Chương 6: Giận rồi sao?
Tô Thanh Nhạc
24/07/2023
Lâm Ái Hạnh bên này tắm xong kiểm tra điện thoại liền thấy anh gửi lời mời kết bạn cho mình từ mấy tiếng trước. Đoán chừng anh đã đợi rất lâu, cảm giác có chút tội lỗi. Rất nhanh chóng chấp nhận rồi nhắn tin xin lỗi cho anh
Chàng trai kia đáp lại tin nhắn mấy từ thật ngắn. Có phải... Anh giận rồi không. Loại chuyện này đối với cô có chút gà mờ, cô không giỏi trong việc theo đuổi, yêu đương. Thà cứ hỏi thẳng cho nhanh:
[ Đàn anh, có phải anh giận không?]
Cảnh Nghi đang nằm trên giường nhìn chằm chằm vào chiếc điện thoại thì tin nhắn hiện lên, có chút kích động, cô gái nhỏ vậy mà nghĩ anh giận, anh đây là sung sướng sắp chết rồi!!!
[ Không có, em nghĩ anh nhỏ nhen như vậy? ]
Nhìn thấy câu trả lời này, cô nhẹ thở phào ra một hơi. Nhưng khoan đã, câu sau có chút không đúng, cô nói anh nhỏ nhen lúc nào?
[ Em thật sự không có ý đó ]
Tin nhắn được gửi đi cô cảm thấy có chút giống như đang biện hộ cho mình, liền gửi thêm một nhãn dán hình con cún nhỏ đang khóc.
Chàng trai kia sau khi nhìn thấy đoạn tin nhắn này cũng phải bật cười thành tiếng, cô nhóc này vậy mà lại bị anh trêu chọc dễ dàng như vậy?
[ Đàn em, ôn tập đến đâu rồi, có chỗ nào không hiểu không? ]
Anh rất muốn tìm chủ đề để nói chuyện với cô nhóc này, lại càng mong muốn cô sẽ vượt qua cuộc thi này, đó quả thật là một cơ hội quá đỗi tốt cho anh.
[ Tạm thời không có ]
Mấy kiến thức này cô đều đã học qua, cảm thấy không có gì khó khăn quá nhiều trong việc ôn tập liền trả lời
Đọc tin nhắn xong anh cảm thấy mình có chút ngớ ngẩn, anh nghĩ cô là ai chứ, là Ái Hạnh, Hạnh Hạnh nhà anh học tốt như thế, luôn đứng nhất khối, sao có thể bị mấy môn học kia làm khó được chứ
[ Nếu có gì không hiểu, có thể hỏi anh, chúng ta cùng đi thư viện, được không? ]
A! Cơ hội để tiếp xúc với anh tốt như thế sao cô lại không nghĩ ra chứ, không nhanh không chậm liền nhắn lại
[ A! Em vừa nhớ ra có bài toán khá khó hiểu ]
Bên này có chàng trai nhận được tin nhắn liền cong môi cười, cơ hội của anh đây rồi
[ Vậy tiện ngày mai cuối tuần, tám giờ sáng tại thư viện ]
Cô thực sự hẹn được Cảnh Nghi rồi. Cô gái nhỏ vui vẻ đến mức nhảy trên giường, có lẽ niềm vui này còn hơn cả lúc cô hẹn được cùng ba mẹ Lâm ăn một bữa nữa. Gặp chàng trai này, cô cảm thấy mình không cần phải cầu xin ai bất cứ điều gì. Kiếp trước, anh theo đuổi cô suốt mấy năm trời, nhưng chưa một lần thấy anh cầu xin cô thích anh, chưa từng bắt buộc cô phải yêu anh. Đến khi cả hai chết đi rồi, anh chỉ xin cô một yêu cầu, vậy mà vẫn muốn cho cô một đường lui, nói cô hãy " thử yêu anh một lần "
Điều quan trọng là cô kiếm đâu ra một " bài toán khá khó hiểu " kia? Cô đúng là tay nhanh hơn não, không đúng, điều này là do não cô kích thích cô làm, rõ ràng là muốn đi gặp anh. Cô ngốc quá đi mất, vừa nghĩ cô vừa thấy có chút xấu hổ, không nhận ra mình nãy giờ vẫn luôn lăn qua lăn lại trên giường
* Huỵch *
Một tiếng động rất to, cô lăn từ trên giường xuống. Đau, đau đến mức ứa nước mắt.
