá xa, ta không thấy rõ mặt hắn, nhưng nhìn quần áo giống như người luyện võ, sợ tới mức ta càng không dám đi ra. Sau đó có một nam nhân trung niên tiến vào đưa cơm cho hắn, trong kho hàng khá trống trải, hai người bọn họ nói gì ta đều nghe thấy rõ!”
Tiểu thiếu niên trí nhớ không tốt lắm, chỉ nhớ được 7, 8 phần đoạn đối thoại của bọn họ, mà cũng chỉ cần 7, 8 phần này là Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường có thể nghe hiểu toàn bộ.
Tin tức của tiểu thiếu niên rất rất trọng yếu, Triển Chiêu lấy một túi kẹo ra coi như quà cảm ơn nhóc đó, tiểu thiếu niên mĩ tư tư rời đi.
Bạch Ngọc Đường nói lại chuyện Vương Hữu Tài cho Triển Chiêu nghe: “Vương Hữu Tài chính là người đưa cơm cho Mạnh Kha, hắn thật đúng là có bản lĩnh. Chúng ta tóm Điệp Vũ và Quách Hòe lại duy độc không nghĩ tới Vương Hữu Tài cũng là đồng lõa. Vương Hữu Tài biết rõ chúng ta đang tìm Mạnh Kha, vậy mà khi đi ngang qua ngươi hay đứng nói chuyện với ta đều không lộ ra một chút sơ hở nào.”
Vương Hữu Tài tựa hồ đã sớm có chuẩn bị, khi Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường tiện đường tìm tới, hắn đã chạy mất tăm mất tích.
Triển Chiêu vội la lên: “Không kịp tìm Vương Hữu Tài nữa, trước đi ngăn cản Gia Luật Lan nổi điên đã!”
…………………
Được sự cho phép của Triệu Trăn, Lý Nguyên Hạo một khắc cũng không ngừng tay thu thập hành trang, xe nhẹ đồ ít đơn giản khởi hành hồi Tây Hạ.
Lý Nguyên Hạo không yên lòng Triệu Trăn, không cần bé phái binh hộ tống. Về phần Lê Chính Khải cùng thi thể mấy dũng sĩ Tây Hạ, dù sao người cũng đã chết, Lý Nguyên Hạo phi thường vô sỉ ném lại Triệu Trăn. Người chung quy cũng chết trên đất của ngươi, không cần ngươi phụ trách tìm hung thủ, nhưng hỗ trợ vận chuyển về Tây Hạ cũng không quá phận đi
~Lý Nguyên Hạo gián tiếp thừa nhận chính mình giết chết Lê Chính Khải, vụ án cũng coi như đã được phá. Lê Chính Khải chết, chung quy đây là vấn đề nội bộ của Tây Hạ, Khai Phong phủ không tiện nhúng tay. Về phần Mạnh Kha có ý đồ giết người phóng hỏa giá họa cho Triển Chiêu, tin tưởng rất nhanh cũng sẽ bị sa lưới….
Triệu Trăn cũng nhận được tin Gia Luật Lan thay nữ trang rời khỏi thành, hơn nữa ngôi chùa Gia Luật Lan tới dâng hương, lại nằm trên con đường Lý Nguyên Hạo tất yếu phải qua nếu muốn hồi Tây Hạ. Trò hay ngàn năm một thuở như vậy, Triệu Trăn tuyệt đối không thể bỏ qua! Bao Chửng sợ bé chạy loạn thụ thương nên đã sai Công Tôn theo sát bé.