Chợt bụng cô như đến giờ lại réo lên như nhắc cô cho ăn. Cô quên mất mình chưa ăn tối!!!
Cô không hợp đồ ăn ở trường cho lắm liền đi ra ngoài tìm đồ gì đó để ăn. Bây giờ cũng đã tối rồi, mùa thu tiết trời lúc tối có chút se se lạnh, cô gái nhỏ khoác cho mình một chiếc áo mỏng. Hôm nay, cô đột nhiên muốn ăn cháo, cháo nóng xoa dịu tâm hồn vỡ vụn của cô, giống như cách anh từ từ đến bên cô, nhẹ nhàng nhặt từng mảnh vỡ ở trong lòng cô bấy lâu.
Cô đột nhiên muốn khóc, đột nhiên không vui, muốn nhìn thấy mặt anh ngay bây giờ.
Tối đến, gió thu ngày càng mạnh, như muốn thấu xương thấu thịt, xé đi những phiền muộn của người khác. Một chàng trai mặc áo khoác thể thao bước tới tiệm cháo, nhẹ nhàng gọi món rồi ngồi xuống ngay cạnh cô. Như cầu được ước thấy, chàng trai cô muốn gặp đang ở trước mặt cô, thật gần, cô như thể không tin vào mắt mình liền dụi dụi mắt mình vài cái, chốc lát lại quay sang nhìn anh. Điều này khiến anh không khỏi bật cười mà lên tiếng trêu chọc:
- Hạnh Hạnh, trên mặt anh có gì sao? Có phải rất xấu không?
Là anh thật rồi, có phải chết xong cô liền có sức mạnh không, chợt cô ho nhẹ từ từ đáp:
- Đàn anh, không phải, không xấu, em chỉ hơi bất ngờ thôi, anh chưa ăn tối sao?
Cô gái nhỏ nói anh không xấu, thật tốt, xem ra khuôn mặt này còn tạm dùng được. Nghĩ kĩ một chút, nếu hôm nay cô nói xấu, anh lập tức đi phẫu thuật thẩm mĩ thành gương mặt cô thích. Không phải anh đã ăn tối rồi còn muốn ăn nữa, là bạn học nhắn tin nói với anh rằng cô đang ăn cháo
[ Cảnh Nghi, thiên thần nhà cậu đang đi ăn tối gần trường ]
Nhận được tin này anh lập tức hỏi địa chỉ rồi chạy đến chỗ cô nhanh nhất có thể. Giờ đây có chút xấu hổ đáp:
- Đúng vậy, tối giờ chưa ăn gì cả
Không phải chứ, Lục gia vậy mà lại cho anh nhịn đói ư? Anh cũng quá đáng thương rồi! Vừa nói gương mặt nhỏ kia bất giác mà nhăn lại như đang buồn bực điều gì đó, liền đáp:
- Đàn anh, bữa tối này em trả, anh mau ăn cho thỏa thích
Không phải chứ, cô gái này hình như lại hiểu lầm gì rồi phải không. Mà cũng không sao, anh cũng muốn cảm giác được cô cưng sủng, thật ngọt biết bao!
- Hạnh Hạnh như vậy là muốn trả ơn anh bữa này rồi bỏ anh đúng không?
Chàng trai này, quá đỗi mất mặt, không có mặt mũi, luôn muốn tìm cách khi dễ con gái nhà người ta
Nghe thấy thế cô liền phản bác
- Bữa này quá bé, không tính
Vừa nói cô lại vừa lắc đầu, điều này làm trái tim anh tăng tốc như muốn nhảy ra ngoài cho cô xem. Nếu cô cứ đáng yêu như vậy, mạng của anh cũng sẽ đem cho cô hết.
Chàng trai kia đáp lại tin nhắn mấy từ thật ngắn. Có phải... Anh giận rồi không. Loại chuyện này đối với cô có chút gà mờ, cô không giỏi trong việc theo đuổi, yêu đương. Thà cứ hỏi thẳng cho nhanh:
[ Đàn anh, có phải anh giận không?]
Cảnh Nghi đang nằm trên giường nhìn chằm chằm vào chiếc điện thoại thì tin nhắn hiện lên, có chút kích động, cô gái nhỏ vậy mà nghĩ anh giận, anh đây là sung sướng sắp chết rồi!!!
[ Không có, em nghĩ anh nhỏ nhen như vậy? ]
Nhìn thấy câu trả lời này, cô nhẹ thở phào ra một hơi. Nhưng khoan đã, câu sau có chút không đúng, cô nói anh nhỏ nhen lúc nào?
[ Em thật sự không có ý đó ]
Tin nhắn được gửi đi cô cảm thấy có chút giống như đang biện hộ cho mình, liền gửi thêm một nhãn dán hình con cún nhỏ đang khóc.
Chàng trai kia sau khi nhìn thấy đoạn tin nhắn này cũng phải bật cười thành tiếng, cô nhóc này vậy mà lại bị anh trêu chọc dễ dàng như vậy?
[ Đàn em, ôn tập đến đâu rồi, có chỗ nào không hiểu không? ]
Anh rất muốn tìm chủ đề để nói chuyện với cô nhóc này, lại càng mong muốn cô sẽ vượt qua cuộc thi này, đó quả thật là một cơ hội quá đỗi tốt cho anh.
[ Tạm thời không có ]
Mấy kiến thức này cô đều đã học qua, cảm thấy không có gì khó khăn quá nhiều trong việc ôn tập liền trả lời
Đọc tin nhắn xong anh cảm thấy mình có chút ngớ ngẩn, anh nghĩ cô là ai chứ, là Ái Hạnh, Hạnh Hạnh nhà anh học tốt như thế, luôn đứng nhất khối, sao có thể bị mấy môn học kia làm khó được chứ
[ Nếu có gì không hiểu, có thể hỏi anh, chúng ta cùng đi thư viện, được không? ]
A! Cơ hội để tiếp xúc với anh tốt như thế sao cô lại không nghĩ ra chứ, không nhanh không chậm liền nhắn lại
[ A! Em vừa nhớ ra có bài toán khá khó hiểu ]
Bên này có chàng trai nhận được tin nhắn liền cong môi cười, cơ hội của anh đây rồi
[ Vậy tiện ngày mai cuối tuần, tám giờ sáng tại thư viện ]
Cô thực sự hẹn được Cảnh Nghi rồi. Cô gái nhỏ vui vẻ đến mức nhảy trên giường, có lẽ niềm vui này còn hơn cả lúc cô hẹn được cùng ba mẹ Lâm ăn một bữa nữa. Gặp chàng trai này, cô cảm thấy mình không cần phải cầu xin ai bất cứ điều gì. Kiếp trước, anh theo đuổi cô suốt mấy năm trời, nhưng chưa một lần thấy anh cầu xin cô thích anh, chưa từng bắt buộc cô phải yêu anh. Đến khi cả hai chết đi rồi, anh chỉ xin cô một yêu cầu, vậy mà vẫn muốn cho cô một đường lui, nói cô hãy " thử yêu anh một lần "
Điều quan trọng là cô kiếm đâu ra một " bài toán khá khó hiểu " kia? Cô đúng là tay nhanh hơn não, không đúng, điều này là do não cô kích thích cô làm, rõ ràng là muốn đi gặp anh. Cô ngốc quá đi mất, vừa nghĩ cô vừa thấy có chút xấu hổ, không nhận ra mình nãy giờ vẫn luôn lăn qua lăn lại trên giường
* Huỵch *
Một tiếng động rất to, cô lăn từ trên giường xuống. Đau, đau đến mức ứa nước mắt.