Lý Nguyên Hạo đem thi thể lĩnh đi, Công Tôn liền triệt để nhàn hạ, Bàng Thống vốn phụng mệnh Triệu Trăn theo đuôi Lý Nguyên Hạo, vì vậy ba người cùng hai trăm cấm quân cùng nhau lên đường, bởi vì địa điểm cách ngoài thành không xa, tất cả mọi người liền chọn cưỡi ngựa. Bàng Thống vươn tay muốn bế Triệu Trăn lên, Triệu Trăn ngại hắn cả người cứng rắn không cho ôm, nhất định muốn quấn lấy Công Tôn cả người mềm mại đòi bế, trên người Công Tôn luôn có một mùi hương dễ chịu, Triệu Trăn sao kê cháo*! (*Sao kê cháo ‘chǎo jī xīfàn’ đọc gần giống với ‘Chāojí xǐhuān’: siêu cấp thích).
Bàng Thống trước sau như một mặt không biểu tình, âm thầm trừng trừng Triệu Trăn vài cái, đều bị Triệu Trăn không đau không ngứa coi nhẹ bỏ qua.
aiz, đến Bạch Ngọc Đường siêu cấp lãnh khí bé còn có thể trưởng thành lớn mạnh, huống chi mấy cái trừng mắt, chỉ là muỗi
~~…………………..
Lý Nguyên Hạo một đường giục ngựa chạy vội, ai ngờ con đường tất phải đi qua lại có một chiếc xe ngựa cản đường.
Con đường hoang vắng không một bóng người, lại có một chiếc xe ngựa quỷ dị đỗ ở đó. Sở dĩ nói quỷ dị là vì trên xe không có phu xe, cửa xe bốn phía đều được mở ra. Lý Nguyên Hạo ngồi trên lưng ngựa từ trên cao nhìn xuống, chỉ có thể nhìn thấy thân hình một vị hoa phục nữ tử, thân hình nữ tử cao gầy, bởi vì độ cao mà khuôn mặt bị khuất sau màn xe. Bên người nàng không có một người nào, cứ lẳng lặng ngồi như vậy…
Lý Nguyên Hạo vội vàng trốn chạy, cũng không kịp hỏi thăm động thái của Gia Luật Lan, tự nhiên không rõ ràng cho lắm.
Vốn Lý Nguyên Hạo không định tiến lên, nhưng hắn nhìn thấy nữ nhân một mình trong xe ngựa, cư nhiên có chút động tâm?
Lý Nguyên Hạo trong lòng thập phần cảnh giác, hắn xoay người xuống ngựa, rút trường đao ra, nhẹ nhàng gạt màn xe…
━━∑( ̄□ ̄*|||━━
Lý Nguyên Hạo cả kinh nửa ngày không nói tiếng nào, hắn cắm mũi đao vào thành xe ngựa, nắm chuôi đao mượn lực nhảy lên xe, một tay bắt lấy áo nữ nhân, đem nàng kéo ra đặt trên càng xe. Nữ tử không chút phản kháng, chỉ lẳng lặng nhìn Lý Nguyên Hạo, khuôn mặt này như thế nào quen thuộc…
Lý Nguyên Hạo hốt nhiên bật cười ha hả: “Lan hoàng tử trang điểm như vậy, là muốn tự tiến cử bản thân cho ta sao?!
Do Lý Nguyên Hạo dùng lực lôi kéo mà cổ áo Gia Luật Lan mở rộng, lộ ra xương quai xanh tái nhợt gầy yếu. Lý Nguyên Hạo trong lòng lửa nóng, ngoài miệng càng ngày càng làm càn hơn, đám người Tây Hạ đi theo cũng vô giúp vui, tất cả đều muốn xem cảnh Gia Luật Lan mặc nữ trang.
Gia Luật Lan dung mạo văn nhã, lại bởi vì chuyện đáng xấu hổ kia mà chịu đủ mọi tra tấn, cả người gầy sọp đi, mặc nữ trang đúng là rất dễ nhìn.
Cho dù bị mọi ngôn từ nhục nhã, Gia Luật Lan cũng không có biểu tình gì, bình tĩnh tựa như ao tù nước đọng.
Lý Nguyên Hạo híp ánh mắt tham lam, buông Gia Luật Lan ra: “Theo ta về Tây Hạ đi, ta có thể phong ngươi làm nam phi, cái lão già thông thái rởm Gia Luật Long sỉ nhục ngươi như vậy, ngươi cho dù có ở Liêu quốc cũng không thể phát triển, không bằng theo ta tới Tây Hạ cuộc sống sung sướng.” (Jer: *chấm chấm nước mắt* thặc là thâm tình…)
Gia Luật Lan chỉnh chỉnh cổ áo, ngữ khí thanh lãnh nói: “Lý Nguyên Hạo, ngươi biết trong xe giấu thứ gì không?”
Lý Nguyên Hạo trong lòng “lộp bộp” một tiếng, hắn huy đao đánh bay tấm ván gỗ sàn xe, trong xe ngựa thế nhưng chất đầy hỏa dược! Số hỏa dược này đủ khiến xương cốt Lý Nguyên Hạo nổ thành mảnh vụn, Lý Nguyên Hạo quát ầm một tiếng: “Chạy mau!!!” nói xong liền muốn nhảy khỏi xe ngựa.
Gia Luật Lan quay người ôm chặt lấy hắn, từ trong ống tay áo rút hỏa chiết (mồi lửa) ra, tùy tay ném xuống.
“Lý Nguyên Hạo, ta muốn ngươi chết không chỗ chôn.”
Hết chương 70
Mạnh Kha mí mắt giật giật: “Gia Luật Lan mặc nữ trang ra khỏi thành? Không phải hắn định dùng sắc dụ Lý Nguyên Hạo đấy chứ…”
Trung niên nam nhân thản nhiên nói: “Trước lúc Gia Luật Lan rời đi, đã chất hết hỏa dược có được lên xe ngựa.”
“Quá hay!” Mạnh Kha lộ ra thần sắc hoan hỉ: “Chỉ cần Gia Luật Lan và Lý Nguyên Hạo, hai tên ngu xuẩn này đồng quy vu tận, việc ta đã đáp ứng Liêu hoàng và Tây Hạ hoàng, nhiệm vụ hoàn thành!” như vậy còn có thể giúp người kia! Hoàn thành đại sự này, xem ai còn dám xem thường ta nữa!
Trung niên nam nhân sắc mặt cứng đờ: “Người ủy thác cho ngươi là Gia Luật Long và Lý Đức Minh.”
Mạnh Kha gật gật đầu: “Đúng vậy, khó được khi thấy ngươi có hứng thú với chuyện này.”
Mạnh Kha và trung niên nam nhân được phân công nhiệm vụ khác nhau, Mạnh Kha thuộc tầng sát thủ thấp nhất, trực tiếp tiếp xúc với người ủy thác, vì [mục tiêu] giết người mà có thể dùng bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào. Trung niên nam nhân là [Đinh tử (nằm vùng)] trên hắn một cấp, [Đinh tử] ý nghĩa như tên, cắm sâu bén rễ vào nơi cố định đông người. Khắp các châu phủ trên Đại Tống đều có [Đinh tử ], [Đinh tử ] phụ trách đảm bảo hậu cần cho sát thủ đồng thời thu thập tình báo. Trung niên nam nhân là [Đinh tử ] tại Khai Phong phủ, cũng là thống lĩnh các [ Đinh tử ] tại các châu phủ, bề ngoài nhìn không có gì đặc biệt, thực tế năng lực vô cùng xuất chúng.