Chợt bụng cô như đến giờ lại réo lên như nhắc cô cho ăn. Cô quên mất mình chưa ăn tối!!!
Cô không hợp đồ ăn ở trường cho lắm liền đi ra ngoài tìm đồ gì đó để ăn. Bây giờ cũng đã tối rồi, mùa thu tiết trời lúc tối có chút se se lạnh, cô gái nhỏ khoác cho mình một chiếc áo mỏng. Hôm nay, cô đột nhiên muốn ăn cháo, cháo nóng xoa dịu tâm hồn vỡ vụn của cô, giống như cách anh từ từ đến bên cô, nhẹ nhàng nhặt từng mảnh vỡ ở trong lòng cô bấy lâu.
Cô đột nhiên muốn khóc, đột nhiên không vui, muốn nhìn thấy mặt anh ngay bây giờ.
Tối đến, gió thu ngày càng mạnh, như muốn thấu xương thấu thịt, xé đi những phiền muộn của người khác. Một chàng trai mặc áo khoác thể thao bước tới tiệm cháo, nhẹ nhàng gọi món rồi ngồi xuống ngay cạnh cô. Như cầu được ước thấy, chàng trai cô muốn gặp đang ở trước mặt cô, thật gần, cô như thể không tin vào mắt mình liền dụi dụi mắt mình vài cái, chốc lát lại quay sang nhìn anh. Điều này khiến anh không khỏi bật cười mà lên tiếng trêu chọc:
- Hạnh Hạnh, trên mặt anh có gì sao? Có phải rất xấu không?
Là anh thật rồi, có phải chết xong cô liền có sức mạnh không, chợt cô ho nhẹ từ từ đáp:
- Đàn anh, không phải, không xấu, em chỉ hơi bất ngờ thôi, anh chưa ăn tối sao?
Cô gái nhỏ nói anh không xấu, thật tốt, xem ra khuôn mặt này còn tạm dùng được. Nghĩ kĩ một chút, nếu hôm nay cô nói xấu, anh lập tức đi phẫu thuật thẩm mĩ thành gương mặt cô thích. Không phải anh đã ăn tối rồi còn muốn ăn nữa, là bạn học nhắn tin nói với anh rằng cô đang ăn cháo
[ Cảnh Nghi, thiên thần nhà cậu đang đi ăn tối gần trường ]
Nhận được tin này anh lập tức hỏi địa chỉ rồi chạy đến chỗ cô nhanh nhất có thể. Giờ đây có chút xấu hổ đáp:
- Đúng vậy, tối giờ chưa ăn gì cả
Không phải chứ, Lục gia vậy mà lại cho anh nhịn đói ư? Anh cũng quá đáng thương rồi! Vừa nói gương mặt nhỏ kia bất giác mà nhăn lại như đang buồn bực điều gì đó, liền đáp:
- Đàn anh, bữa tối này em trả, anh mau ăn cho thỏa thích
Không phải chứ, cô gái này hình như lại hiểu lầm gì rồi phải không. Mà cũng không sao, anh cũng muốn cảm giác được cô cưng sủng, thật ngọt biết bao!
- Hạnh Hạnh như vậy là muốn trả ơn anh bữa này rồi bỏ anh đúng không?
Chàng trai này, quá đỗi mất mặt, không có mặt mũi, luôn muốn tìm cách khi dễ con gái nhà người ta
Nghe thấy thế cô liền phản bác
- Bữa này quá bé, không tính
Vừa nói cô lại vừa lắc đầu, điều này làm trái tim anh tăng tốc như muốn nhảy ra ngoài cho cô xem. Nếu cô cứ đáng yêu như vậy, mạng của anh cũng sẽ đem cho cô hết.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.