Theo lý thuyết, trung niên nam nhân không nên lắm miệng hỏi thăm nội dung nhiệm vụ của Mạnh Kha, nhưng lúc này Mạnh Kha đang rất cao hứng, không chút phòng bị gì liền nói: “Lần này ta nhận một lúc hai nhiệm vụ, một là Liêu hoàng Gia Luật Long muốn giết chết đứa con khiến hắn hổ thẹn Gia Luật Lan, một cái khác là Tây Hạ hoàng Lý Đức Minh muốn giết chết Lý Nguyên Hạo công cao chấn chủ. Ta đồng thời tiếp cận Lý Nguyên Hạo và Gia Luật Lan vốn định dùng một hòn đá ném hai con chim khiến hai người bọn họ đồng quy vu tận, thuận tiện thêm diệt thêm một con chim thứ ba giá họa cho Triển Chiêu.” Mạnh Kha tiếc nuối lắc đầu: “Đáng tiếc Triển Chiêu có Triệu Trăn che chở, vẫn luôn gặp dữ hóa lành.”
Trung niên nam nhân ánh mắt lóe lóe, đứng dậy thu thập đồ ăn thừa của Mạnh Kha.
“Ta trở về, ngươi thành thật ngốc đi, sau khi kế hoạch thành công ta sẽ tới thông tri cho ngươi.”
“Ngươi đang đùa sao.” Mạnh Kha cười càng đắc ý: “Ta tự tay chế ra trò hay này, tự nhiên muốn tận mắt theo dõi tới tận cuối cùng!”
Trung niên nam nhân mím môi: “Ngươi đừng đi, bị Khai Phong phủ phát hiện sẽ thành kiếm củi ba năm thiêu một giờ.”
Mạnh Kha lại thờ ơ như không: “Đến lúc mọi thứ nổ tung, bọn họ vội vàng đào mệnh chạy trốn còn không kịp, sẽ không phát hiện ra ta!”
Trung niên nam nhân còn muốn khuyên nữa, Mạnh Kha đã bình tĩnh cắt lời: “Được rồi, được rồi, ngươi không thấy phiền sao, ngươi không phải trầm mặc ít lời sao, sao đột nhiên lại mở miệng lải nhải không dứt vậy?” Cái chỗ thối hoắc bẩn thỉu này, Mạnh Kha một khắc cũng không muốn ở thêm một chút nào nữa, dùng khinh công đạp lên mặt nước bay đi.
Vì thuận tiện che giấu tung tích, trung niên nam nhân không khác gì người thường, chưa từng học qua võ công. Lúc này chỉ có thể đứng tại chỗ thở dài, trên mặt không biểu tình lần đầu xuất hiện bất an nghi hoặc.
Cả Mạnh Kha sơ ý và trung niên nam nhân không biết võ công đều không hề phát hiện ra, trên đống hàng cao cao có một bóng người đang nằm sấp.
……………………
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường như mò kim đáy bể tìm kiếm Mạnh Kha, vừa lúc đi tới phụ cận bến tàu.
Bến tàu giữa trưa nhốn nháo rộn ràng thập phần náo nhiệt, Bạch Ngọc Đường ngại nơi này mùi quá nồng, không chịu bước vào một bước, Triển Chiêu chỉ có thể cầm bức họa hỏi han mấy công nhân. Bạch Ngọc Đường đứng xa xa nhìn kho hàng trong bến tàu, chỉ thấy Triển Chiêu một lúc sau quay trở về nhún nhún vai: “Xem ra nơi này cũng không có.”
Bạch Ngọc Đường chỉ chỉ kho hàng: “Kho hàng cũng có thể giấu người, chúng ta qua đó nhìn xem.”
Triển Chiêu trộm liếc nói: “Ngươi cứ ở chỗ này chờ ta, bên phía kho hàng vị thối nào cũng có, cẩn thận lại khiến Bạch thiếu gia hôn mê.”
Bạch Ngọc Đường đấu tranh nội tâm kịch liệt giãy dụa, mới nói với Triển Chiêu: “Đi sớm về sớm.”
Lý do tự thuyết phục bản thân chính là: lưỡng tình nhược thị cửu trường thì, hựu khởi tại triêu triêu mộ mộ. (Đây là hai câu thơ trong bài Thước Kiều Tiên – Của Tần Quan; dịch nghĩa: tình cảm giữa hai người nếu thật sự lâu dài thì không cần phải gặp nhau tối ngày; dịch thơ: Hai tình ví phỏng mãi lâu dài/ Đâu cứ phải mai mai tối tối. Nguồn: Tống Tử, Nguyễn Xuân Tảo, NXB Văn học, 1999.)
Thành công phun hỏng Bạch Ngọc Đường, Triển Chiêu đắc chí mĩ mãn đi về phía kho hàng, không ngờ lại nhìn thấy một gương mặt khá quen nghênh diện đi tới. Triển Chiêu có đôi khi không nhớ mặt người, có đôi khi thấy ai quen mắt lại nghĩ không ra đã gặp ở đâu, cộng thêm bộ dạng người này rất phổ thông, trong chốc lát không tài nào nhớ ra nổi. Khi hai người đi ngang qua nhau, Triển Chiêu ngửi được trên người nam nhân này có mùi hôi, tựa như mùi mốc thối ở trong mấy kho hàng này vậy…
Triển Chiêu không nhận ra, nhưng Bạch Ngọc Đường vẫn luôn nhìn theo bóng dáng hắn lại nhận ra được!
Bạch Ngọc Đường trí nhớ siêu quần đã gặp qua cái gì là không thể nào quên được, lập tức nhận ra nam nhân trung niên kia là Vương Hữu Tài. Mấy tháng trước Vương Hữu Tài bị Điệp Vũ lừa gạt đưa nàng tới Khai Phong phủ, còn chọc lão bà trong nhà tới tận Khai Phong phủ đại náo một phen, sau này Điệp Vũ thuận thế lưu lại Khai Phong phủ, mới có thảm kịch sau này…
Tầm mắt Vương Hữu Tài chống lại Bạch Ngọc Đường, lập tức lộ ra thần sắc co quắp bất an, cười cười nói: “Đây không phải Bạch Ngũ gia sao?! Sau lần trước đã lâu không gặp, ngoài bến tàu vừa bẩn vừa thối, sao ngài lại tới đây, vừa rồi mơ hồ nhìn thấy Triển đại nhân, ta đều không dám nhận.”
Bạch Ngọc Đường cầm bức hình truy nã Mạnh Kha đưa ra: “Vương lão bản có từng gặp qua người này chưa?”
Vương Hữu Tài cầm bức họa lên cẩn thận nhìn xem: “Chưa từng thấy qua, này không phải tội phạm truy nã lúc trước sao?”
Bạch Ngọc Đường thu hồi bức họa: “Nếu nhìn thấy tên này nhớ tới Khai Phong phủ báo án.”
Vương Hữu Tài cúi đầu khom lưng hết sức khiêm tốn: “Ngài trăm phần trăm yên tâm đi, có cho tôi thêm vài lá gan tôi cũng không dám chứa chấp tội phạm bị truy nã.”
Nhìn theo bóng dáng Vương Hữu Tài ly khai, Bạch Ngọc Đường sờ sờ mũi: trên người Vương Hữu Tài có mùi hôi thối mốc meo, hơn nữa mới từ trong kho hàng bên kia đi ra, hắn là một đại lão bản, một mình tới kho hàng làm gì? Huống chi bọn họ đang muốn tìm Mạnh Kha, cũng là người từng gặp gỡ Điệp Vũ, chuyện này không phải quá trùng hợp sao?
…………………
Triển Chiêu và Vương Hữu Tài lướt ngang qua nhau, cũng không để ý, đang định đi vào kho hàng bên kia, lại thấy một thiếu niên bẩn hề hề chạy tới.
Thiếu niên chạy rất nhanh, một đường đâm vào không ít hàng hóa, đưa tới mấy tiếng động không nhỏ. Thiếu niên nhìn thấy Triển Chiêu hai mắt nhất thời sáng rỡ, thở hổn hển chạy tới trước mặt Triển Chiêu: “Không xong rồi! Trong kho hàng có người nói muốn hại ngươi, còn nói gì mà chất đầy hỏa dược trong xe, là âm mưu của Tây Hạ và Liêu quốc!”
Thiếu niên không đầu không đuôi nói một hồi, Triển Chiêu nghe không hiểu ra sao, nhưng vẫn bắt được mấy từ mấu chốt.
Triển Chiêu vỗ vỗ vai thiếu niên: “Ngươi đừng gấp, từ từ nói.”
Lúc này Bạch Ngọc Đường cũng đi tới, hắn vốn định nói lại chuyện Vương Hữu Tài cho Triển Chiêu, lại nhận ra thiếu niên đang nói chuyện, chính là tiểu khất cái cố ý va chạm vào hắn trên đường mấy hôm trước. Tiểu khất cái thấy Bạch Ngọc Đường, khó được xấu hổ một chút, lại ngửa cổ kiêu ngạo nói: “Ta vừa mới nghe được một tin tức trọng yếu, nhân tình của ngươi liền trả xong, từ nay về sau ta không thiếu nợ ngươi!”
Bạch Ngọc Đường vốn là tùy tiện ra tay, ngay từ đầu hỗ trợ tiểu khất cái chỉ đơn thuần là thấy thằng bé thuận mắt, không hề có ý định bắt nó phải báo ân gì đó. Thấy tiểu khất cái tuy rằng bẩn hề hề nhưng sắc mặt hồng nhuận thân thể khỏe mạnh, xem ra cuộc sống trong [ngõ nghèo] cũng không tệ, đã có thể tự nuôi sống chính mình.
Tiểu thiếu niên nói: “Hôm qua ta làm công trên bến tàu, lúc khiêng hàng hóa, vô tình làm rớt bùa bình an mà bánh nướng đại nương cho ta. Suốt đêm ta lẳng lặng tìm kiếm trong kho hàng, tìm tới hừng đông mới thấy, lúc ấy mệt quá, ta liền nằm trên đống hàng ngủ luôn. Ai ngờ, khi vừa tỉnh giấc, ta phát hiện trong kho hàng có người, lúc ấy ta không dám đi ra, sợ hắn nghĩ ta là ăn trộm, vạn nhất chuyện xé ra to thì ta đừng hòng có thể làm công tại bến tàu này nữa.”
Tiểu thiếu niên thần bí hề hề nói: “Ta nằm im trên đó cả một buổi sáng, người nọ tính tình không tốt, bị mùi thối trong kho hàng làm cho tức điên. Bọn ta cách nhau khá xa, ta không thấy rõ mặt hắn, nhưng nhìn quần áo giống như người luyện võ, sợ tới mức ta càng không dám đi ra. Sau đó có một nam nhân trung niên tiến vào đưa cơm cho hắn, trong kho hàng khá trống trải, hai người bọn họ nói gì ta đều nghe thấy rõ!”
Tiểu thiếu niên trí nhớ không tốt lắm, chỉ nhớ được 7, 8 phần đoạn đối thoại của bọn họ, mà cũng chỉ cần 7, 8 phần này là Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường có thể nghe hiểu toàn bộ.
Tin tức của tiểu thiếu niên rất rất trọng yếu, Triển Chiêu lấy một túi kẹo ra coi như quà cảm ơn nhóc đó, tiểu thiếu niên mĩ tư tư rời đi.
Bạch Ngọc Đường nói lại chuyện Vương Hữu Tài cho Triển Chiêu nghe: “Vương Hữu Tài chính là người đưa cơm cho Mạnh Kha, hắn thật đúng là có bản lĩnh. Chúng ta tóm Điệp Vũ và Quách Hòe lại duy độc không nghĩ tới Vương Hữu Tài cũng là đồng lõa. Vương Hữu Tài biết rõ chúng ta đang tìm Mạnh Kha, vậy mà khi đi ngang qua ngươi hay đứng nói chuyện với ta đều không lộ ra một chút sơ hở nào.”
Vương Hữu Tài tựa hồ đã sớm có chuẩn bị, khi Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường tiện đường tìm tới, hắn đã chạy mất tăm mất tích.
Triển Chiêu vội la lên: “Không kịp tìm Vương Hữu Tài nữa, trước đi ngăn cản Gia Luật Lan nổi điên đã!”
…………………
Được sự cho phép của Triệu Trăn, Lý Nguyên Hạo một khắc cũng không ngừng tay thu thập hành trang, xe nhẹ đồ ít đơn giản khởi hành hồi Tây Hạ.
Lý Nguyên Hạo không yên lòng Triệu Trăn, không cần bé phái binh hộ tống. Về phần Lê Chính Khải cùng thi thể mấy dũng sĩ Tây Hạ, dù sao người cũng đã chết, Lý Nguyên Hạo phi thường vô sỉ ném lại Triệu Trăn. Người chung quy cũng chết trên đất của ngươi, không cần ngươi phụ trách tìm hung thủ, nhưng hỗ trợ vận chuyển về Tây Hạ cũng không quá phận đi
~Lý Nguyên Hạo gián tiếp thừa nhận chính mình giết chết Lê Chính Khải, vụ án cũng coi như đã được phá. Lê Chính Khải chết, chung quy đây là vấn đề nội bộ của Tây Hạ, Khai Phong phủ không tiện nhúng tay. Về phần Mạnh Kha có ý đồ giết người phóng hỏa giá họa cho Triển Chiêu, tin tưởng rất nhanh cũng sẽ bị sa lưới….
Triệu Trăn cũng nhận được tin Gia Luật Lan thay nữ trang rời khỏi thành, hơn nữa ngôi chùa Gia Luật Lan tới dâng hương, lại nằm trên con đường Lý Nguyên Hạo tất yếu phải qua nếu muốn hồi Tây Hạ. Trò hay ngàn năm một thuở như vậy, Triệu Trăn tuyệt đối không thể bỏ qua! Bao Chửng sợ bé chạy loạn thụ thương nên đã sai Công Tôn theo sát bé.
Lý Nguyên Hạo đem thi thể lĩnh đi, Công Tôn liền triệt để nhàn hạ, Bàng Thống vốn phụng mệnh Triệu Trăn theo đuôi Lý Nguyên Hạo, vì vậy ba người cùng hai trăm cấm quân cùng nhau lên đường, bởi vì địa điểm cách ngoài thành không xa, tất cả mọi người liền chọn cưỡi ngựa. Bàng Thống vươn tay muốn bế Triệu Trăn lên, Triệu Trăn ngại hắn cả người cứng rắn không cho ôm, nhất định muốn quấn lấy Công Tôn cả người mềm mại đòi bế, trên người Công Tôn luôn có một mùi hương dễ chịu, Triệu Trăn sao kê cháo*! (*Sao kê cháo ‘chǎo jī xīfàn’ đọc gần giống với ‘Chāojí xǐhuān’: siêu cấp thích).
Bàng Thống trước sau như một mặt không biểu tình, âm thầm trừng trừng Triệu Trăn vài cái, đều bị Triệu Trăn không đau không ngứa coi nhẹ bỏ qua.
aiz, đến Bạch Ngọc Đường siêu cấp lãnh khí bé còn có thể trưởng thành lớn mạnh, huống chi mấy cái trừng mắt, chỉ là muỗi
~~…………………..
Lý Nguyên Hạo một đường giục ngựa chạy vội, ai ngờ con đường tất phải đi qua lại có một chiếc xe ngựa cản đường.
Con đường hoang vắng không một bóng người, lại có một chiếc xe ngựa quỷ dị đỗ ở đó. Sở dĩ nói quỷ dị là vì trên xe không có phu xe, cửa xe bốn phía đều được mở ra. Lý Nguyên Hạo ngồi trên lưng ngựa từ trên cao nhìn xuống, chỉ có thể nhìn thấy thân hình một vị hoa phục nữ tử, thân hình nữ tử cao gầy, bởi vì độ cao mà khuôn mặt bị khuất sau màn xe. Bên người nàng không có một người nào, cứ lẳng lặng ngồi như vậy…
Lý Nguyên Hạo vội vàng trốn chạy, cũng không kịp hỏi thăm động thái của Gia Luật Lan, tự nhiên không rõ ràng cho lắm.
Vốn Lý Nguyên Hạo không định tiến lên, nhưng hắn nhìn thấy nữ nhân một mình trong xe ngựa, cư nhiên có chút động tâm?
Lý Nguyên Hạo trong lòng thập phần cảnh giác, hắn xoay người xuống ngựa, rút trường đao ra, nhẹ nhàng gạt màn xe…
━━∑( ̄□ ̄*|||━━
Lý Nguyên Hạo cả kinh nửa ngày không nói tiếng nào, hắn cắm mũi đao vào thành xe ngựa, nắm chuôi đao mượn lực nhảy lên xe, một tay bắt lấy áo nữ nhân, đem nàng kéo ra đặt trên càng xe. Nữ tử không chút phản kháng, chỉ lẳng lặng nhìn Lý Nguyên Hạo, khuôn mặt này như thế nào quen thuộc…
Lý Nguyên Hạo hốt nhiên bật cười ha hả: “Lan hoàng tử trang điểm như vậy, là muốn tự tiến cử bản thân cho ta sao?!
Do Lý Nguyên Hạo dùng lực lôi kéo mà cổ áo Gia Luật Lan mở rộng, lộ ra xương quai xanh tái nhợt gầy yếu. Lý Nguyên Hạo trong lòng lửa nóng, ngoài miệng càng ngày càng làm càn hơn, đám người Tây Hạ đi theo cũng vô giúp vui, tất cả đều muốn xem cảnh Gia Luật Lan mặc nữ trang.
Gia Luật Lan dung mạo văn nhã, lại bởi vì chuyện đáng xấu hổ kia mà chịu đủ mọi tra tấn, cả người gầy sọp đi, mặc nữ trang đúng là rất dễ nhìn.
Cho dù bị mọi ngôn từ nhục nhã, Gia Luật Lan cũng không có biểu tình gì, bình tĩnh tựa như ao tù nước đọng.
Lý Nguyên Hạo híp ánh mắt tham lam, buông Gia Luật Lan ra: “Theo ta về Tây Hạ đi, ta có thể phong ngươi làm nam phi, cái lão già thông thái rởm Gia Luật Long sỉ nhục ngươi như vậy, ngươi cho dù có ở Liêu quốc cũng không thể phát triển, không bằng theo ta tới Tây Hạ cuộc sống sung sướng.” (Jer: *chấm chấm nước mắt* thặc là thâm tình…)
Gia Luật Lan chỉnh chỉnh cổ áo, ngữ khí thanh lãnh nói: “Lý Nguyên Hạo, ngươi biết trong xe giấu thứ gì không?”
Lý Nguyên Hạo trong lòng “lộp bộp” một tiếng, hắn huy đao đánh bay tấm ván gỗ sàn xe, trong xe ngựa thế nhưng chất đầy hỏa dược! Số hỏa dược này đủ khiến xương cốt Lý Nguyên Hạo nổ thành mảnh vụn, Lý Nguyên Hạo quát ầm một tiếng: “Chạy mau!!!” nói xong liền muốn nhảy khỏi xe ngựa.
Gia Luật Lan quay người ôm chặt lấy hắn, từ trong ống tay áo rút hỏa chiết (mồi lửa) ra, tùy tay ném xuống.
“Lý Nguyên Hạo, ta muốn ngươi chết không chỗ chôn.”
Hết chương 70
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.